Quyển 14 - Chương 41: Cường giả tụ tập (3).
Tử Mộc Vạn Quân
27/08/2013
- Để chư vị đợi lâu, xin lỗi, xin lỗi!
Thiết Huyết nhanh chóng bước vào Trúc Vân đình, quay về phía mọi người áy náy chắp tay, sau đó nói:
- Thiết Huyết kiến quá chư vị tiền bối, Vương Huynh, Long Tuấn, Đình Nghị, nhị vị cô nương...
- Vị này hẳn là tiểu huynh đệ Thích Minh Hữu?
Nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt Thiết Huyết rơi vào trên người Thích Minh Hữu:
- Lần trước tiểu huynh đệ hỗ trợ vạch trần âm mưu của triều đình, Thiết mỗ còn chưa kịp tới nói lời cảm tạ, thật là tiếc nuối. Lúc đó nếu như không phải tiểu huynh đệ xuất thủ đúng lúc thì thi độc tràn lan ra, không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội bởi vậy mà bị thương tổn, Thiết mỗ thay mặt mấy trăm vạn bách tính thành lạc Dương cảm tạ ân cứu mạng của tiểu huynh đệ.
Nói xong, Thiết Huyết long trọng thi lễ, không có chút nào gọi là gượng ép cả.
Cảm nhận được sự thành khẩn của đối phương, Thích Minh Hữu vội vã nâng hắn dậy, nghiêm mặt nói:
- Thiết Huyết đại ca không cần khách khí, thời gian đó ta cũng chỉ xuất hiện đúng lúc mà thôi, một cái nhấc tay không cần đại lễ như vậy. Huống chi ta cùng với tên Chu Khang Cảnh kia có thù bất cộng đái thiên, có thể phá hư kế hoạch của bọn chúng ta đương nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn.
- Ha ha ha, hay cho chỉ một cái nhấc tay mà thôi.
Thiết Huyết cười to nói:
- Thích tiểu huynh đệ quả nhiên cao thượng, một cái nhấc tay liền có thể cứu được tính mệnh mấy trăm vạn người, tay như vậy, sau này không ngại nhấc nhiều thêm một chút.
Một câu nói vui đùa, khiến cho bầu không khí hài hòa hơn không ít.
Sau đó, ánh mắt Thiết Huyết nhìn về phía Mặc Toàn nói:
- Vị cô nương này rất lạ mắt, không biết tôn tính đại danh của cô nương ra sao?
- Tại hạ Mặc Toàn, là một tán tu ở Đông Loạn hải vực, ra mắt đạo hữu...
Mặc Toàn một mặt giới thiệu, một mặt âm thầm đánh giá đối phương. Thiết Huyết này quả thực khí độ bất phàm, trong lời nói làm cho người khác có cảm giác tự nhiên, thân cận.
Nghe nói đối phương là tán tu, Thiết Huyết kinh ngạc, lập tức cười nói:
- Bằng hữu của Lý Nhạc Phàm đương nhiên là bằng hữu của ta, nếu như sau này có chuyện gì cần cứ tới tìm ta.
Lời này của Thiết Huyết cũng không phải là lời nói suông, tán tu tại Tu Hành Giới địa vị thấp kém, Thiết Huyết có thể nói ra lời này không thể nghi ngờ chính là một con đường cho Mặc Toàn, chí ít cũng là đường lui sau này.
- Đa tạ Thiết huynh.
Mặc Toàn thi lễ, trên mặt lộ ra tiếu ý nhàn nhạt.
Nếu là người khác thì đối với hứa hẹn như vậy Mặc Toàn vô cùng khinh thường, thế nhưng đối phương lại là bằng hữu của Lý Nhạc Phàm, hơn nữa tu vi lại thâm bất khả trắc, nàng mơ hồ nghĩ, đây có lẽ là một cơ hội không tồi.
Thiết Huyết vung tay lên ngăn cản, cuối cùng mới nhìn tới trên người Nhạc Phàm.
- Tiểu tử nhà ngươi, cho tới bây giờ vẫn không làm cho người ta bớt lo a! Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, sau này ta nào có mặt mũi đi gặp Trần Hương muội tử a.
Đối mặt với oán giận cùng với trêu đùa của Thiết Huyết, Nhạc Phàm cười khổ.
Thiết Huyết vẫn không tim không phổi nói:
- Được rồi, thấy ngươi không có việc gì ta an tâm rồi, tiểu tử ngươi ở trước mặt ta đừng có bày ra bộ mặt đau khổ như vậy, người không biết còn tưởng rằng ta làm gì ngươi. Ngươi đừng quá lo lắng, chỉ cần một ngày còn cái mạng này, sẽ còn có biện pháp cứu Trần Hương muội tử ra. Hiện tại chúng ta có lượng lượng cường đại, cho dù đối mặt với Đại Tôn cũng không sợ hãi.
nghe hắn nói như vậy, tâm tình của Nhạc Phàm thoáng dễ chịu đi một chút, mọi người chung quanh cũng ngưng trọng gật đầu. Hiện tại trong chuyện tình cứu Trần Hương trở về mọi người đều phi thường nhất trí và hiểu rõ chuyện này, bởi vậy không có cảm thấy câu thúc gì cả.
Sau khi hàn huyên một trận, Vương Sung lúc này mới nói vào chính đề:
- Thiết Huyết, lần này ngươi để chúng ta qua đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Thiết Huyết không đáp lại hỏi ngược lại:
- Chuyện tình ta sáng lập Thiên Đạo liên minh, chắc hẳn mọi người đều rõ?
- Việc này chúng ta có biết một chút.
Vương Sung gật đầu nói:
- Ngươi có thể tổ chức đem tụ hợp những cao thủ trong giang hồ quả thực là chuyện tình khó có được, cũng là chuyện không tồi, chí ít có thể khiến cho những cao thủ Thiên Đạo này đoàn kết với nhau, không bị các thế lực trong Tu Hành Giới nô dịch, hơn những trên phương diện nào đó lại đảm bảo trật tự trên giang hồ, tùy tiện ở nơi nào đó đều là một chuyện rất phiền phức.
- Ý kiến của Vương huynh đối với ta không hẹn mà gặp.
Thiết Huyết đầu tiên là phụ họa, sau đó thần tình nghiêm nghị nói:
- Chỉ bất quá, một số lượng lớn người như vậy không thể không quản lý, hơn nữa trong đám người đó còn có một số người không yên phận, bình thường bằng vào thủ đoạn của ta, tự nhiên có thể trấn áp được, chỉ khi nào xuất hiện vấn đề, nói không chừng sẽ có bạo loạn.
Vấn đề được nói ra, mọi người mơ hồ đoán ra suy nghĩ của Thiết Huyết.
Vương Sung bỗng nhiên cười nói:
- Vậy ngươi có cách gì không?
Thiết Huyết cũng không quanh co, thẳng thắng nói:
- Phát triển thế lực giống như dựng nhà, hiện tại ta đã dựng nhà rồi, tự nhiên cần một người đến cùng quản lý. Vì vậy ý nghĩ của ta rất đơn giản, chính là hy vọng các ngươi có thể cùng ta quản lý Thiên Đạo liên minh, để nó phát triển thật tốt. Cũng là bởi vì các ngươi có năng lực này, tiếp đó mọi người đều là người trong gian hồ, danh vọng bối phận đều không hề nhỏ.
Thấy Thiết Huyết nói trắng ra như vậy, mọi người lại im lặng. Long Tuấn và Đình Nghị lại càng không ngờ, Thiết Huyết tìm bọn họ không ngờ là để nói ra chuyện này.
Trong mắt bọn Long Tuấn, Thiên Đạo liên minh chính là thứ mà Thiết Huyết hao phí tâm huyết mới có được quy mô cường đại như ngày hôm nay, hắn hẳn nên củng cố uy tín của mình mới phải, hiện tại đối phương chủ động nhường quyền lợi trong tay, chẳng phải khiến cho bọn hắn cảm giác đột ngột sao?
Thiên Đạo liên minh hầu như bao quát tất cả những cao thủ Thiên Đạo trên giang hồ, đừng xem hiện tại chỉ là trăm người, nếu như giang hồ lại xuất hiện thêm Thiên Đạo cao thủ, tuyệt đối sẽ ưu tiên gia nhập tổ chức này. Trong chốn giang hồ mọi người đều biết về tổ chức này, vì vậy giang hồ chính là một bảo khố cuồn cuộn không dứt. Ngàn vạn Thiên Đạo cao thủ, ngẫm lại quả thực quá kinh khủng rồi.
Hơn nữa đọan thời gian trước, Thiết Huyết đem "Thiên Đạo tâm pháp" truyền khắp thiên hạ, xem ra chuyện này là vì dự định phát triển lâu dài a.
Thấy mọi người không mở miệng, Thiết Huyết tiếp tục nói:
- Kỳ thực, ta biết mọi người không thích loại câu thúc này, thế nhưng thời gian đầu Thiên Đạo liên minh cần các vị chống đỡ, các ngươi hẳn là hiểu rõ, Thiên Đạo cao thủ nếu như không có ước thúc, tùy thời nổi lên tranh đấu, đến lúc đó giang hồ hỗn loạn, nói không chừng sẽ vì vậy mà suy sụp. Các ngươi cùng là một phần tử trong gian hồ, hẳn là có thể hiểu rõ đạo lý này, vô luận là giúp Thiết Huyết ta hay giúp giang hồ, ta đều vô cùng hi vọng các ngươi có thể đứng ra, có các ngươi gia nhập mới có thể trấn áp được những kẻ không yên có lòng dị động kia.
Thanh âm dừng lại, ngữ khí của Thiết Huyết có chút bình tĩnh nói:
- Đương nhiên, Thiết Mỗ cũng không phải muốn dùng đại nghĩa để trói chặt các vị, sau khi Ẩn Lâm đại hội qua đi, nếu như mọi người còn muốn rời đi, ta hoàn toàn tôn trọng ý kiến của mọi người. Huống hồ, chờ Thiên Đạo liên minh đi vào quỹ đạo, quan niệm của mọi người nhất thống, tạo ra một điểm giới hạn, hình thành một vòng tuần hoàn, tin tưởng tới lúc đó cũng không cần chúng ta quan tâm tới nữa.
Thiết Huyết nói xong, mọi người cũng không có lập tức tỏ thái độ, mà vẻ mặt suy tư nghĩ ngợi.
Đám người Khấu Phỉ, Không Văn, Thái Tiêu dùng ánh mắt trao đổi một chút, thật ra việc này vô cùng khả thi, bọn họ dù sao cũng là người trong giang hồ, lăn lộn trên giang hồ hơn mười năm, hồi ức cả đời đều là ở trong giang hồ, đối với giang hồ có lòng trung thành thâm căn cố đế, tự nhiên không hy vọng thấy giang hồ hỗn loạn, thậm chí suy sụp.
So sánh với họ, đám người Long Tuấn, Đình nghị, tỷ muội Chu gia và mấy người Thích Minh Hữu, đối với giang hồ không có nhiều cảm giác cho lắm, ánh mắt của bọn họ đều dừng lại trên người Nhạc Phàm, rất rõ ràng, bọn họ lấy thái độ của Nhạc Phàm làm chủ.
Về phần Vương Sung, hắn vô cùng lo lắng giang hồ hỗn loạn ảnh hưởng tới Thanh Bang. Khi trước hắn vừa mới xuất đạo chỉ là một thiếu niên lỗ mãng, nếu không phải lão đại Thanh Bang coi trọng và tài bồi thì hắn cũng không có kỳ ngộ sau này, ân tri ngộ bậc này, Vương Sung vĩnh viễn không quên. Mặc dù hiện tại hắn không nhúng tay vào sự vụ của Thanh Bang, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn cho rằng mình chính là người của Thanh Bang.
Hắn khẽ nhíu mày, sau đó mở miệng nói:
- Mấy vị lão đại hắc đạo có ý tứ gì không? Phản ứng của những Thiên Đạo cao thủ khác như thế nào? Bọn họ có tán thành hay không?
Thiết Huyết nói:
- Quan tông chủ Thiên Tà Tông, Đặng bang chủ Thanh Bang, Thù lão đại Vạn Ác cốc, tất cả bọn họ đều đồng ý với suy nghĩ của ta, về phần Minh Tâm cung chủ Quỳ Hoa Cung đã đầu phục gia tộc Mộ DUng Đại Yến quốc, mà những Thiên Đạo cao thủ còn lại cũng không có phản đối, bằng không ta cũng sẽ không đến tìm các ngươi.
Vương Sung gật đầu nói:
- Nếu như bọn họ đều đồng ý thì tính thêm một người là ta nữa, chỉ là sau khi Ẩn Lâm đại hội kết thúc ta sẽ không liên quan tới chuyện tình của Thiên Đạo liên minh.
- Tốt! Thiết Huyết cảm tạ Vương Huynh đã tương trợ.
Thiết Huyết biết rõ đối phương sẽ không cự tuyệt, thế nhưng khi thấy Vương Sung đáp ứng nhịn không được mà tỏ ra mừng rỡ, sau đó chuyển hướng về phía đám người Khấu Phỉ nói:
- Vậy ý tứ của chư vị tiền bối như thế nào?
Thập đại cao thủ chính đạo, Kiếm Thánh Tiết Thiên Lan nhiều năm chưa xuất hiện, hiện tại chính đạo lấy Đao si Khấu Phỉ làm đầu, nghe thấy Thiết Huyết hỏi, đám người Không Văn không hẹn mà gặp đều đem ánh mắt nhìn về phía đám người Khấu Phỉ.
Khụ khụ.
Trầm ngâm một hồi, Khấu Phỉ ho khan hai tiếng nói:
- Nếu như là vì sự ổn định của giang hồ, mấy lão già chúng ta nghĩa bất dung từ. Chỉ là để chúng ta tọa trấn có thể, nhưng muốn quản lý chúng ta thì không được. Hơn nữa, lúc chúng ta rời đi, Thiên Đạo liên minh không thể có bất luận ước thúc gì với chúng ta.
- Điều này là đương nhiên!
Thiết Huyết vội vã đáp ứng nói:
- Thiên Đạo liên minh ngoại trừ luôn tự mình cố gắng vì tự tôn, tụ lại kháng cường địch, ngoài những nguyên tắc này không còn bất luận một điều khoản ước thúc nào, chỉ cần không nội đấu, không lạm sát vô tội, Thiên Đạo liên minh tuyệt đối không can thiệp vào chuyện tình cá nhân, đây cũng chính là hứa hẹn ban đầu của Thiết Huyết với mọi người.
- Hắc hắc, tiểu tử ngươi có thể làm được như vậy quả thực không tồi.
Khấu Phỉ vô cùng thỏa mãn nói:
- Giang hồ vốn là một địa phương vô cùng tự do, nếu như có nhiều ước thúc như vậy giang hồ cũng không còn là giang hồ nữa rồi.
Thiết Huyết trịnh trọng gật đầu, ánh mắt chuyển về phía đám người Nhạc Phàm, Long Tuấn.
- Ý tứ của sư phụ chính là ý tứ của chúng ta.
Long Tuấn và Đình Nghị nói ra ý nghĩ của mình, tỷ muội Chu gia và mấy người Thích Minh Hữu cũng phụ họa theo.
Không đợi Thiết Huyết hỏi, Nhạc Phàm liền mở miệng trước:
- Nói đi, ngươi muốn chúng ta làm cái gì?
Thấy Nhạc Phàm trực tiếp như vậy, Thiết Huyết không khỏi mỉm cừoi, đối với huynh đệ này của hắn, hắn thực sự không hiểu nổi, vô luận lúc nào chỉ cần bản thân hắn mở miệng muốn nhờ, đối phương sẽ không cự tuyệt, lần này cũng không ngoại lệ.
Thiết Huyết nhanh chóng bước vào Trúc Vân đình, quay về phía mọi người áy náy chắp tay, sau đó nói:
- Thiết Huyết kiến quá chư vị tiền bối, Vương Huynh, Long Tuấn, Đình Nghị, nhị vị cô nương...
- Vị này hẳn là tiểu huynh đệ Thích Minh Hữu?
Nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt Thiết Huyết rơi vào trên người Thích Minh Hữu:
- Lần trước tiểu huynh đệ hỗ trợ vạch trần âm mưu của triều đình, Thiết mỗ còn chưa kịp tới nói lời cảm tạ, thật là tiếc nuối. Lúc đó nếu như không phải tiểu huynh đệ xuất thủ đúng lúc thì thi độc tràn lan ra, không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội bởi vậy mà bị thương tổn, Thiết mỗ thay mặt mấy trăm vạn bách tính thành lạc Dương cảm tạ ân cứu mạng của tiểu huynh đệ.
Nói xong, Thiết Huyết long trọng thi lễ, không có chút nào gọi là gượng ép cả.
Cảm nhận được sự thành khẩn của đối phương, Thích Minh Hữu vội vã nâng hắn dậy, nghiêm mặt nói:
- Thiết Huyết đại ca không cần khách khí, thời gian đó ta cũng chỉ xuất hiện đúng lúc mà thôi, một cái nhấc tay không cần đại lễ như vậy. Huống chi ta cùng với tên Chu Khang Cảnh kia có thù bất cộng đái thiên, có thể phá hư kế hoạch của bọn chúng ta đương nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn.
- Ha ha ha, hay cho chỉ một cái nhấc tay mà thôi.
Thiết Huyết cười to nói:
- Thích tiểu huynh đệ quả nhiên cao thượng, một cái nhấc tay liền có thể cứu được tính mệnh mấy trăm vạn người, tay như vậy, sau này không ngại nhấc nhiều thêm một chút.
Một câu nói vui đùa, khiến cho bầu không khí hài hòa hơn không ít.
Sau đó, ánh mắt Thiết Huyết nhìn về phía Mặc Toàn nói:
- Vị cô nương này rất lạ mắt, không biết tôn tính đại danh của cô nương ra sao?
- Tại hạ Mặc Toàn, là một tán tu ở Đông Loạn hải vực, ra mắt đạo hữu...
Mặc Toàn một mặt giới thiệu, một mặt âm thầm đánh giá đối phương. Thiết Huyết này quả thực khí độ bất phàm, trong lời nói làm cho người khác có cảm giác tự nhiên, thân cận.
Nghe nói đối phương là tán tu, Thiết Huyết kinh ngạc, lập tức cười nói:
- Bằng hữu của Lý Nhạc Phàm đương nhiên là bằng hữu của ta, nếu như sau này có chuyện gì cần cứ tới tìm ta.
Lời này của Thiết Huyết cũng không phải là lời nói suông, tán tu tại Tu Hành Giới địa vị thấp kém, Thiết Huyết có thể nói ra lời này không thể nghi ngờ chính là một con đường cho Mặc Toàn, chí ít cũng là đường lui sau này.
- Đa tạ Thiết huynh.
Mặc Toàn thi lễ, trên mặt lộ ra tiếu ý nhàn nhạt.
Nếu là người khác thì đối với hứa hẹn như vậy Mặc Toàn vô cùng khinh thường, thế nhưng đối phương lại là bằng hữu của Lý Nhạc Phàm, hơn nữa tu vi lại thâm bất khả trắc, nàng mơ hồ nghĩ, đây có lẽ là một cơ hội không tồi.
Thiết Huyết vung tay lên ngăn cản, cuối cùng mới nhìn tới trên người Nhạc Phàm.
- Tiểu tử nhà ngươi, cho tới bây giờ vẫn không làm cho người ta bớt lo a! Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, sau này ta nào có mặt mũi đi gặp Trần Hương muội tử a.
Đối mặt với oán giận cùng với trêu đùa của Thiết Huyết, Nhạc Phàm cười khổ.
Thiết Huyết vẫn không tim không phổi nói:
- Được rồi, thấy ngươi không có việc gì ta an tâm rồi, tiểu tử ngươi ở trước mặt ta đừng có bày ra bộ mặt đau khổ như vậy, người không biết còn tưởng rằng ta làm gì ngươi. Ngươi đừng quá lo lắng, chỉ cần một ngày còn cái mạng này, sẽ còn có biện pháp cứu Trần Hương muội tử ra. Hiện tại chúng ta có lượng lượng cường đại, cho dù đối mặt với Đại Tôn cũng không sợ hãi.
nghe hắn nói như vậy, tâm tình của Nhạc Phàm thoáng dễ chịu đi một chút, mọi người chung quanh cũng ngưng trọng gật đầu. Hiện tại trong chuyện tình cứu Trần Hương trở về mọi người đều phi thường nhất trí và hiểu rõ chuyện này, bởi vậy không có cảm thấy câu thúc gì cả.
Sau khi hàn huyên một trận, Vương Sung lúc này mới nói vào chính đề:
- Thiết Huyết, lần này ngươi để chúng ta qua đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Thiết Huyết không đáp lại hỏi ngược lại:
- Chuyện tình ta sáng lập Thiên Đạo liên minh, chắc hẳn mọi người đều rõ?
- Việc này chúng ta có biết một chút.
Vương Sung gật đầu nói:
- Ngươi có thể tổ chức đem tụ hợp những cao thủ trong giang hồ quả thực là chuyện tình khó có được, cũng là chuyện không tồi, chí ít có thể khiến cho những cao thủ Thiên Đạo này đoàn kết với nhau, không bị các thế lực trong Tu Hành Giới nô dịch, hơn những trên phương diện nào đó lại đảm bảo trật tự trên giang hồ, tùy tiện ở nơi nào đó đều là một chuyện rất phiền phức.
- Ý kiến của Vương huynh đối với ta không hẹn mà gặp.
Thiết Huyết đầu tiên là phụ họa, sau đó thần tình nghiêm nghị nói:
- Chỉ bất quá, một số lượng lớn người như vậy không thể không quản lý, hơn nữa trong đám người đó còn có một số người không yên phận, bình thường bằng vào thủ đoạn của ta, tự nhiên có thể trấn áp được, chỉ khi nào xuất hiện vấn đề, nói không chừng sẽ có bạo loạn.
Vấn đề được nói ra, mọi người mơ hồ đoán ra suy nghĩ của Thiết Huyết.
Vương Sung bỗng nhiên cười nói:
- Vậy ngươi có cách gì không?
Thiết Huyết cũng không quanh co, thẳng thắng nói:
- Phát triển thế lực giống như dựng nhà, hiện tại ta đã dựng nhà rồi, tự nhiên cần một người đến cùng quản lý. Vì vậy ý nghĩ của ta rất đơn giản, chính là hy vọng các ngươi có thể cùng ta quản lý Thiên Đạo liên minh, để nó phát triển thật tốt. Cũng là bởi vì các ngươi có năng lực này, tiếp đó mọi người đều là người trong gian hồ, danh vọng bối phận đều không hề nhỏ.
Thấy Thiết Huyết nói trắng ra như vậy, mọi người lại im lặng. Long Tuấn và Đình Nghị lại càng không ngờ, Thiết Huyết tìm bọn họ không ngờ là để nói ra chuyện này.
Trong mắt bọn Long Tuấn, Thiên Đạo liên minh chính là thứ mà Thiết Huyết hao phí tâm huyết mới có được quy mô cường đại như ngày hôm nay, hắn hẳn nên củng cố uy tín của mình mới phải, hiện tại đối phương chủ động nhường quyền lợi trong tay, chẳng phải khiến cho bọn hắn cảm giác đột ngột sao?
Thiên Đạo liên minh hầu như bao quát tất cả những cao thủ Thiên Đạo trên giang hồ, đừng xem hiện tại chỉ là trăm người, nếu như giang hồ lại xuất hiện thêm Thiên Đạo cao thủ, tuyệt đối sẽ ưu tiên gia nhập tổ chức này. Trong chốn giang hồ mọi người đều biết về tổ chức này, vì vậy giang hồ chính là một bảo khố cuồn cuộn không dứt. Ngàn vạn Thiên Đạo cao thủ, ngẫm lại quả thực quá kinh khủng rồi.
Hơn nữa đọan thời gian trước, Thiết Huyết đem "Thiên Đạo tâm pháp" truyền khắp thiên hạ, xem ra chuyện này là vì dự định phát triển lâu dài a.
Thấy mọi người không mở miệng, Thiết Huyết tiếp tục nói:
- Kỳ thực, ta biết mọi người không thích loại câu thúc này, thế nhưng thời gian đầu Thiên Đạo liên minh cần các vị chống đỡ, các ngươi hẳn là hiểu rõ, Thiên Đạo cao thủ nếu như không có ước thúc, tùy thời nổi lên tranh đấu, đến lúc đó giang hồ hỗn loạn, nói không chừng sẽ vì vậy mà suy sụp. Các ngươi cùng là một phần tử trong gian hồ, hẳn là có thể hiểu rõ đạo lý này, vô luận là giúp Thiết Huyết ta hay giúp giang hồ, ta đều vô cùng hi vọng các ngươi có thể đứng ra, có các ngươi gia nhập mới có thể trấn áp được những kẻ không yên có lòng dị động kia.
Thanh âm dừng lại, ngữ khí của Thiết Huyết có chút bình tĩnh nói:
- Đương nhiên, Thiết Mỗ cũng không phải muốn dùng đại nghĩa để trói chặt các vị, sau khi Ẩn Lâm đại hội qua đi, nếu như mọi người còn muốn rời đi, ta hoàn toàn tôn trọng ý kiến của mọi người. Huống hồ, chờ Thiên Đạo liên minh đi vào quỹ đạo, quan niệm của mọi người nhất thống, tạo ra một điểm giới hạn, hình thành một vòng tuần hoàn, tin tưởng tới lúc đó cũng không cần chúng ta quan tâm tới nữa.
Thiết Huyết nói xong, mọi người cũng không có lập tức tỏ thái độ, mà vẻ mặt suy tư nghĩ ngợi.
Đám người Khấu Phỉ, Không Văn, Thái Tiêu dùng ánh mắt trao đổi một chút, thật ra việc này vô cùng khả thi, bọn họ dù sao cũng là người trong giang hồ, lăn lộn trên giang hồ hơn mười năm, hồi ức cả đời đều là ở trong giang hồ, đối với giang hồ có lòng trung thành thâm căn cố đế, tự nhiên không hy vọng thấy giang hồ hỗn loạn, thậm chí suy sụp.
So sánh với họ, đám người Long Tuấn, Đình nghị, tỷ muội Chu gia và mấy người Thích Minh Hữu, đối với giang hồ không có nhiều cảm giác cho lắm, ánh mắt của bọn họ đều dừng lại trên người Nhạc Phàm, rất rõ ràng, bọn họ lấy thái độ của Nhạc Phàm làm chủ.
Về phần Vương Sung, hắn vô cùng lo lắng giang hồ hỗn loạn ảnh hưởng tới Thanh Bang. Khi trước hắn vừa mới xuất đạo chỉ là một thiếu niên lỗ mãng, nếu không phải lão đại Thanh Bang coi trọng và tài bồi thì hắn cũng không có kỳ ngộ sau này, ân tri ngộ bậc này, Vương Sung vĩnh viễn không quên. Mặc dù hiện tại hắn không nhúng tay vào sự vụ của Thanh Bang, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn cho rằng mình chính là người của Thanh Bang.
Hắn khẽ nhíu mày, sau đó mở miệng nói:
- Mấy vị lão đại hắc đạo có ý tứ gì không? Phản ứng của những Thiên Đạo cao thủ khác như thế nào? Bọn họ có tán thành hay không?
Thiết Huyết nói:
- Quan tông chủ Thiên Tà Tông, Đặng bang chủ Thanh Bang, Thù lão đại Vạn Ác cốc, tất cả bọn họ đều đồng ý với suy nghĩ của ta, về phần Minh Tâm cung chủ Quỳ Hoa Cung đã đầu phục gia tộc Mộ DUng Đại Yến quốc, mà những Thiên Đạo cao thủ còn lại cũng không có phản đối, bằng không ta cũng sẽ không đến tìm các ngươi.
Vương Sung gật đầu nói:
- Nếu như bọn họ đều đồng ý thì tính thêm một người là ta nữa, chỉ là sau khi Ẩn Lâm đại hội kết thúc ta sẽ không liên quan tới chuyện tình của Thiên Đạo liên minh.
- Tốt! Thiết Huyết cảm tạ Vương Huynh đã tương trợ.
Thiết Huyết biết rõ đối phương sẽ không cự tuyệt, thế nhưng khi thấy Vương Sung đáp ứng nhịn không được mà tỏ ra mừng rỡ, sau đó chuyển hướng về phía đám người Khấu Phỉ nói:
- Vậy ý tứ của chư vị tiền bối như thế nào?
Thập đại cao thủ chính đạo, Kiếm Thánh Tiết Thiên Lan nhiều năm chưa xuất hiện, hiện tại chính đạo lấy Đao si Khấu Phỉ làm đầu, nghe thấy Thiết Huyết hỏi, đám người Không Văn không hẹn mà gặp đều đem ánh mắt nhìn về phía đám người Khấu Phỉ.
Khụ khụ.
Trầm ngâm một hồi, Khấu Phỉ ho khan hai tiếng nói:
- Nếu như là vì sự ổn định của giang hồ, mấy lão già chúng ta nghĩa bất dung từ. Chỉ là để chúng ta tọa trấn có thể, nhưng muốn quản lý chúng ta thì không được. Hơn nữa, lúc chúng ta rời đi, Thiên Đạo liên minh không thể có bất luận ước thúc gì với chúng ta.
- Điều này là đương nhiên!
Thiết Huyết vội vã đáp ứng nói:
- Thiên Đạo liên minh ngoại trừ luôn tự mình cố gắng vì tự tôn, tụ lại kháng cường địch, ngoài những nguyên tắc này không còn bất luận một điều khoản ước thúc nào, chỉ cần không nội đấu, không lạm sát vô tội, Thiên Đạo liên minh tuyệt đối không can thiệp vào chuyện tình cá nhân, đây cũng chính là hứa hẹn ban đầu của Thiết Huyết với mọi người.
- Hắc hắc, tiểu tử ngươi có thể làm được như vậy quả thực không tồi.
Khấu Phỉ vô cùng thỏa mãn nói:
- Giang hồ vốn là một địa phương vô cùng tự do, nếu như có nhiều ước thúc như vậy giang hồ cũng không còn là giang hồ nữa rồi.
Thiết Huyết trịnh trọng gật đầu, ánh mắt chuyển về phía đám người Nhạc Phàm, Long Tuấn.
- Ý tứ của sư phụ chính là ý tứ của chúng ta.
Long Tuấn và Đình Nghị nói ra ý nghĩ của mình, tỷ muội Chu gia và mấy người Thích Minh Hữu cũng phụ họa theo.
Không đợi Thiết Huyết hỏi, Nhạc Phàm liền mở miệng trước:
- Nói đi, ngươi muốn chúng ta làm cái gì?
Thấy Nhạc Phàm trực tiếp như vậy, Thiết Huyết không khỏi mỉm cừoi, đối với huynh đệ này của hắn, hắn thực sự không hiểu nổi, vô luận lúc nào chỉ cần bản thân hắn mở miệng muốn nhờ, đối phương sẽ không cự tuyệt, lần này cũng không ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.