Quyển 15 - Chương 2: Đại kiếp.
Tử Mộc Vạn Quân
03/09/2013
Khói báo động cuồn cuộn, che kín mặt trời.
Loạn thế chi tranh, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Chợt nghe thiên địa biến sắc, khiến cho muôn thú đều sợ hại rống lên, sông lớn chảy ngược, gió rít gào, sấm sét xuất hiện...
Mỗi một dị tượng, âm dương nghịch chuyển, càn khôn điên đảo, tất có biến đổi lớn, nếu không phải có thiên tai, họa từ con người thì tức là thay đổi triều đại.
Thiên thu muôn đời, thương cảm mấy phần! Thiên hạ này dùng cái gì để phân tranh? Có thiên hạ, ai mà không trải qua mấy lần can qua?
Bi thán, quỷ thần không thương tới sinh linh chân chất, nhân gian hưng vong biết bao lần?
Chính là, hưng bách tính khổ! Vong, bách tính khổ!
Tới khi Ẩn Lâm đại hội kết thúc, Thiên Tuyệt Cốc tiếp tục bị phong bế, ngăn các với ngoại giới, các thế lực đều rời đi.
Mà trong thế tục, thảm họa chiến tranh đã dẹp yên mấy tháng lại mở màn, khắp nơi trên Thần Châu không ngừng phân tranh, thậm chí còn có không ít người tu hành cũng gia nhập. Kể từ đó, thế tục chi tranh cuối cùng lan tới cả hai giới, ngay cả một ít tông môn lánh đời cũng bị dính dáng.
Đến lúc này, vòng xoáy thiên địa khi xưa lại bắt đầu khởi động.
Đối với cục diện Thần Châu mấy vị Đại Tôn cũng không đứng ra ngăn lại, cũng không có biểu thị thái độ của mình, về phần bọn họ khi trước đáp ứng hứa hẹn của Thiết Huyết, dường như cũng chỉ là một câu nói suông. Mà đầu sỏ của Tu Hành Giới thì nhất trí bảo trì trầm mặc, bầu không khí tĩnh lặng có vẻ vô cùng quỷ dị, dường như hạo kiếp chuẩn bị xuất hiện, cuốn theo toàn bộ Cửu Châu Thập Địa!
Cổ thành Quỷ Châu có địa thế hiểm yếu, giống một hạp cốc, là một trọng trấn quân sự trọng yếu, thế nhưng sau khi trải qua một hồi biến cố, nơi này lại trở thành một tàn thành rách nát.
Tường đổ vỡ, mái ngói thủng lỗ chỗ, khắp đường là đất đá, gạch vụn, quả thực vô cùng bừa bãi.
Bỗng nhiên, mây đen tụ tập, một tiếng sấm vang lên, bầu trời trút cơn mưa xuống, muốn đem địa phương này rửa sạch.
Đúng lúc này, một đạo lưu quang từ xa mà đến, xẹt qua tường thành rơi vào giữa đường cái, hiện lên thân ảnh của một nam tử áo vải vóc người lực lưỡng.
Người tới sát khí toàn thân lượn lờ, tóc che mặt khiến cho người ta không nhìn rõ dung mạo, thế nhưng vết đỏ sẫm ở trên vai hắn kia đã chứng minh hắn hiện tại bị thương không nhẹ.
Ánh mắt nam tử này sáng lên, nhìn cảnh tượng chung quanh một chút, sau đó băng bó bờ vai đang bị thương, hướng về một phía chạy đi.
Không bao lâu sau, lại có một đám hắc y nhân chạy vội, xuất hiện ở trên đường cái, xem ra là truy đuổi tên nam tử vừa rồi.
- Người nọ đã bị thương không chạy được xa, chỉ có thể ở xung quanh đây, mọi người chia nhau tìm!
Nam tử dẫn đầu ăn mặc trang phục kỳ quái, chính là tộc nhân Thát Đát, hơn nữa nhìn cử chỉ cùng thần thái của hắn có thể khẳng định thân phận của hắn bên trong Thát Đát tộc không thấp.
Sau khi nghe nam tử này phân phó, mười người ở phía sau hắn chia thành bốn đường, hướng về bốn phía khác nhau truy tìm.
- Hừ! Đuổi theo ngươi tròn ba ngày thực là mệt chết, đợi đến khi đại gia tìm được ngươi, bổn đại gia thề phải băm vằm ngươi thành vạn đoạn.
Nam tử này oán hận chửi bới một tiếng. Sau đó đi tới mái hiên gần đó trú mưa.
- Vũ thiên chết tiệt.... Sao còn chưa có trở về a...
Đợi một lúc lâu, đám người đi tìm người nửa ngày cũng không thấy truyền tín hiệu về, trên mặt nam tử này hiện lên vẻ mất kiên nhẫn. Ngay khi hắn đứng dậy chuẩn bị xuất phát, bỗng nhiên có một đạo thân ảnh từ trên trời đáp xuống trước mặt nam tử này.
Người tới là một nam nhân tuổi chừng bốn mươi, mặc quần áo đen, tướng mạo tục tằn, thắt lưng có một dây xích quấn quanh.
Nhìn thấy người này, nam tử kia đứng dậy, khom người hành lễ nói:
- Tác Nhĩ an Thạch bái kiến Trác Mã cung phụng, chúc cung phụng trường sinh tề thiên.
Người trung niên tên là Trác Mã này tựa hồ vô cùng thỏa mãn với lời nịnh hót của đối phương, nhàn nhạt mỉm cười gật đầu nói:
- Người nọ hiện ở nơi nào? Có tìm được hắn không?
- Chuyện này.
Khuôn mặt nam tử kia có chút khó xử, khi hắn đang không biết trả lời như thế nào thì nhân thủ phái đi vừa vặn trở về.
- Tình huống ra sao?
Nghe thấy câu hỏi của đại nhân, đám người xấu hổ cúi đầu.
- Hồi bẩm đại nhân, bốn phía đều đã lục soát qua, không phát hiện một vết tích nào, chắc hẳn mưa...
ba!
Tên thuộc hạ kia còn chưa nói xong, liền bị Trác Nhĩ An Thạch tát cho một cái ngã xuống mặt đất.
- Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ làm việc bất lực, thỉnh đại nhân xử phạt!
Đám người nhất tề quỳ xuống thỉnh tội, Trác Nhĩ An Thạch tức run.
Ngẫm lại cũng là bình thường, thành Quỳ Châu này tuy rằng không lớn, thế nhưng cũng không tính là nhỏ, muốn ở trong một tòa thành nhưu vậy tìm người đang ẩn nấp cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa lúc này mưa to tầm tã, những đầu mối, vết tích đã bị rửa không còn lấy một cái, bảo sao bọn hắn có thể tìm thấy?
- Xin Trác Mã cung phụng xuất thủ tương trợ, An Thạch vô cùng cảm kích.
Thác Nhĩ An Thạch cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầu xin sự giúp đỡ. Lần này hắn phụng mệnh làm việc, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, cho dù không phải lấy cái chết tạ tội, sợ rằng sau này không được trọng dụgn.
Trác Mã âm thầm cười trong lòng, chính sắc nói:
- Nghe nói Tô Cáp tướng quân các ngươi lại phá Bảo An, bắt được không ít Hán tộc...
- Đúng... Đúng vậy.
Thác Nhĩ An Thạch giật mình, biết ý tứ trong lời nói của đối phương, vội vàng nói:
- Đám Hán này lớn lên vô cùng linh hoạt, nếu như Trác Mã cung phụng không chê, An Thạch nguyện đem đám hán nô này tặng cho cung phụng.
Ngoài miệng tuy rằng nói lời đẹp đẽ, thế nhưng hiện tại trong lòng Thác Nhĩ An Thạch đang nhỏ máu. Đám Hán tộc vốn hắn định tặng cho hoàng tộc hưởng dụng, hắn thật vất vả suy nghĩ mới có thể lặng lẽ đem mấy người giữ lại, hiện tại lại phải tặng cho người khác, bảo làm sao hắn không thấy nhỏ máu? Thế nhưng, luyến tiếc thì luyến tiếc, so với tiền đồ và tính mệnh thì chỉ có thể làm như vậy.
Nghe được câu trả lời của Thác Nhĩ An Thạch, Trác Mã tươi cười khách khí vài câu, sau đó đi ra ngoài.
Bên ngoài trời mưa rất lớn, xem ra trong chốt lát không thể nào tạnh được.
Trác Mã đi vào màn mưa, nhắn hai mắt vận chuyển chân nguyên, tinh tế cảm nhận biến hóa vi diệu trong thiên địa.
Đột nhiên, một chút động tĩnh xuất hiện trong thức hải của Trác Mã, hắn bỗng nhiên mở hai mắt, hướng về phía một căn phòng rách nát.
- Còn không mau ra!
Một tiếng quát vang lên, Trác Mã phất tay bổ một chưởng ra.
Oanh!
Phòng ốc bị đánh nát, bụi mù bay khắp bầu trời.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh phóng lên cao, dường như muốn đào thoát, chính là nam tử áo vải bị thương khi nãy.
- Trước mặt bản tọa còn muốn chạy? Không biết tự lượng sức mình...
Trác Mã lạnh lùng cười, tay khẽ kéo một cái, một cỗ lực hút cường đại đem đối phương mạnh mẽ kéo lại.
Nam tử áo vải kia không biết làm gì hơn là bay về phía đám người Trác An Thạch, thế nhưng lúc này trong mắt hắn lại không có chút hoảng sợ nào.
- Chết cho ta!
Ánh mắt nam tử áo vải ngưng trọng, đem một quả "Oanh Thiên Lôi" đã chuẩn bị từ lâu ném về phía đám người.
Bồng!
Rầm rầm rầm! Oanh!
"Oanh Thiên Lôi" quả thật đúng như tên, uy lực tuyệt luân, dưới sự bạo tạc của nó khiến cho thiên địa chấn động.
Thác Nhĩ An Thạch và thủ hạ không kịp phản ứng cho nên bị thương phân nửa, ngay cả Trác Mã cũng nhộn nhạo, không thể không thu tay trở về.
Nhân cơ hội này, nam tử áo vải phá vỡ ràng buộc, cấp tốc hướng về phía Tây thành chạy như bay.
- Chạy? Bản tọa phải đem ngươi băm thành vạn đoạn.
Sau khi Trác Mã ổn định khí huyết, tức thì tức giận ngập tời. Hắn không nghĩ tới bản thân hắn đường đường là Thiên Đạo cao thủ lại bị một gã võ giả Tiên Thiên làm cho chật vật như vậy, đây quả thực là trần truồng vũ nhục.
- Bản tọa không cho phép ngươi chạy!
Lời còn chưa dứt, Trác Mã khẽ nhún một cái, dùng tốc độ nhanh như tên bắn đuổi theo.
- Ta thực sự phải chết ở nơi này sao? Ta không cam lòng, không cam lòng.
Nam tử áo vải mắt thấy địch nhân sắp đuổi tới, sự phẫn nộ tràn ngập trong lòng hắn, hắn không cam lòng cứ như vậy mà chết đi, hắn còn chưa hoàn thành sứ mệnh, chuyện này liên quan tới tính mệnh của hàng ngàn, hàng vạn bách tính, huynh đệ.
Chưởng phong kéo tới, từ phía lưng truyền đến sự đau đớn, nam tử áo vải tuyệt vọng nhắm mắt lại.
"Kết thúc rồi sao? Xin lỗi, các huynh đệ, ta đến cùng các ngươi đây".
Bồng!
Bên tai nam tử áo vải truyền đến sự rung động, thấy sự thống khổ và tử vong trong tưởng tượng không có ập đến người hắn, hắn kinh ngạc mở hai mắt ra, chỉ thấy trước mắt bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh, mà địch nhân ở phía sau truy kích hắn đã không thấy đâu nữa.
- Này... Đây là...
Nam tử áo vải quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiên Đạo cao thủ vừa rồi uy phong không ai bì kịp hiện tại lại đang nằm trên mặt đất, đã chết, đã chết. Nhất là sự sợ hãi trong mắt hắn, mãi đến khi tử vong cũng không có biến mất.
- Chết rồi! Trác Mã cung phụng chết rồi!
Khác với bộ dạng kinh hỉ của nam tử áo vải, Thác Nhĩ An Thạch hiện tại vô cùng sợ hãi, có thể một chiêu diệt sát Thiên Đạo cao thủ, người như vậ tuyệt không phải là thứ mà hắn có thể trêu chọc.
- Lui! Chạy mau.
Phản ứng của Thác Nhĩ An Thạch cũng không chậm, thấy tình cảnh của mình hiện tại vô cùng nguy hiểm liền vội vã nhanh chân bỏ chạy. Chỉ tiếc, hắn còn chưa kịp chạy nổi hai bước, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trước mặt hắn.
Ngao!
Một cái miệng lớn đỏ lòm xuất hiện trước mặt hắn, khiến cho Thác Nhĩ An Thạch giật mình, trực tiếp chết ngất.
Những người còn lại chạy trốn, dưới sự truy đuổi của Tiểu Hỏa đều kêu thảm thiết mà chết đi.
- Ngươi là ai? Tại sao lại bị đám mọi rợ Thát Đát truy sát?
Nghe thấy có người hỏi, nam tử áo vải từ trong khiếp sợ tỉnh lại.
Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy rõ đoàn người trước mắt thì sững sờ tại chỗ.
- Chúc... Thuộc hạ là phó tướng Đao Chiến Doanh Tề Chấn của TĨnh Quốc Quân, bái kiến Khấu lão tiền bối, Thích thiếu hiệp và chư vị anh hùng!
Nam tử áo vải bỗng nhiên quỳ xuống đất, trong mắt lóe lên sự hi vọng.
Đoàn người trước mắt này chính là đoàn người Khấu Phỉ vừa mới rời khỏi Thiên Tuyệt Cốc không lâu trước đó, mà người vừa mới ra tay cứu trợ chính là Thích Minh Hữu.
Nam tử áo vải kích động nhìn mọi người, từng khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt hắn.
Khấu Phỉ, Thích Minh Hữu, A Đồ, Thiên Sinh, Chu Tĩnh Nguyệt, Chu Phượng, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi, Thiết Nam, Tư Đồ Yến, Không Văn, Thái Tiêu, Mạc Bắc, Điêu Minh, Cửu Huyền, ngay cả Tiểu Băng Nhi và Tiểu Hỏa cũng ở trong đó. Mặt khác còn có một hắc y nhân thần bí. Mà Long Tuấn, Đình Nghị, Vương Sung thì đang được người khác cõng trên lưng, dường như bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Đoàn người bọn họ vốn trên đường trở về định đi tới Ẩn Tiên Cốc một phen, không nghĩ tới nửa đường lại nghe thấy có tiếng tranh đấu, hơn nữa động tĩnh không nhỏ, vì vậy mọi người mới chạy tới xem. Không nghĩ tới khi vừa nhìn rõ thì phát hiện ra đám mọi rợ Thát Đát đang truy sát một người Hán.
Từ khi Lý Nhạc Phàm gặp chuyện không may, tâm tình mọi người vẫn mang nặng áp lực, hiện tại thấy tình cảnh như vậy, nhất thời phẫn nộ, cũng không thèm hỏi nguyên do, trực tiếp xuất thủ tiêu diệt.
Chỉ là, nói tới chuyện này cũng kỳ quái, tinh nhuệ Thát Đát tộc sao lại đột nhiên phá vô số trở ngại, tiến vào bên trong Đại Minh? Lẽ nào trong này có biến cố gì đó không nói được?
- Tề Chấn, Đao Chiến Doanh các ngươi là thân vệ của đại soái sao không trấn thủ ở biên quan, chạy tới đây làm gì?
Chu Tĩnh Nguyệt tiến lên một bước, quát lớn.
Tề Chấn hít sâu một hơi, vẻ mặt trầm xuống nói:
- Hồi bẩm Tam công chúa, biên quan... Biên quan thất thủ..
- Cái gì?
Mọi người nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
Loạn thế chi tranh, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Chợt nghe thiên địa biến sắc, khiến cho muôn thú đều sợ hại rống lên, sông lớn chảy ngược, gió rít gào, sấm sét xuất hiện...
Mỗi một dị tượng, âm dương nghịch chuyển, càn khôn điên đảo, tất có biến đổi lớn, nếu không phải có thiên tai, họa từ con người thì tức là thay đổi triều đại.
Thiên thu muôn đời, thương cảm mấy phần! Thiên hạ này dùng cái gì để phân tranh? Có thiên hạ, ai mà không trải qua mấy lần can qua?
Bi thán, quỷ thần không thương tới sinh linh chân chất, nhân gian hưng vong biết bao lần?
Chính là, hưng bách tính khổ! Vong, bách tính khổ!
Tới khi Ẩn Lâm đại hội kết thúc, Thiên Tuyệt Cốc tiếp tục bị phong bế, ngăn các với ngoại giới, các thế lực đều rời đi.
Mà trong thế tục, thảm họa chiến tranh đã dẹp yên mấy tháng lại mở màn, khắp nơi trên Thần Châu không ngừng phân tranh, thậm chí còn có không ít người tu hành cũng gia nhập. Kể từ đó, thế tục chi tranh cuối cùng lan tới cả hai giới, ngay cả một ít tông môn lánh đời cũng bị dính dáng.
Đến lúc này, vòng xoáy thiên địa khi xưa lại bắt đầu khởi động.
Đối với cục diện Thần Châu mấy vị Đại Tôn cũng không đứng ra ngăn lại, cũng không có biểu thị thái độ của mình, về phần bọn họ khi trước đáp ứng hứa hẹn của Thiết Huyết, dường như cũng chỉ là một câu nói suông. Mà đầu sỏ của Tu Hành Giới thì nhất trí bảo trì trầm mặc, bầu không khí tĩnh lặng có vẻ vô cùng quỷ dị, dường như hạo kiếp chuẩn bị xuất hiện, cuốn theo toàn bộ Cửu Châu Thập Địa!
Cổ thành Quỷ Châu có địa thế hiểm yếu, giống một hạp cốc, là một trọng trấn quân sự trọng yếu, thế nhưng sau khi trải qua một hồi biến cố, nơi này lại trở thành một tàn thành rách nát.
Tường đổ vỡ, mái ngói thủng lỗ chỗ, khắp đường là đất đá, gạch vụn, quả thực vô cùng bừa bãi.
Bỗng nhiên, mây đen tụ tập, một tiếng sấm vang lên, bầu trời trút cơn mưa xuống, muốn đem địa phương này rửa sạch.
Đúng lúc này, một đạo lưu quang từ xa mà đến, xẹt qua tường thành rơi vào giữa đường cái, hiện lên thân ảnh của một nam tử áo vải vóc người lực lưỡng.
Người tới sát khí toàn thân lượn lờ, tóc che mặt khiến cho người ta không nhìn rõ dung mạo, thế nhưng vết đỏ sẫm ở trên vai hắn kia đã chứng minh hắn hiện tại bị thương không nhẹ.
Ánh mắt nam tử này sáng lên, nhìn cảnh tượng chung quanh một chút, sau đó băng bó bờ vai đang bị thương, hướng về một phía chạy đi.
Không bao lâu sau, lại có một đám hắc y nhân chạy vội, xuất hiện ở trên đường cái, xem ra là truy đuổi tên nam tử vừa rồi.
- Người nọ đã bị thương không chạy được xa, chỉ có thể ở xung quanh đây, mọi người chia nhau tìm!
Nam tử dẫn đầu ăn mặc trang phục kỳ quái, chính là tộc nhân Thát Đát, hơn nữa nhìn cử chỉ cùng thần thái của hắn có thể khẳng định thân phận của hắn bên trong Thát Đát tộc không thấp.
Sau khi nghe nam tử này phân phó, mười người ở phía sau hắn chia thành bốn đường, hướng về bốn phía khác nhau truy tìm.
- Hừ! Đuổi theo ngươi tròn ba ngày thực là mệt chết, đợi đến khi đại gia tìm được ngươi, bổn đại gia thề phải băm vằm ngươi thành vạn đoạn.
Nam tử này oán hận chửi bới một tiếng. Sau đó đi tới mái hiên gần đó trú mưa.
- Vũ thiên chết tiệt.... Sao còn chưa có trở về a...
Đợi một lúc lâu, đám người đi tìm người nửa ngày cũng không thấy truyền tín hiệu về, trên mặt nam tử này hiện lên vẻ mất kiên nhẫn. Ngay khi hắn đứng dậy chuẩn bị xuất phát, bỗng nhiên có một đạo thân ảnh từ trên trời đáp xuống trước mặt nam tử này.
Người tới là một nam nhân tuổi chừng bốn mươi, mặc quần áo đen, tướng mạo tục tằn, thắt lưng có một dây xích quấn quanh.
Nhìn thấy người này, nam tử kia đứng dậy, khom người hành lễ nói:
- Tác Nhĩ an Thạch bái kiến Trác Mã cung phụng, chúc cung phụng trường sinh tề thiên.
Người trung niên tên là Trác Mã này tựa hồ vô cùng thỏa mãn với lời nịnh hót của đối phương, nhàn nhạt mỉm cười gật đầu nói:
- Người nọ hiện ở nơi nào? Có tìm được hắn không?
- Chuyện này.
Khuôn mặt nam tử kia có chút khó xử, khi hắn đang không biết trả lời như thế nào thì nhân thủ phái đi vừa vặn trở về.
- Tình huống ra sao?
Nghe thấy câu hỏi của đại nhân, đám người xấu hổ cúi đầu.
- Hồi bẩm đại nhân, bốn phía đều đã lục soát qua, không phát hiện một vết tích nào, chắc hẳn mưa...
ba!
Tên thuộc hạ kia còn chưa nói xong, liền bị Trác Nhĩ An Thạch tát cho một cái ngã xuống mặt đất.
- Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ làm việc bất lực, thỉnh đại nhân xử phạt!
Đám người nhất tề quỳ xuống thỉnh tội, Trác Nhĩ An Thạch tức run.
Ngẫm lại cũng là bình thường, thành Quỳ Châu này tuy rằng không lớn, thế nhưng cũng không tính là nhỏ, muốn ở trong một tòa thành nhưu vậy tìm người đang ẩn nấp cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa lúc này mưa to tầm tã, những đầu mối, vết tích đã bị rửa không còn lấy một cái, bảo sao bọn hắn có thể tìm thấy?
- Xin Trác Mã cung phụng xuất thủ tương trợ, An Thạch vô cùng cảm kích.
Thác Nhĩ An Thạch cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầu xin sự giúp đỡ. Lần này hắn phụng mệnh làm việc, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, cho dù không phải lấy cái chết tạ tội, sợ rằng sau này không được trọng dụgn.
Trác Mã âm thầm cười trong lòng, chính sắc nói:
- Nghe nói Tô Cáp tướng quân các ngươi lại phá Bảo An, bắt được không ít Hán tộc...
- Đúng... Đúng vậy.
Thác Nhĩ An Thạch giật mình, biết ý tứ trong lời nói của đối phương, vội vàng nói:
- Đám Hán này lớn lên vô cùng linh hoạt, nếu như Trác Mã cung phụng không chê, An Thạch nguyện đem đám hán nô này tặng cho cung phụng.
Ngoài miệng tuy rằng nói lời đẹp đẽ, thế nhưng hiện tại trong lòng Thác Nhĩ An Thạch đang nhỏ máu. Đám Hán tộc vốn hắn định tặng cho hoàng tộc hưởng dụng, hắn thật vất vả suy nghĩ mới có thể lặng lẽ đem mấy người giữ lại, hiện tại lại phải tặng cho người khác, bảo làm sao hắn không thấy nhỏ máu? Thế nhưng, luyến tiếc thì luyến tiếc, so với tiền đồ và tính mệnh thì chỉ có thể làm như vậy.
Nghe được câu trả lời của Thác Nhĩ An Thạch, Trác Mã tươi cười khách khí vài câu, sau đó đi ra ngoài.
Bên ngoài trời mưa rất lớn, xem ra trong chốt lát không thể nào tạnh được.
Trác Mã đi vào màn mưa, nhắn hai mắt vận chuyển chân nguyên, tinh tế cảm nhận biến hóa vi diệu trong thiên địa.
Đột nhiên, một chút động tĩnh xuất hiện trong thức hải của Trác Mã, hắn bỗng nhiên mở hai mắt, hướng về phía một căn phòng rách nát.
- Còn không mau ra!
Một tiếng quát vang lên, Trác Mã phất tay bổ một chưởng ra.
Oanh!
Phòng ốc bị đánh nát, bụi mù bay khắp bầu trời.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh phóng lên cao, dường như muốn đào thoát, chính là nam tử áo vải bị thương khi nãy.
- Trước mặt bản tọa còn muốn chạy? Không biết tự lượng sức mình...
Trác Mã lạnh lùng cười, tay khẽ kéo một cái, một cỗ lực hút cường đại đem đối phương mạnh mẽ kéo lại.
Nam tử áo vải kia không biết làm gì hơn là bay về phía đám người Trác An Thạch, thế nhưng lúc này trong mắt hắn lại không có chút hoảng sợ nào.
- Chết cho ta!
Ánh mắt nam tử áo vải ngưng trọng, đem một quả "Oanh Thiên Lôi" đã chuẩn bị từ lâu ném về phía đám người.
Bồng!
Rầm rầm rầm! Oanh!
"Oanh Thiên Lôi" quả thật đúng như tên, uy lực tuyệt luân, dưới sự bạo tạc của nó khiến cho thiên địa chấn động.
Thác Nhĩ An Thạch và thủ hạ không kịp phản ứng cho nên bị thương phân nửa, ngay cả Trác Mã cũng nhộn nhạo, không thể không thu tay trở về.
Nhân cơ hội này, nam tử áo vải phá vỡ ràng buộc, cấp tốc hướng về phía Tây thành chạy như bay.
- Chạy? Bản tọa phải đem ngươi băm thành vạn đoạn.
Sau khi Trác Mã ổn định khí huyết, tức thì tức giận ngập tời. Hắn không nghĩ tới bản thân hắn đường đường là Thiên Đạo cao thủ lại bị một gã võ giả Tiên Thiên làm cho chật vật như vậy, đây quả thực là trần truồng vũ nhục.
- Bản tọa không cho phép ngươi chạy!
Lời còn chưa dứt, Trác Mã khẽ nhún một cái, dùng tốc độ nhanh như tên bắn đuổi theo.
- Ta thực sự phải chết ở nơi này sao? Ta không cam lòng, không cam lòng.
Nam tử áo vải mắt thấy địch nhân sắp đuổi tới, sự phẫn nộ tràn ngập trong lòng hắn, hắn không cam lòng cứ như vậy mà chết đi, hắn còn chưa hoàn thành sứ mệnh, chuyện này liên quan tới tính mệnh của hàng ngàn, hàng vạn bách tính, huynh đệ.
Chưởng phong kéo tới, từ phía lưng truyền đến sự đau đớn, nam tử áo vải tuyệt vọng nhắm mắt lại.
"Kết thúc rồi sao? Xin lỗi, các huynh đệ, ta đến cùng các ngươi đây".
Bồng!
Bên tai nam tử áo vải truyền đến sự rung động, thấy sự thống khổ và tử vong trong tưởng tượng không có ập đến người hắn, hắn kinh ngạc mở hai mắt ra, chỉ thấy trước mắt bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh, mà địch nhân ở phía sau truy kích hắn đã không thấy đâu nữa.
- Này... Đây là...
Nam tử áo vải quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiên Đạo cao thủ vừa rồi uy phong không ai bì kịp hiện tại lại đang nằm trên mặt đất, đã chết, đã chết. Nhất là sự sợ hãi trong mắt hắn, mãi đến khi tử vong cũng không có biến mất.
- Chết rồi! Trác Mã cung phụng chết rồi!
Khác với bộ dạng kinh hỉ của nam tử áo vải, Thác Nhĩ An Thạch hiện tại vô cùng sợ hãi, có thể một chiêu diệt sát Thiên Đạo cao thủ, người như vậ tuyệt không phải là thứ mà hắn có thể trêu chọc.
- Lui! Chạy mau.
Phản ứng của Thác Nhĩ An Thạch cũng không chậm, thấy tình cảnh của mình hiện tại vô cùng nguy hiểm liền vội vã nhanh chân bỏ chạy. Chỉ tiếc, hắn còn chưa kịp chạy nổi hai bước, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trước mặt hắn.
Ngao!
Một cái miệng lớn đỏ lòm xuất hiện trước mặt hắn, khiến cho Thác Nhĩ An Thạch giật mình, trực tiếp chết ngất.
Những người còn lại chạy trốn, dưới sự truy đuổi của Tiểu Hỏa đều kêu thảm thiết mà chết đi.
- Ngươi là ai? Tại sao lại bị đám mọi rợ Thát Đát truy sát?
Nghe thấy có người hỏi, nam tử áo vải từ trong khiếp sợ tỉnh lại.
Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy rõ đoàn người trước mắt thì sững sờ tại chỗ.
- Chúc... Thuộc hạ là phó tướng Đao Chiến Doanh Tề Chấn của TĨnh Quốc Quân, bái kiến Khấu lão tiền bối, Thích thiếu hiệp và chư vị anh hùng!
Nam tử áo vải bỗng nhiên quỳ xuống đất, trong mắt lóe lên sự hi vọng.
Đoàn người trước mắt này chính là đoàn người Khấu Phỉ vừa mới rời khỏi Thiên Tuyệt Cốc không lâu trước đó, mà người vừa mới ra tay cứu trợ chính là Thích Minh Hữu.
Nam tử áo vải kích động nhìn mọi người, từng khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt hắn.
Khấu Phỉ, Thích Minh Hữu, A Đồ, Thiên Sinh, Chu Tĩnh Nguyệt, Chu Phượng, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi, Thiết Nam, Tư Đồ Yến, Không Văn, Thái Tiêu, Mạc Bắc, Điêu Minh, Cửu Huyền, ngay cả Tiểu Băng Nhi và Tiểu Hỏa cũng ở trong đó. Mặt khác còn có một hắc y nhân thần bí. Mà Long Tuấn, Đình Nghị, Vương Sung thì đang được người khác cõng trên lưng, dường như bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Đoàn người bọn họ vốn trên đường trở về định đi tới Ẩn Tiên Cốc một phen, không nghĩ tới nửa đường lại nghe thấy có tiếng tranh đấu, hơn nữa động tĩnh không nhỏ, vì vậy mọi người mới chạy tới xem. Không nghĩ tới khi vừa nhìn rõ thì phát hiện ra đám mọi rợ Thát Đát đang truy sát một người Hán.
Từ khi Lý Nhạc Phàm gặp chuyện không may, tâm tình mọi người vẫn mang nặng áp lực, hiện tại thấy tình cảnh như vậy, nhất thời phẫn nộ, cũng không thèm hỏi nguyên do, trực tiếp xuất thủ tiêu diệt.
Chỉ là, nói tới chuyện này cũng kỳ quái, tinh nhuệ Thát Đát tộc sao lại đột nhiên phá vô số trở ngại, tiến vào bên trong Đại Minh? Lẽ nào trong này có biến cố gì đó không nói được?
- Tề Chấn, Đao Chiến Doanh các ngươi là thân vệ của đại soái sao không trấn thủ ở biên quan, chạy tới đây làm gì?
Chu Tĩnh Nguyệt tiến lên một bước, quát lớn.
Tề Chấn hít sâu một hơi, vẻ mặt trầm xuống nói:
- Hồi bẩm Tam công chúa, biên quan... Biên quan thất thủ..
- Cái gì?
Mọi người nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.