Quyển 4 - Chương 8: Đồng lộ
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
Ngay sau khi Nhạc Phàm đánh ra “tứ liên kích”, cả sơn đạo trở nên an tĩnh lạ thường, chỉ có thể nghe tiếng ve kêu râm ran.
Tạ Chấn Hải mắt trợn tròn nói: "Hắn lại có thể đánh nổi “Tứ liên kích”? Trời ơi! Rốt cuộc hắn là quái vật gì vậy? Hành tẩu giang hồ hơn bốn chục năm mà đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người bạo phát nổi Tứ liên kích đó!"
Lục Tầm lầm bẩm: "Bạo phát được Tam liên kích phải có yêu cầu cực cao đối với cơ nhục và sức lực, đã đạt tới mức cực hạn chịu đựng của cơ thể con người. Làm sao hắn lại có thể đánh ra Tứ liên kích? Dù là những ngoại gia cao thủ như Thiếu Lâm Không Văn cũng không có khả năng vượt qua được giới hạn đó…"
Mọi người đều thầm thấy khó hiểu, càng tăng thêm hiếu kỳ đối với lai lịch của Nhạc Phàm.
Thực ra trên giang hồ cũng có nhiều công phu có thể thi triển liên kích nhiều lần, nhưng lúc công kích thì hư thực lẫn lộn, không đòi hỏi về cơ nhục nhiều lắm. Nhưng với Bôn lôi tam điệp lãng trong Bôn lôi quyền, mặc dù là Tam liên kích lấy biến hóa làm chủ yếu, nhưng các công phu trên vẫn còn thua rất xa về sức mạnh..
Vậy mà vừa rồi đám bên Lục Tầm đã nói rằng liên kích nghĩa là cơ nhục thân thể bạo phát nhiều lần. Loại liên kích này không những đòi hỏi khả năng khống chế cơ nhục cơ thể phi thường, mà bản thân còn phải chịu đựng áp lực sau khi cơ nhục bạo phát, sức ép rất lớn, bình thường chỉ có ngoại gia nhất lưu cao thủ mới có thể luyện tập. Tuy nhiên dù cho là những siêu nhất lưu cao thủ ngoại gia như cỡ Không Văn đại sư của Thiếu Lâm cũng chỉ có thể liên tục bạo phát ba lần. Trong khi đó, Nhạc Phàm lại có thể bạo phát được "tứ liên kích", sự thực này vô tình đã phá tan quan niệm truyền thống của mọi người.
Lúc này bọn ba người Chu Tiến đã không còn cách nào sử dụng thuật hợp kích được nữa, đối diện với sự công kích cường hãn như thế của Nhạc Phàm, bọn chúng càng không có được một chút lòng tin vào chiến thắng.
Sắc mặt âm trầm, Chu Tiến vẫy tay ra hiệu, hắn thầm nghĩ: “Giờ bọn ta không thắng được, vậy chỉ còn cách dựa vào chiến thuật biển người thôi!”
Sơn tặc trên sườn núi lập tức giương cung nhắm vào Nhạc Phàm, còn đám ở trên đường cũng lũ lượt vây lại.
Nhạc Phàm thấy thế, thầm thở dài: “Không ngờ vừa mới rời khỏi chiến trường chưa lâu đã phải cầm đao rồi.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi rút thanh trường đao đeo ở lưng ra…
“Hắn lại muốn làm gì đây?” Tạ Chấn Hải đang định ra lệnh cho mọi người giúp đỡ thì lại thấy Nhạc Phàm vẫn đứng nguyên tại chỗ đang bạt xuất trường đao.
Áp lực, khẩn trương... Theo mỗi điểm mỗi tấc đao Nhạc Phàm rút ra, một luồng khí tức mạnh mẽ từ cơ thể hắn bùng tỏa ra ngoài…
Đôi chân của đám sơn tặc đang vây lấy Nhạc Phàm không còn nghe lời của chủ nhân, từ từ lùi lại. Trong mắt chúng là sợ hãi, là tuyệt vọng, là tử vong, ngay cả đám ngựa cũng hý lên kinh hoàng.
Chu Tiến khó khăn nuốt nước bọt nói:”Sát… sát khí nặng thật! Trời ơi! Rốt cuộc tiểu tử này là ai?" Đối diện sát khí xung thiên của Nhạc Phàm, hắn cảm thấy vô cùng hối hận trong lòng, tự nhiên lại đụng đến một sát thần như vậy.
"Sát! Sát! Sát!"
Ba tiếng vang lên, lập tức khiến mọi người có cảm giác như đang ở trên chiến trường thiên quân vạn mã, lông tóc dựng đứng cả lên. Nhạc Phàm khua đao trên không ba lần, trừng mắt lạnh lùng nhìn đám sơn tặc vây quanh, giọng nhẹ tênh: “Người chết trên tay ta đã nhiều lắm rồi, mặc dù ta không hề thích giết người. Biết sao giờ … kẻ nào đến đây?”
Lúc này mặt trời đang ở trên cao, tuy nhiên sát khí mà Nhạc Phàm phát ra lại làm cho cả con đường núi như ngập trong hàn băng, lạnh đến buốt xương.
Đám sơn tặc không dám bước tới dù chỉ nửa bước, chỉ thấy bọn chúng đưa mắt nhìn nhau rồi cuối cùng tập trung vào ba vị trại chủ.
“Khoan đã!” Vu Trọng đỡ Tiếu Minh dậy, vội vàng nói: “Xin các hạ hạ thủ lưu tình! Bọn ta chỉ là đám hỗn tạp trên giang hồ, làm sơn tặc chỉ vì miếng cơm mà thôi. Việc hôm nay là do bọn ta không đúng, hơn nữa mọi người đều chẳng tổn thất gì, chuyện này coi như bỏ qua, các hạ nghĩ sao?
Chu Tiến tỏ vẻ muốn nói nhưng Vu Trọng đã ngăn lại, còn bọn Tạ Chấn Hải càng không ai có ý kiến gì. Mọi người đều nhìn vào Nhạc Phàm để xem ý tứ của hắn.
Vu Trọng lại nói: “Cứ coi như các hạ đã thắng bọn ta đi, vậy có yêu cầu gì xin cứ nói ra!”
Nhạc Phàm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được rằng đối phương thay đổi nhanh như vậy, hắn thoáng ngẩn ra một chút rồi điềm đạm nói: “Ta đã nói rồi! Ta muốn đi qua đây, đừng có cản ta!” Nói xong hắn dắt đao vào lưng.
Vu Trọng sững sờ, dường như việc này chỉ là một sự hiểu lầm bình thường vô cùng đáng tiếc, chỉ với việc nhỏ như thế mà bọn chúng lại làm cục diện trở nên rầm rĩ thế kia, trong lòng dở khóc dở cười.
Vu Trọng nhíu hẳn mày lại rồi nói: “Được! Các hạ đã đại lượng như thế thì bọn ta cũng không quấy rầy thêm nữa.” Đoạn hắn cung tay chào Nhạc Phàm rồi quay qua quát đám sơn tặc: “Mọi người trở về sơn trại!”
Tiếp đó bọn sơn tặc rời khỏi!
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Những việc vừa mới trải qua dường như chỉ ở trong giấc mộng. Đám tiêu sư lại ngồi xuống đất nghỉ ngơi, thầm kêu đúng là một phen may mắn. Sơn đạo lại trở về vẻ yên tĩnh thường ngày, chỉ có đám ve sầu vẫn tiếp tục kêu râm ran.
Nhạc Phàm đi đến bên cạnh tuấn mã, khẽ vuốt ve bờm của nó.
“Chậm đã!” Nhạc Phàm vừa định rời đi, Tạ chấn Hải đã bước nhanh tới trước mặt hắn nói: “Tiểu huynh đệ, đa tạ ngươi vừa rồi đã xuất thủ tương trợ, nếu không hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng được.”
Nhạc Phàm khoát tay nói: “Các người không cần đa tạ ta! Ta cũng không hề giúp các người. Chỉ vì bọn chúng muốn chặn đường ta thôi!”
Sau khi thu đao, luồng sát khí của gã lại được thu vào trong cơ thể, tuy vẫn còn nét lạnh lùng nhưng không có vẻ đáng sợ như vừa rồi.
Lục Tầm cũng bước đến nói: “Bất kể thế nào, hôm nay nếu không có tiểu huynh đệ ra tay thì bọn ta cũng không thể yên lành rút lui. Sau này nếu tiểu huynh đệ có việc gì cũng có thể đến Long Uy tiêu cục ở Thái Nguyên tìm bọn ta, lão già này nhất định nghĩa bất dung từ.”
Nhạc Phàm nhẹ nhàng gật đầu nói: “Quả thực ta có chuyện muốn hỏi!”
Không để ý đến sắc mặt ngạc nhiên của Lục Tầm, hắn chủ động hỏi: “Xin hỏi lão tiên sinh, đi từ chỗ này đến Trữ Huyền thành thì đường nào là gần nhất?”
Lục Tầm nói không cần nghĩ ngợi: “Từ chỗ này đi đường tắt theo tiểu lộ chỉ cần ba ngày, nếu quả như ngươi không quen đường thì rất dễ lạc đường, vì vậy ta khuyên ngươi cứ đi theo quan đạo cho xong.”
Nhạc Phàm khẽ gật đầu, thầm nghĩ: “Chắc vậy, nếu như lạc đường thì nhiều khi còn chậm hơn.”
“Đa tạ! Cáo từ!”
“Chờ một chút!” Tạ Chấn Hải gọi giật Nhạc Phàm lại lần nữa, nói: “Tiểu huynh đệ muốn đi Trữ Huyền thành sao?”
“Ừm!” Nhạc Phàm gật đầu.
Tạ Chấn Hải nói: “Nếu tiểu huynh đệ muốn đi Trữ Huyền Thành theo quan đạo thì sẽ đi qua Thái Nguyên, cùng đường với tôn nữ của ta, chi bằng cùng đi có được không?”
Nhạc Phàm trầm tư giây lát, đoạn quyết định dứt khoát: “Được! Đi thôi!”
Nói xong hắn nhảy lên tuấn mã.
Tạ Chấn Hải không ngờ Nhạc Phàm đáp ứng dễ dàng một cách sảng khoái như vậy, những lời vốn định nói ra để thuyết phục mắc ngay cổ họng. Sau khi định thần lại, lão vội quay người nói với Tạ Tiểu Thanh: “Thanh nhi! Trên đường đi rất nguy hiểm, con về trước đi, đợi gia gia làm việc này xong sẽ về gặp con.”
Tạ Tiểu Thanh mím môi, tuy sắc mặt đầy vẻ không thuận nhưng cuối cùng cũng nhảy lên ngựa rời đi dưới sự hộ tống của bốn tiêu sư.
Chờ cho bọn Tạ Tiểu Thanh đi xa, Lục Tầm nói: “Đại ca, huynh muốn để tiểu huynh đệ đó đưa Thanh nhi đi một đoạn thật hả? Huynh yên tâm sao?"
Tạ Chấn Hải thở dài: “Bây giờ là thời buổi thị phi, nếu như sơn tặc lại đến gây rối thì Thanh nhi dễ gặp nguy hiểm, đi cùng với vị tiểu huynh đệ kia ta thấy an tâm hơn.
Vả lại ta hành tẩu giang hồ mấy chục năm cũng có chút bản lĩnh nhìn người. Tuy hắn ta sát khí rất nặng nhưng thu phát tự nhiên, không phải là kẻ khoái giết người. Hơn nữa ánh mắt trong sáng, không hề có chút địch ý, có lẽ là không có chuyện gì đâu.”
Lục Tầm cũng gật đầu đồng tình.
“Mọi người kiểm tra tiêu xa một lần nữa, chuẩn bị xuất phát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.