Thương Thiên

Quyển 11 - Chương 54: Giang hồ chi đổ (2)

Tử Mộc Vạn Quân

05/04/2013



Sư huynh!?

Nghe Vũ Văn Trường Sanh hô cứu, cơ hồ tất cả mọi người đều giật mình. Nghĩ không ra hắn còn có kẻ chống lưng, khó trách kiêu ngạo như vậy!

Ánh mắt đều tập trung vào hai người đó, trong đó có một lão giả hai tay khoanh lại đứng ngạo nghễ giữa sân, chỉ thấy hắn mặc đồ đen, ánh mắt lăng lệ, cả người giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm xuất khỏi vỏ, phát ra từng đợt khí lạnh đậm đặc!

Người bên cạnh là một lão nhân người mặc giáp cứng, áo bào màu tro quàng qua vai, trên lưng có bảy thanh bảo kiếm hình thù khác nhau, uy phong lẫm lẫm. Chỉ là vẻ mặt hắn mộc mạc, trong mắt thậm chí còn mang theo một chút khúm núm, trông bộ dáng, hẳn là tùy tùng bên cạnh lão giả kia.

Người của Ẩn tông trông rõ người mới tới, đều cau mày!

Có chút trầm ngâm, Vô Trần Tử cố gắng bảo trì vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Kiếm Ma! Không ngờ ngươi cũng tới".

"Hắc hắc!" Thiên Âm lão quái cười quái dị nói: "Lão ma, bế quan hơn mười năm, ngươi rốt cục đã xuất quan? Có phải đã ngộ ra 'Cực Kiếm Chi Cảnh' rồi không?"

"Ngộ thì là ngộ, không ngộ… là không ngộ" Kiếm Ma vẻ mặt lạnh lẽo dị thường, ngôn ngữ không mang theo một chút cảm tình nào, mặc kệ là địch nhân hay bằng hữu, cho tới bây giờ đều là như thế.

"Kiếm Ma" là ai, người trong giang hồ đương nhiên là sẽ không biết, sẽ không hiểu rõ danh xưng này có ý nghĩa đại biểu cho cái gì. Nhưng trong lòng của đám người Vô Trần Tử, Kiếm Ma chính là một truyền kỳ, một sự tồn tại khó có thể siêu việt hơn, đồng thời, cũng là sự e ngại không thể giải được trong lòng bọn hắn! Bởi vì, lúc đầu nếu không có Kiếm Ma ngăn cơn sóng dữ, Ma Môn đã rơi vào diệt vong, cũng vì sự tồn tại của Kiếm Ma, Ma Môn bây giờ mới có tư cách chống lại Ẩn tông.

Có thể không khoa trương mà nói rằng, chỉ một ngày còn Kiếm Ma, ai cũng không thể xem thường "Ma Môn". Cái này… chính là uy danh của hắn - Kiếm Ma Độc Cô Vô Phong!

"Kiếm Ma!? Người nọ chính là Kiếm Ma!?"

"Dường như là rất mạnh!"

Long Tuấn cùng Đinh Nghị nhìn nhau, lòng bàn tay không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nhớ tới chuyện "Kiếm Ma thiếp", bọn họ không khỏi lặng lẽ nhìn về phía Nhạc Phàm, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

"Hai người các ngươi làm sao vậy?" Trần Hương mới đến đây không lâu, lúc này vẫn chưa biết chuyện "Kiếm Ma thiếp", nhưng thấy hai người nhìn về phía Nhạc Phàm sắc mặt dị thường, cho nên mới tò mò.

"Cái này… Sư phụ mấy ngày trước đã nhận được Kiếm Ma chiến thiếp" Long tuấn cẩn thận liếc mắt về phía Nhạc Phàm, người họ thần sắc điều tĩnh, tựa hồ căn bổn không để chuyện "Kiếm Ma thiếp" ở trong lòng.

"Kiếm Ma chiến thiếp! Kiếm Ma thiếp?"

Trần Hương nghe vậy ngẩn ra tại chỗ! Đối với chuyện xưa của Kiếm Ma, nàng cũng nghe cô cô đề cập qua, cũng đã cảnh cáo qua bản thân tốt nhất không nên trêu vào người này. Bây giờ nghe được Nhạc Phàm bị Kiếm Ma khiêu chiến, làm sao còn có thể bình tĩnh? Trần Hương chỉ cảm thấy trong lòng mình từng trận co thắt, cảm thấy bất an từ sâu trong linh hồn! Nàng không biết tại sao bất an, nàng chỉ biết là Nhạc Phàm đang rất nguy hiểm.

"Kiếm Ma rất lợi hại! Lợi hại phi thường!"

"Ồ".



Đối mặt với lời nhắc nhở của Trần Hương, Nhạc Phàm bình thản, một lời cũng không nói, có lẽ hắn không biết nói điều gì.

"Nhạc Phàm đại ca…"

Thấy ánh mắt Trần Hương nhìn thẳng mình, Nhạc Phàm gật đầu nói: "Kiếm Ma tìm ta khiêu chiến…" Dừng một chút, đang nói chợt chuyển: "Bất quá, ta không nghĩ tới khiêu chiến… ta không có thời gian".

Không có thời gian!?

Nghe Nhạc Phàm trả lời, Trần Hương ngược lại ngẩn người? Đám người Thiết Huyết, Khấu Phỉ vẻ mặt cũng khó hiểu! Duy chỉ có đám người Long Tuấn, Đinh Nghị hình như đã biết Nhạc Phàm sẽ trả lời như vậy, ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu.

"Sư huynh mau cứu ta!"

Vũ Văn Trường Sanh lại mở miệng cầu cứu, khuôn mặt đã đỏ bừng, hiển nhiên khó chịu phi thường!

Độc Cô Vô Phong mặt vẫn bất động, chỉ là thản nhiên quay về phía lão nhân đeo kiếm bên cạnh nói: "Kiếm Khôi, cứu người… Ai ngăn trở giết không tha!"

Nhận được mệnh lệnh, lão giả đeo kiếm lập tức biến mất tại chỗ, khi mọi người nhìn thấy được thân ảnh của hắn, cả người đã xuất hiện trước mặt Mộ Dung Ngạo Hàn.

Kiếm Khôi chỉ hóa hàn mang, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai điểm vào cổ tay đối phương, tốc độ cực nhanh, đột nhiên xuất ra bảy đóa hoa kiếm…

"Xoẹt, xoẹt, xoẹt…"

Mắt thấy hàn quang bức tới, Mộ Dung Ngạo Hàn sao dám khinh thường, chân nguyên toàn thân phóng ra, hình thành một tường khí vô hình, bảo vệ lấy bản thân.

"Xẹt!"

"Bùng…"

Một âm thanh vang lên, kình khí kịch liệt chấn động, Mộ Dung Ngạo Hàn dễ dàng bị đánh bay đi, phải buông Vũ Văn Trường Sanh ra!

"…Xoẹt!"

Lại là một chỉ, Kiếm Khôi đang muốn trở lậi, lúc này Vô Trần Tử đã che ở trước mặt Mộ Dung Ngạo Hàn, ngăn Kiếm Khôi trở lại.

"Oành…"

Kiếm khí tán loạn, hai bên phân ra.

Kiếm Khôi rất nhanh nắm được Vũ Văn Trường Sanh, nương theo lực phản chấn lui về bên cạnh Độc Cô Vô Phong.

Hàng loạt tranh đấu diễn ra rất nhanh, khi đã xong, thậm chí còn có người không biết mới xảy ra chuyện gì.



Lúc này, Vũ Văn Trường Sanh hồi phục lại tự do, cao hứng nhất chính là đám người cao thủ ngoại tộc Liễu Sanh Vân Hạc, nhất là khi bọn hắn biết Vũ Văn Trường Sanh lại là sư đệ của Kiếm Ma, càng phấn chấn tinh thần, phảng phất như đã tìm được trụ cột, không tự chủ được liền dời về phía thế lực Ma Môn, tỏ rõ lập trường của mình. Đương nhiên, đám người Ngũ độc giáo cũng ở trong đó.

Việc diễn ra trước mắt mọi người, nhưng lại không thể cản được, chỉ có thể thầm mắng ngoại tộc vô sỉ, cành hận Ngũ độc giáo tận xương tủy.

"Cảm ơn sư huynh ra tay" Vũ Văn Trường Sanh tuy đã được cứu, nhưng trên mặt cũng không có vẻ mừng rỡ gì, ngược lại quỳ xuống trước mặt Độc Cô Vô Phong, vẻ mặt bi thống nói: "Sư huynh xin lỗi, Kiếm Quỷ và bốn Kiếm Nô vì cứu ta, đã bị người ta giết chết rồi!"

"Cái gì?!" Thiên Âm lão quái miệng mở lớn: "Năm tên biến thái của lão ma bị người ta giết chết? Chẳng lẻ là người của Ẩn tông làm?"

"Hử?" Độc Cô Vô Phong mi như kiếm sắc, cả người hàn khí bộc phát: "Là ai?"

Tâm thần khẩn trương rung động, Vũ Văn Trường Sanh vội vàng trả lời: "Là… là Lý Nhạc Phàm, chính là hắn!" Dứt lời, liền đưa ngón tay chỉ về phía Nhạc Phàm đang đứng trên đài.

"Ồ…"

Dưới đài ồ lên như sóng dữ, mọi người phảng phất như đoán được sắp xảy ra một cái gì đó, không khí âm trầm từ từ bao phủ cả hội trường.

"Lý Nhạc Phàm?"

"…"

Độc Cô Vô Phong nhìn về phía Nhạc Phàm, người nọ cũng nhìn thẳng vào đối phương.

"Chiến thiếp ngươi đã nhận chưa?" Độc Cô Vô Phong không đề cập tới chuyện vừa rồi, nhưng chỉ có một vài người hiểu được ngọn nguồn câu chuyện.

Nhạc Phàm gật đầu, vẫn không nói gì.

Độc Cô Vô Phong cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Lần này khiêu chiến, thời gian do ngươi định".

Thiên Âm lão quái ngẩn ra, quái dị nhìn Độc Cô Vô Phong. Không chỉ là hắn, ngay cả người của Ẩn tông cũng buồn bực dị thường, chẳng lẻ Kiếm Ma đã thay đổi?

Trong ẩn sĩ bọn họ không ai là không biết, Kiếm Ma khiêu chiến, cho tới bây giờ đều là tự mình định thời gian địa điểm, bây giờ đột nhiên thay đổi, làm cho người ta có chút khó có thể tiếp nhận.

"Có ý kiến gì?" Độc Cô Vô Phong lại hỏi.

Nhạc Phàm suy nghĩ một chút, cuối cùng chân thật trả lời: "Không, ta không có thời gian".

Không có thời gian! Đây là câu trả lời của Nhạc Phàm.

Đối với câu trả lời như vậy, bất luận kẻ nào cũng có thể hiểu thành cự tuyệt, hoặc là kiếm cớ! Mặc kệ là cự tuyệt hay là kiếm cớ, tất cả mọi người sẽ không nghĩ đó là một đáp án làm cho người khác hài lòng. Ít nhất, người của Ma Môn và Ẩn tông đều cho rằng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook