Quyển 10 - Chương 45: (Hạ) Sang đao
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
Đỉnh Tung Sơn mây mù bao phủ, đột nhiên giữa lúc đó, gió mây chuyển động hào quang tỏa ra…
Bên ngoài Đạt Ma động, Không Văn, Thái Tiêu, Điêu Minh cùng Chín Huyền đều ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, trong mắt hiện lên một tia kinh dị!
"Không Văn sư thúc, là sư phụ đang luyện công trên núi sao? Hay, thật là lợi hại! Tới bao giờ ta mới có thể lợi hại giống như sư phụ thì quá tốt rồi" Tiểu Minh Hữu ngừng tu luyện vươn người đứng dậy, si ngốc nhìn về phía đỉnh núi, ngay cả Tiểu Hỏa luôn lười biếng cũng lấy lại tinh thần quan sát một lượt.
Không đợi Không Văn trả lời, Thái Tiêu ngắt lời nói: "Minh Hữu tiểu sư điệt lần này nói sai rồi, người luyện công đó khẳng định không phải Khấu lão tiểu tử đó, chắc là Lý tiểu huynh đệ. Ha ha..."
Đám người Điêu Minh gãi gãi cằm, hiển nhiên cũng nghĩ như thế. Bọn họ những người này đều đã từng đánh nhau với Khấu Phỉ vô số lần, tự nhiên phi thường quen thuộc khí tức của đối phương, do vậy thấy được khí thế như thế, không khỏi cảm thấy có điểm kinh dị!
"A di đà Phật..." Không Văn nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiểu Minh Hữu, vẻ mặt từ bi nói: "Minh Hữu không cần hâm mộ người khác, nên biết ngàn vạn vạn thế giới đều có chỗ tuyệt diệu, mỗi cá nhân đều không giống nhau, người khác không thể thay thế được, chỉ cần bản thân mình làm tốt, không mất bản tâm liền có thể đại thừa (*)."
"Dạ, con đã hiểu, cám ơn Không Văn sư thúc" Tiểu Minh Hữu khẽ gật đầu hiểu chuyện, ánh mắt lại nhìn về phía đỉnh ngọn núi, như đã thông suốt được rất nhiều.
Sau khi lấy lại tinh thần, Điêu Minh cùng Chín Huyền sóng vai mà đến. Người trước thu quạt gấp về, mỉm cười nói: "Các vị, nếu mọi người đều cảm thấy hứng thú đối với sự tu luyện của Lý Nhạc Phàm, sao chúng ta không cùng đi xem?"
"Cùng tới xem?!" Thái Tiêu mắt sáng ngời: "Thế thì tốt quá! Thế thì tốt quá! Đáng tiếc lão đầu đà còn đang bế quan, nếu không khẳng định hắn sẽ càng cảm thấy hứng thú! Ha ha..."
"A di đà Phật..." Không Văn chắp hai tay lại, mở miệng nói: "Lý cư sĩ đã vào Tàng Kinh các Thiếu Lâm ta nhiều ngày, vẫn chưa có thành quả, hôm nay tu luyện dường như đã có lĩnh ngộ, lão tăng cũng muốn tới xem xem cư sĩ bây giờ thế nào".
"Vâng vâng" Tiểu Minh Hữu vẻ mặt hưng phấn, cuống quít gật đầu.
Vì vậy một nhóm năm người và cả Tiểu Hỏa lười biếng, hướng về đỉnh núi chạy đi! Trên đỉnh núi, Nhạc Phàm vẻ mặt bình thản, hai mắt khép hờ, múa thanh chiến đao vừa dầy vừa nặng nọ trong tay quên cả bản thân, mỗi chiêu mỗi thức khí thế to lớn trầm ổn, tâm tự nhiên như nước chảy, không có nửa điểm vội vã nóng nảy.
Người cùng đao chuyển động, chỉ thấy vô số biến hóa hóa thành đao ảnh đầy trời, như muốn che lấp cả thiên địa, cỏ cây đất đá trong vòng mấy trượng nhất thời tan thành tro bụi… Còn Nhạc Phàm giờ phút này đang đắm chìm vào trong biến hóa của các loại các dạng đao pháp, xem xét kỹ lưỡng những lĩnh ngộ đối với đao quyết mà hắn đạt được những ngày này!
Đao chính là "Bách binh chi đảm", khí thế mãnh liệt, đại khai đại hợp, không có sự linh động của kiếm, không có sự mau lẹ và mạnh mẽ của thương, nhưng uy lực của nó vô cùng cường hãn! Chỉ cần người cầm đao trong lòng kiên định, cũng có thể mạnh mẽ xông lên phía trước phá tan vạn pháp!
Nhạc Phàm không có nội kình chân nguyên, chỉ có thể dựa vào lực lượng thuần túy để luyện tập ý nghĩa sâu xa của đao pháp, mặc dù rất nhiều chiêu thức tinh diệu không cách nào phát huy được cực điểm, nhưng trong đao ý thậm chí lại còn hiểu rõ hơn một bậc.
Không có lực lượng lớn mạnh, cũng không có khí thế vô địch! Đao pháp mượt mà tự nhiên, đao hoa cấu thành từng đóa sen màu xanh lục, vừa công vừa thủ, vừa mau lẹ vừa thong thả, đây chính là "Bồ Đề đao pháp" trong "Bảy mươi hai tuyệt kỷ Thiếu Lâm", đao pháp này ngay thẳng hòa hoãn, bao gồm hết thảy các giáo điều của Phật môn, cơ hồ hoàn toàn che dấu sát ý trên lưỡi đao của Nhạc Phàm…
Khí thế lập tức biến đổi, sắc bén, đao khí dữ dội khuếch đại lan tràn ra bốn phía! Đây chính là "Phá giới đao pháp", tên là Phá giới, tức là ý đại khai sát giới, bởi vậy toàn bộ lộ đao pháp này đều là thế công, hung bạo chính xác uy lực dữ dội, có phần hơi phù hợp với tâm cảnh của Nhạc Phàm lúc này.
Phẫn hận! Thương cảm! Bất đắc dĩ! Mất mát! U buồn! Điên cuồng! Kiên trì! Ai có thể hiểu hết được, trong một bộ đao pháp bất ngờ ẩn chứa nhiều tâm tình như thế! Sau khi sát ý giận dữ điên cuồng phát ra được thông suốt, tâm cảnh của Nhạc Phàm dần dần khôi phục tĩnh lặng, một bộ đao pháp ôn hòa mềm mại liền đó tiếp tục được thi triển ra. Bộ này là "Từ Bi đao pháp" lấy tên là Từ Bi, tức là có ẩn ý hiền hòa, chiêu thức của đao pháp này thu lại, lấy phòng thủ làm chủ, không có khí thế lăng lệ, cũng không có sát chiêu hung ác, đúng là trái ngược với Phá Giới đao pháp, làm cho kẻ khác cảm thấy tâm bình khí hòa.
Rồng bay phượng múa, công phá long trời, đao thế bỗng lại biến đổi! Nhạc Phàm nắm chặt chiến đao ma sát với không khí, kỳ diệu thay từng đợt khói xanh sinh ra, giống như những đốm lửa, chạm vào bụi đá, thiêu đốt không ngừng… Đây đúng là một trong những tuyệt học độc đáo nhất của Thiếu Lâm - "Nhiên mộc đao pháp"!
Ngay sau đó là "Đạt Ma đao pháp", chính đại quang minh, khí thế mênh mông, tự nhiên thanh thoát, liên miên bất tuyệt, không hổ là Phật môn đệ nhất đao…
Rồi sau đó, lại là Thiện Môn đao pháp… Tứ Môn đao pháp…
Hơn mười bộ đao pháp được Nhạc Phàm nhất nhất diễn luyện hơn mấy trăm lượt, chiêu thức vốn khó luyện dần dần trở nên thuần thục… càng ngày càng tinh thông…
Mỗi một bộ đao quyết mà Nhạc Phàm thi triển, đều là của những tiền bối Thiếu Lâm dành trọn vẹn cả đời nghiên cứu mới ngộ ra được, chiêu thức tinh diệu huyền bí, trước sau nối tiếp với nhau, bao gồm cả hình thức và tinh thần, mặc dù hắn có thể ghi nhớ toàn bộ chiêu thức, cũng chỉ là không có thực hành, thật sự khó có thể lĩnh hội được ý nghĩa chân chính trong đó. Phương pháp duy nhất đó là tu luyện không ngừng, tu luyện, tu luyện nữa, chỉ có đưa những đao pháp này dung hòa đến hiểu thông suốt, mới có thể chính thức nắm giữ được ý nghĩa chân chính của những đao pháp này.
Có lẽ, con đường của bản thân là sai, có lẽ phương hướng bản thân là sai, nhưng Nhạc Phàm hắn vẫn múa chiến đao vù vù như cũ quyết theo đuổi tới cùng.
Hắn bây giờ không khỏi bắt đầu bội phục Khấu Phỉ. Khấu Phỉ đã có thể hội tụ tinh túy đao pháp thiên hạ để tự mình tu luyện, bất luận kết quả thế nào, bậc nghị lực cùng kiên trì này đều đáng cho bản thân mình khâm phục!
Tất cả các cao thủ dùng đao trên giang hồ đều hiểu rằng, mỗi một bộ đao pháp đều có đao quyết phù hợp kèm theo, đao pháp càng cao minh thì đao quyết cũng vậy, nếu cố sức thay đổi hướng đi vốn có sẵn của chân nguyên, kinh mạch thường thường phải chịu áp lực lớn phi thường, thậm chí chỉ một chút không cẩn thận là sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!
Thế mà Khấu Phỉ tu luyện thiên hạ đao pháp không dưới mấy trăm loại, chịu đựng áp lực lớn như thế mà vẫn có thể cố gắng vượt qua, rõ là linh hồn cùng tinh thần không phải người bình thường có thể làm được, càng huống chi lão cuối cùng đã thành công! Rốt cục đã trở thành thiên hạ đao đạo đệ nhất nhân. Mặt trời lặn mặt trăng lên, đỉnh Tung Sơn bắt đầu một bóng đêm mông lung.
Không tưởng tượng được, Nhạc Phàm đã trải qua tu luyện tới một ngày rồi, hơn nữa không có chút ý định ngừng lại nào.
Đám người Khấu Phỉ vẫn như cũ quan sát ở ngoài mấy trượng, bị cái loại nghị lực cứng cỏi này của Nhạc Phàm làm cho bội phục, càng nhờ đó hiểu được thêm rất nhiều. Nhất là Tiểu Minh Hữu, tuổi còn nhỏ vậy mà có thể được xem xét nhiều tuyệt thế đao pháp như thế, thật sự là đại khai nhãn giới, cả người phảng phất rơi vào thế giới của đao, ánh mắt mê ly không thể tự kềm chế. Duy chỉ có Tiểu Hỏa là nằm ở một bên, phảng phất vĩnh viễn đều lười nhác như vậy!
"A di đà Phật..." Không Văn đại sư yên lặng chăm chú nhìn Nhạc Phàm, chứng kiến đối phương diễn luyện đích thị đều là Thiếu Lâm đao pháp, trong lòng cảm khái vạn phần, không khỏi khẽ niệm một tiếng Phật hiệu, trong mắt hiện lên vui mừng, lập tức im lặng rời đi.
Thái Tiêu đối đao pháp cũng không có cảm giác gì, đồng dạng cười cười bỏ đi, mà Điêu Minh cùng Chín Huyền cũng theo đó rời đi. Như thế, một bên đỉnh núi chỉ còn lại có thầy trò Khấu Phỉ cùng Tiểu Hỏa vẫn ở lại tại chỗ.
Chứng kiến nỗ lực của Nhạc Phàm như thế, vẻ mặt của Khấu Phỉ đang nghiêm túc đột nhiên biến thành nụ cười. Trong mắt một thoáng như hoảng hốt, không khỏi suy tư quay về thật lâu thật lâu trước kia: "Năm đó, bản thân mình không phải cũng cố chấp giống như tiểu tử này sao? Ha ha… Kiếm cần linh xảo, đao cần sức lực, khi đó những kẻ khác đều tưởng rằng chính mình là một người điên, nhưng rất ít người biết rằng, đao pháp chú trọng lực và trầm ổn, cần phải có thời gian, vì để thuần thục một động tác phải luyện hơn một ngày. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác… Cái kiểu mùi vị đau đớn khô khan và mệt mỏi đó, không phải cơ thể của ai cũng có thể chịu nổi, càng đừng nói kiên trì về sau. Không biết Lý tiểu tử có thể chống đỡ nổi không? Hy vọng rằng hắn có thể sáng tạo ra một con đường đi của riêng mình!"
Kỳ thật, Khấu Phỉ tuyệt không biết rằng, ý chí của Nhạc Phàm đã vượt xa cực hạn của thân thể lâu rồi, hơn nữa trong cơ thể hắn ngầm chứa đựng nguyên khí, không ngừng sinh ra, căn bản không cần giống như những người khác trong giang hồ cần hồi phục chân nguyên và thể lực, tự nhiên là không cần phải nghỉ ngơi. Bởi vậy, Nhạc Phàm có thể sử dụng mà không thèm cố kỵ chút nào, trừ phi hắn muốn dừng lại, hoặc nguyên khí trong cơ thể tiêu hao hết!
"Ồ..."
Bên cạnh, Tiểu Minh Hữu đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn, tiếp theo cả thân thể trở nên không ngừng run rẩy, khuôn mặt non nớt lúc lạnh lúc nóng, hiển nhiên là dấu hiệu bị tẩu hỏa nhập ma. Khấu Phỉ thấy thế thầm kêu không hay, vội vàng phong bế khí hải của Minh Hữu, ôm hắn vào lòng, tiện đà nâng đứa nhỏ lên vội vã chạy đi. Cách đó không xa, Tiểu Hỏa kiến mọi người lần lượt rời đi, giật mình đứng dậy nhìn quanh bốn phía, không biết giải thích ra sao nhấp nháy con ngươi, sau đó lại nằm xuống ở một bên, nhàn nhã nhắm mắt lại. Đạo của đao pháp chính là từ đơn giản đến phức tạp, lại do phức tạp cùng cực sẽ chuyển qua đơn giản, nên nói tận cùng của đạo lý sẽ là sự đơn giản hẳn chính là ý tứ này. Tuy nhiên, dạng đao pháp nào mới được xem như đơn giản? Dạng đao pháp nào mới được xem là phức tạp?
Trong tu luyện, Nhạc Phàm đắm chìm ở trong thế giới của đao pháp, tâm không câu nệ, xua đi mọi vật bên ngoài, ý niệm trong đầu xoay chuyển vạn ngàn, hiểu ra nghĩ thầm: "Đao pháp của Khấu tiền bối chọn sở trường của ngàn nhà, dung hòa thông suốt mà thành, chắc là xem như đem đao pháp biến từ phức tạp sang đơn giản. Nhưng về sau chiêu thức tinh diệu cũng lại là vô số biến hóa, so với một đao một thức hiển nhiên lại là phức tạp hơn rất nhiều, nếu thật sự là chỗ tận cùng của đạo lý chính là đơn giản, vậy cái gì mới xem như là chính thức đơn giản, mà đơn giản có giới hạn hay không… Đao pháp của ta, từ lúc bắt đầu có năm động tác chặt chém cây cối mà thành, về sau này qua chém giết trên chiến trường sáng tạo ra những sát chiêu đơn giản trực tiếp, chặt, bổ, xoay, gác, búng, chém, đà đao bảy động tác đơn giản hợp thành 'Đao chiến thất thức' hiện nay… Đơn giản, phức tạp, phức tạp, đơn giản? Cái gì mới xem là đơn giản? Vậy cái gì mới xem là phức tạp? Cái gì là đơn giản? Cái gì là phức tạp?"
Nhiều câu hỏi nhưng không cách nào giải đáp, trong phút chốc, tâm của Nhạc Phàm tự nhiên hỗn loạn, làm cho đao pháp đang thi triển càng ngày càng cuồng loạn! Khí thế bình thản ôn hòa bùng phát, cả người bắt đầu trở nên điên cuồng!
Phảng phất như trời cao cố ý hành hạ Nhạc Phàm, lúc này chính là lúc hung hiểm, nếu hắn không thể kịp thời tỉnh táo trở lại, tất nhiên sẽ trầm luân vào cảnh sát kiếp vô biên!
Nhạc Phàm có thể vượt qua cửa ải này hay không? Có thể sáng tạo ra con đường của riêng mình hay không?
Có lẽ…
(*) Đại thừa: Đạt đến độ có thể phổ độ cho người khác
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.