Thương Thiên

Quyển 14 - Chương 111: Hắc y sát tinh.

Tử Mộc Vạn Quân

27/08/2013

- LýNhạc Phàm ởchỗ nào?

Một thanh ânkhàn khàn vang lên, Mật Chỉ Hà vàẤn Vô Tàchỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hóa ra cómột hắc ynhân mang mặt nạ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hắc ynhân đột nhiên xuất hiện, nhất thời khiến cho haingười giật mình.

-Cái gì mà LýNhạc Phàm! Chúng takhông biết. Các hạ saolại vôlễ như vậy, ngươi là ai?

Mật Chỉ Hàhôm nayđã bị kinh hãi mấy lần, khiến chovẻ mặt của nàng lúc này cóchút khẩn trương. Từ ngày đầu tiên nàng bắt đầu tuhành, nàng đều làthiên kiêu chinữ ởtrong thị tộc, được sủng ái vàquan tâm, thế nhưng trận chiến khinãy đã triệt đệ phá hủy sự kiêu ngạo trong lòng của nàng.

- LýNhạc phàm ởchỗ nào?

Hắc ynhân vẫn không buông thavấn đề vừa hỏi, ngữ khí cóchút lolắng.

Hắc hắc hắc! Lại cómột người tới tìm LýNhạc Phàm, lại không biết hiện tại hắn đã trở thành maquỷ, muốn tìm hắn chỉ cótới âmtào địa phủ màthôi.

Trong lòng Ấn Vô Tà âmthầm cười lạnh, thế nhưng trên mặt lại tỏ rahòa nhã nói:

-Các hạ muốn hỏi hay là ralệnh? Nếu như hỏi, vậy thì thái độ của các hạ quả thực không tốt, takhông cần phải trả lời bất luận vấn đề gìcủa ngươi. Hừ!

Trong lòng Mật Chỉ Hàkhông vui, vìvậy phụ họa theo nói:

-Đúng vậy! Ngươi chorằng mình là ai?Nếu như thái độ của ngươi tốt một chút, không chừng chúng tacòn cóthể...

Nàng đang nói đột nhiên imbặt, haiđạo tiễn hồn trực tiếp chui vào trong cơthể haingười.

-Tiễn.... Làtiễn!

Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hànhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi!

Hai người lại tiếp tục nhìn về phía hắc ynhân, phảng phất như làthấy quỷ, chân muốn lùi lại. Thế nhưng khichân của bọn hắn vừa động, thân thể bỗng nhiên runlên, truyền đến cảm giác đau nhức, hận không thể chết đimới sung sướng.

- Tahỏi lại một lần nữa, LýNhạc Phàm ởchỗ nào?

Hắc ynhân lần thứ bamở miệng, thanh âmkhàn khàn giống như machú nơi vực sâu Cửu U,không ngừng quanh quẩn bên tai haingười Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hà.

Maquỷ! Người này là maquỷ!

Linh hồn của bọn họ phảng phất như bị sự sợ hãi vôbiên ănmòn, haingười không ngừng đau đớn giãy dụa, thế mới biết bản thân mình đụng phải thiết bản.

Hắc ynhân tuỵet đối làcường giả Thiên Đạo đỉnh phong, nếu như hắn muốn giết haingười bọn họ, thì chỉ sợ haingươi căn bản không cósức hoàn thủ. Trước mặt lực lượng tuyệt đối, cái gì màbối cảnh, giatộc, một đời thiên kiêu, chỉ làphù vân màthôi.

-Tiền... Tiền bối thứ tội!

Ấn Vô Tàcố nén đau đớn nói:



-Không sai, ta... Chúng taquả thực biết LýNhạc Phàm ởnơi nào, xin... Xitiền bối trước tiên ngừng tay, ta.... A!Đau quá! Xintiền bối tha cho ta!

-Nói!

Hắc ynhân thuliễm sát ý,chỉ làánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ.

Cảm giác đau đớn của Ấn Vô Tàbiến mất, ýnghĩ của trở nên minh mẫn rất nhiều, nhớ tới lời nói cầu xinvừa rồi, cảm giác nhục nhã nhất thời xâm chiếm nội tâm. Chỉ là, hắn lại không dám chậm rễ, vẻ mặt cung kính nói:

-Tiền bối đã tới chậm, vừa rồi ChuKhang Cảnh vàtông chủ MaMôn liên thủ đối phó LýNhạc Phàm, đã giết chết hắn, còn đánh hắn rơi xuống hỏa sơn.

Mật Chỉ Hàtiếp lời:

-Đúng vậy! Chính chúng tatận mắt trông thấy, lúc đó còn những tu sĩkhác ởđây.

-Thối lắm!

Hắc ynhân gầm lên một tiếng, vung taylên tát haingười kia.

Phụt!

Hét thảm một tiếng, tâm thần của Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hàthất thủ, téngã trên mặt đất màthổ huyết.

-Chỉ bằng haicái tên kia, sao cóthể làđối thủ của LýNhạc Phàm.

Hai tayhắc ynhân nắm chặt, bộ dáng quả thực như muốn giết người:

- Haingười các ngươi lại dám gạt ta,chính các ngươi muốn chết vậy thì đừng trách ta!

-Tiền bối thamạng! Tiền bối thamạng! Những lời tại hạ nói mỗi một câu đều làsự thực, nếu như cónửa điểm giấu diếm, tại hạ camchịu sự trừng phạt của ông trời.

Cảm nhận được sát ýngập trời của đối phương, Ấn Vô Tàlần thứ hai xin thathứ.

Mật Chỉ Hàchống đỡ thân thể, lên tiếng nói:

-Đúng vậy tiền bối, LýNhạc Phàm chết làsự thực, tất cả đều do ChuKhang Cảnh vàtông chủ MaMôn làm, trên người bọn họ cólưu lại kiếm ấn của Cực Kiếm Đại Tôn, LýNhạc Phàm chính làchết ởdưới Kiếm ấn...

Nhắc tới tên của Cực Kiếm Đại Tôn, hắc ynhân đang nổi giận rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn hung hăng liếc mắt nhìn haingười, sauđó xoay người đitới miệng núi lửa.

-Đến chậm! Không ngờ talại đến chậm rồi!

Nhìn vực sâu mông lung, ánh mắt của hắc ynhân bắn rasự hối hận vôhạn.

- LýNhạc Phàm, hỗn tiểu tử nhà ngươi! Ngươi tại saolại cóthể chết như vậy? Còn cónhiều người đang chờ ngươi, saongươi lại cóthể chết...

Hắc ynhân hét lớn một tiếng, không chút dodự nhảy xuống vực sâu. Cho dùchết, hắn cũng muốn tìm thấy thithể LýNhạc Phàm.

...



Nhìn hắc ynhân không ngờ thực sự nhảy vào núi lửa, Mật Chỉ Hàquay sang Ấn Vô Tànói:

-Ấn huynh, hiện tại chúng tanên làm cái gìbây giờ? Giahỏa... Không, vị tiền bối hỉ nộ vôthường kia, nếu như thực sự tìm thấy thithể của LýNhạc Phàm, cóthể nào sẽ điên cuồng, trực tiếp giết chết haingười chúng ta haykhông?

-Lẽ nào Chỉ Hà cônương còn cóbiện pháp khác?

Ấn Vô Tàkhôi phục lại vẻ trấn định như trước, sovới bộ dáng khóc lóc van xinvừa rồi dường như là haingười khác nhau:

-Cũng không biết... Tiền bối kiahạ thủ đoạn gìtrên người chúng ta,chỉ cần khẽ động một cái, toàn thân sẽ đau nhức không gìsánh được. Nếu như không muốn bị đau nhức màchết, tốt nhất chúng tanên thành thành thật thật ởlại chỗ này chờ hắn về, nếu như hắn thực sự muốn giết chúng ta... Hừ! Chúng tachính làđệ tử dòng chính của giatộc, trên người cólưu lại ấn kýhuyết mạch, nếu như hắn giết chúng ta, giatộc sẽ không ngừng truy sát hắn đến chết mới thôi. Huống chi, chúng ta tuyrằng sợ hắn, thế nhưng cũng không phải làchúng takhông cósức phản kháng, nếu như lúc đó thực sự phải động võ, cho dùchúng taliều mạng cũng khiến hắn không yên thân.

Mật Chỉ Hànghe vậy tức thì trào phúng nói:

-Hóa raẤn huynh lại làngười mạnh mẽ như vậy, đệ tử Ấn giaquả nhiên rất kiên cường a.Không biết vừa rồi ngươi cầu sống làm gì? Chẳng lẽ làChỉ Hà hoamắt?

-Ngươi...

Ấn Vô Tàbị đối phương nói trúng chỗ đau, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh nói:

-Phải sống được mới có sauđó, vừa rồi người nọ chỉ muốn tìm người, chonên chúng takhông cần phải liều mạng. Nam nhiđại trượng phu, cođược thì dãn được... Thế nhưng, Chỉ Hà cônương... Hiện tại chúng tađang cùng đứng trên một conthuyền, phải đồng tâm hiệp lực nghĩ biện pháp mới làvương đạo, chứ không phải ởđó màchỉ trích ta.

- Hay chomột câu cođược giãn được.

Mật Chỉ Hàcười lạnh nói:

-Họ Ấn kia, đừng chorằng takhông biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Liều mạng? Chỉ sợ làđể taliều mạng đi a!Ấn thị nhất mạch các ngươi, mỗi một người đều làhạng người độc ác, tâm như rắn rết, muốn người khác nhảy vào hố lửa chongươi. Huống chi, tavới ngươi chỉ làtạm thời hợp tác, nếu như ởđây không cóbảo vật xuất thế, cũng chưa chắc cósự hợp tác này. Ngươi hãy nghe chokỹ đây, tavới ngươi không đứng cùng trên một conthuyền, muốn liều mạng thì ngươi đi màliều mạng, đừng tính lên đầu ta.

-Nữ nhân nguxuẩn.

Ấn Vô Tàtức giận, thế nhưng lại không thể phát tác, vìvậy hắn không thèm đôi covới đối phương. Cho dùvừa rồi hắn nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng oán hận trong mắt hắn đã tố cáo tất cả.

- LýNhạc Phàm... Nhục hôm naytất cả đều là do LýNhạc Phàm màra... Một ngươi đã chết, không ngờ lại gây rahọa chobản công tử, chờ sau khi ta đi rangoài, nhất định phải khiến ngươi cửa nát nhà tan, chết không yên giấc! Còn lão già vừa rồi, sau khi rangoài tanhất định phải tra rathân phận của ngươi, chongươi chết không được tử tế! Chết không được tử tế!

Ấn Vô Tàhiện tại cóthể nói làhận LýNhạc Phàm thấu xương, từ khihắn tuhành tới nay, đây làlần đầu tiên chịu vũnhục như vậy, quả thực là vôcùng nhục nhã! Nếu như LýNhạc Phàm còn sống, hắn tuyệt sẽ không nổi lên tâm tưđộc ácnhư vậy, chỉ là LýNhạc Phàm hiện tại đã bị người tagiết chết, tự nhiên hắn sẽ không cần bận tâm tới cái khác.

Trầm mặc một lát, Mật Chỉ hànhìn dáng dấp cóchút chật vật của mình, không khỏi cảm thán:

-Ài! Cổ Vực này quả nhiên vôcùng hung hiểm, tùy tiện một cái đều làcường địch, tu viThiên Đạo thượng cảnh trong TuHành Giới cũng coinhư không tồi, thế nhưng ởchỗ này lại tùy thời cóthể ngã xuống. Khó trách, mỗi một lần Cổ Vực mở ra,vào thì nhiều mà rathì ít.

-Hừ! Nếu không phải Cổ Vực hung hiểm như vậy, thiên tài địa bảo ởđây há cóthể đến phiên chúng ta thuthập.

Ấn Vô Tàcười khinh thường, vẻ mặt kiên định nói:

-Người xưa cócâu, cóđược tất cómất, phiêu lưu làlợi ích vĩnh viễn đều song hành với nhau. Chỉ là, nếu như muốn ngoi lên tầng trên cùng của TuHành Giới thì chút hung hiểm đó nào có xágì.

Mật Chỉ Hàliếc nhìn Ấn VôTà, trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook