Quyển 9 - Chương 51: Huyết chú biên quan
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
Thời gian hai ngày chỉ nháy mắt đã hết…
Tuy nhiên thời gian hai ngày ngắn ngủi này, đối với toàn thể đám tướng sĩ thành Đại Đồng mà nói qua một ngày giống như một năm, tựa như đang sống trong nước sôi lửa bỏng.
Trên gác thành, ngoại trừ hai đội binh lính đang ở tuần tra ra, những binh lính còn lại tất cả đều ở nằm đất mà nghỉ ngơi. Bọn họ miệng phả ra sương trắng, khuôn mặt tím lại vì lạnh, trên chỉ người mặc độc có chiếc áo bông cũ rách, trên mặt vấy máu… Cho dù lộ vẻ sầu thảm như thế, nhưng bọn họ vẫn giữ chặt binh khí trong tay không rời.
Nhìn những chiến sĩ này bảo vệ cho mình, đám dân chúng trong thành mắt rơi lệ, đều đi tới trên gác thành tặng lương thực tặng nước. Vào thời tiết giá rét nơi đây, đem đến cho các chiến sĩ một tình cảm thân thuộc ấm áp.
Trong đại sảnh tại phủ tướng quân tràn ngập một tầng u ám dày đặc! Mười hai vị tướng quân của Địch gia thần sắc buồn bã, trên mặt mỗi người đều lộ ra uể oải cùng bất đắc dĩ.
Phòng vệ thành Đại Đồng thành đã hai ngày, sau khi đại chiến mặc dù chưa có tổn thất nhiều lắm, nhưng bản thân trong lòng chịu đựng khổ sở còn hơn cả sự đau đớn của đao thương tàn phá thân thể!
Đội ngũ doanh trại của Thát Đát tộc đã tiến lên trước hơn năm mươi dặm, áp bức thẳng tới thành Đại Đồng, hơn nữa cứ cách mấy canh giờ lại đến quấy rối một lần. Binh lính Đại Minh mặc dù ngoan cường chống cự, chặn toàn bộ bước tiến của địch, nhưng bọn họ lại không dám truy đuổi quá xa, sợ là kế dẫn rắn ra khỏi hang của địch nhân. Lâu dần, khoảng thời gian trước đó khí thế đang dâng cao, dần dần sụt giảm thấp xuống.
"Đại ca, cứ như vậy không phải là biện pháp! Các huynh đệ sĩ khí suy giảm mất, hơn nữa tiền và lương thực lần trước triều đình đưa tới cũng nhanh chóng dùng hết rồi, nếu không phải là bà con làng xóm trợ giúp, các huynh đệ sợ là đã sớm không chống đỡ được rồi!" Người nói chính là Địch Vũ, bình thường hắn thận trọng ít lời hôm nay cũng trở nên lo lắng. Bây giờ tình thế dị thường khẩn trương và nguy hiểm, thành trì bị công phá chỉ là vấn đề thời gian.
Địch Phong khổ sở nói: "Biện pháp có thể nghĩ ta đều nghĩ tới rồi, thậm chí viết thư tới thành khác mượn binh mượn lương, nhưng họ không nguyện ý tiếp xúc quan hệ cùng chúng ta, thực sự là ta không có biện pháp gì. Không lẽ bảo chúng ta tới đoạt lương thực của dân chúng sao? Bây giờ duy nhất có thể làm chính là liều chết bảo vệ trận địa, hy vọng cuối cùng triều đình có thể mau chóng phái người đến trợ giúp".
"Ài..." Trong lòng mọi người buồn bã thở dài, thầm nghĩ nếu có Đại tướng quân ở chỗ này thì tốt biết bao, mặc dù đối mặt với tuyệt cảnh như thế, Đại tướng quân nhất định sẽ có biện pháp đảo ngược tình thế.
"Báo cáo!"
Đang lúc trầm mặc, thủ vệ ngoài cửa bước nhanh tiến lên nói: "Bẩm cáo Phong tướng quân, Giám quân đại nhân đến rồi".
"Cái gì!" mọi người ngẩn ra, Địch Phong vuốt cằm nói: "Lúc này hắn tới làm gì nhỉ?"
"Mời hắn vào đây đi".
"Dạ".
Bên trong hậu viện, đám người Trần Hương đều tự kiếm chỗ nghỉ, giữa chân mày mỗi người đều có vẻ uể oải. Mấy người trong bọn họ, không ai có năng lực thống lĩnh quân đội tác chiến, kể cả Vương Sung đứng đầu một bang là thế, cũng chưa bao giờ chỉ huy quá ngàn người đánh nhau. Bởi vậy, bọn họ không thể làm gì khác hơn là chấp nhận làm một tiểu tốt trên chiến trường.
Giết chóc không ngừng nghỉ tuyệt không dễ chịu chút nào, nếu bọn họ không có tâm trí kiên định, sợ rằng đã sớm bị vướng vào vòng ma đạo rồi. Vòng vo như thế, trên người bọn họ lúc này cũng tản ra mùi máu tanh nồng nặc!
Đối với sự tàn khốc của chiến tranh, đám người Trần Hương cuối cùng bây giờ đã có nhận thức sâu sắc. Ở dưới lực lượng của chiến tranh tầm cỡ quốc gia, lực lượng của con người thực sự quá bé nhỏ, cho dù mấy vạn người đứng bất động để cho bản thân mình chém giết, dẫu vậy cũng phải chém giết trên nửa ngày, càng huống chi là trên chiến trường nơi hỗn loạn này, chỉ cần có chút do dự thì người bị chết chính là mình.
"Gầm..."
Một tiếng kêu rống của Tiểu Hỏa làm mọi người bừng tỉnh! Nghe tiếng mở hai mắt nhìn lại, thì ra là cửa phòng đang chậm rãi mở ra.
"Kẹt... kẹt..."
Cửa phòng đã đóng chặt hai ngày cuối cùng cũng mở ra, ba thân ảnh cao lớn từ bên trong phòng sải bước đi ra.
Nhạc Phàm đi ở phía trước, theo sau là hai người Long Tuấn, Đinh Nghị. Bởi vì lập tức quay về là bế quan dưỡng thương, cho nên trên người bọn họ vẫn mặc quần áo nhuộm đầy vết máu, giống như những tàn binh.
"Ngươi, ngươi tỉnh rồi?!" Trần Hương vẻ mặt chăm chú, hai mắt chứa đầy vẻ mừng rỡ.
Nhạc Phàm trong lòng phát sinh cảm giác ấm áp, khẽ gật đầu, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Vương Sung và Đồ Lôi.
Vương Sung sải bước tiến lên, hoành thương hừ lạnh nói: "Lý Nhạc Phàm, ngươi cũng chớ quên lời hứa của ngươi".
"Bây giờ không phải lúc…" Nhạc Phàm gạt ngân thương của đối phương ra, nhìn chằm chằm Đồ Lôi nói: "Ngươi không nên tới nơi này, mang theo muội muội của ngươi đi mau đi".
Nhạc Phàm ngữ khí không thân thiện, là ai cũng nghe được sự tức giận mà hắn phát ra. Có lẽ người khác không rõ, nhưng Vương Sung lại đặc biệt thấu hiểu. Nếu hắn cũng có một muội muội, bản thân mình tuyệt đối sẽ không tới cái loại địa phương đáng chết này.
"Ta sẽ không đi" Đồ Lôi cúi đầu, thanh âm rất nhẹ cũng rất kiên định.
Nhạc Phàm túm lấy vạt áo trước ngực đối phương, lạnh giọng nói: "Ngươi cho rằng chiến trường là cái gì? Nếu ngươi chết đi, muội muội của ngươi sẽ ra sao bây giờ?"
Đám người Trần Hương thấy Nhạc Phàm kích động như thế, đều tiến lên khuyên giải.
Đồ Lôi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn như cũ nói kiên định: "Ta sẽ không đi".
Có loại người rất quật cường, thậm chí rằng hắn hiểu được chính mình không nên như thế, nhưng vẫn kiên trì. Đối với loại người này, cho dù có dùng cái chết để ép buộc, cũng sẽ không có tác dụng gì. Nhạc Phàm thấy thế chỉ biết cắn chặt răng không nói thêm nữa, đây là lần đầu tiên hắn thỏa hiệp, lần đầu tiên cảm thấy rằng cứng nhắc hoặc có thể nói là kẻ cố chấp đáng ghét đến như vậy.
"Được rồi, được rồi, các ngươi đều cũng đừng có đàn bà nữa, đằng nào chúng ta chẳng phải phải chết như nhau" Vương Sung ngắt lời, đánh tan cục diện căng thẳng nói: "Đồ Lôi ngươi yên tâm, nếu ngươi có việc gì, ta sẽ tìm người chiếu cố muội muội của ngươi giúp ngươi".
"Cám ơn!" Đồ Lôi gật đầu, nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Không khí hòa hoãn, Nhạc Phàm nhìn quanh mọi người bên cạnh… Thấy bọn họ một thân chật vật, mắt lộ vẻ uể oải, chắc đã trải qua rất nhiều. Vì vậy đi thẳng tới trước mặt Lăng Thông hỏi: "Bây giờ tình hình thế nào?"
Lăng Thông sửa lại tâm tư, nói nghiêm túc: "Bây giờ tình hình rất xấu! Hôm trước sau một trận đại chiến, tổn thất nặng nề. Quân địch cứ cách một khoảng thời gian lại tới đây quấy rối, khiến cho tinh thần của đám tướng sĩ suy giảm, sợ rằng rất khó chịu đựng được đả kích công thành lần nữa. Cho dù miễn cưỡng phòng thủ về sau, lương thực trong thành cũng duy trì được không quá thời gian ba ngày".
Nhạc Phàm quen thuộc tình huống của chiến trường, qua những điểm trọng yếu mà Lăng Thông vừa nói, hắn lập tức hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc. Cái gì đó còn nói được, duy có việc thiếu lương lại khó khăn phi thường! Nếu cứ thế, cho dù binh lính không đánh đấm, cũng bị đói mà chết.
Thấy Nhạc Phàm trầm mặc không nói, Nhan Nguyệt Thi chưa kịp đợi đã vội hỏi: "Nhạc Phàm, ngươi xem thế trận này, có hy vọng thắng không?"
Ở trong mọi người, chỉ có Nhạc Phàm từng trải qua thử thách của chiến trường. Do đó Nhan Nguyệt Thi vừa hỏi như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người hắn.
Nhưng trong câu trả lời khẳng định của Nhạc Phàm lại làm cho người khác rất thất vọng: "Không biết". Đích xác, trên chiến trường không có gì có thể tuyệt đối, kể cả là thắng lợi.
Phía sau, Long Tuấn ngó trộm thấy mọi người mặt mày u sầu, luôn miệng kêu toáng lên: "Oa oa oa, các người lo lắng cái gì? Có sư phụ ta ở đây, cam đoan đánh cho lũ man tử thối tha đó kêu trời kêu đất, các ngươi bỏ ra một trăm hai mươi tấm lòng là được rồi. Ha ha..."
"Không sai không sai, sư phụ ta rất lợi hại đó!" Long Tuấn nói vừa xong, Đinh Nghị theo đó gật mạnh đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đám người Trần Hương nhất thời tròn xoe mắt, đây là đồ đệ của "Đao cuồng" ư!? Quả nhiên là rất cuồng vọng, da mặt không phải dầy như bình thường. Nhưng tính cách huênh hoang như thế mà so với Nhạc Phàm, ngược lại cảm thấy sự khác biệt quả thật quá lớn!
Vương Sung chớp mắt mím môi hỏi: "Lý Nhạc Phàm, đây, đây là đồ đệ của ngươi? Thầy trò các ngươi một kẻ thì ngu dốt hai tên thì khờ khạo, thật có ý nghĩa quá! Ha ha..."
"Này! Tên cao lớn kia, ngươi nói chuyện cũng phải chú ý một chút, cẩn thận nắm đấm của tiểu gia không có mắt đâu" Long Tuấn tựa hồ đã sớm xem đối phương không vừa mắt rồi, múa may nắm đấm thị uy, bộ dáng như chỉ cần một lời không hợp là lập tức động thủ.
Đinh Nghị cũng không cam lòng tụt lại phía sau, soạt một tiếng rút loan đao ra, quát mắng: "Không cho phép ngươi vũ nhục sư phụ ta".
"Úi chà..." Vương Sung hú lên quái dị, rung rung ngân thương nói: "Này hai tiểu gia hỏa kia, lông vẫn còn chưa có đủ dài đã dám nói hỗn với đại gia à? Lão tử đi ra thời loạn lạc, hai người các ngươi còn chưa có ra đời đâu! Lại đây lại đây lại đây, cho các ngươi nếm thử ngân thương của lão tà ta, đập cho các ngươi kêu cha kêu mẹ. Hắc hắc..."
"Đánh đi đánh đi! Ha ha ..." Tiểu Nhu một bộ dáng như chỉ sợ rằng thiên hạ không loạn, khiến cho Trần Hương mắng cho một trận.
Nhan Nguyệt Thi không hề khó chịu nói: "Đủ rồi đấy! Lúc này mà các ngươi vẫn còn có tâm tình mù quáng đánh nhau sao, ngược lại không bằng giữ lấy chút tinh lực mà suy nghĩ biện pháp. Còn dám làm loạn nữa… Cẩn thận lão nương cho các ngươi vài cái!"
Lão đại tỷ phát biểu chung quanh lập tức yên tĩnh trở lại. Long Tuấn, Đinh Nghị cùng Vương Sung chỉ dám trừng mắt với đối phương.
Trầm ngâm chỉ chốc lát, Nhạc Phàm mới mở miệng nói: "Trước tiên gặp Địch Phong bọn họ, ta có việc muốn nói".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.