Quyển 11 - Chương 47: Loạn đấu (3)
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
"Ồ…"
"Đó là Đao si tiền bối... thanh đao sau lưng thật lớn!"
“Còn có mấy người chính đạo Không Văn đại sư, cao thủ chính đạo cuối cùng cũng đã ra tay”.
“Tốt lắm, phải giáo huấn bọn chúng thật tốt mới được”.
“Nhưng bọn họ có thể không? Hắc đạo Quan Mạc Vân đều không phải đối thủ”.
“Đúng vậy… Có thể được sao”.
“Cứ hy vọng là vậy đi”.
Mọi người dưới đài đều đang nghị luận, có thần sắc kích động, có lo lắng bất an, còn có những khuôn mặt tĩnh táo, nhưng trong mắt bọn họ không ai là không có vẻ chờ đợi.
Hai bên đối địch, một bên là đám người ngoại tộc Lưu Ly đảo quốc Liễu Sanh Vân Hạc, Tây vực Quốc sư La Ma Sa, Tiên Vu nhất tộc hai huynh đệ Tiên Vu Khắc Trọng, Tiên Vu Khắc Danh, còn có Thát Đát Quốc sư Vũ Văn Trường Sanh. Mà bên kia là Hội chủ Huynh đệ hội Thiết Huyết, Thanh bang Tam vương gia Vương Sung, Đao si Khấu Phỉ, lão đầu đà Mạc Bắc, Không văn thần tăng, Thái tiêu đạo trưởng cùng cao thủ Trung Nguyên.
Nếu so về nhân số, phe Trung Nguyên rõ ràng chiếm chút ưu thế, bất quá phe ngoại tộc đều là kẻ mạnh, vì thế cuộc chiến này khó có thể nói ai thắng ai bại.
Bước lên phía trước, Khấu Phỉ trực tiếp hướng Liễu Sanh Vân Hạc đang nộ hỏa thiêu tâm nói: “Tên mặt ếch, ngươi nghe đây, lão phu bình sinh hận nhất kẻ ỷ thế dối gạt người, ỷ mạnh hiếp yếu, giết chóc cướp đoạt, gặp đám cướp biển không chuyện ác gì không làm các ngươi! Gặp một tên giết một tên…”
Không thèm để ý đến ánh mắt ăn thịt người của đối phương, Khấu Phỉ càng nói càng lớn: “Nếu các ngươi thành thật yên ổn ở cái địa phương chim không thèm thả phân đó thì lão phu cũng không thèm để ý đến, nhưng không nghĩ hôm nay các ngươi lại tìm đến cửa. Được được được, bây giờ lão phu sẽ cho các ngươi biết…” Dứt lời, rút đại đao trên lưng ra, cả người đột nhiên xông tới…
“Vấn thiên bát pháp! Phong vân biến…“
Đao như sóng dữ, khí như trường hồng! Uy thế cực mạnh, phong vân biến sắc. Khấu Phỉ mượn lực thiên địa, vừa ra tay liền sử dụng chiêu số cường đại, từ đó có thể thấy được sự tức giận trong lòng.
“Bọn người Trung Nguyên các ngươi chỉ biết dùng quỷ kế đánh lén” Liễu Sanh Vân Hạc mặc dù phẫn nộ cũng không dám chậm trễ, cơ hồ đồng thời rút ra võ sĩ đao bên hông ra.
“Cảng…“
Binh khí tương giao phát ra âm thanh chấn động làm tai mọi người không khỏi cảm thấy đau đớn.
Nháy mắt hai người liền tách ra, Khấu Phỉ lại tiếp tục ra tay, Liễu Sanh Vân Hạc thấy không tốt liền lui ra sau nửa bước, ai ngờ đối phương vẫn chưa đánh đến.
“Đánh lén? Ngươi nói lão phu đánh lén ?” Khấu Phỉ buồn bực không thôi, dừng tay hét lớn: “Lão phu như vậy lại gọi là đánh lén, vậy tên mặt cóc ngươi vừa rồi ra tay sau lưng thì gọi là gì? Lỗ tai ngươi bị điếc rồi hay mẹ ngươi là một con mụ ngu ngốc?”
“Ngươi…ngươi đáng chết! Đáng chết!”
Liễu Sanh Vân Hạc hận càng thêm hận, hắn chính là thiên đạo cao thủ hiếm có trong thiên hạ, cho đến giờ cũng chưa từng cảm thấy bị khi nhục như thế, hai lần ba lượt bị người khác đùa bỡn, vũ nhục, nhất là lại trước mặt nhiều người như vậy.
Khấu Phỉ thấy sắc mặt đối phương lúc xanh lúc trắng lại tiếp tục nói: “Được rồi, được rồi! Nếu lỗ tai ngươi kém như vậy thì lão phu cũng không muốn khi dễ kẻ tàn phế, ta sẽ nói chậm lại… Nghe rõ rồi chứ, lão phu muốn chém! Thật sự muốn chém, ngươi chuẩn bị tốt rồi chứ?”
“Ha ha ha…“
Đây là hí lộng trắng trợn! Mọi người nghe vậy đều cười to, nhất thời áp lực trong lòng đều tiêu tán.
Lúc này Khấu Phỉ còn có nhàn tâm nói nhảm, bọn người Phó Suất không khỏi cười khổ.
Âm dương thư sinh Điêu Minh cùng Tiên tử Cửu Huyền nhìn nhau, trong mắt lộ ra tiếc nuối nhàn nhạt, đáng tiếc đây là tranh đấu của thiên đạo cao thủ, tiên thiên cao thủ căn bản là không thể nhúng tay vào, nếu không bọn họ cũng muốn vui vẻ một phen.
Long Tuấn vỗ vai Đinh Nghị nói: “Huynh đệ thấy rồi chứ, cầm đao không nhất định đều là giết heo, cũng có võ lâm cao thủ như Khấu Phỉ tiền bối vậy, ngươi nhất định phải tin tưởng, những tên bị chém kia dám chắc đều là súc sinh!”
“Phụt…“
Tiểu Chu Phượng trong lòng Nhan Nguyệt Nhi che miệng cười nói: “Miệng lưỡi Long ca ca thật lợi hại, hẳn là chỉ có tỷ tỷ mới trị được ngươi, bất quá… Lần này coi như nói có lý. Hì hì…”
“Hai tiểu quỉ các ngươi thật là…” Khuôn mặt Chu Tĩnh Nguyệt ửng đỏ liếc mắt nhìn hai người, hiện rõ vẻ đẹp quốc sắc thiên kiêu.
Long Tuấn kích động, đang muốn lên tiếng tiếp thì Nhạc Phàm ngắt lời nói: “Đinh nghị, Khấu tiền bối cùng ngươi đó là cao thủ dùng đao, đao pháp bọn họ so với ta cũng bất đồng, ngươi muốn đột phá thì cần phải quan sát cho cẩn thận”.
Nghe Nhạc Phàm mở miệng, đám người Long Tuấn đều không dám đùa nữa, Đinh Nghị càng ngưng thần trừng mắt nhìn vào giữa sân, hai mắt thậm chí không nháy, sợ bỏ qua chỗ đặc sắc nào đó.
“Đao si tiền bối nói đúng lắm, nếu chuẩn bị tốt rồi thì chém đứt cái mai rùa của hắn đi!”
“Có phải là đã bị thương hay không? Có muốn lão tử tìm đầu heo mẹ đến an ủi ngươi một chút không?”
“Không phải đâu, heo mẹ có thể coi trọng con cóc này như vậy sao?”
“Ha ha…“
Liễu Sanh Vân Hạc dù sao cũng không thể nói gì, đối mặt với sự trào phúng của Khấu Phỉ cùng đám người bên dưới hắn còn có thể nhẫn nhịn được sao?
“Đáng chết! Các ngươi đều đáng chết!”
Một tiếng rống giận dữ, Liễu Sanh Vân Hạc thầm nghĩ không cần để ý hết thảy, muốn đem đối phương chém thành hai đoạn.
“Ngươi cũng đáng để dùng đao? Hừ!” Khấu Phỉ lạnh lùng cười, đi lên…
“Liễu sinh nhất đao hồi toàn trảm…”
Đao mềm như liễu, phiêu hốt bất định! Liễu Sanh Vân Hạc thân như cơn lốc, nhanh nhẹn di chuyển, đao phong thuận thế chém xuống.
“Vấn thiên bát pháp! Quỷ thần kinh…”
Ác đao trong tay khấu phỉ thế như thăng long phóng lên cao, đúng là một kích cực mạnh trong đao pháp!
"Cảng…"
"Oành… oành… oành…"
Cao thấp va chạm, so bì mãnh liệt, chấn động kịch liệt làm khí tràng xung quanh phát sinh âm thanh phá hưởng!
Thiên đạo cao thủ quyết chiến chấn động rất rộng, không khí mấy trượng xung quanh bạo loạn bất an! Thủ lĩnh các thế lực lớn thấy vậy không thể làm gì khác hơn là để thuộc hạ đều lui ra khỏi đài cao.
Đợi mọi người rời đi, Tụ võ đài nhất thời như được mở rộng!
Thấy hai người giao chiến đặc sắc, người bên cạnh cũng cảm thấy khó nhịn.
“Đứng nhìn thật khó chịu, lão nhân cũng muốn lên, ha ha ha…“
Một tiếng cười to vang lên, Mạc Bắc trực tiếp ra tay, mục tiêu chính là Tây vực Quốc sư Ma La Sa!
Không Văn cùng Thái Tiêu nhìn nhau gật đầu, cùng nhau hướng Tiên Vu Khắc Trọng cùng Tiên Vu Khắc Danh ra tay!
"Bùng…"
"Bùng… bùng… bùng…"
"Oành…"
Trên Tụ võ đài cát bay đá chạy, phong vũ loạn, hôn thiên ám địa, nhật nguyệt vô quang!
Đây là một cuộc chiến đấu chưa từng có trước đó! Tám đại thiên đạo cao thủ đồng thời so chiêu, có thể nói là triển hiện tột đỉnh trên giang hồ, cục diện quả thật hoành tráng!
Đây là một cuộc chiến đấu có ý nghĩa phi thường, bởi vì tranh đấu chính là những lực lượng đỉnh cao của Trung Hoa cùng ngoại tộc.
Tâm tình mọi người đều kích động, máu huyết mọi người đều sôi trào!
Âm thanh hô lớn! Âm thanh hò hét! Tất cả như làm rung động cả cửu thiên!
Nhìn mấy người hỗn chiến, vẻ mặt Vũ Văn Trường Sanh âm lãnh, tâm trí cấp chuyển, lập tức quay về dưới đài làm ra một thủ thế mờ mịt, những người đang xem cuộc chiến đều không phát giác.
Trên Vạn nhận phong, người của Ẩn tông thấy võ lâm đại hội thành một màn như thế trong lòng không khỏi động dung.
Hít sâu một hơi, Hạng Thiên Vũ vạn phần cảm khái nói: “Không thể ngờ người giang hồ lại có huyết tính như thế, thật khó được!”
Ngũ Tử tiếp lời: “Những người bọn họ mặc dù thâm hãm hồng trần nhưng không phải không có chỗ tốt. Xem ra chúng ta đều phải thay đổi cách nhìn về họ”.
Mọi người có chút gật đầu, vẻ mặt tĩnh lặng.
“A!”
Đột nhiên mọi người giật mình, chỉ thấy phía chân trời thoáng hiện ánh sáng mờ, một bóng trắng theo gió mà đến.
“Ngươi sao lại đến đây?”
Thấy người đến, sắc mặt Tiết Ngưng Yên nhất thời lạnh như băng!
“Thân ngoài hồng trần tâm tại hồng trần. Xin lỗi sư tỷ, ta còn là Phương Bất Hạ!”
Quần trắng phiêu dật, cô gái chậm rãi hạ xuống, như tiễn nữ đang múa.
Phía chính đạo, âm thanh Mộ Dung Thành ngưng trọng nói: “Ngạo Hàn, bây giờ thanh thế Huynh đệ hội đã rất lớn, mọi người đều phi thường ủng hộ Thiết Huyết, chúng ta có nên làm gì đó không? Nếu không…”
Nếu không như thế nào, không nghĩ cũng biết!
Mộ Dung Lãnh Tuyết trầm tư nói: “Đại ca, cha thuyết không phải không có đạo lý, nếu chúng ta không làm gì, sợ rằng đến khi sự thành cũng khó mà phục chúng”.
“Thật không?” Mộ Dung Ngạo Hàn cười nhẹ, hất mái tóc nói: “Các ngươi yên tâm, cuộc vui chính thức còn chưa bắt đầu, cứ để bọn họ náo loạn trước, ta nghĩ… bây giờ cũng đã trưa, tin tưởng không lâu nữa sẽ có tin tức truyền đến”.
Không biết vì cái gì, ba người nói chuyện như thế nhưng những người xung quanh lại không có nửa điểm phản ứng, tựa hồ như không nghe.
Trên sân gió bay, kình khí phá không!
Đao si Khấu Phỉ không hổ là cường giả đao đạo, Liễu Sanh Vân Hạc mặc dù cũng rất lợi hại nhưng lĩnh ngộ đao đạo vẫn còn kém đối phương một bậc. Cảnh giới hai người chênh lệch nên Khấu Phỉ thoáng chiếm thượng phong.
Mạc Bắc phòng ngự siêu mạnh, La Ma Sa công kích mãnh liệt, trong lúc qua lại hai người khó phân cao thấp.
Lại nhìn Không Văn cùng Thái Tiêu đối mặt với hợp kích thuật của huynh đệ Tiên Vu, bọn họ ứng phó có chút cố hết sức, cũng may hai người là bạn tốt nhiều năm tương giao, hợp tác tự nhiên ăn ý nên có thể lấy trường bổ đoản đứng ở thế bất bại.
Song, ngay khi song phương đang tranh đấu kịch liệt thì dưới đài gió mát thổi qua, cả đám người đột nhiên ngã xuống.
Một màn quỷ dị như thế làm trong lòng mọi người không khỏi bốc lên từng trận khí lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.