Quyển 13 - Chương 73: Mất trí nhớ
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
Cảnh có Tô Hàng, cổ có Lạc Dương.
Danh tiếng Lạc Dương, thiên cổ không suy.
Lạc Dương ngày hôm này nhờ có Huynh Đệ hội mấy năm nay phát triển mạnh, phơi bày ra cảnh tượng phồn vinh chưa từng có.
Kể từ khi Thiết Huyết chỉnh đốn kết hợp lại giang hồ, kiến lập Thiên Địa Minh, các đại thế lực rơi vào giằng co, không có ai coi thường vọng động, khiến cho thiên hạ được an bình trong một thời gian ngắn. Chỉ tiếc là ngày vui chóng tàn, cao thủ thiên đạo tranh nhau xuất thế, giang hồ lại lần nữa nhấc lên gió tanh mưa máu.
Nhìn Lạc Dương tuy là phồn hoa, nhưng ở phía sau lưng cũng dậy sóng mãnh liệt.
Huynh Đệ hội hiện tại đã đổi tên thành Thiên Địa minh. Đệ tử hạch tâm của bọn họ được chia ra quản lý ở các trú địa, xử lý công việc hàng ngày. Đối với những thành viên trong nội bộ mà nói, Thiên Địa minh vẫn lấy Huynh Đệ hội làm chủ lực.
Phòng nghị sự, mọi người tản ra.
Đồng Tường dựa vào chiếc ghế, thở phào một hơi thật dài, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi. Mười năm trước, hắn chỉ là một mao đầu tiểu tử non nớt, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Song mười năm sau, không nghĩ tới hắn lại có khả năng chống đỡ Thiên Địa minh, hơn nữa còn làm rất tốt.
Mỗi khi hồi tưởng lại, Đồng Tường luôn nhịn không được mà sinh ra cảm khái, lại có vài phần cảm kích và chua xót.
- Đồng đại ca, chuyện gì mà khiến người mệt mỏi như thế này?
Một thanh âm ôn hòa vang lên, theo sau là Diệp Thiên Hằng đang bước vào trong đại sảnh.
- Nga, Thiên Hằng ngươi đã đến rồi!
Xoa xoa chân mày, Đồng Tường đem tinh thần đề tỉnh lại:
- Không có biện pháp, đại ca bận tu luyện, những chuyện này cũng cần có người xử lý. Hơn nữa, thiên hạ gần đây rất bất ổn, triều đình rục rịch, Ma Môn dã tâm bừng bừng, Lặc Thô tộc xâm lăng, thật quá là nhiều chuyện, xử lý sao cũng không hết! Thật sự là cần phải có thuật phân thân mà!
Diệp Thiên Hằng cười nói:
- Cơm phải ăn từng miếng, chuyện phải làm từng cái. Đồng đại ca không cần thúc ép bản thân quá.
- Tương lai trong loạn thế hay thay đổi, nếu không nắm chặc cơ hội, tất nhiên sẽ bị lịch sử đào thải... Bất quá chuyện chân chính khiến ta đau đầu chính là tin tức của Lý Nhạc Phàm...
- Có tin tức sao?
Nụ cười của Diệp Thiên Hằng chợt tắt, vẻ mặt nghiêm túc lên.
Đồng Tường lắc đầu cười khổ nói:
- Sau khi ra khỏi Độc Xà lâm, Lý Nhạc Phàm giống là tiêu thất trong hư không... Tất cả mọi người đều không có tin tức của hắn. Không chỉ là chúng ta, ngay cả những thế lực khác cũng đang tìm hắn, nhưng tới bây giờ cũng không có chút tiếng gió. Ta đang hoài nghi chuyện này có phải là lời đồn do kẻ nào tung ra trong tối hay không?
Diệp Thiên Hằng khuyên:
- Đồng đại ca hà tất phải khổ não, lấy bản lĩnh của Lý Nhạc Phàm, thiên hạ có mấy người có khả năng truy tung được hắn. Huống chi tin tức lần này quá đột ngột, người của chúng ta căn bản không chuẩn bị kịp. Còn có huynh đệ Thích Minh Hữu của hắn, lai lịch cũng rất thần bí, người của chúng ta tra xét lâu rồi mà vẫn không nắm rõ được.
Dừng một chút, Diệp Thiên Hằng cau mày nói:
- Đồng đại ca, hội chủ đã biết tin về Lý Nhạc Phàm chưa?
- Ta đã truyền tin đi, tin tưởng đại ca rất nhanh sẽ trở về. Huynh ấy đã đợi suốt mười năm rồi... Mà Thiên Địa minh chúng ta có ngày hôm nay, cũng là nhờ vào sự trợ giúp của Lý Nhạc Phàm. Đáng tiếc hắn mất tích mười năm, đại ca vẫn luôn vì chuyện này mà canh cánh trong lòng. 15-5 chính là ngày của đại hội Ẩn Lâm, chúng ta phải đem mọi chuyện an bài thỏa đáng trước khi đại ca về tới. Bên phía đệ mọi chuyện tới đâu rồi?
Nói về chính sự, vẻ mặt Diệp Thiên Hằng ngược lại thoải mái rất nhiều:
- Mọi chuyện vô cùng thuận lợi, nhân thủ đã được bổ nhiệm đúng chỗ, nếu như có động tĩnh gì, chúng ta tuyệt đối sẽ là người biết đầu tiên.
Đồng Tường trịnh trọng nói:
- Đại ca đối với đại hội Ẩn Lâm lần này vô cùng coi trọng, tựa hồ như nó sẽ ảnh hưởng tới tương lai của toàn bộ thiên hạ, chúng ta tuyệt đối không thể có chút qua loa.
- Thiên Hằng hiểu được. Nếu như lần này chúng ta có thể hợp tác với Phàm môn, hơn nữa nếu có lực lượng của Lý Nhạc Phàm và Thích Minh Hữu, tin tưởng chúng ta có thể đạt được thành công tốt đẹp.
- Cách nhìn của Phàm môn và đại ca có chênh lệch chút ít, cơ hội hợp tác không lớn, bất quá lần này Lý Nhạc Phàm hiện thân, chuyện gì cũng không thể nói trước. Hắn chính là nhân vật có ảnh hưởng lớn đối với Tĩnh và Phàm môn. Ngày mai, ta sẽ phái người đi biên quan một chuyến xem sao.
Diệp Thiên Hằng nghe vậy chắp tay nói:
- Đồng đại ca, nếu muốn đi hãy là để ta đi cho, dù sao chuyện ở nơi này cũng đã được an bài thỏa đáng rồi.
- Ngươi đi?
Đồng Tường kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Hằng, suy tư trong chốc lát nói:
- Không được, nơi này còn cần có người giúp ta chủ trì đại cục, hơn nữa thân thể của ngươi không thích hợp với việc bôn ba đường xa...
- Đồng đại ca...
Diệp Thiên Hằng cắt ngang quyết định của đối phương, nói:
- Hiện tại nhân thủ trong hội đều có việc, người chân chính có thể trọng dụng không nhiều, ngươi có thể phái ai đi? Hơn nữa, người đó có thể nắm chắc mấy phần trong việc hoàn thành nhiệm vụ này?
- Nhưng là...
- Huynh hãy nghe ta nói...
Ngăn chặn lời của đối phương, Diệp Thiên Hằng tiếp tục nói:
- Binh tướng giỏi tranh, trí giả giỏi mưu. Ta mặc dù chưa thể tính là trí giả, nhưng cũng có mấy phần bản lĩnh dụng mưu, hơn nữa ta và Thích Minh Hữu cũng tính là có chút giao tình, cho dù đàm phán không thành thì bọn họ cũng sẽ không làm khó ta. Đồng đại ca, tin tưởng ta, không ai có thể thích hợp hơn so với ta đâu.
- Điều này...
Đồng Tường lắc đầu cười khổ nói:
- Được rồi! Ta thừa nhận ngươi lợi hại.
- Đa tạ phó minh chủ.
Diệp Thiên Hằng lộ ra một nụ cười chiến thắng, thân thể gầy gò cảm giác thoải mái rất nhiều.
- Muội... muội...
Đồng Tường vừa đứng lên, lại thấy một bóng xanh lá xuất hiện ở trong đại sảnh, đúng là Trữ Uyển Can.
- Can nhi, muội đã trở lại?
Thấy thiếu nữ trở về, tinh thần Đồng Tường nhất thời toả sáng, mệt nhọc toàn bộ tiêu tán. Hắn bước tới đón chào, rất tự nhiên cầm lấy bàn tay thiếu nữ, trong lòng có trận trận ấm áp truyền lại.
Hai má Trữ Uyển Can ửng đỏ, tùy ý cho đối phương nắm chặt lấy tay, oán giận nói:
- Đồng đại ca, nơi này là phòng nghị sự, huynh sao lại không thu liễm xuống.
Đồng Tường nhìn chung quanh một chút, phát hiện Diệp Thiên Hằng đứng ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu, không khỏi cười khan nói:
- Không sao không sao, nơi này cũng không có ngoại nhân!
Vừa nói xong, Đồng Tường hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiên một cái, ý bảo hắn không được phép nói lung tung.
Mà Diệp Thiên Hằng cũng rất thức thời, làm ra bộ dáng không hề để ý tới mà ngó đi chỗ khác.
Ngắm nhìn đối phương trong chốc lát, Đồng Tường mới buông tay nói:
- Can nhi, muội trở về nhanh như vậy, có phải là tra được tin tức gì rồi không?
- Đúng vậy.
Trữ Uyển Can cười khổ nói:
- Lần này đúng đi mòn gót sắt tìm không thấy, vô tình bắt được chẳng tốn công.
Ánh mắt Đồng Tường sáng lên, vội vàng nói:
- Nga? Chuyện gì xảy ra, nói nghe một chút nào.
Lúc này, Diệp Thiên Hằng cũng vội tới gần.
Trữ Uyển Can thở dài:
- Đồng đại ca, người hẳn là còn nhớ tràng biến cố vài ngày trước của Thiên Hùng Bang chứ?
- Đại sự như thế, ta đương nhiên là nhớ!
Đồng Tường liền gật đầu nói:
- Ta nhớ được, lúc ấy đám người của muội được một người gọi là gã râu rậm tương trợ, vì thế nên mới có thể vãn hồi được đại cục.
- Đúng là như vậy.
Ngữ khí của Trữ Uyển Can ảo não dị thường.
- Đáng tiếc, lúc ấy ta bận lo ngoại sự, cũng không nghĩ tới, nguyên lai hắn chính là người chúng ta cần tìm.
- Cái gì!?
Đồng Tường kinh ngạc hỏi:
- Muội nói là, gã râu rậm chính là... chính là Lý Nhạc Phàm.
Diệp Thiên Hằng tuy biết về gã râu rậm cũng không ít, nhưng hắn cũng không ngờ tới gã râu rậm chính là Lý Nhạc Phàm.
- Nguyên lai hắn chính là Lý Nhạc Phàm!
Đồng Tường cười một cách khổ sở nói:
- Lý Nhạc Phàm ở ngay dưới mí mắt của chúng ta, thế mà chúng ta là không biết tới, đại ca nếu biết chuyện này, không biết có hung hăng cho ta một cước hay không!
- Nhạc Phàm biến hóa quá lớn, nếu không phải có tin tức xác minh gã râu rậm là Lý Nhạc Phàm, chúng ta đúng thực là không tin được.
- Đúng rồi, Trữ cô nương...
Diệp Thiên Hằng nói chen vào:
- Không phải là Lý Nhạc Phàm để lại hai đứa trẻ sao? Nói không chừng chúng ta có thể tra ra chút manh mối trên người bọn chúng.
Trữ Uyển Can lắc đầu nói:
- Ta cũng đã hỏi qua, Lý Nhạc Phàm mười năm nay sinh sống ở Thiên Tỉnh thôn, nơi đó cũng chẳng có gì thần kỳ, chỉ bất quá...
- Bất quá sao?
Đồng Tường bắt đầu nôn nóng, việc này chung quy cũng là do hắn không làm tròn chức trách!
Chỉ nghe Trữ Uyển Can bất đắc dĩ nói:
- Chỉ bất quá, Lý Nhạc Phàm hình như bị tổn thương phần đầu, rất nhiều chuyện trước kia cũng đều không nhớ được.
- Nhớ không được? Đây là ý gì?
Đồng Tường giật mình, nhất thời không kịp phản ứng.
Trữ Uyển Can trầm tĩnh nói:
- Nói cách khác, Lý Nhạc Phàm đã mất trí nhớ, thậm chí ngay cả mình là ai cũng không nhớ.
- Mất trí nhớ!? Người nói hắn mất trí?
Đồng Tường và Diệp Thiên Hằng hai mặt nhìn nhau, đều có vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Đúng rồi, khó trách mười năm này không có tin tức của hắn, thì ra là như thế! Nhưng năm đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Lý Nhạc Phàm tại sao lại biến thành như vậy?
- Điều này chỉ có thể hỏi Lý Nhạc Phàm mà thôi...
Dừng một chút, đôi mắt của Đồng Tường đột nhiên sáng ngời:
- Có lẽ là thiếu niên tên Thích Minh Hữu kia sẽ biết gì đó.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Trữ Uyển Can đột nhiên mở miệng nói:
- Đồng đại ca, hai đứa trẻ kia hiện tại đang ở U Lan cư, huynh có muốn đem chúng tới đây hay không?
- Tự nhiên là phải gặp.
Đồng Tường nói:
- Muội truyền lệnh xuống, đem tất cả những người có quan hệ với gã râu rậm tới đây, ta muốn hỏi thăm bọn họ một chút. Nhất là hai đứa trẻ, nhất định phải đối đãi thật tốt, bọn họ chính là củ khoai lang phỏng tay, nếu có xảy ra vấn đề gì, chúng ta khó lòng cấp cho Lý Nhạc Phàm một cái công đạo được... Chuyện này, hay là vẫn chờ đại ca trở về tự xử lý đi!
- Muội hiểu.
Trữ Uyển Can gật gật đầu nói:
- Đồng đại ca, huynh nói bao giờ hội chủ sẽ trở về?
- Ta nghĩ chỉ cần đại ca nhận được tin tức nhất định sẽ gấp trở về. Mặc khác, đám người Lê trưởng lão hẳn là cũng sẽ đi theo.
- Cái gì? Huynh nói đám người gia gia cũng tới?
Trữ Uyển Can nghe vậy mừng rỡ không thôi, ngay sau đó lập tức có chút thương cảm nói:
- Kể từ khi tới nơi này, ta vẫn chưa từng gặp lại bọn họ, không biết những ngày này bọn họ sống như thế nào...
Đồng Tường cười cười nói:
- Nha đầu ngốc lo lắng cái gì? Đám người Lê trưởng lão tu vi thông thiên, lại có nhiều người trong tộc hầu hạ, sinh hoạt tiêu diêu tự tại, so với chúng ta phải tốt hơn nhiều.
- Hừ! Không được kêu ta là nha đầu ngốc, cẩn thận ta kể lại cho gia gia nghe.
Trữ Uyển Can nhăn nhăn cái mũi, để lộ bộ dáng tiểu nữ nhi hiếm thấy.
Đồng Tường và Diệp Thiên Hằng thấy cảnh này, không khỏi nhìn nhau cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.