Thương Thiên

Quyển 13 - Chương 102: Nam Man cực địa, thập vạn hoang sơn (2)

Tử Mộc Vạn Quân

05/04/2013



Thiên Địa Minh tổng đàn, trông giữ vẫn sâm nghiêm như cũ.

Mấy ngày nay, trong Thiên Địa Minh có thể nói là bận tối mắt tối mũi. Vì chuẩn bị các vấn đề liên quan đến võ lâm đại hội, Đồng Tường và các chấp sự chạy ngược chạy xuôi chân không chạm đất, mọi vấn đề đều phải chú tâm đến. Dù sao, lần võ lâm đại hội này có vai trò trọng đại, trực tiếp ảnh hưởng đến biến đổi sau này của giang hồ, nửa điểm qua loa cũng không được.

Đến hết ngày hôm nay, Thiên Địa Minh đã phát đi hơn hai vạn tấm anh hùng thiếp, mà kể cả các ẩn thế tông môn và cao thủ cũng được mời, ngoài lượng công việc nặng nề, dù nhiều người cũng khó có thể sắp xếp ổn thỏa.

Đây là sự rộng lớn của giang hồ!

Nghị sự đại sảnh.

Sau khi mọi người tản đi, một mình Đồng Tường lẳng lặng tựa lưng lên ghế. Hắn thở ra một ngụm trọc khí thực dài, khóe miệng nổi lên một tia cười khổ. Xem ra bản thân thực là mệnh khổ, trước đó vài ngày thánh vực đại tuyển, bây giờ là đại hội võ lâm.

Một lượng lớn công việc làm mỗi khi nhớ tới không khỏi đau đầu, hắn hận mình không thể chia ra làm tám, mười người để làm cho nhẹ.

"Đợi hại ngày nữa, giang hồ nhân sĩ và các đại tông phái lục tục kéo đến, yên ổn của Lạc Dương cũng là một vấn đề lớn, cần là cân bằng các mối quan hệ, một khi bộc phát tranh đấu quy mô lớn, thành Lạc Dương này sẽ gặp phải nạn lớn rồi."

Đồng Tường nặng nề vuốt trán, cảm giác khổ não, Trữ Uyển Can tay bưng một bát canh đi đến.

"Đồng đại ca, còn nhiều việc cũng chỉ có thể xử lý từng cái, trước hết hãy nghỉ ngơi một chút đi, ngàn vạn lần đừng cố gắng quá."

Nhìn Trữ Uyển Can chân thành đi tới, Đồng Tường chưa phát giác ra tinh thần rung lên, đứng dậy tiến ra đón.



"Đại ca chỉ biết lười biếng, nhọc cho Can Nhi nhà ta phải đau lòng, hắc hắc!"

Đồng Tường cười cười không nói, không chút khách khí tiếp lấy bát canh.

Trữ Uyển Can nghe thế gương mặt ửng hồng, đôi mày trắng liếc nhìn đối phương một cái nhẹ nhàng nói: "Ai là người nhà huynh, chỉ nói hươu nói vượn, nếu để gia gia nghe thấy thế nào cũng cho huynh mấy bạt tai. Hơn nữa bát canh này vốn là muội nấu cho gia gia, thừa một chút mới chia cho huynh."

"Ha hả, thì ra là ta tự mình đa tình rồi. Bất quá, có thể hưởng thụ đãi ngộ của Lê trưởng lão, cũng xem như rất không tệ rồi."

Đồng Tường cười tự giễu, tiếp theo một hơi uống hết bát canh, ngay cả cặn bã cũng không chừa.

"Huynh cái gì không học cho tốt, hết lần này tới lần khác học bộ dạng của Thiết Huyết đại ca, cả ngày mồm miệng không ngừng, không chút nghiêm chỉnh."

Trữ Uyển Can dù ngoài miệng thì đang mắng, nhưng trong lòng quả thực rất ngọt ngào.

Hai người này cười đùa một phen, Đồng Tường trong lòng bực mình cũng đã quét sạch.

Đúng lúc này, một gã đệ tử xông vào không đúng lúc chút nào.

"Minh chủ, đây là thư tín gửi cho người."

"Nga? Là ai mang đến?"

"Là quản gia của Lăng phủ tự mình đưa tới."



"Là Lăng Thông..."

Đồng Tường nghe vậy hết sức hiếu kỳ, dù Thiên Địa Minh bọn họ và Lăng phủ cùng ở Lạc Dương, nhưng quan hệ lạnh nhạt không có giao lưu, hôm nay đối phương thế nào lại đột nhiên gửi thư sang đây?

Vừa xem qua bức thư, Đồng Tường nhíu mày lại... Bức thư này là gửi cho Thiết Huyết, suốt hai trang đầu, đều viết những lời nói nhảm, không có tác dụng. Nhưng thấy hai trang sau, sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng lộ ra vẻ kinh hỉ.

Trữ Uyển Can thấy vẻ mặt Đồng Tường khác thường, không khỏi hỏi: "Đồng đại ca, trên đó viết gì vậy?"

"Là tin tức của Lý Nhạc Phàm!"

Đồng Tường nắm chặt bức thư, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Vốn là bức thư này viết cho đại ca, đáng tiếc đại ca hiện giờ không ở Lạc Dương."

"Lý Nhạc Phàm?!"

Trữ Uyển Can đầu tiên là ngẩn ra, lập tức cao hứng nói: "Hắn rốt cục cũng có tin tức rồi! Bất quá Thiết Huyết đại ca không ở đây, vậy phải làm thế nào bây giờ?"

Trầm ngâm chốc lát, Đồng Tường liền có chủ ý: "Trên thư nói, Lý Nhạc Phàm ngày mai mới tới, chúng ta trước gửi thư cho đại ca, hy vọng huynh ấy có thể nhanh chóng trở về. Còn ở nơi này, chúng ta tự mình đi tiếp đãi hắn, tỏ một chút tâm ý là được rồi."

Trữ Uyển Can gật đầu nói: "Nếu gã râu rậm chính là Lý Nhạc Phàm, vậy đưa cả Tiểu Vũ và Nữu Nữu đi nữa, để bọn họ hảo hảo đoàn tụ."

"Như vậy cũng được."

Đồng Tường cười, liền an bài việc này xuống dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook