Quyển 13 - Chương 45: Quyền ý như thiên
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
Ở trong vũng máu, hai mắt gã râu rậm bừng tỉnh, lộ ra từng tia đỏ sẫm.
Sát khí nồng đậm tràn ngập khắp trang viên!
Sắt thường, trải qua thiên chuy bách luyện sẽ thành sài đao!
Sát khí, trải qua thiên chuy bách luyện trở thành hung thần!
Một người bình thường sao lại có thể có sát khí nặng như thế? Đáng sợ hơn chính là, lúc bình thường nhìn hắn không hề khác một phàm nhân!
Kiếm Phong và Lâm Hổ âm thầm thấy may mắn, mình còn chưa làm ra chuyện quá phận gì đối với đối phương, nếu không thì không cần tới triều đình thì Thiên Hùng Bang cũng đã bị xóa tên khỏi giang hồ.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Cuồng Sa lại mở miệng, hắn đã sắp nhẫn nại tới cực hạn rồi.
Gã râu rậm cũng không trả lời, chẳng qua là đờ đẫn liếc mắt một cái! Kiếm Phong và Lâm Hổ giật nảy lên, vội cuối thấp đầu xuống. Dù sao bọn họ cũng từng tính kế đối phương, trong lòng không khỏi có chút lo sợ.
- Cư nhiên là coi rẻ bổn tọa? Tốt tốt tốt, bổn tọa nhất định phải khiến cho ngươi sống chết nhìn không ra.
Trước mặt nhiều người như vậy, Cuồng Sa cảm giác mình bị người ta hung hăng tát một cái, nhục nhã này, hắn sao không giận được?
Chỉ bất quá, Cuồng Sa mặc dù cuồng, nhưng cũng không có ngu, cho nên hắn phất phất tay nói:
- Lữ thống lĩnh, ngươi đi giết bọn hắn, bổn tọa thay ngươi áp trận.
Chính mình không dám động thủ lại đẩy qua cho người khác, người ngoan độc giảo hoạt như thế, đúng là chỉ có một chữ “ma” mới có thể thích hợp.
Lữ Vĩ hơi biến sắc, trong lòng thầm hận không thôi. Hắn sao lại không rõ, Cuồng Sa muốn lợi dùng mình thử đao. Nhưng mà hắn đúng là không dám đắc tội với đối phương, đành phải phát tiết lửa hận ở trên người gã râu rậm!
- Tốt! Để ta xem người này rốt cuộc là có bản lãnh gì...
- Quỷ Thần Động...
Mượn thiên địa lực lượng, Lữ Vĩ nhảy lên thật cao, xu thế như Thái Sơn áp đỉnh vọt xuống!
- Đại thúc cẩn thận!
Cảm nhận được áp lực khủng bố, Tiểu Vũ và Nữu Nữu đều vì gã râu rậm mà đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù bọn họ biết đại thúc rất mạnh, nhưng vẫn nhịn không được mà lo lắng.
“Oành!”
Dùng lực mà phá, mặt đất như mang nhện nứt ra.
Không có bất kỳ động tác hoa mỹ nào, chỉ thấy gã râu rậm đưa một tay lên, vững vàng chống lại Lữ Vĩ ở trên không trung, tư thế như nhất trụ kình thiên, ngạo nghễ hậu thế!
- Cái gì!?
Sau khiếp sợ là một mảng tĩnh mịch!
Cuồng Sa cùng với thuộc hạ đại chấn tâm thần, Kiếm Phong và Lâm Hổ thì lại vui sướng trong lòng.
Tiểu Vũ và Nữu Nữu thấy thế, cuối cùng cũng yên tâm, càng thêm tin tưởng vào sự cường hãn của gã râu rậm.
Đương nhiên, ngươi hiểu rõ nhất chỉ có mình Lữ Vĩ. Một kích vừa rồi hắn đánh ra, đúng là vô cùng chuẩn, kể cả hắn cũng phải đắc ý.
Về nguyên tắc thì gã râu rậm nhất định phải bị đánh cho nửa sống nửa chết, ai ngờ, đối phương cư nhiên lại dùng một quyền ngăn cản mình, lực đạo thuần túy truyền từ lòng bàn chân tới khắp cơ thể, hắn cảm giác như vừa rồi mình vừa hung hăng đá thật mạnh vào một khối nham thạch cứng rắn, chân gãy người thương.
Kiêng kỵ, cười lạnh, kinh ngạc, cuối cùng tới sợ hãi. Lữ Vĩ trải qua đủ loại cảm xúc.
“Ca sát...”
Một tiếng gãy thanh thúy vang lên, trong hoàn cảnh yên tĩnh lại càng thêm chói tai. Rồi ngay sau đó là một tiếng kêu thê lương thảm thiết chấn thiên động địa!
“Aaaaaaaa!”
- Chân của ta! Chân của ta, aaaaa…
Lữ Vĩ rớt bịch xuống đất, liều mạng ôm lấy cái chân đã mất đi tri giác của mình, lăn lộn như điên!
Giờ khắc này, hắn cuối cùng đã hiểu được cái gì là cốt nhục liên thể, cái gì gọi là đau tới tận tâm, đau đến lăn lộn! Nổi đau này, chỉ sợ là so với tay chân bị chặt đứt còn phải đau hơn vạn phần!
Nhìn một tu sĩ thiên đạo lăn lộn trên mặt đất, mọi người đều cảm thấy hoa mắt. Nhất là Ma sứ Cuồng Sa, đều là tu sĩ, hắn tự nhiên hiểu rõ thực lực của Lữ Vĩ, không nghĩ tới, Lữ Vĩ ngay cả một chiêu của đối phương cũng đỡ không được.
Hoang đường! Quả thực là hoang đường! Chẳng lẽ thế đạo thay đổi? Còn mình đang nằm mơ?
- Ngươi, đến tột cùng là ai?
Dưới mặt nạ, khuông mặt Cuồng Sa âm u như sắp nhỏ máu, hắn cũng không để ý tới sự sống chết của Lữ Vĩ, chỉ cố kỵ vì lực lượng của đối phương. Lực lượng này, hắn đúng là chưa từng nghe qua.
“Phốc xuy...”
Lữ Vĩ phun ra một búng máu, rồi lập tức hôn mê đi.
- Hừ! Đồ vô dụng!
Cuồng Sa tức giận nhìn Lữ Vĩ, hắn đúng là không thuận mắt tí nào. Ý niệm trong đầu trở nên điên cuồng, mà chính vì sự điên cuồng này khiến cho hắn vứt bỏ mọi cố kỵ.
“Tư tư!”
Khí lưu cuồng bạo xoay tròn xung quanh Cuồng Sa, rồi dần dần mở rộng ra!
Trong cuồng phong bạo vũ, kể cả những kẻ áo đen cũng phải chịu đau khổ thật lớn, nhưng bọn hắn cũng không dám phát ra nửa tiếng rên.
- Thủ đoạn thật tàn nhẫn, kể cả người mình cũng không buông tha.
Kiếm Phong và Lâm Hổ thấy tình hình không ổn, vội vàng thối lui khỏi phạm vi xoay chuyển của khí lưu.
Không biết là vô tình hay cố ý mà hai người không hẹn mà cùng lựa chọn vị trí của Tiểu Vũ và Nữu Nữu.
Gã râu rậm cũng không có ý kiến, chỉ hơi liếc mắt một chút.
“Tư!”
Khí lãng cuồng bạo đập vào mặt gã râu rậm cũng như đập phải nham thạch vạn năm, không hề suy suyển. Nhưng đối với đám người Kiếm Phong ở phía sau thì đúng là có áp lực không nhỏ.
- Hừ! Bổn tọa xem các ngươi có thể chống được bao lâu! Ha ha ha ha...
Vẻ mặt Cuồng Sa dữ tợn, trong mắt chớp lóe hung quang.
Hắn lại vung tay đánh ra một ấn quyết gì đó, thiên địa lực lượng lại thêm điên cuồng, đem khí thế của Cuồng Sa đề thăng một tầng.
Áp lực như gió giật khiến cho gã râu rậm hơi nhíu mày, thân hình cũng chưa có động.
Kiếm Phong và Lâm Hổ cảm giác mình giống như một chiếc thuyền lá lênh đênh, không có nửa điểm phản kháng.
Những người áo đen thì lại càng thế thảm hơn, thống khổ gào thét lăn lộn trên mặt đất, thậm chí thất khiếu chảy máu mà ngất đi!
Còn Tiểu Vũ và Nữu Nữu không biết là dùng phương pháp gì, miễn cưỡng ổn định thân hình. Chỉ bất quá, bọn họ mồ hôi như mưa, xem ra trụ không còn được bao lâu.
- Đại thúc...
Ngay khi hai đứa nhỏ sắp tới giới hạn, gã râu rậm liền động!
“Đạp!”
Gã râu rậm bước tới từng bước một, đơn giản mà nặng nề, tầm thường mà huyền diệu.
Hắn bước tới đâu thì cuồng phong tiêu tán tới đó, phảng phất như “khai vân vụ, kiến thanh thiên”, nhẹ nhàng khoan khoái!
Cuồng Sa thấy cảnh tượng như thế, tâm huyết sôi trào, phụt ra khỏi miệng!
Khẽ hừ một tiếng, cuồng phong lại nổi lên, cả người Cuồng Sa lao vụt về phía gã râu rậm.
- Phong Sa Mạn Thiên!
Hét lên điên cuồng, hay tay Cuồng Sa phiên động, theo đó gió cát cũng điên cuồng theo, lấn át thiên địa.
Gã râu rậm thân lâm nguy hiểm, trên vai thừa vụ sức nặng vạn cân, nhưng thắt lưng hắn vẫn thẳng tắp, nửa bước không lùi.
Phá kình lực!
Gã râu rậm đánh ra một quyền, không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ ẩn chứa lực đạo khôn cùng.
Lăng lệ! Hoàn hảo! Liên miên bất tận!
Thiên địa trong lúc đó, tựa hồ như có một loại lực lượng xuyên thấu qua.
Quyền ý như thiên, thế như sấm vang chớp giật, trùng phá bóng đêm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.