Quyển 13 - Chương 81: Sát niệm động thiên (1)
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
Trong Nghiễm Châu thành, không ai không biết bên ngoài phủ tổng đốc phòng thủ sâm nghiêm, không thiếu cao thủ đứng gác.
Nếu là bình thường, dân chúng phổ thông đều không ai muốn dừng lại nơi này, còn tiểu thương thì thậm chí là đi vòng qua, không dám đi thẳng. Nhưng là bây giờ, không ít người đi đường dừng lại, càng ngày càng nhiều.
Trước của phủ tổng đốc, có một nam tử đứng lặng hồi lâu, không có ai biết hắn xuất hiện ở nơi này từ lúc nào, chỉ biết hắn đã đứng ở chỗ đó một thời gian rất dài rồi.
Nam tử trường bào màu trắng, đeo trên lưng một hộp sắt cũ kỷ. Hắn cúi đầu nhắm mắt, lặng lẽ chuẩn bị gì đó.
Có lẽ là trực giác, có lẽ là vì tò mò, mọi người đều vây quanh, chờ đợi một điều gì đó phát sinh.
"Kẽo kẹt!"
Cửa lớn mở ra, mấy tên hạ nhân tay cầm gậy gộc nghênh ngang đi ra.
- Này! Tiểu tử, ngươi có biết đây là nơi nào không? Nơi này chính là phủ tổng đốc, trong phạm vi mười trượng không cho phép người nào lảng vảng, nếu không... Hắc hắc hắc!
"..."
- Ơ! Tiểu tử này còn rất ngoan cố sao!
"..."
- Biến mau! Nếu không biến, đừng tránh côn bổng của lão gia không có mắt!
"..."
- Con mẹ nó, dám ở trước mặt lão tử giả bộ, thực sự là muốn chết! Các huynh đệ, lên cho ta, đánh chết đánh cho tàn phế hắn.
- Lên!
Mấy tên hạ nhân thấy đối phương thờ ơ, trong lòng tức giận, cầm gậy gộc lao lên.
- Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi!
Người vây xung quanh rối rít thối lui một bên, vẻ mặt kinh ngạc lẫn kích động!
Đã bao nhiêu năm còn chưa có ai dám tới phủ tổng đốc gây chuyện, hôm nay thật đúng là được xem trò hay! Bất quá nam tử "gầy yếu" kia có chịu nổi đòn của những nên nô bộc hung tợn kia không?
"Oành!"
Quả nhiên, một gậy của đám nô bộc hung tợn đã đập lên người của nam tử... Nhưng mà... những cây bằng một cách không giải thích được đều biến thành phấn vụn. Còn mấy tên hạ nhân kia thì ngã lăn xuống đất, kêu lên vài tiếng thống khổ sau đó tắt thở bỏ mình!
- Xảy ra chuyện gì!?
- Giết, giết người, người nọ giết người!
- Hắn dám ở chỗ này giết người, còn làn người của phủ tổng đốc...
Mọi người không ngừng kinh hô! Ánh mắt nhìn về phía nam tử kia có thể sự kính sợ!
Có một loại yêu, đến chết cũng không đổi!
Có một loại hận, khắc cốt ghi tâm!
Yêu hận tình thù bốn chữ này, cũng bao hàm chân lý phức tạp nhất của nhân sinh.
Có yêu, mới có thể cảm giác sống có ý nghĩa.
Có hận, mới biết được ràng buộc không cam.
Hồi ức của Nhạc Phàm vỡ tan ra, hắn đã không còn đau và khổ, tất cả thống khổ đều hóa thành thù và hận. Hắn đem tâm của mình hóa thành ma quỷ, một loại ma quỷ vì báo thù mà sinh!
Trong mắt Nhạc Phàm hiện lên một chút hồng quang phệ huyết!
Giờ khắc này, sát ý nồng đậm bùng nổ ra, giống như gió giật mưa rào quét ngang trời đất.
"Ầm ầm!"
Trên trời mây sấm cuồn cuộn, phía dưới sát ý ngập trời.
Hai thứ phù hợp, đem khí thế Nhạc Phàm tăng lên tới đỉnh điểm. Giống như hắn chính là thiên uy, hắn là địa thế, hắn là chủ tể của trời đất.
Gào thét phẫn nộ! Hung tính điên cuồng!
Bạo quyết! Máu tanh! Tàn nhẫn!
Tử khí nồng đậm tràn ngập trên đường cái, những người chung quanh bị dọa tới mức sắc mặt phát xanh, hai chân phát run, người có thể chất yếu kém trực tiếp té xỉu trên mặt đất.
"A..."
- Không, đừng có giết ta...
- Cứu mạng... Cứu mạng...
- Trốn! Trốn mau...
Mất đi lý trí, mọi người chỉ còn lại bản năng cầu sinh. Bọn họ liều mạng trốn thoát, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện, thân thể của mình đã không còn nằm trong khống chế.
Sát khí của Nhạc Phàm trải qua thiên chuy bách luyện, tẩy lễ vạn kiếp, cơ hồ đã ngưng tụ thành hình, cảnh giới như vậy thật khiến người ta nghe mà kinh hãi. Cũng may mục đích của hắn cũng không phải là những người ở xung quanh, nếu không ở dưới áp lực tinh thần này, người nào cũng không còn sống.
Không chỉ là bọn họ, lúc này cả Nghiễm Châu thành, mọi người đều cảm giác được một áp lực cực lớn. Tuy rằng bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có một loại dự cảm không rõ ràng và không tiêu tan, hơn nữa càng ngày càng dày đặc.
Bầu trời tối sầm xuống, đúng là dấu hiệu trước trận mưa sa!
Thu quán thu quán, đóng cửa đóng cửa, về nhà về nhà...
Trong chốc lát, Nghiễm Châu thành náo nhiệt đột nhiên yên ắng xuống...
Trên Ngưng Hương lầu các, Ngưng nhi đang tinh tế gãy đàn, đột nhiên tâm thần nhảy lên, dây đàn "oanh" một cái đứt đoạn. Đàn đứt dây, đây không phải là một điềm tốt.
Chân mày Ngưng nhi hơi cong lên, đi về phía lan can nhìn lên bầu trời. Ở trên mây đen giăng kín, bộ dạng muốn mưa, cũng chẳng có gì đặt biệt. Chẳng qua, biểu tình trên mặt Ngưng nhi cũng không có dịu đi, mà trở nên nghiêm túc dị thường! Bởi vì, nàng nhìn thấy, thấy rõ một ánh chớp có màu máu bên trong.
- Sát ý thật mạnh! Trên thế gian cư nhiên lại có người đem sát khí ngưng luyện đến cảnh giới như vậy, người này quá đáng sợ, người này là ai?
Ngưng nhi lẩm bẩm tự nói, ngay sau đó ôm đàn ngọc tiêu thất tại chỗ.
Bên ngoài Nghiễm Châu thành, trên Tụ Tiên phong.
Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong đang đứng ở đó, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn phía trên Nghiễm Châu thành!
- Quách tử, ta không có hoa mắt chứ, chỉ dựa vào sát niệm cũng có thể dẫn động khí thế trời đất? Con mẹ nó đây có còn là người hay không?
Quan Trọng Nghĩa xác định đây không phải là ảo giác, ngửa đầu uống ừng ừng hai ngụm rượu, trong mắt hiện lên một chút cuồng nhiệt.
- Lão Quan, ngươi đừng có làm bậy!
Biết suy nghĩ của đối phương, Quách Tường Phong cười khổ nói:
- Hôm nay loạn cỡ nào thì ngươi cũng đã rõ, nếu ngươi ở đây làm loạn, tôn giả sẽ mất hứng.
"Từ khi thất bại lần trước, tôn giả cũng chưa từng cao hứng qua..."
Quan Trọng Nghĩa nhẹ giọng nói thầm, ngay sau đó cười khan hai tiếng nói:
- Dù sao cũng gặp được, nhất định phải đi xem một chút, ta chỉ dùng mắt để nhìn, tay chân không động là được chứ gì? Đi mau đi mau, đi trễ là không được thấy màn hay.
Vừa dứt lời, người đã theo gió thổi đi.
Quách Tường Phong bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ nhẹ ngọc tiêu trong tay, có chút thất thần:
- Nàng, hẳn là đã đi rồi!
Trong Nghiễm Châu thành, giờ khắc này đúng là làm cho lòng người bàng hoàng.
Ở trong phòng, Thẩm Thiên Sách đồng dạng thấy khó ngồi yên. Thiên địa dị động, không phải chuyện đùa! Chuyện phát sinh quá mức đột nhiên, hắn vừa mới quay về đã cảm nhận được dị thường, căn bản không biết chuyện gì phát sinh.
Đối diện Thẩm Thiên Sách là một lão giả tóc trắng xoá.
Lão giả hai mắt sắc bén, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nếp nhăn trên mặt nhúm lại thành một đoàn.
- Cát lão, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Trầm Thiên Sách kính cẩn hỏi, rất rõ ràng lão giả này có địa vị phi thường cao.
Trầm ngâm một chút, Cát lão chậm rãi mở miệng nói:
- Mới vừa rồi có người động sát niệm, dẫn tới thiên địa cộng hưởng.
- Cái gì!? Chỉ dựa vào sát niệm đã có uy thế như thế?
Trầm Thiên Sách tuy không thông võ đạo, nhưng hắn vẫn có thể cảm thụ được biến hóa của trời đất, giống như là ông trời đang phát ra lửa giận, làm cho người ta sợ hết hồn hết vía. Hiện tại hắn nghe được Cát lão nói thế, tự nhiên là kinh hãi vạn phần!
- Cát lão, ngài có biết sát niệm kia từ chỗ nào vọng lại không?
Cát lão quay đầu lại, nhìn đối phương một cái thật sâu, thốt ra ba chữ:
- Phủ tổng đốc.
- Phủ tổng đốc!?
Trầm Thiên Sách đại kinh thất sắc, không còn phong phạm quân sư gì cả:
- Không! Sẽ không trùng hợp như thế chứ. Hắn... hắn đã trở lại... hắn... nhất định là hắn, nếu không sao lại có chuyện trùng hợp như thế... Xong! Xong rồi! Thái gia xong rồi! Lạc gia cũng xong rồi!
"Hừ!"
Thấy Thẩm quân sư có bộ dáng như vậy, Cát lão lạnh lùng hừ một tiếng.
Trầm Thiên Sách tự biết thất thố, vội vàng bồi lễ:
- Cát lão, nếu thuộc hạ đoán không sai, sát niệm kia chính là của Lý Nhạc Phàm, hắn cùng với Thái gia có thể nói là có thù không đội trời chung, lần này hắn trở về nhất định sẽ đem Thái gia và Lạc gia đuổi tận giết tuyệt, đến lúc đó Lưỡng Quảng đại loạn, kế hoạch của chủ thượng có khả năng cũng theo đó kết thúc...
- Chuyện này không cần ngươi nói ta cũng biết.
Cát lão lãnh đạm nói:
- Lý Nhạc Phàm chính là kẻ Ngạo Hàn thường xuyên nhắc tới sao? Nghe nói năm đó hắn làm hỏng đại nghiệp nhất thống giang hồ của Mộ Dung thị chúng ta, còn suýt giết Ngạo Hàn! Đáng tiếc năm đó lão phu ở nơi man hoang tu hành, vô pháp can dự chuyện gia tộc. Hôm nay đại thế đã thành, há lại cho phép hắn phá hư lần nữa. Lão phu sẽ tự mình ra tay đem Lý Nhạc Phàm diệt trừ, miễn đi Mộ Dung nhất tộc ta một cái hậu hoạn.
Hàn khí tán ra khắp không gian, Trầm Thiên Sách không khỏi rùng mình một cái, ngay sau đó lập tức nhắc nhở:
- Cát lão, ngài ngàn vạn lần nên cẩn thận. Võ công Lý Nhạc Phàm rất cổ quái, mất tích mười năm nay cũng không biết hiện tại hắn có thủ đoạn gì, chúng tay hay là cứ nhìn kỹ rồi hãy tính sau! Coi như là tìm hiểu Lạc gia một chút.
- Chuyện này ta tự có chừng mực, ngươi chỉ cần ở chỗ này chờ tin tức là được.
Cát lão phất phất tay rồi sau đó rời đi.
Tĩnh táo lại, Trầm Thiên Sách tinh tế suy nghĩ chuyện vừa mới phát sinh.
Rốt cuộc Lý Nhạc Phàm đã xảy ra chuyện gì, vì sao biến mất một cái đã có mười năm. Hắn không tin Lý Nhạc Phàm có thể dễ dàng buông xuống thù hận, mười năm này hắn là đi đâu? Còn có Thích Minh Hữu kia nữa...
"Chuyện này quan hệ trọng đại, ta phải lập tức truyền tin cho chủ thượng."
Nghĩ vậy, Trầm Thiên Sách cũng vội vàng rời đi.
Trên không trung, mây đỏ giăng đầy, sát ý ngập trời làm người ta hít thở không thông!
Ngoại nhân đã như thế, còn bên trong phủ tổng đốc thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.