Quyển 9 - Chương 34: Thát Đát đệ nhất nhân
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
"Đánh… đánh…"
"Giết hắn… giết hắn…"
"Kha Mông… Kha Mông…"
Đã qua nửa canh giờ, bên ngoài sân đấu vật người càng ngày càng nhiều, không khí càng thêm nhiệt liệt, bọn họ cũng đều vì dũng sĩ của tộc mình mà tới cổ vũ trợ uy.
"Ta không thể thua, ta phải thắng. Ta không thể thua…"
Kha Mông không ngừng tự động viên mình, sự kỳ vọng của người trong tộc chung quanh giống như áp lực thật lớn, buộc chặt lấy hắn, sắp xé rách thần kinh của hắn. Hắn chính là võ sĩ đấu vật đứng đầu lần này, nếu hắn thua người ngoại tộc, sau này làm sao đối mặt với thân nhân bằng hữu của mình? Làm sao có chổ đứng tại Thát Đát tộc?
Thối lui mấy bước, Kha Mông một mắt chuyển hồng, lại một lần nữa xông về phía Nhạc Phàm…
"Ta giết ngươi!"
Lần tấn công này không giống với các lần trước, lần này Kha Mông hai chân bay lên không, phảng phất như thế Thái sơn áp đỉnh, trên mặt nghe vù vù tiếng gió, tựa hồ ngay cả không khí cũng bị phá ra!
Lần này có thể thành công không? Vô số người kỳ vọng lần tấn công này.
Song, hy vọng và sự thật có khoảng cách rất lớn.
"Tá tự quyết…”
Tâm linh đạt ngưỡng, Nhạc Phàm rốt cục đã động! Hắn chậm rãi đưa hai tay lên, nhìn như tùy ý cử động, vừa lúc bắt lấy Kha Mông đang tiến tới, hai tay xoay chuyển, thân thể đồng thời xoay tròn…
"Bùng…"
Kha Mông không cách nào khống chế lực, cứ như vậy té lăn trên mặt đất. Ngắn gọn một chút, thủ pháp kỷ xảo có thể nói tuyệt diệu đến cùng cực!
Lần này ngã sấp xuống, Kha Mông không có đứng lên trở lại, không biết bởi vì bị thương hay là đả kích, hắn đầu chôn trong đám cỏ, thân thể không ngừng rung động.
"…" Cả sân đấu vật đều yên tĩnh, không khí quỷ dị dị thường!
Làm sao có thể? Làm sao có thể thất bại? Người trong tộc đứng chung quanh há mồm cứng lưỡi, trong lòng muôn vạn tâm tình, càng nhiều hơn nữa là sự không cam tâm cùng phẫn nộ, kể cả Hoàng Thái Cực và Đa Nhĩ Cổn.
Từ khi bắt đầu đến bây giờ, mặc cho Kha Mông như thế nào cũng không thể lay động được Nhạc Phàm phân nào, mà đối phương chỉ dùng một chiêu, đã dễ dàng quẳng dũng sĩ của tộc hoàn toàn ngã sấp trên mặt đất, mất mác như vậy làm sao có thể giải thích với người ngoài?
Vứt bỏ sự khác biệt giữa hai dân tộc, Nhạc Phàm đích thực là đường đường chính chính, sử dụng đấu vật thắng trận đấu này, cho dù không ai nguyện ý thừa nhận, cũng không có tiếng vỗ tay ủng hộ mừng thắng lợi, nhưng hắn quả thật đã thắng.
"Tốt! Đấu vật rất tốt!"
Địch Thu Nhiên rất vui, cười to hai tiếng chuyển hướng sang Hoàng Thái Cực nói: "Thát Đát tộc vương, nói vậy người cũng đã thấy kết quả phải không? Bất quá người cứ yên tâm, Hán tộc chúng ta trọng lễ nghi, cho nên sẽ không tham đồ trân bảo của Thát Đát tộc các ngươi đâu. Ha ha…" đối với hắn mà nói, tranh đua đã có tiếng nói, đương nhiên sẽ không để ý đồ vật bên ngoài.
Địch Thu Nhiên cười như vậy, Hoàng Thái Cực tâm tình đã xấu đến cực điểm, nhất thời hơi thở không thuận, ho khan không ngừng, Đa Nhĩ Cổn thấy thế vội vàng xuất ra một đạo chân nguyên giúp cho hắn bình phục.
Sau khi nghỉ ngơi, Hoàng Thái Cực mặt tái nhợt nói: "Trẫm nói ra là nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao có thể tính toán thiệt hơn? Đấu vật lần này binh lính của ngươi đã chiếm hạng đầu… Người đâu, đưa cho trẫm 'Thánh Dạ Minh Châu' lên đây. Hừ!"
Địch Thu Nhiên đang muốn từ chối, Đa Nhĩ Cổn lại phụ họa nói: "Địch tướng quân chớ có khách khí, 'Thánh Dạ Minh Châu' này tại tộc của ta cũng không phải là trân bảo gì quý trọng lắm, lần này xem như tặng cho các ngươi làm lễ gặp mặt!"
"Không là trân bảo gì quý trọng lắm? Hừ hừ!" Địch Thu Nhiên trong lòng thầm nghĩ, "Thánh Dạ Minh Châu" này chắc là đồ tốt, vì thể diện nên Đa Nhĩ Cổn mới hạ thấp giá trị như vậy. Hơn nữa, nghe khẩu khí của hắn, dáng vẻ như không phải là đấu thua mà trao, rõ ràng giống như là hắn đem cho mình. Ai cũng đều có thể nghe rõ những lời này, quả nhiên là cực kỳ vô sỉ!
Kỳ thật, Địch Thu Nhiên đoán không sai. "Thánh Dạ Minh Châu" này đích thật là kỳ bảo, không ai biết lai lịch của nó, cũng không ai biết nó có bao nhiêu tác dụng. Hiện tại chỉ biết, nó không chỉ có khả năng trong đêm tối phát ra ánh sáng màu vàng, hơn nữa để ở bên người còn có thể dưỡng thần định khí, thư giãn tâm tư, kỳ dị vạn phần. Nếu không phải vì hôm nay là ngày đại hôn của công chúa, để tăng sĩ khí, không khí náo nhiệt của người trong tộc, Hoàng Thái Cực cũng sẽ không đem vật bên thân này ra ban thưởng.
"Hừ!" Địch Thu Nhiên cười lạnh một tiếng, chuyển hướng ra giữa sân nói với Nhạc Phàm: "Nếu Thát Đát tộc vương đã có thinh tình như thế, chúng ta cũng cám ơn hảo ý của Tộc vương".
Hoàng Thái Cực cắn răng không tức giận, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác nhục nhã.
Dưới ánh mắt cừu hận của mấy ngàn người tộc Thát Đát chung quanh, Nhạc Phàm dứt khoát đi tới trước mặt Hoàng Thái Cực, vẻ mặt lạnh nhạt không có gì vui mừng, phảng phất đây chỉ là một việc tầm thường. Nhạc Phàm hiểu được, cái này hắn giành được, không chỉ là vì thắng lợi.
"Hoàng thượng xin hãy chậm đã!"
Hoàng Thái Cực đang muốn giao ra "Thánh Dạ Minh Châu", một thanh âm đột nhiên cắt ngang.
Dám vào lúc này cắt ngang Hoàng thượng, chẳng lẻ người này không muốn sống? Ngược lại. Hoàng Thái Cực thấy người cắt ngang mình, lại không một chút tức giận, ngược lại nở một nụ cười, vội vàng lên tiếng nghênh đón: "Quốc sư đã xuất quan?! Ha ha, Quốc sư người tới thật đúng lúc!"
"A! Là Quốc sư đại nhân…"
"Ha ha! Quốc sư đã xuống núi, lần này Hán cẩu tiêu rồi"
"Quốc sư…"
"Quốc sư… Quốc sư…"
Nhìn thấy giữa sân đột nhiên xuất hiện một người, người Thát Đát tộc mới vừa rồi còn âm u vì thất bại, nay đã phấn chấn không ngớt.
Người này đã khoảng sáu mươi, đầu thả bím tóc dài, mặc trang phục Thát Đát tộc, chỉ là có vài phần nho nhã. mặc thanh bào tinh thần phấn chấn, mắt có thần quang ẩn tàng không lộ, bộ dáng mỉm cười tràn ngập sự tự tin và kiêu hãnh, hắn chính là Quốc sư của Thát Đát tộc - Vũ Văn Trường Sanh.
Vũ Văn Trường Sanh là ai? Hắn chính là người đệ nhất trong Thát Đát tộc, chính là trụ cột tinh thần của Thát Đát tộc, là nơi để ký thác linh hồn! Hắn cùng với Đa Nhĩ Cổn một văn một võ, Thát Đát tộc mới có sự thống nhất cường thịnh như ngày hôm nay.
Nhìn thấy Quốc sư đang đi đến phía trước, Nhạc Phàm cảm thấy một cổ khí tức cường đại không ngừng nhắm vào bản thân mà công kích. Hắn biết, đây là sự thăm dò của đối phương.
"Chúc mừng sư phụ xuất quan" Đa Nhĩ Cổn tiến lên hành lễ, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
Vũ Văn Trường Sanh khẽ gật đầu, vỗ vỗ vai Đa Nhĩ Cổn tỏ vẻ tán thưởng… Tiếp theo chuyển hướng sang Hoàng Thái Cực nói: "Bệ hạ, lão phu cùng sư huynh vừa mới xuất quan, nghe nói tiểu huynh đệ người Hán này thân thủ rất cao, đúng là rất vui mừng, cho nên hy vọng có thể cùng luận bàn một phen".
"Chờ một chút!"
Hoàng Thái Cực vẻ mặt vui mừng, đang muốn gật đầu đồng ý, Địch Thu Nhiên lên tiếng ngắt lời: "Thát Đát Tộc vương, vừa rồi người đã tuyên bố huynh đệ của ta đã chiến thắng, nay người lại phản lời! Chẳng lẻ không sợ người trong tộc chê cười sao?"
"Ngươi… khụ, khụ…" Hoàng Thái Cực khí điều không thông, lại ho khan một trận.
"Hừ!" Đa Nhĩ Cổn tức giận nói: "Binh lính của Địch tướng quân cao cường như thế, chẳng lẻ sợ tộc ta phải không?"
"Sợ? Không phải như thế" Địch Thu Nhiên lắc đầu nói: "Mới vừa rồi Thát Đát Tộc vương đã tuyên bố người chiến thắng, cũng đã chuẩn bị thưởng cho chúng ta. Ngươi dựa vào cái gì để bảo huynh đệ của ta lại tham gia trận đấu? Hơn nữa đối phương là Quốc sư của quý quốc, cùng với một gã binh lính tranh đấu chẳng phải là tự hạ thấp thân phận sao?"
Địch Thu Nhiên ngôn từ sắc bén, nửa bước cũng không chịu nhường, làm cho đám người Hoàng Thái Cực xấu hổ không thôi.
Vũ Văn Trường Sanh mỉm cười nói: "Địch tướng quân hữu lễ! Vừa rồi lão phu có nói qua, lão phu cũng không phải là đến đây để khiêu chiến, mà là tâm trạng vui vẻ, muốn đến luận bàn".
"Ồ!" Địch Thu Nhiên con mắt mơ hồ nói: "Vậy Quốc sư muốn luận bàn như thế nào? Đan thêu may vá chăng? Huynh đệ của ta vừa mới đánh một hồi ngươi lại tới, vậy cùng ngươi đánh tiếp, có phải là thay phiên nhau lên không? Các ngươi từng người một lên, huynh đệ của ta chẳng phải là mệt đến chết sao! Không phải là các ngươi ỷ vào mình chúa tể một phương, đây là chỗ của các ngươi, tốt nhất là đợi các ngươi xỉ nhục ta? Hừ!"
"Ngươi… khụ khụ… ngươi dám nói hưu nói vượn… vũ nhục Quốc sư của ta. Là Hoàng đế Sùng Trinh của các ngươi cũng không dám như thế!" Hoàng Thái Cực nổi giận, nếu không phải thời cơ chưa đến, sợ rằng đã phát tác tại chỗ.
Vũ Văn Trường Sanh muốn đánh với Nhạc Phàm, vốn là muốn vì Thát Đát tộc lấy lại thể diện, nhưng Địch Thu Nhiên lại nói như thế, đích xác làm bọn hắn có chút khó xử.
Đa Nhĩ Cổn chớp mắt, tựa hồ nghĩ đến điều gì, ngắt lời nói: "Địch tướng quân, hôm nay là công chúa đại hôn, để tạo mối quan hệ tốt giữa hai bên, không bằng chúng ta hai bên đánh cuộc một hồi được không?"
"Đánh cuộc?!"
Địch Thu Nhiên ngạc nhiên, Hoàng Thái Cực vẻ mặt cũng mờ mịt, không rõ trong hồ lô của Đa Nhĩ Cổn chứa cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.