Quyển 13 - Chương 104: Thị uy (4)
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
Báo thù!
Hai chữ rất đơn giản, ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng mang đến cho mọi người cảm giác, như là tường băng vạn năm không tan, gắt gao đè trong lòng, khiến mọi người không thở nổi.
Nhạc Phàm lúc này, đầu vẫn bù xù như cũ, quần áo nhăn nhúm, làm cho người ta một cảm giác nghèo túng... Nhưng bây giờ, không ai có dũng khí dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn thậm chí còn không dám nhìn hắn.
Không khí lần nữa ngưng trọng!
Thư Lam ổn định lại tâm thần, muốn nói gì đó, nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Nhạc Phàm, lời đã lên đến miệng lại khó khăn nuốt về.
May là vài tên tiểu nhị xuất hiện đúng lúc mang rượu và thức ăn nên, lúc này mới tránh cho mọi người một tràng xấu hổ.
Ánh mắt Miêu thúc nhìn Lương Hộ thay đổi, người sau hiểu ý nói: "Chư vị huynh đệ, lần này mọi người đến đây khổ cực, giờ Lương mỗ kính mọi người một chén."
"Cạn!" Lương Hộ giơ chén rượu lên, kính mọi người một vòng, sau đó ngửa cổ uống cạn.
"Ha... Rượu ngon! Thực là rượu ngon!"
Lương Hộ một hơi uống cạn, không khỏi sảng khoái cười to.
Ngay sau đó, Thư Lam cũng giơ chén rượu lên nói: "Lương Hộ nói rất phải, lần này đi thực là cực khổ cho mọi người, Thư Lam thay gia phụ kính mọi người trong Đại Thông thương hội một chén, còn có những vị huynh đệ đã vì chúng ta mà hy sinh."
"Tiểu thư sao lại nói thế, chúng ta đều là người của Đại Thông thương hội, đó là việc chúng ta nên làm mà."
"Đúng vậy tiểu thư, Đại Thông thương hội là nhà của chúng ta, chúng ta cũng phải bảo vệ."
"Vợ và cha ta đều nói, cả đời này ta đều phải ở lại thương hội."
"Không có Đại Thông thương hội sẽ không có chúng ta bây giờ."
"Đến đây, mọi người cầm chén rượu lên, chúng ta cùng kính mấy người tiểu thư."
"Kính tiểu thư..."
"Cạn!"
Chúng nhân học theo, đều giơ chén rượu lên ngươi kính ta, ta kính ngươi... Không khí lại một lần nữa khôi phục sức sống.
Nhắc tới đãi ngộ của Thiên Thủy các này cũng không giống, rượu này, hoa quả này, toàn bộ đều là cực phẩm trong cực phẩm, dù Thư Lam là tiểu thư một gia đình giàu có cũng chưa từng ăn đồ ngon như vậy.
Dùng một câu không khoa trương mà nói, quả thực là hưởng thụ như hoàng đế!
Thư Lam nhìn khuôn mặt mọi người rực rỡ, chưa phát giác ra mỉm cười, tiếp theo nàng lại chuyển hướng nói với Nhạc Phàm: "Lý đại ca, tiểu muội cũng kính huynh một chén, cảm tạ huynh hai lần ra tay cứu giúp. Dù muội không biết trên người huynh đã xảy ra những gì, nhưng muội tin huynh nhất định có thể vượt qua khó khăn."
Đã tới lúc này rồi, Thư Lam nếu còn không nhìn ra Nhạc Phàm đặc biệt, vậy mấy năm buôn bán của nàng xem như mất trắng.
"..."
Nhạc Phàm yện lặng không nói, chỉ giơ chén rượu lên tự uống.
Đối phương vẫn lạnh lùng như cũ, bất quá Thư Lam đã dần quen, dù sao có người, cũng ngoài lạnh trong nóng.
Thư Lam cười cười, cũng uống chén rượu trong tay.
Mà lúc này, một đám khách không mới tiến vào.
"Mấy vị khách quan, nơi này không cho phép ngoại nhân tiến vào, xin mấy vị về cho!"
"Hừ! Nghênh Lai khách lâu các ngươi mở cửa làm ăn, lý nào không để người ta đi vào? Nhanh tránh ra..."
"Khách quan bớt giận, nơi này thực sự không cho phép ngoại nhân tiến vào."
"Ngươi tránh ra! Xảy ra chuyện lão phu tự chịu trách nhiệm."
Tiểu nhị bị mấy đại hán đẩy ra, chỉ thấy bốn nam một nữ đi vào phòng, trong đó một vị chính là Trâu chưởng quỹ của Bách An thương hội vừa rồi.
Rất rõ ràng, năm người này bị bàu trí ở đây chấn động, họ tuy đại phú đại quý, uy phong bát diện cũng chưa từng thấy tràng cảnh xa xỉ như vậy.
"Khái khái..."
Một vị cẩm bào lão giả ngoài năm mươi tỉnh lại, ho khan hai tiếng nói: "Thiên Thủy các này quả nhiên danh bất hư truyền... Di!? Ông chủ Lăng không có đây sao? Lão phu lại muốn đặc biệt bái phỏng một phen!"
Lão giả nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thư Lam: "A a, thì ra Đại Thông thương hội cũng đến Lạc Dương rồi..."
Thấy người đến, Thư Lam không khỏi ngầm thở dài, biết phiền toái tới, bởi vì đối phương là Đại Đông gia của Bách An thương hội - Sử Mạnh Lâm.
Từ lần đi Cửu Hà sơn năm đó, sau khi thân phận thiên hạ đệ nhất phú gia Triệu Thiên Cân là Ma Tôn bộc lộ, Triệu gia trong một đêm dời đi, không rõ tung tích. Mà sản nghiệp của Triệu gia cùng đường làm ăn, bị rất nhiều thương hội nhanh chóng chiếm lấy. Trong đó Thập Minh, Nhật Nguyện, Bách An tam đại thương hội vì lợi ích lớn nhất, không tiếc mạnh mẽ liên thủ, chèn ép các thương hội khác, nếu không phụ thuộc vào tam đại thương hội, liền rất khó sinh tồn.
Đại Thông thương hội mặc dù gian nan, cũng không nguyện gia nhập dưới trướng thương hội nào khác, bởi vậy mấy năm qua, chỉ có thể ở chỗ nho nhỏ cầu lấy sinh tồn.
"Ông chủ Sử có lễ..."
Thư Lam không dám chậm trễ, đứng dậy thi lễ nói: "Gia phụ thường xuyên đề cập đến đại danh của ông chủ Sử trước mặt Thư Lam, hôm nay được gặp, thực là vinh hạnh lớn lao cho Thư Lam."
Thư Lam nói lời này không hề dối trá, phụ thân của nàng quả thực thường xuyên nhắc tới tên của 'Sử Mạnh Lâm', bất quá đó đều là những chuyện không hề sạch sẽ. Cô nói như thế, kỳ thực ngầm có ý châm chọc.
Sử Mạnh Lâm là một lão hồ ly trên thương trường, tự nhiên nghe ra ý trong lời của đối phương, chỉ là vẻ mặt không đổi: "Thư chắt nữ thực sự rất khách khí, ta cũng thường nhớ đến phụ thân của cháu, lần này ông ấy sao lại không đến?"
"Gia phụ thân thể không khỏe, liền để tiểu nữ làm thay, còn mong ông chủ Sử chiếu cố nhiều hơn."
Dừng một chút, Thư Lam nhìn mấy người khác, chuyển hỏi: "Ông chủ Sử, mấy vị này là..."
Sử Mạnh Lâm tự thấy có chút lạc lõng với mọi người, vội vàng giới thiệu: "Đến đây, ta giới thiệu cho chư vị một chút..."
Tiếp đó, Sử Mạnh Lâm liền đưa tay về phía một nam một nữ bên cạnh nói: "Hai vị này là khách khanh của Bách An thương hội chúng ta, Thiên Đao môn chưởng môn Kha Tống Hi Kha tiên sinh và Quỳ Hoa cung thiếu cung chủ Liên Tâm cô nương."
Kha Tống Hi là một trung niên nam tử đầu hói lưng rộng, bên hông giắt một thanh viên nguyệt loan đao, hàn ý bắn ra tứ phía.
So ra, vị Liên Tâm cô nương này chẳng những tướng mạo kiều mị, phong tư thướt tha, cả người tỏa ra mùi hương mê người, làm chúng nhân của Đại Thông thương hội mặt đỏ, tim đập dồn.
Tiếp theo, Sử Mạnh Lâm lại đưa tay về phía một vị nam tử trẻ tuổi ở phía sau: "Vị này chính là Từ chấp sự của Thiên Địa minh."
"Thiên Địa minh!?"
Đối với cái gì chính đạo hắc đạo, hiện tại Thiên Địa minh như mặt trời giữa trưa, không ngờ vị nam tử trẻ tuổi đứng trước mặt này, cư nhiên lại là chấp sự của Thiên Địa minh. Như vậy xem ra, Thiên Địa minh thực sự là nhân tài đông đúc a!
Thiên Đao môn, Quỳ Hoa cung, Thiên Địa minh...
Nhìn những nhân vật có lai lịch lớn trước mắt, Thư Lam đột nhiên sinh ra một loại cảm giác như núi cao chỉ có thể ngẩng đầu nhìn. Nàng không ngờ, Sử Mạnh Lâm này cư nhiên có bản lĩnh mượn sức nhiều thế lực cường đại như vậy. Nói vậy đối phương mang theo người tới nơi này, không chỉ là tới bái phỏng Lăng Thông, sợ rằng càng có vài phần ý đến thị uy.
Ý nghĩ trong lòng thay đổi, Thư Lam tránh không được khách khí nói: "Thư Lam ra mắt chư vị..."
"Hắc hắc hắc! Thư Lam tiểu thư tuổi còn nhỏ đã chủ trì một thương hội, thực sự là nữ trung hào kiệt a! Nếu có thời gian. Chúng ta có thể thân cận một chút..."
Đôi mắt Kha Tống Hi đánh giá thân thể cô gái, hận không thể lột quần áo đối phương ra, sao đó nuốt xuống.
Trâu chưởng quỹ ở một bên thấy, mặt lộ vẻ cổ quái. Tính nết của Kha Tống Hi này quá rõ ràng, chăm chú nhìn nữ tử, cơ hồ không chỗ nào tránh được ma chưởng của hắn.
Trong lòng Thư Lam rất hiểu, cùng Sử Mạnh Lâm làm loạn một chỗ, không có chỗ nào tốt cả? Chỉ bất quá nàng không ngờ, người của Thiên Địa minh cư nhiên cũng tham gia, đây không thể nghi ngờ là đặt một thanh đao lấp lánh hàn quang trước mặt nàng, làm nàng khó có thể chống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.