Thương Thiên

Quyển 9 - Chương 1: Thiên khải dị tượng

Tử Mộc Vạn Quân

05/04/2013



“Thương thiên giám:

Thiên địa phân, càn khôn biến, âm dương chuyển, thập phương diệt…

Tuyết rơi đầy trời sương kín lối, sấm sét cửu châu thiên địa kinh!

Ma binh rời vỏ trảm sinh hồn, quần tà náo loạn khắp nhân gian.

Kiếp nạn của thiên hạ từ nay về sau bắt đầu



Ban đêm…

Doanh trại chủ tướng ‘Chánh Vũ Quân’ đèn không thấy tắt, đối mặt với tình thế phức tạp của ngày nay, Lô đại soái không thể an tâm mà ngủ được. Vì vậy triệu tập quân sư bàn bạc việc sau này .

Lô Đạt nhìn qua có vẻ thô lỗ, nhưng là người rất có tâm tư. Có thể trở thành thủ lĩnh của một trong hai đạo nghĩa quân lớn nhất, đương nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được, chỉ có điều hung tàn bạo ngược chính là bản tính của hắn.

Ngoài trướng thị vệ truyền âm: “Quân sư tới!”

“Mau mau cho mời quân sư”

Vén bức trướng lên, một văn sỹ ước chừng bốn mươi tuổi đi vào, người mặc lam bào, tóc búi cao, bên hông đeo một cái quạt lông. Nếu là Nhạc Phàm ở đây hắn nhất định sẽ nhận ra người này, đó chính là Quân sư Trầm Thiên Sách.

Nhìn thấy quân sư đến, Lô Đạt phóng trường thương xuống đất, tiến lên vỗ vai quân sư nói: “Đêm khuya như vậy còn quấy rầy quân sư nghỉ ngơi, bổn soái thực sự không nên mời người đến đây... Ha ha...”, hắn mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có chút nào là ý không muốn!

Thiên Sách cũng không có để ý, mỉm cười nói: “Đại soái triệu tập Thiên Sách gấp như thế, phải chăng là có việc trọng yếu?”

“Đúng rồi !” Lô Đạt ra dấu mời ngồi, sau đó trầm giọng: “Xem tình thế hôm nay, việc tấn công kinh đô chỉ còn là vấn đề thời gian. Bây giờ, 'Tĩnh Quốc quân' đang triệu hồi binh mã, chúng ta sao không ra tay ? Miếng thịt này không phải là bỏ vào miệng người khác sao?”

Thiên Sách theo thói quen, lấy ra quạt lông ra phe phẩy nói: “Đại soái không cần phải nóng lòng, Muốn đánh 'Tĩnh Quốc Quân', nhất định phải chờ thời cơ!”

Lô Đạt bất mãn nói: “Lại là đợi ? Bổn soái đã đợi hai năm rồi. Nếu không phải quân sư nói mười phần nắm chắc, ta cần gì phải đợi đến ngày hôm nay, đã đến Sơn Đông diệt chúng rồi!”

Thiên Sách thầm mắng “Ngu ngốc”, khẩu khí nhỏ nhẹ nói: “Đại soái, trai cò tương tranh, ngư ông đắc lợi, đạo lí này chắc người cũng biết. Hiện tại triều đình mặc dù lực kiệt, nhưng dù có ốm thì lạc đà vẫn lớn hơn ngựa, không thể không đề phòng. Mà nghĩa quân chúng ta có 'Chánh Vũ Quân' và 'Tĩnh Quốc Quân’ của Trương Phong Nghị là có thực lực mạnh nhất, không nên công khai xung đột Chờ ngày các lộ nghĩa quân hội tụ kinh đô, đó là thời cơ tốt nhất. Đến lúc đó chúng ta mời mọi người diễn võ mừng công, sau đó bố trí hết thảy đồng loạt tiêu diệt 'Tĩnh Quốc Quân' và Trương Phong Nghị.

Sau khi tiêu diệt 'Tĩnh Quốc Quân' chúng ta nhân cơ hội này chỉnh hợp tất cả nghĩa quân, tướng sĩ, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Nếu chúng ta có hơn mười vạn quân, cho dù binh mã cứ viện của triều đình có tới, cũng không thể nào cứu được giang sơn Đại Minh. Sau khi công phá thành công hoàng thành thì đại soái chính là người đứng đầu thiên hạ !”

“Đứng đầu thiên hạ... đứng đầu thiên hạ” Lô Đạt thoáng thất thần lập tức đồng tử mở rộng, dữ tợn cười to nói: “Ha ha... Ta mới chính là người đứng đầu thiên hạ! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Ha ha...”

Tiếng cười cuồng vọng truyền khắp quân doanh phảng phất như một bóng ma thật lớn ở trong lòng mọi người, tất cả như bất lực, không dám nảy sinh ra một chút phản kháng!

Đột nhiên, một tiếng sấm vang lên mạnh mẽ, cắt đứt tiếng cười cuồng vọng!

“Ầm...”

“Ầm, ầm, rầm...”

Gió nổi mây cuộn, sấm sét hiển thế khắp Thần Châu ! Trong lúc nhất thời, thiên địa dị biến, núi lở đất sụt, sông suối chảy ngược!

Chẳng lẽ trời phạt loạn thế, là ngày tận thế ?



Bên trong doanh trại chủ soái. Lô Đạt nghe sấm sét nổ bên tai, cũng thấy sửng sốt...

“Chuyện gì? Chuyện gì xảy ra?”

Lô Đạt nghi hoặc nhìn Trầm Thiên Sách, cũng là mờ mịt không đoán được, bây giờ đã là tháng đông quý, làm sao lại có thể có sấm sét như vậy, mà lại vô duyên vô cớ sấm sét đánh loạn.

“Không hay, không hay...”

Một gã thị vệ mặt xông vào doanh trướng, quỳ xuống đất vội vã hồi báo: “Bẩm cáo đại soái, quân sư, vừa rồi thiên địa đột nhiên biến sắc... sau đó là tuyết bay, sét đánh, hai tòa binh khố đều bị sét đánh nổ tung!”

“Cái gì!” Lô Đạt mắt trừng, con ngươi như chuông đồng, làm têm thị vệ sợ hãi co người lại.

Trầm Thiên Sách vội khuyên nhủ: “Đại soái bớt giận, trước tiên đi xem tình hình rồi hãy nói... trời sinh dị tượng tất có họa loạn phát sinh”.

...

Bên trong hoàng cung, cùng lúc đó Sùng Trinh cũng nghe dị tượng, cấp tốc triệu tập Thái phó cùng Khâm Thiên Giám... Sau một hồi thương thảo cũng không đạt được kết quả. Bất đắc dĩ, Sùng Trinh không thể làm gì khác hơn là đi hỏi Vu Quốc sư.

...

Bên trong một gian phòng ấm áp, Chu Khang Cảnh đang cùng Đỗ Nguyệt Thanh đánh cờ. Dị tượng nổi lên, làm hai người bừng tỉnh.

Chu Khang Cảnh ra cửa sổ quan sát một lát, lập tức dặn dò mấy câu rồi vội vã rời đi...

...

Trên một ngọn núi cao chọc trời, nơi quanh năm băng tuyết, rất cô tịch. Chí có bóng đêm làm bạn, chỉ có tiếng sấm cùng tia chớp. Một lão giả ở trong gió tuyết, mặc Thái cực bào, trông tiên phong đạo cốt. Tay phải của lão cầm tử kim la bàn, tay trái tính toán không ngừng, vẻ mặt vừa chuyên chú vừa ngưng trọng.

Hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc nam hoặc bắc, động tác càng đổi càng nhanh, giống như ảo ảnh thiên pháp...

“Phụt...”

Một ngụm máu tươi nhiễm hồng bộ râu bạc trắng, lão giả mới ngừng động tác lại, thân thể suy yếu ngồi trên mặt đất, ánh mắt bi phẫn nhìn bầu trời.

“Phải chăng thực sự là ý trời Thực sự là ý trời?”

Vạn tượng tòng lai bất giải hoặc, duyến lai như thử nhất tràng không

Thế gian đa dục hồng trần định,thiên ky toán tẫn chung bất hoàn.

(Hiện tượng cho tới bây giờ vẫn không thể nào giải thích được, duyên đến cũng như không!

Thế gian hồng trần quá nhiều dục vọng, thiên cơ tính toán cũng không thể nào ra!)

Vạn tuyết phiêu linh.

...

Núi non hoang dã, ánh lửa le lói .

Rời khỏi Khai Phong, Nhạc Phàm vốn muốn đi gấp cả đêm, nhưng thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể tạm nghỉ tại nơi này.

“Oành, rầm...”

Bên trong sơn động, Nhạc Phàm tĩnh tâm đang ngồi, đột nhiên cảm thấy trời rung đất chuyển, núi đá sụp đổ ! Vì thế hắn mở hai mắt ra, phi thân lao ra ngoài cửa động!



Cuồng phong liên miên, áo bào bay phần phật trong gió! Nhạc Phàm nhìn bầu trời ánh hồng, trong lòng bỗng cảm thấy một loại áp lực không thể nói bằng lời, nhìn tia chớp trên đỉnh đầu càng làm cho hắn sững sờ tại chỗ, nhìn hiện tượng quái dị mà chưa bao giờ gặp .

“Ồ!”

Một rung động từ trong tâm truyền đến, cánh tay trong tay áo của Nhạc Phàm đột nhiên rung động, đích xác là cánh tay đang đeo “Ngư Trường Kiếm”.

Trường kiếm giãy dụa một hồi, cuối cùng cũng thoát ly được khỏi tay Nhạc Phàm, tự bay lên không trung, xoay quanh như muốn cùng lôi điện cộng hưởng.

Ánh sáng chói mắt, “Ngư Trường kiếm” quanh thân mơ hồ xuất hiện một thân ảnh màu đen. Trên thân có lân giáp, giống như sư tử, múa vuốt điên cuồng gào thét.

“Là Toan Nghê!” Nhạc Phàm sợ hãi thầm than, không thể tưởng tượng được hồn phách của thượng cổ dị thú lại ngủ say trong kiếm!

Toan nghê là dị thú xuất hiện trong truyền thuyết, thế gian sớm đã tuyệt chủng. Nhạc phàm cũng là trong lúc xem qua “Sơn Hải Dị Chí”, vô tình đã đọc qua tên của loài dị thú này.

Thiên biến dị tượng duy trì suốt hai canh giờ mới tiêu tán, Ngư Trường kiếm cũng quay về bên tay Nhạc Phàm.

Đợi được đến lúc tuyết tan mây mù tản mác, bầu trời quang đãng, cũng là lúc ánh bình minh chiếu sáng khắp đất trời. Tại phương đông, mặt trời vẫn mọc lên như cũ. Nếu không phải núi lở đất nứat gây tai kiếp, thì không ai có thể chứng minh được đêm qua đã phát sinh ra điều gì?

Đại Danh phủ đất đai hơn mười vạn mẫu, hơn vạn hộ sinh sống, tại Trung nguyên Hàm Đan Hà Bắc. Có thể nói là tứ thông bát đạt, lịch sử lâu đời, văn hóa sáng lạn, đây chính là yếu địa về kinh tế của Đại Minh.

Buổi trưa...

Trải qua hai ngày đường Nhạc Phàm rốt cục đã nhìn thấy có người ở, một tay nắm cương ngựa đi ở ngã tư Đại Danh phủ, có thể tùy ý nghe thấy người khác luận đàm về hiện tượng dị biến đã phát sinh.

Đám người náo nhiệt nhìn lại thấy Nhạc Phàm cô độc, thân ảnh tịch mịch. Phảng phất cho đến bây giờ hắn cùng thế gian này không có quan hệ .

“Mau... mau đến xem, mau đến xem! Khách lâu mới khai trương, mở hàng có ưu đãi, không nên bỏ qua... Vị khách quan này xin mời vào bên trong, những thứ kia vừa ngon lại vừa đẹp mắt, thái độ phục vụ lại càng tốt hơn, cam đoan người sẽ hài lòng...”

Đi ngang qua căn tửu lâu, tiểu nhị đón khách liền gọi Nhạc Phàm lại, sau đó bắt đầu mời chào.

Nhạc Phàm cũng ngừng lại, cũng không phải do tiểu nhị nói, mà hắn thấy chiêu bài của tửu lâu là chi nhánh của “Nghênh lai khách lâu”.

Trong nhà tập hợp đầy đủ khách sạn nghỉ ngơi, trà lâu bình thơ, tửu lâu mĩ thực đặc sắc tập hợp thành khách lâu đặc thù, làm cho Nhạc Phàm nhớ rất kỹ. Bất giác, hắn buông dây cương bước vào...

Khách lâu quả nhiên cũng náo nhiệt phi phàm, bên phải thì ăn uống , bên trái thì hô hào, cơ hồ rất thỏa mãn .

Nhạc Phàm chọn một chỗ ngoài biên ngồi xuống, tiếp theo tùy tiện gọi vài món ăn sáng cùng một hồ rượu.

Thử gian nhất hồ tửu, độc ẩm thiên địa huyền.

Vấn quân vi thùy tỉnh, nhất túy giải thiên sầu.

(Cô đơn cùng bình rượu, làm bạn với đất trời

Hỏi ai người phải tỉnh, nhất túy giải thiên sầu) - huntercd

Nâng chén lên uống một ngụm, Nhạc Phàm cảm thấy ngực nóng rực, nhưng hắn thích loại cảm giác này, nó để lại cảm giác tận trong sâu thẳm của linh hồn.

“Này! Tiểu tử tránh ra...”

Một thanh âm rất không có ý tốt cắt đứt suy nghĩ của Nhạc Phàm .

Quay đầu nhìn lại thấy năm bảy hán tử thô kệch, ai cũng tay cầm binh khí, như hung thần ác sát, trong tay người cầm đầu còn có một cái bao lớn, Nhạc Phàm cảm ứng được trong bao còn chứa một người nhưng lại là một đứa nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook