Quyển 10 - Chương 13: Tử bất thừa nhận
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
"Oành…"
Ra ngoài sơn động, Nhạc Phàm một quyền đấm thẳng lên vách đá, đá vụn rơi xuống lấp kín cửa động, nơi lập tức được chôn lấp đi.
Không ai nghĩ được, "Không độc lão tiên" gây tai họa một phương mười năm trước lại chết không nhắm mắt trong sơn động này.
Lắc lắc cánh tay, Nhạc Phàm đang định rời đi, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, ngay lập tức hiện ra trước mắt.
"Tiểu tử thúi này, sao lại có việc cũng không nói với lão phu một tiếng, lão phu còn tưởng rằng ngươi chạy mất!"
“Sao người cũng tới đây?"
"Hắc hắc… thuật truy tìm của lão phu thiên hạ vô song, chỉ tìm tiểu tử thúi này không dễ dàng sao?"
Khấu Phỉ thật ra chỉ mạnh miệng vậy thôi, nếu là thật dễ dàng như lão nói như vậy, lão cũng không phải đến lúc này mới tìm tới, cái mùi vị chạy hết cả thành cũng không phải là tốt gì!
Nhìn Khấu Phỉ đầu đầy mồ hôi, Nhạc Phàm không thể nhịn cười, càng ở chung càng lâu, hắn càng thấy lão nhân gia này rất thích thú.
"Được rồi, ngươi sao lại vội vã chạy đến nơi hoang vu này? Không phải là muốn săn thú à?" Khấu Phỉ nhìn quanh, cũng không phát hiện điều gì đặc biệt.
Ai ngờ Nhạc Phàm lại gật đầu nói: "Không sai, đúng là đi săn".
"Đi săn?" Khấu Phỉ ngạc nhiên, thay đổi ý nghĩ nói: "Không phải là người chứ? Rốt cuộc là ai?"
Nhạc Phàm nhìn vách núi nói: "Hắn tự xưng là 'Không Độc Lão Tiên', gọi là Diêm Thanh".
"Cái gì!?" Khấu Phỉ cổ co rụt lại, khẩn trương nói: "Ngươi nói là 'Không Độc Lão Tiên' Diêm Thanh?"
"Hắn tự mình nói như vậy? Hơn nữa hắn còn có thể sử dụng vu độc thuật. Rất lợi hại!" Vẻ mặt của Khấu Phủ ngược lại làm cho Nhạc Phàm kinh ngạc, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua Khấu Phỉ có bộ dáng khẩn trương như thế.
"Choang…"
Khấu Phỉ rút mạnh đại đao ở sau lưng ra, bộ dáng như gặp đại địch lấy tư thế nói: "Hắn ở đâu?"
Nhạc Phàm thành thật trả lời: "Hắn đã chết rồi!"
"Chết, đã chết rồi?" Khấu Phỉ hơi không hít lên được, thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Lập tức dùng ánh mắt kinh nghi nhìn chằm chằm vào Nhạc Phàm nói: "Hắn, hắn chết như thế nào?"
"Ta phá bổn mạng cổ độc của hắn, sau đó hắn chết?" Vừa nói, Nhạc Phàm vừa chỉ vách núi một bên nói: "Hắn chết ở bên trong này… Làm sao lão lại biết hắn?"
"Biết hắn? Những người cỡ tuổi như ta, không ai là chưa từng nghe qua đại danh của 'Không Độc Lão Tiên'? Bất quá chúng ta cũng quen gọi hắn là Không Độc Lão Yêu" Khấu Phỉ dừng lại hít thở, cảm khái nói: "Người này, không có cái gì là không độc, thật ra toàn thân đều là chất độc, tà dị vô cùng, ngay cả lão phu cũng phải kiêng kỵ hắn ba đến năm phần".
"Nhìn ra được".
Nhớ tới thái độ của Khấu Phỉ vừa rồi, Nhạc Phàm gật đầu đồng ý, làm cho đối phương xấu hổ không thôi: "Ngươi làm sao mà không chết đi! Tiểu tử thúi…"
Nhạc Phàm bất đắc dĩ nhún vai nói: "Vậy Không độc lão yêu là ai?"
Khấu Phỉ không tức giận nói: "Người nầy không phải là người tốt, hai mươi năm trước là tai họa trên giang hồ, ai cũng không có biện pháp bắt hắn. Khoảng hai mươi năm trước đột nhiên biến mất khỏi giang hồ, không ngờ tới hôm nay lại xuất hiện ở chỗ này, còn bị tiểu tử ngươi giết… Được rồi, tại sao hắn lại tìm ngươi?"
"Vì đồ đệ báo thù…"
Lập tức Nhạc Phàm vừa đi vừa kể lại cho Khấu Phỉ bả nghe chuyện vừa rồi, nghe xong Khấu Phỉ âm thầm cảm khái, bản thân mình có phải là đã già rồi sao!
"Đồ nhi, vi sư đã trở về, còn không mau ra nghênh đón! Hắc hắc…"
Về tới khách sạn, Khấu Phỉ tâm tình rất tốt, còn chưa tới phòng đã bắt đầu lớn tiếng.
"Bùng…"
Đẩy mạnh cửa phòng ra, bên trong rất an tĩnh, một nửa bóng người cũng không có!
Nhạc Phàm nhăn mày hỏi: "Minh Hữu đâu?"
"Lão phu bản nó ở trong phòng đợi mà…" Khấu Phỉ cũng ngạc nhiên.
Nhạc Phàm nghe vậy lập tức phóng xuất linh thức khuếch tán ra bốn phía, nưhng xung quanh phụ cận vẫn không có chút khí tức nào của Tiểu Minh Hữu.
Chẳng lẻ Tiểu Minh Hữu đã xảy ra chuyện!?
Một ý niệm không hay hiện lên trong đầu của hai người, bọn họ lập tức hỏi chưởng quỹ và tiểu nhị, cũng không có ai thấy Tiểu Minh Hữu rời đi khỏi phòng, xem ra đứa nhỏ này đích xác đã xảy ra chuyện!
Quả nhiên là cây muốn lặng và gió chẳng dừng.
"Ta biết! Ta biết là ai!"
Trầm ngâm chốc lát, Khấu Phỉ đột nhiên kêu to, nhớ tới chuyện hồi sáng, phẫn nộ nói: "Nhất định là bọn chúng, nhất định là bọn họ đã bắt đồ nhi của ta".
Nhạc Phàm máy động, lập tức giữa mi tâm xuất hiện ba lằn đen: "Tiền bối nói là đám người hồi sáng nay?"
"Đương nhiên là bọn chúng, nơi này là địa bàn Huynh đệ hội, có chuyện gì mà qua khỏi tai mắt của bọn chúng? Nhất định là bọn chúng biết ngươi và ta đều không có ai, sau đó bắt lấy đồ nhi của lão phu chạy trốn!" Khấu Phỉ giận dữ không thôi: "Lão phu đã cảnh cáo bọn chúng, bây giờ lại còn dám đánh đồ đệ của ta, tốt, tốt, rất tốt, xem ra lão phu mà không diệt bọn chúng! Chúng ta…"
Đang nói chưa dứt, Khấu Phỉ cảm thấy một cổ sát khí tanh máu tràn ngập trong phòng, nhất thời lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, đúng là Nhạc Phàm vẻ mặt giận dử, tựa hồ so với chính mình còn muốn tức giận hơn!
Toàn thôn Đào Nguyên bị giết, Nhạc Phàm có sự thiếu sót đối với Tiểu Minh Hữu, vốn đáp ứng chăm sóc chiếu cố tốt cho đứa nhỏ này. Vậy mà chưa tới một ngày, Tiểu MINH hữu lại mất tích, như thế bảo hắn không giận sao được!
Nhạc Phàm trực tiếp đi xuống dưới lầu, nắm lấy áo của chưởng quỹ hỏ]: "Nói cho ta biết, những người kết thành nhóm hôm nay đi đến đâylà ở tại đâu?"
"Tại, tại, tại…" đối phương đằng đằng sát khí,[chưởng quỹ sợ đến nỗi hồi lâu nói không nên lời.
Khấu Phỉ coi như còn tĩnh táo, tiến lên khuyến nhủ Nhạc Phàm, chuyển hướng sang uy hiếp chưởng quỹnói: "Tiểu lão đầu nói mau đi! Nếu không lão phu đốt sạch chỗ này của ngươi bây giờ."
"Dạ dạ dạ!" Chưởng quỹ run run thân thể nói: "Ở trước, bọn họ ở tại tận cùng của con đường phía trước, cách đây hai con đường…"
"Hừ!" Nhạc Phàm không nói hai lời, người đã lao ra khỏi khách sạn.
Khấu Phỉ cũng đang hung hăng, cũng chạy theo.
Bên ngoài khách sạn, một người đi ngang qua chứng kiến việc này, nhất thời con mắt sáng ngời. Sau đó, một tin tức kinh động toàn thành được phát tán ra.
"Mọi người nhanh nhìn kìa! Có người xông vào Tiên cô miếu…"
"Cái gì! Thật hay giả vậy!"
"A! Mau đi xem một chút!"
"Đi mau đi mau!"
Đại sảnh Hồng Vũ hội, Tằng Giáp và Phượng Ngu Âm đang ngồi ở trên cao, ba nữ đang quỳ ở phía dưới.
Phượng Ngu Âm thở dài ai oán, khuyên nhủ: "Tằng đại ca, người xem các nàng cũng biết sai rồi, người cũng không nên trách cứ các nàng. Bây giờ việc đã đến nước này, chúng ta cố nghĩ ra biện pháp đi".
"Biện pháp? Biện pháp gì?" Tằng Giáp thanh âm cao vút nói: "Đưa cổ ra có đỡ được Đại Khảm Đao không? Ngươi cũng chứng kiến 'Đao Si' bá đạo như thế nào rồi, nếu hắn đến đòi người, chúng ta lấy cái gì đưa cho lão. Với thực lực của Hồng Vũ hội hiện tại, làm sao mà ngăn cản được 'Đao Si'?"
Càng nói càng bực, Tằng Giáp lại chỉ vào ba nữ Ổ Hồng trên mặt đất nói: "Con mẹ nó các ngươi thật lớn gan! Vì tức giận nhất thời, lại đi bắt đứa nhỏ đó, các ngươi nếu thật sự đem được đứa nhỏ đó về thì còn may, đến lúc đó còn có người để có thể uy hiếp lại. Bây giờ thì tốt rồi, các ngươi đi bắt lại còn để mất người, để người ta bắt đi mất! Con mẹ các ngươi ăn cái gì để lớn lên vậy? Thật sự là một lũ ngu ngốc óc bã đậu…"
Ba nữ Ổ Hồng nước mắt rưng rưng, bản thâncũng không thể chịu được sự ủy khuất này.
Phượng Ngu Âm thấy vậy cũng không đành lòng, vốn là đã có óan hận nên cũng không áp chế được tâm tình, lớn tiếng trách mắng: "Tằng Giáp người thật giỏi, người là hạng nam nhân gì vậy? Người của mình bị khi dễ, cho dù không hỗ trợ, ngược lại còn đi nổi giận với các muội muội của ta, ngươi có đúng là nam nhân hay không? Ngươi nếu thật có bản lãnh thì phải đi làm hung với lão nhân đó, bọn đàn ông các ngươi, không có ai là tốt cả".
Hai người tranh cãi đỏ mặt tía tai, trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong đại sảnh trở nên rất khó xử.
"Khụ, khụ!"
Tằng Giáp nhìn bộ dáng Phượng Ngu Âm, vẻ mặt nhượng bộ nói: "Thôi đi, thôi đi, bây giờ không phải lúc bàn cãi. Ngươi mau bảo thuộc hạ gấp rút truyền thư cho tiểu tử Đồng Tườn, để bọn họ phái cao thủ đến đây trợ giúp, nói rằng nơi này có cao thủ làm loạn, hy vọng có thể chế ngự được 'Đao Si'! Cái gì nên nói, cái gì không nên nói ngươi cũng đã biết, tự mình mà lựa chọn đi" Nói xong lại chuyển hướng sang ba nữ trên mặt đất: "Các ngươi lúc quay về, có ai phát hiện các ngươi có gì dị thường không?"
"Không, không có ……" Ổ Hồng vừa khóc vừa nói: "Chúng ta mới vừa đi ra góc phố đã bị người bịt mặt kia tập kích, tuy nhiên, sau đó chúng ta đã trở về. Ngoại trừ người của mình, hẳn là không ai nhìn thấy".
"Hẳn là?"
Tằng Giáp cất tiếng nhắc lại, Ổ Hồng vội vàng sửa lời: "Không không không, khẳng định, dám chắc không ai nhìn thấy, ta dám chắc".
"Tốt, các ngươi đứng lên trước đi" Tằng Giáp trầm giọng nói: "Nếu lão nhân kia tới, các ngươi cứ một mực khẳng định, cái gì cũng không biết, nhớ hãy thông minh lên, nếu không lão tử cũng không giữ được các ngươi, có nghe hay không?"
"Nghe, nghe được" Ba nữ Ổ Hồng như được đại xá, vội vàng khấu tạ. Chỉ bất quá, trong lòng niềm oán hận cũng mạnh lên thêm chứ không giảm!
Phượng Ngu Âm khôi phục thần sắc bình thường, nghi hoặc nói: "Tằng đại ca, như vậy là sao?"
"Hừ!" Tằng Giáp lạnh lùng nói: "Nếu chúng ta chết cũng không thừa nhận, chẳng lẻ 'Đao Si' hắn còn dám giết người lung tung phải không? Huynh đệ hội chúng ta thế lực đang thịnh, sau này chính chúng ta sẽ làm chủ giang hồ, cho dù hắn là 'Đao Si' thì sao? Tóm lại, hết sức trì hoãn thời gian, chờ người của chúng ta đến, cái gì cũng kềm chế. Đến lúc đó, lão tử nhất định phải báo cái nhục tại khách sạn hôm nay!"
Mọi người nghe vậy mừng rỡ, đều đi xuống chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.