Quyển 14 - Chương 30: Tụ họp
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
- Lý huynh, bên phải chúng ta chính là Tàng Thiên phong, là phạm vi thế lực của Phật tông, Vô Danh đại tôn ngụ ở trên đó.
- Bên phải nó chính là Biến Thiên phong, đỉnh núi đó là nơi cư ngụ của Thánh Ngôn đại tôn, người của Thiên Môn cũng được an bài ở đây...
- Còn có chỗ kia, Cực Kiếm đại tôn Ma Môn ngụ tại U Thiên phong, Chúc Huyễn đại tôn tại Thiên Tuyết Lĩnh ngụ ở Khỏa Thiên phong, Nguyên Hoang đại tôn của Cửu Di bộ lạc ở Tru Thiên Phong, tứ đại ẩn tông Cửu Châu cũng ở tại Dương Thiên Phong, mà người của mười đại thị tộc thì được an bài tại Viêm Thiên Phong.
Mặc Toàn vừa đi vừa giới thiệu, miệng nói không ngừng nghỉ. Thấy Nhạc Phàm dường như không để ý lắm đến lời nàng nóng, Mặc Toàn vội chuyển đề tài:
- Lý huynh, vừa rồi nhìn dáng vẻ của ngươi giống như cần một số lượng Thiên Tinh phi thường nhiều, rút cuộc là tại sao?
Đề cập tới Thiên Tinh, Nhạc Phàm quả nhiên mở miệng nói:
- Trước đó ta bị trọng thương, cần gấp Thiên Tinh để chữa thương, cô nương có biện pháp nào để kiếm được một số lượng lớn Thiên Tinh không?
- Ngươi... Ngươi nói ngươi bị thương?
- Ừ!
- Ta quả thật không nhìn ra!
Mặc Toàn có chút bất ngờ, đối phương có thể dễ dàng tru sát ba người Đạm Thai Hạo, lại còn nói bản thân mình bị trọng thương, nếu hắn không bị trọng thương thì không biết lợi hại đến như thế nào?
- Lão thiên a, đã biết là bái đúng Bồ Tát, không ngờ mình lại gặp được một vị cường giả như vậy! Nhìn hắn lạnh lùng nhưng rất tốt, nếu như quả thật hắn chịu giúp mình, không chừng... không! Không được, hắn cùng với mình không thân không quen, lại không có qua lại gì, mình sao nỡ làm phiền hắn chứ! Quên đi, hay là ta tự nghĩ biện pháp vậy. Dù sao hiện tại ta có ba tấm Thiên Tinh, ba kiện kỳ bảo cùng nội đan dị thú, cũng có một tia cơ hội...
Trong lòng không ngừng suy nghĩ, Mặc Toàn cưỡng chế ý nghĩ trong lòng của mình, nghiêm túc nói:
- Lý huynh, kỳ thật muốn đạt được Thiên Tinh cũng không phải là không có cách, cũng không nhất định phải đi Cổ Vực.
- Ồ?
Nhạc Phàm bất ngờ đình chỉ cước bộ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Toàn nói:
- Cô nương có biện pháp gì? Mời chỉ giáo?
Mặc Toàn bị ánh mắt của Nhạc Phàm làm cho hoảng sợ, tâm tư rối loạn, giải thích:
- Lý huynh có thể lên Đăng Thiên Thai tham gia tỷ thí, nếu có thể thắng liên tiếp mười trận, liền đạt được mười tấm Thiên Tinh, rất nhiều tán tu tới tham gia Ẩn Lâm đại hội chính là vì mục đích này, nếu có thể kiếm được mười tấm Thiên Tinh thì có thể tiết kiệm thời gian khổ tu, hơn nữa chân nguyên được gột rửa sau này tu luyện càng thêm mau lẹ.
Thấy Nhạc Phàm không nói gì, Mặc Toàn không nhịn được nhắc nhở nói:
- Bất quá Lý huynh cần phải suy nghĩ rõ ràng, tỷ thí trên Thiên Thai sinh tử vô thường, rất ít người có khả năng đánh thắng được mười trận tỷ thí, dù sao cao thủ của Tu Hành Giới cũng không ít, mỗi người đều có tâm muốn lấy Thiên Tinh tới tay. Nếu không nắm chắc hay là tốt nhất không nên đi.
Trong lòng Nhạc Phàm đã sớm có dự định, cho nên hiền lành gật đầu nói:
- Lời nói của cô nương ta sẽ nhớ kỹ, ta sẽ thận trọng suy nghĩ, cám ơn cô nương!
Đây là lần đầu tiên nghe thấy Nhạc Phàm nói cám ơn mình, khiến cho nỗi lòng Mặc Toàn dậy sóng, nàng nói:
- Lý huynh đối với ta có ân cứu mạng, lại còn tặng bảo, người cảm ơn phải là Mặc Toàn mới đúng!
Dứt lời, Mặc Toàn nhoẻn miệng cười, vội vàng tiếp lời nói:
- Lý huynh mau nhìn, ngọn núi phía trước chính là Huyền Thiên phong, người của Thánh Vực đều ở nơi này, chúng ta qua đó hỏi một chút, tin rằng rất nhanh sẽ tìm được bằng hữu của ngươi.
- Tốt!
Nhạc Phàm lên tiếng, hai người bước nhanh đến ngọn núi phía trước. Bên dưới Huyền Thiên phong, phong cảnh như họa, kiến trúc san sát, quả thực là một cảnh tượng phồn hoa. Nơi đây có ba mươi căn, bảy mươi hai phòng, một trăm lẽ tám gian ở, kiến trúc chằng chịt, nhưng lại có thứ tự ngay ngắn, đúng là phạm vi thế lực của Thánh Vực.
Thính Phong cư, một đám người vừa mới rời đi. Long Tuấn cùng Đình Nghị trở lại đại đường, đặt mông dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi.
- $%#@$$, rốt cục cũng đi rồi.
Nghẹn họng nửa ngày, trong miệng Long Tuấn không khỏi phát ra một câu thô tục. Đình Nghị đồng dạng cũng không chịu nổi, buông cánh tay xuống, oán giận nói:
- Đúng vậy, chuyện xã giao này quả thực so với đánh giặc còn mệt hơn.
- Cũng không phải sao! Ta thà rằng đi đại chiến mười ngày mười đêm cũng không nguyện xã giao với đám người Thánh Vực này, thà chết ở sa trường còn hơn sống mà nghẹn chết thế này.
Long Tuấn xoa nhẹ mi tâm, khóe miện tràn đầy chua xót, chỗ này thứ gì cũng tốt, người đến kẻ đi. Cho tới bây giờ, hai người mới hiểu được, thì ra tình hình của Thánh Vực vượt xa sự tưởng tượng của bản thân mình, chẳng những phân chia nội vực ngoại vực, mà còn phân bè kết phái, trong đó ngươi tranh ta đoạt, các thế lực lần lượt thay đổi, quan hệ dị thường phức tạp.
Bọn họ đến đây chỉ ngắn ngủi có hai ngày, vậy mà đã có không ít người của Thánh Vực tìm đến, có ám chỉ mượn hơi, thậm chí còn có kẻ quẳng ra một chút lợi ích, thật sự không thể tiếp xuể, không chống đỡ được.
Tính cả tám người vừa rồi kia, cũng là nhóm thứ năm mà bọn họ tiếp đón. Nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ không dám can đoan bản thân mình có trụ được không.
- Vù!
Thay đổi một tư thế cho thoải mái, Long Tuấn bắt chéo chân, vẻ mặt căm giận, bất bình nói:
- Lão Vương cả ngày không thấy lấy cả cái bóng, không biết đi nơi nào. Bọn Khấu lão gia tử lại trực tiếp bế quan, bản thân trốn đi sảng khoái, nhàn hạ, đáng thương hai huynh đệ chúng ta mệt chết ở chỗ này.
Đình Nghị vẻ mặt ai oán nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Ai bảo chúng ta là người có tu vi thấp nhất? Đánh? Đánh không lại người ta, bối phận cũng không cao bằng người ta, ngay cả Minh Hữu huynh đệ nếu mà nghiêm túc cũng khó lòng thắng được, chúng ta còn phải gọi người ta là tiểu sư thúc cả đời! Xem ra, chúng ta sau này phải liều mạng tu luyện mới được, tuyệt đối không thể làm mất mặt sư phụ.
- Ân, nhất định phải liều mạng tu luyện.
Song chưởng Long Tuấn huy động, sau đó bày ra bộ mặt ai oán nói:
- Đáng giận nhất chính là Chu nha đầu các nàng, bản thân biết rõ ta ghét chuyện xã giao, cũng không đến giúp chúng ta. Nói không chừng, các nàng hiện giờ đang ở trong bóng tối nhìn chúng ta mà cười.
Đình Nghị mặt không đổi sắc nói:
- Thế nào? A Tuấn hiện tại xương cốt cứng rắn, cư nhiên dám nói xấu sau lưng các nàng không tốt?
- Đâu có!
Khuôn mặt Long Tuấn cứng đờ, theo bản năng nhìn trái nhìn phải, tức khắc cười nói:
- Nào có, nào có, ta chỉ là phát biểu chính kiến một lần mà thôi, tiểu tử ngươi cũng đừng đâm chọt huynh đệ ta, ta mà bị làm sao thì huynh đệ ngươi cũng đừng muốn sống dễ chịu.
- Ta... cái gì cũng chưa có nói.
Đình Nghị mặt không đỏ, tâm không loạn, bày ra bộ dáng ta chưa làm cái gì hết.
- Tiểu tử thối này, thật sự là càng ngày càng giảo hoạt.
Long Tuấn thầm mắng một tiếng, lập tức chuyển sang đề tài khác nói:
- Tiểu Đình, ngươi nói chắc chắc sư phụ sẽ tới đây sao? Cũng không biết hiện tại sư phụ đã khôi phục hay chưa?
Quả nhiên nhắc tới Nhạc Phàm, Đình Nghị nghiêm mặt nói:
- Sư phụ cát nhân thiên tướng, khẳng định sẽ không sao, cái miệng thối của ngươi tốt nhất không nên nói linh tinh! Bất quá tính thời gian hẳn là sư phụ cũng đã tới đây rồi, ngày mai chính là ngày Ẩn Lâm đại hội mở ra, cho dù hôm nay người không đến thì ngày mai chắc chắc sẽ đến, không cần phải vội, không cần phải vội.
Đình Nghị tuy rằng ngoài miệng nói không vội nhưng trong lòng hắn lại phi thường lo lắng. Một hồi qua đi, hai người rốt cục cũng bình tĩnh lại, không ngờ có một nữ tử ăn mặc như một nha huyện đi từ cửa vào.
- Hai vị đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến, tự xưng là...
Nữ tử đó còn chưa nói xong, Long Tuấn tức giận cắt ngang:
- Không gặp, những người này không phải ăn no không có việc gì làm đó chứ? Luôn chạy đến Thính Phong cư này, vừa đi một đám lại tới một đám, đuổi bọn chúng về.
Thấy hắn hùng hổ quát, nữ tử đó rụt cổ, cố nói:
- Nhưng... Nhưng...
Long Tuấn không chút kiên nhẫn nói:
- Không nhưng nhị gì cả, ngươi ra nói với người ta là chúng ta đang luyện công, không tiện tiếp khách, là bọn họ sẽ đi.
Thấy vẻ mặt nữ tử kia lộ vẻ khó xử, Đình Nghị có chút không đành lòng, hỏi:
- Bọn họ có nói địa vị của mình không?
- A! Thật ra bọn họ chưa nói địa vị của mình.
Dừng một chút, nữ tử đó lại nói:
- Người nọ nói hắn là Lý Nhạc Phàm.
- Không nói địa vị thì cho bọn họ trở về đi. Cái gì? Lý Nhạc Phàm? Lý?
Thanh âm đột nhiên ngừng lại, Long Tuấn trợn mắt há mồm:
- Ngươi... Ngươi nói hắn gọi là Lý Nhạc Phàm?
- Đúng vậy, hắn nói hắn gọi là Lý Nhạc Phàm.
Thanh âm nữ tử đó có chút run rẩy, sợ hãi, sợ bản thân mình nói sai cái gì.
- Ngươi...
Long Tuấn còn muốn mở miệng, Đình Nghị đập vào đầu hắn một cái thật mạnh:
- Ngươi cái gì mà ngươi, loại ngu ngốc nhà người, là sư phụ lão nhân gia người.
- Ta... Ta... Ta...
Long Tuấn có chút khẩn trương, chà chà tay nói:
- %%$#$$, thiếu chút nữa đuổi sư phụ đi rồi, nếu chuyện này để cho bọn Khấu lão gia tử cùng Minh Hữu huynh đệ biết họ không rút xương chúng ta mới là lạ.
Đình Nghị liếc xéo đối phương nói:
- Không phải chúng ta, là ngươi, chuyện này tiểu tử ngươi làm tốt lắm.
- Được rồi, được rồi, là ta sai không được sao?
Long Tuấn nhận sai, vội vàng lảng sang chuyện khác nói:
- Trước tiên đừng nói mấy cái này nữa, chúng ta đi nghênh đón sư phụ trước, ngươi mau đi kêu bọn Khấu lão gia tử cùng Minh Hữu huynh đệ đi!
Hấp tấp một phen, hai người phân ra làm việc. Nhìn vào thân ảnh Long Tuấn vội vàng ly khai, hai mắt nữ tử kia đăm đăm, căn bản là không rõ ràng tình hình cho lắm, chỉ có thể đi theo mà thôi.
Đứng trước mặt một tòa phủ đệ nhỏ, Mặc Toàn cứ có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Không bao lâu, mà có thể đến địa phương mà nàng hằng ước mơ. Điều quan trọng không phải là nơi đây có phong cảnh cực tốt, mà bở vì mỗi một kiến trúc ở đây đều là một tòa tụ linh kỳ trận, thiên địa chi lực trong đó nồng hậu dị thường, nếu tu luyện ở bên trong nhất định sẽ làm ít hưởng nhiều. Chuyện quan trong hơn, đây là nơi ở độc lập của một số người, phần lớn đều là cường giả có thân phận, địa vị.
Mặc Toàn cũng có giấc mộng của bản thân nàng, đó là trở thành một cường giả chân chính, mấy năm nay cảm ngộ trong sinh tử khiến nàng tiến bộ rất nhanh, tới cảnh giới Thiên đạo trung cảnh, nàng đã cho rằng mình đã có chút thành tựu nho nhỏ trên con đường trở thành cương giả, nhưng mà qua thời gian cùng sự thử thách, nàng mới phát hiện ra mình ngây thơ cỡ nào.
Trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, ánh mắt Mặc Toàn không khỏi có chút trống rỗng, mê man. Chỉ trong ngắn ngủi một ngày, từ bi thương đến vui mừng, ở trong sâu thẳm linh hồn tựa như có thứ gì đó đang bạo phát, sau đó mọc rễ nảy mầm.
- A! Các ngươi mau nhìn kìa, bên ngoài Thính Phong cư có hai người đang đứng.
- Hai ngày qua người tới đây bái phỏng không dứt, chẳng lẽ lại là một trưởng lão nào đó của Thánh Vực?
- Ta xem không giống, một tên là Thiên Đạo trung cảnh, một người khác thoạt nhìn tựa hồ không phải tu sĩ... Vài lần trước người tới đều là cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh, căn bản chính là một trời một vực.
- Hắc hắc, nói không chừng bọn họ tới nịnh bợ để tạo quan hệ.
- Này, nói chuyện cũng phải biết chừng, nghe nói những người bên trong Thính Phong cư đều là Thiên Đạo cao thủ trong thế tục ở Cửu Châu, mỗi một người đều rất lợi hại.
- Đó là tất nhiên, không lợi hại tại sao có thể thẳng chân đứng tại Huyền Thiên phong này mới lạ.
Cách đó không xa, hơn mười vị tu sĩ tập trung nghị luận sôi nổi, những người này đều là cao thủ phụ thuộc vào Thánh Vực. Bất quá, cho dù là bọn họ cũng không có tư cách ngụ ở ba mươi sáu phòng bên trong, chỉ có thể ở tại bảy mươi hai phòng bên ngoài. Nhạc Phàm mặt không chút thay đổi đứng tại chỗ, giống như một pho tượng điêu khắc đứng thẳng đó, ai cũng không nhìn ra là hắn đang suy nghĩ cái gì.
Mặc Toàn đồng dạng cũng không nói gì, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhàn nhạn. Một người tay cầm Xích Ngọc dẫn thiếp, há lại để ý tới một phòng nho nhỏ thế này, nếu người ta nguyện ý, chuyển tới ở cùng chỗ với Đại Tôn cũng không thành vấn đề.
Trong lúc mọi người đang sôi nổi nghị luận thì một thân ảnh từ Thính Phong cư vọt ra.
- Sư phụ!
Không để ý tới ánh mắt kinh dị của mọi người, Long Tuấn quỳ rạp xuống trước mặt Nhạc Phàm, tay ôm chặt hai chân đối phương, vẻ kích động trên mặt không thể kiềm chế được.
Chứng kiến cảnh tượng như thế, tất cả mọi người trợn tròn mắt, nhất là cái đám tu sĩ vừa rồi kia, cả đám ánh mắt trốn tránh, nhanh chóng chạy đi, sợ bị người ta hỏi tội.
Bọn họ trong lòng hiện giờ đã sớm có chung nhận thức, phàm là tu sĩ ở ba mươi sáu phòng đều không phải là thứ mình có thể tùy tiện đắc tội.
- Sư phụ...
Long Tuấn ánh mắt rưng rưng, tỉ mỉ đánh giá Nhạc Phàm, một thân trang phục giản dị, mái đầu bạc trắng như tuyết, trên thân tỏa ra ưu thương nhàn nhạt.
Nhìn vào mái đầu bạc của Nhạc Phàm, trong lòng Long Tuấn không khỏi chua xót, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống. Hắn sao mà không hiểu rõ những thống khổ đó, cũng chính như là bản thân mình phải chịu nỗi thống khổ và bất lực đó.
- Đứng dậy đi Long Tuấn.
Thanh âm Nhạc Phàm ôn hòa, mang theo một tia uy nghiêm, hắn không thích chứng kiến cảnh người khác vừa khóc vừa quỳ, vì thế duỗi tay nâng Long Tuấn lên, vỗ vỗ bả vai đối phương nói:
- Mọi người cũng đều đến đây sao? Đi, đi vào trong rồi nói sau.
- Vâng, vâng, sư phụ, mau mời vào.
Long Tuấn vừa dẫn đường vừa nói:
- Khấu lão gia tử cùng bọn người Vương Sung cũng tới đây, cả Thiết Nam đại ca cùng Minh Hữu huynh đệ, Tiểu Hỏa cũng ở đó. Bất quá Vân Phương đại ca không biết trước khi đại hội diễn ra có tới kịp hay không. Còn Tiểu Võ cùng Tiểu Nữu, chúng con không có cách nào cho bọn chúng đi cùng, cho nên tạm thời giao cho người nhà Lăng Thông chiếu cố, người yên tâm.
Quay đầu lại nhìn phía sau một chút, Long Tuấn hiếu kỳ nói:
- Sư phụ, sao người lại đi tới đây một mình, phu thê Phó đại ca đâu? Còn có Tiểu Băng Nhi nữa?
Nói đến Tiểu Băng Nhi, giọng nói Long Tuấn trầm xuống, cẩn thận nhìn biếu tình trên mặt Nhạc Phàm.
- Bọn họ rất tốt, mọi người tốt lắm.
Nhạc Phàm gật đầu nói:
- Bởi vì còn những việc khác cần hoàn thành nên ta đi trước một bước, bọn họ sẽ đuổi theo sau.
Tuy rằng mới xa cách có một ngày, nhưng Nhạc Phàm đối với Tiểu Băng Nhi vô cùng tưởng niệm, nỗi nhớ này bất đồng với sự quan tâm mà hắn dành cho Tiểu Nữu cùng Tiểu Võ, chính là cảm giác huyết mạch tương liên.
Thính Phong cư vô cùng yên tĩnh, phong cảnh dọc đường như một bức tranh tuyệt đẹp, chỉ tiếc hiện tại không có người nào có tâm tư thưởng thức nó.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi vào phòng khách ở đại đường, Mặc Toàn yên lặng đi theo phía sau.
Lúc này, bên trong đại đường đã sớm có người đang chờ, chính là Thích Minh Hữu cùng Thiên Sinh, ba người A Đồ còn có Tiểu Hỏa bộ dáng lười nhác đang nằm đó.
- Hống!
Một tiếng hống vui vẻ vang lên, Tiểu Hỏa từ trên vai A Đồ biến mất, lắc mình một cái bay vào trong lòng Nhạc Phàm.
Bởi vì biến thân mình cho nên tiểu gia hỏa này hiện tại thân hình như một con mèo hoang ngoại cỡ, không ngừng chạy tới chạy lui, liếm chân Nhạc Phàm, cử chỉ vô cùng thân mật.
Mười năm ly biệt, lần trước ở đại hội võ lâm hai người cũng chỉ thấy nhau một chút rồi lại phải tách ra. Nhạc Phàm cũng rất nhớ tên tiểu tử này, hắn nhẹ tay xoa đầu Tiểu Hỏa, tỏ vẻ trấn an, tên tiểu gia hỏa này híp mắt, dường như phi thường thích thú.
Vừa đùa ầm ĩ, rút cuộc tiểu hoa gia thức thời dừng lại rồi đứng trên vai Nhạc Phàm.
- Đại ca... Đại ca...
Một thanh âm rời rạc, run rẩy vang lên, Thích Minh Hữu đi đến bên cạnh Nhạc Phàm, cước bộ trầm ổn, giống như là đang phát tiết sự chờ đợi bao năm của mình.
Mười năm bị bó buộc, từng là cô nhi bị cừu hận lấn át tâm trí, hôm nay là một thiếu niên có danh khí, lại là người đứng đầu của một tộc.
Nhưng nội tâm Thích Minh Hữu chưa bao giờ ngừng trách cứ bản thân mình, đối với Nhạc Phàm vô cùng áy náy.
Mười năm trôi qua, trải qua vô số lần tuyệt vọng, Thích Minh Hữu vốn cho rằng tâm mình đã chết, nhưng mỗi lần nhớ tới Nhạc Phàm, nghĩ đến Nhạc Phàm vì hắn mà làm hết thảy, hắn liền không nhịn được mà đau lòng.
Nếu năm đó chỉ là tùy hứng nhất thời thì đối phương suốt mười năm cũng không có oán thán một lời, vợ chồng mỗi người một phương, cốt nhục chia lìa.
- Đại ca. Đệ xin lỗi... Xin lỗi...
Thích Minh Hữu đứng trước mặt Nhạc Phàm, “Bộp” một tiếng hai đầu gối chạm đất.
A Đồ đang muốn lên phía trước nâng hắn dậy, Thiên Sinh giữ chặt bả vai hắn:
- Chuyện của Thiếu chủ đề người tự mình xử lý, hiện tại Lý đại ca đã trở về, tin rằng sau nàng thiếu chủ cũng không đau buồn nữa.
A Đồ liên tục gật đầu, hai người tự lui sang một bên.
Nhìn Thích Minh Hữu đang quỳ trên mặt đất, sự lo lắng trong lòng Nhạc Phàm biến mất. Bất quá hắn không đi nâng Thích Minh Hữu dậy, ngược lại lạnh nhạt nói:
- Việc năm đó, không thể nói là ai đúng ai sai, càng không có người nào dự đoán được sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng.
- Đại ca, ta...
Thích Minh Hữu cắn răng, giọt lệ trong mắt chảy ra.
Sắc mặt Nhạc Phàm băng lãnh, nói:
- Minh Hữu, ta hỏi ngươi, năm đó ngươi vì một phần trách nhiệm mà ở lại Thủ Lăng nhất tộc, hiện tại có hối hận không?
Thích Minh Hữu nao nao, không rõ đại ca vì sao lại hỏi hắn như thế. Hắn há mồm, không biết nên đáp như thế nào.
Hắn chưa từng chân chính đối mặt với chuyện này, có lẽ lúc đó chỉ là xúc động nhất thời, có lẽ chỉ là một phần trách nhiệm, có lẽ...
Suy nghĩ trong lòng ngổn ngang, Thích Minh Hữu không khỏi hồi tưởng tới những sự việc trước kia, thật lâu, thật lâu, rất nhiều việc đã trải qua mà cả đời này hắn không quên được, không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Khi đó hắn còn là một cậu bé vô tư lự, hạnh phúc, khoái hoạt.
Không bao lâu cừu hận cùng gian nan chiếm hết tâm trí hắn, lúc đó hắn suốt ngày phải lo từng bữa, sự lạnh lẽo đã khiến hắn không còn là cậu bé trước kia.
Một người, thay đổi cả đời hắn.
- Trả lời ta!
Thanh âm Nhạc Phàm lại vang lên, thân hình Thích Minh Hữu run lên, sự hỗn loạn trong lòng dần dần lắng xuống.
- Không có!
Thích Minh Hữu cắn răng nói ra hai chữ, mặc cho nước mắt không ngừng rơi, kiên định nói từng chữ một:
- Đại ca, Minh Hữu không hối hận, cho dù quay trở lại thời điểm khi đó, Minh Hữu cũng sẽ lựa chọn như vậy.
- Tốt! Rất tốt!
Biểu tình trên mặt Nhạc Phàm chuyển thành nhu hòa, trên khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Có vài thứ, không phải có thể xét đúng hay không, không thể nói là đáng giá hay không, nếu ngươi không hối hận, thì việc ngươi làm là chính xác...
- Minh Hữu, kỳ thật ta và ngươi giống nhau, chưa bao giờ hối hận, mặc dù cho ta được lựa chọn một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn như vậy.
Sự cố chấp của Nhạc phàm giống như lòng kiên trì của Minh Hữu.
Thích Minh Hữu trầm mặc, chậm rãi đứng lên, thân mình đã thẳng nay càng thẳng hơn, không phải là thẳng lưng nữa, mà là tâm hắn, bởi vì hiện tại hắn đã buông gánh nặng kia trong lòng hắn, gánh nặng vô cùng trầm trọng.
- Ngươi hiểu được là tốt rồi.
Nhạc Phàm vỗ vỗ bả vai đối phương, không khỏi nhớ lại vào thời điểm hắn vừa mới gặp Thích Minh Hữu.
Thấy bầu không khí dịu đi, Thiên Sinh cùng A Đồ lúc này mới phấn chấn, cao hứng tiến lên chào. Đối với Nhạc Phàm, sự kính nể của bọn họ là phát ra từ tâm, không chỉ bọn họ, Thủ Lăng nhất tộc, bao gồm cả tộc trưởng đối với ân tình của Nhạc Phàm đều nhớ mãi không quên.
Thích Minh Hữu vận chuyển chân nguyên làm khô mặt, gật đầu cười với Nhạc Phàm, lập tức hắn lấy một phong thư từ trong lòng ra, nói:
- Đại ca, đây là thư của Vân Phương đại ca trước khi đi lưu lại, nhờ đệ chuyển lại cho huynh.
Nhạc Phàm tiếp nhận thư, vừa đọc liền nhíu mày, trong lòng không nhịn được lo lắng.
Mọi người thấy cảnh tượng như vậy cũng không dám nói nhiều.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh bay nhanh đến, xuất hiện ở giữa đại đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.