Thương Thiên

Quyển 13 - Chương 116: Tư mã

Tử Mộc Vạn Quân

05/04/2013



Thời gian ba ngày trôi qua trong giây lát, thành Lạc Dương vẫn là một mảng phồn hoa tự cẩm. Mặc cho ngoại giới phi phàm náo nhiệt nội phủ Lăng gia vẫn thanh phong đạm nhã, giống như là đoạn tuyệt với nhân thế. Lăng Thông biết Nhạc Phàm luôn luôn không thích huyên náo và khoa trương, cho nên hắn cũng không khua chiêng gióng chống giăng đèn kết hoa, chỉ an bài cho hắn một biệt viện an tĩnh, lệnh cưỡng chế cho bọn hạ nhân không được quấy rầy.

“Lăng Thông, sự tình của thương minh hội quán kia hiện tại xử lí như thế nào?”

Trong lương đình, Phùng Uyển nhi thoải mái tựa người trên ghế trúc khẽ vuốt ve bụng mình trên mặt tràn đầy vẻ từ mẫu. Lăng Thông thành thật ngồi chồm hỗm một bên, lỗ tai áp lên trên bụng Phùng Uyển Nhi nói:

“Sự tình của Thương minh điểm thì để cho bọn họ tự mình đi xử lí, lão gia ta hiện tại muốn bồi tiếp lão bà cùng cục cưng, hơi sức đâu mà đi quản này quản nọ”

Phùng uyển nhi ngón tay day nhẹ lên trên trán hắn cười nói:

“Ngươi kìa, càng ngày càng lười nhác, đến sự tình của nhà mình cũng không để bụng. Vừa thấy một thân thịt béo của ngươi, chỉ sợ là đi đường cũng không vững”

Lăng Thông mặt dày cười nói:

“ Thân thịt béo này của ta còn không phải là do ngươi cùng Thu Nam dưỡng ra. Sao lại đi khiển trách ta. Hơn nữa một thân thịt này của ta so với thịt trư còn đáng quý hơn nhiều”

"Phác xuy "

Phùng Uyển Nhi cười duyên không thôi, mắt hạnh trừng lên đúng là hết cách với tên nam nhân bất cần đời này, nhưng trong lòng lại là một phiến ngọt ngào. Thanh âm vừa chuyển, Lăng Thông thoải mái nói:

“ Bất quá hai ngày này ta ngược lại có một chút phát hiện. Hắc hắc hắc, muội tử tiện nghi kia của ta tư chất cùng tâm tính cũng rất tốt. khó có được nhất chính là phẩm tính từ thuở nhỏ của nàng dù trải qua thương hải phù trầm, vẫn như cũ có thể duy trì một phần trong sáng của xích tử chi tâm, chỉ cần tái tôi luyện, nhưng thật ra sau này có thể sẽ trở thành một hảo bang thủ của chúng ta”.

“Muội tử này ta cũng rất thích”

Phùng Uyển Nhi cười nhẹ, nói tiếp:

“Bất quá nói lại kỳ thật nếu không phải là vì nàng tâm địa thiện lương, có thể cứu Lý đại ca say rượu ngã ở ven đường hơn nữa còn một đường chiếu cố thì cũng sẽ không tìm được sự trợ giúp từ ngươi cùng Lý Đại Ca. Đây chính là một cơ duyên mà cũng không phải ai có thể nắm chắc được”

"Đúng vậy đúng vậy, cái này kêu là một cơ duyên"

Lăng Thông tay xoa xoa cười nói:

“Con người ta tín nhiệm nhất chính là cơ duyên, nếu không có một hồi cơ duyên, ta cũng sẽ không nhận biết được lão gia tử bọn họ, lại càng không có cơ hội quen biết ngươi cùng Thu Nam, ta Lăng Thông có thể có ngày hôm này, tất cả đều là từ cơ duyên mang tới”.

Nói đến lão gia tử, phùng Uyển Nhi sắc mặt buồn bã, hơi thương cảm nói:

"Chúng ta cũng đã nhiều năm không có trở về, cũng không biết thân thể mấy lão nhân gia hiện tại như thế nào?”



"Đừng lo lắng"

Lăng Thông nhẹ nhàng cầm tay thê tử, thanh âm nhu hòa nói:

“Lão gia tử bọn họ thân thể rất tốt, khẳng định có thể sống lâu trăm tuổi. Chờ sau khi hài tử xuất thể, chúng ta sẽ mang theo hài tử cùng nhau quay về xem sao”.

“Ân.”

Phùng Uyển nhi ôn nhu gật gật đầu, dựa thân mình vào trong lòng Lăng Thông. Thời điểm hai người ôm ấp, một con bạch cáp từ trên trời hạ xuống đậu ở trên đầu vai Lăng Thông.

“Cái con chim chết tiệt này, như thế nào lại không đến sau một canh nữa, thật sự là đồ xui xẻo”

Lăng Thông trong lòng thầm hận không thôi, nhưng không cách nào cùng một con súc sinh so đo. Hắn mặt mày sầu khổ gỡ tín thư ở trên chân bạch cáp xuống. Vừa thấy, Lăng Thông trong mắt hiện lên một chút nộ ý.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Phùng Uyển Nhi thấy thế liền hỏi.

Lăng Thông thu liễm tức giận, vò nát tờ tín thư trong tay, cười nhạt nói:

“Không có gì chỉ là vài ba con tiểu sửu nhảy nhót mà thôi, muốn tính kế ta cùng Thư Lam muội đám người này còn chưa đủ tư cách”.

Phùng Uyển Nhi nghe vậy đôi mi thanh tú hơi nhíu, lập tức giãn mở ra:

“Không phải là đám người Phú Khai Bình cùng Vinh Quang Cảnh đã rời đi rồi sao! Nhẫn nhịn lâu như vậy cũng khó trách được bọn họ”.

Lăng Thông gật gật đầu nói:

“Kì thật đè ép bọn họ lâu như vậy, cũng không sai biệt lắm cái ghế thương nhãn hội chủ giao cho bọn ho cũng không có gì, chỉ tiếc là đám người này lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận, trong mắt ta đám người này không đáng bằng hạt cát, hận nhất chính là thủ đoạn dơ bẩn đê tiện của đám tiểu nhân này, Thương minh há có thể giao vào trong tay đám người như thế!”

"Được rồi, đừng nóng giận mà"

Phùng Uyển Nhi xoa xoa lồng ngực trượng phu cười nói:

“Việc này ngươi làm chủ là được rồi, người đã không muốn là thương minh hội chủ, không ngại thì hay giao cho Thư Lam muội tử quản lí, cũng cấp cho nàng cơ hội có thể rèn luyện thêm.”

Lăng Thông cười híp mắt



“Cái chủ ý như thế không sai a, vẫn là uyển nhi nhà chúng ta thông minh hiền lành, chăm sóc chu đáo cho trượng phu. Hắc hắc!”.

"Không đứng đắn tẹo nào”

Phùng Uyển Nhi cấp cho Lăng Thông một ánh mắt xem thường, khiến cho Lăng Thông trong lòng ngứa ngáy

“Hồi bẩm lão gia”

Một gã hạ nhân bước nhanh đi tới, thanh âm cung kính nói:

"Bên ngoài có người cầu kiến, tự xưng là người tư mã phủ.”

“Tư Mã Phủ!?”

Lăng Thông khẽ giật mình một chút, lẩm bẩm:

“Nhất bút trực thư Thương Thiên Giám Tư mã, hắn như thế nào lại tới tìm ta, ta phải hảo hảo tiếp kiến a”.

“Được rồi, ngươi trước hết mời hắn đến khách đường chờ một lát ta lập tức qua ngay”.

" Dạ, lão gia.”

Lăng phủ biệt viện, chính là nơi Lăng Thông tỉ mỉ vì Nhạc Phàm mà chuẩn bị chỗ ở. Chỗ này không hề có trang sức xa hoa cùng dung tục, duy chỉ có một ít thảo mộc điểm chuế tạo cảm giác thoải mái. Đám thực vật này cũng làm Lăng Thông tốn không ít tâm tư. Phàm nhân ở ngoài, xuân sắc như họa, lục ý ngang nhiên, mỗi một tác không gian cũng đều tràn ngập cỏ xanh thơm ngát. Lúc này hai đứa trẻ Tiểu Võ cùng Nữu Nữ đang ngồi trên mặt cỏ tự tu luyện. So với một tháng trước, thân thể bọn họ cũng cao hơn nhiều, ánh măt hơn vài phần anh khí cùng sắc bén. Mấy ngày nay tại Thiên Địa Minh, bọn họ đã được nhị thúc Lưu Thiên Phúc kia giáo hội cho rất nhiều thứ, nhất là năng lực độc lập tự hỏi, cho nên bọn họ cảm nhần được sự khổ tâm cùng bất đắc dĩ của Lý Nhạc Phàm lúc trước li khai. Đồng thời cũng dần dần hiểu được phần lớn những biến cố mà hắn từng trả qua. Quay mặt nhìn lại thân nhân duy nhất của mình, Tiểu Võ cùng Nữu Nữ cảm thấy phi thường thỏa mãnh cùng hạnh phúc, phi thường thỏa mãn. Vài ngày ngắn ngủi này, bọn họ giống như quay trở lại quá khứ sống một cuộc sống bình thản, vô ưu vô lo, chăm chỉ tu luyện. Cách đó không xa, Nhạc Phàm xếp bằng trên thạch thai, chuyên chú quan sát tiễn mang đang huyền phù trong lòng bàn tay. Tiễn mang ngưng tụ thành hình, hóa thành một tiểu tiễn ba tấc, xung quanh tiễn đầu có bảy đạo lăng biên, lóe lên ánh sáng bảy màu, từ từ thùy hạ. Tiễn đầu cùng thân tiễn tản ra hắc mang quỷ dị, phần đuôi mũi tên không hề thấy vũ diệp mà chỉ có một đạo lưu quang quay xung quanh thân tiễn luân chuyển một vòng. Kỳ thật, đạo tiễn mang này chính là nhạc phàm căn cứ vào pháp môn “ngự tiễn cửu thiên” cô đọng mà thành, lấy tiễ hồn lực bên trong thức hải của mình mà biến thành. Bởi vậy vô luận là ngoại hình hay khí tức cùng tiễn hồn giống nhau như đúc chỉ khác tiễn hồn là tồn tại dưới thực thể mà thôi. Còn Tiễn mang uy lực như thế nào, hắn cũng không chó chân chính thử qua, chắc sẽ là không quá yếu.

“Ngư Tiễn cửu thiên” chính là một thượng cổ kì học, đột hiển một chữ “Ngự”, tức là điều khiển. Nhạc phàm tinh tế lĩnh hội nôi dung trong đó, lĩnh ngộ càng sâu sắc, trong lòng hắn càng sợ hãi than thầm! Cho tới bây giờ hắn mới biết được chính mình trước kia đối với việc vận dụng lực lượng có bao nhiêu nông cạn, giống như một kẻ cầm một cái cự thạch lớn đi đạp một con kiến, quả thực là một sự việc vô cùng xa xỉ và lẵng phí. Mà bên trong pháp “môn ngự tiễn cửu thiên” chẳng những có thể ngưng luyện tâm thần mà còn có thể khiến cho người tu luyện có thể tùy tâm sở dục nắm trong tay lực lượng của chính mình, đây chính là tinh túy của chữ “ngự”

"Vị vị "

Tiễn mang tùy tâm mà động, phiêu hốt lên xuống, vờn quanh bên người Nhạc Phàm, giốn như là một vật thể có sinh mệnh, vô cùng linh động. Đúng lúc này Lăng thông đi vào trong sân trực kính mà đến. Bên cạnh hắn còn có một thư sinh ăn mặc theo kiểu thanh niên đi cùng. Nam tử này mi tâm điểm một nốt ruồi, ấn đường bất phàm, một thân áo trắng, tuấn mĩ nho nhã, vẻ đẹp hắn triển lộ ra bên ngoài tuyệt đối không thể nghi ngờ.

“Lý đại ca, ta dẫn đến cho ngươi một vị khách nhân”

Lăng Thông cười hì hì tiến đến, Nhạc Phàm chậm ra đứng dậy gật gật đầu. Dưới tình huống trên, Lăng Thông biết là không thể tùy tiện dẫn người lạ tới nơi này. Mà lần này một khi hắn đã tự mình dẫn người kia tới, thì là người đáng để Nhạc Phàm tiếp kiến. Chỉ thấy Lăng Thông nắm tay hướng người bên cạnh giới thiệu nói:

“Lý đại ca, vị huynh đê này tên là Tư Mã Quân Hành, là con trai của lão Tư Mã Tương Như vì biên soạn "Thương Thiên Giám" đặc biệt vì ngươi mà đến.”

“Tư Mã Tương Như”

Nhạc Phàm trong mắt hiện lên một chút hồi ức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook