Quyển 14 - Chương 13: Ý chí võ đạo
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
Sáng sớm hôm sau, trên Vấn Tâm nhai mây mù lượn lờ, từ xa nhìn lại như ẩn như hiện.
Bên cạnh vách núi đen, Nhạc Phàm khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phương xa, giống như muốn nhìn thấu vận mệnh.
Đáng tiếc, phía trước mặt hắn chỉ là một mảnh mông lung, tịch mịch, xen vào đó là cảm xúc buồn bã, cô độc, mê man.
Nhạc Phàm đã đứng ở chỗ này một ngày một đêm. Cảm thụ khi ánh trăng lên, cảm thụ ánh mặt trời chiếu rọi, cảm thụ được muôn hoa đua nở, phong vân biến hóa, dường như tất cả sinh mệnh đều giống nhau, một thứ vừa chết lại có một thứ sinh ra, tuần hoàn liên tục.
Mây mù tản ra nhìn thấy trời xanh cao vợi.
Giữa lúc hoảng hốt, Nhạc Phàm dường như mơ hồ thấy một thân ảnh nhoáng hiện lên trước mắt hắn, một đứa nhỏ ẩn vào chỗ tối, lẳng lặng cùng đợi con mồi của hắn.
Trong rừng, một tên thiếu niên gầy yếu mồ hôi nhễ nhại, một quyền đánh vào trên cái cọc.
Dưới thác nước, một thân ảnh sừng sững bất động ngồi đó.
Trên chiến trường, giết chóc vô tận.
Trong lúc đó, người thanh niên đó cả người đầy máu, phát tiết ra hận ý vô tận.
Từng chút hồi ức không ngừng xẹt qua trước mắt hắn, từng trận chua xót làm đau đớn linh hồn Nhạc Phàm.
Trong giây lát, một hơi thở hung ác từ trên thân Nhạc Phàm tràn ra, tràn ngập trong thiên địa. Không! Hắn không thể nhận thua, hắn không thể thỏa hiệp cùng vận mệnh, phía trước còn có một người đang chờ hắn, hắn cần phải lấy lại lực lượng, chỉ cần một khi hắn còn giữ được tính mạng thì hắn sẽ kiên trì, không chịu thỏa hiệp.
Tinh quang trong mắt Nhạc Phàm tăng vọt, bắn ra một cỗ lực lượng cường đại, quyết tâm và chấp niệm của hắn. Chỉ thấy hắn dùng sức nắm chặt hai tay, tự mình đánh ra một bộ quyền pháp, quyền xuất gió gào thét, bình thản mà mạnh mẽ.
Đây là bộ quyền pháp thứ nhất mà Nhạc Phàm học trộm từ Vương Sung năm đó, tên là “Cầm nã thập bát đả”, vốn bộ quyền pháp này chiêu thức đơn giản, không hề huyền diệu, nhưng mà trong tay Nhạc Phàm lại trở nên vô cùng sống động, như nước chảy mây trôi, giống như mỗi một quyền đánh ra vô cùng thoải mái, làm cho người ta không tự chủ được mà đắm chìm trong đó.
Tiếp theo, quyền thế biến đổi, thân mình bay lên trời, hai chân đạp không, từng chỉ kéo dài phát ra từ chân hắn liên miên như Ti Vũ, đây cũng chính là bộ thứ hai mà Nhạc Phàm học của Vương Sung tên là “Thất thập nhị lộ đạn thối”.
Một quyền một cước, hai cái hỗ trợ lẫn nhau, giống như liên miên không ngớt.
Bồng.
Ba ba ba.
Liên tiếp các động tác vang lên trên không khí, mỗi một quyền Nhạc Phàm đánh ra, không gian chung quanh như chấn động, giống như đánh vào mặt hồ đang gợn sóng, từng vòng từng vòng tỏa ra bên ngoài.
Đất trời xơ xác, quyền thế lại chuyển, một thứ lực lượng cương mãnh nghịch chuyển.
Đạt Ma quyền, Kim Cương chưởng, La Hán quyền, Bàn Nhược chưởng, mỗi một quyền khiến cho người ta say mê, đây chính là các bộ quyền pháp Nhạc Phàm tìm hiểu trong Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm, toàn bộ đều lấy cương mãnh làm chủ, uy lực cực lớn.
Thiên địa như lò lửa, quyền pháp nặng như núi, chí cương chí dương, lực tới mạnh mẽ.
Phá ngọc chưởng, Hỗn nguyên chưởng, Triều dương kích, Tàn Nguyệt kích, đây chính là những chưởng pháp Nhạc Phàm tìm thấy trong bí thất Huyết Y môn, những bộ chưởng này chí âm chí nhu, biến ảo khôn lường, khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt.
Một quyền một chưởng, một cương một nhu, một tĩnh một động, bổ trợ lẫn nhau.
Vù vù vù.
Nhạc Phàm càng đánh càng nhanh,vượt qua phạm trù quyền phong bình thường, quyền phong xung quanh không ngừng vận chuyển, tạo thành một vòng xoáy bao bọc hắn vào bên trong như ý muốn của quyền pháp – tẩy luyện tinh thần cho hắn.
Vào giờ phút này, Nhạc Phàm chuyên chú nghiên cứu quyền ý, say mê tức mức trước nay chưa từng có, cách ly cùng bên ngoài và thiên địa.
Trong lòng không gió, thiên địa không gió, tâm thần bất động, thiên địa bất động, lấy thân là lô, luyện tẩy thập phương.
Quyền thế lại chuyển, như gió thổi mây bay, mượt mà mà lại lạnh nhạt.
Từ đơn giản đến phức tạp, từ phức tạp lại trở nên đơn giản, từ cực nhanh cho tới thật chậm, từ nhu hóa thành cương.
Chỉ thấy thân hình Nhạc Phàm khẽ run lên, cả động tác đột nhiên biến đổi thong thả vô cùng... Không... Không phải là thong thả mà chính là tùy tâm sở dục, các động tác từ trước đến sau bổ trợ lẫn nhau, không thấy rõ quỹ tích ra quyền của hắn.
Đây cũng chính là cảnh giới tối cao trong quyền pháp, linh dương quải giác, không thấy dấu vết.
Bên ngoài căn phòng nhỏ cách đó không xa, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi sóng vai đứng đó, Tiểu Băng nhi lẳng lặng đứng giữa hai người.
- Quả nhiên là lợi hại.
Phó Suất tán thưởng cười, lập tức cảm khái nói:
- Nhạc Phàm huynh đệ tuy rằng hiện tại không có lực lượng, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới cảnh giới quyền pháp của hắn.
Nhan Nguyệt Thi gật gật đầu:
- Trước kia lực lượng của Nhạc Phàm cường đại, có thể dựa vào đó mà ngao du thiên hạ, cho nên hắn căn bản không để ý tới những chiêu thức quyền pháp này, hiện tại hắn một lần nữa có thể để ý tới những thứ này, cũng không phải là chuyện không tốt.
Tiểu Băng nhi tò mò hỏi:
- Nghĩa mẫu, chẳng phải thân thể của hắn đã tốt hơn rồi sao?
- Chưa hề...
Nhan Nguyệt Thi lắc đầu nói:
- Văn tiền bối nói, Nhạc Phàm tuy rằng hiện tại không có gì đáng ngại nhưng không thể tiêu hao tinh lực quá mức, chỉ có thể chờ hắn chậm rãi khôi phục nguyên khí.
Phó Suất tiếp lời nói:
- Bất quá hôm nay nhìn thần sắc của Nhạc Phàm huynh đệ, dường như đã tốt hơn rất nhiều.
Thấy hai người nói Nhạc Phàm không có việc gì, Tiểu Băng nhi âm thầm thở ra một hơi, bất quá không rời mắt khỏi thân ảnh phía trước, hai hàng lông mày tiểu cô nương nhíu lại, nói:
- Nghĩa phụ, hắn lợi hại như vậy, con khi nào mới có thể vượt qua hắn? Nếu không thắng được hắn, con chẳng phải vĩnh viễn không biết được thân thế của mình sao?
Nhan Nguyệt Thi xoa nhẹ đầu Tiểu Băng nhi nói:
- Con yên tâm, phụ thân con hiện tại không nói cho con là sợ con sẽ gặp nguy hiểm, chờ sau khi con lớn lên, hoặc hắn cảm thấy đủ khả năng bảo vệ con, hắn tự nhiên sẽ nói cho con hết thảy mọi chuyện.
- Đúng vậy, hết thảy những việc hắn làm, cũng chỉ là vì con mà thôi!
Phó Suất thở dài một hơi thật sâu nói:
- Nha đầu, con thấy không? Phụ thân con không bao giờ nói về nghịch cảnh hiện tại của hắn, vô luận có bao nhiêu gian nan, hắn luôn tiến bộ từng chút, kiên trì một chút. Người khác cho rằng hắn may mắn, nhưng ai biết hắn có được ngày hôm nay phải trả cái giá lớn như thế nào? Ai có thể hiểu nỗi thống khổ của hắn? Mọi người trên thế gian này đều biết hắn là cường giả, không chỉ vì hắn có lực lượng, mà hắn còn là một cường giả có nhân tâm.
- Đúng vậy!
Nhan Nguyệt Thi có chút kính trọng nói:
- Nha đầu, ta và nghĩa phụ con phi thường kính trọng Nhạc Phàm huynh đệ, không chỉ bởi vì hắn cường đại, mà trên người hắn chúng ta còn thấy rất nhiều phẩm chất cao thượng, cùng cách ứng xử làm rung động người khác. Hắn tuy rằng xuất thân bần hàn nhưng lại không ngừng vươn lên, gặp bao cản trở cũng không bao giờ từ bỏ, hắn yêu mẫu thân con cho dù có bao rào cản cũng không chùn bước, hắn cố chấp và kiên cường, hắn chán ghét sự phân tranh, hắn khát vọng làm một người bình thường. Có lẽ con không biết, cứ tưởng rằng hắn có thực lực siêu cường, có vinh quang vô thượng trên giang hồ, nhưng tâm nguyện lớn nhất cả đời này của hắn chính là hy vọng cùng người thân của hắn cùng nhau sống một cuộc sống bình an. Cho nên hắn không muốn nói cho con chân tướng sự việc, một mình gánh vác hết thảy mọi chuyện, hết thảy những chuyện hắn làm đều là vì con.
- Nghĩa mẫu...
Tiểu Băng nhi trong lòng hỗn loạn, bổ nhào vào lòng Nhan Nguyệt Thi nước mắt không ngừng chảy ra.
Nàng sớm đã không trách cứ Nhạc Phàm, chỉ có điều nàng không biết bản thân chấp nhận đối phương như thế nào.
Nhưng khi vợ chồng Phó Suất nói như vậy, trong lòng tiểu nha đầu sinh ra cảm giác áy náy, bởi vì nàng cảm thấy bản thân nàng chưa từng đứng ở lập trường của cha mẹ mà suy nghĩ thì có tư cách gì mà đi trách bọn họ?
Cửa sổ trong lòng Tiểu Băng nhi dần dần mở ra, tiểu cô nương đột nhiên thông suốt rất nhiều chuyện, có lẽ phụ thân cùng mẫu thân năm đó vứt bỏ nàng là chuyện bất đắc dĩ.
Ầm ầm.
Vào lúc vợ chồng Phó Suất đang nói chuyện với Tiểu Băng nhi, một cỗ khí thế kinh thiên bắn thẳng lên trời cao, ngay cả ngọn núi dưới chân cũng run rẩy vì nó.
Ba người vội vàng nhìn lại, lúc này Nhạc Phàm đã dừng tay đứng đó, trên đỉnh đầu có vòng xoáy màu đỏ ngưng tụ ra thực chất, phát ra quang mang chói mắt.
Chung quanh hắn, các luồng khí xoáy lớn nhỏ khuếch tán ra ngoài, va chạm với vòng xoáy trên đỉnh đầu, cuối cùng từng chút một dung hợp lại.
Trên bầu trời, khí nổi cuồn cuộn, từng gợn sóng tỏa ra, giống như không gian bị phá vỡ.
Khuôn mặt Nhạc Phàm lúc sáng lúc tối, quang mang trong mắt không ngừng hiện lên, một bộ quyền pháp tinh túy lập tức hình thành một thể, bị hắn dần dần dung nhập tinh thần vào bên trong quyền pháp, hình thành một bộ quyền mới.
Đẫm máu! Điên cuồng! Bạo nộ! Âm nhu!
Một cỗ ý chí hủy thiên diệt địa từ trên đỉnh đầu Nhạc Phàm bạo phát, trong khoảng thời gian ngắn thay đổi bất ngờ, thiên địa biến sắc.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, trong mắt vợ chồng Phó Suất hiện lên sự kinh hãi, bọn họ thật sự không dám tin, một người mới đó còn đang suy yếu, trọng thương lại bộc phát ra uy thế khiến cho người ta sợ hãi đến vậy.
Tiểu Băng nhi kinh ngạc nhìn Nhạc Phàm, trong mắt hiện lên một chút kinh sợ, lại có một chút sùng bái không dễ phát hiện ra. Có lẽ đây là thiên tính trời sinh của hài tử.
Bất quá không ai có tâm tư để ý đến, trong mi tâm của Tiểu Băng nhi có một chút tinh quang như ẩn như hiện.
- Ý cảnh thật mạnh! Tên Lý Nhạc Phàm này sao lại phát điên rồi?
Một cơn gió nhẹ lướt qua, Văn Tông Thanh cùng Tuyền Thanh đồng thời xuất hiện bên cạnh Nhan Nguyệt Thi.
Hai người nghe được động tĩnh như vậy, tất nhiên là nhanh chóng chạy tới, vừa vặn chứng kiến cảnh tượng Nhạc Phàm ngưng tụ quyền ý, không nhịn được sợ hãi than một tiếng.
Đôi mi thanh tú của Tuyền Thanh nhăn lại, quay sang bên nói:
- Sư phụ, nguyên khí của Lý đại ca chưa hồi phục, nếu tiếp tục như vậy có nguy hiểm hay không?
Văn Tông Thanh khoát tay, thản nhiên nói:
- Các ngươi yên tâm đi, ta xem Lý Nhạc Phàm khuôn mặt bình thản, nên chắc không có gì đáng ngại. Bất quá tiểu tử này thật đáng trách, không chừng một ngày nào đó Vấn Tâm nhai của ta bị hắn làm hỏng.
- Sư phụ, Lý đại ca đây là....
Tuyền Thanh phát hiện cả người Nhạc Phàm bị một cỗ ý niệm nồng đậm bao phủ, lộ ra hơi thở có cảm giác hủy diệt, lập tức khiến nàng lo lắng.
Vẻ mặt Văn Tông Thanh không đổi sắc, nhưng trong mắt lại hiện lên sự tán thưởng nói:
- Hắn đang đi lối tắt, đem quyền pháp cùng ý chí của hắn dung hợp cùng ý cảnh giết chóc thành một thể, ngưng luyện thành hình, tuy rằng đối với việc khôi phục sinh cơ cùng nguyên khí không có trợ giúp, nhưng lại có thể giúp hắn trong thời gian ngắn tăng cường thực lực của bản thân. Hôm qua ta đưa ra một chút gợi ý nho nhỏ, không nghĩ tới hắn có thể lĩnh ngộ nhanh đến như vậy. Xem ra vì muốn nhanh chóng tăng thực lực, hắn tạo cho mình áp lực không hề nhỏ, ý chí muốn sống trong nghịch cảnh, đúng vậy, đúng vậy, phi thường hiệu dụng.
- Đương nhiên.
Văn Tông Thanh nói tiếp:
- Võ công thiên hạ muôn hình vạn trạng, đạo pháp quy về tự nhiên, đem vô số công pháp tinh thần hòa hợp thành một khối, phải qua muôn ngàn thử thách và sinh tử, đây mới chính là ý chí của võ đạo.
Dừng một chút, Văn Tông Thanh lấy một ví dụ:
- Ví dụ như Kiếm Ma, kiếm ý của hắn chính là do lĩnh ngộ kiếm đạo cô đọng mà thành, cùng ý cảnh hủy diệt của bản thân dung hợp lại, mới có bổn sự sáng tạo nên Kiếm Phá Vạn Pháp, trở thành một trong những kẻ có cảnh giới Thiên đạo đỉnh phong. Theo ta được biết, người có thể chân chính cô đọng ra ý chí võ đại quả thực không nhiều, nhưng mỗi một người trong đó lại là cao thủ siêu cường, hơn nữa tuổi cũng không nhỏ, không nghĩ tới tiểu tử Lý Nhạc Phàm này trẻ tuổi mà lại có thể đạt tới cảnh giới đó, thật sự là khó có thể tưởng tượng. Thanh nhi, con thiếu sự từng trải, cho nên cảnh giới võ đạo không đủ thâm hậu, tự nhiên không thể lĩnh ngộ sự huyền diệu trong võ đạo.
Tuyền Thanh nghe thấy sư phụ nói vậy, trên mặt không có nửa điểm giận dữ mà ngược lại có hứng thú nói:
- Sư phụ nói như vậy, chẳng phải là muốn nói Lý đại ca sau này có thể sánh vai cùng những người như Kiếm Ma?
Văn Tông Thanh bình tĩnh nói:
- Lý Nhạc Phàm có thể sánh vai cùng Kiếm Ma hay không ta không rõ, ta chỉ biết hắn hiện giờ thể lực hư nhược, cho dù tinh thần phi thường cường đại nhưng vào thời điểm chân chính đối đầu cùng địch nhân khẳng định sẽ không cầm cự được bao lâu. Huống chi, người hắn đối đầu đường đường là Đại Tôn, cho dù hắn có thể đánh đồng cùng Kiếm Ma thì thế nào? Cho dù có mười Lý Nhạc Phàm cũng không phải là đối thủ của Đại Tôn.
Mọi người nghe vậy nhìn nhau, trong mắt không khỏi hiện lên sự lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.