Chương 65: Chị có thể luôn thích em được không?
Thanh Thang Xuyến Hương Phái
11/06/2024
Diêu Nhiễm không giỏi dỗ dành người khác bằng những lời ngọt ngào, nhưng nàng biết cách làm những điều khiến cô vui vẻ và nàng sẵn sàng làm điều đó.
Khi hai người đã nghiêm túc ở bên nhau, nên cùng nhau đồng hành. Nàng không muốn Khương Niệm cố ý che giấu cảm xúc tiêu cực trước mặt mình, giống như lần trước Khương Niệm bị đánh, nàng cảm thấy rất đau khổ.
Tuy nhiên, trong lòng Khương Niệm lại phức tạp theo một cách khác. Lúc này, đối mặt với sự quan tâm dịu dàng của Diêu Nhiễm, cô nghiêng người lại gần, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Muốn nữa...”
Diêu Nhiễm mím đôi môi đỏ mọng và mỉm cười, một “đòi hỏi quá đáng” quen thuộc. Cô luôn cố gắng dùng vẻ đẹp của mình để đạt được nhiều hơn nữa. Ánh mắt nàng dịu đi, nàng lại hôn lên môi Khương Niệm.
Trốn tránh luôn dễ hơn thành thật, Khương Niệm không nói gì, chỉ ngậm lấy môi Diêu Nhiễm. Có lẽ với những cảm xúc lẫn lộn nên nụ hôn có phần tham lam và chiếm hữu hơn bình thường.
Diêu Nhiễm thỏa mãn ham muốn chiếm hữu của cô, vuốt ve má và chủ động hôn cô.
Mỗi lần Diêu Nhiễm chủ động, tim Khương Niệm đập rất nhanh. Nàng rất thích cô, nếu không thì sao có thể hôn một cách nồng nhiệt như vậy được?
“Chị rất thích hôn em phải không?” Khương Niệm không ngừng hôn, liên tục hỏi.
Diêu Nhiễm ôm cô, không cần thiết phải nói thẳng ra như vậy.
Dường như hai người càng say đắm thì trong lòng càng thấy an tâm. Khương Niệm hôn một cách khẩn trương và mãnh liệt trong khi cởi nút áo của nàng, một cách thiếu kiên nhẫn và liều lĩnh.
Diêu Nhiễm tối nay mệt mỏi, không có ý định làm gì khác, nhưng thấy Khương Niệm có hứng thú như vậy, liền nhắm mắt lại đón nhận.
Phòng thay đồ là nơi họ thường làm, Khương Niệm thích nó. Tấm gương lớn từ trần đến sàn trên tường có thể nhìn thấy rõ sự thân mật của cơ thể họ.
Đêm nay không khí trong không gian nhỏ đặc biệt nóng bức.
Trên chiếc sofa đôi không quá rộng rãi, Khương Niệm vùi đầu hôn lên cằm và cổ nàng, sau đó cẩn thận hôn từ xương quai xanh đến eo, bụng và chân nàng.
Diêu Nhiễm nằm, hơi thở hỗn loạn, nàng dùng đầu ngón tay xoa xoa gáy Khương Niệm, nụ hôn sâu và nóng như lửa.
Thời gian trôi qua, hai bóng người trong tấm gương cao từ trần đến sàn ngày càng quấn chặt lấy nhau.
Diêu Nhiễm không có phản ứng, Khương Niệm ôm eo nàng, từ trên ghế sofa nhấc nàng lên, nàng mới mở mắt, không nói lời nào, nàng thật sự rất mệt.
Khương Niệm dùng một tay chạm vào má Diêu Nhiễm và cẩn thận nhìn nàng. Cô thậm chí không thấy chán khi nhìn vẻ mặt xúc động của nàng. Cô lại mất kiểm soát hôn nàng, chiếm hữu nàng.
Diêu Nhiễm ôm chặt Khương Niệm, nhiệt độ cơ thể của cả hai đều tăng cao khiến nàng tạm thời quên đi sự mệt mỏi, nàng hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Khương Niệm không còn tập trung như thường ngày nữa, vừa hôn vừa hỏi Diêu Nhiễm: “Chị có đặc biệt thích em không?”
Diêu Nhiễm cắn môi, nhéo eo Khương Niệm, nhỏ giọng nói: “Nhẹ nhàng một chút.”
“Ừ, có không?” Khương Niệm càng nghiêm túc hỏi. Bây giờ cô rất sợ Diêu Nhiễm sẽ không muốn cô nữa.
Diêu Nhiễm nhắm mắt lại và hít sâu, dễ dàng đạt đỉnh.
Sau đó, cả hai ôm nhau trên ghế sofa. Diêu Nhiễm hơi thở nhẹ nhàng. Đêm nay nàng đã mệt mỏi và vẫn bị dày vò.
Khương Niệm nhìn ra sự yếu ớt của nàng, nói: “Em ôm chị về giường.”
Thân hình nàng mảnh khảnh và nhẹ nhàng, Khương Niệm ôm nàng không khó.
Trở lại phòng ngủ, lúc hai người ngã xuống chăn, Diêu Nhiễm đoán được Khương Niệm sẽ hôn nàng lần nữa, “Ngày mai tiếp tục... Được chứ?
Khương Niệm dừng lại.
Diêu Nhiễm áp má vào tóc cô, bất đắc dĩ thở dài: “Tối nay tôi mệt quá.”
Khương Niệm nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, sau đó mới nhận ra mình đã không biết nặng nhẹ, lẩm bẩm “Ừ”, sau đó cô cảm thấy đau lòng.
Diêu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy choáng váng và giờ chỉ muốn ngủ.
Khương Niệm bình tĩnh lại, sau khi nằm xuống, cô dùng sức lao vào vòng tay của Diêu Nhiễm, vòng tay cô thật chặt đến nỗi cơ thể họ không còn khoảng trống.
Diêu Nhiễm ôm lưng cô, cảm thấy tối nay Khương Niệm càng bám chặt hơn.
Khương Niệm lại suy nghĩ một lúc, cô dụi mặt vào cổ Diêu Nhiễm, thản nhiên nói: “Em không thấy chán chút nào, em muốn ở bên chị mãi mãi.”
Diêu Nhiễm nghe và đáp lại: “Ừ.”
“Còn chị thì sao?” Khương Niệm vẫn vùi đầu vào cổ Diêu Nhiễm, cô không nhìn mặt Diêu Nhiễm mà hỏi với giọng buồn bã: “Chị có thể luôn thích em không?”
Diêu Nhiễm im lặng mỉm cười, bạn gái của nàng thật trẻ con.
Nhưng Khương Niệm lại rúc vào cổ nàng hôn một cái, không ngừng hỏi: “Luôn thích em có được không?”
Diêu Nhiễm lúc này mệt mỏi nhắm mắt lại, không còn nghĩ được gì nữa nên nhẹ nhàng đáp lại cô: “Được.”
Khi Khương Niệm ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Diêu Nhiễm đã ngủ rồi, cô hôn lên môi nàng vài cái, sau đó cũng nhắm mắt lại, nhưng cô không buồn ngủ.
...
Tối chủ nhật, Khương Niệm đã đến Thời Gian sau khi hoàn thành công việc.
Vừa bước vào, cô đã gặp Nguyễn Hãn và Hứa Hạ cùng nhau đứng ở cửa.
Hứa Hạ nhìn thấy có người quen đi tới, đang muốn buông tay Nguyễn Hãn ra, giữ khoảng cách giữa hai người.
Nguyễn Hãn nhìn nàng, lần này cô hào phóng nắm lấy tay nàng, mỉm cười: “Không sao đâu.”
Khương Niệm đi tới gần, cười đùa nhìn hai người.
Những ngón tay đan vào nhau, Hứa Hạ cúi mặt xuống, lần này không phải vì buồn mà là vì nàng có chút xấu hổ. Dù yêu nhau nhưng nàng và Nguyễn Hãn luôn có mối quan hệ “ngầm” và chưa bao giờ công khai.
Nguyễn Hãn kéo Hứa Hạ đến trước mặt Khương Niệm, nói: “Giới thiệu với em đây bạn gái của chị.”
Khương Niệm: “Biết rồi, thật đáng chúc mừng.”
Hứa Hạ càng xấu hổ hơn, ngọt ngào chào Khương Niệm: “Chào chị.”
Khương Niệm không ngờ hai người lại có thể ở bên nhau. Nguyễn Hãn vốn thường hành xử như một bà hoàng giải trí, nhưng cuối cùng lại bị một cô gái trầm tính và nhút nhát ăn thịt.
“Em đang tìm Diêu Nhiễm à?” Nguyễn Hãn thản nhiên chỉ về phía nàng, “Cậu ấy ở bên kia.”
“Ừ.” Khương Niệm gật đầu, tối nay Diêu Nhiễm mời đối tác đến uống rượu, cho nên cô cũng tới.
“Tối nay có muốn hát cho chúng tôi nghe một vài bài không?” Nguyễn Hãn lại hỏi. Khương Niệm khá nổi bật, bạn gái của cô cũng nổi tiếng ở đây.
Khương Niệm biết Diêu Nhiễm đang bận, không thể quấy rầy nàng, nên cô có thể hát trước vài bài. Sau một hồi chuẩn bị ngắn gọn, cô bước lên sân khấu và cầm lấy micro.
“Được, mua cho em đồ uống nhé?” Khương Niệm sẵn sàng đồng ý.
Nguyễn Hãn cũng vui vẻ cười: “Bạn gái em cũng có cổ phần trong quán bar này, dù em không hát, chị cũng có thể miễn phí đồ uống cho em.”
Diêu Nhiễm đã nói chuyện với Khương Vân Vận được một lúc, nàng từng nói rằng sẽ mời Khương Vân Vận một ly, nên cô ấy tự nhiên nhận lấy.
Khương Niệm vừa mở miệng, liền thu hút phần lớn sự chú ý trong quán bar. Mọi người càng im lặng hơn, nghiêm túc lắng nghe bài hát.
Một giọng hát quen thuộc truyền tới, tay cầm ly rượu của Diêu Nhiễm dừng lại. Nàng nhìn thẳng về phía ánh đèn sân khấu. Nhưng nàng biết vì sao Khương Niệm lên hát, cô vì nàng nên mới đến đây.
Khương Niệm cũng nói với Diêu Nhiễm rằng lần đầu tiên cô lên sân khấu hát là để thu hút sự chú ý của nàng.
Khương Vân Vận không có hứng thú chuyện ca hát trong quán bar, cô thong thả uống rượu cho đến khi Khương Niệm bắt đầu hát bài hát thứ hai, cô thấy Diêu Nhiễm thường xuyên nhìn về phía sân khấu, nên cô đặt ly rượu xuống và nhìn lên...
Họ cách sân khấu một chút, nhưng địa điểm không lớn nên vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt dưới ánh đèn sân khấu, Khương Vân Vận gần như nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm. Tại sao người trên sân khấu lại giống người suốt ngày gọi cô là 'cô nhỏ' như vậy?
Khương Vân Vận cẩn thận nhìn cô một hồi, nhưng không phải Khương Niệm làm thợ xăm sao, giờ lại đến đây hát?
Diêu Nhiễm tiếp tục nhìn lên sân khấu, tỏ ra nghiêm túc khi Khương Niệm hát một bản tình ca có tiết tấu chậm.
Khương Vân Vận đột nhiên nghĩ rằng cô gái tối hôm đó đến đón Diêu Nhiễm nhất định là Khương Niệm. Cô nghĩ rằng cũng có thể là sự nhầm lẫn.
Cô gọi: “Diêu Nhiễm.”
Diêu Nhiễm phục hồi tinh thần, nhìn cô: “Sao vậy?”
Giang Vân Vận: “Cô có quen Khương Niệm không?”
Diêu Nhiễm giật mình một lúc, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng Khương Vân Vận và Khương Niệm rõ ràng có quan hệ họ hàng với nhau. Nàng suy nghĩ một lúc rồi đoán: “Khương Niệm là em gái cô à?”
Khương Vân Vận cười nói: “Con bé là cháu gái của tôi. Bây giờ nó đến hát ở quán của cô à?”
Nghe Khương Vân Vận nói xong, Diêu Nhiễm nhất thời không có trả lời...
Khương Vân Vận hỏi: “Sao vậy?”
Diêu Nhiễm không tin lắm, xác nhận với cô lần nữa: “Em ấy là cháu gái của cô?”
“Ừ, không ngờ con bé lại quen biết cô. Chúng ta quả thật có duyên.” Khương Vân Vận tiếp tục, “Con bé này thật sự nghĩ gì làm đó. Trước đây nó bất hòa với gia đình và thành lập một xưởng xăm. Bây giờ lại còn đi hát ở quá bar. Ba con bé sẽ lại tức giận.”
Khương Vân Vận nói nhiều, thấy Diêu Nhiễm có vẻ không được ổn, cô quan tâm hỏi: “Cô có thấy khó chịu không?”
Diêu Nhiễm lặng lẽ lắc đầu, nàng ngẩng đầu nhìn về hướng Khương Niệm cách đó không xa.
Sau một lúc.
Nàng hỏi Khương Vân Vận: “Em ấy bao nhiêu tuổi?”
Quán bar đầy người và không khí sôi động.
Khương Niệm hát xong hai bài, liền nhận được một tràng pháo tay, thậm chí còn bị dụ dỗ tiếp tục hát. Cô chỉ định hát hai bài rồi trực tiếp rời sân khấu.
Cô đi về hướng Diêu Nhiễm như thường lệ, biết Diêu Nhiễm có việc phải làm, cô thường không làm phiền nàng mà chỉ bí mật đến gần nàng. Sau khi Diêu tổng xong việc, họ cùng nhau trở về.
Nhìn thấy Khương Niệm chủ động đi tới, Khương Vân Vận đứng thẳng lên, vẫy tay với cô: “Niệm Niệm.”
Sau khi đến gần hơn, nhìn thấy Khương Vân Vận ở bên cạnh Diêu Nhiễm, bước chân của Khương Niệm chậm lại, nụ cười trên mặt nhạt dần. Cô căng thẳng nhìn Diêu Nhiễm, thấy nàng rất bình tĩnh, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
“Tại sao con lại hát ở đây?” Khương Vân Vận cười hỏi Khương Niệm.
Lúc này, Diêu Nhiễm cố nở một nụ cười lịch sự và nói với Khương Vân Vận:“ Khương tổng, tôi có việc khác phải làm nên không tiếp cô được nữa.”
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Ôi, bị lật tẩy rồi
Tỷ tỷ sẽ tức giận
Chú chó cũng lo muốn chết
Editor: Nhấn F5 giải cứu Niệm Niệm
Khi hai người đã nghiêm túc ở bên nhau, nên cùng nhau đồng hành. Nàng không muốn Khương Niệm cố ý che giấu cảm xúc tiêu cực trước mặt mình, giống như lần trước Khương Niệm bị đánh, nàng cảm thấy rất đau khổ.
Tuy nhiên, trong lòng Khương Niệm lại phức tạp theo một cách khác. Lúc này, đối mặt với sự quan tâm dịu dàng của Diêu Nhiễm, cô nghiêng người lại gần, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Muốn nữa...”
Diêu Nhiễm mím đôi môi đỏ mọng và mỉm cười, một “đòi hỏi quá đáng” quen thuộc. Cô luôn cố gắng dùng vẻ đẹp của mình để đạt được nhiều hơn nữa. Ánh mắt nàng dịu đi, nàng lại hôn lên môi Khương Niệm.
Trốn tránh luôn dễ hơn thành thật, Khương Niệm không nói gì, chỉ ngậm lấy môi Diêu Nhiễm. Có lẽ với những cảm xúc lẫn lộn nên nụ hôn có phần tham lam và chiếm hữu hơn bình thường.
Diêu Nhiễm thỏa mãn ham muốn chiếm hữu của cô, vuốt ve má và chủ động hôn cô.
Mỗi lần Diêu Nhiễm chủ động, tim Khương Niệm đập rất nhanh. Nàng rất thích cô, nếu không thì sao có thể hôn một cách nồng nhiệt như vậy được?
“Chị rất thích hôn em phải không?” Khương Niệm không ngừng hôn, liên tục hỏi.
Diêu Nhiễm ôm cô, không cần thiết phải nói thẳng ra như vậy.
Dường như hai người càng say đắm thì trong lòng càng thấy an tâm. Khương Niệm hôn một cách khẩn trương và mãnh liệt trong khi cởi nút áo của nàng, một cách thiếu kiên nhẫn và liều lĩnh.
Diêu Nhiễm tối nay mệt mỏi, không có ý định làm gì khác, nhưng thấy Khương Niệm có hứng thú như vậy, liền nhắm mắt lại đón nhận.
Phòng thay đồ là nơi họ thường làm, Khương Niệm thích nó. Tấm gương lớn từ trần đến sàn trên tường có thể nhìn thấy rõ sự thân mật của cơ thể họ.
Đêm nay không khí trong không gian nhỏ đặc biệt nóng bức.
Trên chiếc sofa đôi không quá rộng rãi, Khương Niệm vùi đầu hôn lên cằm và cổ nàng, sau đó cẩn thận hôn từ xương quai xanh đến eo, bụng và chân nàng.
Diêu Nhiễm nằm, hơi thở hỗn loạn, nàng dùng đầu ngón tay xoa xoa gáy Khương Niệm, nụ hôn sâu và nóng như lửa.
Thời gian trôi qua, hai bóng người trong tấm gương cao từ trần đến sàn ngày càng quấn chặt lấy nhau.
Diêu Nhiễm không có phản ứng, Khương Niệm ôm eo nàng, từ trên ghế sofa nhấc nàng lên, nàng mới mở mắt, không nói lời nào, nàng thật sự rất mệt.
Khương Niệm dùng một tay chạm vào má Diêu Nhiễm và cẩn thận nhìn nàng. Cô thậm chí không thấy chán khi nhìn vẻ mặt xúc động của nàng. Cô lại mất kiểm soát hôn nàng, chiếm hữu nàng.
Diêu Nhiễm ôm chặt Khương Niệm, nhiệt độ cơ thể của cả hai đều tăng cao khiến nàng tạm thời quên đi sự mệt mỏi, nàng hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Khương Niệm không còn tập trung như thường ngày nữa, vừa hôn vừa hỏi Diêu Nhiễm: “Chị có đặc biệt thích em không?”
Diêu Nhiễm cắn môi, nhéo eo Khương Niệm, nhỏ giọng nói: “Nhẹ nhàng một chút.”
“Ừ, có không?” Khương Niệm càng nghiêm túc hỏi. Bây giờ cô rất sợ Diêu Nhiễm sẽ không muốn cô nữa.
Diêu Nhiễm nhắm mắt lại và hít sâu, dễ dàng đạt đỉnh.
Sau đó, cả hai ôm nhau trên ghế sofa. Diêu Nhiễm hơi thở nhẹ nhàng. Đêm nay nàng đã mệt mỏi và vẫn bị dày vò.
Khương Niệm nhìn ra sự yếu ớt của nàng, nói: “Em ôm chị về giường.”
Thân hình nàng mảnh khảnh và nhẹ nhàng, Khương Niệm ôm nàng không khó.
Trở lại phòng ngủ, lúc hai người ngã xuống chăn, Diêu Nhiễm đoán được Khương Niệm sẽ hôn nàng lần nữa, “Ngày mai tiếp tục... Được chứ?
Khương Niệm dừng lại.
Diêu Nhiễm áp má vào tóc cô, bất đắc dĩ thở dài: “Tối nay tôi mệt quá.”
Khương Niệm nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, sau đó mới nhận ra mình đã không biết nặng nhẹ, lẩm bẩm “Ừ”, sau đó cô cảm thấy đau lòng.
Diêu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy choáng váng và giờ chỉ muốn ngủ.
Khương Niệm bình tĩnh lại, sau khi nằm xuống, cô dùng sức lao vào vòng tay của Diêu Nhiễm, vòng tay cô thật chặt đến nỗi cơ thể họ không còn khoảng trống.
Diêu Nhiễm ôm lưng cô, cảm thấy tối nay Khương Niệm càng bám chặt hơn.
Khương Niệm lại suy nghĩ một lúc, cô dụi mặt vào cổ Diêu Nhiễm, thản nhiên nói: “Em không thấy chán chút nào, em muốn ở bên chị mãi mãi.”
Diêu Nhiễm nghe và đáp lại: “Ừ.”
“Còn chị thì sao?” Khương Niệm vẫn vùi đầu vào cổ Diêu Nhiễm, cô không nhìn mặt Diêu Nhiễm mà hỏi với giọng buồn bã: “Chị có thể luôn thích em không?”
Diêu Nhiễm im lặng mỉm cười, bạn gái của nàng thật trẻ con.
Nhưng Khương Niệm lại rúc vào cổ nàng hôn một cái, không ngừng hỏi: “Luôn thích em có được không?”
Diêu Nhiễm lúc này mệt mỏi nhắm mắt lại, không còn nghĩ được gì nữa nên nhẹ nhàng đáp lại cô: “Được.”
Khi Khương Niệm ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Diêu Nhiễm đã ngủ rồi, cô hôn lên môi nàng vài cái, sau đó cũng nhắm mắt lại, nhưng cô không buồn ngủ.
...
Tối chủ nhật, Khương Niệm đã đến Thời Gian sau khi hoàn thành công việc.
Vừa bước vào, cô đã gặp Nguyễn Hãn và Hứa Hạ cùng nhau đứng ở cửa.
Hứa Hạ nhìn thấy có người quen đi tới, đang muốn buông tay Nguyễn Hãn ra, giữ khoảng cách giữa hai người.
Nguyễn Hãn nhìn nàng, lần này cô hào phóng nắm lấy tay nàng, mỉm cười: “Không sao đâu.”
Khương Niệm đi tới gần, cười đùa nhìn hai người.
Những ngón tay đan vào nhau, Hứa Hạ cúi mặt xuống, lần này không phải vì buồn mà là vì nàng có chút xấu hổ. Dù yêu nhau nhưng nàng và Nguyễn Hãn luôn có mối quan hệ “ngầm” và chưa bao giờ công khai.
Nguyễn Hãn kéo Hứa Hạ đến trước mặt Khương Niệm, nói: “Giới thiệu với em đây bạn gái của chị.”
Khương Niệm: “Biết rồi, thật đáng chúc mừng.”
Hứa Hạ càng xấu hổ hơn, ngọt ngào chào Khương Niệm: “Chào chị.”
Khương Niệm không ngờ hai người lại có thể ở bên nhau. Nguyễn Hãn vốn thường hành xử như một bà hoàng giải trí, nhưng cuối cùng lại bị một cô gái trầm tính và nhút nhát ăn thịt.
“Em đang tìm Diêu Nhiễm à?” Nguyễn Hãn thản nhiên chỉ về phía nàng, “Cậu ấy ở bên kia.”
“Ừ.” Khương Niệm gật đầu, tối nay Diêu Nhiễm mời đối tác đến uống rượu, cho nên cô cũng tới.
“Tối nay có muốn hát cho chúng tôi nghe một vài bài không?” Nguyễn Hãn lại hỏi. Khương Niệm khá nổi bật, bạn gái của cô cũng nổi tiếng ở đây.
Khương Niệm biết Diêu Nhiễm đang bận, không thể quấy rầy nàng, nên cô có thể hát trước vài bài. Sau một hồi chuẩn bị ngắn gọn, cô bước lên sân khấu và cầm lấy micro.
“Được, mua cho em đồ uống nhé?” Khương Niệm sẵn sàng đồng ý.
Nguyễn Hãn cũng vui vẻ cười: “Bạn gái em cũng có cổ phần trong quán bar này, dù em không hát, chị cũng có thể miễn phí đồ uống cho em.”
Diêu Nhiễm đã nói chuyện với Khương Vân Vận được một lúc, nàng từng nói rằng sẽ mời Khương Vân Vận một ly, nên cô ấy tự nhiên nhận lấy.
Khương Niệm vừa mở miệng, liền thu hút phần lớn sự chú ý trong quán bar. Mọi người càng im lặng hơn, nghiêm túc lắng nghe bài hát.
Một giọng hát quen thuộc truyền tới, tay cầm ly rượu của Diêu Nhiễm dừng lại. Nàng nhìn thẳng về phía ánh đèn sân khấu. Nhưng nàng biết vì sao Khương Niệm lên hát, cô vì nàng nên mới đến đây.
Khương Niệm cũng nói với Diêu Nhiễm rằng lần đầu tiên cô lên sân khấu hát là để thu hút sự chú ý của nàng.
Khương Vân Vận không có hứng thú chuyện ca hát trong quán bar, cô thong thả uống rượu cho đến khi Khương Niệm bắt đầu hát bài hát thứ hai, cô thấy Diêu Nhiễm thường xuyên nhìn về phía sân khấu, nên cô đặt ly rượu xuống và nhìn lên...
Họ cách sân khấu một chút, nhưng địa điểm không lớn nên vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt dưới ánh đèn sân khấu, Khương Vân Vận gần như nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm. Tại sao người trên sân khấu lại giống người suốt ngày gọi cô là 'cô nhỏ' như vậy?
Khương Vân Vận cẩn thận nhìn cô một hồi, nhưng không phải Khương Niệm làm thợ xăm sao, giờ lại đến đây hát?
Diêu Nhiễm tiếp tục nhìn lên sân khấu, tỏ ra nghiêm túc khi Khương Niệm hát một bản tình ca có tiết tấu chậm.
Khương Vân Vận đột nhiên nghĩ rằng cô gái tối hôm đó đến đón Diêu Nhiễm nhất định là Khương Niệm. Cô nghĩ rằng cũng có thể là sự nhầm lẫn.
Cô gọi: “Diêu Nhiễm.”
Diêu Nhiễm phục hồi tinh thần, nhìn cô: “Sao vậy?”
Giang Vân Vận: “Cô có quen Khương Niệm không?”
Diêu Nhiễm giật mình một lúc, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng Khương Vân Vận và Khương Niệm rõ ràng có quan hệ họ hàng với nhau. Nàng suy nghĩ một lúc rồi đoán: “Khương Niệm là em gái cô à?”
Khương Vân Vận cười nói: “Con bé là cháu gái của tôi. Bây giờ nó đến hát ở quán của cô à?”
Nghe Khương Vân Vận nói xong, Diêu Nhiễm nhất thời không có trả lời...
Khương Vân Vận hỏi: “Sao vậy?”
Diêu Nhiễm không tin lắm, xác nhận với cô lần nữa: “Em ấy là cháu gái của cô?”
“Ừ, không ngờ con bé lại quen biết cô. Chúng ta quả thật có duyên.” Khương Vân Vận tiếp tục, “Con bé này thật sự nghĩ gì làm đó. Trước đây nó bất hòa với gia đình và thành lập một xưởng xăm. Bây giờ lại còn đi hát ở quá bar. Ba con bé sẽ lại tức giận.”
Khương Vân Vận nói nhiều, thấy Diêu Nhiễm có vẻ không được ổn, cô quan tâm hỏi: “Cô có thấy khó chịu không?”
Diêu Nhiễm lặng lẽ lắc đầu, nàng ngẩng đầu nhìn về hướng Khương Niệm cách đó không xa.
Sau một lúc.
Nàng hỏi Khương Vân Vận: “Em ấy bao nhiêu tuổi?”
Quán bar đầy người và không khí sôi động.
Khương Niệm hát xong hai bài, liền nhận được một tràng pháo tay, thậm chí còn bị dụ dỗ tiếp tục hát. Cô chỉ định hát hai bài rồi trực tiếp rời sân khấu.
Cô đi về hướng Diêu Nhiễm như thường lệ, biết Diêu Nhiễm có việc phải làm, cô thường không làm phiền nàng mà chỉ bí mật đến gần nàng. Sau khi Diêu tổng xong việc, họ cùng nhau trở về.
Nhìn thấy Khương Niệm chủ động đi tới, Khương Vân Vận đứng thẳng lên, vẫy tay với cô: “Niệm Niệm.”
Sau khi đến gần hơn, nhìn thấy Khương Vân Vận ở bên cạnh Diêu Nhiễm, bước chân của Khương Niệm chậm lại, nụ cười trên mặt nhạt dần. Cô căng thẳng nhìn Diêu Nhiễm, thấy nàng rất bình tĩnh, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
“Tại sao con lại hát ở đây?” Khương Vân Vận cười hỏi Khương Niệm.
Lúc này, Diêu Nhiễm cố nở một nụ cười lịch sự và nói với Khương Vân Vận:“ Khương tổng, tôi có việc khác phải làm nên không tiếp cô được nữa.”
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Ôi, bị lật tẩy rồi
Tỷ tỷ sẽ tức giận
Chú chó cũng lo muốn chết
Editor: Nhấn F5 giải cứu Niệm Niệm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.