Chương 32: Em có thể theo đuổi chị không?
Thanh Thang Xuyến Hương Phái
25/05/2024
Khương Niệm vội vàng giải thích, những lời nói của Trình thiên rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Hơn nữa họ là gặp nhau vì một “đêm ngoài ý muốn“.
Diêu Nhiễm vẫn không có phản ứng gì nhiều. Nàng đã xúc động và bốc đồng ở studio tối nay. Sau khi xảy ra tình huống này, nàng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Khương Niệm tưởng rằng nàng đang nghi ngờ lời nói của mình, cau mày, tiếp tục nghiêm túc năn nỉ: “Chị tin em đi mà.”
Cô cầu xin sự tin tưởng một cách chân thành. Diêu Nhiễm đối mặt với Khương Niệm, không chắc liệu nàng có thể tin tưởng cô được hay không. Nàng bình tĩnh suy nghĩ, có lẽ chuyện đó cũng không quan trọng. Mọi thứ giữa họ ngay từ đầu nhiều phi lý, không nên tiếp tục nữa, đến lúc phải buông tay rồi. Nàng đã nuông chiều bản thân đủ nhiều trong khoảng thời gian này.
“Em không cần phải giải thích với tôi nhiều như vậy.”
“Em phải giải thích rõ ràng với chị chứ.” Khương Niệm vẫn kiên trì nhìn chằm chằm người trước mặt, “Bởi vì em thích chị.”
Cô nói không hề do dự, với sự chân thành và thâm tình.
Đêm hè nóng nực, khi những lời nói này cất lên theo làn gió đêm, Diêu Nhiễm nhìn vào đôi mắt nhiệt tình và điềm tĩnh của cô, cảm thấy cơn gió đang thổi một hơi ấm vào trái tim mình.
Thích thì cứ thích thôi, Khương Niệm cũng không cần phải giấu giếm, cô đã giữ lời nói này trong lòng quá lâu rồi.
Thích dễ dàng như vậy sao? Bởi vì họ đã ngủ với nhau một cách bốc đồng và vướng vào những tình huống mập mờ. Liệu đây có thể coi là thích không? Thậm chí, họ còn chưa hiểu gì về nhau.
Diêu Nhiễm cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Đừng để ý tới những lần ngoài ý muốn đó.”
Ngoài ý muốn? Ánh mắt Khương Niệm vẫn kiên cường như cũ, cô cắn môi, không khỏi ủy khuất hỏi: “Mỗi lần chị đối xử với em như vậy đều là 'ngoài ý muốn' thôi sao?”
Diêu Nhiễm vẫn im lặng, những lần đó đều vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng, nói là ngoài ý muốn cũng không chính xác. Nàng không thể tự lừa dối việc mình đã bị Khương Niệm hấp dẫn. Một cảm giác mà nàng chưa từng có trước đây, nó quá mãnh liệt đến mức không thể bỏ qua được. Đồng thời, nàng cũng cảm thấy mình bốc đồng một cách vô lý. Tại sao trái tim nàng lại rung động trước một mối quan hệ mập mờ không rõ ràng? Phải chăng vì kìm nén quá lâu nên khó có thể cưỡng lại được sự đam mê mà đối phương mang đến cho mình?
“Không phải như chị nghĩ đâu. Lần đầu tiên gặp chị, em đã bị chị hút hồn rồi.” Trong đầu Khương Niệm có rất nhiều điều muốn nói. Bây giờ cô mới có cơ hội bày tỏ: “Đêm đó, em thật sự không thể cưỡng lại sự thôi thúc muốn ở cạnh chị...”
Đêm đầu tiên, họ trốn trong góc quán bar và hôn nhau cuồng nhiệt rất lâu. Khi nghe Diêu Nhiễm nhẹ nhàng hỏi cô có muốn vào khách sạn không, cô như bị đóng băng. Nhưng trong bầu không khí đó, cô phải đối mặt với một người mà trái tim cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô không thể từ chối.
Diêu Nhiễm cũng nhớ rõ ngày đó Khương Niệm cũng khơi dậy cảm xúc của nàng, mặc dù biết điều đó không thích hợp nhưng nàng chỉ muốn giải tỏa mà thôi. Nàng chưa bao giờ tưởng tượng rằng cho đến bây giờ hai người họ vẫn còn vướng mắc với nhau.
“Để có cơ hội gặp được chị, em luôn lui tới Thời Gian.” Khương Niệm nói ra tất cả mà không cần giữ thể hiện.
Nghe Khương Niệm nói xong, tâm trí vừa sắp xếp của Diêu Nhiễm lại trở nên hỗn loạn.
Đứng trên đường, họ im lặng một lúc lâu.
“Em có thể theo đuổi chị không?” Khương Niệm hỏi một cách thiếu kiên nhẫn và mong đợi Diêu Nhiễm trả lời. Cô luôn kìm nén, đặc biệt là mỗi khi hai người gặp nhau, cô phải cố gắng khống chế cảm xúc của mình dù trong lòng rất đau đớn.
Khi nghe Khương Niệm nói thẳng, Diêu Nhiễm bối rối buột miệng: “Không được.”
“Vì sao?” Khương Niệm càng thêm đau lòng, nghĩ đến Diêu Nhiễm dường như chỉ thích thú mỗi khi họ thân mật. “Chị không thể chấp nhận cách tiếp cận của em sao?”
Nàng đã trả lời theo tiềm thức, sợ nếu nói được, sau này sẽ khó xử khi đối mặt với Khương Niệm. Diêu Nhiễm bình tĩnh lại và nói: “Chúng ta nên bình tĩnh lại đã.”
Bình tĩnh trở lại, Khương Niệm yên lặng nhìn Diêu Nhiễm, mũi có chút đau nhức. Vì sao luôn đẩy cô ra? Khi nàng nói “không”, rõ ràng chỉ là buộc miệng...
Diêu Nhiễm quay người bỏ đi, nói rằng mình có việc phải làm.
Trở lại xe, Diêu Nhiễm ngồi đắm mình trong trạng thái thẫn thờ một lúc lâu, rồi xoa trán để thư giãn.
Nàng cố gắng giữ lý trí trong khi tâm tình vẫn đang hỗn loạn. Mối quan hệ giữa nàng và Khương Niệm quá khó hiểu, những diễn biến này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của nàng. Nàng biết mỗi bước đi trong lòng đều không đủ bình tĩnh, mới dẫn đến sự bối rối như vậy.
...
Bánh đã ăn gần hết, Tứ Mao thấy Khương Niệm quay lại, lập tức vẫy đuôi chào đón.
Khương Niệm cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa nói: “Cậu bé ngoan.”
Khâu Lam thấy tâm trạng Khương Niệm không ổn, cô đi thẳng lên lầu mà không chào hỏi mọi người. Khâu Lam nhìn rồi đi theo Khương Niệm lên lầu.
“Trình Thiên nói muốn cùng cậu bàn bạc về hình xăm.”
Khương Niệm cúi mặt: “Nói với chị ấy, tôi không có thời gian tiếp chị ấy, đừng làm phiền tôi.”
Đêm nay thật hỗn loạn, Khâu Lam biết Khương Niệm nhất định sẽ không muốn giúp Trình Thiên xăm hình, cô hỏi Khương Niệm: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Nàng hiểu lầm cậu à?”
Khương Niệm vẫn im lặng.
Khâu Lam giúp phân tích để an ủi cô: “Nghĩ thoáng một chút. Nàng ghen cũng tốt, có tình ý thì mới ghen.”
Khương Niệm vẫn không nói chuyện, buồn bã không muốn nói thêm gì.
“Đừng làm tôi sợ.” Khâu Lam chưa bao giờ thấy Khương Niệm trong trạng thái này, “Cậu không sao chứ?”
Khương Niệm sau đó ngẩng đầu nói: “Tôi đã tỏ tình rồi.”
Cậu ấy thật sự đã thổ lộ tình cảm của mình sao? Khâu Lam nghĩ, nhận ra đây quả thực là phong cách của Khương Niệm, nếu thích sẽ chủ động.
“Sau đó thì sao?” Khâu Lam nói: “Bị từ chối?”
Khương Niệm gật đầu: “Ừ.”
“Tôi đã nói với cậu rồi, để biến mối quan hệ mập mờ này thành mối quan hệ tích cực rất là khó.”
“Tại sao?” Khương Niệm nghĩ đơn giản. Đã bị đối phương hấp dẫn, tại sao không thể ở bên nhau?
“Sự bất an.” Khâu Lam lại nhìn Khương Niệm, thành thật nói: “Cậu như một kẻ phong lưu, suốt ngày được vây quanh bởi các cô gái xinh đẹp. Nếu là tôi, tôi cũng không khỏi lo lắng.”
Khương Niệm: “...”
Khâu Lam khoanh tay lại, nghĩ đến dáng vẻ của Diêu Nhiễm, “Tôi nghĩ nàng cũng không phải là người tùy tiện. Làm sao có thể...”
Khương Niệm nhất thời không có cách nào giải thích rõ ràng, cũng không có tâm tình nói chuyện, cô đuổi khéo Khâu Lam: “Tôi muốn ở một mình một, cậu không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi.”
Khâu Lam không nói nên lời.
Có vẻ như lần này cô thực sự bế tắc, giống như không thể yêu thêm ai khác nữa.
-
Mấy ngày nay, Diêu Nhiễm đến gặp Nguyễn Hãn, nàng đi đến văn phòng của Nguyễn Hãn, gõ cửa nhưng không có người trả lời, liền vặn tay nắm.
Cửa bị khóa từ bên trong và không đẩy ra được.
Diêu Nhiễm lại gõ cửa.
Lúc này, giọng nói của Nguyễn Hãn từ bên trong truyền đến: “Chờ một chút.”
Diêu Nhiễm đợi hai phút, sau đó cửa mở ra, nàng nhìn thấy mặt Nguyễn Hãn đỏ bừng, hỏi: “Sao cửa lại khóa?”
Nguyễn Hãn sờ gáy nói: “Quen tay khóa thôi. Sao cậu đến sớm vậy? “
Diêu Nhiễm nhìn về phía sau Nguyễn Hãn và phát hiện Hứa Hạ đang ở đó. Cảm xúc trở nên tinh tế. Hai người ở cùng một phòng, cửa lại bị khóa. Tại sao lại có cảm giác mập mờ vậy?
Hứa Hạ ngoan ngoãn chào hỏi: “Chị Nhiễm.”
“Hôm nay em không có lớp à?” Diêu Nhiễm thản nhiên hỏi.
“Dạ, nên tối nay em định qua giúp đỡ.” Hứa Hạ cười nói.
Nguyễn Hãn liếc nhìn qua, thấy con sói con này thật giỏi giả vờ. Cô nói với Diêu Nhiễm: “Vai tôi hơi khó chịu, nên để em ấy xoa bóp một chút.”
Diêu Nhiễm nhìn hai người trước mặt và tự hỏi mình lại nghĩ vớ vẩn gì nữa. Mối quan hệ của họ thân thiết như chị em ruột. Đã thế Hứa Hạ còn nhỏ hơn Nguyễn Hãn hơn chục tuổi.
Hứa Hạ nói: “Các chị bận việc, em ra ngoài trước.”
“Ừ.” Diêu Nhiễm nhớ tới Nguyễn Hãn vốn không muốn Hứa Hạ đến quán bar giúp đỡ. Có lẽ Hứa Hạ đang cần tiền, nên đến làm thêm.
Sau khi Hứa Hạ đi ra ngoài, Nguyễn Hãn uống một ngụm nước, cùng Diêu Nhiễm nói chuyện làm ăn: “Trước đây, tôi cũng từng giao thiệp với giám đốc bên SL, nghe nói công việc hiện tại của cô ấy rất tốt, có thể tham gia vào các phi vụ làm ăn. Cậu có thể tìm thời gian để trao đổi với cô ấy.”
Gần đây xảy ra nhiều chuyện đến nỗi cô gần như quên mất những gì Diêu Nhiễm hỏi mình, cô chỉ nhớ hai ngày nay nàng đang tìm kiếm thông tin liên lạc.
Diêu Nhiễm nhận được danh thiếp WeChat từ Nguyễn Hãn, “Được rồi, cảm ơn.”
Nguyễn Hãn nói: “Cậu muốn cảm ơn tôi chuyện gì?”
Nhớ đến cuộc điện thoại xấu hổ trước đó, Diêu Nhiễm vẫn quan tâm hỏi Nguyễn Hãn: “Dạo này cậu vẫn ở một mình chứ?”
“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Nguyễn Hãn cười khô khốc.
Lời nói của Diêu Nhiễm nghẹn lại trong cổ họng. Nàng không thể nói ra những điều mình đã nghe thấy trong cuộc điện thoại đó. Nàng mỉm cười nhẹ: “Tôi cảm thấy gần đây cậu khá bận rộn.”
Nguyễn Hãn do dự, “...Không, vẫn như cũ thôi.”
Diêu Nhiễm nghe Nguyễn Hãn nói như vậy, nàng không thể hỏi thêm điều gì nữa. Phải chăng nàng lại nhạy cảm nữa rồi? Sau khi quen biết Khương Niệm, nàng phát hiện ra mình đối với một số việc ngày càng trở nên nhạy cảm hơn...
Nguyễn Hãn đổi chủ đề: “Chúng ta ra ngoài uống chút rượu đi.”
Diêu Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừ.”
Sau khi đi ra khỏi văn phòng, bầu không khí bên ngoài rất náo nhiệt, Diêu Nhiễm nghe thấy một giọng hát quen thuộc. Nàng nhìn lên sân khấu, quả nhiên là Khương Niệm.
Sau ngày hôm đó, Khương Niệm không liên lạc với Diêu Nhiễm nữa. Thật ra cô cũng rất bối rối, muốn gửi cho Diêu Nhiễm vài tin nhắn, nhưng lại sợ nhận lại sự từ chối lạnh lùng hơn. Dù mặt dày nhưng cô vẫn buồn và tổn thương khi bị đối xử lạnh lùng...
Sự trầm mặc của Khương Niệm kéo dài không lâu. Sự bi quan không phù hợp với tính cách của cô. Khi cô buồn bã, cô thích làm cho bản thân sôi động hơn, rồi những lo lắng của cô sẽ bị quên đi. Mấy ngày trước, Nguyễn Hãn hỏi đùa rằng cô có muốn đến hát ở quán bar không, cô lập tức đồng ý.
Cô đã hát ở đây vài ngày.
Nguyễn Hãn hỏi Diêu Nhiễm: “Cậu có thấy hôm nay việc kinh doanh của chúng ta tốt hơn nhiều không?”
Diêu Nhiễm đang phân tâm và không nghe thấy lời Nguyễn Hãn. Một lúc sau nàng mới nhận ra Nguyễn Hãn đang nói chuyện với mình: “Cậu vừa nói cái gì?”
“Tôi nói sau khi Khương Niệm đến hát, việc kinh doanh của quán đã phát đạt hơn rất nhiều.” Nguyễn Hãn lặp lại, cô giải thích với Diêu Nhiễm: “Lần trước tôi đã hẹn em ấy, chúng tôi đã thỏa thuận rằng nếu em ấy đến hát tôi sẽ miễn phí hóa đơn.”
Diêu Nhiễm bình tĩnh mỉm cười: “Ừ.”
Nguyễn Hãn thấy nàng mất tập trung, hỏi: “Gần đây lại có tâm sự à?”
Diêu Nhiễm vẫn chưa lên tiếng.
“Cậu mà không nói cho tôi biết trong lòng đang nghĩ gì, tôi sẽ bóp chết cậu.” Nguyễn Hãn tự tiến thêm một bước.
Đêm nay Khương Niệm hát một ca khúc vô cùng sôi động, khiến khán giả không ngừng reo hò.
Diêu Nhiễm thỉnh thoảng nhìn lên sân khấu. Nguyễn Hãn nghĩ thầm nếu nàng đã không muốn nói, thì cô nên lật bài trước. Đây là cách tốt nhất.
“Hiện tại Khương Niệm không còn theo đuổi cậu à?” Nguyễn Hãn nhìn Diêu Nhiễm, đột nhiên hỏi.
Diêu Nhiễm tỉnh táo lại.
“Đừng giả ngu. Tôi đã nhìn ra từ sớm là cô ấy muốn theo đuổi cậu.” Nguyễn Hãn cười nói.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Khương Niệm vẫn tới quán bar, nhưng cô cũng không hỏi về Diêu Nhiễm nữa. Cô chỉ đến để giải trí, chắc chắn đã từ bỏ. Nguyễn Hãn không khỏi thở dài: “Theo đuổi cậu thật khó mà. Tôi đã nói cô ấy không thể cầm cự được bao lâu. Trước đó nhất định là vì cao hứng cho nên muốn theo đuổi một người vô tâm như cậu.”
Diêu Nhiễm uống một ngụm rượu, có vị đào, lập tức gợi lên ký ức, viên kẹo vị đào tan chảy trong nụ hôn nồng nàn giữa hai người. Thậm chí còn tuyệt hơn khi ngậm nó trong miệng.
Nguyễn Hãn thấy tối nay Diêu Nhiễm im lặng khác thường, hình như cũng uống nhiều quá, “Cậu sao vậy?”
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Có chuyện gì vậy?
Muộn Tao bị bạn chọc đến đau lòng hahahaha,
Chú chó thẳng thắn cũng đau khổ chờ đợi Boss Diêu, sẽ đến lúc đôi chân của mình yếu đi sau khi chúng ta ở bên nhau.
Diêu Nhiễm vẫn không có phản ứng gì nhiều. Nàng đã xúc động và bốc đồng ở studio tối nay. Sau khi xảy ra tình huống này, nàng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Khương Niệm tưởng rằng nàng đang nghi ngờ lời nói của mình, cau mày, tiếp tục nghiêm túc năn nỉ: “Chị tin em đi mà.”
Cô cầu xin sự tin tưởng một cách chân thành. Diêu Nhiễm đối mặt với Khương Niệm, không chắc liệu nàng có thể tin tưởng cô được hay không. Nàng bình tĩnh suy nghĩ, có lẽ chuyện đó cũng không quan trọng. Mọi thứ giữa họ ngay từ đầu nhiều phi lý, không nên tiếp tục nữa, đến lúc phải buông tay rồi. Nàng đã nuông chiều bản thân đủ nhiều trong khoảng thời gian này.
“Em không cần phải giải thích với tôi nhiều như vậy.”
“Em phải giải thích rõ ràng với chị chứ.” Khương Niệm vẫn kiên trì nhìn chằm chằm người trước mặt, “Bởi vì em thích chị.”
Cô nói không hề do dự, với sự chân thành và thâm tình.
Đêm hè nóng nực, khi những lời nói này cất lên theo làn gió đêm, Diêu Nhiễm nhìn vào đôi mắt nhiệt tình và điềm tĩnh của cô, cảm thấy cơn gió đang thổi một hơi ấm vào trái tim mình.
Thích thì cứ thích thôi, Khương Niệm cũng không cần phải giấu giếm, cô đã giữ lời nói này trong lòng quá lâu rồi.
Thích dễ dàng như vậy sao? Bởi vì họ đã ngủ với nhau một cách bốc đồng và vướng vào những tình huống mập mờ. Liệu đây có thể coi là thích không? Thậm chí, họ còn chưa hiểu gì về nhau.
Diêu Nhiễm cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Đừng để ý tới những lần ngoài ý muốn đó.”
Ngoài ý muốn? Ánh mắt Khương Niệm vẫn kiên cường như cũ, cô cắn môi, không khỏi ủy khuất hỏi: “Mỗi lần chị đối xử với em như vậy đều là 'ngoài ý muốn' thôi sao?”
Diêu Nhiễm vẫn im lặng, những lần đó đều vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng, nói là ngoài ý muốn cũng không chính xác. Nàng không thể tự lừa dối việc mình đã bị Khương Niệm hấp dẫn. Một cảm giác mà nàng chưa từng có trước đây, nó quá mãnh liệt đến mức không thể bỏ qua được. Đồng thời, nàng cũng cảm thấy mình bốc đồng một cách vô lý. Tại sao trái tim nàng lại rung động trước một mối quan hệ mập mờ không rõ ràng? Phải chăng vì kìm nén quá lâu nên khó có thể cưỡng lại được sự đam mê mà đối phương mang đến cho mình?
“Không phải như chị nghĩ đâu. Lần đầu tiên gặp chị, em đã bị chị hút hồn rồi.” Trong đầu Khương Niệm có rất nhiều điều muốn nói. Bây giờ cô mới có cơ hội bày tỏ: “Đêm đó, em thật sự không thể cưỡng lại sự thôi thúc muốn ở cạnh chị...”
Đêm đầu tiên, họ trốn trong góc quán bar và hôn nhau cuồng nhiệt rất lâu. Khi nghe Diêu Nhiễm nhẹ nhàng hỏi cô có muốn vào khách sạn không, cô như bị đóng băng. Nhưng trong bầu không khí đó, cô phải đối mặt với một người mà trái tim cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô không thể từ chối.
Diêu Nhiễm cũng nhớ rõ ngày đó Khương Niệm cũng khơi dậy cảm xúc của nàng, mặc dù biết điều đó không thích hợp nhưng nàng chỉ muốn giải tỏa mà thôi. Nàng chưa bao giờ tưởng tượng rằng cho đến bây giờ hai người họ vẫn còn vướng mắc với nhau.
“Để có cơ hội gặp được chị, em luôn lui tới Thời Gian.” Khương Niệm nói ra tất cả mà không cần giữ thể hiện.
Nghe Khương Niệm nói xong, tâm trí vừa sắp xếp của Diêu Nhiễm lại trở nên hỗn loạn.
Đứng trên đường, họ im lặng một lúc lâu.
“Em có thể theo đuổi chị không?” Khương Niệm hỏi một cách thiếu kiên nhẫn và mong đợi Diêu Nhiễm trả lời. Cô luôn kìm nén, đặc biệt là mỗi khi hai người gặp nhau, cô phải cố gắng khống chế cảm xúc của mình dù trong lòng rất đau đớn.
Khi nghe Khương Niệm nói thẳng, Diêu Nhiễm bối rối buột miệng: “Không được.”
“Vì sao?” Khương Niệm càng thêm đau lòng, nghĩ đến Diêu Nhiễm dường như chỉ thích thú mỗi khi họ thân mật. “Chị không thể chấp nhận cách tiếp cận của em sao?”
Nàng đã trả lời theo tiềm thức, sợ nếu nói được, sau này sẽ khó xử khi đối mặt với Khương Niệm. Diêu Nhiễm bình tĩnh lại và nói: “Chúng ta nên bình tĩnh lại đã.”
Bình tĩnh trở lại, Khương Niệm yên lặng nhìn Diêu Nhiễm, mũi có chút đau nhức. Vì sao luôn đẩy cô ra? Khi nàng nói “không”, rõ ràng chỉ là buộc miệng...
Diêu Nhiễm quay người bỏ đi, nói rằng mình có việc phải làm.
Trở lại xe, Diêu Nhiễm ngồi đắm mình trong trạng thái thẫn thờ một lúc lâu, rồi xoa trán để thư giãn.
Nàng cố gắng giữ lý trí trong khi tâm tình vẫn đang hỗn loạn. Mối quan hệ giữa nàng và Khương Niệm quá khó hiểu, những diễn biến này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của nàng. Nàng biết mỗi bước đi trong lòng đều không đủ bình tĩnh, mới dẫn đến sự bối rối như vậy.
...
Bánh đã ăn gần hết, Tứ Mao thấy Khương Niệm quay lại, lập tức vẫy đuôi chào đón.
Khương Niệm cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa nói: “Cậu bé ngoan.”
Khâu Lam thấy tâm trạng Khương Niệm không ổn, cô đi thẳng lên lầu mà không chào hỏi mọi người. Khâu Lam nhìn rồi đi theo Khương Niệm lên lầu.
“Trình Thiên nói muốn cùng cậu bàn bạc về hình xăm.”
Khương Niệm cúi mặt: “Nói với chị ấy, tôi không có thời gian tiếp chị ấy, đừng làm phiền tôi.”
Đêm nay thật hỗn loạn, Khâu Lam biết Khương Niệm nhất định sẽ không muốn giúp Trình Thiên xăm hình, cô hỏi Khương Niệm: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Nàng hiểu lầm cậu à?”
Khương Niệm vẫn im lặng.
Khâu Lam giúp phân tích để an ủi cô: “Nghĩ thoáng một chút. Nàng ghen cũng tốt, có tình ý thì mới ghen.”
Khương Niệm vẫn không nói chuyện, buồn bã không muốn nói thêm gì.
“Đừng làm tôi sợ.” Khâu Lam chưa bao giờ thấy Khương Niệm trong trạng thái này, “Cậu không sao chứ?”
Khương Niệm sau đó ngẩng đầu nói: “Tôi đã tỏ tình rồi.”
Cậu ấy thật sự đã thổ lộ tình cảm của mình sao? Khâu Lam nghĩ, nhận ra đây quả thực là phong cách của Khương Niệm, nếu thích sẽ chủ động.
“Sau đó thì sao?” Khâu Lam nói: “Bị từ chối?”
Khương Niệm gật đầu: “Ừ.”
“Tôi đã nói với cậu rồi, để biến mối quan hệ mập mờ này thành mối quan hệ tích cực rất là khó.”
“Tại sao?” Khương Niệm nghĩ đơn giản. Đã bị đối phương hấp dẫn, tại sao không thể ở bên nhau?
“Sự bất an.” Khâu Lam lại nhìn Khương Niệm, thành thật nói: “Cậu như một kẻ phong lưu, suốt ngày được vây quanh bởi các cô gái xinh đẹp. Nếu là tôi, tôi cũng không khỏi lo lắng.”
Khương Niệm: “...”
Khâu Lam khoanh tay lại, nghĩ đến dáng vẻ của Diêu Nhiễm, “Tôi nghĩ nàng cũng không phải là người tùy tiện. Làm sao có thể...”
Khương Niệm nhất thời không có cách nào giải thích rõ ràng, cũng không có tâm tình nói chuyện, cô đuổi khéo Khâu Lam: “Tôi muốn ở một mình một, cậu không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi.”
Khâu Lam không nói nên lời.
Có vẻ như lần này cô thực sự bế tắc, giống như không thể yêu thêm ai khác nữa.
-
Mấy ngày nay, Diêu Nhiễm đến gặp Nguyễn Hãn, nàng đi đến văn phòng của Nguyễn Hãn, gõ cửa nhưng không có người trả lời, liền vặn tay nắm.
Cửa bị khóa từ bên trong và không đẩy ra được.
Diêu Nhiễm lại gõ cửa.
Lúc này, giọng nói của Nguyễn Hãn từ bên trong truyền đến: “Chờ một chút.”
Diêu Nhiễm đợi hai phút, sau đó cửa mở ra, nàng nhìn thấy mặt Nguyễn Hãn đỏ bừng, hỏi: “Sao cửa lại khóa?”
Nguyễn Hãn sờ gáy nói: “Quen tay khóa thôi. Sao cậu đến sớm vậy? “
Diêu Nhiễm nhìn về phía sau Nguyễn Hãn và phát hiện Hứa Hạ đang ở đó. Cảm xúc trở nên tinh tế. Hai người ở cùng một phòng, cửa lại bị khóa. Tại sao lại có cảm giác mập mờ vậy?
Hứa Hạ ngoan ngoãn chào hỏi: “Chị Nhiễm.”
“Hôm nay em không có lớp à?” Diêu Nhiễm thản nhiên hỏi.
“Dạ, nên tối nay em định qua giúp đỡ.” Hứa Hạ cười nói.
Nguyễn Hãn liếc nhìn qua, thấy con sói con này thật giỏi giả vờ. Cô nói với Diêu Nhiễm: “Vai tôi hơi khó chịu, nên để em ấy xoa bóp một chút.”
Diêu Nhiễm nhìn hai người trước mặt và tự hỏi mình lại nghĩ vớ vẩn gì nữa. Mối quan hệ của họ thân thiết như chị em ruột. Đã thế Hứa Hạ còn nhỏ hơn Nguyễn Hãn hơn chục tuổi.
Hứa Hạ nói: “Các chị bận việc, em ra ngoài trước.”
“Ừ.” Diêu Nhiễm nhớ tới Nguyễn Hãn vốn không muốn Hứa Hạ đến quán bar giúp đỡ. Có lẽ Hứa Hạ đang cần tiền, nên đến làm thêm.
Sau khi Hứa Hạ đi ra ngoài, Nguyễn Hãn uống một ngụm nước, cùng Diêu Nhiễm nói chuyện làm ăn: “Trước đây, tôi cũng từng giao thiệp với giám đốc bên SL, nghe nói công việc hiện tại của cô ấy rất tốt, có thể tham gia vào các phi vụ làm ăn. Cậu có thể tìm thời gian để trao đổi với cô ấy.”
Gần đây xảy ra nhiều chuyện đến nỗi cô gần như quên mất những gì Diêu Nhiễm hỏi mình, cô chỉ nhớ hai ngày nay nàng đang tìm kiếm thông tin liên lạc.
Diêu Nhiễm nhận được danh thiếp WeChat từ Nguyễn Hãn, “Được rồi, cảm ơn.”
Nguyễn Hãn nói: “Cậu muốn cảm ơn tôi chuyện gì?”
Nhớ đến cuộc điện thoại xấu hổ trước đó, Diêu Nhiễm vẫn quan tâm hỏi Nguyễn Hãn: “Dạo này cậu vẫn ở một mình chứ?”
“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Nguyễn Hãn cười khô khốc.
Lời nói của Diêu Nhiễm nghẹn lại trong cổ họng. Nàng không thể nói ra những điều mình đã nghe thấy trong cuộc điện thoại đó. Nàng mỉm cười nhẹ: “Tôi cảm thấy gần đây cậu khá bận rộn.”
Nguyễn Hãn do dự, “...Không, vẫn như cũ thôi.”
Diêu Nhiễm nghe Nguyễn Hãn nói như vậy, nàng không thể hỏi thêm điều gì nữa. Phải chăng nàng lại nhạy cảm nữa rồi? Sau khi quen biết Khương Niệm, nàng phát hiện ra mình đối với một số việc ngày càng trở nên nhạy cảm hơn...
Nguyễn Hãn đổi chủ đề: “Chúng ta ra ngoài uống chút rượu đi.”
Diêu Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừ.”
Sau khi đi ra khỏi văn phòng, bầu không khí bên ngoài rất náo nhiệt, Diêu Nhiễm nghe thấy một giọng hát quen thuộc. Nàng nhìn lên sân khấu, quả nhiên là Khương Niệm.
Sau ngày hôm đó, Khương Niệm không liên lạc với Diêu Nhiễm nữa. Thật ra cô cũng rất bối rối, muốn gửi cho Diêu Nhiễm vài tin nhắn, nhưng lại sợ nhận lại sự từ chối lạnh lùng hơn. Dù mặt dày nhưng cô vẫn buồn và tổn thương khi bị đối xử lạnh lùng...
Sự trầm mặc của Khương Niệm kéo dài không lâu. Sự bi quan không phù hợp với tính cách của cô. Khi cô buồn bã, cô thích làm cho bản thân sôi động hơn, rồi những lo lắng của cô sẽ bị quên đi. Mấy ngày trước, Nguyễn Hãn hỏi đùa rằng cô có muốn đến hát ở quán bar không, cô lập tức đồng ý.
Cô đã hát ở đây vài ngày.
Nguyễn Hãn hỏi Diêu Nhiễm: “Cậu có thấy hôm nay việc kinh doanh của chúng ta tốt hơn nhiều không?”
Diêu Nhiễm đang phân tâm và không nghe thấy lời Nguyễn Hãn. Một lúc sau nàng mới nhận ra Nguyễn Hãn đang nói chuyện với mình: “Cậu vừa nói cái gì?”
“Tôi nói sau khi Khương Niệm đến hát, việc kinh doanh của quán đã phát đạt hơn rất nhiều.” Nguyễn Hãn lặp lại, cô giải thích với Diêu Nhiễm: “Lần trước tôi đã hẹn em ấy, chúng tôi đã thỏa thuận rằng nếu em ấy đến hát tôi sẽ miễn phí hóa đơn.”
Diêu Nhiễm bình tĩnh mỉm cười: “Ừ.”
Nguyễn Hãn thấy nàng mất tập trung, hỏi: “Gần đây lại có tâm sự à?”
Diêu Nhiễm vẫn chưa lên tiếng.
“Cậu mà không nói cho tôi biết trong lòng đang nghĩ gì, tôi sẽ bóp chết cậu.” Nguyễn Hãn tự tiến thêm một bước.
Đêm nay Khương Niệm hát một ca khúc vô cùng sôi động, khiến khán giả không ngừng reo hò.
Diêu Nhiễm thỉnh thoảng nhìn lên sân khấu. Nguyễn Hãn nghĩ thầm nếu nàng đã không muốn nói, thì cô nên lật bài trước. Đây là cách tốt nhất.
“Hiện tại Khương Niệm không còn theo đuổi cậu à?” Nguyễn Hãn nhìn Diêu Nhiễm, đột nhiên hỏi.
Diêu Nhiễm tỉnh táo lại.
“Đừng giả ngu. Tôi đã nhìn ra từ sớm là cô ấy muốn theo đuổi cậu.” Nguyễn Hãn cười nói.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Khương Niệm vẫn tới quán bar, nhưng cô cũng không hỏi về Diêu Nhiễm nữa. Cô chỉ đến để giải trí, chắc chắn đã từ bỏ. Nguyễn Hãn không khỏi thở dài: “Theo đuổi cậu thật khó mà. Tôi đã nói cô ấy không thể cầm cự được bao lâu. Trước đó nhất định là vì cao hứng cho nên muốn theo đuổi một người vô tâm như cậu.”
Diêu Nhiễm uống một ngụm rượu, có vị đào, lập tức gợi lên ký ức, viên kẹo vị đào tan chảy trong nụ hôn nồng nàn giữa hai người. Thậm chí còn tuyệt hơn khi ngậm nó trong miệng.
Nguyễn Hãn thấy tối nay Diêu Nhiễm im lặng khác thường, hình như cũng uống nhiều quá, “Cậu sao vậy?”
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Có chuyện gì vậy?
Muộn Tao bị bạn chọc đến đau lòng hahahaha,
Chú chó thẳng thắn cũng đau khổ chờ đợi Boss Diêu, sẽ đến lúc đôi chân của mình yếu đi sau khi chúng ta ở bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.