Thưởng Thức

Chương 83: Em rất quan trọng

Thanh Thang Xuyến Hương Phái

19/06/2024

Diêu Nhiễm thấy Diêu Kỳ gửi một loạt tin nhắn mà không nói rõ điểm chính, vì vậy nàng trực tiếp hỏi Khương Niệm: “Tối nay Diêu Kỳ đã nói gì với em?”

Khương Niệm sửng sốt một chút, nhưng khi nghe được câu hỏi của Diêu Nhiễm, cô lại thấp giọng trả lời: “Cô ấy nói... gia đình đang sắp xếp cho chị đi xem mắt, muốn thúc giục chị kết hôn.”

“Không có, tôi đã từ chối rồi.” Diêu Nhiễm lập tức giải thích, đúng là có chuyện này, nhưng nàng đã không để ý tới. Nàng chỉ không ngờ Diêu Kỳ lại nói chuyện này với Khương Niệm.

“Ừ.” Khương Niệm gật đầu đồng ý, giọng điệu thoải mái và thản nhiên, nhưng trên mặt cô vẫn có sự thất vọng và không vui.

Diêu Nhiễm lại gần, nhìn cô, ấm áp nói: “Không phải như em nghĩ đâu.”

Khương Niệm lẩm bẩm nói: “Em cũng không có nghĩ nhiều.”

Diêu Nhiễm chất vấn hỏi: “Thật sao?”

“Em biết chị sẽ từ chối mà.” Khương Niệm cười nói thêm: “Chị có một người bạn gái tốt như em, chắc chắn sẽ coi thường người khác.”

Diêu Nhiễm không khỏi bật cười, gật đầu, đáp lại câu nói của cô: “Đúng vậy.”

Đứng im một lúc, Khương Niệm lẩm bẩm: “Em đi tắm, khắp người đều có mùi.”

Diêu Nhiễm nhìn cô một mình đi vào nhà tắm.

Mùi rượu và thịt nướng trộn lẫn vào nhau, Khương Niệm đứng dưới vòi hoa sen, người ướt sũng từ đầu đến chân, tối nay cô có chút mất tập trung, không để ý nhiều đến thời gian, cô tắm lâu hơn bình thường một chút.

Diêu Nhiễm ở phòng tắm thứ hai tắm rửa xong, đi vào phòng ngủ, phát hiện Khương Niệm còn đang tắm, nàng ngồi trên ghế sofa đơn, lật xem một cuốn sách.

Một lúc sau, tiếng vòi hoa sen bên trong ngừng lại, nàng nghe thấy Khương Niệm đang sấy tóc, nên đặt cuốn sách xuống, đi tới.

Khương Niệm mặc váy ngủ, đứng sấy tóc mái tóc ướt rối bù trước gương.

Diêu Nhiễm nhìn thấy, tiến lại gần cầm máy sấy tóc trên tay cô, đứng sau lưng giúp cô sấy.

Khương Niệm nhìn nàng trong gương, không nói gì, chỉ đứng đó bất động.

Diêu Nhiễm giúp cô sấy tóc, thỉnh thoảng lại nhìn cô. Đêm nay cô rất im lặng.

Mái tóc ướt dần dần trở nên bồng bềnh và khô ráo. Một lúc lâu sau, Diêu Nhiễm đặt máy sấy tóc xuống. Cô soi gương lần nữa, rồi đưa tay vuốt thẳng mái tóc xoăn dài có hơi rối.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê |||||

Nhìn xong, Khương Niệm xoay người muốn đi ra ngoài.

Kết quả, Diêu Nhiễm đứng yên không nhúc nhích, Khương Niệm vừa quay người lại, hai người đã mặt đối mặt, cơ thể mơ hồ chạm nhẹ.

Diêu Nhiễm nhìn chằm chằm vào cô.

Khương Niệm mím môi.

Nhìn thấy cô như vậy, Diêu Nhiễm suy nghĩ một chút, chủ động hỏi: “Em không tin tưởng tôi sao?”

Tuy rằng Khương Niệm tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng cô cũng không thể che giấu suy nghĩ của mình, có chút buồn bã, nàng có thể nhìn thấy được.

“Không có.” Khương Niệm phủ nhận, cô nhìn ánh mắt dịu dàng ân cần của Diêu Nhiễm, “Chỉ là...”

Diêu Nhiễm cũng nhìn cô: “Sao thế?”

“Diêu Kỳ nói, chị không phải là người coi trọng tình cảm, có thể sẽ cưới người mà mình không thích.” Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Niệm vẫn nói cho nàng biết sự bất an của mình.

Khi Diêu Kỳ nói điều này, trong lòng cô thực sự cảm thấy bất an. Cô tin rằng Diêu Nhiễm luôn thành thật với cô, nhưng cô lo lắng rằng trong lòng Diêu Nhiễm mối quan hệ này không quan trọng, và sẽ bị Diêu Nhiễm xếp “thứ hai“. Suy cho cùng, trong cuộc sống tình yêu không phải là tất cả, và cô nghĩ Diêu Nhiễm cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Càng nghĩ Khương Niệm càng cảm thấy hơi bực bội, nhất là việc Diêu Nhiễm kết hôn với người khác, chỉ nghĩ đến điều đó, cô không thể chấp nhận được.

Diêu Nhiễm hạ mắt xuống nhìn cô. Nàng cũng từng trải qua cảm giác này, nàng hiểu được nỗi lo lắng của Khương Niệm.

Khương Niệm vẻ mặt ủy khuất hỏi: “Có thật không?” Cô nhìn chằm chằm Diêu Nhiễm, muốn có một câu trả lời chắc chắn và chính xác để xoa dịu nỗi bất an trong lòng.

Diêu Nhiễm lắc đầu và vuốt tóc cô.



Ánh mắt Khương Niệm vẫn còn hơi xót xa. Một mặt, cô không tin Diêu Nhiễm sẽ bỏ rơi cô, nhưng mặt khác, cô cảm thấy những gì Diêu Kỳ nói là thực tế, hơn nữa, Diêu Nhiễm quả thực đã ở bên một người mà nàng không thích...

Dù sao thì tối nay đầu óc cô đột nhiên muốn phát điên.

Trước đây cô sẽ không cân nhắc nhiều như vậy, nhưng bây giờ, cô mong hai người sẽ có một mối quan hệ lâu dài, nên sau khi nghe những lời đó, khó tránh khỏi trở nên nhạy cảm.

“Trước kia tôi cũng không quan tâm lắm, bởi vì...” Diêu Nhiễm nhẹ nhàng nói, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt Khương Niệm, thẳng thắn nói: “Tôi chưa từng gặp người mà mình quan tâm, và tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ thích một ai đó, nên những chuyện như vậy là không cần thiết.”

Đó là lý do tại sao nàng có thể coi hôn nhân như một cuộc giao dịch, bởi vì nàng hoàn toàn không quan tâm.

Nhịp tim của Khương Niệm dần dần tăng lên, cô vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, nghiêm túc hỏi: “Bây giờ thì sao?”

Diêu Nhiễm cũng nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh nói với cô: “Em rất quan trọng.”

Nếu không gặp Khương Niệm, nàng vẫn sẽ sống một cuộc sống độc thân yên bình, không cần bàn về vấn đề tốt hay xấu. Sau khi gặp Khương Niệm, cuộc sống của nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng từ tận đáy lòng nàng lại thích sự thay đổi này, và muốn trân trọng nó.

Rất quan trọng, Khương Niệm lập tức cảm thấy an tâm, cô là một người vô cùng quan trọng và đặc biệt trong lòng nàng.

Diêu Nhiễm hiếm khi nói những lời như vậy, có lẽ vì luôn bình tĩnh và lý trí nên những lời này thốt ra từ miệng nàng với giọng điệu vô cùng chân thành và lãng mạn.

Khương Niệm mỉm cười.

Diêu Nhiễm nhìn mặt cô, đứng đó một lúc rồi chủ động ôm người trước mặt.

Khương Niệm chui vào vòng tay nàng.

Diêu Nhiễm xoa đầu cô, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô: “Đừng suy nghĩ nhiều.”

Khương Niệm ở trên vai cô lẩm bẩm “Ừ”, cái ôm này vừa đủ ấm áp, khiến toàn thân cô cảm thấy được bao bọc bởi một cảm giác an toàn dịu dàng.

Ôm Khương Niệm một hồi, Diêu Nhiễm mới buông cô ra.

Khương Niệm có chút bất mãn, muốn được dỗ dành thêm chút nữa. Nhưng việc dỗ dành người khác hẳn là điểm mù của Diêu tổng. Cô chỉ nhìn Diêu Nhiễm và không nói gì.

Trước khi đi ngủ, Diêu Nhiễm lại nhận một cuộc gọi công việc khác và nói chuyện rất lâu. Khi nàng kết thúc cuộc gọi, ngẩng đầu liền thấy Khương Niệm đang nằm trên giường.

Diêu Nhiễm bước đến bên giường và nhìn cô.

Khương Niệm vẫn chưa ngủ, im lặng nhìn lại nàng.

Diêu Nhiễm cũng nằm xuống giường trong giây lát, nàng nhìn về phía Khương Niệm lúc này vờ như ngủ say, nhưng nàng lại thấy kỳ lạ.

Chăn bông phát ra âm thanh khi bị cọ xát, nàng nghiêng người thấp giọng hỏi: “Tối nay có uống nhiều không?”

Khương Niệm lẩm bẩm trả lời: “Không có.”

Một cuộc trò chuyện đơn giản, hỏi và trả lời, sau đó là sự im lặng.

Diêu Nhiễm do dự một lát, thay vì đợi Khương Niệm lăn tới, nàng lại chủ động nghiêng người về phía Khương Niệm, sau đó ôm chặt lấy cô.

Mùi hương cơ thể quen thuộc và ưa thích tích tụ xung quanh, Khương Niệm giật mình, trong lòng lập tức rung động.

Diêu Nhiễm ôm cô từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Vẫn không vui à?”

Khương Niệm nghe ra sự lo lắng, im lặng cười khúc khích.

Cảm giác như tối nay... Diêu tổng đang cố gắng rất nhiều để dỗ dành bạn gái.

Khương Niệm xoay người trong lòng nàng, nhìn nàng, nghiêm túc trả lời: “Không có.”

Dù nói không, nhưng rõ ràng tâm trạng của cô suốt đêm nay không tốt. Diêu Nhiễm có hơi hụt hẫng, quả thực nàng không giỏi làm người khác vui vẻ. Khi hai người ở cùng nhau, phần lớn thời gian Khương Niệm đều chủ động pha trò bằng nhiều cách khác nhau.

Nhìn nhau vài giây.

Diêu Nhiễm: “Vậy sao em không để ý tới tôi?”

Khương Niệm nhịn cười, ánh mắt lưu luyến trên mặt nàng, cố ý lẩm bẩm: “Sao em có thể không để ý đến chị chứ?”

Diêu Nhiễm không nói nên lời... Nàng cảm thấy hơi xấu hổ nếu nói tiếp.



Nàng im lặng ôm Khương Niệm chặt hơn, dùng tay còn lại nhẹ nhàng chậm rãi xoa tóc cô, vẫn nhìn vào má cô, ánh mắt dịu dàng lướt qua cô.

Khuôn mặt hai người gần nhau, bị nhìn chằm chằm như thế này, Khương Niệm liền không có tiền đồ, trong lòng lập tức dịu lại. Lúc này cô mới nhận ra, Diêu tổng cũng biết quyến rũ...

Cô chăm chú nhìn, chưa thấy đủ và muốn nhìn thêm.

Diêu Nhiễm nhìn ra cô chỉ là đang đợi nàng dỗ dành thêm một chút mà thôi, mỉm cười xoa đầu Khương Niệm, sau đó hôn lên khóe môi cô.

Khương Niệm sau khi được hôn không khỏi mỉm cười, cô vẫn đang giả vờ bình tĩnh. Sau khi được hôn nhẹ, hơi thở trở nên hỗn loạn.

Diêu Nhiễm thấy cô cười, nhẹ nhàng hỏi: “Thấy đỡ hơn chưa?”

Khương Niệm không khỏi bật cười, khóe môi cong lên càng rõ ràng, nhưng cô vẫn không ôm Diêu Nhiễm mà kiên quyết nói: “Không, chưa đủ gần gũi.”

Diêu Nhiễm thích nhìn nụ cười của Khương Niệm, không nhịn được... Nàng trực tiếp cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Khương Niệm.

Khương Niệm cảm nhận rõ nụ hôn của nàng, tim đập nhanh.

Diêu Nhiễm cẩn thận giữ gáy và hôn cô sâu hơn.

Nụ hôn thật nóng bỏng và ngọt ngào.

“Ừm.” Khương Niệm bị hôn mấy cái không khỏi hừ một tiếng, hai tay hoàn toàn không tự chủ mà vòng qua eo Diêu Nhiễm, vô thức thu hẹp khoảng cách.

Diêu Nhiễm từ từ buông môi và lưỡi ra, hạ mắt xuống nhìn cô, sau đó chạm vào những sợi tóc rải rác trên trán cô, rồi dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào làn da mỏng manh.

Lúc này, ánh mắt dịu dàng của nàng trông giống như lúc họ đang làm tình, nhịp tim Khương Niệm đập nhanh hồi lâu, cô rất thích những cử chỉ nhỏ như xoa đầu, chạm vào tóc, dù im lặng, nhưng từng chi tiết đều chứa đựng sự yêu thương.

Khương Niệm để nàng vuốt tóc, trong mắt mang theo nụ cười, cảm thấy xấu hổ vì Muộn Tao đêm nay dỗ dành cô nghiêm túc như vậy. Cô ôm chặt Diêu Nhiễm không buông ra, khàn giọng hỏi: “Tối nay chị cố tình quyến rũ em phải không?”

Diêu Nhiễm cau mày, thỉnh thoảng bị lời nói của Khương Niệm làm cho cạn lời, đồng thời cảm thấy buồn cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười duyên dáng.

Khi không cười, nàng thường mang lại cảm giác dịu dàng nhưng lạnh lùng. Khi cười như thế này, chỉ có sự dịu dàng.

Khương Niệm mở to mắt, cảm thấy linh hồn của mình đã bị đưa đến cực hạn, không còn có thể dè dặt trước mặt Diêu Nhiễm nữa. Cô tiến lại gần hôn lên môi nàng, rồi mút lấy môi nàng một cách háo hức và tham lam.

Cuối cùng cũng chịu để ý đến mình. Diêu Nhiễm hôn đáp lại, ngầm điều chỉnh góc độ, đặt môi hôn mình lên môi cô.

Hôn môi còn chưa đủ, Khương Niệm còn hôn lên má, cằm và cổ nàng, như thể đang dùng môi mình chiếm hết mọi thứ. Cô hôn nàng hơi mạnh, không thể tưởng tượng được nếu Diêu Nhiễm có tình cảm với người khác như vậy. Nàng chỉ có thể là của riêng cô.

Diêu Nhiễm đưa ngón tay vào trong mái tóc bồng bềnh rối bù của Khương Niệm, cúi đầu chủ động chặn môi và lưỡi của Khương Niệm lại, sau đó nụ hôn sâu và dính chặt, “Ừm.”

Khương Niệm nấn ná hôn nàng rất lâu mới buông ra. Cô ôm chặt lấy Diêu Nhiễm, chiếm hữu hoàn toàn.

Diêu Nhiễm đã quen với việc cô vô liêm sỉ như vậy, nhìn thẳng vào, nàng hỏi: “Sao vậy?”

Khương Niệm đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó tim đập mạnh nói: “Nếu muốn kết hôn, chỉ có thể gả cho em.”

Cô nói chắc nịch và nghiêm túc.

Ánh mắt Diêu Nhiễm dịu lại, mỉm cười: “Ừ.”

Khương Niệm cũng cười, kỳ thật tối hôm nay Diêu Nhiễm nói với cô “Em rất quan trọng” cũng đủ khiến cô vui vẻ rất lâu rồi.

Cô nhìn chằm chằm Diêu Nhiễm một lúc, không nhịn được mà từ từ đưa môi mình đến gần môi nàng, tiếp tục chạm vào. Vừa hôn cô, cô vừa hung hãn nói: “Em muốn “bắt nạt” chị.”

Diêu Nhiễm dừng lại một chút, nhìn cô rồi nhẹ nhàng thở dài: “Được.”

_________

Tác giả có điều muốn nói:

Ôi, tỷ tỷ cưng quá. Bây giờ chú chó ngày nào cũng vui vẻ. Tỷ tỷ dỗ chú chó thật dễ dàng. Cô xoắn ngón chân và vẫy đuôi.

Đếm ngược đến cuối (khoảng 3 chương)

Editor: Ngọt quá! Làm mấy nay không dám ăn bánh hay uống trà sữa luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thưởng Thức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook