Chương 45: Khi Khương Niệm hôn lần nữa, Diêu Nhiễm ôm eo cô
Thanh Thang Xuyến Hương Phái
31/05/2024
Diêu Nhiễm kết nối với video, trên màn hình, Khương Niệm đang ôm Tứ Mao. Cô mỉm cười và dùng ngón tay trêu chọc chú chó con. Đó là một cảnh tượng rất ấm áp và dễ thương.
Khương Niệm ngẩng đầu nhìn màn hình hỏi: “Tăng cân rồi!”
“Hả?” Diêu Nhiễm theo bản năng nhìn Khương Niệm.
“Tứ Mao gần đây đã mập lên rất nhiều.” Khương Niệm tiếp tục nói huyên thuyên. Sau khi quét qua người trên màn hình, cô vẫn không rời mắt đi. Cô thích nhìn Diêu Nhiễm mặc áo choàng với mái tóc dài buông xõa khi mới tắm xong. Làm sao một người có thể lạnh lùng, dịu dàng lại hấp dẫn đến vậy?
Diêu Nhiễm nhìn Tứ Mao: “Thật sao?”
“Ừ, lúc đến chị sờ vào thử là có thể cảm nhận được.” Khương Niệm đang nói, tiểu gia hỏa trong lòng trở nên bồn chồn, rúc mũi ngửi ngửi mặt cô, “Này, Tứ Mao, đừng làm loạn, con đúng là một đứa trẻ hư hỏng.”
Nhìn tình huống trên màn hình, Diêu Nhiễm không khỏi mỉm cười, nàng phát hiện Tứ Mao rất giống Khương Niệm, rất ồn ào.
Khương Niệm nhặt một quả bóng đồ chơi dưới đất ném ra ngoài, sau đó Tứ Mao chạy đi chơi với quả bóng.
Sau khi Tứ Mao rời đi, hai người nhìn nhau qua màn hình, sau đó là một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Khương Niệm hỏi nàng: “Tối mai chị mới về à?”
Diêu Nhiễm: “Ừ.”
Khương Niệm lại nói: “Tối mai bảy giờ em có một trận đấu...”
“Trận đấu nào?”
“Trận PK ở trường bắn cung.” Khương Niệm nói: “Vừa lúc rảnh rỗi nên em tham gia.”
Diêu Nhiễm suy nghĩ một lúc.
Khương Niệm thấy Diêu Nhiễm không trả lời, chắc chắn nàng không có thời gian đến xem rồi, mà nàng mới đi công tác về cũng sẽ mệt mỏi. Không nên khiến nàng vất vả
“Năm ngoái em cũng đi xem, khá vui.” Khương Niệm lập tức đổi chủ đề, mặc dù vẫn hy vọng Diêu Nhiễm sẽ tới, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn màn hình mỉm cười: “Chị ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon.”
Video call của họ không kéo dài lâu, chỉ nói vài lời rồi kết thúc.
Có lẽ do cô ấy quá buồn ngủ, nhưng bây giờ Diêu Nhiễm hoàn toàn tỉnh táo. Nàng kiểm tra vòng bạn bè trên WeChat của mình như thường lệ. Hôm nay Khương Niệm chỉ đăng một số bức ảnh công việc, nhưng những bức ảnh cô cho nàng xem đều không được đăng.
Ngày hôm sau, Diêu Nhiễm kết thúc cuộc họp với đối tác sớm hơn dự kiến. Nàng hỏi trợ lý có thể đổi vé chiều về sớm hơn không.
Một trong những quản lý bên đối tác là bạn học cũ của nàng trước đây. Hai người trao đổi vài câu: “Diêu tổng, tôi nhớ đã mấy năm rồi cậu không đến Hải Thành, tối nay tôi sẽ đãi cậu bữa tối.”
“Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng lần này tôi không nhận được.” Diêu Nhiễm cười nói.
“Chuyến bay của cậu là vào buổi tối, vẫn còn nhiều thời gian. Đừng khách sáo với tôi. Đây là một dịp hiếm có.”
Họ đều là những đối tác thường xuyên phải gặp mặt với. Diêu Nhiễm hay chấp nhận những lời mời thân thiện và lịch sự như vậy. Tuy nàng có tính cách lạnh lùng nhưng không phải là loại người sẽ từ chối người khác một cách lạnh lùng và sắc bén. Điều đó chỉ khiến mọi người xấu hổ và cản trở các mối quan hệ.
Diêu Nhiễm giải thích: “Tôi tạm thời có việc phải làm.”
“Sao lại vội vàng quay về Bắc Lâm?” Đối phương tiếc nuối thở dài: “Lần nào cũng như vậy hết. Cậu là người bận rộn, tính tham công tiếc việc của cậu vẫn không hề thay đổi.”
Đó không phải là vấn đề công việc, Diêu Nhiễm cảm thấy xấu hổ khi được khen ngợi như vậy. Nghĩ kỹ lại, những điều nàng quan tâm bấy nhiêu năm qua chỉ có công việc. Bạn bè của nàng đều đồng tình với nhận xét đó.
Sau khi đến sân bay.
Trợ lý chán nản hỏi Diêu Nhiễm: “Diêu tổng, cô còn độc thân à?” Theo lịch trình, rõ ràng không có sự sắp xếp công việc nào khác nên không cần phải đổi chuyến bay về.
Diêu Nhiễm nhìn cô và không nói gì.
Người trợ lý mỉm cười và mím môi, nhận ra rằng mình đang nói quá nhiều. Cô biết Diêu tổng tuy lạnh lùng nhưng lại rất dịu dàng với người khác, thỉnh thoảng nói đùa cũng không sao.
Bay về Bắc Lâm mất hai tiếng. Diêu Nhiễm chợp mắt trên máy bay.
...
Vào buổi tối, nhiều người tập trung tại câu lạc bộ bắn cung. Tối nay là trận đấu PK do chính câu lạc bộ tổ chức, mỗi năm chỉ diễn ra một lần, náo nhiệt hơn nhiều so với các trận giao hữu thông thường, không khí đương nhiên cũng căng thẳng hơn.
Rất nhiều bạn bè của Khương Niệm đều ở đây.
Nguyễn Hãn tối nay cũng đến, cô chỉ làm chủ quán bar, nhàn nhã hơn Diêu Nhiễm rất nhiều. Cô nghe nói tối nay Khương Niệm cũng tham gia cuộc thi nên cũng rất muốn đến ủng hộ cô.
Ở nội dung thi đấu 18 mét trong nhà, Khương Niệm đã dễ dàng giành chiến thắng ở vòng sơ loại đầu tiên.
Cả khán đài ồn ào. Trong lúc giải lao, Nguyễn Hãn cùng Khương Niệm trao đổi mấy câu: “Có dành được hạng nhất không?”
“Không nhất thiết phải như vậy.” Khương Niệm không phải người có tính cạnh tranh, cô khá lười biếng. Lần trước đối thủ chỉ kém cô mấy điểm mà thôi. Vui vẻ là đủ rồi'
“Em phải cố gắng hơn nữa, nếu tối nay có được tiền thưởng, em phải đãi chúng ta rượu đó nha.” Nguyễn Hãn không khách khí nói.
“Chị quản lý quán bar, còn muốn em đãi?” Khương Niệm phàn nàn.
“Cái đó thì khác.” Nguyễn Hãn mỉm cười nói.
“Được rồi,“ Khương Niệm phàn nàn, nhưng vẫn rất vui vẻ, “Nếu được tiền thưởng, tối nay em sẽ đãi mọi người một chầu.”
Trong khi Khương Niệm đang nói chuyện với đám người Nguyễn Hãn, cô không khỏi nhìn lại xung quanh, vẫn nuôi một tia hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó. Cô vốn đã sớm từ bỏ tia hy vọng này, thậm chí còn không rủ nàng đến, nên nàng sẽ không đến phải không? Hôm qua Diêu tổng đã chủ động gửi tin nhắn WeChat, có thể cây sắt đã nở hoa.
Thời gian nghỉ kết thúc và hiệp thứ hai bắt đầu.
Ở hiệp thứ hai người chơi mạnh hơn rất nhiều, Khương Niệm càng tập trung hơn.
Sau khi rời khỏi sân bay, Diêu Nhiễm không để tài xế đến đón, mà trực tiếp lái xe đến khu Xuân Phong. Khi nàng bước vào câu lạc bộ, trận đấu sắp kết thúc, trong hội trường đã có ít người hơn nhưng không khí của trận đấu cũng nóng dần lên.
“Sao cậu lại ở đây?” Nguyễn Hãn vô tình liếc nhìn Diêu Nhiễm đang đi tới, có chút không thể tin được.
Khi gặp Nguyễn Hãn, Diêu Nhiễm nhẹ nhàng nói: “Tới xem thử.”
“Không phải cậu đang đi công tác sao?”
“Buổi chiều đã trở về.” Diêu Nhiễm vẫn bình tĩnh trả lời. Nàng nhìn về phía trước, nhìn thấy Khương Niệm đang thi đấu, tay cầm cung tập trung vào hồng tâm nơi xa.
Nguyễn Hãn nhìn Diêu Nhiễm, nhẹ nhàng cười nói: “Mới về tới liền chạy đến đây gặp tôi... Đã mấy ngày không gặp, cậu cảm thấy thế nào?”
Diêu Nhiễm nhìn cô với vẻ mặt bất lực.
“Tôi chỉ đùa thôi, cậu đúng là không biết đùa.” Nguyễn Hãn lập tức kiềm chế bản thân. Cô đoán Khương Niệm đã gọi Diêu Nhiễm tới. Cô nghiêm túc hơn một chút, hỏi Diêu Nhiễm: “Lần này cậu thực sự có hứng thú phải không?”
Rủ đi du lịch cùng nhau, giờ đến xem trận đấu, không cần Diêu Nhiễm nói nhiều, Nguyễn Hãn cũng hiểu rằng Diêu tổng là người chủ động truy đuổi.
Khương Niệm bắn ra một mũi tên, màn trình diễn của cô không hề lý tưởng, chỉ còn lại vòng cuối cùng.
Những người chứng kiến đều thở dài tiếc nuối. Khương Niệm rất thoải mái thả cung xuống. Khi cô quay người lại, ánh mắt cô chạm phải bóng dáng của Diêu Nhiễm, cô cứng đờ tại chỗ. Lập tức, nụ cười trên khuôn mặt cô rất rạng rỡ và hạnh phúc.
Cuối cùng nàng cũng tới.
Khương Niệm hai mắt sáng lên, đi đến trước mặt Diêu Nhiễm, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn cùng vui sướng, không biết nên nói gì.
“Tại sao chị lại ở đây? Chị đến khi nào?”
Nói chính xác thì Diêu Nhiễm không thể nói được gì, cô nhìn Khương Niệm, bình tĩnh trả lời: “Tôi xong việc sớm nên đến xem thử.”
“Chính là như vậy.” Khương Niệm vẫn đang cười, khóe miệng nhếch lên.
Diêu Nhiễm nhìn thấy cô nhìn thẳng vào mình, cười không chút kiềm chế và trêu chọc nàng. Tại sao có nhiều người xung quanh mà cô cũng không xấu hổ?
“Này, còn có một cuộc thi đấu.” Nguyễn Hãn có thiện ý nhắc nhở Khương Niệm, thấy Khương Niệm vui mừng đến suýt chút nữa quên mất chính mình.
Khương Niệm có chút kìm nén sự vui mừng, nói: “Chỉ còn lại một hiệp.”
Diêu Nhiễm ấm áp nói: “Được rồi, đi thôi.”
Khương Niệm liên tục gật đầu: “Ừ.”
Lúc Khương Niệm đi chuẩn bị, Nguyễn Hãn nhìn về phía Diêu Nhiễm bên cạnh, “Diêu tổng, cậu có thấy mình lạnh lùng quá không? Không cần thiết lúc nào cũng duy trì tính cách lạnh lùng.”
Diêu Nhiễm khẽ chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Có à?”
Câu hỏi tu từ này cũng thật lạnh lùng, Nguyễn Hãn nghĩ, phải đến kiếp sau mới thấy được sự nhiệt tình của Diêu tổng. Kỳ thực Nguyễn Hãn có chút lo lắng, Khương Niệm là một người rất tốt, nhưng khi gặp được Diêu Nhiễm lạnh lùng như vậy, có thể trong thời gian ngắn sẽ cảm thấy sảng khoái, nhưng nếu lâu dài thì sao? Cô ấy có thể chịu đựng được không?
Diêu Nhiễm thấy Nguyễn Hãn chỉ nhìn mình mà không lên tiếng: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Nguyễn Hãn không biết nên nói thế nào, hiếm thấy Diêu Nhiễm yêu một người và chủ động để người khác đến gần. Cô chỉ hy vọng Khương Niệm khác với những người nàng gặp nhau trước đây.
Đó là ván PK cuối cùng, những người xem đều tập trung.
Sau khi chiếm lĩnh sân đấu, Khương Niệm điều chỉnh trạng thái, tập trung cao độ, bắn chính xác mấy mũi tên.
Mọi người không ngừng vỗ tay tán thưởng m.
Vòng này, Khương Niệm thể hiện cực kỳ xuất sắc. Vốn dĩ cô không có hy vọng giành được vị trí đầu tiên, nhưng hiện tại cô đang trên đà trở lại. Nếu mũi tên cuối cùng bắn trúng vòng 9 điểm thì sẽ chiếm vị trí đầu tiên.
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
Khương Niệm lần đầu tiên thi đấu, cũng cảm thấy áp lực. Dưới sự chú ý của mọi người, cô cúi đầu nhẹ nhàng lắp mũi tên, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh một lúc rồi giơ cung lên và kéo thật mạnh.
Đi kèm với độ căng lớn, sợi dây lỏng ra trong giây lát, mũi tên bay ra với tốc độ cao và trúng vào hồng tâm.
“Wow - đẹp quá -”
Một sự trở lại đẹp đẽ và gọn gàng khiến ai cũng phải reo hò.
Khương Niệm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay người lại, nghiêng đầu cười với Diêu Nhiễm, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Diêu Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười đáp lại.
“Chị này thật tuyệt vời, chị ấy thật xinh đẹp.”
“Tôi đã phát hiện ra từ lâu rồi. Tôi đã nhìn chằm chằm vào cô ấy cả đêm. Cô ấy thật xinh đẹp.”
“Thật tuyệt, thật tuyệt vời, tôi thích khí chất này.”
Trang phục của Khương Niệm mỗi khi cô bắn tên quả thực rất ngầu. Cô cao và xinh đẹp, trông rất bắt mắt.
Diêu Nhiễm thầm nghĩ, chỉ vì bề ngoài rất ngầu nên cô ấy luôn thu hút người khác.
Nàng không thể tránh khỏi nghĩ tới dáng vẻ Khương Niệm lúc nhận lỗi và làm nũng, khuôn mặt mềm mại đáng yêu. Sự tương phản với khoảnh khắc này không hề nhỏ.
Sau khi nhận được giải thưởng. Khương Niệm nóng lòng chạy đến chỗ Diêu Nhiễm. “Buổi thi đấu tối nay của em thế nào?
Diêu Nhiễm nói: “Không tệ.”
Họ còn chưa nói được vài lời thì những người khác đã tiến tới và nói: “Đi thôi nhà vô địch, cô đã đồng ý đãi chúng tôi một ly.”
Khương Niệm nhìn Diêu Nhiễm, thực ra cô thích ở một mình với nàng hơn. Khi ở bên cạnh có người khác, Diêu Nhiễm sẽ luôn trở nên xa cách, như thể nàng không quen cô.
“Chúng ta tới chỗ của tôi đi.” Nguyễn Hãn cũng thúc giục.
Khương Niệm đành phải đồng ý, cười thật tươi nói: “Được, tôi đãi mọi người.”
Lúc đó cả nhóm đi tới quán bar, tối nay có rất nhiều người, Nguyễn Hãn dọn một bàn lớn để mọi người cùng nhau vui vẻ.
Khương Niệm có ý định chen vào để ngồi bên cạnh Diêu Nhiễm, nhìn cô rất đáng yêu.
“Tới, uống thôi.”
Lúc Khương Niệm cầm ly rượu lên uống, tay cô có chút không tự nhiên, lúc thi đấu tối nay dường như có chút căng thẳng. Cô không để ý tới và uống rượu.
Diêu Nhiễm lại liếc nhìn mấy lần, nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng, nàng quay lại hỏi cô: “Tay em có cảm giác không thoải mái à?”
Khương Niệm cũng quay đầu nhìn nàng: “Có một chút.”
Diêu Nhiễm tiếp tục hỏi: “Làm sao vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Ban đêm, tay em hơi bị chuột rút, có lẽ đã bị tổn thương khi xăm hình.”
Diêu Nhiễm nói với cô: “Nếu cánh tay không thoải mái, em còn thi đấu.”
Khương Niệm: “Không có chuyện gì quan trọng, lát nữa bôi chút thuốc là được.”
Diêu Nhiễm thấy cô thản nhiên liền nói: “Em xác định không có vấn đề gì chứ?”
Khương Niệm vẫn im lặng, bởi vì cô chỉ thích nhìn nàng quan tâm đến mình, cho dù bề ngoài nàng luôn giả vờ lãnh đạm.
Diêu Nhiễm cau mày nói: “Có mang theo thuốc không?”
“Có.”
Diêu Nhiễm nhìn cô một cái rồi đứng dậy trước.
“Có chuyện gì vậy?” Nguyễn Hãn hỏi.
Khương Niệm chủ động nói: “Tay em có chút không thoải mái, em đi bôi chút thuốc.”
Diêu Nhiễm dẫn Khương Niệm đi đến văn phòng phía sau, đèn sáng nên có thể nhìn rõ hơn. Ngồi trên ghế sofa, Diêu Nhiễm hỏi cô: “Vết thương ở đâu?”
Khương Niệm xoa xoa chỗ đau trên cánh tay.
Diêu Nhiễm nhìn qua, kiểm tra không có sưng tấy, nhưng vẫn hỏi: “Có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là căng cơ thôi.” Khương Niệm nói: “Chỉ cần bôi chút thuốc xoa bóp là được.”
Thấy vấn đề không lớn, Diêu Nhiễm nói: “Ừ.”
Lúc này Khương Niệm trực tiếp đưa thuốc mỡ cho Diêu Nhiễm.
Nhìn thấy hành vi không khách sáo của cô, Diêu Nhiễm im lặng.
Khương Niệm đáng thương nói: “Người ta đã bị thương, chị nỡ để người ta tự mình làm sao?”
Đã quen với cô như thế này, Diêu Nhiễm im lặng bóp thuốc ra rồi nói: “Duỗi tay ra.”
Khương Niệm mỉm cười, tiến lại gần, đưa tay về phía nàng.
Diêu Nhiễm cúi mặt: “Ở đây à?”
“Ừm.”
Sau khi lau sạch cánh tay bằng khăn ướt, Diêu Nhiễm từ từ bôi thuốc mỡ màu trắng đục lên cánh tay, dùng ngón tay xoa xoa làn da trắng ngần và mỏng manh.
Hai người càng ngày càng gần, Khương Niệm không khỏi ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, sau đó cô hơi cúi đầu, nhìn thấy ngón tay thon dài của Diêu Nhiễm ấn vào cô, chạm vào làn da của cô, cảm giác khô nóng trong lòng lại dâng lên.
“Tối nay chị đặc biệt tới à?” Khương Niệm cố ý hỏi.
Diêu Nhiễm lại gần và xoa bóp cánh tay cho cô, nhưng cũng lơ đãng. Nàng trả lời: “Tôi đã xong việc sớm và chỉ qua xem thôi“.
Vẫn trả lời như cũ.
Khương Niệm nhìn chằm chằm nàng, lông mày rũ xuống, không cảnh giác “Ừm” một tiếng.
Diêu Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô: “Đau à?”
Khương Niệm nhẹ nhàng gật đầu, cũng không có trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, trong mắt lộ ra vẻ không tự chủ và phóng túng.
Ánh mắt của Diêu Nhiễm cũng dừng lại.
Hơi thở của họ chạm vào nhau, sự phấn khích mà họ khơi dậy trong video tối qua lại bắt đầu dâng trào, nhưng giờ đây, giữa họ không còn khoảng cách.
Tiến lại gần hơn một chút, đôi môi đỏ mọng của họ chạm vào nhau...
Môi chỉ chạm nhẹ nhưng lòng họ lại nóng như ngọn lửa thảo nguyên.
Hai người không rời nhau, ánh mắt nhìn vào nhau, hơi thở hỗn loạn, những suy nghĩ giống nhau rõ ràng mà không cần nói một lời.
Khi Khương Niệm hôn nàng lần nữa, Diêu Nhiễm chớp chớp lông mi, ôm lấy eo cô.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, cơn thèm của chú chó nhà ta cuối cùng cũng được thỏa mãn, nhịn lâu như vậy chị em sắp ngất xỉu rồi hahaha
Khương Niệm ngẩng đầu nhìn màn hình hỏi: “Tăng cân rồi!”
“Hả?” Diêu Nhiễm theo bản năng nhìn Khương Niệm.
“Tứ Mao gần đây đã mập lên rất nhiều.” Khương Niệm tiếp tục nói huyên thuyên. Sau khi quét qua người trên màn hình, cô vẫn không rời mắt đi. Cô thích nhìn Diêu Nhiễm mặc áo choàng với mái tóc dài buông xõa khi mới tắm xong. Làm sao một người có thể lạnh lùng, dịu dàng lại hấp dẫn đến vậy?
Diêu Nhiễm nhìn Tứ Mao: “Thật sao?”
“Ừ, lúc đến chị sờ vào thử là có thể cảm nhận được.” Khương Niệm đang nói, tiểu gia hỏa trong lòng trở nên bồn chồn, rúc mũi ngửi ngửi mặt cô, “Này, Tứ Mao, đừng làm loạn, con đúng là một đứa trẻ hư hỏng.”
Nhìn tình huống trên màn hình, Diêu Nhiễm không khỏi mỉm cười, nàng phát hiện Tứ Mao rất giống Khương Niệm, rất ồn ào.
Khương Niệm nhặt một quả bóng đồ chơi dưới đất ném ra ngoài, sau đó Tứ Mao chạy đi chơi với quả bóng.
Sau khi Tứ Mao rời đi, hai người nhìn nhau qua màn hình, sau đó là một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Khương Niệm hỏi nàng: “Tối mai chị mới về à?”
Diêu Nhiễm: “Ừ.”
Khương Niệm lại nói: “Tối mai bảy giờ em có một trận đấu...”
“Trận đấu nào?”
“Trận PK ở trường bắn cung.” Khương Niệm nói: “Vừa lúc rảnh rỗi nên em tham gia.”
Diêu Nhiễm suy nghĩ một lúc.
Khương Niệm thấy Diêu Nhiễm không trả lời, chắc chắn nàng không có thời gian đến xem rồi, mà nàng mới đi công tác về cũng sẽ mệt mỏi. Không nên khiến nàng vất vả
“Năm ngoái em cũng đi xem, khá vui.” Khương Niệm lập tức đổi chủ đề, mặc dù vẫn hy vọng Diêu Nhiễm sẽ tới, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn màn hình mỉm cười: “Chị ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon.”
Video call của họ không kéo dài lâu, chỉ nói vài lời rồi kết thúc.
Có lẽ do cô ấy quá buồn ngủ, nhưng bây giờ Diêu Nhiễm hoàn toàn tỉnh táo. Nàng kiểm tra vòng bạn bè trên WeChat của mình như thường lệ. Hôm nay Khương Niệm chỉ đăng một số bức ảnh công việc, nhưng những bức ảnh cô cho nàng xem đều không được đăng.
Ngày hôm sau, Diêu Nhiễm kết thúc cuộc họp với đối tác sớm hơn dự kiến. Nàng hỏi trợ lý có thể đổi vé chiều về sớm hơn không.
Một trong những quản lý bên đối tác là bạn học cũ của nàng trước đây. Hai người trao đổi vài câu: “Diêu tổng, tôi nhớ đã mấy năm rồi cậu không đến Hải Thành, tối nay tôi sẽ đãi cậu bữa tối.”
“Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng lần này tôi không nhận được.” Diêu Nhiễm cười nói.
“Chuyến bay của cậu là vào buổi tối, vẫn còn nhiều thời gian. Đừng khách sáo với tôi. Đây là một dịp hiếm có.”
Họ đều là những đối tác thường xuyên phải gặp mặt với. Diêu Nhiễm hay chấp nhận những lời mời thân thiện và lịch sự như vậy. Tuy nàng có tính cách lạnh lùng nhưng không phải là loại người sẽ từ chối người khác một cách lạnh lùng và sắc bén. Điều đó chỉ khiến mọi người xấu hổ và cản trở các mối quan hệ.
Diêu Nhiễm giải thích: “Tôi tạm thời có việc phải làm.”
“Sao lại vội vàng quay về Bắc Lâm?” Đối phương tiếc nuối thở dài: “Lần nào cũng như vậy hết. Cậu là người bận rộn, tính tham công tiếc việc của cậu vẫn không hề thay đổi.”
Đó không phải là vấn đề công việc, Diêu Nhiễm cảm thấy xấu hổ khi được khen ngợi như vậy. Nghĩ kỹ lại, những điều nàng quan tâm bấy nhiêu năm qua chỉ có công việc. Bạn bè của nàng đều đồng tình với nhận xét đó.
Sau khi đến sân bay.
Trợ lý chán nản hỏi Diêu Nhiễm: “Diêu tổng, cô còn độc thân à?” Theo lịch trình, rõ ràng không có sự sắp xếp công việc nào khác nên không cần phải đổi chuyến bay về.
Diêu Nhiễm nhìn cô và không nói gì.
Người trợ lý mỉm cười và mím môi, nhận ra rằng mình đang nói quá nhiều. Cô biết Diêu tổng tuy lạnh lùng nhưng lại rất dịu dàng với người khác, thỉnh thoảng nói đùa cũng không sao.
Bay về Bắc Lâm mất hai tiếng. Diêu Nhiễm chợp mắt trên máy bay.
...
Vào buổi tối, nhiều người tập trung tại câu lạc bộ bắn cung. Tối nay là trận đấu PK do chính câu lạc bộ tổ chức, mỗi năm chỉ diễn ra một lần, náo nhiệt hơn nhiều so với các trận giao hữu thông thường, không khí đương nhiên cũng căng thẳng hơn.
Rất nhiều bạn bè của Khương Niệm đều ở đây.
Nguyễn Hãn tối nay cũng đến, cô chỉ làm chủ quán bar, nhàn nhã hơn Diêu Nhiễm rất nhiều. Cô nghe nói tối nay Khương Niệm cũng tham gia cuộc thi nên cũng rất muốn đến ủng hộ cô.
Ở nội dung thi đấu 18 mét trong nhà, Khương Niệm đã dễ dàng giành chiến thắng ở vòng sơ loại đầu tiên.
Cả khán đài ồn ào. Trong lúc giải lao, Nguyễn Hãn cùng Khương Niệm trao đổi mấy câu: “Có dành được hạng nhất không?”
“Không nhất thiết phải như vậy.” Khương Niệm không phải người có tính cạnh tranh, cô khá lười biếng. Lần trước đối thủ chỉ kém cô mấy điểm mà thôi. Vui vẻ là đủ rồi'
“Em phải cố gắng hơn nữa, nếu tối nay có được tiền thưởng, em phải đãi chúng ta rượu đó nha.” Nguyễn Hãn không khách khí nói.
“Chị quản lý quán bar, còn muốn em đãi?” Khương Niệm phàn nàn.
“Cái đó thì khác.” Nguyễn Hãn mỉm cười nói.
“Được rồi,“ Khương Niệm phàn nàn, nhưng vẫn rất vui vẻ, “Nếu được tiền thưởng, tối nay em sẽ đãi mọi người một chầu.”
Trong khi Khương Niệm đang nói chuyện với đám người Nguyễn Hãn, cô không khỏi nhìn lại xung quanh, vẫn nuôi một tia hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó. Cô vốn đã sớm từ bỏ tia hy vọng này, thậm chí còn không rủ nàng đến, nên nàng sẽ không đến phải không? Hôm qua Diêu tổng đã chủ động gửi tin nhắn WeChat, có thể cây sắt đã nở hoa.
Thời gian nghỉ kết thúc và hiệp thứ hai bắt đầu.
Ở hiệp thứ hai người chơi mạnh hơn rất nhiều, Khương Niệm càng tập trung hơn.
Sau khi rời khỏi sân bay, Diêu Nhiễm không để tài xế đến đón, mà trực tiếp lái xe đến khu Xuân Phong. Khi nàng bước vào câu lạc bộ, trận đấu sắp kết thúc, trong hội trường đã có ít người hơn nhưng không khí của trận đấu cũng nóng dần lên.
“Sao cậu lại ở đây?” Nguyễn Hãn vô tình liếc nhìn Diêu Nhiễm đang đi tới, có chút không thể tin được.
Khi gặp Nguyễn Hãn, Diêu Nhiễm nhẹ nhàng nói: “Tới xem thử.”
“Không phải cậu đang đi công tác sao?”
“Buổi chiều đã trở về.” Diêu Nhiễm vẫn bình tĩnh trả lời. Nàng nhìn về phía trước, nhìn thấy Khương Niệm đang thi đấu, tay cầm cung tập trung vào hồng tâm nơi xa.
Nguyễn Hãn nhìn Diêu Nhiễm, nhẹ nhàng cười nói: “Mới về tới liền chạy đến đây gặp tôi... Đã mấy ngày không gặp, cậu cảm thấy thế nào?”
Diêu Nhiễm nhìn cô với vẻ mặt bất lực.
“Tôi chỉ đùa thôi, cậu đúng là không biết đùa.” Nguyễn Hãn lập tức kiềm chế bản thân. Cô đoán Khương Niệm đã gọi Diêu Nhiễm tới. Cô nghiêm túc hơn một chút, hỏi Diêu Nhiễm: “Lần này cậu thực sự có hứng thú phải không?”
Rủ đi du lịch cùng nhau, giờ đến xem trận đấu, không cần Diêu Nhiễm nói nhiều, Nguyễn Hãn cũng hiểu rằng Diêu tổng là người chủ động truy đuổi.
Khương Niệm bắn ra một mũi tên, màn trình diễn của cô không hề lý tưởng, chỉ còn lại vòng cuối cùng.
Những người chứng kiến đều thở dài tiếc nuối. Khương Niệm rất thoải mái thả cung xuống. Khi cô quay người lại, ánh mắt cô chạm phải bóng dáng của Diêu Nhiễm, cô cứng đờ tại chỗ. Lập tức, nụ cười trên khuôn mặt cô rất rạng rỡ và hạnh phúc.
Cuối cùng nàng cũng tới.
Khương Niệm hai mắt sáng lên, đi đến trước mặt Diêu Nhiễm, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn cùng vui sướng, không biết nên nói gì.
“Tại sao chị lại ở đây? Chị đến khi nào?”
Nói chính xác thì Diêu Nhiễm không thể nói được gì, cô nhìn Khương Niệm, bình tĩnh trả lời: “Tôi xong việc sớm nên đến xem thử.”
“Chính là như vậy.” Khương Niệm vẫn đang cười, khóe miệng nhếch lên.
Diêu Nhiễm nhìn thấy cô nhìn thẳng vào mình, cười không chút kiềm chế và trêu chọc nàng. Tại sao có nhiều người xung quanh mà cô cũng không xấu hổ?
“Này, còn có một cuộc thi đấu.” Nguyễn Hãn có thiện ý nhắc nhở Khương Niệm, thấy Khương Niệm vui mừng đến suýt chút nữa quên mất chính mình.
Khương Niệm có chút kìm nén sự vui mừng, nói: “Chỉ còn lại một hiệp.”
Diêu Nhiễm ấm áp nói: “Được rồi, đi thôi.”
Khương Niệm liên tục gật đầu: “Ừ.”
Lúc Khương Niệm đi chuẩn bị, Nguyễn Hãn nhìn về phía Diêu Nhiễm bên cạnh, “Diêu tổng, cậu có thấy mình lạnh lùng quá không? Không cần thiết lúc nào cũng duy trì tính cách lạnh lùng.”
Diêu Nhiễm khẽ chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Có à?”
Câu hỏi tu từ này cũng thật lạnh lùng, Nguyễn Hãn nghĩ, phải đến kiếp sau mới thấy được sự nhiệt tình của Diêu tổng. Kỳ thực Nguyễn Hãn có chút lo lắng, Khương Niệm là một người rất tốt, nhưng khi gặp được Diêu Nhiễm lạnh lùng như vậy, có thể trong thời gian ngắn sẽ cảm thấy sảng khoái, nhưng nếu lâu dài thì sao? Cô ấy có thể chịu đựng được không?
Diêu Nhiễm thấy Nguyễn Hãn chỉ nhìn mình mà không lên tiếng: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Nguyễn Hãn không biết nên nói thế nào, hiếm thấy Diêu Nhiễm yêu một người và chủ động để người khác đến gần. Cô chỉ hy vọng Khương Niệm khác với những người nàng gặp nhau trước đây.
Đó là ván PK cuối cùng, những người xem đều tập trung.
Sau khi chiếm lĩnh sân đấu, Khương Niệm điều chỉnh trạng thái, tập trung cao độ, bắn chính xác mấy mũi tên.
Mọi người không ngừng vỗ tay tán thưởng m.
Vòng này, Khương Niệm thể hiện cực kỳ xuất sắc. Vốn dĩ cô không có hy vọng giành được vị trí đầu tiên, nhưng hiện tại cô đang trên đà trở lại. Nếu mũi tên cuối cùng bắn trúng vòng 9 điểm thì sẽ chiếm vị trí đầu tiên.
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
Khương Niệm lần đầu tiên thi đấu, cũng cảm thấy áp lực. Dưới sự chú ý của mọi người, cô cúi đầu nhẹ nhàng lắp mũi tên, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh một lúc rồi giơ cung lên và kéo thật mạnh.
Đi kèm với độ căng lớn, sợi dây lỏng ra trong giây lát, mũi tên bay ra với tốc độ cao và trúng vào hồng tâm.
“Wow - đẹp quá -”
Một sự trở lại đẹp đẽ và gọn gàng khiến ai cũng phải reo hò.
Khương Niệm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay người lại, nghiêng đầu cười với Diêu Nhiễm, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Diêu Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười đáp lại.
“Chị này thật tuyệt vời, chị ấy thật xinh đẹp.”
“Tôi đã phát hiện ra từ lâu rồi. Tôi đã nhìn chằm chằm vào cô ấy cả đêm. Cô ấy thật xinh đẹp.”
“Thật tuyệt, thật tuyệt vời, tôi thích khí chất này.”
Trang phục của Khương Niệm mỗi khi cô bắn tên quả thực rất ngầu. Cô cao và xinh đẹp, trông rất bắt mắt.
Diêu Nhiễm thầm nghĩ, chỉ vì bề ngoài rất ngầu nên cô ấy luôn thu hút người khác.
Nàng không thể tránh khỏi nghĩ tới dáng vẻ Khương Niệm lúc nhận lỗi và làm nũng, khuôn mặt mềm mại đáng yêu. Sự tương phản với khoảnh khắc này không hề nhỏ.
Sau khi nhận được giải thưởng. Khương Niệm nóng lòng chạy đến chỗ Diêu Nhiễm. “Buổi thi đấu tối nay của em thế nào?
Diêu Nhiễm nói: “Không tệ.”
Họ còn chưa nói được vài lời thì những người khác đã tiến tới và nói: “Đi thôi nhà vô địch, cô đã đồng ý đãi chúng tôi một ly.”
Khương Niệm nhìn Diêu Nhiễm, thực ra cô thích ở một mình với nàng hơn. Khi ở bên cạnh có người khác, Diêu Nhiễm sẽ luôn trở nên xa cách, như thể nàng không quen cô.
“Chúng ta tới chỗ của tôi đi.” Nguyễn Hãn cũng thúc giục.
Khương Niệm đành phải đồng ý, cười thật tươi nói: “Được, tôi đãi mọi người.”
Lúc đó cả nhóm đi tới quán bar, tối nay có rất nhiều người, Nguyễn Hãn dọn một bàn lớn để mọi người cùng nhau vui vẻ.
Khương Niệm có ý định chen vào để ngồi bên cạnh Diêu Nhiễm, nhìn cô rất đáng yêu.
“Tới, uống thôi.”
Lúc Khương Niệm cầm ly rượu lên uống, tay cô có chút không tự nhiên, lúc thi đấu tối nay dường như có chút căng thẳng. Cô không để ý tới và uống rượu.
Diêu Nhiễm lại liếc nhìn mấy lần, nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng, nàng quay lại hỏi cô: “Tay em có cảm giác không thoải mái à?”
Khương Niệm cũng quay đầu nhìn nàng: “Có một chút.”
Diêu Nhiễm tiếp tục hỏi: “Làm sao vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Ban đêm, tay em hơi bị chuột rút, có lẽ đã bị tổn thương khi xăm hình.”
Diêu Nhiễm nói với cô: “Nếu cánh tay không thoải mái, em còn thi đấu.”
Khương Niệm: “Không có chuyện gì quan trọng, lát nữa bôi chút thuốc là được.”
Diêu Nhiễm thấy cô thản nhiên liền nói: “Em xác định không có vấn đề gì chứ?”
Khương Niệm vẫn im lặng, bởi vì cô chỉ thích nhìn nàng quan tâm đến mình, cho dù bề ngoài nàng luôn giả vờ lãnh đạm.
Diêu Nhiễm cau mày nói: “Có mang theo thuốc không?”
“Có.”
Diêu Nhiễm nhìn cô một cái rồi đứng dậy trước.
“Có chuyện gì vậy?” Nguyễn Hãn hỏi.
Khương Niệm chủ động nói: “Tay em có chút không thoải mái, em đi bôi chút thuốc.”
Diêu Nhiễm dẫn Khương Niệm đi đến văn phòng phía sau, đèn sáng nên có thể nhìn rõ hơn. Ngồi trên ghế sofa, Diêu Nhiễm hỏi cô: “Vết thương ở đâu?”
Khương Niệm xoa xoa chỗ đau trên cánh tay.
Diêu Nhiễm nhìn qua, kiểm tra không có sưng tấy, nhưng vẫn hỏi: “Có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là căng cơ thôi.” Khương Niệm nói: “Chỉ cần bôi chút thuốc xoa bóp là được.”
Thấy vấn đề không lớn, Diêu Nhiễm nói: “Ừ.”
Lúc này Khương Niệm trực tiếp đưa thuốc mỡ cho Diêu Nhiễm.
Nhìn thấy hành vi không khách sáo của cô, Diêu Nhiễm im lặng.
Khương Niệm đáng thương nói: “Người ta đã bị thương, chị nỡ để người ta tự mình làm sao?”
Đã quen với cô như thế này, Diêu Nhiễm im lặng bóp thuốc ra rồi nói: “Duỗi tay ra.”
Khương Niệm mỉm cười, tiến lại gần, đưa tay về phía nàng.
Diêu Nhiễm cúi mặt: “Ở đây à?”
“Ừm.”
Sau khi lau sạch cánh tay bằng khăn ướt, Diêu Nhiễm từ từ bôi thuốc mỡ màu trắng đục lên cánh tay, dùng ngón tay xoa xoa làn da trắng ngần và mỏng manh.
Hai người càng ngày càng gần, Khương Niệm không khỏi ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, sau đó cô hơi cúi đầu, nhìn thấy ngón tay thon dài của Diêu Nhiễm ấn vào cô, chạm vào làn da của cô, cảm giác khô nóng trong lòng lại dâng lên.
“Tối nay chị đặc biệt tới à?” Khương Niệm cố ý hỏi.
Diêu Nhiễm lại gần và xoa bóp cánh tay cho cô, nhưng cũng lơ đãng. Nàng trả lời: “Tôi đã xong việc sớm và chỉ qua xem thôi“.
Vẫn trả lời như cũ.
Khương Niệm nhìn chằm chằm nàng, lông mày rũ xuống, không cảnh giác “Ừm” một tiếng.
Diêu Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô: “Đau à?”
Khương Niệm nhẹ nhàng gật đầu, cũng không có trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, trong mắt lộ ra vẻ không tự chủ và phóng túng.
Ánh mắt của Diêu Nhiễm cũng dừng lại.
Hơi thở của họ chạm vào nhau, sự phấn khích mà họ khơi dậy trong video tối qua lại bắt đầu dâng trào, nhưng giờ đây, giữa họ không còn khoảng cách.
Tiến lại gần hơn một chút, đôi môi đỏ mọng của họ chạm vào nhau...
Môi chỉ chạm nhẹ nhưng lòng họ lại nóng như ngọn lửa thảo nguyên.
Hai người không rời nhau, ánh mắt nhìn vào nhau, hơi thở hỗn loạn, những suy nghĩ giống nhau rõ ràng mà không cần nói một lời.
Khi Khương Niệm hôn nàng lần nữa, Diêu Nhiễm chớp chớp lông mi, ôm lấy eo cô.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, cơn thèm của chú chó nhà ta cuối cùng cũng được thỏa mãn, nhịn lâu như vậy chị em sắp ngất xỉu rồi hahaha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.