Chương 76: Không muốn nói không
Thanh Thang Xuyến Hương Phái
16/06/2024
Khương Niệm bất mãn nói ra, ánh mắt cũng ủy khuất, cô không chịu nổi cách Diêu Nhiễm đối xử lạnh nhạt với mình mỗi lần gặp nhau. Bây giờ, nàng đã gần gũi hơn với chính mình một chút.
Diêu Nhiễm nhìn đôi mắt đỏ hoe của Khương Niệm, không biết nên nói gì, còn vô lý cho rằng mình đang bắt nạt cô.
Khương Niệm cảm giác được tay nàng hơi lạnh, vì vậy cô giơ tay lên lắc nhẹ: “Tay chị lạnh quá, chị có lạnh không?”
Diêu Nhiễm vẫn chưa trả lời, nhìn bàn tay mình đang bị người trước mặt chậm rãi nắm lấy.
Khương Niệm nhân cơ hội nắm tay nàng không buông ra, đó là một thủ đoạn nhỏ có thể dễ dàng nhìn thấu, cô lặng lẽ nắm tay nàng càng chặt hơn.
Hơi ấm bao bọc lấy lòng bàn tay, Diêu Nhiễm thấy đôi mắt cô rất sáng, giống như sao trên bầu trời đêm.
Hai người rõ ràng đã lăn giường vô số lần, làm tất cả mọi việc mà không hề xấu hổ. Tuy nhiên, lúc nắm tay nhau, có cảm giác như họ vừa bước vào giai đoạn hẹn hò.
Khương Niệm hỏi: “Em có ấm không?”
Khóe miệng Diêu Nhiễm đột nhiên cong lên, câu nói này không có gì buồn cười, nhưng nhìn bộ dáng Khương Niệm, nàng không khỏi bật cười.
Khương Niệm nhìn thật kỹ vào mắt nàng, có thể cảm nhận được nhịp tim của cô đang tăng lên đáng kể.
Gió càng lúc càng mạnh vào buổi tối, nhiệt độ rõ ràng đang giảm xuống, một đợt lạnh mới sẽ sớm ập đến. Người ta nói rằng trận tuyết đầu mùa năm nay sẽ đến sớm hơn những năm trước.
Diêu Nhiễm nhẹ giọng nói: “Về thôi.”
Khương Niệm gật đầu.
...
Buổi chiều, khi Nguyễn Hãn gõ cửa văn phòng, Khương Niệm đang ngồi ở bàn làm việc, ngơ ngác ôm cằm.
Khương Niệm ngẩng đầu liền biết Nguyễn Hãn lại buồn chán nên tới đây chơi.
Nguyễn Hãn mỉm cười hỏi: “Em không bận chứ?”
“Em vừa làm xong việc của mình, đang nghỉ giải lao một lát.”
Nguyễn Hãn tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn trên bàn rất nhiều bản thiết kế, cô tùy ý cầm một bức lên xem, khen ngợi: “Em thiết kế đẹp như vậy, khó trách làm ăn tốt.”
Khương Niệm: “Chị có muốn xăm thêm một hình khác không?”
“Chị muốn lắm, nhưng mà đau quá, nên thôi.” Nguyễn Hãn vừa nhìn vừa nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Niệm, trêu chọc nói: “Em và Diêu Nhiễm sao rồi? Đã bỏ cuộc chưa?”
Khương Niệm suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Làm quen lại từ đầu.” Nếu nàng cần sự chậm rãi an toàn, thì cô cũng bước từng bước một thôi.
“Cứ thông thả, dù sao chân tình vẫn đáng phải trân trọng.” Nguyễn Hãn cười suy tư. Cô hiện tại chắc chắn Diêu Nhiễm không thể buông tha cô bạn gái nhỏ này.
...
Buổi tối Khương Niệm làm xong việc, trở về thay quần áo và trang điểm. Không lâu sau, cô bước lên một chiếc ô tô màu đen.
“Cô nhỏ.” Lên xe, Khương Niệm chào Khương Vân Vận.
Khương Vân Vận ngồi ở ghế sau xe nhìn Khương Niệm, cười nói đùa.”Tối nay ăn mặc đẹp như vậy nhằm mục đích gì?”
“Khi cùng cô nhỏ đi dự tiệc cocktail, đương nhiên không thể xuề xòa, nếu không sẽ làm mất mặt Khương tổng.”
Khương Vân Vận nghe thấy những lời có vẻ nghiêm túc liền chế nhạo: “Con thật sự muốn đi cũng cô nhỏ, hay còn có mục đích khác?”
Khương Niệm cười có chút áy náy. Cô được Khương Vân Vận cho biết Diêu Nhiễm cũng sẽ đi.
“Con yêu Diêu Nhiễm à?” Khương Vân Vận vạch trần.
Khương Niệm thẳng thắn thừa nhận: “Dạ.”
Đúng như dự đoán, Khương Vân Vận đã nhận ra điều đó khi gặp trong quán bar lần trước, Khương Vân Vận hỏi với giọng điệu nghi ngờ: “Con có nghiêm túc không?”
“Rất nghiêm túc.” Bây giờ, khi cô nói ra ba chữ này, cô càng tin chắc hơn.
Hiếm khi thấy cháu gái mình có vẻ nghiêm túc như vậy, Khương Vân Vận im lặng một lát, sau đó bình tĩnh gật đầu nói: “Ừ, cháu tôi cũng có khiếu thẩm mỹ đó chứ.”
Khương Niệm mỉm cười tán thành.
Diêu Nhiễm đến khách sạn sớm vào buổi tối.
Khi Khương Niệm đi theo Khương Vân Vận vào sảnh tổ chức tiệc, ánh mắt cô lập tức dán chặt vào nàng. Bộ váy trắng được cắt may khéo léo bao bọc lấy thân hình mảnh mai xinh đẹp, khiến nàng trở nên thanh lịch và tao nhã.
“Khương tổng tới rồi, đây là ai vậy?”
“Cháu gái của tôi.”
“Đây là con gái của giám đốc Khương à, không ngờ đã lớn như vậy rồi, từ tiểu mỹ nhân đã thành đại mỹ nhân rồi.”
Khương Niệm đành phải mỉm cười lịch sự chào hỏi.
Diêu Nhiễm đang cụng ly và nói chuyện với ai đó khi nghe thấy cuộc đối thoại ở phía sau, nàng quay lại với chiếc ly trên tay, ngay lập tức đã đụng phải bóng dáng Khương Niệm.
Hai người đứng đó sững sờ nhìn nhau.
“Diêu tổng, chúng ta lại gặp nhau.” Khương Vân Vận bước tới chỗ Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm mỉm cười đáp lại và bắt tay cô.
Sau khi đến gần, ánh mắt Khương Niệm cứ dán chặt vào Diêu Nhiễm, càng ngày càng không kiềm chế được, nàng rất thích hợp để mặc đồ trắng, vừa dịu dàng vừa thanh nhã, lớp trang điểm nhẹ nhàng tối nay cũng rất đẹp.
“Xin chào, Diêu tổng.” Khương Niệm nghiêm túc chào hỏi.
Diêu Nhiễm hơi cau mày trước vẻ mặt nghiêm túc của cô. Nàng nhìn bàn tay đang đưa ra của Khương Niệm, dừng lại nửa giây rồi bắt tay cô.
Khương Niệm nhất thời cười rạng rỡ.
Diêu Nhiễm vẫn bình tĩnh. Đêm nay Khương Niệm mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ tía, ôm sát cơ thể và tôn lên những đường cong tuyệt đẹp của cô ngay khi bước vào.
“Diêu tổng.”
Lúc này lại có người đi tới.
Diêu Nhiễm nhìn sang chỗ khác khi nghe thấy âm thanh.
Khương Vân Vận muốn giao lưu với mọi người, nên cô không thể chăm sóc Khương Niệm.
Khương Niệm luôn cảm thấy nhàm chán nhất trong những dịp như thế này. Cô uống rượu một mình và đi dạo loanh quanh, thỉnh thoảng ăn chút đồ ăn nhẹ mát lạnh. Món tráng miệng của khách sạn này ngon đến đáng kinh ngạc.
Khương Vân Vận còn có việc khác, buổi tối không nán lại quá lâu, thấy Khương Niệm không có hứng thú uống rượu, cũng không có ý về cùng cô, cho nên cũng không thúc giục, chỉ nhắc nhở đừng uống quá nhiều.
Diêu Nhiễm nhìn thấy Khương Vân Vận rời đi, nhưng Khương Niệm vẫn còn ở lại, uống rượu một mình và ăn nhiệt tình các loại món tráng miệng... Háo ăn trong những dịp thế này ngoài cô ra thì không thể tìm thấy ai khác.
Khương Niệm không quan tâm đến điều này, cô luôn làm bất cứ điều gì mình muốn. Cô lấy một chiếc bánh nhỏ khác và nếm thử.
“Xin chào, có thể cho tôi làm quen được không?” Một người đàn ông mặc vest, đi giày da tiến lại gần và đưa danh thiếp của mình.
Đêm nay Khương Niệm đã có rất nhiều người tiếp cận, nhưng cô lại không để ý tới bọn họ, tỏ ra không có hứng thú.
Đối phương không bỏ cuộc: “Sao không chịu trao đổi danh thiếp? Chúng ta uống một ly đi.”
Khương Niệm ăn xong miếng bánh cuối cùng, mới nhàn nhã cười một cái, đuổi người trước mặt đi: “Tôi đến cùng vợ.”
Người kia rõ ràng chết lặng.
Bên này, Diêu Nhiễm cũng đang phân tâm, nàng nói một cách ấm áp với những người xung quanh “Xin lỗi”, sau đó đi về phía Khương Niệm.
Khi Diêu Nhiễm đi tới, Khương Niệm đã đuổi xong người đến bắt chuyện với cô.
Cô hỏi: “Xong chưa?”
Diêu Nhiễm biết cô không đi cùng Khương Vân Vận chắc chắn là muốn đợi nàng. Nàng không khỏi nhắc nhở: “Uống ít thôi.”
Khương Niệm: “Ừ, em biết chừng mực mà.”
Diêu Nhiễm biết những người tham gia những dịp như thế này đều là những con cáo già, phần lớn là những kẻ kiêu ngạo. Một số người cảm thấy dễ dàng xử lý các cô gái trẻ khi nhìn thấy họ. Hơn nữa, đêm nay Khương Niệm ăn rất mặc sang trọng, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm...
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.
Diêu Nhiễm nói với cô: “Đi với tôi.”
Khương Niệm vui mừng gật đầu đáp lại.
Diêu Nhiễm dẫn theo Khương Niệm, có nhiều ánh mắt dõi theo họ hơn, nhưng những cuộc bắt chuyện có ý đồ riêng lại ít hơn.
Cả buổi tối, Khương Niệm mấy lần cố gắng giúp Diêu Nhiễm đỡ rượu, nhưng Diêu Nhiễm không để cô làm vậy, biết rằng có người thích được thể hiện.
Trời đã khuya, hai người bước ra khỏi khách sạn, trợ lý lái đến đón, đậu xe ngay bên ngoài sảnh khách sạn.
Đứng trong gió lạnh, Khương Niệm quấn áo khoác quanh người, lặng lẽ nhìn Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm hiểu ý: “Lên xe.”
“Ừ.” Khương Niệm ngồi ở ghế sau xe cùng nàng.
Khương Niệm trước đây đã tới công ty của Diêu Nhiễm nhiều lần, quen biết với người trợ lý này.
Cuộc cãi vã đến đây là kết thúc rồi sao? Trợ lý biết mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết và không rõ ràng nên cũng không hỏi gì mà lái xe thẳng đến nơi ở của Diêu Nhiễm như trước.
Điều hòa trong xe quá ấm, uống rượu khiến nàng cảm thấy hơi ngột ngạt.
Khương Niệm quay đầu lại, giữa họ bây giờ không có quan hệ gì, cô không thể trực tiếp ôm nàng, để nàng dựa vào mình như trước nữa... Xe chạy được một lúc.
Khương Niệm tiến lại gần Diêu Nhiễm, thấp giọng hỏi: “Chị có mệt không?”
Diêu Nhiễm nhắm mắt lại, lắng nghe giọng nói dịu dàng, sau đó ngửi thấy mùi thơm đang đến gần, trong lòng chợt rung động. Sau khi do dự và suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng cũng từ từ nghiêng đầu về phía người bên cạnh.
Khương Niệm cảm thấy vai mình hơi trầm xuống, quay đầu nhìn lại.
Diêu Nhiễm vẫn nhắm mắt, tựa nhẹ vào Khương Niệm, một cảm giác bất lực không thể kiểm soát. Nàng đã có cảm giác này ngay từ lần đầu gặp Khương Niệm.
Khương Niệm hạ mắt xuống, nhìn mặt nàng hồi lâu, đây là lần đầu tiên Diêu Nhiễm chủ động đến gần cô sau khi chia tay... Cô tiến lại gần hơn, để thuận tiện cho nàng dựa vào.
Trợ lý lái xe thoáng nhìn thấy cảnh tượng này qua gương chiếu hậu, cố ý nhìn đi chỗ khác. Sở dĩ cô phát hiện ra mối quan hệ không rõ ràng giữa hai người là vì cô phát hiện ra rằng Diêu tổng vốn luôn lạnh lùng và thờ ơ thực sự trở nên thân thiết với một người... Hai người họ cũng rất hợp nhau. Bầu không khí lúc này rõ ràng không phải là bạn bè bình thường.
Khoảng cách càng gần, Khương Niệm cẩn thận nhìn chằm chằm vào đôi mày đang thả lỏng của nàng.
Tuy nhiên, Diêu Nhiễm vẫn nhắm mắt lại, nhưng nàng có thể đoán được lúc này Khương Niệm đang nhìn mình, nàng lười biếng thấp giọng hỏi: “Sao em cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?”
“Đơn giản là vì thích.” Khương Niệm tiếp tục nhìn, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng tự tin.
Diêu Nhiễm im lặng, cô vẫn như trước, sẽ nói thẳng những gì mình thích, luôn thẳng thắn mà không ngại ngùng.
Khương Niệm quay người, dùng giọng điệu ngọt ngào nói: “Chị không cho nhìn thì em sẽ không nhìn nữa.”
Tiếng ồn khi họ trò chuyện rất nhỏ, như lời thì thầm chỉ hai người có thể nghe rõ.
“...” Diêu Nhiễm cau mày, nghĩ đến ngày đó Khương Niệm không biết xấu hổ nói “Em rất ngoan”, trong lòng nhất thời thấy buồn cười. Xe vẫn đi về phía trước, nàng không nói thêm gì nữa mà cứ dựa vào Khương Niệm không rời, đây là thói quen của nàng khi mệt mỏi.
Khương Niệm tự nhiên thấy vui vẻ, nhưng cô không khỏi băn khoăn, đây có phải là do say rượu?
Hai mươi phút sau, người trợ lý dừng xe, cô quay lại nói: “Diêu tổng, chúng ta đến rồi.”
“Ừ.” Diêu Nhiễm vừa mở mắt ra đã nhìn vào đôi mắt của Khương Niệm, vừa nóng bỏng vừa ấm áp đến mơ hồ.
Khương Niệm nhìn nàng như vậy, sau khi bị phát hiện cũng không hề xấu hổ. Cô không thể nhịn được nữa. Cô muốn ở lại với nàng đêm nay, không muốn quay về...
Cô nhẹ nhàng nói: “Em đưa chị lên nhà.”
Ánh mắt nhiệt tình quen thuộc lại quay về phía nàng, trái tim Diêu Nhiễm nóng bừng khi bị nhìn chằm chằm. Nàng không muốn từ chối nên nhẹ nhàng ậm ừ “Ừ“.
__________
Tác giả muốn nói:
Khụ khụ khụ
Diêu Nhiễm nhìn đôi mắt đỏ hoe của Khương Niệm, không biết nên nói gì, còn vô lý cho rằng mình đang bắt nạt cô.
Khương Niệm cảm giác được tay nàng hơi lạnh, vì vậy cô giơ tay lên lắc nhẹ: “Tay chị lạnh quá, chị có lạnh không?”
Diêu Nhiễm vẫn chưa trả lời, nhìn bàn tay mình đang bị người trước mặt chậm rãi nắm lấy.
Khương Niệm nhân cơ hội nắm tay nàng không buông ra, đó là một thủ đoạn nhỏ có thể dễ dàng nhìn thấu, cô lặng lẽ nắm tay nàng càng chặt hơn.
Hơi ấm bao bọc lấy lòng bàn tay, Diêu Nhiễm thấy đôi mắt cô rất sáng, giống như sao trên bầu trời đêm.
Hai người rõ ràng đã lăn giường vô số lần, làm tất cả mọi việc mà không hề xấu hổ. Tuy nhiên, lúc nắm tay nhau, có cảm giác như họ vừa bước vào giai đoạn hẹn hò.
Khương Niệm hỏi: “Em có ấm không?”
Khóe miệng Diêu Nhiễm đột nhiên cong lên, câu nói này không có gì buồn cười, nhưng nhìn bộ dáng Khương Niệm, nàng không khỏi bật cười.
Khương Niệm nhìn thật kỹ vào mắt nàng, có thể cảm nhận được nhịp tim của cô đang tăng lên đáng kể.
Gió càng lúc càng mạnh vào buổi tối, nhiệt độ rõ ràng đang giảm xuống, một đợt lạnh mới sẽ sớm ập đến. Người ta nói rằng trận tuyết đầu mùa năm nay sẽ đến sớm hơn những năm trước.
Diêu Nhiễm nhẹ giọng nói: “Về thôi.”
Khương Niệm gật đầu.
...
Buổi chiều, khi Nguyễn Hãn gõ cửa văn phòng, Khương Niệm đang ngồi ở bàn làm việc, ngơ ngác ôm cằm.
Khương Niệm ngẩng đầu liền biết Nguyễn Hãn lại buồn chán nên tới đây chơi.
Nguyễn Hãn mỉm cười hỏi: “Em không bận chứ?”
“Em vừa làm xong việc của mình, đang nghỉ giải lao một lát.”
Nguyễn Hãn tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn trên bàn rất nhiều bản thiết kế, cô tùy ý cầm một bức lên xem, khen ngợi: “Em thiết kế đẹp như vậy, khó trách làm ăn tốt.”
Khương Niệm: “Chị có muốn xăm thêm một hình khác không?”
“Chị muốn lắm, nhưng mà đau quá, nên thôi.” Nguyễn Hãn vừa nhìn vừa nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Niệm, trêu chọc nói: “Em và Diêu Nhiễm sao rồi? Đã bỏ cuộc chưa?”
Khương Niệm suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Làm quen lại từ đầu.” Nếu nàng cần sự chậm rãi an toàn, thì cô cũng bước từng bước một thôi.
“Cứ thông thả, dù sao chân tình vẫn đáng phải trân trọng.” Nguyễn Hãn cười suy tư. Cô hiện tại chắc chắn Diêu Nhiễm không thể buông tha cô bạn gái nhỏ này.
...
Buổi tối Khương Niệm làm xong việc, trở về thay quần áo và trang điểm. Không lâu sau, cô bước lên một chiếc ô tô màu đen.
“Cô nhỏ.” Lên xe, Khương Niệm chào Khương Vân Vận.
Khương Vân Vận ngồi ở ghế sau xe nhìn Khương Niệm, cười nói đùa.”Tối nay ăn mặc đẹp như vậy nhằm mục đích gì?”
“Khi cùng cô nhỏ đi dự tiệc cocktail, đương nhiên không thể xuề xòa, nếu không sẽ làm mất mặt Khương tổng.”
Khương Vân Vận nghe thấy những lời có vẻ nghiêm túc liền chế nhạo: “Con thật sự muốn đi cũng cô nhỏ, hay còn có mục đích khác?”
Khương Niệm cười có chút áy náy. Cô được Khương Vân Vận cho biết Diêu Nhiễm cũng sẽ đi.
“Con yêu Diêu Nhiễm à?” Khương Vân Vận vạch trần.
Khương Niệm thẳng thắn thừa nhận: “Dạ.”
Đúng như dự đoán, Khương Vân Vận đã nhận ra điều đó khi gặp trong quán bar lần trước, Khương Vân Vận hỏi với giọng điệu nghi ngờ: “Con có nghiêm túc không?”
“Rất nghiêm túc.” Bây giờ, khi cô nói ra ba chữ này, cô càng tin chắc hơn.
Hiếm khi thấy cháu gái mình có vẻ nghiêm túc như vậy, Khương Vân Vận im lặng một lát, sau đó bình tĩnh gật đầu nói: “Ừ, cháu tôi cũng có khiếu thẩm mỹ đó chứ.”
Khương Niệm mỉm cười tán thành.
Diêu Nhiễm đến khách sạn sớm vào buổi tối.
Khi Khương Niệm đi theo Khương Vân Vận vào sảnh tổ chức tiệc, ánh mắt cô lập tức dán chặt vào nàng. Bộ váy trắng được cắt may khéo léo bao bọc lấy thân hình mảnh mai xinh đẹp, khiến nàng trở nên thanh lịch và tao nhã.
“Khương tổng tới rồi, đây là ai vậy?”
“Cháu gái của tôi.”
“Đây là con gái của giám đốc Khương à, không ngờ đã lớn như vậy rồi, từ tiểu mỹ nhân đã thành đại mỹ nhân rồi.”
Khương Niệm đành phải mỉm cười lịch sự chào hỏi.
Diêu Nhiễm đang cụng ly và nói chuyện với ai đó khi nghe thấy cuộc đối thoại ở phía sau, nàng quay lại với chiếc ly trên tay, ngay lập tức đã đụng phải bóng dáng Khương Niệm.
Hai người đứng đó sững sờ nhìn nhau.
“Diêu tổng, chúng ta lại gặp nhau.” Khương Vân Vận bước tới chỗ Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm mỉm cười đáp lại và bắt tay cô.
Sau khi đến gần, ánh mắt Khương Niệm cứ dán chặt vào Diêu Nhiễm, càng ngày càng không kiềm chế được, nàng rất thích hợp để mặc đồ trắng, vừa dịu dàng vừa thanh nhã, lớp trang điểm nhẹ nhàng tối nay cũng rất đẹp.
“Xin chào, Diêu tổng.” Khương Niệm nghiêm túc chào hỏi.
Diêu Nhiễm hơi cau mày trước vẻ mặt nghiêm túc của cô. Nàng nhìn bàn tay đang đưa ra của Khương Niệm, dừng lại nửa giây rồi bắt tay cô.
Khương Niệm nhất thời cười rạng rỡ.
Diêu Nhiễm vẫn bình tĩnh. Đêm nay Khương Niệm mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ tía, ôm sát cơ thể và tôn lên những đường cong tuyệt đẹp của cô ngay khi bước vào.
“Diêu tổng.”
Lúc này lại có người đi tới.
Diêu Nhiễm nhìn sang chỗ khác khi nghe thấy âm thanh.
Khương Vân Vận muốn giao lưu với mọi người, nên cô không thể chăm sóc Khương Niệm.
Khương Niệm luôn cảm thấy nhàm chán nhất trong những dịp như thế này. Cô uống rượu một mình và đi dạo loanh quanh, thỉnh thoảng ăn chút đồ ăn nhẹ mát lạnh. Món tráng miệng của khách sạn này ngon đến đáng kinh ngạc.
Khương Vân Vận còn có việc khác, buổi tối không nán lại quá lâu, thấy Khương Niệm không có hứng thú uống rượu, cũng không có ý về cùng cô, cho nên cũng không thúc giục, chỉ nhắc nhở đừng uống quá nhiều.
Diêu Nhiễm nhìn thấy Khương Vân Vận rời đi, nhưng Khương Niệm vẫn còn ở lại, uống rượu một mình và ăn nhiệt tình các loại món tráng miệng... Háo ăn trong những dịp thế này ngoài cô ra thì không thể tìm thấy ai khác.
Khương Niệm không quan tâm đến điều này, cô luôn làm bất cứ điều gì mình muốn. Cô lấy một chiếc bánh nhỏ khác và nếm thử.
“Xin chào, có thể cho tôi làm quen được không?” Một người đàn ông mặc vest, đi giày da tiến lại gần và đưa danh thiếp của mình.
Đêm nay Khương Niệm đã có rất nhiều người tiếp cận, nhưng cô lại không để ý tới bọn họ, tỏ ra không có hứng thú.
Đối phương không bỏ cuộc: “Sao không chịu trao đổi danh thiếp? Chúng ta uống một ly đi.”
Khương Niệm ăn xong miếng bánh cuối cùng, mới nhàn nhã cười một cái, đuổi người trước mặt đi: “Tôi đến cùng vợ.”
Người kia rõ ràng chết lặng.
Bên này, Diêu Nhiễm cũng đang phân tâm, nàng nói một cách ấm áp với những người xung quanh “Xin lỗi”, sau đó đi về phía Khương Niệm.
Khi Diêu Nhiễm đi tới, Khương Niệm đã đuổi xong người đến bắt chuyện với cô.
Cô hỏi: “Xong chưa?”
Diêu Nhiễm biết cô không đi cùng Khương Vân Vận chắc chắn là muốn đợi nàng. Nàng không khỏi nhắc nhở: “Uống ít thôi.”
Khương Niệm: “Ừ, em biết chừng mực mà.”
Diêu Nhiễm biết những người tham gia những dịp như thế này đều là những con cáo già, phần lớn là những kẻ kiêu ngạo. Một số người cảm thấy dễ dàng xử lý các cô gái trẻ khi nhìn thấy họ. Hơn nữa, đêm nay Khương Niệm ăn rất mặc sang trọng, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm...
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.
Diêu Nhiễm nói với cô: “Đi với tôi.”
Khương Niệm vui mừng gật đầu đáp lại.
Diêu Nhiễm dẫn theo Khương Niệm, có nhiều ánh mắt dõi theo họ hơn, nhưng những cuộc bắt chuyện có ý đồ riêng lại ít hơn.
Cả buổi tối, Khương Niệm mấy lần cố gắng giúp Diêu Nhiễm đỡ rượu, nhưng Diêu Nhiễm không để cô làm vậy, biết rằng có người thích được thể hiện.
Trời đã khuya, hai người bước ra khỏi khách sạn, trợ lý lái đến đón, đậu xe ngay bên ngoài sảnh khách sạn.
Đứng trong gió lạnh, Khương Niệm quấn áo khoác quanh người, lặng lẽ nhìn Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm hiểu ý: “Lên xe.”
“Ừ.” Khương Niệm ngồi ở ghế sau xe cùng nàng.
Khương Niệm trước đây đã tới công ty của Diêu Nhiễm nhiều lần, quen biết với người trợ lý này.
Cuộc cãi vã đến đây là kết thúc rồi sao? Trợ lý biết mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết và không rõ ràng nên cũng không hỏi gì mà lái xe thẳng đến nơi ở của Diêu Nhiễm như trước.
Điều hòa trong xe quá ấm, uống rượu khiến nàng cảm thấy hơi ngột ngạt.
Khương Niệm quay đầu lại, giữa họ bây giờ không có quan hệ gì, cô không thể trực tiếp ôm nàng, để nàng dựa vào mình như trước nữa... Xe chạy được một lúc.
Khương Niệm tiến lại gần Diêu Nhiễm, thấp giọng hỏi: “Chị có mệt không?”
Diêu Nhiễm nhắm mắt lại, lắng nghe giọng nói dịu dàng, sau đó ngửi thấy mùi thơm đang đến gần, trong lòng chợt rung động. Sau khi do dự và suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng cũng từ từ nghiêng đầu về phía người bên cạnh.
Khương Niệm cảm thấy vai mình hơi trầm xuống, quay đầu nhìn lại.
Diêu Nhiễm vẫn nhắm mắt, tựa nhẹ vào Khương Niệm, một cảm giác bất lực không thể kiểm soát. Nàng đã có cảm giác này ngay từ lần đầu gặp Khương Niệm.
Khương Niệm hạ mắt xuống, nhìn mặt nàng hồi lâu, đây là lần đầu tiên Diêu Nhiễm chủ động đến gần cô sau khi chia tay... Cô tiến lại gần hơn, để thuận tiện cho nàng dựa vào.
Trợ lý lái xe thoáng nhìn thấy cảnh tượng này qua gương chiếu hậu, cố ý nhìn đi chỗ khác. Sở dĩ cô phát hiện ra mối quan hệ không rõ ràng giữa hai người là vì cô phát hiện ra rằng Diêu tổng vốn luôn lạnh lùng và thờ ơ thực sự trở nên thân thiết với một người... Hai người họ cũng rất hợp nhau. Bầu không khí lúc này rõ ràng không phải là bạn bè bình thường.
Khoảng cách càng gần, Khương Niệm cẩn thận nhìn chằm chằm vào đôi mày đang thả lỏng của nàng.
Tuy nhiên, Diêu Nhiễm vẫn nhắm mắt lại, nhưng nàng có thể đoán được lúc này Khương Niệm đang nhìn mình, nàng lười biếng thấp giọng hỏi: “Sao em cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?”
“Đơn giản là vì thích.” Khương Niệm tiếp tục nhìn, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng tự tin.
Diêu Nhiễm im lặng, cô vẫn như trước, sẽ nói thẳng những gì mình thích, luôn thẳng thắn mà không ngại ngùng.
Khương Niệm quay người, dùng giọng điệu ngọt ngào nói: “Chị không cho nhìn thì em sẽ không nhìn nữa.”
Tiếng ồn khi họ trò chuyện rất nhỏ, như lời thì thầm chỉ hai người có thể nghe rõ.
“...” Diêu Nhiễm cau mày, nghĩ đến ngày đó Khương Niệm không biết xấu hổ nói “Em rất ngoan”, trong lòng nhất thời thấy buồn cười. Xe vẫn đi về phía trước, nàng không nói thêm gì nữa mà cứ dựa vào Khương Niệm không rời, đây là thói quen của nàng khi mệt mỏi.
Khương Niệm tự nhiên thấy vui vẻ, nhưng cô không khỏi băn khoăn, đây có phải là do say rượu?
Hai mươi phút sau, người trợ lý dừng xe, cô quay lại nói: “Diêu tổng, chúng ta đến rồi.”
“Ừ.” Diêu Nhiễm vừa mở mắt ra đã nhìn vào đôi mắt của Khương Niệm, vừa nóng bỏng vừa ấm áp đến mơ hồ.
Khương Niệm nhìn nàng như vậy, sau khi bị phát hiện cũng không hề xấu hổ. Cô không thể nhịn được nữa. Cô muốn ở lại với nàng đêm nay, không muốn quay về...
Cô nhẹ nhàng nói: “Em đưa chị lên nhà.”
Ánh mắt nhiệt tình quen thuộc lại quay về phía nàng, trái tim Diêu Nhiễm nóng bừng khi bị nhìn chằm chằm. Nàng không muốn từ chối nên nhẹ nhàng ậm ừ “Ừ“.
__________
Tác giả muốn nói:
Khụ khụ khụ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.