Chương 15: Tại sao chị phải kiềm chế mọi thứ?
Thanh Thang Xuyến Hương Phái
19/05/2024
Diêu Nhiễm không nói nên lời, đó là điều Nguyễn Hãn sẽ làm. Nàng gần như có thể tưởng tượng được Nguyễn Hãn đã nói với Khương Niệm như thế nào. Gần đây tâm tình nàng không tốt, cô nhất định yêu cầu đối phương chăm sóc nàng.
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện nhẹ nhàng giữa họ.
Diêu Nhiễm nhấc máy và trả lời cuộc gọi, đó là người của công ty. Nàng bước đến cửa sổ cao từ trần đến sàn và nói: “Xin chào, có chuyện gì vậy?”
Khương Niệm không có rời đi, chỉ đứng canh gác kế bên.
Lông mày Diêu Nhiễm dần dần nhíu lại, nghe người kia vội vàng trình bày, cuộc gọi rất lâu. Sau khi nghe xong, nàng liền gọi cho người khác.
Khương Niệm đại khái có thể đoán được, công ty đối tác có chút thay đổi, làm cho nàng rất khẩn trương.
Vừa mới bắt đầu trở lại làm việc, Diêu Nhiễm đã cố gắng hết sức để tâm trạng của mình có vẻ tốt hơn, nhưng khi Khương Niệm nhìn sắc mặt của nàng, rõ ràng là rất hốc hác.
Gọi điện xong, Diêu Nhiễm đứng ở trước cửa sổ, ôm trán, giống như càng bị sốt nặng hơn, quay người lại mới phát hiện Khương Niệm còn chưa đi.
Nhìn thấy nàng yếu đuối, Khương Niệm nói: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
Diêu Nhiễm ngồi xuống ghế sofa trước, để mình bình tĩnh lại, cảm giác khó chịu do nhiệt độ cơ thể tăng cao ngày càng lộ rõ.
Khương Niệm đi lấy nước ấm, quay lại ghế sofa đưa ly giấy cho nàng.
Diêu Nhiễm nhấp một ngụm, không khỏi ho thêm vài tiếng.
Khương Niệm cũng ngồi xuống cạnh sofa, im lặng ở cùng nàng.
“Về phòng đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Diêu Nhiễm quay đầu nhìn người bên cạnh, thấp giọng nói.
Khương Niệm nhìn chằm chằm vào mặt nàng, lo lắng nói: “Trông vẻ mặt chị tệ lắm.”
Diêu Nhiễm vẫn nói: “Không sao đâu.”
Thấy nàng rõ ràng đang kìm nén, Khương Niệm cũng không để ý lắm, đưa tay sờ trán nàng. Lần này không phải là dùng mu bàn tay chạm nhẹ mà là toàn bộ lòng bàn tay.
Diêu Nhiễm duỗi thẳng eo. Điều này có chút vô lý và bốc đồng. Đây không phải là lần đầu tiên họ gần nhau.
Lòng bàn tay giống như thêu đốt, so với ban nãy còn tệ hơn. Khương Niệm thẳng thừng nói: “Nóng như vậy mà còn nói không sao?”
Diêu Nhiễm không thể phản bác, bản thân nàng cũng cảm nhận được, đây không chỉ là sốt nhẹ mà còn có chút khó chịu.
Nhìn nàng luôn kiềm chế cảm xúc, Khương Niệm không khỏi nhỏ giọng nói: “Sao chị thích kiềm chế vậy?”
Bình tĩnh lại, hai má của Diêu Nhiễm ấm lên, không phải vì sốt mà là vì một điều gì khác.
Khương Niệm cũng nhanh chóng im lặng, nhận ra mình đã nói sai... Diêu Nhiễm đã “ra lệnh” cho cô không được nhắc đến chuyện đêm đó.
Hai người im lặng trong hai giây.
“Em đã hứa với chị Nguyễn sẽ chăm sóc chị, không để chị một mình.” Khương Niệm tiếp tục cầm điện thoại lên, mở ứng dụng bản đồ. “Em xuống lầu mua thuốc hạ sốt, sẽ quay về ngay.”
Diêu Nhiễm còn chưa kịp nói thêm gì thì Khương Niệm đã vội vàng đi ra ngoài.
Hai mươi phút sau, cửa được mở.
Khi Diêu Nhiễm nghe thấy tiếng cửa mở, nàng quay lại và nhìn thấy Khương Niệm đã về với một túi thuốc và một chiếc vali nhỏ trên tay phải.
Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc.
“Đêm nay em nghĩ mình nên ở lại đây.” Khương Niệm giải thích. Cô không cho Diêu Nhiễm có thời gian để từ chối, sau đó nói tiếp: “Chị cần đo nhiệt độ trước đã.”
Diêu Nhiễm cảm thấy buồn ngủ đến mức mím môi không nói gì.
Khương Niệm đóng cửa lại, xỏ đôi dép dùng một lần vào. Cô đặt hai túi nhựa lên bàn, tìm chiếc nhiệt kế vừa mua, mở bao bì nhét vào tay Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm cầm nhiệt kế và không cử động.
Khương Niệm ý thức được nàng muốn gì, liền khôn ngoan tránh mặt, quay người thu dọn hành lý.
Diêu Nhiễm cụp mắt xuống, sau đó cởi hai nút áo, đo nhiệt độ ở nách.
Khương Niệm không hỏi nàng muốn ngủ trên giường nào, vì cả hai chiếc giường đều chưa được chạm vào nên cô chọn chiếc giường gần mình nhất.
Một vài phút trôi qua. Diêu Nhiễm đo nhiệt độ và quả thật nhiệt độ cơ thể hơi cao.
“Bao nhiêu độ?” Khương Niệm ở bên cạnh hỏi nàng.
“39” Diêu Nhiễm nói yếu ớt, cô lục túi thuốc, lấy ra một hộp thuốc ibuprofen (thuốc giảm đau hạ sốt).
“Ăn bánh sandwich trước rồi uống thuốc.” Khương Niệm đi tới bàn cà phê, cúi xuống tìm bánh mì, “Buổi tối chưa ăn được bao nhiêu, uống thuốc sẽ không tốt đâu.”
Diêu Nhiễm ngạc nhiên.
Đây không phải là quá chu đáo sao?
Khương Niệm chỉ đơn giản giúp nàng mở bánh sandwich ra rồi đưa đến. Thấy Diêu Nhiễm không trả lời, cô nhếch môi cười: “Sao chị lại làm giống trẻ con vậy, muốn dỗ dành mới chịu ăn à?”
Diêu Nhiễm im lặng nhìn cô: “...”
Quả nhiên, giọng điệu của Khương Niệm tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Diêu tiểu thư ăn một chút đi...” Cô giỏi nhất là dỗ ngọt người khác.
Diêu Nhiễm nghe vậy cau mày, đột nhiên lại muốn cười. Dù là tổng tài nhưng vẫn chỉ là một cô bé. Nàng cầm chiếc bánh sandwich đưa lên miệng, nếu không được nhắc nhở, nàng gần như quên mất buổi tối mình chưa ăn gì nhiều.
“Tôi sẽ chuyển khoản tiền thuốc và bánh mì cho em.”
“Không cần. Nếu tính toán rạch ròi như vậy, chị có muốn lấy tiền xe của em không?” Khương Niệm nhướng mày, thản nhiên nói: “Em không có ý định trả đâu...”
Diêu Nhiễm chậm rãi nhai bánh sandwich, lần này không nhịn được, nàng cười nhẹ nói: “Tôi không định tính phí em đâu.”
“Được thôi, em cũng không có ý định lấy tiền của chị đâu.”
Cứ như vậy, Diêu Nhiễm lặng lẽ ăn bánh sandwich, nàng thực sự không có cảm giác thèm ăn, nhưng tốt hơn hết là nên có một ít đồ ăn vào bụng trước khi uống thuốc, nếu không lại bị đau dạ dày.
Khương Niệm lấy ra tập giấy vẽ và bút, lại bắt đầu vẽ. Cô ngồi thư giãn trên chiếc ghế cạnh cửa sổ kính từ trần đến sàn, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, hòa hợp với nhau một cách tự nhiên, như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi Diêu Nhiễm uống thuốc hạ sốt, sau nửa tiếng nàng dễ chịu hơn và cảm thấy buồn ngủ.
Khương Niệm liếc nhìn nàng một cái, chậm vẽ vài nét với cây bút trong tay, tùy ý hỏi: “Bây giờ đi tắm có được không?”
“Đỡ hơn rồi.” Diêu Nhiễm trả lời cô. Sau khi đi chơi cả ngày, nành dính đầy bụi và cảm thấy khó chịu nếu không tắm.
“Ừ.” Khương Niệm lại cúi đầu. Một lúc sau, khi bắt đầu có chuyển động từ phòng tắm, đường nét trên mặt cô có chút lộn xộn...
Diêu Nhiễm không ở trong phòng tắm quá lâu, mặc dù tình trạng của nàng đã tương đối tốt hơn, nhưng nàng vẫn bị cái nóng trong phòng tắm thêu đốt.
Khương Niệm lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diêu Nhiễm trong bộ váy ngủ dài bằng lụa bước ra ngoài. Nàng có phong cách khổ hạnh, tuy kín đáo nhưng thân hình dưới váy ngủ lại rất hấp dẫn, có lẽ cả cuộc đời của cô không thể quên được lần đó.
Diêu Nhiễm bắt gặp ánh mắt của Khương Niệm.
Đôi mắt Khương Niệm hơi lóe lên, cô lơ đãng nói và đứng dậy khỏi ghế. “Em đi tắm.”
Cầm theo váy ngủ, Khương Niệm đi vào phòng tắm.
Diêu Nhiễm đi ngủ, dựa vào đầu giường, mở hộp thư điện thoại, kiểm tra email công việc đã nhận được hôm nay.
Rời xa sự ồn ào, náo nhiệt của thành phố, màn đêm trong rừng thật yên tĩnh. Im lặng đến mức bên ngoài có thể nghe rõ mọi thứ diễn ra trong phòng tắm. Sau một lúc, tiếng nước chảy đột nhiên dừng lại, chắc là bên trong đang thoa sữa tắm.
Diêu Nhiễm nhắm mắt lại. Đây có phải là tác dụng phụ của thuốc hạ sốt không? Nàng không thể tập trung được, nhất là khi nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền đến. Dần dần, một số hình ảnh khó tả hiện lên trong đầu nàng.
Sau khi uống thuốc, Diêu Nhiễm uể oải, không còn sức để trả lời những email đó nữa. Nàng đặt điện thoại xuống, nằm xuống giường, nhắm mắt cố ngủ. Nhưng khi nhắm mắt, nằm trên tấm khăn trải giường và chiếc gối màu trắng quen thuộc, những hình ảnh trong đầu nàng lại tiếp tục quay cuồng, nàng càng cảm thấy bất an:
Đêm đó hai người từ phòng tắm bước ra, cùng nhau ngã lên chăn bông, sau đó cổ tay nàng bị ấn chặt phía trên đầu, môi nàng bị cô hôn say đắm không ngừng.
Họ làm đi làm lại nhiều lần trong khoảng thời gian đó.
“Tại sao chị luôn kiềm chế? Hãy hét lên khi cảm thấy thoải mái, được không?”
...
Diêu Nhiễm ngủ một lúc, nửa tỉnh nửa mê, nàng tỉnh dậy vì nóng bức, có lẽ là do thuốc hạ sốt đã phát huy tác dụng, nàng đổ mồ hôi lạnh.
Khương Niệm vừa mới tắm xong, nhìn thấy hai má hồng hào cùng môi khô khốc của Diêu Nhiễm, liền hỏi: “Chị có muốn uống nước không?”
Cổ họng và lưỡi của Diêu Nhiễm khô khốc, “Ừ.”
Khương Niệm nhanh chóng rót cho nàng một ly nước.
Khương Niệm vừa đến gần, tim Diêu Nhiễm đập nhanh. Người này chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, dáng người mảnh khảnh, sự quyến rũ hiện rõ.
Diêu Nhiễm uống nước.
Khương Niệm thấp giọng hỏi: “Lại sốt rồi à?”
“Không có.”
Khương Niệm thấy nàng đổ mồ hôi, liền lấy khăn giấy ở bên cạnh lau trán và cổ cho nàng.
Nhịp tim của Diêu Nhiễm đập nhanh không kiểm soát khi bị chạm vào. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng cơ thể mình lại nhạy cảm đến thế. Nếu lần trước là do rượu kích thích thì lần này là vì cái gì? Lúc này nàng mới nhận ra mình không hề lãnh cảm chút nào...
Khương Niệm cũng phân tâm. Nếu chuyện đó đã xảy ra một lần, cô sẽ nghĩ sẽ có lần thứ hai. Họ đã từng thân mật, làm sao có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra?
Ở cự ly gần, họ lặng lẽ nhìn nhau, hơi thở vô thức trở nên hỗn loạn, bầu không khí vốn giả vờ bình tĩnh tối nay cũng thay đổi.
Diêu Nhiễm thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh cô hôn nàng, tay cô sẽ thò vào trong chăn, vừa xé áo ngủ vừa hôn nàng thật sâu và nhanh!
________
Tác giả có lời muốn nói:
Boss Diêu thật nhàm chán, chỉ giỏi giả vờ và làm nũng.
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện nhẹ nhàng giữa họ.
Diêu Nhiễm nhấc máy và trả lời cuộc gọi, đó là người của công ty. Nàng bước đến cửa sổ cao từ trần đến sàn và nói: “Xin chào, có chuyện gì vậy?”
Khương Niệm không có rời đi, chỉ đứng canh gác kế bên.
Lông mày Diêu Nhiễm dần dần nhíu lại, nghe người kia vội vàng trình bày, cuộc gọi rất lâu. Sau khi nghe xong, nàng liền gọi cho người khác.
Khương Niệm đại khái có thể đoán được, công ty đối tác có chút thay đổi, làm cho nàng rất khẩn trương.
Vừa mới bắt đầu trở lại làm việc, Diêu Nhiễm đã cố gắng hết sức để tâm trạng của mình có vẻ tốt hơn, nhưng khi Khương Niệm nhìn sắc mặt của nàng, rõ ràng là rất hốc hác.
Gọi điện xong, Diêu Nhiễm đứng ở trước cửa sổ, ôm trán, giống như càng bị sốt nặng hơn, quay người lại mới phát hiện Khương Niệm còn chưa đi.
Nhìn thấy nàng yếu đuối, Khương Niệm nói: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
Diêu Nhiễm ngồi xuống ghế sofa trước, để mình bình tĩnh lại, cảm giác khó chịu do nhiệt độ cơ thể tăng cao ngày càng lộ rõ.
Khương Niệm đi lấy nước ấm, quay lại ghế sofa đưa ly giấy cho nàng.
Diêu Nhiễm nhấp một ngụm, không khỏi ho thêm vài tiếng.
Khương Niệm cũng ngồi xuống cạnh sofa, im lặng ở cùng nàng.
“Về phòng đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Diêu Nhiễm quay đầu nhìn người bên cạnh, thấp giọng nói.
Khương Niệm nhìn chằm chằm vào mặt nàng, lo lắng nói: “Trông vẻ mặt chị tệ lắm.”
Diêu Nhiễm vẫn nói: “Không sao đâu.”
Thấy nàng rõ ràng đang kìm nén, Khương Niệm cũng không để ý lắm, đưa tay sờ trán nàng. Lần này không phải là dùng mu bàn tay chạm nhẹ mà là toàn bộ lòng bàn tay.
Diêu Nhiễm duỗi thẳng eo. Điều này có chút vô lý và bốc đồng. Đây không phải là lần đầu tiên họ gần nhau.
Lòng bàn tay giống như thêu đốt, so với ban nãy còn tệ hơn. Khương Niệm thẳng thừng nói: “Nóng như vậy mà còn nói không sao?”
Diêu Nhiễm không thể phản bác, bản thân nàng cũng cảm nhận được, đây không chỉ là sốt nhẹ mà còn có chút khó chịu.
Nhìn nàng luôn kiềm chế cảm xúc, Khương Niệm không khỏi nhỏ giọng nói: “Sao chị thích kiềm chế vậy?”
Bình tĩnh lại, hai má của Diêu Nhiễm ấm lên, không phải vì sốt mà là vì một điều gì khác.
Khương Niệm cũng nhanh chóng im lặng, nhận ra mình đã nói sai... Diêu Nhiễm đã “ra lệnh” cho cô không được nhắc đến chuyện đêm đó.
Hai người im lặng trong hai giây.
“Em đã hứa với chị Nguyễn sẽ chăm sóc chị, không để chị một mình.” Khương Niệm tiếp tục cầm điện thoại lên, mở ứng dụng bản đồ. “Em xuống lầu mua thuốc hạ sốt, sẽ quay về ngay.”
Diêu Nhiễm còn chưa kịp nói thêm gì thì Khương Niệm đã vội vàng đi ra ngoài.
Hai mươi phút sau, cửa được mở.
Khi Diêu Nhiễm nghe thấy tiếng cửa mở, nàng quay lại và nhìn thấy Khương Niệm đã về với một túi thuốc và một chiếc vali nhỏ trên tay phải.
Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc.
“Đêm nay em nghĩ mình nên ở lại đây.” Khương Niệm giải thích. Cô không cho Diêu Nhiễm có thời gian để từ chối, sau đó nói tiếp: “Chị cần đo nhiệt độ trước đã.”
Diêu Nhiễm cảm thấy buồn ngủ đến mức mím môi không nói gì.
Khương Niệm đóng cửa lại, xỏ đôi dép dùng một lần vào. Cô đặt hai túi nhựa lên bàn, tìm chiếc nhiệt kế vừa mua, mở bao bì nhét vào tay Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm cầm nhiệt kế và không cử động.
Khương Niệm ý thức được nàng muốn gì, liền khôn ngoan tránh mặt, quay người thu dọn hành lý.
Diêu Nhiễm cụp mắt xuống, sau đó cởi hai nút áo, đo nhiệt độ ở nách.
Khương Niệm không hỏi nàng muốn ngủ trên giường nào, vì cả hai chiếc giường đều chưa được chạm vào nên cô chọn chiếc giường gần mình nhất.
Một vài phút trôi qua. Diêu Nhiễm đo nhiệt độ và quả thật nhiệt độ cơ thể hơi cao.
“Bao nhiêu độ?” Khương Niệm ở bên cạnh hỏi nàng.
“39” Diêu Nhiễm nói yếu ớt, cô lục túi thuốc, lấy ra một hộp thuốc ibuprofen (thuốc giảm đau hạ sốt).
“Ăn bánh sandwich trước rồi uống thuốc.” Khương Niệm đi tới bàn cà phê, cúi xuống tìm bánh mì, “Buổi tối chưa ăn được bao nhiêu, uống thuốc sẽ không tốt đâu.”
Diêu Nhiễm ngạc nhiên.
Đây không phải là quá chu đáo sao?
Khương Niệm chỉ đơn giản giúp nàng mở bánh sandwich ra rồi đưa đến. Thấy Diêu Nhiễm không trả lời, cô nhếch môi cười: “Sao chị lại làm giống trẻ con vậy, muốn dỗ dành mới chịu ăn à?”
Diêu Nhiễm im lặng nhìn cô: “...”
Quả nhiên, giọng điệu của Khương Niệm tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Diêu tiểu thư ăn một chút đi...” Cô giỏi nhất là dỗ ngọt người khác.
Diêu Nhiễm nghe vậy cau mày, đột nhiên lại muốn cười. Dù là tổng tài nhưng vẫn chỉ là một cô bé. Nàng cầm chiếc bánh sandwich đưa lên miệng, nếu không được nhắc nhở, nàng gần như quên mất buổi tối mình chưa ăn gì nhiều.
“Tôi sẽ chuyển khoản tiền thuốc và bánh mì cho em.”
“Không cần. Nếu tính toán rạch ròi như vậy, chị có muốn lấy tiền xe của em không?” Khương Niệm nhướng mày, thản nhiên nói: “Em không có ý định trả đâu...”
Diêu Nhiễm chậm rãi nhai bánh sandwich, lần này không nhịn được, nàng cười nhẹ nói: “Tôi không định tính phí em đâu.”
“Được thôi, em cũng không có ý định lấy tiền của chị đâu.”
Cứ như vậy, Diêu Nhiễm lặng lẽ ăn bánh sandwich, nàng thực sự không có cảm giác thèm ăn, nhưng tốt hơn hết là nên có một ít đồ ăn vào bụng trước khi uống thuốc, nếu không lại bị đau dạ dày.
Khương Niệm lấy ra tập giấy vẽ và bút, lại bắt đầu vẽ. Cô ngồi thư giãn trên chiếc ghế cạnh cửa sổ kính từ trần đến sàn, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, hòa hợp với nhau một cách tự nhiên, như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi Diêu Nhiễm uống thuốc hạ sốt, sau nửa tiếng nàng dễ chịu hơn và cảm thấy buồn ngủ.
Khương Niệm liếc nhìn nàng một cái, chậm vẽ vài nét với cây bút trong tay, tùy ý hỏi: “Bây giờ đi tắm có được không?”
“Đỡ hơn rồi.” Diêu Nhiễm trả lời cô. Sau khi đi chơi cả ngày, nành dính đầy bụi và cảm thấy khó chịu nếu không tắm.
“Ừ.” Khương Niệm lại cúi đầu. Một lúc sau, khi bắt đầu có chuyển động từ phòng tắm, đường nét trên mặt cô có chút lộn xộn...
Diêu Nhiễm không ở trong phòng tắm quá lâu, mặc dù tình trạng của nàng đã tương đối tốt hơn, nhưng nàng vẫn bị cái nóng trong phòng tắm thêu đốt.
Khương Niệm lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diêu Nhiễm trong bộ váy ngủ dài bằng lụa bước ra ngoài. Nàng có phong cách khổ hạnh, tuy kín đáo nhưng thân hình dưới váy ngủ lại rất hấp dẫn, có lẽ cả cuộc đời của cô không thể quên được lần đó.
Diêu Nhiễm bắt gặp ánh mắt của Khương Niệm.
Đôi mắt Khương Niệm hơi lóe lên, cô lơ đãng nói và đứng dậy khỏi ghế. “Em đi tắm.”
Cầm theo váy ngủ, Khương Niệm đi vào phòng tắm.
Diêu Nhiễm đi ngủ, dựa vào đầu giường, mở hộp thư điện thoại, kiểm tra email công việc đã nhận được hôm nay.
Rời xa sự ồn ào, náo nhiệt của thành phố, màn đêm trong rừng thật yên tĩnh. Im lặng đến mức bên ngoài có thể nghe rõ mọi thứ diễn ra trong phòng tắm. Sau một lúc, tiếng nước chảy đột nhiên dừng lại, chắc là bên trong đang thoa sữa tắm.
Diêu Nhiễm nhắm mắt lại. Đây có phải là tác dụng phụ của thuốc hạ sốt không? Nàng không thể tập trung được, nhất là khi nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền đến. Dần dần, một số hình ảnh khó tả hiện lên trong đầu nàng.
Sau khi uống thuốc, Diêu Nhiễm uể oải, không còn sức để trả lời những email đó nữa. Nàng đặt điện thoại xuống, nằm xuống giường, nhắm mắt cố ngủ. Nhưng khi nhắm mắt, nằm trên tấm khăn trải giường và chiếc gối màu trắng quen thuộc, những hình ảnh trong đầu nàng lại tiếp tục quay cuồng, nàng càng cảm thấy bất an:
Đêm đó hai người từ phòng tắm bước ra, cùng nhau ngã lên chăn bông, sau đó cổ tay nàng bị ấn chặt phía trên đầu, môi nàng bị cô hôn say đắm không ngừng.
Họ làm đi làm lại nhiều lần trong khoảng thời gian đó.
“Tại sao chị luôn kiềm chế? Hãy hét lên khi cảm thấy thoải mái, được không?”
...
Diêu Nhiễm ngủ một lúc, nửa tỉnh nửa mê, nàng tỉnh dậy vì nóng bức, có lẽ là do thuốc hạ sốt đã phát huy tác dụng, nàng đổ mồ hôi lạnh.
Khương Niệm vừa mới tắm xong, nhìn thấy hai má hồng hào cùng môi khô khốc của Diêu Nhiễm, liền hỏi: “Chị có muốn uống nước không?”
Cổ họng và lưỡi của Diêu Nhiễm khô khốc, “Ừ.”
Khương Niệm nhanh chóng rót cho nàng một ly nước.
Khương Niệm vừa đến gần, tim Diêu Nhiễm đập nhanh. Người này chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, dáng người mảnh khảnh, sự quyến rũ hiện rõ.
Diêu Nhiễm uống nước.
Khương Niệm thấp giọng hỏi: “Lại sốt rồi à?”
“Không có.”
Khương Niệm thấy nàng đổ mồ hôi, liền lấy khăn giấy ở bên cạnh lau trán và cổ cho nàng.
Nhịp tim của Diêu Nhiễm đập nhanh không kiểm soát khi bị chạm vào. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng cơ thể mình lại nhạy cảm đến thế. Nếu lần trước là do rượu kích thích thì lần này là vì cái gì? Lúc này nàng mới nhận ra mình không hề lãnh cảm chút nào...
Khương Niệm cũng phân tâm. Nếu chuyện đó đã xảy ra một lần, cô sẽ nghĩ sẽ có lần thứ hai. Họ đã từng thân mật, làm sao có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra?
Ở cự ly gần, họ lặng lẽ nhìn nhau, hơi thở vô thức trở nên hỗn loạn, bầu không khí vốn giả vờ bình tĩnh tối nay cũng thay đổi.
Diêu Nhiễm thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh cô hôn nàng, tay cô sẽ thò vào trong chăn, vừa xé áo ngủ vừa hôn nàng thật sâu và nhanh!
________
Tác giả có lời muốn nói:
Boss Diêu thật nhàm chán, chỉ giỏi giả vờ và làm nũng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.