Chương 36: Thỉnh thoảng vẫn nghĩ về nó
Thanh Thang Xuyến Hương Phái
26/05/2024
Phòng tắm tràn ngập hơi nước.
Diêu Nhiễm nằm trong bồn tắm, đầu hơi ngẩng lên, mắt nhắm lại, chiếc cổ trắng nõn thon thả phủ đầy những giọt nước trong như pha lê, nước nóng khiến toàn thân nàng nóng bừng.
Suy nghĩ lại vô thức lướt qua.
Mình quan tâm Khương Niệm nhiều như vậy sao? Ngay cả Nguyễn Hãn cũng nhìn thấy.
Nghĩ kỹ lại, đêm đó trước mặt Khương Niệm đúng là nàng không thể giữ bình tĩnh. Lúc đó nàng cũng rất ngạc nhiên, chỉ có thể nói là bản thân đang ghen...
Diêu Nhiễm mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, nàng đột nhiên cảm thấy mình thật vô lý. Đây vốn là một mối quan hệ không rõ ràng, tại sao nàng lại hờn dỗi trước mặt Khương Niệm?
Nàng cho rằng từ chối sự theo đuổi của Khương Niệm sẽ giúp tâm trí bình tĩnh lại, cũng như chấm dứt sự liên quan giữa hai người. Nhưng khi nàng nhìn thấy Khương Niệm mập mờ cùng người khác, nàng không thể khống chế được một số cảm xúc trong lòng, không thể giữ bình tĩnh.
Nàng luôn để ý và không thể nhắm mắt làm ngơ.
Ngâm mình khoảng nửa tiếng, Diêu Nhiễm bước ra khỏi bồn tắm, cầm chiếc khăn tắm bên cạnh quấn quanh người. Nàng vốn đã mệt mỏi, sau khi tắm xong liền cảm thấy buồn ngủ.
Trở lại phòng ngủ, Diêu Nhiễm cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua, tối nay Khương Niệm gửi cho nàng tin nhắn WeChat.
[Khương Niệm] Chân Tứ Mao đã lành và có thể đi lại bình thường.
Bên dưới còn có một đoạn video, Diêu Nhiễm dùng đầu ngón tay bấm vào.
Trong video, Tứ Mao đang chạy nhảy quanh phòng. Nàng có thể nhận ra đó là nhà Khương Niệm khi thấy chiếc ghế sô pha quen thuộc. Sau khi Khương Niệm gọi “Tứ Mao”, nó lập tức chạy về phía màn hình. Đột nhiên, trên màn hình tràn ngập khuôn mặt của cún con, nhóc này bắt đầu xoa hai tay vào nhau một cách ngây thơ và đáng yêu.
Diêu Nhiễm xem video hai lần, nhưng vẫn không khỏi nhếch môi. Người ta hay nói thú cưng sẽ giống như chủ nhân của chúng.
Trong khi nàng vẫn đang suy nghĩ thì trên màn hình hiện lên dòng chữ “Bên kia đang gõ...“.
Rất nhanh sau đó.
[Khương Niệm] Chị đã bôi thuốc chưa?
[Khương Niệm] Nhớ bôi thuốc nha, nếu không ngày mai sẽ rất đau.
Bị nhắc nhở, Diêu Nhiễm cảm thấy cánh tay hơi đau nhức. Nàng tìm thấy thuốc mỡ trong túi xách của mình, lại chìm trong suy nghĩ, nàng và Khương Niệm rõ ràng không ở cạnh nhau, nhưng nàng có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Khương Niệm giúp mình bôi thuốc.
Tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp.
Diêu Nhiễm lấy lại tỉnh táo, dùng thuốc để xoa bóp vào chỗ đau nhức.
Sau khi bôi thuốc xong, Diêu Nhiễm suy nghĩ hồi lâu, sau đó lại nhấc điện thoại lên, trả lời tin nhắn của đối phương.
Khương Niệm đang nằm trên giường, cô đã đợi hơn nửa tiếng mà vẫn chưa thấy hồi âm. Đang định nhắn “Chúc ngủ ngon”, thì nhìn thấy hộp thoại hiện ra một tin nhắn mới.
[Diêu Nhiễm] Xong rồi, cảm ơn em.
Khương Niệm nhìn thấy liền bật cười. Sau khi hờn dỗi lâu như vậy, rốt cuộc nàng đã dịu lại đúng không?
...
Studio ngày càng bận rộn, lịch hẹn của Khương Niệm cũng đã kín chỗ. Ban ngày cô đưa Tứ Mao đến studio, buổi tối lại đắt Tứ Mao về nhà. Cô cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi với lịch trình bận rộn này.
Hôm đó, Khương Niệm phải làm việc đến gần chạng vạng. Tan làm, cô đeo dây xích cho Tứ Mao, một người một chó đi dọc theo con hẻm quen thuộc.
Trước mặt còn có người đang dắt chó đi dạo. Họ trông giống như một cặp tình nhân trẻ đang yêu nhau. Họ đi dạo nhàn nhã với các ngón tay đan chặt vào nhau.
Khương Niệm nhìn với ánh mắt ghen tị. Cô lấy điện thoại di động ra quay video Tứ Mao đang đi phía trước, đưa cho Đại Muộn Tao xem.
Đã gửi.
Sau khi nhận được tin nhắn phản hồi của Diêu Nhiễm lần trước, cô bắt đầu thỉnh thoảng nhắn tin cho nàng. Cô không ngại chủ động. Nếu đã có tình cảm, cô đương nhiên sẽ chủ động giành lấy. Không có gì khó xử với người mà mình bị thu hút.
Khương Niệm rất nhiệt tình, dù kết quả thế nào thì cô cũng sẽ cố gắng. Cô sợ sau này sẽ hối hận hơn là thất bại. Cô luôn nhìn thẳng về phía trước thay vì sợ hãi rụt rè ở phía sau, ngay cả việc cô thích ai đó.
Ánh đèn đường mờ ảo soi bóng người.
Sau khi gửi tin nhắn WeChat, Khương Niệm vừa đi vừa nghĩ. Nếu đêm đó, họ gặp nhau nhưng không đến khách sạn, cô có thể từ từ tiếp cận Diêu Nhiễm như lúc này. Nhưng rồi cô lại nghĩ, nếu không có đêm đó, chắc chắn cô sẽ không có cơ hội đến gần Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm đang tăng ca trong văn phòng thì nhận được tin nhắn WeChat của Khương Niệm. Coi như nghỉ xả hơi, nàng chủ động xem tin nhắn WeChat.
[Khương Niệm] Đi làm về với Tứ Mao
【Khương Niệm】[Video]
Diêu Nhiễm bấm vào video và nhìn thấy một chú chó con.
Tứ Mao vừa đi vừa đánh hông, Diêu Nhiễm im lặng xem video mấy lần, sau đó nghe giọng nói của Khương Niệm, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, giống như gặp được một chuyện vui kỳ lạ không thể giải thích được.
Việc liên lạc của họ bây giờ “rất đều đặn”, giống như những người bạn bình thường thỉnh thoảng trao nhau vài lời chào hỏi vụn vặt.
-
Vào thứ Tư, studio yên tĩnh hơn một chút.
Khương Niệm nhận được một poster quảng cáo quán bar từ Nguyễn Hãn. Nội dung nói về sự kiện tối thứ Bảy này và chủ đề là về mặt nạ.
Nguyễn Hãn thích sự sôi nổi và thường nghĩ ra nhiều sự kiện để thu hút nhiều khách hàng hơn. Các hoạt động theo chủ đề được tổ chức nhiều lần trong tháng. Thông thường những nơi có nhiều hoạt động theo chủ đề sẽ sôi động hơn và sẽ có nhiều khách hàng đến tìm kiếm vận may hơn.
Tin tức sự kiện này là do Nguyễn Hãn gửi tới. Lúc này, cô thực sự không muốn tham gia vào những hoạt động náo nhiệt.
Khương Niệm không ngừng chơi điện thoại cho đến khi có khách hàng khác tới. Một mẫu xăm đơn sắc dễ dàng, không cần tốn quá nhiều công sức.
Máy ảnh mới của Khâu Lam vừa đến vào buổi chiều, và cô ấy rất nóng lòng muốn chụp một bộ ảnh quảng cáo mới cho studio.
Khương Niệm còn đang ở trên lầu xăm hình, nhìn thấy Khâu Lam cầm máy ảnh đi vào, cô nhanh chóng hiểu ra, tiếp tục cúi đầu tạo góc chụp ảnh cho cô.
“Này, tôi không thể chịu đựng được nữa. Hôm nay trông cậu thật quyến rũ.” Khâu Lam nhìn vào khuôn mặt của cô trong ống kính. Dù đang đeo khẩu trang nhưng cũng không che đi vẻ đẹp của cô.
Khương Niệm mỉm cười, nếu những lời này phát ra từ miệng Diêu tổng thì tốt biết bao.
“Nếu bộ ảnh này được đăng công khai, chắc chắn lượng truy cập sẽ lại bùng nổ.” Khâu Lam vừa nói vừa chụp ảnh. Cô và Khương Niệm là bạn lâu năm nên dễ dàng chọn những góc chụp tuyệt vời.
Khương Niệm nhớ tới, nói: “Lát nữa chúng ta chụp vài bức ảnh cho Tứ Mao nha.”
Khâu Lam đồng ý: “Được rồi, tôi cũng muốn đưa Tứ Mao vào ảnh quảng cáo để thu hút một số người yêu chó.”
Sau khi chụp ảnh các tác phẩm của Khương Niệm xong, Khâu Lam lại đi chụp những chỗ khác.
Một tiếng sau, Khương Niệm xử lý xong hình xăm, cô đi xuống lầu thì thấy Khâu Lam đang chụp ảnh cho Tứ Mao, cô còn nói: “Tứ Mao, ăn uống miễn phí ở studio thì cũng phải góp chút sức nha. Lười biếng là không có đồ ăn ngon đâu cưng, chúng ta không nuôi chó lười biếng ở nơi làm việc...”
Khương Niệm nhìn với vẻ thích thú, xoa xoa tay và vai
Thư giãn cổ.
Tứ Mao không mấy hợp tác, trực tiếp nhảy tới dưới chân Khương Niệm, tựa như tìm được chỗ dựa.
Khương Niệm đơn giản bế Tứ Mao lên, để Khâu Lam chụp ảnh.
Sau khi Tứ Mao bình phục vết thương, Khương Niệm liền dẫn nó đi tắm. Bây giờ nó đã là một chú chó con xinh đẹp, không còn dấu vết lang thang bên ngoài.
“Cậu cứ ôm nó đi, tôi chụp thêm vài tấm cho hai người.” Khâu Lam bận chụp ảnh, “Thằng nhóc này ngang ngược với tôi quá, tôi cho nó ăn nhiều đồ ăn vặt cũng vô ích.”
Tứ Mao hoạt bát và tinh nghịch, nhưng lại đặc biệt cư xử tốt trước mặt Khương Niệm. Nhóc này thích làm hành động nịnh nọt, thậm chí sau khi được bế lên còn dụi mũi vào người trước mặt.
Khâu Lam làm việc rất hiệu quả, cô xử lý những bức ảnh trước khi tan sở và gửi một bản sao cho Khương Niệm.
Khương Niệm sẽ đăng những bức ảnh này lên vòng bạn bè WeChat. Cô không có tài khoản công việc, tài khoản cá nhân của cô thỉnh thoảng sẽ đề cập đến studio. Khâu Lam chịu trách nhiệm quảng cáo chính.
Buổi tối trở về, sau khi đăng lên vòng bạn bè, Khương Niệm bấm vào ảnh đại diện quen thuộc. Cô thường gửi tin nhắn cho Diêu Nhiễm vào ban đêm, vì ban ngày cô rất bận, không có thời gian đụng đến điện thoại.
Đêm khuya, Diêu Nhiễm đang ngồi ở ghế sau xe, cảm thấy hơi say nên mở cửa sổ hóng gió một chút để bay bớt mùi rượu từ buổi chiêu đãi tối nay.
Khi WeChat vang lên, Diêu Nhiễm cảm nhận được người gửi đến là ai. Nàng nhấc điện thoại lên xem, chắc chắn có người báo cáo tình hình của Tứ Mao.
Những gì được gửi là một tin nhắn thoại.
Khi nhận được tin nhắn thoại, Diêu Nhiễm thường chuyển nó thành văn bản, nhưng lần này thao tác quen thuộc dừng lại, thay vào đó nàng bấm phát.
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Chị tan làm rồi à?”
Giọng điệu của đối phương rất nhẹ nhàng, khi nghe giống như đang thì thầm vào tai.
Ánh mắt Diêu Nhiễm chuyển động không tự nhiên. Nàng lười gõ chữ nên thản nhiên trả lời: “Ừ, tôi vừa tan sở.”
Khương Niệm ấn vào, một giọng nói ôn nhu lười biếng truyền đến, cô mím môi, cảm thấy chỉ cần nghe giọng nói qua điện thoại thôi cũng khiến tim cô đập mạnh.
Họ đã không gặp nhau một thời gian kể từ lần gặp cuối cùng ở trường bắn cung. Cô không biết bây giờ Diêu Nhiễm đã “bình tĩnh” hơn không.
Khương Niệm nhịn không được, muốn gọi, nhưng cô vẫn đè xuống sự thôi thúc. Cô sợ mình quá nhiệt tình thì đối phương sẽ trốn tránh.
Mấy phút sau Diêu Nhiễm lại xem điện thoại, vẫn không có tin nhắn mới.
Xe chạy về phía trước, Diêu Nhiễm cảm thấy có chút ngột ngạt, muốn tháo buộc tóc ra, nghĩ đến trước mặt có trợ lý nên nàng kìm nén, tiếp tục duy trì trạng thái lạnh lùng.
Trên thực tế, nàng không hề cảm thấy cuộc sống của mình chật hẹp cho đến khi gặp được Khương Niệm...
Diêu Nhiễm nheo mắt lại, nhận ra người không thể bình tĩnh được là nàng chứ không phải do sự khiêu khích của Khương Niệm. Nàng cứ nghĩ mình luôn nhớ đến cô mỗi khi không vui vì đã lâu rồi nàng không có người đồng hành, nhưng sự thật là dù tâm trạng có thế nào nàng cũng sẽ luôn nhớ đến cô.
Chiếc điện thoại trên tay rung lên.
Diêu Nhiễm lại bấm vào tin nhắn, bấm vào ảnh Khương Niệm gửi, trong giây lát, ánh mắt đờ đẫn.
[Khương Niệm] Tứ Mao lại dễ thương nữa nè!
Diêu Nhiễm xem qua bức ảnh, nhìn thấy Khương Niệm ôm Tứ Mao trong lòng, quay mặt sang một bên, cúi đầu cười ngọt ngào nhìn chú chó con. Đôi mắt nàng dán chặt vào khuôn mặt trong ảnh, trong sự tĩnh lặng, nhịp tim và hơi thở của nàng rõ ràng đều nhanh hơn...
Người trợ lý lái xe phía trước hỏi: “Diêu tổng, cô thấy khó chịu không?”
________
Tác giả có lời muốn nói:
Hahahahaha, chú chó sao mà ngoan thế? Tứ Mao lại dễ thương = Vợ chị lại dễ thương à?
Hai người đi theo con đường trong sáng vẫn ngại ngùng nên chỉ giả vờ thôi, bề ngoài thì vô tội mà bên trong dậy sóng (bushi)
Diêu Nhiễm nằm trong bồn tắm, đầu hơi ngẩng lên, mắt nhắm lại, chiếc cổ trắng nõn thon thả phủ đầy những giọt nước trong như pha lê, nước nóng khiến toàn thân nàng nóng bừng.
Suy nghĩ lại vô thức lướt qua.
Mình quan tâm Khương Niệm nhiều như vậy sao? Ngay cả Nguyễn Hãn cũng nhìn thấy.
Nghĩ kỹ lại, đêm đó trước mặt Khương Niệm đúng là nàng không thể giữ bình tĩnh. Lúc đó nàng cũng rất ngạc nhiên, chỉ có thể nói là bản thân đang ghen...
Diêu Nhiễm mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, nàng đột nhiên cảm thấy mình thật vô lý. Đây vốn là một mối quan hệ không rõ ràng, tại sao nàng lại hờn dỗi trước mặt Khương Niệm?
Nàng cho rằng từ chối sự theo đuổi của Khương Niệm sẽ giúp tâm trí bình tĩnh lại, cũng như chấm dứt sự liên quan giữa hai người. Nhưng khi nàng nhìn thấy Khương Niệm mập mờ cùng người khác, nàng không thể khống chế được một số cảm xúc trong lòng, không thể giữ bình tĩnh.
Nàng luôn để ý và không thể nhắm mắt làm ngơ.
Ngâm mình khoảng nửa tiếng, Diêu Nhiễm bước ra khỏi bồn tắm, cầm chiếc khăn tắm bên cạnh quấn quanh người. Nàng vốn đã mệt mỏi, sau khi tắm xong liền cảm thấy buồn ngủ.
Trở lại phòng ngủ, Diêu Nhiễm cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua, tối nay Khương Niệm gửi cho nàng tin nhắn WeChat.
[Khương Niệm] Chân Tứ Mao đã lành và có thể đi lại bình thường.
Bên dưới còn có một đoạn video, Diêu Nhiễm dùng đầu ngón tay bấm vào.
Trong video, Tứ Mao đang chạy nhảy quanh phòng. Nàng có thể nhận ra đó là nhà Khương Niệm khi thấy chiếc ghế sô pha quen thuộc. Sau khi Khương Niệm gọi “Tứ Mao”, nó lập tức chạy về phía màn hình. Đột nhiên, trên màn hình tràn ngập khuôn mặt của cún con, nhóc này bắt đầu xoa hai tay vào nhau một cách ngây thơ và đáng yêu.
Diêu Nhiễm xem video hai lần, nhưng vẫn không khỏi nhếch môi. Người ta hay nói thú cưng sẽ giống như chủ nhân của chúng.
Trong khi nàng vẫn đang suy nghĩ thì trên màn hình hiện lên dòng chữ “Bên kia đang gõ...“.
Rất nhanh sau đó.
[Khương Niệm] Chị đã bôi thuốc chưa?
[Khương Niệm] Nhớ bôi thuốc nha, nếu không ngày mai sẽ rất đau.
Bị nhắc nhở, Diêu Nhiễm cảm thấy cánh tay hơi đau nhức. Nàng tìm thấy thuốc mỡ trong túi xách của mình, lại chìm trong suy nghĩ, nàng và Khương Niệm rõ ràng không ở cạnh nhau, nhưng nàng có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Khương Niệm giúp mình bôi thuốc.
Tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp.
Diêu Nhiễm lấy lại tỉnh táo, dùng thuốc để xoa bóp vào chỗ đau nhức.
Sau khi bôi thuốc xong, Diêu Nhiễm suy nghĩ hồi lâu, sau đó lại nhấc điện thoại lên, trả lời tin nhắn của đối phương.
Khương Niệm đang nằm trên giường, cô đã đợi hơn nửa tiếng mà vẫn chưa thấy hồi âm. Đang định nhắn “Chúc ngủ ngon”, thì nhìn thấy hộp thoại hiện ra một tin nhắn mới.
[Diêu Nhiễm] Xong rồi, cảm ơn em.
Khương Niệm nhìn thấy liền bật cười. Sau khi hờn dỗi lâu như vậy, rốt cuộc nàng đã dịu lại đúng không?
...
Studio ngày càng bận rộn, lịch hẹn của Khương Niệm cũng đã kín chỗ. Ban ngày cô đưa Tứ Mao đến studio, buổi tối lại đắt Tứ Mao về nhà. Cô cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi với lịch trình bận rộn này.
Hôm đó, Khương Niệm phải làm việc đến gần chạng vạng. Tan làm, cô đeo dây xích cho Tứ Mao, một người một chó đi dọc theo con hẻm quen thuộc.
Trước mặt còn có người đang dắt chó đi dạo. Họ trông giống như một cặp tình nhân trẻ đang yêu nhau. Họ đi dạo nhàn nhã với các ngón tay đan chặt vào nhau.
Khương Niệm nhìn với ánh mắt ghen tị. Cô lấy điện thoại di động ra quay video Tứ Mao đang đi phía trước, đưa cho Đại Muộn Tao xem.
Đã gửi.
Sau khi nhận được tin nhắn phản hồi của Diêu Nhiễm lần trước, cô bắt đầu thỉnh thoảng nhắn tin cho nàng. Cô không ngại chủ động. Nếu đã có tình cảm, cô đương nhiên sẽ chủ động giành lấy. Không có gì khó xử với người mà mình bị thu hút.
Khương Niệm rất nhiệt tình, dù kết quả thế nào thì cô cũng sẽ cố gắng. Cô sợ sau này sẽ hối hận hơn là thất bại. Cô luôn nhìn thẳng về phía trước thay vì sợ hãi rụt rè ở phía sau, ngay cả việc cô thích ai đó.
Ánh đèn đường mờ ảo soi bóng người.
Sau khi gửi tin nhắn WeChat, Khương Niệm vừa đi vừa nghĩ. Nếu đêm đó, họ gặp nhau nhưng không đến khách sạn, cô có thể từ từ tiếp cận Diêu Nhiễm như lúc này. Nhưng rồi cô lại nghĩ, nếu không có đêm đó, chắc chắn cô sẽ không có cơ hội đến gần Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm đang tăng ca trong văn phòng thì nhận được tin nhắn WeChat của Khương Niệm. Coi như nghỉ xả hơi, nàng chủ động xem tin nhắn WeChat.
[Khương Niệm] Đi làm về với Tứ Mao
【Khương Niệm】[Video]
Diêu Nhiễm bấm vào video và nhìn thấy một chú chó con.
Tứ Mao vừa đi vừa đánh hông, Diêu Nhiễm im lặng xem video mấy lần, sau đó nghe giọng nói của Khương Niệm, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, giống như gặp được một chuyện vui kỳ lạ không thể giải thích được.
Việc liên lạc của họ bây giờ “rất đều đặn”, giống như những người bạn bình thường thỉnh thoảng trao nhau vài lời chào hỏi vụn vặt.
-
Vào thứ Tư, studio yên tĩnh hơn một chút.
Khương Niệm nhận được một poster quảng cáo quán bar từ Nguyễn Hãn. Nội dung nói về sự kiện tối thứ Bảy này và chủ đề là về mặt nạ.
Nguyễn Hãn thích sự sôi nổi và thường nghĩ ra nhiều sự kiện để thu hút nhiều khách hàng hơn. Các hoạt động theo chủ đề được tổ chức nhiều lần trong tháng. Thông thường những nơi có nhiều hoạt động theo chủ đề sẽ sôi động hơn và sẽ có nhiều khách hàng đến tìm kiếm vận may hơn.
Tin tức sự kiện này là do Nguyễn Hãn gửi tới. Lúc này, cô thực sự không muốn tham gia vào những hoạt động náo nhiệt.
Khương Niệm không ngừng chơi điện thoại cho đến khi có khách hàng khác tới. Một mẫu xăm đơn sắc dễ dàng, không cần tốn quá nhiều công sức.
Máy ảnh mới của Khâu Lam vừa đến vào buổi chiều, và cô ấy rất nóng lòng muốn chụp một bộ ảnh quảng cáo mới cho studio.
Khương Niệm còn đang ở trên lầu xăm hình, nhìn thấy Khâu Lam cầm máy ảnh đi vào, cô nhanh chóng hiểu ra, tiếp tục cúi đầu tạo góc chụp ảnh cho cô.
“Này, tôi không thể chịu đựng được nữa. Hôm nay trông cậu thật quyến rũ.” Khâu Lam nhìn vào khuôn mặt của cô trong ống kính. Dù đang đeo khẩu trang nhưng cũng không che đi vẻ đẹp của cô.
Khương Niệm mỉm cười, nếu những lời này phát ra từ miệng Diêu tổng thì tốt biết bao.
“Nếu bộ ảnh này được đăng công khai, chắc chắn lượng truy cập sẽ lại bùng nổ.” Khâu Lam vừa nói vừa chụp ảnh. Cô và Khương Niệm là bạn lâu năm nên dễ dàng chọn những góc chụp tuyệt vời.
Khương Niệm nhớ tới, nói: “Lát nữa chúng ta chụp vài bức ảnh cho Tứ Mao nha.”
Khâu Lam đồng ý: “Được rồi, tôi cũng muốn đưa Tứ Mao vào ảnh quảng cáo để thu hút một số người yêu chó.”
Sau khi chụp ảnh các tác phẩm của Khương Niệm xong, Khâu Lam lại đi chụp những chỗ khác.
Một tiếng sau, Khương Niệm xử lý xong hình xăm, cô đi xuống lầu thì thấy Khâu Lam đang chụp ảnh cho Tứ Mao, cô còn nói: “Tứ Mao, ăn uống miễn phí ở studio thì cũng phải góp chút sức nha. Lười biếng là không có đồ ăn ngon đâu cưng, chúng ta không nuôi chó lười biếng ở nơi làm việc...”
Khương Niệm nhìn với vẻ thích thú, xoa xoa tay và vai
Thư giãn cổ.
Tứ Mao không mấy hợp tác, trực tiếp nhảy tới dưới chân Khương Niệm, tựa như tìm được chỗ dựa.
Khương Niệm đơn giản bế Tứ Mao lên, để Khâu Lam chụp ảnh.
Sau khi Tứ Mao bình phục vết thương, Khương Niệm liền dẫn nó đi tắm. Bây giờ nó đã là một chú chó con xinh đẹp, không còn dấu vết lang thang bên ngoài.
“Cậu cứ ôm nó đi, tôi chụp thêm vài tấm cho hai người.” Khâu Lam bận chụp ảnh, “Thằng nhóc này ngang ngược với tôi quá, tôi cho nó ăn nhiều đồ ăn vặt cũng vô ích.”
Tứ Mao hoạt bát và tinh nghịch, nhưng lại đặc biệt cư xử tốt trước mặt Khương Niệm. Nhóc này thích làm hành động nịnh nọt, thậm chí sau khi được bế lên còn dụi mũi vào người trước mặt.
Khâu Lam làm việc rất hiệu quả, cô xử lý những bức ảnh trước khi tan sở và gửi một bản sao cho Khương Niệm.
Khương Niệm sẽ đăng những bức ảnh này lên vòng bạn bè WeChat. Cô không có tài khoản công việc, tài khoản cá nhân của cô thỉnh thoảng sẽ đề cập đến studio. Khâu Lam chịu trách nhiệm quảng cáo chính.
Buổi tối trở về, sau khi đăng lên vòng bạn bè, Khương Niệm bấm vào ảnh đại diện quen thuộc. Cô thường gửi tin nhắn cho Diêu Nhiễm vào ban đêm, vì ban ngày cô rất bận, không có thời gian đụng đến điện thoại.
Đêm khuya, Diêu Nhiễm đang ngồi ở ghế sau xe, cảm thấy hơi say nên mở cửa sổ hóng gió một chút để bay bớt mùi rượu từ buổi chiêu đãi tối nay.
Khi WeChat vang lên, Diêu Nhiễm cảm nhận được người gửi đến là ai. Nàng nhấc điện thoại lên xem, chắc chắn có người báo cáo tình hình của Tứ Mao.
Những gì được gửi là một tin nhắn thoại.
Khi nhận được tin nhắn thoại, Diêu Nhiễm thường chuyển nó thành văn bản, nhưng lần này thao tác quen thuộc dừng lại, thay vào đó nàng bấm phát.
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Chị tan làm rồi à?”
Giọng điệu của đối phương rất nhẹ nhàng, khi nghe giống như đang thì thầm vào tai.
Ánh mắt Diêu Nhiễm chuyển động không tự nhiên. Nàng lười gõ chữ nên thản nhiên trả lời: “Ừ, tôi vừa tan sở.”
Khương Niệm ấn vào, một giọng nói ôn nhu lười biếng truyền đến, cô mím môi, cảm thấy chỉ cần nghe giọng nói qua điện thoại thôi cũng khiến tim cô đập mạnh.
Họ đã không gặp nhau một thời gian kể từ lần gặp cuối cùng ở trường bắn cung. Cô không biết bây giờ Diêu Nhiễm đã “bình tĩnh” hơn không.
Khương Niệm nhịn không được, muốn gọi, nhưng cô vẫn đè xuống sự thôi thúc. Cô sợ mình quá nhiệt tình thì đối phương sẽ trốn tránh.
Mấy phút sau Diêu Nhiễm lại xem điện thoại, vẫn không có tin nhắn mới.
Xe chạy về phía trước, Diêu Nhiễm cảm thấy có chút ngột ngạt, muốn tháo buộc tóc ra, nghĩ đến trước mặt có trợ lý nên nàng kìm nén, tiếp tục duy trì trạng thái lạnh lùng.
Trên thực tế, nàng không hề cảm thấy cuộc sống của mình chật hẹp cho đến khi gặp được Khương Niệm...
Diêu Nhiễm nheo mắt lại, nhận ra người không thể bình tĩnh được là nàng chứ không phải do sự khiêu khích của Khương Niệm. Nàng cứ nghĩ mình luôn nhớ đến cô mỗi khi không vui vì đã lâu rồi nàng không có người đồng hành, nhưng sự thật là dù tâm trạng có thế nào nàng cũng sẽ luôn nhớ đến cô.
Chiếc điện thoại trên tay rung lên.
Diêu Nhiễm lại bấm vào tin nhắn, bấm vào ảnh Khương Niệm gửi, trong giây lát, ánh mắt đờ đẫn.
[Khương Niệm] Tứ Mao lại dễ thương nữa nè!
Diêu Nhiễm xem qua bức ảnh, nhìn thấy Khương Niệm ôm Tứ Mao trong lòng, quay mặt sang một bên, cúi đầu cười ngọt ngào nhìn chú chó con. Đôi mắt nàng dán chặt vào khuôn mặt trong ảnh, trong sự tĩnh lặng, nhịp tim và hơi thở của nàng rõ ràng đều nhanh hơn...
Người trợ lý lái xe phía trước hỏi: “Diêu tổng, cô thấy khó chịu không?”
________
Tác giả có lời muốn nói:
Hahahahaha, chú chó sao mà ngoan thế? Tứ Mao lại dễ thương = Vợ chị lại dễ thương à?
Hai người đi theo con đường trong sáng vẫn ngại ngùng nên chỉ giả vờ thôi, bề ngoài thì vô tội mà bên trong dậy sóng (bushi)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.