Chương 61: Thực sự đã tìm thấy một cô bé
Thanh Thang Xuyến Hương Phái
09/06/2024
Khương Niệm không khỏi lật người đổi vị trí, cô tỏ ra liều lĩnh.
“Đừng quấy nữa.” Diêu Nhiễm cảm nhận được sự ấm áp đang bao bọc lấy mình, nàng cau mày cười.
Khương Niệm cũng cười nhẹ, cúi đầu hôn lên đôi môi hơi hé mở của nàng, nụ hôn thật sâu và cuồng nhiệt.
Diêu Nhiễm không thể không đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt đó, nàng đoán đêm nay Khương Niệm sẽ không dễ dàng buông tha mình. Nàng cũng biết thể lực của Khương Niệm, giống như cô chưa bao giờ được ăn no.
Khương Niệm vùi đầu, bắt đầu hôn nhẹ nhàng từ cổ nàng, chỉ khi thấy vẻ mặt đỏ bừng cô mới hài lòng nhưng vẫn không nhịn được.
Những vị trí mà cô hôn lên đều là điểm nhạy cảm của nàng, Diêu Nhiễm nâng chiếc cổ mảnh khảnh của mình lên để cô hôn khắp nơi.
Khương Niệm rất giỏi tán tỉnh nàng bằng nhiều cách khác nhau.
Cô biết Diêu Nhiễm thích vòng eo của mình, vừa hôn vừa vòng tay nàng qua eo mình, không bỏ qua bất cứ sự cám dỗ nào.
Diêu Nhiễm cũng chủ động nhiệt tình đáp lại, ngón tay thon dài xinh đẹp như lông vũ lướt qua đường nét của vòng eo và cơ bụng săn chắc nhưng duyên dáng và mềm mại.
Sự vuốt ve đầy yêu thương này khiến Khương Niệm cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Hóa ra nàng cũng có thể nhiệt tình.
Có lẽ vì đêm nay nàng đã thả lỏng một chút, Khương Niệm cảm thấy hơi thở mềm mại ngọt ngào bên tai nặng nề hơn bình thường, hơi thở này cũng rất ẩm ướt và nóng bức. Cô thích thanh âm này, và cô còn muốn trở nên quyết liệt hơn.
Diêu Nhiễm ôm chặt lấy lưng Khương Niệm. Sau khi làm nhiều lần, hô hấp dần trở nên hỗn loạn, không còn khống chế được nữa: “Ừm.”
Với đôi chân dài và vòng eo thon, tối nay hai người đã lăn lộn với nhau hàng giờ liền, cơ thể ướt đẫm mồ hôi và nhớp nháp.
Khi kết thúc, Khương Niệm cũng mệt mỏi. Cô nhẹ nhàng ôm lấy Diêu Nhiễm, trông như không thể nỗ lực được nữa. Diêu Nhiễm cũng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của cô.
Khương Niệm lại ôm lấy eo Diêu Nhiễm, ậm ừ: “Chị tắm cho em nha.” Sau khi biết mình có đặc quyền, cô liền tận lực phát huy.
Diêu Nhiễm sờ lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cô, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, đừng để bị cảm nữa.”
Đêm nay nàng đối với mình thật dịu dàng, Khương Niệm cười úp mặt vào trong ngực nàng, cọ cọ và nói: “Ừ.”
Diêu Nhiễm cau mày và mỉm cười, nàng không còn cách nào khác ngoài việc đẩy đầu cô ra.
Hai người ngủ thoải mái vào ngày hôm sau. Khoảng mười giờ, điện thoại di động bên cạnh reo lên, dù khó chịu vẫn phải mở mắt ra.
Khương Niệm với tay, sờ lên điện thoại, liếc nhìn tên người gọi, mơ hồ nhận ra là Nguyễn Hãn.
Nguyễn Hãn: “Cậu còn chưa tỉnh?”
Khương Niệm thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lúc này Nguyễn Hãn mới nhận ra đó là giọng nói của Khương Niệm. Chắc chắn Khương Niệm đã ngủ với Diêu Nhiễm nên mới trả lời điện thoại, cô hỏi: “Diêu Nhiễm đâu?”
Khương Niệm nhìn lại điện thoại, phát hiện mình cầm nhầm. Cô nhìn Diêu Nhiễm ở bên gối, thấp giọng nói: “Chị ấy còn đang ngủ.”
Đầu bên kia của điện thoại im lặng trong một hoặc hai giây.
“Hiểu hiểu...”
Nguyễn Hãn vừa cười vừa nói, nghe được giọng nói của Khương Niệm, cô không khỏi lại nói đùa: “Tối qua em hát suốt đêm hả, khàn cả giọng rồi.”
Khương Niệm cười khô khan.
Nguyễn Hãn đã hiểu và không hỏi thêm gì nữa. Cô chỉ nói ngắn gọn vài lời.
Diêu Nhiễm mơ hồ nghe thấy Khương Niệm nói chuyện, liền mở mắt ra.
Khương Niệm để điện thoại xuống, thấp giọng giải thích: “Là của chị Nguyễn.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Chị ấy muốn thảo luận với chị về lễ kỷ niệm của quán bar vào thứ bảy tới.”
Gần đến ngày kỷ niệm hai năm rồi, đây là một sự kiện quy mô lớn của quán bar, Nguyễn Hãn đã chuẩn bị hơn nửa tháng trước. Quán bar là liên doanh giữa hai người nên việc lớn cần phải được thảo luận. Diêu Nhiễm nói “Ừ” và nhắm mắt lại.
Trả lời xong, Diêu Nhiễm lại ôm Khương Niệm, tiếp tục ngủ.
Khương Niệm không có ý định ngồi dậy, lần đầu tiên nhìn thấy người tham công tiếc việc không thèm để tâm đến công việc thì có chút kinh ngạc. Cô nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Chị từng nói mình không thích ngủ nướng mà?”
“Không được nói chuyện,“ Diêu Nhiễm nheo mắt ra lệnh, “Ngủ thêm một lát.”
Nàng vừa giải quyết chuyện công ty lại thêm chuyện của quán bar, chỉ cần nghĩ đến đã thấy mệt mỏi. Khương Niệm cảm thấy đau lòng nên chỉ im lặng, thậm chí còn chủ động lao vào vòng tay nàng, để nàng ôm mình.
Hơi ấm chen vào trong lòng, Diêu Nhiễm nhắm mắt mỉm cười, tự nhiên vòng tay qua eo cô.
Ôm chặt nhau như vậy, Khương Niệm cảm thấy thực sự cần thiết, cô nhìn chằm chằm vào nụ cười thoải mái và lười biếng của Diêu Nhiễm khi tỉnh dậy, cô mê mẩn đến mức không nhịn được mà hôn nàng một cái.
Diêu Nhiễm vuốt ve eo cô, cảm nhận được nụ hôn dịu dàng rơi xuống, nàng nhẹ nhàng hôn lại.
Khương Niệm cười khúc khích, bởi vì nụ hôn nhẹ nhàng này từ lâu đã khiến trái tim cô ngọt ngào.
*
Bận rộn chuẩn bị, ngày kỷ niệm hai năm của Thời Gian đến gần.
Vào đêm thứ bảy, đèn sáng và không khí quán bar thật sôi động. Có chương trình giảm giá đồ uống và nhiều hoạt động, trò chơi khác nhau để thu hút khách hàng.
Diêu Nhiễm đã ở trong quán bar cả đêm. Ở đây có một bữa tiệc và tất cả những người đến đều là những người thuộc giới đầu tư. Đó là một bữa tiệc giao lưu giải trí trá hình. Mọi người chỉ đến trò chuyện, trao đổi những câu chuyện vui và không thể tránh khỏi việc uống một ít rượu.
Khương Niệm ban đầu muốn tham gia cuộc vui vào buổi tối, nhưng trong studio có quá nhiều việc nên cô tạm thời không thể rời đi. Chuyện xảy ra là có một khách hàng khó tính đến cửa hàng và bản thảo đã hoàn thiện phải thay đổi vào phút cuối.
Sau một ngày dài làm việc, Khương Niệm cảm giác như sắp ngã quỵ vì kiệt sức.
Gặp Du Chiêu trong phòng trà, Du Chiêu xoa xoa gáy hỏi cô: “Suốt một ngày bận rộn chắc cổ em đã cứng đơ rồi. Em có muốn đi massage không? Chị biết một chỗ khá tốt.”
Cổ Khương Niệm thật sự cứng ngắc: “Em không đi, chị có thể kiếm người khác đi chung.”
Du Chiêu nhìn cô: “Muốn ở cùng bạn gái à?”
Khương Niệm vui vẻ: “Ừ.”
Du Chiêu trêu chọc: “Cẩn trọng vậy sao? Không ngờ em cũng ra dáng bạn gái lý tưởng đó chứ.”
Khương Niệm biết tại sao Du Chiêu lại nói như vậy. Cô tự nghĩ rằng hành vi trước đây của mình có hơi “cặn bã”, cô chỉ muốn mập mờ với người khác nhưng không muốn chịu trách nhiệm.
Sau khi tạm biệt Du Chiêu, đi đến Thời Gian.
Lúc Khương Niệm đến, quán bar rất đông khách nên cô gửi tin nhắn WeChat cho Diêu Nhiễm. Một lúc sau, cô nhìn thấy Diêu Nhiễm đang đi về phía mình.
Vừa gặp mặt, Khương Niệm đã lười biếng ôm lấy nàng: “Xong chưa?”
Diêu Nhiễm nhìn vẻ bơ phờ của cô: “Sao vậy? Em thấy khó chịu à?”
“Ừm, bận rộn từ lúc sáng sớm tới giờ, mệt mỏi quá.” Khương Niệm ngửi được trên người nàng có mùi rượu, tiếp tục hỏi: “Khi nào thì chị xong?”
Tuy rằng Diêu Nhiễm không có thói quen thân mật ở nơi công cộng, nhưng nhìn thấy cô như vậy nàng cũng không đành lòng đẩy ra, nên để cô ôm,
“Hôm nay tôi sẽ về trễ. Em mệt thì về sớm nghỉ ngơi đi, đừng đợi tôi.”
Nghe nàng nói vậy, Khương Niệm vẫn ôm eo nàng nói: “Nếu tối nay chị uống rượu, em sẽ làm tài xế miễn phí của chị.”
Diêu Nhiễm liếc cô một cái, trong nháy mắt liền biết Khương Niệm đang suy nghĩ gì.
Khương Niệm dùng ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm Diêu Nhiễm, biết chắc Diêu tổng sẽ đồng ý làm vậy, cô thẳng thừng nói: “Em mệt quá, đêm nay em muốn ở cùng bạn gái.”
Diêu Nhiễm bất đắc dĩ nhéo mặt cô: “Em vào phòng nghỉ ngơi một lát, xong việc tôi sẽ tới tìm em.”
Quả nhiên có tác dụng, Khương Niệm cười nói “Ừ“. Cô nhịn không được hôn lên môi nàng.
Diêu Nhiễm được Khương Niệm ôm một lúc, sau đó nàng đẩy ra nói: “Được rồi, buông ra đi, tôi còn đang bận.”
Khương Niệm bất đắc dĩ buông ra, “Em chờ chị, mà uống ít thôi nha.” Sau đó cô đi đến phía phòng nghỉ.
Khi Diêu Nhiễm quay lại, ai đó gọi nàng: “Diêu Nhiễm?”
Hình như nàng lại vô tình gặp phải người quen, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Người gọi nàng là Kiều Chi Du, bạn cùng lớp của Diêu Nhiễm khi đi du học. Sau đó, họ làm đồng nghiệp một thời gian và quen biết nhau nhiều năm.
Kiều Chi Du là một tên tuổi lớn trong lĩnh vực đầu tư mạo hiểm và rất nổi tiếng trong lĩnh vực này. Hai người đôi khi có liên kết trong công việc.
“Tôi còn tưởng minh nhận sai người.” Kiều Chi Du kinh ngạc. Người vừa rồi ôm nhau thân thiết là Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm mỉm cười và không nói gì trong giây lát. Nàng đã mời Kiều Chi Du đến tối nay. Nàng có một dự án quan trọng trong tay và nói rằng họ có thể làm việc cùng nhau.
Tuy nhiên, khi gặp nhau, Kiều Chi Du không lập tức nói chuyện công việc mà tò mò hỏi: “Vừa rồi là bạn gái của cậu à?”
Diêu Nhiễm thừa nhận: “Ừ.”
“Cậu hết độc thân từ khi nào vậy?” Kiều Chi Du nở một nụ cười ngạc nhiên: “Diêu tổng không phải không có ham muốn và không thể quan hệ thân mật sao? Tại sao cậu lại đột nhiên có bạn gái?”
Họ là bạn bè đã nhiều năm, hai người ở nước ngoài giúp đỡ lẫn nhau. Kiều Chi Du hiểu tính cách của Diêu Nhiễm. Sau này, khi Diêu Nhiễm kết hôn cũng là chuyện thương mại, cô vẫn cảm thấy tên đó không xứng với Diêu Nhiễm.
Cảm thấy chuyện này khó giải thích rõ ràng, Diêu Nhiễm mỉm cười, đơn giản nói: “Tôi gặp đúng người rồi.”
Đúng là phù hợp, nàng có thể thấy rằng mình rất thích cô và những nguyên tắc trước đây của nàng đã bị phá vỡ. Kiều Chi Du cười nói: “Tôi rất ngạc nhiên cậu lại tìm được một cô bé. Trước đây có rất nhiều người trẻ tuổi theo đuổi cậu, nhưng cậu lại không thèm nhìn một cái.”
________
Tác giả có lời muốn nói:
Sửa chữa nhỏ
“Đừng quấy nữa.” Diêu Nhiễm cảm nhận được sự ấm áp đang bao bọc lấy mình, nàng cau mày cười.
Khương Niệm cũng cười nhẹ, cúi đầu hôn lên đôi môi hơi hé mở của nàng, nụ hôn thật sâu và cuồng nhiệt.
Diêu Nhiễm không thể không đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt đó, nàng đoán đêm nay Khương Niệm sẽ không dễ dàng buông tha mình. Nàng cũng biết thể lực của Khương Niệm, giống như cô chưa bao giờ được ăn no.
Khương Niệm vùi đầu, bắt đầu hôn nhẹ nhàng từ cổ nàng, chỉ khi thấy vẻ mặt đỏ bừng cô mới hài lòng nhưng vẫn không nhịn được.
Những vị trí mà cô hôn lên đều là điểm nhạy cảm của nàng, Diêu Nhiễm nâng chiếc cổ mảnh khảnh của mình lên để cô hôn khắp nơi.
Khương Niệm rất giỏi tán tỉnh nàng bằng nhiều cách khác nhau.
Cô biết Diêu Nhiễm thích vòng eo của mình, vừa hôn vừa vòng tay nàng qua eo mình, không bỏ qua bất cứ sự cám dỗ nào.
Diêu Nhiễm cũng chủ động nhiệt tình đáp lại, ngón tay thon dài xinh đẹp như lông vũ lướt qua đường nét của vòng eo và cơ bụng săn chắc nhưng duyên dáng và mềm mại.
Sự vuốt ve đầy yêu thương này khiến Khương Niệm cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Hóa ra nàng cũng có thể nhiệt tình.
Có lẽ vì đêm nay nàng đã thả lỏng một chút, Khương Niệm cảm thấy hơi thở mềm mại ngọt ngào bên tai nặng nề hơn bình thường, hơi thở này cũng rất ẩm ướt và nóng bức. Cô thích thanh âm này, và cô còn muốn trở nên quyết liệt hơn.
Diêu Nhiễm ôm chặt lấy lưng Khương Niệm. Sau khi làm nhiều lần, hô hấp dần trở nên hỗn loạn, không còn khống chế được nữa: “Ừm.”
Với đôi chân dài và vòng eo thon, tối nay hai người đã lăn lộn với nhau hàng giờ liền, cơ thể ướt đẫm mồ hôi và nhớp nháp.
Khi kết thúc, Khương Niệm cũng mệt mỏi. Cô nhẹ nhàng ôm lấy Diêu Nhiễm, trông như không thể nỗ lực được nữa. Diêu Nhiễm cũng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của cô.
Khương Niệm lại ôm lấy eo Diêu Nhiễm, ậm ừ: “Chị tắm cho em nha.” Sau khi biết mình có đặc quyền, cô liền tận lực phát huy.
Diêu Nhiễm sờ lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cô, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, đừng để bị cảm nữa.”
Đêm nay nàng đối với mình thật dịu dàng, Khương Niệm cười úp mặt vào trong ngực nàng, cọ cọ và nói: “Ừ.”
Diêu Nhiễm cau mày và mỉm cười, nàng không còn cách nào khác ngoài việc đẩy đầu cô ra.
Hai người ngủ thoải mái vào ngày hôm sau. Khoảng mười giờ, điện thoại di động bên cạnh reo lên, dù khó chịu vẫn phải mở mắt ra.
Khương Niệm với tay, sờ lên điện thoại, liếc nhìn tên người gọi, mơ hồ nhận ra là Nguyễn Hãn.
Nguyễn Hãn: “Cậu còn chưa tỉnh?”
Khương Niệm thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lúc này Nguyễn Hãn mới nhận ra đó là giọng nói của Khương Niệm. Chắc chắn Khương Niệm đã ngủ với Diêu Nhiễm nên mới trả lời điện thoại, cô hỏi: “Diêu Nhiễm đâu?”
Khương Niệm nhìn lại điện thoại, phát hiện mình cầm nhầm. Cô nhìn Diêu Nhiễm ở bên gối, thấp giọng nói: “Chị ấy còn đang ngủ.”
Đầu bên kia của điện thoại im lặng trong một hoặc hai giây.
“Hiểu hiểu...”
Nguyễn Hãn vừa cười vừa nói, nghe được giọng nói của Khương Niệm, cô không khỏi lại nói đùa: “Tối qua em hát suốt đêm hả, khàn cả giọng rồi.”
Khương Niệm cười khô khan.
Nguyễn Hãn đã hiểu và không hỏi thêm gì nữa. Cô chỉ nói ngắn gọn vài lời.
Diêu Nhiễm mơ hồ nghe thấy Khương Niệm nói chuyện, liền mở mắt ra.
Khương Niệm để điện thoại xuống, thấp giọng giải thích: “Là của chị Nguyễn.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Chị ấy muốn thảo luận với chị về lễ kỷ niệm của quán bar vào thứ bảy tới.”
Gần đến ngày kỷ niệm hai năm rồi, đây là một sự kiện quy mô lớn của quán bar, Nguyễn Hãn đã chuẩn bị hơn nửa tháng trước. Quán bar là liên doanh giữa hai người nên việc lớn cần phải được thảo luận. Diêu Nhiễm nói “Ừ” và nhắm mắt lại.
Trả lời xong, Diêu Nhiễm lại ôm Khương Niệm, tiếp tục ngủ.
Khương Niệm không có ý định ngồi dậy, lần đầu tiên nhìn thấy người tham công tiếc việc không thèm để tâm đến công việc thì có chút kinh ngạc. Cô nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Chị từng nói mình không thích ngủ nướng mà?”
“Không được nói chuyện,“ Diêu Nhiễm nheo mắt ra lệnh, “Ngủ thêm một lát.”
Nàng vừa giải quyết chuyện công ty lại thêm chuyện của quán bar, chỉ cần nghĩ đến đã thấy mệt mỏi. Khương Niệm cảm thấy đau lòng nên chỉ im lặng, thậm chí còn chủ động lao vào vòng tay nàng, để nàng ôm mình.
Hơi ấm chen vào trong lòng, Diêu Nhiễm nhắm mắt mỉm cười, tự nhiên vòng tay qua eo cô.
Ôm chặt nhau như vậy, Khương Niệm cảm thấy thực sự cần thiết, cô nhìn chằm chằm vào nụ cười thoải mái và lười biếng của Diêu Nhiễm khi tỉnh dậy, cô mê mẩn đến mức không nhịn được mà hôn nàng một cái.
Diêu Nhiễm vuốt ve eo cô, cảm nhận được nụ hôn dịu dàng rơi xuống, nàng nhẹ nhàng hôn lại.
Khương Niệm cười khúc khích, bởi vì nụ hôn nhẹ nhàng này từ lâu đã khiến trái tim cô ngọt ngào.
*
Bận rộn chuẩn bị, ngày kỷ niệm hai năm của Thời Gian đến gần.
Vào đêm thứ bảy, đèn sáng và không khí quán bar thật sôi động. Có chương trình giảm giá đồ uống và nhiều hoạt động, trò chơi khác nhau để thu hút khách hàng.
Diêu Nhiễm đã ở trong quán bar cả đêm. Ở đây có một bữa tiệc và tất cả những người đến đều là những người thuộc giới đầu tư. Đó là một bữa tiệc giao lưu giải trí trá hình. Mọi người chỉ đến trò chuyện, trao đổi những câu chuyện vui và không thể tránh khỏi việc uống một ít rượu.
Khương Niệm ban đầu muốn tham gia cuộc vui vào buổi tối, nhưng trong studio có quá nhiều việc nên cô tạm thời không thể rời đi. Chuyện xảy ra là có một khách hàng khó tính đến cửa hàng và bản thảo đã hoàn thiện phải thay đổi vào phút cuối.
Sau một ngày dài làm việc, Khương Niệm cảm giác như sắp ngã quỵ vì kiệt sức.
Gặp Du Chiêu trong phòng trà, Du Chiêu xoa xoa gáy hỏi cô: “Suốt một ngày bận rộn chắc cổ em đã cứng đơ rồi. Em có muốn đi massage không? Chị biết một chỗ khá tốt.”
Cổ Khương Niệm thật sự cứng ngắc: “Em không đi, chị có thể kiếm người khác đi chung.”
Du Chiêu nhìn cô: “Muốn ở cùng bạn gái à?”
Khương Niệm vui vẻ: “Ừ.”
Du Chiêu trêu chọc: “Cẩn trọng vậy sao? Không ngờ em cũng ra dáng bạn gái lý tưởng đó chứ.”
Khương Niệm biết tại sao Du Chiêu lại nói như vậy. Cô tự nghĩ rằng hành vi trước đây của mình có hơi “cặn bã”, cô chỉ muốn mập mờ với người khác nhưng không muốn chịu trách nhiệm.
Sau khi tạm biệt Du Chiêu, đi đến Thời Gian.
Lúc Khương Niệm đến, quán bar rất đông khách nên cô gửi tin nhắn WeChat cho Diêu Nhiễm. Một lúc sau, cô nhìn thấy Diêu Nhiễm đang đi về phía mình.
Vừa gặp mặt, Khương Niệm đã lười biếng ôm lấy nàng: “Xong chưa?”
Diêu Nhiễm nhìn vẻ bơ phờ của cô: “Sao vậy? Em thấy khó chịu à?”
“Ừm, bận rộn từ lúc sáng sớm tới giờ, mệt mỏi quá.” Khương Niệm ngửi được trên người nàng có mùi rượu, tiếp tục hỏi: “Khi nào thì chị xong?”
Tuy rằng Diêu Nhiễm không có thói quen thân mật ở nơi công cộng, nhưng nhìn thấy cô như vậy nàng cũng không đành lòng đẩy ra, nên để cô ôm,
“Hôm nay tôi sẽ về trễ. Em mệt thì về sớm nghỉ ngơi đi, đừng đợi tôi.”
Nghe nàng nói vậy, Khương Niệm vẫn ôm eo nàng nói: “Nếu tối nay chị uống rượu, em sẽ làm tài xế miễn phí của chị.”
Diêu Nhiễm liếc cô một cái, trong nháy mắt liền biết Khương Niệm đang suy nghĩ gì.
Khương Niệm dùng ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm Diêu Nhiễm, biết chắc Diêu tổng sẽ đồng ý làm vậy, cô thẳng thừng nói: “Em mệt quá, đêm nay em muốn ở cùng bạn gái.”
Diêu Nhiễm bất đắc dĩ nhéo mặt cô: “Em vào phòng nghỉ ngơi một lát, xong việc tôi sẽ tới tìm em.”
Quả nhiên có tác dụng, Khương Niệm cười nói “Ừ“. Cô nhịn không được hôn lên môi nàng.
Diêu Nhiễm được Khương Niệm ôm một lúc, sau đó nàng đẩy ra nói: “Được rồi, buông ra đi, tôi còn đang bận.”
Khương Niệm bất đắc dĩ buông ra, “Em chờ chị, mà uống ít thôi nha.” Sau đó cô đi đến phía phòng nghỉ.
Khi Diêu Nhiễm quay lại, ai đó gọi nàng: “Diêu Nhiễm?”
Hình như nàng lại vô tình gặp phải người quen, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Người gọi nàng là Kiều Chi Du, bạn cùng lớp của Diêu Nhiễm khi đi du học. Sau đó, họ làm đồng nghiệp một thời gian và quen biết nhau nhiều năm.
Kiều Chi Du là một tên tuổi lớn trong lĩnh vực đầu tư mạo hiểm và rất nổi tiếng trong lĩnh vực này. Hai người đôi khi có liên kết trong công việc.
“Tôi còn tưởng minh nhận sai người.” Kiều Chi Du kinh ngạc. Người vừa rồi ôm nhau thân thiết là Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm mỉm cười và không nói gì trong giây lát. Nàng đã mời Kiều Chi Du đến tối nay. Nàng có một dự án quan trọng trong tay và nói rằng họ có thể làm việc cùng nhau.
Tuy nhiên, khi gặp nhau, Kiều Chi Du không lập tức nói chuyện công việc mà tò mò hỏi: “Vừa rồi là bạn gái của cậu à?”
Diêu Nhiễm thừa nhận: “Ừ.”
“Cậu hết độc thân từ khi nào vậy?” Kiều Chi Du nở một nụ cười ngạc nhiên: “Diêu tổng không phải không có ham muốn và không thể quan hệ thân mật sao? Tại sao cậu lại đột nhiên có bạn gái?”
Họ là bạn bè đã nhiều năm, hai người ở nước ngoài giúp đỡ lẫn nhau. Kiều Chi Du hiểu tính cách của Diêu Nhiễm. Sau này, khi Diêu Nhiễm kết hôn cũng là chuyện thương mại, cô vẫn cảm thấy tên đó không xứng với Diêu Nhiễm.
Cảm thấy chuyện này khó giải thích rõ ràng, Diêu Nhiễm mỉm cười, đơn giản nói: “Tôi gặp đúng người rồi.”
Đúng là phù hợp, nàng có thể thấy rằng mình rất thích cô và những nguyên tắc trước đây của nàng đã bị phá vỡ. Kiều Chi Du cười nói: “Tôi rất ngạc nhiên cậu lại tìm được một cô bé. Trước đây có rất nhiều người trẻ tuổi theo đuổi cậu, nhưng cậu lại không thèm nhìn một cái.”
________
Tác giả có lời muốn nói:
Sửa chữa nhỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.