Chương 163
Đường Tửu Khanh
19/03/2021
Thương tiến tửu, Chương 163: Chu Xuyên
Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên lướt một vòng trên người Tiêu Trì Dã, giống như trêu ghẹo không để lộ dấu vết, vẻn vẹn chỉ trong phút chốc mà thôi, nhanh đến mức Tiêu Trì Dã chỉ có thể bắt được một chút dư lại cuối cùng.
“Ta cho ngươi mượn chợ buôn, ngươi cho Ly Bắc lợi ích gì?” Tiêu Phương Húc lau sạch tay, “Ly Bắc không dựa vào thương lộ để sống.”
“Trước đây thế gia dùng sách lược ‘xa thân gần đánh’ kiềm chế Ly Bắc, cho Ly Bắc quyền hữu danh vô thực ở phía nam khiến Ly Bắc rơi vào trạng thái tứ cố vô thân. Hiện nay ta nguyện ý để Trung Bác và Ly Bắc tiếp tục tương trợ, làm khu vực hoà hoãn xung đột trung gian Ly Bắc và Khải Đông.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ly Bắc phải đánh trận chiến dài cùng Biên Sa, nếu như không thể trở thành minh hữu với Trung Bác, vậy thì thực sự quá nguy hiểm.”
Tiêu Trì Dã ngồi xuống bên cạnh Tiêu Phương Húc, Thần Dương trình đũa mới, hắn lựa thịt dê trong đĩa ăn.
Tiêu Phương Húc dùng khóe mắt nhìn Tiêu Trì Dã, lại nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi không phải Kiến Hưng vương Thẩm Vệ, lời ngươi nói vẫn chưa đủ để đại biểu cho sáu châu Trung Bác. Ta biết ngươi dùng lý do ‘mượn đường’ để đoạt Tì Châu của Chu Quế, lại dùng lý do ‘đưa lương thực’ để thu phục Trà Châu của La Mục, thế nhưng Dực vương ở hai châu Phan, Đăng, thổ phỉ Lạc Sơn của hai châu Đoan, Đôn đều không thuộc sự quản lý của ngươi.”
Trong lòng Thẩm Trạch Xuyên đã sớm có mưu tính, y nói: “Dực vương là bình dân bách tính bị thổ phỉ bức phản. Binh lực của hai châu Phan, Đăng không đủ ba vạn, hướng đông đánh không lại kỵ binh Biên Sa, phía nam không dám chính diện cùng Thích Trúc Âm, hắn chỉ có thể ở Phàn Châu thành lập nên tiểu triều đình, nỗ lực liên thủ cùng thổ phỉ Lạc Sơn thôi. Kẻ này giống như con cọp giấy, chưa đủ đáng sợ. Thổ phỉ Lạc Sơn bây giờ nội loạn không ngớt, chia năm xẻ bảy, từ lâu đã không còn là họa lớn của Trung Bác rồi. Huống hồ hai người này cũng sẽ không giao thiệp cùng Ly Bắc, chỉ có Tì Châu là mang lòng chân thành. Trước mắt thương lộ của Hòe, Tỳ, Trà châu hình thành, Tì Châu có thể lách khỏi Khuất Đô để tiến hành trao đổi bạc cùng Quyết Tây, nếu như Ly Bắc cần đến, Tì Châu có thể cung cấp qua đường lương thực Đông Bắc.”
Có tiền!
Tiêu Phương Húc và Tả Thiên Thu cùng thầm nghĩ.
Cung ứng đường lương thực Đông Bắc chính là cung ứng quân lương cho Ly Bắc. Sức lực lớn nhất của Thẩm Trạch Xuyên tại Quyết Tây chính là tiệm buôn bán của Hề gia. Sớm từ lúc rời khỏi Khuất Đô y đã quyết định tiếp tục sử dụng đường lương thực Đông Bắc rồi. Án quân lương hé lộ chuyện Quyết Tây đầu cơ lương thực ra ngoài, lại để cho Thẩm Trạch Xuyên nắm được sơ hở. Trước kia Hề Hồng Hiên làm buôn bán lương thực phải đi đường thủy Hà Châu, hướng bắc bị Địch Thành Hoa gia kiềm chế, thế nhưng bây giờ Thẩm Trạch Xuyên có bàn tay của Hòe Châu rồi, y có thể mua được lương thực từ Quyết Tây.
“Nhưng đồng thời, ” Thẩm Trạch Xuyên chuyển đề tài, “ta hy vọng thủ bị quân mới thành lập của sáu châu có thể được thiết kỵ Ly Bắc chỉ điểm, về sau có thể mua được chiến mã từ núi Hồng Nhạn.”
Lần này không chỉ Tiêu Phương Húc, ngay cả Tiêu Trì Dã cũng chuyển ánh mắt qua.
“Ngươi cũng muốn thành lập kỵ binh?” Tiêu Phương Húc cảm thấy hứng thú, “tại Trung Bác, dọc tuyến sông Trà Thạch?”
Thẩm Trạch Xuyên uống sữa nóng, thân thể đã hơi ấm lên, y nói: “Đoan Châu cần có kỵ binh.”
Trung Bác không có đồng cỏ, cho nên thủ bị quân sáu châu Trung Bác đều dùng bộ binh làm chủ, thế nhưng địa thế Trung Bác không được trời cao chiếu cố giống Khải Đông có hai cửa ải bảo vệ trái phải là Thiên Phi Khuyết và Tỏa Thiên quan. Địa thế dọc tuyến sông Trà Thạch trống trải, phòng tuyến Đoan Châu thiết trí ở nơi đó không cách nào chống đỡ xung kích liên tục của kỵ binh Biên Sa được, Trung Bác cần sớm trùng kiến binh phòng Trà Thạch.
“Đại ca ta tên Kỷ Mộ, thời điểm Trung Bác binh bại huynh ấy là tiểu kỳ trong thủ bị quân Đoan Châu.” Thẩm Trạch Xuyên ngừng lại giây lát, “Huynh ấy quen thuộc dọc tuyến sông Trà Thạch, nơi đó là vùng đất bằng phẳng giống như biên cảnh Ly Bắc. Phòng ngự doanh thành lập lúc đó vừa không có Phong Hỏa đài vạn dặm như Biên quận, cũng không có ưng trinh sát như Ly Bắc, lúc bị kỵ binh Biên Sa áp sát đánh tan căn bản không kịp lan truyền tình hình quân.”
Đây là một trong những nguyên nhân Đoan Châu thất thủ, ngựa của trạm dịch chạy đường cái không qua nổi kỵ binh Biên Sa, giữa đường đã bị chém chết rồi. Tình hình quân bị trì hoãn trên đường, quần thành phía sau không nhận được bất kỳ tin tức gì, thời điểm cửa thành bị phá họ phải đối mặt trực tiếp với loan đao của kỵ binh Biên Sa, ngay sau đó là đồ thành.
Kỷ Mộ chết không nhắm mắt.
Bốn vạn thủ bị quân trong hố trời Trà Thạch đều chết không nhắm mắt, bởi vì bọn họ có quyết tâm dù chết cũng phải bảo gia vệ quốc, nhưng không có cơ hội. Tuyết lớn phủ trùm lên hố trời Trà Thạch, từ đây nam nhi Trung Bác đã trở thành chó hoang Đại Chu.
“Đoan Châu cần kỵ binh nhẹ, ” Thẩm Trạch Xuyên kiên định nói, “sau khi binh bại dọc tuyến sông Trà Thạch liền rơi vào tay người Biên Sa. Phòng ngự doanh dư lại không nhiều ở Đoan Châu hết hiệu lực toàn bộ, nếu như muốn trùng kiến, Đoan Châu cần một nhánh kỵ binh nhẹ.”
Tiêu Phương Húc sờ sờ cằm, nói: “Nếu như ngươi chỉ là muốn một tuyến có thể cấp tốc lan truyền tình hình quân, vậy thì có nhiều cách khác. Trên dọc tuyến sông Trà Thạch thành lập thêm trạm dịch tập trung, nối thẳng với đường ngựa chạy, muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu. Thế nhưng nếu như ngươi muốn một nhánh kỵ binh nhẹ có thể ngang hàng kỵ binh Biên Sa, Ly Bắc không giúp được ngươi.”
Tả Thiên Thu gật đầu, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Sự cường hãn của kỵ binh Biên Sa không chỉ dựa vào tốc độ cực nhanh, mà còn bởi bọn hắn quen ngồi trên lưng ngựa hơn bất kỳ đội binh nào của Đại Chu, điểm này chính thiết kỵ Ly Bắc cũng chưa thể sánh ngang.”
“Huống hồ Đoan Châu bỏ đi phòng ngự giống như đứa trẻ mới sinh.” Tiêu Phương liếc khoé mắt thấy Tiêu Trì Dã lặng lẽ dùng ngón tay dịch đĩa thịt kia tới trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, ông liền di chuyển chân dưới gầm bàn, đạp con trai một phát.
Tiêu Trì Dã khẽ hít một hơi, nói: “Con cảm thấy… có thể!”
“Ngươi hiểu cái rắm!” Tiêu Phương Húc mắng.
Tiêu Trì Dã xoay nhẫn xương hai lần, nói: “Thật ra con cũng hiểu chút mà.”
Hắn lại nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, lúc hai người giao lưu ánh mắt có một loại tê ngứa rất nhỏ bé, Tiêu Trì Dã thấu hiểu được ý nghĩ của Thẩm Trạch Xuyên.
“Tại sao nhánh kỵ binh nhẹ này phải so sánh với kỵ binh Biên Sa? Dỡ trọng giáp của thiết kỵ Ly Bắc xuống cũng không đạt tới hiệu suất của kỵ binh Biên Sa được.” Tiêu Trì Dã ăn no xong liền có chút biếng, “Trong tay Lan Chu còn có Cẩm y vệ, vẻn vẹn dùng bọn họ để nghe ghi thì quá lãng phí, thế nhưng chỉ cần cấp cho Cẩm y vệ đàn ngựa phối tốt nhất, bọn họ liền có thể đánh tan phòng ngự Biên Sa dọc tuyến sông Trà Thạch.”
“Cẩm y vệ có bao nhiêu?” Tiêu Phương Húc hừ mũi coi nhẹ, “Đưa lên chiến trường cần có nhiều người.”
“Không có khả năng tăng thêm, dựa theo tiêu chuẩn chọn lựa Cẩm y vệ, Lan Chu không chỉ có đội nghe ghi nhanh nhất Đại Chu, còn có thích khách am hiểu ngụy trang nhất Đại Chu.” Tiêu Trì Dã nói, “Ít người chính là khuyết điểm sao? Chưa chắc. Kỵ binh nhẹ thi triển ám sát, ít mới là ưu thế của bọn họ. So sánh bọn họ với số lượng đông, không bằng gọi bọn họ là kim thép, chỉ cần dùng cây kim này đúng chỗ, con kền kền cũng phải té nhào.”
Thẩm Trạch Xuyên được gợi ý từ phương thức tác chiến của Tiêu Kí Minh, nếu như y cũng thành lập doanh địa có thể tiếp tế tiền tuyến dọc tuyến sông Trà Thạch, vậy y còn thiếu một nhánh binh mã như búa tạ có thể sánh ngang thiết kỵ Ly Bắc. Mà thiết kỵ Ly Bắc thì không cách nào tái tạo, vì vậy Thẩm Trạch Xuyên đổi búa tạ thành kim thép.
Suy nghĩ một hồi, từ Đôn Châu bắt đầu kiến lập lên, đến Đoan Châu có thể thành lập vách tường phòng ngự đủ dày. Thẩm Trạch Xuyên dời bộ binh về phía sau tường, biến thành cung binh, gia tăng trọng khí phòng ngự cho bọn họ, tiếp theo đặt một nhánh kỵ binh nhẹ hành tung quỷ quyệt dọc tuyến sông Trà Thạch, vậy y liền nắm giữ hết thảy tầm nhìn trong ngoài tường. Nhánh kỵ binh này —— có thể gọi bọn họ là đội ám sát do Cẩm y vệ biến hóa thành thì thích hợp hơn, bọn họ giỏi ngụy trang, bọn họ còn là con mắt và lỗ tai.
Lặng yên không một tiếng động, có mặt ở khắp mọi nơi.
Chỉ cần Thẩm Trạch Xuyên muốn, y có thể nghe được tất cả.
Tả Thiên Thu âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Ông từng trấn thủ tại Thiên Phi Khuyết rất nhiều năm, biết rõ nhất loại bí hiểm của thích khách này, thứ đó chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm người ta sợ hãi.
Trong lều yên tĩnh, tất cả đều đang chờ Tiêu Phương Húc mở miệng. Tiêu Phương Húc suy nghĩ hồi lâu, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Dùng lương thực đổi lấy ngựa thì có thể, nhưng nếu nhánh kỵ binh nhẹ này được thành lập thành công, không nên để cho bọn họ bước vào Ly Bắc.” Ông đẩy cái đĩa ra, gác cánh tay lên, cười với Thẩm Trạch Xuyên, “Bằng không ta sẽ giết bọn họ, giết cả ngươi.”
Đây giống như uy thế thật sự đè xuống, trước khi Tiêu Trì Dã muốn mở miệng, Thẩm Trạch Xuyên đã nhấn giữ cánh tay hắn. Y đón cái nhìn chăm chú của lão sói đầu đàn, trong khoảng dài lâu này, y chậm rãi nói: “Thành giao.”
Tiêu Phương Húc cong ngón tay phủi nhẹ miệng bát, thái độ như thường.
***
Người hầu đã tản đi hết, Tiêu Phương Húc ngồi bên đống lửa, lật hơ dao găm.
“Hối hận, ” Tả Thiên Thu ngồi xuống, “giờ vẫn còn kịp.”
Ánh lửa chiếu trên gò má Tiêu Phương Húc. Ông nói: “Tiểu tử này quá nguy hiểm.”
“Ngươi biết thầy của nó là ai không?” Tả Thiên Thu trấn an nói, “Mà nó vẫn là đồ đệ của Kỷ Cương, bản tâm không xấu.”
“Đừng dùng cái lý này qua mặt ta, rồng sinh chín con còn có bất đồng, Tề Huệ Liên lại còn chẳng phải cái tên an phận thủ thường gì.” Tiêu Phương Húc dùng ngón tay cái miết lưỡi dao, “Thiên hạ có vô số khe hở, người như vậy dù không đánh trận vẫn có thể đứng trên núi thây biển máu.”
Tả Thiên Thu trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Vậy sao ngươi còn bằng lòng đáp ứng nó?”
Tiêu Phương Húc nhìn lưỡi dao kia dần dần trơn bén, ánh lên một mảnh hồng trước lửa. Ông nhìn hình ảnh chính mình trong tiếng “tách tách” bé nhỏ từ đống lửa, cuối cùng nói: “Con trai ta đã làm một cái khoá rồi.”
***
Thẩm Trạch Xuyên cởi nút áo, y đứng trước ánh nến có mấy phần mệt mỏi.
Đã rất lâu rất lâu rồi y không có loại cảm giác này, loại cảm giác thất vọng bởi vì nguỵ trang thất bại ấy.
Chuyện kỵ binh nhẹ của Đoan Châu, Thẩm Trạch Xuyên chưa từng nói với bất luận người nào, bao gồm cả Tề Huệ Liên và Tiêu Trì Dã. Trong những chuyện y từng làm có rất nhiều chuyện mang động cơ không tinh khiết, chỉ cần nắm được tới tay là phải dùng đến mức tận cùng. Y gọi những điều đó là “giả dối”, trước khi không có Tiêu Trì Dã, chúng nó còn đáng sợ hơn thế, cho nên y không thể —— y không dám nói.
Thẩm Trạch Xuyên nới lỏng cổ áo, giống như chỉ vậy mới có thể thở dốc được.
Bên ngoài lều quân có tiếng bước chân, Tiêu Trì Dã đang nói chuyện cùng nhóm cận vệ. Thẩm Trạch Xuyên nghe thấy tiếng hắn liền dừng tay lại, đúng lúc này Tiêu Trì Dã vén rèm đi vào.
“A Dã.” Thẩm Trạch Xuyên không quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng mặt gọi hắn.
Tiêu Trì Dã dùng lồng ngực áp phía sau y.
Thẩm Trạch Xuyên tan chảy trong hơi thở của Tiêu Trì Dã, cảm giác ban nãy đã vơi đi rồi. Bọn họ thân mật dây dưa, nhiệt độ từ từ tăng lên, nóng khiến hai người đều toát mồ hôi. Thẩm Trạch Xuyên thở ra khí nhiệt, giống như bị nụ hôn của Tiêu Trì Dã làm cho nóng rực. Y biểu lộ chút thần tình tương tự đau đớn, thế nhưng nơi khóe mắt đều chan chứa vui thích, trầm mê trong đó.
Y thích nụ hôn của Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã kéo giữ hai tay Thẩm Trạch Xuyên, dẫn chúng về phía sau lưng Thẩm Trạch Xuyên giống như trói buộc y. Hắn dập ánh nến, trong làn khói trắng lượn lờ, men theo chiếc gáy này, vùi giấu đi tất cả chán nản của mình.
“Lan Chu.” Tiêu Trì Dã ngâm hai chữ này.
Bàn bỗng nhiên bị đẩy ra, Thẩm Trạch Xuyên muốn với lấy mép bàn nhưng tay bị trói lại rồi. Tiêu Trì Dã nắm chặt đến vậy, Thẩm Trạch Xuyên ngẩng đầu lên là có thể thấy mặt bên của Tiêu Trì Dã.
Hôn ta.
Thẩm Trạch Xuyên thầm niệm.
Nhưng Tiêu Trì Dã không hôn, hắn cách ra một chút khoảng cách, không tiếp tục hành động nữa.
Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên lướt một vòng trên người Tiêu Trì Dã, giống như trêu ghẹo không để lộ dấu vết, vẻn vẹn chỉ trong phút chốc mà thôi, nhanh đến mức Tiêu Trì Dã chỉ có thể bắt được một chút dư lại cuối cùng.
“Ta cho ngươi mượn chợ buôn, ngươi cho Ly Bắc lợi ích gì?” Tiêu Phương Húc lau sạch tay, “Ly Bắc không dựa vào thương lộ để sống.”
“Trước đây thế gia dùng sách lược ‘xa thân gần đánh’ kiềm chế Ly Bắc, cho Ly Bắc quyền hữu danh vô thực ở phía nam khiến Ly Bắc rơi vào trạng thái tứ cố vô thân. Hiện nay ta nguyện ý để Trung Bác và Ly Bắc tiếp tục tương trợ, làm khu vực hoà hoãn xung đột trung gian Ly Bắc và Khải Đông.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ly Bắc phải đánh trận chiến dài cùng Biên Sa, nếu như không thể trở thành minh hữu với Trung Bác, vậy thì thực sự quá nguy hiểm.”
Tiêu Trì Dã ngồi xuống bên cạnh Tiêu Phương Húc, Thần Dương trình đũa mới, hắn lựa thịt dê trong đĩa ăn.
Tiêu Phương Húc dùng khóe mắt nhìn Tiêu Trì Dã, lại nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi không phải Kiến Hưng vương Thẩm Vệ, lời ngươi nói vẫn chưa đủ để đại biểu cho sáu châu Trung Bác. Ta biết ngươi dùng lý do ‘mượn đường’ để đoạt Tì Châu của Chu Quế, lại dùng lý do ‘đưa lương thực’ để thu phục Trà Châu của La Mục, thế nhưng Dực vương ở hai châu Phan, Đăng, thổ phỉ Lạc Sơn của hai châu Đoan, Đôn đều không thuộc sự quản lý của ngươi.”
Trong lòng Thẩm Trạch Xuyên đã sớm có mưu tính, y nói: “Dực vương là bình dân bách tính bị thổ phỉ bức phản. Binh lực của hai châu Phan, Đăng không đủ ba vạn, hướng đông đánh không lại kỵ binh Biên Sa, phía nam không dám chính diện cùng Thích Trúc Âm, hắn chỉ có thể ở Phàn Châu thành lập nên tiểu triều đình, nỗ lực liên thủ cùng thổ phỉ Lạc Sơn thôi. Kẻ này giống như con cọp giấy, chưa đủ đáng sợ. Thổ phỉ Lạc Sơn bây giờ nội loạn không ngớt, chia năm xẻ bảy, từ lâu đã không còn là họa lớn của Trung Bác rồi. Huống hồ hai người này cũng sẽ không giao thiệp cùng Ly Bắc, chỉ có Tì Châu là mang lòng chân thành. Trước mắt thương lộ của Hòe, Tỳ, Trà châu hình thành, Tì Châu có thể lách khỏi Khuất Đô để tiến hành trao đổi bạc cùng Quyết Tây, nếu như Ly Bắc cần đến, Tì Châu có thể cung cấp qua đường lương thực Đông Bắc.”
Có tiền!
Tiêu Phương Húc và Tả Thiên Thu cùng thầm nghĩ.
Cung ứng đường lương thực Đông Bắc chính là cung ứng quân lương cho Ly Bắc. Sức lực lớn nhất của Thẩm Trạch Xuyên tại Quyết Tây chính là tiệm buôn bán của Hề gia. Sớm từ lúc rời khỏi Khuất Đô y đã quyết định tiếp tục sử dụng đường lương thực Đông Bắc rồi. Án quân lương hé lộ chuyện Quyết Tây đầu cơ lương thực ra ngoài, lại để cho Thẩm Trạch Xuyên nắm được sơ hở. Trước kia Hề Hồng Hiên làm buôn bán lương thực phải đi đường thủy Hà Châu, hướng bắc bị Địch Thành Hoa gia kiềm chế, thế nhưng bây giờ Thẩm Trạch Xuyên có bàn tay của Hòe Châu rồi, y có thể mua được lương thực từ Quyết Tây.
“Nhưng đồng thời, ” Thẩm Trạch Xuyên chuyển đề tài, “ta hy vọng thủ bị quân mới thành lập của sáu châu có thể được thiết kỵ Ly Bắc chỉ điểm, về sau có thể mua được chiến mã từ núi Hồng Nhạn.”
Lần này không chỉ Tiêu Phương Húc, ngay cả Tiêu Trì Dã cũng chuyển ánh mắt qua.
“Ngươi cũng muốn thành lập kỵ binh?” Tiêu Phương Húc cảm thấy hứng thú, “tại Trung Bác, dọc tuyến sông Trà Thạch?”
Thẩm Trạch Xuyên uống sữa nóng, thân thể đã hơi ấm lên, y nói: “Đoan Châu cần có kỵ binh.”
Trung Bác không có đồng cỏ, cho nên thủ bị quân sáu châu Trung Bác đều dùng bộ binh làm chủ, thế nhưng địa thế Trung Bác không được trời cao chiếu cố giống Khải Đông có hai cửa ải bảo vệ trái phải là Thiên Phi Khuyết và Tỏa Thiên quan. Địa thế dọc tuyến sông Trà Thạch trống trải, phòng tuyến Đoan Châu thiết trí ở nơi đó không cách nào chống đỡ xung kích liên tục của kỵ binh Biên Sa được, Trung Bác cần sớm trùng kiến binh phòng Trà Thạch.
“Đại ca ta tên Kỷ Mộ, thời điểm Trung Bác binh bại huynh ấy là tiểu kỳ trong thủ bị quân Đoan Châu.” Thẩm Trạch Xuyên ngừng lại giây lát, “Huynh ấy quen thuộc dọc tuyến sông Trà Thạch, nơi đó là vùng đất bằng phẳng giống như biên cảnh Ly Bắc. Phòng ngự doanh thành lập lúc đó vừa không có Phong Hỏa đài vạn dặm như Biên quận, cũng không có ưng trinh sát như Ly Bắc, lúc bị kỵ binh Biên Sa áp sát đánh tan căn bản không kịp lan truyền tình hình quân.”
Đây là một trong những nguyên nhân Đoan Châu thất thủ, ngựa của trạm dịch chạy đường cái không qua nổi kỵ binh Biên Sa, giữa đường đã bị chém chết rồi. Tình hình quân bị trì hoãn trên đường, quần thành phía sau không nhận được bất kỳ tin tức gì, thời điểm cửa thành bị phá họ phải đối mặt trực tiếp với loan đao của kỵ binh Biên Sa, ngay sau đó là đồ thành.
Kỷ Mộ chết không nhắm mắt.
Bốn vạn thủ bị quân trong hố trời Trà Thạch đều chết không nhắm mắt, bởi vì bọn họ có quyết tâm dù chết cũng phải bảo gia vệ quốc, nhưng không có cơ hội. Tuyết lớn phủ trùm lên hố trời Trà Thạch, từ đây nam nhi Trung Bác đã trở thành chó hoang Đại Chu.
“Đoan Châu cần kỵ binh nhẹ, ” Thẩm Trạch Xuyên kiên định nói, “sau khi binh bại dọc tuyến sông Trà Thạch liền rơi vào tay người Biên Sa. Phòng ngự doanh dư lại không nhiều ở Đoan Châu hết hiệu lực toàn bộ, nếu như muốn trùng kiến, Đoan Châu cần một nhánh kỵ binh nhẹ.”
Tiêu Phương Húc sờ sờ cằm, nói: “Nếu như ngươi chỉ là muốn một tuyến có thể cấp tốc lan truyền tình hình quân, vậy thì có nhiều cách khác. Trên dọc tuyến sông Trà Thạch thành lập thêm trạm dịch tập trung, nối thẳng với đường ngựa chạy, muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu. Thế nhưng nếu như ngươi muốn một nhánh kỵ binh nhẹ có thể ngang hàng kỵ binh Biên Sa, Ly Bắc không giúp được ngươi.”
Tả Thiên Thu gật đầu, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Sự cường hãn của kỵ binh Biên Sa không chỉ dựa vào tốc độ cực nhanh, mà còn bởi bọn hắn quen ngồi trên lưng ngựa hơn bất kỳ đội binh nào của Đại Chu, điểm này chính thiết kỵ Ly Bắc cũng chưa thể sánh ngang.”
“Huống hồ Đoan Châu bỏ đi phòng ngự giống như đứa trẻ mới sinh.” Tiêu Phương liếc khoé mắt thấy Tiêu Trì Dã lặng lẽ dùng ngón tay dịch đĩa thịt kia tới trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, ông liền di chuyển chân dưới gầm bàn, đạp con trai một phát.
Tiêu Trì Dã khẽ hít một hơi, nói: “Con cảm thấy… có thể!”
“Ngươi hiểu cái rắm!” Tiêu Phương Húc mắng.
Tiêu Trì Dã xoay nhẫn xương hai lần, nói: “Thật ra con cũng hiểu chút mà.”
Hắn lại nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, lúc hai người giao lưu ánh mắt có một loại tê ngứa rất nhỏ bé, Tiêu Trì Dã thấu hiểu được ý nghĩ của Thẩm Trạch Xuyên.
“Tại sao nhánh kỵ binh nhẹ này phải so sánh với kỵ binh Biên Sa? Dỡ trọng giáp của thiết kỵ Ly Bắc xuống cũng không đạt tới hiệu suất của kỵ binh Biên Sa được.” Tiêu Trì Dã ăn no xong liền có chút biếng, “Trong tay Lan Chu còn có Cẩm y vệ, vẻn vẹn dùng bọn họ để nghe ghi thì quá lãng phí, thế nhưng chỉ cần cấp cho Cẩm y vệ đàn ngựa phối tốt nhất, bọn họ liền có thể đánh tan phòng ngự Biên Sa dọc tuyến sông Trà Thạch.”
“Cẩm y vệ có bao nhiêu?” Tiêu Phương Húc hừ mũi coi nhẹ, “Đưa lên chiến trường cần có nhiều người.”
“Không có khả năng tăng thêm, dựa theo tiêu chuẩn chọn lựa Cẩm y vệ, Lan Chu không chỉ có đội nghe ghi nhanh nhất Đại Chu, còn có thích khách am hiểu ngụy trang nhất Đại Chu.” Tiêu Trì Dã nói, “Ít người chính là khuyết điểm sao? Chưa chắc. Kỵ binh nhẹ thi triển ám sát, ít mới là ưu thế của bọn họ. So sánh bọn họ với số lượng đông, không bằng gọi bọn họ là kim thép, chỉ cần dùng cây kim này đúng chỗ, con kền kền cũng phải té nhào.”
Thẩm Trạch Xuyên được gợi ý từ phương thức tác chiến của Tiêu Kí Minh, nếu như y cũng thành lập doanh địa có thể tiếp tế tiền tuyến dọc tuyến sông Trà Thạch, vậy y còn thiếu một nhánh binh mã như búa tạ có thể sánh ngang thiết kỵ Ly Bắc. Mà thiết kỵ Ly Bắc thì không cách nào tái tạo, vì vậy Thẩm Trạch Xuyên đổi búa tạ thành kim thép.
Suy nghĩ một hồi, từ Đôn Châu bắt đầu kiến lập lên, đến Đoan Châu có thể thành lập vách tường phòng ngự đủ dày. Thẩm Trạch Xuyên dời bộ binh về phía sau tường, biến thành cung binh, gia tăng trọng khí phòng ngự cho bọn họ, tiếp theo đặt một nhánh kỵ binh nhẹ hành tung quỷ quyệt dọc tuyến sông Trà Thạch, vậy y liền nắm giữ hết thảy tầm nhìn trong ngoài tường. Nhánh kỵ binh này —— có thể gọi bọn họ là đội ám sát do Cẩm y vệ biến hóa thành thì thích hợp hơn, bọn họ giỏi ngụy trang, bọn họ còn là con mắt và lỗ tai.
Lặng yên không một tiếng động, có mặt ở khắp mọi nơi.
Chỉ cần Thẩm Trạch Xuyên muốn, y có thể nghe được tất cả.
Tả Thiên Thu âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Ông từng trấn thủ tại Thiên Phi Khuyết rất nhiều năm, biết rõ nhất loại bí hiểm của thích khách này, thứ đó chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm người ta sợ hãi.
Trong lều yên tĩnh, tất cả đều đang chờ Tiêu Phương Húc mở miệng. Tiêu Phương Húc suy nghĩ hồi lâu, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Dùng lương thực đổi lấy ngựa thì có thể, nhưng nếu nhánh kỵ binh nhẹ này được thành lập thành công, không nên để cho bọn họ bước vào Ly Bắc.” Ông đẩy cái đĩa ra, gác cánh tay lên, cười với Thẩm Trạch Xuyên, “Bằng không ta sẽ giết bọn họ, giết cả ngươi.”
Đây giống như uy thế thật sự đè xuống, trước khi Tiêu Trì Dã muốn mở miệng, Thẩm Trạch Xuyên đã nhấn giữ cánh tay hắn. Y đón cái nhìn chăm chú của lão sói đầu đàn, trong khoảng dài lâu này, y chậm rãi nói: “Thành giao.”
Tiêu Phương Húc cong ngón tay phủi nhẹ miệng bát, thái độ như thường.
***
Người hầu đã tản đi hết, Tiêu Phương Húc ngồi bên đống lửa, lật hơ dao găm.
“Hối hận, ” Tả Thiên Thu ngồi xuống, “giờ vẫn còn kịp.”
Ánh lửa chiếu trên gò má Tiêu Phương Húc. Ông nói: “Tiểu tử này quá nguy hiểm.”
“Ngươi biết thầy của nó là ai không?” Tả Thiên Thu trấn an nói, “Mà nó vẫn là đồ đệ của Kỷ Cương, bản tâm không xấu.”
“Đừng dùng cái lý này qua mặt ta, rồng sinh chín con còn có bất đồng, Tề Huệ Liên lại còn chẳng phải cái tên an phận thủ thường gì.” Tiêu Phương Húc dùng ngón tay cái miết lưỡi dao, “Thiên hạ có vô số khe hở, người như vậy dù không đánh trận vẫn có thể đứng trên núi thây biển máu.”
Tả Thiên Thu trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Vậy sao ngươi còn bằng lòng đáp ứng nó?”
Tiêu Phương Húc nhìn lưỡi dao kia dần dần trơn bén, ánh lên một mảnh hồng trước lửa. Ông nhìn hình ảnh chính mình trong tiếng “tách tách” bé nhỏ từ đống lửa, cuối cùng nói: “Con trai ta đã làm một cái khoá rồi.”
***
Thẩm Trạch Xuyên cởi nút áo, y đứng trước ánh nến có mấy phần mệt mỏi.
Đã rất lâu rất lâu rồi y không có loại cảm giác này, loại cảm giác thất vọng bởi vì nguỵ trang thất bại ấy.
Chuyện kỵ binh nhẹ của Đoan Châu, Thẩm Trạch Xuyên chưa từng nói với bất luận người nào, bao gồm cả Tề Huệ Liên và Tiêu Trì Dã. Trong những chuyện y từng làm có rất nhiều chuyện mang động cơ không tinh khiết, chỉ cần nắm được tới tay là phải dùng đến mức tận cùng. Y gọi những điều đó là “giả dối”, trước khi không có Tiêu Trì Dã, chúng nó còn đáng sợ hơn thế, cho nên y không thể —— y không dám nói.
Thẩm Trạch Xuyên nới lỏng cổ áo, giống như chỉ vậy mới có thể thở dốc được.
Bên ngoài lều quân có tiếng bước chân, Tiêu Trì Dã đang nói chuyện cùng nhóm cận vệ. Thẩm Trạch Xuyên nghe thấy tiếng hắn liền dừng tay lại, đúng lúc này Tiêu Trì Dã vén rèm đi vào.
“A Dã.” Thẩm Trạch Xuyên không quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng mặt gọi hắn.
Tiêu Trì Dã dùng lồng ngực áp phía sau y.
Thẩm Trạch Xuyên tan chảy trong hơi thở của Tiêu Trì Dã, cảm giác ban nãy đã vơi đi rồi. Bọn họ thân mật dây dưa, nhiệt độ từ từ tăng lên, nóng khiến hai người đều toát mồ hôi. Thẩm Trạch Xuyên thở ra khí nhiệt, giống như bị nụ hôn của Tiêu Trì Dã làm cho nóng rực. Y biểu lộ chút thần tình tương tự đau đớn, thế nhưng nơi khóe mắt đều chan chứa vui thích, trầm mê trong đó.
Y thích nụ hôn của Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã kéo giữ hai tay Thẩm Trạch Xuyên, dẫn chúng về phía sau lưng Thẩm Trạch Xuyên giống như trói buộc y. Hắn dập ánh nến, trong làn khói trắng lượn lờ, men theo chiếc gáy này, vùi giấu đi tất cả chán nản của mình.
“Lan Chu.” Tiêu Trì Dã ngâm hai chữ này.
Bàn bỗng nhiên bị đẩy ra, Thẩm Trạch Xuyên muốn với lấy mép bàn nhưng tay bị trói lại rồi. Tiêu Trì Dã nắm chặt đến vậy, Thẩm Trạch Xuyên ngẩng đầu lên là có thể thấy mặt bên của Tiêu Trì Dã.
Hôn ta.
Thẩm Trạch Xuyên thầm niệm.
Nhưng Tiêu Trì Dã không hôn, hắn cách ra một chút khoảng cách, không tiếp tục hành động nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.