Chương 72
Đường Tửu Khanh
19/03/2021
Hề Hồng Hiên nói ung dung chắc chắn như vậy, Thẩm Trạch Xuyên lại định liếc mắt, nhưng mà Hề Hồng Hiên không chịu nói tiếp, chỉ bảo: “Ngươi bây giờ cũng chưa có nơi ở tử tế, giữ lại Tề Huệ Liên cũng không tiện, chi bằng cứ tạm thả lão ở chỗ ta đi.”
“Người điên ăn nói linh tinh, để ở chỗ ngươi cũng chưa chắc thích hợp.” Thẩm Trạch Xuyên bình tĩnh nói, “Ngươi cần lão làm gì?”
“Theo ý của ta thì, ” Hề Hồng Hiên rút đao ra, “kết liễu lão là tốt nhất. Chuyện cũ năm xưa không nên dính vào người, biết được càng nhiều trái lại càng không ổn.” Hề Hồng Hiên vung cây đao lên, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Ngươi không chịu ư?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta đương nhiên không chịu, lão là lão thần năm Vĩnh Nghi, cũng biết tường tận về Thẩm Vệ. Ta giữ lại lão có lúc cần.”
Nếu Thẩm Trạch Xuyên một mực đáp lời, Hề Hồng Hiên sẽ không dễ dàng tin tưởng y. Cho nên y nói bảy phần thật ba phần giả khiến Hề Hồng Hiên lại không chắc chắn.
Hề Hồng Hiên quả nhiên không đề cập chuyện giết người nữa, nói: “Ngươi còn muốn điều tra vụ án Thẩm Vệ sao? Nói sớm chứ Lan Chu, chuyện nhỏ này mà cũng giấu ta lâu như vậy?”
“Ta che giấu khi nào hả, ” Thẩm Trạch Xuyên cười, cầm ấm trà, châm trà cho Hề Hồng Hiên, “chuyện này không phải lộ rõ trên mặt rồi sao? Ngày nào mà tội danh Thẩm Vệ chưa được gỡ, ngày đó ta chưa thể đường đường chính chính làm người.”
“Lão đã dính chứng cứ xác thực, ô danh in vào lòng người rồi, mặc dù thoát được tội danh cũng không thể khiến người tuân phục.” Hề Hồng Hiên nói, “Loại tội nặng bán quốc cầu vinh là tội mà mấy đời cũng không tẩy sạch được, chỉ dựa vào triều đình đặc xá thôi cũng vô dụng. Thiên hạ có trăm nghìn cách lan truyền, Thẩm Vệ hắn đã bị đóng đinh trong nước bọt rồi. Đáng tiếc cho ngươi, việc này ta chỉ có thể khuyên ngươi bỏ đi thôi, không nói rõ được đâu!”
Thẩm Trạch Xuyên trầm mặc gác ấm trà lại.
Hề Hồng Hiên thấy bầu không khí hơi trầm xuống liền nói: “Ngươi bây giờ đã là Cẩm y vệ chính kinh ngũ phẩm rồi, còn để ý lưu ngôn phỉ ngữ này sao? Đừng nha, nhìn tích cực chút, lần này ngươi làm tốt lắm, được thăng lên phải không?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Chưa đâu vào đâu cả, chức nam Trấn phủ ta còn chưa ngồi vững vàng, một mực xông lên chưa chắc là chuyện tốt.”
“Lần này ngươi với ta đều hành sự cẩn thận mà vẫn là phải liều mạng.” Hề Hồng Hiên khép áo lông cừu lại, nói, “Chuyện lần này nhất định phải tra kẻ cháy nhà ra mặt chuột, đối phương trong tối ta ở ngoài sáng, điều tra không rõ sẽ khó lòng phòng bị. Lần này bị đè lên chính là ta, lần tới thì sao? Bản thân ngươi cũng nên lưu tâm đi. Hôm nay ta cũng không tiện ở lâu, Lan Chu, mấy ngày nữa lại gặp trong phủ.”
Hề Hồng Hiên nói xong liền đứng dậy nhìn quanh bốn phía.
“Ta thấy viện này cũng được đấy, nếu chỗ ngươi không đủ tiền dùng thì tìm huynh đệ thông báo một tiếng là được. Chuyện hôm nay, đừng đặt ở trong lòng nữa nhé?”
Hề Hồng Hiên nói rồi cười rộ lên, Thẩm Trạch Xuyên cũng cười, hai người bắt tay thân thiện như thể không hề khúc mắc, ban nãy cùng lắm chỉ là đang đùa mà thôi.
Kiều Thiên Nhai tiễn Hề Hồng Hiên đi, vừa quay về viện thì thấy Thẩm Trạch Xuyên đang đứng quay lưng lại, mặt hướng chính đường, dùng khăn lau tay.
Ánh tà dương ngoài viện hắt ngang, phản chiếu lên áo mãng bào của Thẩm Trạch Xuyên một màu đỏ tươi. Y hơi cúi cần cổ trắng nõn như ngọc, tỉ mỉ lau mười ngón tay thon dài không tỳ vết, bên trên rõ ràng rất sạch sẽ, y lại như chán ghét cực kỳ.
“Đi rồi?” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu hỏi.
“Thấy lên xe ngựa rồi.” Kiều Thiên Nhai đứng cách Thẩm Trạch Xuyên không xa, không đi lên trước nữa mà cúi người nhặt lá rụng bị giẫm nát lên, nhìn chăm chú giây lát, “Người hắn mời tới đều là cao thủ giang hồ, lại không đánh nhau, chắc là Kỷ Cương sư phụ đề phòng cả rồi, Thái phó không chống cự.”
“Sư phụ dùng lửa thiêu hủy dung mạo để mai danh ẩn tích, không tùy tiện động thủ mới là thượng sách.” Thẩm Trạch Xuyên gấp bốn góc khăn vuông vức, “Tiên sinh không thể ở lâu trong tay Hề Hồng Hiên được, phải nghĩ cách.”
Kiều Thiên Nhai vò nát lá cây, không quấy rầy Thẩm Trạch Xuyên trầm tư nữa. Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên quay người, bị ánh chiều tà chiếu qua đến hoa mắt, y lại không trốn không tránh, nhìn về phía hoàng cung nguy nga kia.
“Huyết mạch chính thống…” Thẩm Trạch Xuyên nói thầm, hỏi Kiều Thiên Nhai, “Người ở nơi đó là ai?”
Kiều Thiên Nhai nhìn theo, nói: “Lý thị.”
“Không đúng, ” Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên lạnh nhạt, y trào phúng cười nói, “Là hươu chứ —— nếu nhà Chu để mất hươu, quần hùng thiên hạ đều có thể đuổi theo nó [1], hôm nay ngươi nói là Lý thị, ngày mai ta cũng có thể nói là A Miêu, A Cẩu. Ai có thể bước lên ghế rồng đỉnh cao kia, người đó sẽ là mạch chính thống.”
Tác giả có lời muốn nói: [1]: Nguyên câu “Tần thất kỳ lộc, thiên hạ cộng trục”(Sử ký · Hoài Âm Hầu liệt truyện)
Kiều Thiên Nhai hay giỡn rằng mình tà môn ngoại đạo, mà chẳng nghĩ Thẩm Trạch Xuyên còn dám nói tới như vậy. Sau phút sửng sốt hắn lui về sau vài bước, mắt nhìn hoàng cung, nói: “Lời phản nghịch cỡ này, coi như là bất chấp vương pháp rồi.”
“Ngươi biết thế gian này vô số quân tử, ai nấy đều thẳng thắn cương nghị, trung trinh nhất quán.” Thẩm Trạch Xuyên thu khăn về tay áo, nói, “Biên Sa bá Lục Bình Yên được xưng ‘Sói hổ biên thành’, để cố thủ Biên quận mà tán hết gia tài, tuy được hưởng tước vị phong hào nhưng mỗi ngày đều ăn dưa muối khoai sọ, cho đến Lục Quảng Bạch, mỗi lần gặp chiến sự thì nhất định là quân lương cam go, vì xưa nay không hòa thuận cùng tám đại gia cho nên dù có chiến công hiển hách nhưng đến nay vẫn không được phong hào. Làm quân tử lương thần như vậy, sảng khoái sao?”
“Hỏi lương tâm trước, rồi mới bàn niềm vui, muốn làm thần tử cương trực, phải vứt cái tôi, phải bỏ tư dục. Một nhà trung kiên của Phùng Nhất Thánh ở Tỏa Thiên Quan chết trận hết, đây chính là đại nghĩa sáng ngời vậy đấy.”
Điên cuồng mà Thẩm Trạch Xuyên vừa mới đè xuống lại tràn lên, y đứng thẳng cười lớn, nói: “Kiều Thiên Nhai, ngươi căn bản không phải tà môn ngoại đạo, ngươi là người bị giam trong đạo nghĩa, có thể làm quân tử.”
Kiều Thiên Nhai nói: “Chủ tử… “
Ánh chiều tà còn dư nơi chân trời chìm trọn vào màn đêm, tối tăm bao trùm, cành lê khô giương nanh múa vuốt, chiếu ra bóng tối trên khuôn mặt đang ngẩng lên của Thẩm Trạch Xuyên.
“Mà thế gian này dẫu sao cũng phải có người làm loạn thần tặc tử. Ta không tin mệnh do trời định, nếu như tương lai đao kề bên cổ, đừng nói Hề Hồng Hiên, dù là Lý Kiến Hằng, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Huyết mạch chính thống mà Hề Hồng Hiên giảng trong miệng, trong mắt ta mà nói chẳng khác nào kẻ ngu nói mớ, lưỡi đao qua cổ họng ai cũng đều phải chết, con vợ cả hay con vợ lẽ đều không ngoại lệ.”
Đêm rét thê lương, quạ đen kêu vài tiếng thảm thiết, Thẩm Trạch Xuyên ngoái đầu nhìn Kiều Thiên Nhai.
“Chí của ta không ở quân tử, cũng không ở người tốt. Trừng mắt tất báo trở thành tín điều, ân kia là ân, tội là tội. Chuyện ngày hôm nay, ta muốn Hề Hồng Hiên lấy mạng ra đền.”
Gió quét tản mây, thổi đầu cành trụi lá.
* * *
Đô sát viện kết tội với khí thế hung hăng, lần lượt vạch tội Hề Hồng Hiên, Phan Tường Kiệt, Ngụy Hoài Hưng thậm chí Hải Lương Nghi một thể. Sầm Dũ tọa trấn chủ bút, mấy phe trong triều đình giao đấu không làm sao tách nổi.
Lý Kiến Hằng mới tỉnh dậy, mấy ngày nay hắn không nói nhiều lời, lúc ngồi ở Minh Lý đường nghe báo cáo đều là qua sự tranh chấp của bọn họ.
Hải Lương Nghi từ đợt dịch bệnh trước liền thân thể ôm bệnh, gần đây trông gầy gò hẳn đi, từ đầu đến cuối không có lúc nào nghỉ ngơi, giờ khăc này nghe Công bộ Hộ bộ lại xảy ra tranh chấp thì không khỏi ho lên vài tiếng.
Lý Kiến Hằng vội nói: “Các lão không cần đứng dậy, có chuyện cứ ngồi nói đi.”
Hải Lương Nghi hành lễ, dùng khăn che miệng, hòa hoãn chút mới nói: “Hôm qua nội các đã đem các mục thưởng phạt lần này trình ngự án, sau khi hoàng thượng xem qua, nếu như cảm thấy có chỗ không ổn thì có thể bác bỏ, để nội các thảo luận lại.”
Lý Kiến Hằng mất tập trung, Hải Lương Nghi vốn cho là hắn sẽ ấp úng, nào ngờ hắn dừng giây lát rồi nói: “Trẫm đã xem rồi, có nhiều chỗ quả thực không hiểu, vẫn xin các lão giải thích nghi hoặc.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường kinh ngạc.
Lý Kiến Hằng mở tấu chương, nói: “Cấm quân khơi thông kênh rạch có công, Tiêu Trì Dã đã là Tổng đốc Cấm quân nhị phẩm, vẻn vẹn thưởng chút ngân lượng vàng ngọc thì không đủ thành ý, quá ít ỏi.”
Hải Lương Nghi đáp: “Thao trường Phong Sơn năm nay được xây dựng thêm, ngân lượng do Hộ bộ tính chung đã coi như là miễn chi tiêu lớn nhất năm nay cho hắn rồi. Thần cho là thưởng không thể quá đà, vậy là đủ rồi.”
Lý Kiến Hằng nói: “Nhưng dược liệu điều phối, cắt đứt bệnh tật, khơi thông kênh rạch không phải việc nhỏ, hắn đều làm rất tốt.”
Hải Lương Nghi nghĩ ngợi, nói: “Công lao không sai, nhưng những chuyện này cũng không phải là sức của một mình Cấm quân có thể làm nên, nếu ân sủng quá mức… “
“Trẫm muốn nâng tước vị của hắn.” Lý Kiến Hằng khép lại tấu chương, nhìn Hải Lương Nghi, “Hắn vốn là con thứ dòng chính của Ly Bắc vương, nếu như ra trận giết địch, lúc này cũng nên có chức tước trên người.”
Hải Lương Nghi không trả lời ngay lập tức.
Lý Kiến Hằng nói: “Trẫm mấy ngày nay triền miên giường bệnh, vì suy nghĩ những chuyện này, trẫm muốn phong Tiêu Trì Dã làm ‘Định đô hầu’, ý các lão như thế nào?”
Hải Lương Nghi nói: “Không thể, hoàng thượng, không có quân công không được phong tước. Tiêu Trì Dã lần này mặc dù có công nhưng còn rất xa mới tới độ có thể phong tước. Lục thị tại Biên quận Khải Đông chiến công đầy rẫy, bây giờ cũng mới vẻn vẹn cấp lão tướng Lục Bình Yên một danh Biên Sa bá. Tiêu Trì Dã một là không có trấn định biên cương, hai là không có đuổi quét quân địch, đường đột phong hầu chỉ sợ khó khiến mọi người tin phục.”
“Hắn vốn có công hộ giá ở bãi săn Nam Lâm, lần này lại gặp nguy không sợ. Dịch bệnh không lan tràn là chuyện đáng mừng, việc này liên quan đến an ổn của Khuất Đô, chẳng lẽ còn không tính là công trạng sao? Biên Sa bá Lục Bình Yên nhiều lần lén điều động thủ bị quân Biên quận, lão không tiến tước chỉ là ưu khuyết đền bù lẫn nhau mà thôi.” Lý Kiến Hằng nói đến đỏ cả mắt, che mặt nghẹn ngào, “Chẳng lẽ tính mạng trẫm cũng không đáng nhắc tới? Phong hắn làm Hầu là ý muốn ca ngợi, vừa không tăng nhân số trong Cấm quân, cũng không lập nên tư quyền, cùng lắm là cái hư danh thôi, vậy cũng không được sao?”
Ngụy Hoài Cổ vốn muốn kết tội chuyện Tiêu Trì Dã âm thầm điều dược liệu, mà bây giờ nhìn chiều gió không thành liền đổi giọng nói: “Hoàng thượng suy nghĩ cũng có tình lý, Tiêu Trì Dã quyết định rất nhanh, gặp nguy không sợ là nên ca ngợi. Nhưng các lão nói không sai, theo góc nhìn của thần, chi bằng trước tiên phong Tiêu Trì Dã làm ‘Định đô bá’ để tôn vinh.”
“Không được, ” Hải Lương Nghi một bước cũng không nhường, “nhất định không có đạo lý như vậy. Hoàng thượng, nếu như hôm nay phong Tiêu Trì Dã, ngày sau lòng của lão tướng biên thuỳ sẽ rét lạnh. Không có quân công không thể phong tước chính là định lý trong triều.”
Lý Kiến Hằng nói: “Vậy trước tiên phong Lục Bình Yên, tiến lão làm hầu, lại phong Tiêu Trì Dã làm bá, sắp đặt như vậy, các lão vẫn không đồng ý sao?”
Hắn nói phong liền phong, như trò đùa.
Hải Lương Nghi ho khan dữ dội, muốn nói cái gì nữa lại bị Phan Tường Kiệt đoạt trước. Phan Tường Kiệt cuống quýt nói: “Thần cho là chuyện tốt, đây là lần phong đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, là quang vinh đặc biệt to lớn. Các lão, mọi việc không thể bảo thủ khư khư, bây giờ hắn quả thật có công, phá lệ một lần thì có làm sao?”
Khổng Thu thấy thế gia trăm miệng một lời khuyến khích Lý Kiến Hằng, không khỏi bái xuống nói: “Thần cho là các lão nói không sai, hoàng thượng, Lục Bình Yên phòng thủ Biên quận cúc cung tận tụy, cho dù muốn phong cũng không nên qua loa như vậy —— “
“Qua loa? Trẫm luôn mãi dò hỏi ý kiến chư vị, ngươi còn nói trẫm qua loa!” Lý Kiến Hằng phất tay áo đứng dậy, chỉ vào Khổng Thu nói, “Trẫm thấy ngươi lên triều đều nghe lời các lão răm rắp, quân thần quân thần, đến cùng ai là quân của ngươi, ngươi là thần của ai?!”
Chư thần đều quỳ, cùng hô lên: “Hoàng thượng bớt giận!”
Khổng Thu lập tức nói: “Hoàng thượng chính là quân phụ của thần, thần vì hoàng thượng nghe lời răm rắp! Thế nhưng vượt chế phong tước quả thực không thích hợp!”
“Trẫm quyết ý muốn phong hắn!” Lý Kiến Hằng khóc sướt mướt nói, “Trẫm lần lượt gặp kiếp nạn, đều là Sách An giúp đỡ mới có thể chuyển nguy thành an, phong hắn cái tước các ngươi cũng đẩy đẩy ngăn ngăn! Việc trong triều này đều do các lão định đoạt, vậy ngôi vị hoàng đế này, không bằng để các lão đến ngồi!”
Lời này là muốn giết Hải Lương Nghi rồi! Hải Lương Nghi quỳ thân không vững, che miệng ho kịch liệt. Lão không gặp ngoại quan, không mở tiệc kín, ngày đêm vất vả, chính bởi vì không kết đảng. Lão dốc lòng giáo dẫn Lý Kiến Hằng như vậy, cái lão sợ là có người đâm chọc cười chê. Lão là quan thần đắc lực, không phải bầy tôi làm bậy!
Lý Kiến Hằng thấy Hải Lương Nghi ho đến lọm khọm cũng không dám la lối nữa, gọi người đến dìu, trong miệng vẫn tiếp tục nói: “Bất luận làm sao, Tiêu Trì Dã phải được phong!”
Minh Lý đường đại náo một trận, mấy ngày sau thánh chỉ hạ xuống như sấm sét, chấn động đến tấu chương tứ phương.
Lục Quảng Bạch dẫn cha hắn tiếp chỉ tại Biên quận, Lục Bình Yên được phong hầu, lão cầm lấy thánh chỉ kia, thời khắc ấy cũng không biết nên mang biểu tình gì.
Lục gia chôn vùi nơi cát vàng này đời này sang đời khác, khi Lục Bình Yên hưng vượng được xưng “sói hổ biên thành”, cùng Tiêu Phương Húc, Thích Thời Vũ uy danh hiển hách như nhau. Bây giờ một thân thương tật vẫn chưa lui về tuyến sau, cuối cùng cũng nhận phong thưởng, lại là để trải đường cho tiểu nhi hậu bối.
Tiêu Trì Dã vốn đang ngủ trong phủ, nghe thánh chỉ đến liền mặc y phục ra ngoài đón.
Phúc Mãn đọc xong thánh chỉ, vui vẻ ra mặt muốn tới đỡ hắn dậy thì thấy sắc mặt Tiêu Trì Dã không tốt, không có ý tiếp chỉ.
—— Tước vị này không thể nhận!
Lời Hải Lương Nghi nói không sai chút nào, Tiêu Trì Dã hắn mặc dù có công hộ giá tại bãi săn Nam Lâm, thêm chuyện lần này có ảnh hưởng lớn, nhưng những công lao này khác nhau một trời một vực với nơi biên thuỳ đao thật thương thật đánh xuống.
Lục Bình Yên là ai?
Đó là người xưng huynh gọi đệ cùng cha hắn Tiêu Phương Húc!
Bây giờ sỉ nhục Lục Bình Yên rồi đến phong Tiêu Trì Dã hắn, về sau Tiêu Trì Dã làm sao giữ chức trong mỗi thủ bị quân biên thuỳ được nữa? Hắn lại làm sao có thể khiến mọi người tin phục? Quan trọng nhất là, Lục gia nghĩ như thế nào? Tiêu, Lục sao làm huynh đệ được nữa?
Định đô định đô, đây là muốn định Tiêu Trì Dã hắn chết ở Khuất Đô. Lý Kiến Hằng bệnh cho một trận, con mẹ hắn bệnh tới ngu rồi hả!
Tiểu Trì Dã nổi nóng, lại ngủ không ngon, cởi quan bào không thèm mặc, cưỡng chế lửa giận, nói mà không mang biểu cảm gì: “Ngươi đi cung kính bẩm hoàng thượng, Tiêu Sách An ta tước không xứng vị, không dám nhận ân quyến ngập trời này, không dám nhận tước vị trời ban này.”
“Người điên ăn nói linh tinh, để ở chỗ ngươi cũng chưa chắc thích hợp.” Thẩm Trạch Xuyên bình tĩnh nói, “Ngươi cần lão làm gì?”
“Theo ý của ta thì, ” Hề Hồng Hiên rút đao ra, “kết liễu lão là tốt nhất. Chuyện cũ năm xưa không nên dính vào người, biết được càng nhiều trái lại càng không ổn.” Hề Hồng Hiên vung cây đao lên, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Ngươi không chịu ư?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta đương nhiên không chịu, lão là lão thần năm Vĩnh Nghi, cũng biết tường tận về Thẩm Vệ. Ta giữ lại lão có lúc cần.”
Nếu Thẩm Trạch Xuyên một mực đáp lời, Hề Hồng Hiên sẽ không dễ dàng tin tưởng y. Cho nên y nói bảy phần thật ba phần giả khiến Hề Hồng Hiên lại không chắc chắn.
Hề Hồng Hiên quả nhiên không đề cập chuyện giết người nữa, nói: “Ngươi còn muốn điều tra vụ án Thẩm Vệ sao? Nói sớm chứ Lan Chu, chuyện nhỏ này mà cũng giấu ta lâu như vậy?”
“Ta che giấu khi nào hả, ” Thẩm Trạch Xuyên cười, cầm ấm trà, châm trà cho Hề Hồng Hiên, “chuyện này không phải lộ rõ trên mặt rồi sao? Ngày nào mà tội danh Thẩm Vệ chưa được gỡ, ngày đó ta chưa thể đường đường chính chính làm người.”
“Lão đã dính chứng cứ xác thực, ô danh in vào lòng người rồi, mặc dù thoát được tội danh cũng không thể khiến người tuân phục.” Hề Hồng Hiên nói, “Loại tội nặng bán quốc cầu vinh là tội mà mấy đời cũng không tẩy sạch được, chỉ dựa vào triều đình đặc xá thôi cũng vô dụng. Thiên hạ có trăm nghìn cách lan truyền, Thẩm Vệ hắn đã bị đóng đinh trong nước bọt rồi. Đáng tiếc cho ngươi, việc này ta chỉ có thể khuyên ngươi bỏ đi thôi, không nói rõ được đâu!”
Thẩm Trạch Xuyên trầm mặc gác ấm trà lại.
Hề Hồng Hiên thấy bầu không khí hơi trầm xuống liền nói: “Ngươi bây giờ đã là Cẩm y vệ chính kinh ngũ phẩm rồi, còn để ý lưu ngôn phỉ ngữ này sao? Đừng nha, nhìn tích cực chút, lần này ngươi làm tốt lắm, được thăng lên phải không?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Chưa đâu vào đâu cả, chức nam Trấn phủ ta còn chưa ngồi vững vàng, một mực xông lên chưa chắc là chuyện tốt.”
“Lần này ngươi với ta đều hành sự cẩn thận mà vẫn là phải liều mạng.” Hề Hồng Hiên khép áo lông cừu lại, nói, “Chuyện lần này nhất định phải tra kẻ cháy nhà ra mặt chuột, đối phương trong tối ta ở ngoài sáng, điều tra không rõ sẽ khó lòng phòng bị. Lần này bị đè lên chính là ta, lần tới thì sao? Bản thân ngươi cũng nên lưu tâm đi. Hôm nay ta cũng không tiện ở lâu, Lan Chu, mấy ngày nữa lại gặp trong phủ.”
Hề Hồng Hiên nói xong liền đứng dậy nhìn quanh bốn phía.
“Ta thấy viện này cũng được đấy, nếu chỗ ngươi không đủ tiền dùng thì tìm huynh đệ thông báo một tiếng là được. Chuyện hôm nay, đừng đặt ở trong lòng nữa nhé?”
Hề Hồng Hiên nói rồi cười rộ lên, Thẩm Trạch Xuyên cũng cười, hai người bắt tay thân thiện như thể không hề khúc mắc, ban nãy cùng lắm chỉ là đang đùa mà thôi.
Kiều Thiên Nhai tiễn Hề Hồng Hiên đi, vừa quay về viện thì thấy Thẩm Trạch Xuyên đang đứng quay lưng lại, mặt hướng chính đường, dùng khăn lau tay.
Ánh tà dương ngoài viện hắt ngang, phản chiếu lên áo mãng bào của Thẩm Trạch Xuyên một màu đỏ tươi. Y hơi cúi cần cổ trắng nõn như ngọc, tỉ mỉ lau mười ngón tay thon dài không tỳ vết, bên trên rõ ràng rất sạch sẽ, y lại như chán ghét cực kỳ.
“Đi rồi?” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu hỏi.
“Thấy lên xe ngựa rồi.” Kiều Thiên Nhai đứng cách Thẩm Trạch Xuyên không xa, không đi lên trước nữa mà cúi người nhặt lá rụng bị giẫm nát lên, nhìn chăm chú giây lát, “Người hắn mời tới đều là cao thủ giang hồ, lại không đánh nhau, chắc là Kỷ Cương sư phụ đề phòng cả rồi, Thái phó không chống cự.”
“Sư phụ dùng lửa thiêu hủy dung mạo để mai danh ẩn tích, không tùy tiện động thủ mới là thượng sách.” Thẩm Trạch Xuyên gấp bốn góc khăn vuông vức, “Tiên sinh không thể ở lâu trong tay Hề Hồng Hiên được, phải nghĩ cách.”
Kiều Thiên Nhai vò nát lá cây, không quấy rầy Thẩm Trạch Xuyên trầm tư nữa. Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên quay người, bị ánh chiều tà chiếu qua đến hoa mắt, y lại không trốn không tránh, nhìn về phía hoàng cung nguy nga kia.
“Huyết mạch chính thống…” Thẩm Trạch Xuyên nói thầm, hỏi Kiều Thiên Nhai, “Người ở nơi đó là ai?”
Kiều Thiên Nhai nhìn theo, nói: “Lý thị.”
“Không đúng, ” Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên lạnh nhạt, y trào phúng cười nói, “Là hươu chứ —— nếu nhà Chu để mất hươu, quần hùng thiên hạ đều có thể đuổi theo nó [1], hôm nay ngươi nói là Lý thị, ngày mai ta cũng có thể nói là A Miêu, A Cẩu. Ai có thể bước lên ghế rồng đỉnh cao kia, người đó sẽ là mạch chính thống.”
Tác giả có lời muốn nói: [1]: Nguyên câu “Tần thất kỳ lộc, thiên hạ cộng trục”(Sử ký · Hoài Âm Hầu liệt truyện)
Kiều Thiên Nhai hay giỡn rằng mình tà môn ngoại đạo, mà chẳng nghĩ Thẩm Trạch Xuyên còn dám nói tới như vậy. Sau phút sửng sốt hắn lui về sau vài bước, mắt nhìn hoàng cung, nói: “Lời phản nghịch cỡ này, coi như là bất chấp vương pháp rồi.”
“Ngươi biết thế gian này vô số quân tử, ai nấy đều thẳng thắn cương nghị, trung trinh nhất quán.” Thẩm Trạch Xuyên thu khăn về tay áo, nói, “Biên Sa bá Lục Bình Yên được xưng ‘Sói hổ biên thành’, để cố thủ Biên quận mà tán hết gia tài, tuy được hưởng tước vị phong hào nhưng mỗi ngày đều ăn dưa muối khoai sọ, cho đến Lục Quảng Bạch, mỗi lần gặp chiến sự thì nhất định là quân lương cam go, vì xưa nay không hòa thuận cùng tám đại gia cho nên dù có chiến công hiển hách nhưng đến nay vẫn không được phong hào. Làm quân tử lương thần như vậy, sảng khoái sao?”
“Hỏi lương tâm trước, rồi mới bàn niềm vui, muốn làm thần tử cương trực, phải vứt cái tôi, phải bỏ tư dục. Một nhà trung kiên của Phùng Nhất Thánh ở Tỏa Thiên Quan chết trận hết, đây chính là đại nghĩa sáng ngời vậy đấy.”
Điên cuồng mà Thẩm Trạch Xuyên vừa mới đè xuống lại tràn lên, y đứng thẳng cười lớn, nói: “Kiều Thiên Nhai, ngươi căn bản không phải tà môn ngoại đạo, ngươi là người bị giam trong đạo nghĩa, có thể làm quân tử.”
Kiều Thiên Nhai nói: “Chủ tử… “
Ánh chiều tà còn dư nơi chân trời chìm trọn vào màn đêm, tối tăm bao trùm, cành lê khô giương nanh múa vuốt, chiếu ra bóng tối trên khuôn mặt đang ngẩng lên của Thẩm Trạch Xuyên.
“Mà thế gian này dẫu sao cũng phải có người làm loạn thần tặc tử. Ta không tin mệnh do trời định, nếu như tương lai đao kề bên cổ, đừng nói Hề Hồng Hiên, dù là Lý Kiến Hằng, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Huyết mạch chính thống mà Hề Hồng Hiên giảng trong miệng, trong mắt ta mà nói chẳng khác nào kẻ ngu nói mớ, lưỡi đao qua cổ họng ai cũng đều phải chết, con vợ cả hay con vợ lẽ đều không ngoại lệ.”
Đêm rét thê lương, quạ đen kêu vài tiếng thảm thiết, Thẩm Trạch Xuyên ngoái đầu nhìn Kiều Thiên Nhai.
“Chí của ta không ở quân tử, cũng không ở người tốt. Trừng mắt tất báo trở thành tín điều, ân kia là ân, tội là tội. Chuyện ngày hôm nay, ta muốn Hề Hồng Hiên lấy mạng ra đền.”
Gió quét tản mây, thổi đầu cành trụi lá.
* * *
Đô sát viện kết tội với khí thế hung hăng, lần lượt vạch tội Hề Hồng Hiên, Phan Tường Kiệt, Ngụy Hoài Hưng thậm chí Hải Lương Nghi một thể. Sầm Dũ tọa trấn chủ bút, mấy phe trong triều đình giao đấu không làm sao tách nổi.
Lý Kiến Hằng mới tỉnh dậy, mấy ngày nay hắn không nói nhiều lời, lúc ngồi ở Minh Lý đường nghe báo cáo đều là qua sự tranh chấp của bọn họ.
Hải Lương Nghi từ đợt dịch bệnh trước liền thân thể ôm bệnh, gần đây trông gầy gò hẳn đi, từ đầu đến cuối không có lúc nào nghỉ ngơi, giờ khăc này nghe Công bộ Hộ bộ lại xảy ra tranh chấp thì không khỏi ho lên vài tiếng.
Lý Kiến Hằng vội nói: “Các lão không cần đứng dậy, có chuyện cứ ngồi nói đi.”
Hải Lương Nghi hành lễ, dùng khăn che miệng, hòa hoãn chút mới nói: “Hôm qua nội các đã đem các mục thưởng phạt lần này trình ngự án, sau khi hoàng thượng xem qua, nếu như cảm thấy có chỗ không ổn thì có thể bác bỏ, để nội các thảo luận lại.”
Lý Kiến Hằng mất tập trung, Hải Lương Nghi vốn cho là hắn sẽ ấp úng, nào ngờ hắn dừng giây lát rồi nói: “Trẫm đã xem rồi, có nhiều chỗ quả thực không hiểu, vẫn xin các lão giải thích nghi hoặc.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường kinh ngạc.
Lý Kiến Hằng mở tấu chương, nói: “Cấm quân khơi thông kênh rạch có công, Tiêu Trì Dã đã là Tổng đốc Cấm quân nhị phẩm, vẻn vẹn thưởng chút ngân lượng vàng ngọc thì không đủ thành ý, quá ít ỏi.”
Hải Lương Nghi đáp: “Thao trường Phong Sơn năm nay được xây dựng thêm, ngân lượng do Hộ bộ tính chung đã coi như là miễn chi tiêu lớn nhất năm nay cho hắn rồi. Thần cho là thưởng không thể quá đà, vậy là đủ rồi.”
Lý Kiến Hằng nói: “Nhưng dược liệu điều phối, cắt đứt bệnh tật, khơi thông kênh rạch không phải việc nhỏ, hắn đều làm rất tốt.”
Hải Lương Nghi nghĩ ngợi, nói: “Công lao không sai, nhưng những chuyện này cũng không phải là sức của một mình Cấm quân có thể làm nên, nếu ân sủng quá mức… “
“Trẫm muốn nâng tước vị của hắn.” Lý Kiến Hằng khép lại tấu chương, nhìn Hải Lương Nghi, “Hắn vốn là con thứ dòng chính của Ly Bắc vương, nếu như ra trận giết địch, lúc này cũng nên có chức tước trên người.”
Hải Lương Nghi không trả lời ngay lập tức.
Lý Kiến Hằng nói: “Trẫm mấy ngày nay triền miên giường bệnh, vì suy nghĩ những chuyện này, trẫm muốn phong Tiêu Trì Dã làm ‘Định đô hầu’, ý các lão như thế nào?”
Hải Lương Nghi nói: “Không thể, hoàng thượng, không có quân công không được phong tước. Tiêu Trì Dã lần này mặc dù có công nhưng còn rất xa mới tới độ có thể phong tước. Lục thị tại Biên quận Khải Đông chiến công đầy rẫy, bây giờ cũng mới vẻn vẹn cấp lão tướng Lục Bình Yên một danh Biên Sa bá. Tiêu Trì Dã một là không có trấn định biên cương, hai là không có đuổi quét quân địch, đường đột phong hầu chỉ sợ khó khiến mọi người tin phục.”
“Hắn vốn có công hộ giá ở bãi săn Nam Lâm, lần này lại gặp nguy không sợ. Dịch bệnh không lan tràn là chuyện đáng mừng, việc này liên quan đến an ổn của Khuất Đô, chẳng lẽ còn không tính là công trạng sao? Biên Sa bá Lục Bình Yên nhiều lần lén điều động thủ bị quân Biên quận, lão không tiến tước chỉ là ưu khuyết đền bù lẫn nhau mà thôi.” Lý Kiến Hằng nói đến đỏ cả mắt, che mặt nghẹn ngào, “Chẳng lẽ tính mạng trẫm cũng không đáng nhắc tới? Phong hắn làm Hầu là ý muốn ca ngợi, vừa không tăng nhân số trong Cấm quân, cũng không lập nên tư quyền, cùng lắm là cái hư danh thôi, vậy cũng không được sao?”
Ngụy Hoài Cổ vốn muốn kết tội chuyện Tiêu Trì Dã âm thầm điều dược liệu, mà bây giờ nhìn chiều gió không thành liền đổi giọng nói: “Hoàng thượng suy nghĩ cũng có tình lý, Tiêu Trì Dã quyết định rất nhanh, gặp nguy không sợ là nên ca ngợi. Nhưng các lão nói không sai, theo góc nhìn của thần, chi bằng trước tiên phong Tiêu Trì Dã làm ‘Định đô bá’ để tôn vinh.”
“Không được, ” Hải Lương Nghi một bước cũng không nhường, “nhất định không có đạo lý như vậy. Hoàng thượng, nếu như hôm nay phong Tiêu Trì Dã, ngày sau lòng của lão tướng biên thuỳ sẽ rét lạnh. Không có quân công không thể phong tước chính là định lý trong triều.”
Lý Kiến Hằng nói: “Vậy trước tiên phong Lục Bình Yên, tiến lão làm hầu, lại phong Tiêu Trì Dã làm bá, sắp đặt như vậy, các lão vẫn không đồng ý sao?”
Hắn nói phong liền phong, như trò đùa.
Hải Lương Nghi ho khan dữ dội, muốn nói cái gì nữa lại bị Phan Tường Kiệt đoạt trước. Phan Tường Kiệt cuống quýt nói: “Thần cho là chuyện tốt, đây là lần phong đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, là quang vinh đặc biệt to lớn. Các lão, mọi việc không thể bảo thủ khư khư, bây giờ hắn quả thật có công, phá lệ một lần thì có làm sao?”
Khổng Thu thấy thế gia trăm miệng một lời khuyến khích Lý Kiến Hằng, không khỏi bái xuống nói: “Thần cho là các lão nói không sai, hoàng thượng, Lục Bình Yên phòng thủ Biên quận cúc cung tận tụy, cho dù muốn phong cũng không nên qua loa như vậy —— “
“Qua loa? Trẫm luôn mãi dò hỏi ý kiến chư vị, ngươi còn nói trẫm qua loa!” Lý Kiến Hằng phất tay áo đứng dậy, chỉ vào Khổng Thu nói, “Trẫm thấy ngươi lên triều đều nghe lời các lão răm rắp, quân thần quân thần, đến cùng ai là quân của ngươi, ngươi là thần của ai?!”
Chư thần đều quỳ, cùng hô lên: “Hoàng thượng bớt giận!”
Khổng Thu lập tức nói: “Hoàng thượng chính là quân phụ của thần, thần vì hoàng thượng nghe lời răm rắp! Thế nhưng vượt chế phong tước quả thực không thích hợp!”
“Trẫm quyết ý muốn phong hắn!” Lý Kiến Hằng khóc sướt mướt nói, “Trẫm lần lượt gặp kiếp nạn, đều là Sách An giúp đỡ mới có thể chuyển nguy thành an, phong hắn cái tước các ngươi cũng đẩy đẩy ngăn ngăn! Việc trong triều này đều do các lão định đoạt, vậy ngôi vị hoàng đế này, không bằng để các lão đến ngồi!”
Lời này là muốn giết Hải Lương Nghi rồi! Hải Lương Nghi quỳ thân không vững, che miệng ho kịch liệt. Lão không gặp ngoại quan, không mở tiệc kín, ngày đêm vất vả, chính bởi vì không kết đảng. Lão dốc lòng giáo dẫn Lý Kiến Hằng như vậy, cái lão sợ là có người đâm chọc cười chê. Lão là quan thần đắc lực, không phải bầy tôi làm bậy!
Lý Kiến Hằng thấy Hải Lương Nghi ho đến lọm khọm cũng không dám la lối nữa, gọi người đến dìu, trong miệng vẫn tiếp tục nói: “Bất luận làm sao, Tiêu Trì Dã phải được phong!”
Minh Lý đường đại náo một trận, mấy ngày sau thánh chỉ hạ xuống như sấm sét, chấn động đến tấu chương tứ phương.
Lục Quảng Bạch dẫn cha hắn tiếp chỉ tại Biên quận, Lục Bình Yên được phong hầu, lão cầm lấy thánh chỉ kia, thời khắc ấy cũng không biết nên mang biểu tình gì.
Lục gia chôn vùi nơi cát vàng này đời này sang đời khác, khi Lục Bình Yên hưng vượng được xưng “sói hổ biên thành”, cùng Tiêu Phương Húc, Thích Thời Vũ uy danh hiển hách như nhau. Bây giờ một thân thương tật vẫn chưa lui về tuyến sau, cuối cùng cũng nhận phong thưởng, lại là để trải đường cho tiểu nhi hậu bối.
Tiêu Trì Dã vốn đang ngủ trong phủ, nghe thánh chỉ đến liền mặc y phục ra ngoài đón.
Phúc Mãn đọc xong thánh chỉ, vui vẻ ra mặt muốn tới đỡ hắn dậy thì thấy sắc mặt Tiêu Trì Dã không tốt, không có ý tiếp chỉ.
—— Tước vị này không thể nhận!
Lời Hải Lương Nghi nói không sai chút nào, Tiêu Trì Dã hắn mặc dù có công hộ giá tại bãi săn Nam Lâm, thêm chuyện lần này có ảnh hưởng lớn, nhưng những công lao này khác nhau một trời một vực với nơi biên thuỳ đao thật thương thật đánh xuống.
Lục Bình Yên là ai?
Đó là người xưng huynh gọi đệ cùng cha hắn Tiêu Phương Húc!
Bây giờ sỉ nhục Lục Bình Yên rồi đến phong Tiêu Trì Dã hắn, về sau Tiêu Trì Dã làm sao giữ chức trong mỗi thủ bị quân biên thuỳ được nữa? Hắn lại làm sao có thể khiến mọi người tin phục? Quan trọng nhất là, Lục gia nghĩ như thế nào? Tiêu, Lục sao làm huynh đệ được nữa?
Định đô định đô, đây là muốn định Tiêu Trì Dã hắn chết ở Khuất Đô. Lý Kiến Hằng bệnh cho một trận, con mẹ hắn bệnh tới ngu rồi hả!
Tiểu Trì Dã nổi nóng, lại ngủ không ngon, cởi quan bào không thèm mặc, cưỡng chế lửa giận, nói mà không mang biểu cảm gì: “Ngươi đi cung kính bẩm hoàng thượng, Tiêu Sách An ta tước không xứng vị, không dám nhận ân quyến ngập trời này, không dám nhận tước vị trời ban này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.