Chương 60: Gông xiềng
Đường Tửu Khanh
19/03/2021
“Sắp đầu xuân toàn là việc cả. Hôm nay chúng ta thảo luận còn chưa ra được việc gì, cứ vậy mà đi, lần sau muốn gặp lại không dễ dàng.” Tiêu Trì Dã nói: “Đêm nay nghỉ tại đây đi.”
Thẩm Trạch Xuyên tươi cười, nói: “Đừng có làm bậy.”
Y niệm bốn chữ này đến triền miên, đầu lưỡi vấn vít ái muội, trong mắt rõ ràng khiêu gợi tình triều, ngón tay lần theo thanh âm buông thả đều gợi lên dục vọng.
Cái tên xấu này.
Tiêu Trì Dã chăm chú nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nghĩ thầm.
Đây mới là tên xấu xa, lúc nào cũng khiêu khích đường ranh giới khiêm nhường của hắn, giảo hoạt lại ngây thơ giẫm lên sự kìm nhịn của hắn, phảng phất như trườn bên tai hắn kêu hãy làm bậy đi. Yêu nghiệt như hồ ly biến thành này, cái đuôi gãi lên chân người rồi, trong mắt còn ngâm ngâm ý trêu ghẹo.
“Chuyện đứng đắn,” Tiêu Trì Dã khép cửa sổ, “nói đứng đắn.”
*****
“Chuyện cống rãnh công này, sáng sớm mai chuẩn bị tấu chương, ta nói với hoàng thượng.” Tiêu Trì Dã nằm trên ghế mây, thuận tay nhặt y bào trượt dưới đất lên, lấy đồ trong túi tay áo xếp từng thứ lên tủ.
“Ngươi không thể nói.” Thẩm Trạch Xuyên ngâm mình trong nước, nghĩ nghĩ,”ngươi là Tổng đốc Cấm quân, vừa không quản việc công, cũng không quản lời kêu ca của dân chúng, ngươi vốn không dính dáng, đột nhiên bẩm tấu sẽ dấy lên hoài nghi.”
“Vậy theo ngươi nói, ta đến nơi đó rồi sau mới đề cập cũng không kỳ quái, ta làm một phiếu đi theo giám sát thôi.” Tiêu Trì Dã tìm thấy một chiếc quạt ngà voi, hỏi: “Sao lại mang thứ đồ ngà voi này?”
Hoài tụ nhã vật*, văn nhân chú trọng thanh quý, coi thường nhất phẩm cấp ngà voi gỗ mun, cảm thấy tục không chịu nổi. Cho nên con cháu thế gia dù trong túi có tiền hay không, ra khỏi cửa nhất định không mang gỗ đàn hương, quạt ngà voi. Thứ được dùng đa phần là quạt tre có danh thủ đề tự.
(Hoài tụ nhã vật: vật phong nhã đặt trong ống tay áo. Văn nhân cổ đại xem hoài tụ nhã vật là quạt giấy;
Danh thủ: văn nghệ sĩ;
Đề tự: viết chữ lưu niệm)
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Dùng chơi thôi. Tục vật hợp với ta nhất.”
Y ở chùa Chiêu Tội năm năm trời, không thể cùng con cháu thế gia chơi trò phong nhã. Y phải làm phàm phu tục tử học đòi văn vẻ, vậy mới đúng, vậy mới phù hợp. Đừng nói là quạt ngà voi mang bên người, cho dù là ngọc bội bên hông, thứ y chọn đều là món đồ đắt đỏ ngất trời.
Tiêu Trì Dã lục xong rồi, phát hiện hai người bọn họ quả thật tương phản.
Tiêu Trì Dã nhìn qua như yêu thích rõ ràng, tìm một lần thì trong veo, kỳ thực khi tìm kĩ mới thấy vẩn đục cực kỳ. Hắn thoạt nhìn thì thích vui chơi, căn bản nhắm mắt là quên luôn, không để trong lòng. Trái lại những thứ tưởng là chơi bời tùy tiện, hắn lại âm thầm bỏ ra nhiều tâm huyết. Hắn không có món mình thích ăn, cũng không có rượu mình thích uống. Người ta chỉ nói “Nhị công tử thích uống rượu.” nhưng rốt cuộc nhị công tử thích uống rượu gì thì lại không nói chắc được.
Thẩm Trạch Xuyên thì nhìn qua tưởng như chẳng có sở thích gì, cái gì cũng có thể đón ý nói hùa, nhưng thuận tay tuốt một cái là có thể mò ra y thích gì rõ ràng. Y không thích uống trà đặc, nếm qua một ngụm liền nhất định không đụng lần hai. Y thích ăn cá, chỉ cần ở chỗ thích hợp, lúc không có ai nhìn y, y sẽ giống như con mèo mà tách xương cá ra sạch sẽ xinh đẹp.
Tiêu Trì Dã cảm thấy thú vị.
Hắn dường như lần sờ tới eo Thẩm Trạch Xuyên, men theo một chút, trơn trượt lên trên, là có thể sờ tới phần lưng và ngực của Thẩm Trạch Xuyên, xương bả vai kia hắn nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được.
Con cọp giấy.
Tiêu Trì Dã cầm áo bào, rũ mắt nghĩ.
Chợt nhìn một cái có thể doạ người đứng hình, ôm nhiều hơn mấy lần là có thể phát giác ra hỉ nộ phía sau giọng nói ôn hoà tâng bốc của Thẩm Trạch Xuyên. Y giống như ánh trăng chiếu trong vũng nước đêm nay. Chọc một chút, sóng lớn không động, thực ra đã ngay lập tức ghi ngươi trong lòng rồi, lần sau nhất định sẽ tìm cơ hội đạp lại một cái.
Thẩm Trạch Xuyên khoác áo đi ra, tóc vẫn còn ướt. Quay đầu lại thấy Tiêu Trì Dã đang ngồi trên ghế nghịch quạt ngà voi, quần áo mỗi người đã được treo ngăn ngắn bên cạnh.
“Chuyện còn chưa nói xong.” Tiêu Trì Dã ngồi dậy, “Uống xong canh gừng rồi ngồi xuống nói.”
Thẩm Trạch Xuyên vươn tay vén mành, Tiêu Trì Dã đã dùng quạt gẩy trước. Hai người đi ra ngoài, đèn phòng ngủ đã tắt quá nửa, chỉ còn mỗi ngọn đèn lưu ly.
Thẩm Trạch Xuyên hơi sốt, uống xong bát canh gừng thì thoải mái hơn nhiều. Ban ngày vẫn còn ổn, lúc này lại thấy đầu óc hơi mê mang.
“Hề Hồng Hiên được điều tới Hộ bộ rồi, sắp tới đô sát, hắn lại ở Khảo Công ty,” Tiêu Trì Dã nói, “sẽ can thiệp vào việc đánh giá của quan viên khảo sát. Chủ ý này là ngươi cho hắn sao?”
Thẩm Trạch Xuyên ngậm canh gừng lắc đầu, nuốt xuống xong mới nói: “Có lẽ là chủ ý của Tiết Tu Trác.”
“Lễ bộ và Binh bộ đều có người của ta, nhỡ như vì lần tra xét này mà bị điều đi, ” Tiêu Trì Dã nhìn y, “vậy thì được một mất mười.”
Thẩm Trạch Xuyên gật đầu:”Chuyện này không cần quá để ý. Ngoại trừ Thị lang Lễ bộ Khương Húc cùng phó tướng Triều Huy có quan hệ thông gia, người khác đều không lộ liễu. Tiết Tu Trác chưa hẳn đã tìm được ngọn nguồn, để mọi người hành sự như thường là được rồi. Vả lại đô sát không phải do đánh giá của một nhà, bên Hải các lão cũng sẽ phái người ra, Hề Hồng Hiên cũng không dám quá mức trắng trợn đâu.”
“Lần đô sát này liên quan Trung Bác, tuyết lớn đợt trước khiến Trung Bác gặp khổ nạn, liên tục chết cóng hơn chục người liền. Năm nay chắc Hải Lương Nghi sẽ điều phái quan viên chỉnh đốn tử tế.”
“Trung Bác,” Thẩm Trạch Xuyên như hồi tưởng lại, “Trung Bác bây giờ không dễ quản, phái văn quan đi chưa chắc đối kháng được lưu phỉ, cũng không thể chỉ huy thủ bị quân mới bổ sung. Nơi này phải tính toán chu toàn, Hải các lão cũng phát sầu.”
“Trước mắt Khuất Đô không có người phù hợp. Chỉ cần không phái người của thế gia đi thì dễ nói thôi. Tì Châu liên quan đến đường lương thực Đông Bắc, rơi vào tay bọn hắn chính là vùi mối hoạ, nhất định phải phòng ngừa chu đáo, … phòng ngừa chu đáo.” Tiêu Trì Dã thả nhẹ âm thanh, hắn nhìn khuôn mặt buồn ngủ của Thẩm Trạch Xuyên.
Sau khi thăng quan Thẩm Trạch Xuyên thường phải chạy qua lại hai bên, đêm còn phải ở Ngẫu Hoa Lâu tán gẫu với Hề Hồng Hiên. Hề Hồng Hiên có ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, chức vị nhàn tản, lại bởi vì hắn hiện đang viết nhạc khúc cho Lý Kiến Hằng, ngay cả thượng triều cũng không cần đi, phần lớn thời gian là nghỉ ngơi. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên ngày ngày đeo đao đứng ngự tiền, ban đêm không được ngủ, ban ngày lại phải nói chuyện cùng các lộ tượng*. Lúc mang công vụ lại càng bận rộn hơn, ngay cả cơm cũng chưa chắc kịp ăn.
*Lộ tượng: thợ làm đường
Toà trạch ở phố lớn Đông Long kia đã bảo người làm mái hiên răng cưa che nắng, y cũng chẳng rảnh mà trông coi. Hôm qua mới phát hiện viện bị ngập rồi, đệm chăn trong phòng đã ướt đến không thể dùng được nữa. Y có thể sắp xếp Kiều Thiên Nhai đến chùa Chiêu Tội trú tạm cùng sư phụ và tiên sinh, nhưng chính y thì không được.
Mái hiên hình răng cưa
Ăn tết xong đừng nói là mập ra, trông người càng gầy hơn.
Tiêu Trì Dã nhìn y hồi lâu, cách chiếc bàn nhỏ vươn tay sờ lên má Thẩm Trạch Xuyên. Hai má y nóng bừng không tưởng nổi, đâu phải chỉ có “chút nóng” thôi đâu. Những nơi nổi mẩn trên cổ vẫn chưa được bôi thuốc. Tiêu Trì Dã muốn gọi y, lại không muốn gọi y.
Thẩm Trạch Xuyên bị sờ đến tỉnh cả người, cố gắng giữ vững tinh thần, nói: “…Ừm, phòng ngừa chu đáo, bên phía thế tử…”
Lời còn chưa nói xong, Tiêu Trì Dã đã nghiêng mình qua rồi, cánh tay rắn chắc cường kiện không tốn tí lực nào ôm Thẩm Trạch Xuyên lên. Bát đĩa trên bàn bị va đụng lộn xộn, Tiêu Trì Dã lấy chân đá ra, thong dong nói: “Nhị công tử mang ngươi đi động phòng.”
Thẩm Trạch Xuyên lau mồ hôi trên trán, vắt vẻo trên mình hắn nói: “Chuyện đứng đắn đêm nay đã nói xong rồi à?”
“Nói xong rồi.” Tiêu Trì Dã áp tay lên lưng y, “Tiếp theo phải trả nợ thôi.”
Dứt lời liền khom lưng thả Thẩm Trạch Xuyên xuống đệm.
Thẩm Trạch Xuyên lấy tay che ánh sáng, khẽ nói: “Không muốn sáng.”
“Sáng chút nhìn cho rõ.” Tiêu Trì Dã vẫn giữ tư thế vậy, cởi áo của Thẩm Trạch Xuyên.
Ngực Thẩm Trạch Xuyên liền lộ ra, phần cổ nháy mắt mát lạnh. Y nhìn Tiêu Trì Dã qua kẽ tay. Ngón tay Tiêu Trì Dã chấm thuốc mỡ, thoa lên những vết mẩn đỏ. Quá trình này giống như tra dầu mỡ lên viên ngọc, càng bôi càng trơn nhẵn, trơn đến mức Tiêu Trì Dã xao động trong lòng. Hắn bây giờ không định làm quân tử.
“Đợi lát nữa phải trói ngươi lại, như vậy mới không cựa loạn, nếu không bôi thuốc cũng vô ích.” Tiêu Trì Dã nắp hộp thuốc, rút cái khăn ra, ngồi bên giường chậm rãi lau ngón tay từng chút, tự giễu: “Nhị công tử đời này chỉ từng hầu hạ mỗi ngươi thôi đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên trườn vào trong chăn, nghiêng đầu muốn ngủ rồi.
Tiêu Trì Dã ngồi một lúc mới đứng dậy thổi tắt ngọn đèn cuối cùng. Giường trĩu xuống, Tiêu Trì Dã nắm lấy eo Thẩm Trạch Xuyên từ phía sau, kéo y về, trói buộc trong khuỷu tay mình.
“Trói lại rồi.” Tiêu Trì Dã nói “dám đạp ta lập tức quăng ra ngoài.”
Thẩm Trạch Xuyên mở mắt, vọng nhìn khung cửa sổ với ánh sáng mờ thấu qua kia. Đôi tay lành lạnh của y chạm tới cổ tay đang trói mình của Tiêu Trì Dã, “Ngươi cứng quá.”
“Ừ.” Tiêu Trì Dã trầm mặc chốc lát, nói “Ta khuyên ngươi không nên sờ xuống dưới.”
Thẩm Trạch Xuyên nhịn mất một lúc mới nói: “Cái ta nói là yêu bài của ngươi.”
“Là yêu bài sao?” Tiêu Trì Dã hơi nghiêng đầu, áp bên tai Thẩm Trạch Xuyên, lặp lại: “Là yêu bài sao?”
Thẩm Trạch Xuyên bị câu này làm cho phỏng lên rồi.
Tiêu Trì Dã nói: “Cắn bên tai đã chịu không nổi, chỉ hỏi vài câu đã phát run. Với nhiêu đó bản lĩnh mà dám giễu ta không thành thạo?”
Thẩm Trạch Xuyên hoãn lại phút chốc, nói: “Hay là ngươi và ta đổi vị trí thử xem?”
Tiêu Trì Dã nắm eo Thẩm Trạch Xuyên, còn thật sự lật người lại, đỡ Thẩm Trạch Xuyên ngồi lên người mình, hắn thả lỏng tay, cười lên: “Xin mời cởi áo tháo đai.” Tiêu Trì Dã nắm tay Thẩm Trạch Xuyên trượt xuống, “Ngươi muốn làm gì cũng được.”
Thẩm Trạch Xuyên hít thở hỗn loạn, không biết do bị bệnh hay do quá nóng, y nói: “Đêm nay —-“
Tiêu Trì Dã liền ấn sau đầu y xuống, mạnh mẽ hôn y, cầm tay y sờ tới nơi nào đó. Thẩm Trạch Xuyên co rúm lại. Tiêu Trì Dã cứ cười y miết, cười đến mức y phát giận, vùng vẫy loạn lên.
Tiêu Trì Dã đột nhiên trở mình, một lần nữa áp y dưới thân. Ván giường phát ra tiếng, đệm chăn lún xuống, nóng bỏng tới mức lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên rịn mồ hôi.
Sau một hồi trầm mê, khoái cảm sắc dục kích động hai người họ, tiếng nỉ non như say rượu phủ bên tai. Thẩm Trạch Xuyên căm ghét loại nhiệt tình tê dại kia, nhưng y đẩy Tiêu Trì Dã ra, rồi lại kéo Tiêu Trì Dã lại.
Tiêu Trì Dã trút bỏ y phục, men theo tấm lưng Thẩm Trạch Xuyên mà đẩy lên, giống như khi hắn ngồi ở ghế mây từng nghĩ vậy.
Thẩm Trạch Xuyên vòng qua cổ hắn, cắn hắn. Hai người dây dưa chóp mũi, trong thời khắc vừa điên loạn vừa xấu xa này lại lần nữa sinh ra sự thân mật hơn bình thường.
Tiêu Trì Dã hôn y, nói: “Cái người điên này.”
Cắn xé gió táp mưa rào dần biến thành nụ hôn nhu tình như nước, dịu dàng môi lưỡi đã hoá tan phòng bị. Người điên trong từng tiếng nỉ non ngắt quãng đã ngủ thiếp đi.
Tiêu Trì Dã dùng ngón cái vân vê má Thẩm Trạch Xuyên, hơi chống người dậy. Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn nắm tóc Tiêu Trì Dã, ngủ rất yên bình. Tiêu Trì Dã cúi đầu ngắm y, trong chớp mắt này đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Dục vọng chính là gông xiềng.
Tiêu Trì Dã mời Tả Thiên Thu tới Khuất Đô, thực ra chỉ muốn hỏi sư phụ.
Dục vọng có thể phá không?
Nhưng cuối cùng hắn không thể hỏi ra miệng, bởi vấn đề này chính Tả Thiên Thu cũng không trả lời được. Duy chỉ hắn mới có khả năng trả lời chính mình. Nhiều người nói hắn sinh sai thời điểm, nhưng hắn đã sinh ra trên đời này rồi. Có dục vọng, không phải lỗi của hắn.
Hắn là con người.
Hắn tên Tiêu Trì Dã.
Hắn và Thẩm Trạch Xuyên tuyệt nhiên tương phản, lại dường như hoàn toàn tương đồng. Trên đời này, người có thể không cần nói ra lời mà hiểu hết thảy thống khổ của Tiêu Trì Dã chỉ có Thẩm Trạch Xuyên. Từ lần đầu tiên hôn nhau họ đã hiểu thấu điều này rồi.
Tiêu Trì Dã hôn mi tâm Thẩm Trạch Xuyên, hôn sống mũi Thẩm Trạch Xuyên.
Bất luận loại tình cảm này nên gọi là gì, bọn họ xâm chiếm lẫn nhau, trong giãy dụa càng sáp đến lại càng kề cận. Lòng tham không đáy, bể khổ khó qua, vành tai tóc mai cọ sát là cách tiêu mòn thống khổ, nhưng phương thức này càng lúc càng khiến cho người nghiện, phảng phất chỉ cần kề bên nhau vậy thôi liền có thể trì hoãn đau đớn.
Sau lần tham hoan đó, bọn họ ngầm hiểu ý nhau bắt đầu trút bỏ ngoại y, lộ ra nguyên hình của mỗi người. Khe rãnh trước đây đã biến thành vũng nước, tựa như chỉ cần nhảy một cái, hoặc kéo một cái liền có thể bước qua, hoà tan cùng nhau.
Tiêu Trì Dã lại hôn Thẩm Trạch Xuyên lần nữa. Thẩm Trạch Xuyên trong mộng hơi níu chặt lấy tóc hắn.
Ánh trăng trong vũng nước dập dờn lay động, rót đầy cơn gió mát. Quỷ phụ tình cùng bạc tình lang gối lên ánh trăng, một đêm ngủ ngon.
Thẩm Trạch Xuyên tươi cười, nói: “Đừng có làm bậy.”
Y niệm bốn chữ này đến triền miên, đầu lưỡi vấn vít ái muội, trong mắt rõ ràng khiêu gợi tình triều, ngón tay lần theo thanh âm buông thả đều gợi lên dục vọng.
Cái tên xấu này.
Tiêu Trì Dã chăm chú nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nghĩ thầm.
Đây mới là tên xấu xa, lúc nào cũng khiêu khích đường ranh giới khiêm nhường của hắn, giảo hoạt lại ngây thơ giẫm lên sự kìm nhịn của hắn, phảng phất như trườn bên tai hắn kêu hãy làm bậy đi. Yêu nghiệt như hồ ly biến thành này, cái đuôi gãi lên chân người rồi, trong mắt còn ngâm ngâm ý trêu ghẹo.
“Chuyện đứng đắn,” Tiêu Trì Dã khép cửa sổ, “nói đứng đắn.”
*****
“Chuyện cống rãnh công này, sáng sớm mai chuẩn bị tấu chương, ta nói với hoàng thượng.” Tiêu Trì Dã nằm trên ghế mây, thuận tay nhặt y bào trượt dưới đất lên, lấy đồ trong túi tay áo xếp từng thứ lên tủ.
“Ngươi không thể nói.” Thẩm Trạch Xuyên ngâm mình trong nước, nghĩ nghĩ,”ngươi là Tổng đốc Cấm quân, vừa không quản việc công, cũng không quản lời kêu ca của dân chúng, ngươi vốn không dính dáng, đột nhiên bẩm tấu sẽ dấy lên hoài nghi.”
“Vậy theo ngươi nói, ta đến nơi đó rồi sau mới đề cập cũng không kỳ quái, ta làm một phiếu đi theo giám sát thôi.” Tiêu Trì Dã tìm thấy một chiếc quạt ngà voi, hỏi: “Sao lại mang thứ đồ ngà voi này?”
Hoài tụ nhã vật*, văn nhân chú trọng thanh quý, coi thường nhất phẩm cấp ngà voi gỗ mun, cảm thấy tục không chịu nổi. Cho nên con cháu thế gia dù trong túi có tiền hay không, ra khỏi cửa nhất định không mang gỗ đàn hương, quạt ngà voi. Thứ được dùng đa phần là quạt tre có danh thủ đề tự.
(Hoài tụ nhã vật: vật phong nhã đặt trong ống tay áo. Văn nhân cổ đại xem hoài tụ nhã vật là quạt giấy;
Danh thủ: văn nghệ sĩ;
Đề tự: viết chữ lưu niệm)
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Dùng chơi thôi. Tục vật hợp với ta nhất.”
Y ở chùa Chiêu Tội năm năm trời, không thể cùng con cháu thế gia chơi trò phong nhã. Y phải làm phàm phu tục tử học đòi văn vẻ, vậy mới đúng, vậy mới phù hợp. Đừng nói là quạt ngà voi mang bên người, cho dù là ngọc bội bên hông, thứ y chọn đều là món đồ đắt đỏ ngất trời.
Tiêu Trì Dã lục xong rồi, phát hiện hai người bọn họ quả thật tương phản.
Tiêu Trì Dã nhìn qua như yêu thích rõ ràng, tìm một lần thì trong veo, kỳ thực khi tìm kĩ mới thấy vẩn đục cực kỳ. Hắn thoạt nhìn thì thích vui chơi, căn bản nhắm mắt là quên luôn, không để trong lòng. Trái lại những thứ tưởng là chơi bời tùy tiện, hắn lại âm thầm bỏ ra nhiều tâm huyết. Hắn không có món mình thích ăn, cũng không có rượu mình thích uống. Người ta chỉ nói “Nhị công tử thích uống rượu.” nhưng rốt cuộc nhị công tử thích uống rượu gì thì lại không nói chắc được.
Thẩm Trạch Xuyên thì nhìn qua tưởng như chẳng có sở thích gì, cái gì cũng có thể đón ý nói hùa, nhưng thuận tay tuốt một cái là có thể mò ra y thích gì rõ ràng. Y không thích uống trà đặc, nếm qua một ngụm liền nhất định không đụng lần hai. Y thích ăn cá, chỉ cần ở chỗ thích hợp, lúc không có ai nhìn y, y sẽ giống như con mèo mà tách xương cá ra sạch sẽ xinh đẹp.
Tiêu Trì Dã cảm thấy thú vị.
Hắn dường như lần sờ tới eo Thẩm Trạch Xuyên, men theo một chút, trơn trượt lên trên, là có thể sờ tới phần lưng và ngực của Thẩm Trạch Xuyên, xương bả vai kia hắn nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được.
Con cọp giấy.
Tiêu Trì Dã cầm áo bào, rũ mắt nghĩ.
Chợt nhìn một cái có thể doạ người đứng hình, ôm nhiều hơn mấy lần là có thể phát giác ra hỉ nộ phía sau giọng nói ôn hoà tâng bốc của Thẩm Trạch Xuyên. Y giống như ánh trăng chiếu trong vũng nước đêm nay. Chọc một chút, sóng lớn không động, thực ra đã ngay lập tức ghi ngươi trong lòng rồi, lần sau nhất định sẽ tìm cơ hội đạp lại một cái.
Thẩm Trạch Xuyên khoác áo đi ra, tóc vẫn còn ướt. Quay đầu lại thấy Tiêu Trì Dã đang ngồi trên ghế nghịch quạt ngà voi, quần áo mỗi người đã được treo ngăn ngắn bên cạnh.
“Chuyện còn chưa nói xong.” Tiêu Trì Dã ngồi dậy, “Uống xong canh gừng rồi ngồi xuống nói.”
Thẩm Trạch Xuyên vươn tay vén mành, Tiêu Trì Dã đã dùng quạt gẩy trước. Hai người đi ra ngoài, đèn phòng ngủ đã tắt quá nửa, chỉ còn mỗi ngọn đèn lưu ly.
Thẩm Trạch Xuyên hơi sốt, uống xong bát canh gừng thì thoải mái hơn nhiều. Ban ngày vẫn còn ổn, lúc này lại thấy đầu óc hơi mê mang.
“Hề Hồng Hiên được điều tới Hộ bộ rồi, sắp tới đô sát, hắn lại ở Khảo Công ty,” Tiêu Trì Dã nói, “sẽ can thiệp vào việc đánh giá của quan viên khảo sát. Chủ ý này là ngươi cho hắn sao?”
Thẩm Trạch Xuyên ngậm canh gừng lắc đầu, nuốt xuống xong mới nói: “Có lẽ là chủ ý của Tiết Tu Trác.”
“Lễ bộ và Binh bộ đều có người của ta, nhỡ như vì lần tra xét này mà bị điều đi, ” Tiêu Trì Dã nhìn y, “vậy thì được một mất mười.”
Thẩm Trạch Xuyên gật đầu:”Chuyện này không cần quá để ý. Ngoại trừ Thị lang Lễ bộ Khương Húc cùng phó tướng Triều Huy có quan hệ thông gia, người khác đều không lộ liễu. Tiết Tu Trác chưa hẳn đã tìm được ngọn nguồn, để mọi người hành sự như thường là được rồi. Vả lại đô sát không phải do đánh giá của một nhà, bên Hải các lão cũng sẽ phái người ra, Hề Hồng Hiên cũng không dám quá mức trắng trợn đâu.”
“Lần đô sát này liên quan Trung Bác, tuyết lớn đợt trước khiến Trung Bác gặp khổ nạn, liên tục chết cóng hơn chục người liền. Năm nay chắc Hải Lương Nghi sẽ điều phái quan viên chỉnh đốn tử tế.”
“Trung Bác,” Thẩm Trạch Xuyên như hồi tưởng lại, “Trung Bác bây giờ không dễ quản, phái văn quan đi chưa chắc đối kháng được lưu phỉ, cũng không thể chỉ huy thủ bị quân mới bổ sung. Nơi này phải tính toán chu toàn, Hải các lão cũng phát sầu.”
“Trước mắt Khuất Đô không có người phù hợp. Chỉ cần không phái người của thế gia đi thì dễ nói thôi. Tì Châu liên quan đến đường lương thực Đông Bắc, rơi vào tay bọn hắn chính là vùi mối hoạ, nhất định phải phòng ngừa chu đáo, … phòng ngừa chu đáo.” Tiêu Trì Dã thả nhẹ âm thanh, hắn nhìn khuôn mặt buồn ngủ của Thẩm Trạch Xuyên.
Sau khi thăng quan Thẩm Trạch Xuyên thường phải chạy qua lại hai bên, đêm còn phải ở Ngẫu Hoa Lâu tán gẫu với Hề Hồng Hiên. Hề Hồng Hiên có ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, chức vị nhàn tản, lại bởi vì hắn hiện đang viết nhạc khúc cho Lý Kiến Hằng, ngay cả thượng triều cũng không cần đi, phần lớn thời gian là nghỉ ngơi. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên ngày ngày đeo đao đứng ngự tiền, ban đêm không được ngủ, ban ngày lại phải nói chuyện cùng các lộ tượng*. Lúc mang công vụ lại càng bận rộn hơn, ngay cả cơm cũng chưa chắc kịp ăn.
*Lộ tượng: thợ làm đường
Toà trạch ở phố lớn Đông Long kia đã bảo người làm mái hiên răng cưa che nắng, y cũng chẳng rảnh mà trông coi. Hôm qua mới phát hiện viện bị ngập rồi, đệm chăn trong phòng đã ướt đến không thể dùng được nữa. Y có thể sắp xếp Kiều Thiên Nhai đến chùa Chiêu Tội trú tạm cùng sư phụ và tiên sinh, nhưng chính y thì không được.
Mái hiên hình răng cưa
Ăn tết xong đừng nói là mập ra, trông người càng gầy hơn.
Tiêu Trì Dã nhìn y hồi lâu, cách chiếc bàn nhỏ vươn tay sờ lên má Thẩm Trạch Xuyên. Hai má y nóng bừng không tưởng nổi, đâu phải chỉ có “chút nóng” thôi đâu. Những nơi nổi mẩn trên cổ vẫn chưa được bôi thuốc. Tiêu Trì Dã muốn gọi y, lại không muốn gọi y.
Thẩm Trạch Xuyên bị sờ đến tỉnh cả người, cố gắng giữ vững tinh thần, nói: “…Ừm, phòng ngừa chu đáo, bên phía thế tử…”
Lời còn chưa nói xong, Tiêu Trì Dã đã nghiêng mình qua rồi, cánh tay rắn chắc cường kiện không tốn tí lực nào ôm Thẩm Trạch Xuyên lên. Bát đĩa trên bàn bị va đụng lộn xộn, Tiêu Trì Dã lấy chân đá ra, thong dong nói: “Nhị công tử mang ngươi đi động phòng.”
Thẩm Trạch Xuyên lau mồ hôi trên trán, vắt vẻo trên mình hắn nói: “Chuyện đứng đắn đêm nay đã nói xong rồi à?”
“Nói xong rồi.” Tiêu Trì Dã áp tay lên lưng y, “Tiếp theo phải trả nợ thôi.”
Dứt lời liền khom lưng thả Thẩm Trạch Xuyên xuống đệm.
Thẩm Trạch Xuyên lấy tay che ánh sáng, khẽ nói: “Không muốn sáng.”
“Sáng chút nhìn cho rõ.” Tiêu Trì Dã vẫn giữ tư thế vậy, cởi áo của Thẩm Trạch Xuyên.
Ngực Thẩm Trạch Xuyên liền lộ ra, phần cổ nháy mắt mát lạnh. Y nhìn Tiêu Trì Dã qua kẽ tay. Ngón tay Tiêu Trì Dã chấm thuốc mỡ, thoa lên những vết mẩn đỏ. Quá trình này giống như tra dầu mỡ lên viên ngọc, càng bôi càng trơn nhẵn, trơn đến mức Tiêu Trì Dã xao động trong lòng. Hắn bây giờ không định làm quân tử.
“Đợi lát nữa phải trói ngươi lại, như vậy mới không cựa loạn, nếu không bôi thuốc cũng vô ích.” Tiêu Trì Dã nắp hộp thuốc, rút cái khăn ra, ngồi bên giường chậm rãi lau ngón tay từng chút, tự giễu: “Nhị công tử đời này chỉ từng hầu hạ mỗi ngươi thôi đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên trườn vào trong chăn, nghiêng đầu muốn ngủ rồi.
Tiêu Trì Dã ngồi một lúc mới đứng dậy thổi tắt ngọn đèn cuối cùng. Giường trĩu xuống, Tiêu Trì Dã nắm lấy eo Thẩm Trạch Xuyên từ phía sau, kéo y về, trói buộc trong khuỷu tay mình.
“Trói lại rồi.” Tiêu Trì Dã nói “dám đạp ta lập tức quăng ra ngoài.”
Thẩm Trạch Xuyên mở mắt, vọng nhìn khung cửa sổ với ánh sáng mờ thấu qua kia. Đôi tay lành lạnh của y chạm tới cổ tay đang trói mình của Tiêu Trì Dã, “Ngươi cứng quá.”
“Ừ.” Tiêu Trì Dã trầm mặc chốc lát, nói “Ta khuyên ngươi không nên sờ xuống dưới.”
Thẩm Trạch Xuyên nhịn mất một lúc mới nói: “Cái ta nói là yêu bài của ngươi.”
“Là yêu bài sao?” Tiêu Trì Dã hơi nghiêng đầu, áp bên tai Thẩm Trạch Xuyên, lặp lại: “Là yêu bài sao?”
Thẩm Trạch Xuyên bị câu này làm cho phỏng lên rồi.
Tiêu Trì Dã nói: “Cắn bên tai đã chịu không nổi, chỉ hỏi vài câu đã phát run. Với nhiêu đó bản lĩnh mà dám giễu ta không thành thạo?”
Thẩm Trạch Xuyên hoãn lại phút chốc, nói: “Hay là ngươi và ta đổi vị trí thử xem?”
Tiêu Trì Dã nắm eo Thẩm Trạch Xuyên, còn thật sự lật người lại, đỡ Thẩm Trạch Xuyên ngồi lên người mình, hắn thả lỏng tay, cười lên: “Xin mời cởi áo tháo đai.” Tiêu Trì Dã nắm tay Thẩm Trạch Xuyên trượt xuống, “Ngươi muốn làm gì cũng được.”
Thẩm Trạch Xuyên hít thở hỗn loạn, không biết do bị bệnh hay do quá nóng, y nói: “Đêm nay —-“
Tiêu Trì Dã liền ấn sau đầu y xuống, mạnh mẽ hôn y, cầm tay y sờ tới nơi nào đó. Thẩm Trạch Xuyên co rúm lại. Tiêu Trì Dã cứ cười y miết, cười đến mức y phát giận, vùng vẫy loạn lên.
Tiêu Trì Dã đột nhiên trở mình, một lần nữa áp y dưới thân. Ván giường phát ra tiếng, đệm chăn lún xuống, nóng bỏng tới mức lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên rịn mồ hôi.
Sau một hồi trầm mê, khoái cảm sắc dục kích động hai người họ, tiếng nỉ non như say rượu phủ bên tai. Thẩm Trạch Xuyên căm ghét loại nhiệt tình tê dại kia, nhưng y đẩy Tiêu Trì Dã ra, rồi lại kéo Tiêu Trì Dã lại.
Tiêu Trì Dã trút bỏ y phục, men theo tấm lưng Thẩm Trạch Xuyên mà đẩy lên, giống như khi hắn ngồi ở ghế mây từng nghĩ vậy.
Thẩm Trạch Xuyên vòng qua cổ hắn, cắn hắn. Hai người dây dưa chóp mũi, trong thời khắc vừa điên loạn vừa xấu xa này lại lần nữa sinh ra sự thân mật hơn bình thường.
Tiêu Trì Dã hôn y, nói: “Cái người điên này.”
Cắn xé gió táp mưa rào dần biến thành nụ hôn nhu tình như nước, dịu dàng môi lưỡi đã hoá tan phòng bị. Người điên trong từng tiếng nỉ non ngắt quãng đã ngủ thiếp đi.
Tiêu Trì Dã dùng ngón cái vân vê má Thẩm Trạch Xuyên, hơi chống người dậy. Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn nắm tóc Tiêu Trì Dã, ngủ rất yên bình. Tiêu Trì Dã cúi đầu ngắm y, trong chớp mắt này đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Dục vọng chính là gông xiềng.
Tiêu Trì Dã mời Tả Thiên Thu tới Khuất Đô, thực ra chỉ muốn hỏi sư phụ.
Dục vọng có thể phá không?
Nhưng cuối cùng hắn không thể hỏi ra miệng, bởi vấn đề này chính Tả Thiên Thu cũng không trả lời được. Duy chỉ hắn mới có khả năng trả lời chính mình. Nhiều người nói hắn sinh sai thời điểm, nhưng hắn đã sinh ra trên đời này rồi. Có dục vọng, không phải lỗi của hắn.
Hắn là con người.
Hắn tên Tiêu Trì Dã.
Hắn và Thẩm Trạch Xuyên tuyệt nhiên tương phản, lại dường như hoàn toàn tương đồng. Trên đời này, người có thể không cần nói ra lời mà hiểu hết thảy thống khổ của Tiêu Trì Dã chỉ có Thẩm Trạch Xuyên. Từ lần đầu tiên hôn nhau họ đã hiểu thấu điều này rồi.
Tiêu Trì Dã hôn mi tâm Thẩm Trạch Xuyên, hôn sống mũi Thẩm Trạch Xuyên.
Bất luận loại tình cảm này nên gọi là gì, bọn họ xâm chiếm lẫn nhau, trong giãy dụa càng sáp đến lại càng kề cận. Lòng tham không đáy, bể khổ khó qua, vành tai tóc mai cọ sát là cách tiêu mòn thống khổ, nhưng phương thức này càng lúc càng khiến cho người nghiện, phảng phất chỉ cần kề bên nhau vậy thôi liền có thể trì hoãn đau đớn.
Sau lần tham hoan đó, bọn họ ngầm hiểu ý nhau bắt đầu trút bỏ ngoại y, lộ ra nguyên hình của mỗi người. Khe rãnh trước đây đã biến thành vũng nước, tựa như chỉ cần nhảy một cái, hoặc kéo một cái liền có thể bước qua, hoà tan cùng nhau.
Tiêu Trì Dã lại hôn Thẩm Trạch Xuyên lần nữa. Thẩm Trạch Xuyên trong mộng hơi níu chặt lấy tóc hắn.
Ánh trăng trong vũng nước dập dờn lay động, rót đầy cơn gió mát. Quỷ phụ tình cùng bạc tình lang gối lên ánh trăng, một đêm ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.