Chương 272: Hồi đỉnh
Đường Tửu Khanh
19/03/2021
Mưa đánh xuống doanh trướng, trà trên bếp lò sôi sùng sục. Thẩm Trạch Xuyên đã thay quần áo, ngổi ở trên ghế, hỏi Kỷ Cương: “Sư phụ biết ‘Phong Tuyền’ sao?”
“Biết,” Kỷ Cương bưng chén trà, nhìn Kiều Thiên Nhai ở bên cạnh, “Nhưng thức sự không biết hắn là con của Thiệu Thành Bích, càng không biết Thiệu Thành Bích bán bánh bao ở cửa Chiêu Tội tự…..khi Thái Phó nhắc đến chuyện này, chỉ nói Phong Tuyền là cái cọc ngầm.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “ Nếu hắn là con của Thiệu Thành Bích, tại sao lại trở thành đệ đệ của Mộ Như?”
Kỷ Cương uống trà, một lúc sau mới nuôt xuống, nói: “Con còn nhớ, cái đêm chúng ta vào Chiêu Tội tự, Thái Phó nói quan thuộc Đông Cung chết vô số, lúc ấy ta đoán, nếu Thái Phó có thể giả điên nửa sống nửa chết, vậy thì phái của Thái tử còn mấy con cá xa lưới có thể sống sót. Sau này ta hỏi lại Thái Phó, Thái Phó không chịu nói, mãi đến một ngày, ta cùng với thái giám đến đưa lương thực hàng tháng tán gẫu, nghe nói Sở Vương Lý Kiến Hằng thích mỹ nhân, ở khắp nơi suy tính chuyện thu thập mỹ nhân.”
Kỷ Cương đem việc này như là chuyện cười nói với Tề Huệ Liên, mấy tháng sau, Lý Kiến Hằng đưa Mộ Như từ thôn trang Tấn Thành đến Khuých Đô.
“Ta và Cẩm Y Vệ hỏi thăm, nói Mộ Như từ nhỏ được nuôi ở trong thôn trang và bị người dạy dỗ, đã năm sáu năm không gặp qua đệ đệ. Phong Tuyền có thể đi theo cô ta nhập Đô, là bởi vì nhà ở quê đã bị cháy, hắn không có chỗ để đi, chỉ có thể tìm đến nương tựa tỷ tỷ.” Kỷ Cương đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói, “Ta tin là thật, con cũng gặp ở Khuých Đô rồi đó, nếu thật là đệ đệ của Mộ Như, ai có thể nhìn ra là giả đây?”
Mộ Như đến Khuých Đô, Lý Kiến Hằng còn chưa kịp nhận người, đã bị tiểu Phúc tử mượn cơ hội hiến cho Phan Như Quý. Mộ Như rất được Phan Như Quý sủng ái, Phong Tuyền vì thế mà được Phan Như Quý coi trọng, nhưng lúc ấy hắn vẫn chưa phải là ‘tôn tử’ của Phan Như Quý, bởi vì bên cạnh Phan Như Quý còn có một tên tiểu Phúc tử nữa.
“Trước đêm tết đoan ngọ Hàm Đức năm thứ năm, Thái Phó bố trí giết tiểu Phúc tử, việc này con cũng biết, ta còn tưởng Thái Phó muốn con ra khỏi chùa, ” Kỷ Cương nói, “Ai ngời giữa chừng lại là giết Tiêu Trì Dã.”
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ đến đây, đột nhiên nhớ tới lúc y mới ra Chiêu Tội tự không lâu, còn đang ở Cẩm Y Vệ nuôi voi, Tiêu Trì Dã đến chặn y muốn nhẫn cốt ban, hoài nghi y sắp xếp người ở cạnh Lý Kiến Hằng.
Kỳ tài ngút trời.
Tề Huệ Liên khen Tiêu Trì Dã như vậy, là bởi vì hắn có khứu giác rất nhạy bén, chỉ dựa vào hiểu biết với Lý Kiến Hằng, đã cảm thấy có người xúi giục Lý Kiến Hằng tranh đoạt mô như, nhưng Tiêu Trì Dã cũng không nghĩ đến, người vốn ở bên cạnh Lý Kiến Hằng không phải do Thẩm Trạch Xuyên sắp xếp, hắn và Thẩm Trạch Xuyên phân cao thấp, chỉ có thể tốn công lao vào. Nhưng Tề Huệ Liên nửa điểm dấu vết cũng chưa lộ ra, phần nhạy bén này của Tiêu Trì Dã thực sự khiến người khác phải kinh ngạc.
“Phong Tuyền được đưa vào, ” Kỷ Cương nói, “Thái Phó cũng không đề cập qua.”
Mưa bên ngoài rơi trên đỉnh trướng, trong trướng lộ sự yên tĩnh.
Hổ nô nằm trên đầu gối của diêu ôn ngọc, cũng không lạnh, hắn phá vỡ sự im lặng, nói: “Nếu là hắn….”
“Nếu là Thiệu Phong Tuyền, vậy tại sao Thiệu Thành Bích phải mang theo hỏa súng làm gì?” Thẩm Trạch Xuyên tay trái chống đầu, ở trong trướng ấm áp khớp nối mạch suy nghĩ lại với nhau, “Chuyện hỏa súng bị thổ phỉ Phàn Châu đổi, Thiệu Thành Bích đã biết, ông ấy biết được lô hỏa súng này không dùng được, nhưng ông ấy vẫn mang theo.”
Thiệu Thành Bích đến đây để chịu chết, là vì muốn cho Thẩm Trạch Xuyên một cái cớ để có thể tấn công Đan Thành, ông ấy có trăm loại biện pháp, chỉ duy nhất một chuyện không cần thiết là phải mang hỏa súng theo, trừ phi lô súng này vốn dĩ không phải đưa đến để sử dùng.
Kiều Thiên Nhai vốn đang ngửa người trên ghế bỗng nhiên ngồi thẳng, hắn trầm mặc giây lát, nói: “Thiệu vá muốn nói cho Phủ quân, ai là bọ cạp.”
Hỏa súng là bọ cạp trung bắc cấp cho Dực Vương, mà bọ cạp Trung Bác chính là bọ cạp ở trong Khuých Đô này. Trần Trân tuy rằng có thể điều động hỏa súng, còn giữ bản vẽ, nhưng kỳ quái chính là, hắn thế mà lại không biết gì về chuyện hỏa súng của Xuân Tuyền doanh bị mất.
“Vừa có thể đến Lục bộ, lại có thể nghe ngóng khắp nơi, không hoạn quan thì là ai.” Thẩm Trạch Xuyên rơi vào một cảm giác kỳ quái, chuyện mà ý có chút rõ ràng thì bỗng trở nên mơ hồ, nhưng chuyển mơ hồ lại bắt đầu trở nên rõ ràng, “Lục Quảng Bạch nói cho ta biết, đổi quân lương Biên Quận là giám quân thái giám Nghênh Hỉ.”
“Như vậy thì Phúc Mãn chính là kẻ chết thay, ” Diêu Ôn Ngọc nói, ” Còn Tiết Duyên Thanh lại là cái lá chắn.”
“Con đao này, ” Thẩm Trạch Xuyên hơi nhíu mày, “Có chút đoán không được.”
“Ngươi đến cùng là người từ đâu đến?”
Tiết Tu Trác ngồi xổm trước mặt Phúc Mãn, quan sát mặt của Phúc Mãn.
Phúc Mãn trong khổ hình thì chỉ còn lại lớp da, hắn không có lưỡi, chỉ có thể dùng đôi mắt trừng Tiết Tu Trác, mấp máy môi. Ách nhân phía sau Tiết Tu Trác bưng giấy bút ra, muốn nhét vào tay Phúc Mãn. Nhưng Phúc Mãn mười ngón cũng đứt, đã là một phế nhân thoi thóp.
Tiết Tu Trác không nghĩ là bọ cạp lại nhanh như vậy, chuyện này quả thực so với lúc trước chúng vứt bỏ Ngụy Hoài Cổ là giống nhau. Hắn đứng lên, nói: “Năm Vĩnh Nghi ngươi vào cũng làm thái giám, hầu hạ Quang Thành Đế. Sau khi Phan Như Quý chết, ngươi trong án quan mương được Tiêu Trì Dã tiến cử, mới bắt đầu bộc lộ tài năng, tiếp đó, ngươi phái con nuôi Nghênh Hỉ đến Khải Đông giám quân, ý bảo hắn đổi quân lương Biên Quận. Ngươi muốn để Biên Quận thua trận, giúp A Mộc mở phòng tuyến Khải Đông.”
Phúc Mãn trong cuống họng kêu “ô ô”, hắn dùng ngón tay còn sót lại chạm vào xiềng xích, nằm trên đất dùng con mắt nhìn chòng chọc Tiết Tu Trác.
Quân và chính sự biến động nhất định có sự liên quan chặt chẽ với nhau, từ sau án binh bại, Hải Lương Nghi và chúng thần cảm thấy sự cổ quái bên trong đại chu. Bắt đầu từ năm Vĩnh Nghi, bọn họ và thế gia không chết thì sẽ không ngừng, đây là sự giằng co nhau của hai thế lực, nhưng mà sau án binh bại, chuyện tình không theo mạch suy nghĩ gì. Người lộ ra dấu vết là Hoa Tư Khiêm, khi Hải Lương Nghi tra sổ sách hắn đã qua mức kích động, thông đồng với Biên Sa kỵ binh phạm phải việc nợ máu sáu châu, khi Tiết Tu Trác làm Hộ bộ đô cấp trung đã nhìn thấy rõ được qua chuyện điều động quân lương.
Tiết Tu Trác quay người, tự nói: “Ai ngờ Lục Quảng Bạch không chết, ngược lại còn mang theo Thủ Bị Quân Biên Quận trốn đi. Thẩm Trạch Xuyên nhanh chóng về phòng thủ, Khải Đông vẫn cứ không ai có thể xâm phạm. Mưu kế của các ngươi thất bại, vì vậy A Mộc mới điều Cáp Sâm đi, bắt đầu chủ công Ly Bắc.”
Đây chính là ngọn nguồn đầu đuôi của án quân lương Biên Quận.
Phúc Mãn thở bằng lỗ mũi, suy sụp tinh thần khẽ đảo mắt, cảm xúc kích động.
Án quân lương Ly Bắc là Ngụy Hoài Cổ chủ mưu, cấu kết với quan viên Quyết Tây, đem lương thực bán đến trung bắc để kiếm món lời kếch xù. Trong lúc đó, chúng đổi quân lương Ly Bắc thành gạo mốc gạo hỏng, sự tình bại lộ xuất phát từ thư dịch báo kia của Dương Thành. Dịch báo vốn là trình thẳng lên Hình bộ, nhưng sau khi đến Khuých Đô, bị trình đến Hộ bộ. Dù cho Tiết Tu Trác hay Thẩm Trạch Xuyên, đều cho rằng đây là hành động uy hiếp Ngụy Hoài Cổ. Bởi vì khi ấy Tiêu Trì Dã kẹp chặt án nhất quyết không nhè ra, bọn chúng nhất định phải dùng phương thức tráng sĩ cắt cổ tay, đá bay Ngụy Hoài Cổ, mới có thể bảo đảm bọ cạp ở Khuých Đô sẽ không bị ảnh hưởng.
Vậy “kẻ khác”, trừ Phúc Mãn ra, còn có ai?
Bàn tay của Phúc Mãn cọ trên mặt đất, hắn cố sức di chuyển để vẽ, muốn nói gì đó cho Tiết Tu Trác. Khi vết máu trên mặt đất giao nhau, hô hấp hắn tăng dần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa lao mở ra.
“Đại nhân”, Phong Tuyền ngay ngắn đứng ngoài cửa, “Dịch báo nói có người đến quy phục, nguyên phụ cùng hoàng thượng đang ở minh lý đường chờ đại nhân đến nghị sự.”
Đèn trong nhà lao mơ mờ, trong nội đường thì lại sáng, khiến cho bóng Phong Tuyền đang khom mình hành lễ đi vào nhà nào, bao phủ người Phúc Mãn. Phúc Mãn giống như bị rắn cắn, mồ hôi và nước mắt cùng chảy ra, hắn trừng về phía người sau lưng Tiết Tu Trác, mở môi, lại không phát ra âm thanh nào.
Phong Tuyền nhường đường cho Tiết Tu Trác, sau khi Tiết Tu Trác rời đi thì đổi ánh mắt, nhìn về phía Phúc Mãn. Phúc Mãn thở gấp. Phong Tuyền đánh giá hắn một lượt, chờ cửa lao đống lại, liền dùng chân đá hắn.
“Ngươi muốn nói gì với tiết duyên thanh?” Phong Tuyền nhìn thấy vết máu trên mặt đất giao nhau, tỏ tường nói, “Ngươi muốn viết tên ta.”
Phúc Mãn muốn trốn cái bóng của Phong Tuyền, nhưng không thể động đậy.
“Ngươi không nên gấp,” Phong Tuyền cầm cổ tay Phúc Mãn, dùng ngón tay vẽ trên mặt đất, “Hư, ngươi nghe ta nói, cho dù ngươi nói cho hắn, hắn cũng không tin. Đợi đến khi thời điểm thích hợp, ta sẽ nói cho hắn biết, người thông minh đều phải được dạy bảo như vậy.”
Toàn bộ cánh tay của Phúc Mãn run lên.
Vết máu trên mặt đất ngày càng nhiều, Phong Tuyền cố chấp viết trên mặt đất, hắn cầm ngón tay của Phúc Mãn, chèn thêm nét từ chữ “Phong” mà Phúc Mãn đã viết biến thành chữ “Giết” méo lệch xiên vẹo bảy tám nét.
“Ngươi chờ, ” Phong Tuyền âm nhu nói, “Ta tuyệt đối sẽ không ủy khuất ngươi.”
Đạm Đài Hổ kiểm kê hết Thủ Bị Quân, không thấy Liễu Không đâu, hắn hỏi xung quanh, mới phát hiện Liễu Không thật sự không thấy nữa.
“Thằng nhãi cẩu này hay là lâm trận bỏ chạy,” Đạm Đài Hổ nắm chặt danh sách, “Mù đui mới đi bồi dưỡng hắn.”
“Hắn chờ hai hổ cắn nhau, cũng không nghĩ ra Phủ quân liệu sự như thần, ở không được mà bỏ cũng không xong.” Dư tiểu tái thấy hai bên không có ai, lặng lẽ nói với Đạm Đài Hổ, “Lát nữa ngươi trình báo với Phủ quân, khai báo rõ ràng, đừng miệng lưỡi.”
Đạm Đài Hổ lúc này mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Ý ngươi là Liễu Không là mật thám?! Hắn theo ta đến Đoan châu cũng từng đánh giặc! Hơn nữa, Kiều Thiên Nhai không phải nói, hắn bỏ thuốc để chúng ta đau bụng làm gì?”
Dư tiểu tái không nói rõ lý do, chỉ nói: “Ngươi cứ trình báo cho Phủ quân sự thật, Phủ quân sẽ hiểu. Hiện giờ ta lo lắng hắn chạy, kẻ sau lưng hắn, cũng muốn chạy!”
Lúc này su lưng Đạm Đài Hổ phát lạnh, hắn đi được vài bước, lại lui về, nhỏ giọng nói: “Ngươi lén nói cho ta biết, cũng nên để ta biết rõ ngọn ngành. Nhóm tiên sinh đều thích nói lời sắc bén, nếu họ không nói ra tên, ta cũng đoán không ra đến. Đạm Đài Hổ ta trừ việc tính tình không tốt, ở Đôn Châu lại mắc sai lầm, tự nhận mình không có đắc tội với người khác. Này có kẻ gian hại ra, chung quy cũng phải có lý do chứ!”
Dư Tiểu Tái liền vươn ngón tay ra, chỉ hướng phía nam, mặt lộ vẻ khó xử: “Đây...... haizz, ngươi là bị kéo theo thôi a.”
Quan trường như mạng nhện, mọi thứ điều liên quan mất thiết với nhau, bất luận là thăng chức hay điều phối, bãi miễn đều có thể gây ra sự chấn động về phạm vi. Dư Tiểu Tái không thể nói, hắn không có chứng cớ, tùy tiện mở miệng chính là có hiềm nghi xa lánh đồng sự.
La Mục ở Trà Châu quản lý đại môn thương lộ hòe tỳ trà, từ sớm đã không có người dưới trướng Thẩm Trạch Xuyên, hắn là châu phủ, nắm trọn tam quyền, ngoại trừ đô sát Cẩm Y Kỵ, không có người nào có thể khắc chế hắn. Hắn làm việc chỉ thỉnh thư hỏi ý kiến Thẩm Trạch Xuyên, không cần hỏi ý kiến của người khác, thời gian càng lâu, Thẩm Trạch Xuyên sẽ mất đi “con mắt” của Trà Châu. Bởi vậy, khi Vương Hiến xuất thân từ Hộ bộ xuất hiện, Thẩm Trạch Xuyên lập tức đặt Vương Hiến ở Trà Châu.
Vương Hiến có quyền hạn nắm giữ chi tiêu của Trà Châu, đốc lương đạo của Trà Châu và thuế đất đều do hắn quản, thực tế điều này đã lấy lấy đi một phần quyền hạn của La Mục. La Mục muốn loại bỏ Vương Hiến, không thể buộc tội, cũng không thể kiếm chuyện, chỉ có thể mượn lực đánh lực là ổn nhất. Nha môn Đôn Châu và Đạm Đài Hổ có hiềm khích, đàm đài hổ xúc động sinh sự, lại không có quan hệ cá nhân với La Mục. La Mục sắp xếp một tên Liễu Không đến, đặt bên người Đạm Đài Hổ, nhất định sẽ dấy tranh chấp. Đạm Đài Hổ là tâm phúc của Tiêu Trì Dã, Vương Hiến không thể trọc vào, chỉ có thể đem tình hình sự việc bẩm báo cho Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên muốn truy cứu, cũng là truy cứu nha môn Đôn Châu và Đạm Đài Hổ, không liên quan đến La Mục.
La Mục lần này đã có thể cử người của mình ở lại trong quân Đôn Châu, thì cũng có thể hủy hoại sự ân sủng của Thẩm Trạch Xuyên với Vương Hiến. Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên là quan hệ gì? Vương Hiến cố ý làm loạn với Đạm Đài Hổ, chính là làm cho Phủ quân khó xử, cũng là làm cho nhị gia khó xử.
Thẩm Trạch Xuyên phái dư tiểu tái giám quân, dư tiểu tái còn là đô quan. Nếu dư tiểu tái phá hỏng chuyện trong Thủ Bị Quân Đôn Châu, sẽ thành mật thám của Khuých Đô, vậy thì Vương Hiến cũng là đô quan nhất định sẽ liên lụy.
Cái này gọi là cách sơn đánh ngưu.
Việc này vốn đã thành, nhưng người phá hỏng lại là Thiệu Thành Bích, chỉ sợ La Mục cũng chưa từng nghĩ đến, Tổng đốc mà Khuých Đô tinh chọn lại chính là đến chết. Liễu Không từ lúc đô quân đánh tới liền phát hiện dư tiểu tái nhìn hắn, khi bắt đầu đánh nhau, hắn dĩ nhiên muốn thừa dịp hỗn loạn để chạy.
“Ngươi mau chóng đến bẩm báo với Phủ quân,” dư tiểu tái mang theo áo choàng, đi đang hướng khác, “Ta phải hỏi pt một chút, Cẩm Y Vệ bố trí ở Trà Châu đã rút về chưa!”
Phí Thịnh đang ăn cơm, nghe Dư Tiểu Tái hỏi xong, bưng bát cơm buồn bực nói: “Rút rồi, lúc ấy Phủ quân đi Đoan châu muốn thành lập Cẩm Y Kỵ, người của chúng ta nhân không đủ, chỉ có người giám sát ở các nơi nha môn thôi, người của chúng ta đều rút về đây hết rồi.”
Lúc này Dư Tiểu Tái “A” một tiếng, sắc mặt đại biến, nói: “Không hay rồi, Phí Lão Thập, xảy ra chuyện rồi!”
Tiết Tu Trác đội mưa đến Minh Lí Đường, khi đi vào thì thấy biểu cảm của mọi người khác nhau.
“Tin tức vừa đến, ” Sầm Dũ ý bảo Tiết Tu Trác xem thư, “La Mục của Trà Châu, mang theo hai vạn Thủ Bị Quân nhập đô quy hàng!”
“Ta nghi ngờ đây là cái bẫy mà Thẩm Trạch Xuyên bày ra, ” Khổng Tưu nói, “La Mục hắn đang làm châu phủ yên lành, hà cớ gì phải mạo hiểm như vậy?”
“Một là tiền thưởng trăm vạn của triều đình, ” Trần Trân nói, “Hai là hắn có lòng trung thành báo quốc, nương thân vào cường đạo chỉ là bất đắc dĩ. Ta đọc thư của hắn, trong đó có nói sớm có lòng quy hàng, thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên kiêng kị hắn, khiến hắn hắn mãi đến hôm nay mới dám liều chết đến đây cứu giá.”
“Thủ Bị Quân Hòe Châu còn đang trên đường, ” Lý Kiếm Đình đứng cạnh ngự án, “Nếu La Mục đã ở trên đường, tính thời gian, mấy ngày sau là có thể đến rồi.”
“Đan Thành không thủ được nữa, triệu tập đô quân còn lại, ” Tiết Tu Trác nói, “Gộp với người mà La Mục mang đến, chúng ta còn có ba vạn binh. Thích Trúc Âm muốn phản quốc, có khả năng, nguyên phụ viết thư gửi cho Thích Thì Vũ, hỏi Thích Thì Vũ có phải cũng muốn phản quốc hay không.”
Hắn gấp bức thư lại.
“La Mục giữa đường cũng cưỡng bức Hà Châu, khiến Nhan thị Hà Châu giao ra lương thực thừa, chặn đường lương của Thẩm Trạch Xuyên. Đã không có hai châu Trà, Hà, Thẩm Trạch Xuyên phải cắt một cánh tay. Lương thực của chúng ra không đủ, lương thực của y cũng đã chạm đáy —— chín vạn thiết kỵ xâm nhập đại mạc, ngày nào Tiêu Trì Dã còn chưa trở về, thì ngày đó Thẩm Trạch Xuyên sẽ khó tiến vào.”
“Biết,” Kỷ Cương bưng chén trà, nhìn Kiều Thiên Nhai ở bên cạnh, “Nhưng thức sự không biết hắn là con của Thiệu Thành Bích, càng không biết Thiệu Thành Bích bán bánh bao ở cửa Chiêu Tội tự…..khi Thái Phó nhắc đến chuyện này, chỉ nói Phong Tuyền là cái cọc ngầm.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “ Nếu hắn là con của Thiệu Thành Bích, tại sao lại trở thành đệ đệ của Mộ Như?”
Kỷ Cương uống trà, một lúc sau mới nuôt xuống, nói: “Con còn nhớ, cái đêm chúng ta vào Chiêu Tội tự, Thái Phó nói quan thuộc Đông Cung chết vô số, lúc ấy ta đoán, nếu Thái Phó có thể giả điên nửa sống nửa chết, vậy thì phái của Thái tử còn mấy con cá xa lưới có thể sống sót. Sau này ta hỏi lại Thái Phó, Thái Phó không chịu nói, mãi đến một ngày, ta cùng với thái giám đến đưa lương thực hàng tháng tán gẫu, nghe nói Sở Vương Lý Kiến Hằng thích mỹ nhân, ở khắp nơi suy tính chuyện thu thập mỹ nhân.”
Kỷ Cương đem việc này như là chuyện cười nói với Tề Huệ Liên, mấy tháng sau, Lý Kiến Hằng đưa Mộ Như từ thôn trang Tấn Thành đến Khuých Đô.
“Ta và Cẩm Y Vệ hỏi thăm, nói Mộ Như từ nhỏ được nuôi ở trong thôn trang và bị người dạy dỗ, đã năm sáu năm không gặp qua đệ đệ. Phong Tuyền có thể đi theo cô ta nhập Đô, là bởi vì nhà ở quê đã bị cháy, hắn không có chỗ để đi, chỉ có thể tìm đến nương tựa tỷ tỷ.” Kỷ Cương đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói, “Ta tin là thật, con cũng gặp ở Khuých Đô rồi đó, nếu thật là đệ đệ của Mộ Như, ai có thể nhìn ra là giả đây?”
Mộ Như đến Khuých Đô, Lý Kiến Hằng còn chưa kịp nhận người, đã bị tiểu Phúc tử mượn cơ hội hiến cho Phan Như Quý. Mộ Như rất được Phan Như Quý sủng ái, Phong Tuyền vì thế mà được Phan Như Quý coi trọng, nhưng lúc ấy hắn vẫn chưa phải là ‘tôn tử’ của Phan Như Quý, bởi vì bên cạnh Phan Như Quý còn có một tên tiểu Phúc tử nữa.
“Trước đêm tết đoan ngọ Hàm Đức năm thứ năm, Thái Phó bố trí giết tiểu Phúc tử, việc này con cũng biết, ta còn tưởng Thái Phó muốn con ra khỏi chùa, ” Kỷ Cương nói, “Ai ngời giữa chừng lại là giết Tiêu Trì Dã.”
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ đến đây, đột nhiên nhớ tới lúc y mới ra Chiêu Tội tự không lâu, còn đang ở Cẩm Y Vệ nuôi voi, Tiêu Trì Dã đến chặn y muốn nhẫn cốt ban, hoài nghi y sắp xếp người ở cạnh Lý Kiến Hằng.
Kỳ tài ngút trời.
Tề Huệ Liên khen Tiêu Trì Dã như vậy, là bởi vì hắn có khứu giác rất nhạy bén, chỉ dựa vào hiểu biết với Lý Kiến Hằng, đã cảm thấy có người xúi giục Lý Kiến Hằng tranh đoạt mô như, nhưng Tiêu Trì Dã cũng không nghĩ đến, người vốn ở bên cạnh Lý Kiến Hằng không phải do Thẩm Trạch Xuyên sắp xếp, hắn và Thẩm Trạch Xuyên phân cao thấp, chỉ có thể tốn công lao vào. Nhưng Tề Huệ Liên nửa điểm dấu vết cũng chưa lộ ra, phần nhạy bén này của Tiêu Trì Dã thực sự khiến người khác phải kinh ngạc.
“Phong Tuyền được đưa vào, ” Kỷ Cương nói, “Thái Phó cũng không đề cập qua.”
Mưa bên ngoài rơi trên đỉnh trướng, trong trướng lộ sự yên tĩnh.
Hổ nô nằm trên đầu gối của diêu ôn ngọc, cũng không lạnh, hắn phá vỡ sự im lặng, nói: “Nếu là hắn….”
“Nếu là Thiệu Phong Tuyền, vậy tại sao Thiệu Thành Bích phải mang theo hỏa súng làm gì?” Thẩm Trạch Xuyên tay trái chống đầu, ở trong trướng ấm áp khớp nối mạch suy nghĩ lại với nhau, “Chuyện hỏa súng bị thổ phỉ Phàn Châu đổi, Thiệu Thành Bích đã biết, ông ấy biết được lô hỏa súng này không dùng được, nhưng ông ấy vẫn mang theo.”
Thiệu Thành Bích đến đây để chịu chết, là vì muốn cho Thẩm Trạch Xuyên một cái cớ để có thể tấn công Đan Thành, ông ấy có trăm loại biện pháp, chỉ duy nhất một chuyện không cần thiết là phải mang hỏa súng theo, trừ phi lô súng này vốn dĩ không phải đưa đến để sử dùng.
Kiều Thiên Nhai vốn đang ngửa người trên ghế bỗng nhiên ngồi thẳng, hắn trầm mặc giây lát, nói: “Thiệu vá muốn nói cho Phủ quân, ai là bọ cạp.”
Hỏa súng là bọ cạp trung bắc cấp cho Dực Vương, mà bọ cạp Trung Bác chính là bọ cạp ở trong Khuých Đô này. Trần Trân tuy rằng có thể điều động hỏa súng, còn giữ bản vẽ, nhưng kỳ quái chính là, hắn thế mà lại không biết gì về chuyện hỏa súng của Xuân Tuyền doanh bị mất.
“Vừa có thể đến Lục bộ, lại có thể nghe ngóng khắp nơi, không hoạn quan thì là ai.” Thẩm Trạch Xuyên rơi vào một cảm giác kỳ quái, chuyện mà ý có chút rõ ràng thì bỗng trở nên mơ hồ, nhưng chuyển mơ hồ lại bắt đầu trở nên rõ ràng, “Lục Quảng Bạch nói cho ta biết, đổi quân lương Biên Quận là giám quân thái giám Nghênh Hỉ.”
“Như vậy thì Phúc Mãn chính là kẻ chết thay, ” Diêu Ôn Ngọc nói, ” Còn Tiết Duyên Thanh lại là cái lá chắn.”
“Con đao này, ” Thẩm Trạch Xuyên hơi nhíu mày, “Có chút đoán không được.”
“Ngươi đến cùng là người từ đâu đến?”
Tiết Tu Trác ngồi xổm trước mặt Phúc Mãn, quan sát mặt của Phúc Mãn.
Phúc Mãn trong khổ hình thì chỉ còn lại lớp da, hắn không có lưỡi, chỉ có thể dùng đôi mắt trừng Tiết Tu Trác, mấp máy môi. Ách nhân phía sau Tiết Tu Trác bưng giấy bút ra, muốn nhét vào tay Phúc Mãn. Nhưng Phúc Mãn mười ngón cũng đứt, đã là một phế nhân thoi thóp.
Tiết Tu Trác không nghĩ là bọ cạp lại nhanh như vậy, chuyện này quả thực so với lúc trước chúng vứt bỏ Ngụy Hoài Cổ là giống nhau. Hắn đứng lên, nói: “Năm Vĩnh Nghi ngươi vào cũng làm thái giám, hầu hạ Quang Thành Đế. Sau khi Phan Như Quý chết, ngươi trong án quan mương được Tiêu Trì Dã tiến cử, mới bắt đầu bộc lộ tài năng, tiếp đó, ngươi phái con nuôi Nghênh Hỉ đến Khải Đông giám quân, ý bảo hắn đổi quân lương Biên Quận. Ngươi muốn để Biên Quận thua trận, giúp A Mộc mở phòng tuyến Khải Đông.”
Phúc Mãn trong cuống họng kêu “ô ô”, hắn dùng ngón tay còn sót lại chạm vào xiềng xích, nằm trên đất dùng con mắt nhìn chòng chọc Tiết Tu Trác.
Quân và chính sự biến động nhất định có sự liên quan chặt chẽ với nhau, từ sau án binh bại, Hải Lương Nghi và chúng thần cảm thấy sự cổ quái bên trong đại chu. Bắt đầu từ năm Vĩnh Nghi, bọn họ và thế gia không chết thì sẽ không ngừng, đây là sự giằng co nhau của hai thế lực, nhưng mà sau án binh bại, chuyện tình không theo mạch suy nghĩ gì. Người lộ ra dấu vết là Hoa Tư Khiêm, khi Hải Lương Nghi tra sổ sách hắn đã qua mức kích động, thông đồng với Biên Sa kỵ binh phạm phải việc nợ máu sáu châu, khi Tiết Tu Trác làm Hộ bộ đô cấp trung đã nhìn thấy rõ được qua chuyện điều động quân lương.
Tiết Tu Trác quay người, tự nói: “Ai ngờ Lục Quảng Bạch không chết, ngược lại còn mang theo Thủ Bị Quân Biên Quận trốn đi. Thẩm Trạch Xuyên nhanh chóng về phòng thủ, Khải Đông vẫn cứ không ai có thể xâm phạm. Mưu kế của các ngươi thất bại, vì vậy A Mộc mới điều Cáp Sâm đi, bắt đầu chủ công Ly Bắc.”
Đây chính là ngọn nguồn đầu đuôi của án quân lương Biên Quận.
Phúc Mãn thở bằng lỗ mũi, suy sụp tinh thần khẽ đảo mắt, cảm xúc kích động.
Án quân lương Ly Bắc là Ngụy Hoài Cổ chủ mưu, cấu kết với quan viên Quyết Tây, đem lương thực bán đến trung bắc để kiếm món lời kếch xù. Trong lúc đó, chúng đổi quân lương Ly Bắc thành gạo mốc gạo hỏng, sự tình bại lộ xuất phát từ thư dịch báo kia của Dương Thành. Dịch báo vốn là trình thẳng lên Hình bộ, nhưng sau khi đến Khuých Đô, bị trình đến Hộ bộ. Dù cho Tiết Tu Trác hay Thẩm Trạch Xuyên, đều cho rằng đây là hành động uy hiếp Ngụy Hoài Cổ. Bởi vì khi ấy Tiêu Trì Dã kẹp chặt án nhất quyết không nhè ra, bọn chúng nhất định phải dùng phương thức tráng sĩ cắt cổ tay, đá bay Ngụy Hoài Cổ, mới có thể bảo đảm bọ cạp ở Khuých Đô sẽ không bị ảnh hưởng.
Vậy “kẻ khác”, trừ Phúc Mãn ra, còn có ai?
Bàn tay của Phúc Mãn cọ trên mặt đất, hắn cố sức di chuyển để vẽ, muốn nói gì đó cho Tiết Tu Trác. Khi vết máu trên mặt đất giao nhau, hô hấp hắn tăng dần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa lao mở ra.
“Đại nhân”, Phong Tuyền ngay ngắn đứng ngoài cửa, “Dịch báo nói có người đến quy phục, nguyên phụ cùng hoàng thượng đang ở minh lý đường chờ đại nhân đến nghị sự.”
Đèn trong nhà lao mơ mờ, trong nội đường thì lại sáng, khiến cho bóng Phong Tuyền đang khom mình hành lễ đi vào nhà nào, bao phủ người Phúc Mãn. Phúc Mãn giống như bị rắn cắn, mồ hôi và nước mắt cùng chảy ra, hắn trừng về phía người sau lưng Tiết Tu Trác, mở môi, lại không phát ra âm thanh nào.
Phong Tuyền nhường đường cho Tiết Tu Trác, sau khi Tiết Tu Trác rời đi thì đổi ánh mắt, nhìn về phía Phúc Mãn. Phúc Mãn thở gấp. Phong Tuyền đánh giá hắn một lượt, chờ cửa lao đống lại, liền dùng chân đá hắn.
“Ngươi muốn nói gì với tiết duyên thanh?” Phong Tuyền nhìn thấy vết máu trên mặt đất giao nhau, tỏ tường nói, “Ngươi muốn viết tên ta.”
Phúc Mãn muốn trốn cái bóng của Phong Tuyền, nhưng không thể động đậy.
“Ngươi không nên gấp,” Phong Tuyền cầm cổ tay Phúc Mãn, dùng ngón tay vẽ trên mặt đất, “Hư, ngươi nghe ta nói, cho dù ngươi nói cho hắn, hắn cũng không tin. Đợi đến khi thời điểm thích hợp, ta sẽ nói cho hắn biết, người thông minh đều phải được dạy bảo như vậy.”
Toàn bộ cánh tay của Phúc Mãn run lên.
Vết máu trên mặt đất ngày càng nhiều, Phong Tuyền cố chấp viết trên mặt đất, hắn cầm ngón tay của Phúc Mãn, chèn thêm nét từ chữ “Phong” mà Phúc Mãn đã viết biến thành chữ “Giết” méo lệch xiên vẹo bảy tám nét.
“Ngươi chờ, ” Phong Tuyền âm nhu nói, “Ta tuyệt đối sẽ không ủy khuất ngươi.”
Đạm Đài Hổ kiểm kê hết Thủ Bị Quân, không thấy Liễu Không đâu, hắn hỏi xung quanh, mới phát hiện Liễu Không thật sự không thấy nữa.
“Thằng nhãi cẩu này hay là lâm trận bỏ chạy,” Đạm Đài Hổ nắm chặt danh sách, “Mù đui mới đi bồi dưỡng hắn.”
“Hắn chờ hai hổ cắn nhau, cũng không nghĩ ra Phủ quân liệu sự như thần, ở không được mà bỏ cũng không xong.” Dư tiểu tái thấy hai bên không có ai, lặng lẽ nói với Đạm Đài Hổ, “Lát nữa ngươi trình báo với Phủ quân, khai báo rõ ràng, đừng miệng lưỡi.”
Đạm Đài Hổ lúc này mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Ý ngươi là Liễu Không là mật thám?! Hắn theo ta đến Đoan châu cũng từng đánh giặc! Hơn nữa, Kiều Thiên Nhai không phải nói, hắn bỏ thuốc để chúng ta đau bụng làm gì?”
Dư tiểu tái không nói rõ lý do, chỉ nói: “Ngươi cứ trình báo cho Phủ quân sự thật, Phủ quân sẽ hiểu. Hiện giờ ta lo lắng hắn chạy, kẻ sau lưng hắn, cũng muốn chạy!”
Lúc này su lưng Đạm Đài Hổ phát lạnh, hắn đi được vài bước, lại lui về, nhỏ giọng nói: “Ngươi lén nói cho ta biết, cũng nên để ta biết rõ ngọn ngành. Nhóm tiên sinh đều thích nói lời sắc bén, nếu họ không nói ra tên, ta cũng đoán không ra đến. Đạm Đài Hổ ta trừ việc tính tình không tốt, ở Đôn Châu lại mắc sai lầm, tự nhận mình không có đắc tội với người khác. Này có kẻ gian hại ra, chung quy cũng phải có lý do chứ!”
Dư Tiểu Tái liền vươn ngón tay ra, chỉ hướng phía nam, mặt lộ vẻ khó xử: “Đây...... haizz, ngươi là bị kéo theo thôi a.”
Quan trường như mạng nhện, mọi thứ điều liên quan mất thiết với nhau, bất luận là thăng chức hay điều phối, bãi miễn đều có thể gây ra sự chấn động về phạm vi. Dư Tiểu Tái không thể nói, hắn không có chứng cớ, tùy tiện mở miệng chính là có hiềm nghi xa lánh đồng sự.
La Mục ở Trà Châu quản lý đại môn thương lộ hòe tỳ trà, từ sớm đã không có người dưới trướng Thẩm Trạch Xuyên, hắn là châu phủ, nắm trọn tam quyền, ngoại trừ đô sát Cẩm Y Kỵ, không có người nào có thể khắc chế hắn. Hắn làm việc chỉ thỉnh thư hỏi ý kiến Thẩm Trạch Xuyên, không cần hỏi ý kiến của người khác, thời gian càng lâu, Thẩm Trạch Xuyên sẽ mất đi “con mắt” của Trà Châu. Bởi vậy, khi Vương Hiến xuất thân từ Hộ bộ xuất hiện, Thẩm Trạch Xuyên lập tức đặt Vương Hiến ở Trà Châu.
Vương Hiến có quyền hạn nắm giữ chi tiêu của Trà Châu, đốc lương đạo của Trà Châu và thuế đất đều do hắn quản, thực tế điều này đã lấy lấy đi một phần quyền hạn của La Mục. La Mục muốn loại bỏ Vương Hiến, không thể buộc tội, cũng không thể kiếm chuyện, chỉ có thể mượn lực đánh lực là ổn nhất. Nha môn Đôn Châu và Đạm Đài Hổ có hiềm khích, đàm đài hổ xúc động sinh sự, lại không có quan hệ cá nhân với La Mục. La Mục sắp xếp một tên Liễu Không đến, đặt bên người Đạm Đài Hổ, nhất định sẽ dấy tranh chấp. Đạm Đài Hổ là tâm phúc của Tiêu Trì Dã, Vương Hiến không thể trọc vào, chỉ có thể đem tình hình sự việc bẩm báo cho Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên muốn truy cứu, cũng là truy cứu nha môn Đôn Châu và Đạm Đài Hổ, không liên quan đến La Mục.
La Mục lần này đã có thể cử người của mình ở lại trong quân Đôn Châu, thì cũng có thể hủy hoại sự ân sủng của Thẩm Trạch Xuyên với Vương Hiến. Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên là quan hệ gì? Vương Hiến cố ý làm loạn với Đạm Đài Hổ, chính là làm cho Phủ quân khó xử, cũng là làm cho nhị gia khó xử.
Thẩm Trạch Xuyên phái dư tiểu tái giám quân, dư tiểu tái còn là đô quan. Nếu dư tiểu tái phá hỏng chuyện trong Thủ Bị Quân Đôn Châu, sẽ thành mật thám của Khuých Đô, vậy thì Vương Hiến cũng là đô quan nhất định sẽ liên lụy.
Cái này gọi là cách sơn đánh ngưu.
Việc này vốn đã thành, nhưng người phá hỏng lại là Thiệu Thành Bích, chỉ sợ La Mục cũng chưa từng nghĩ đến, Tổng đốc mà Khuých Đô tinh chọn lại chính là đến chết. Liễu Không từ lúc đô quân đánh tới liền phát hiện dư tiểu tái nhìn hắn, khi bắt đầu đánh nhau, hắn dĩ nhiên muốn thừa dịp hỗn loạn để chạy.
“Ngươi mau chóng đến bẩm báo với Phủ quân,” dư tiểu tái mang theo áo choàng, đi đang hướng khác, “Ta phải hỏi pt một chút, Cẩm Y Vệ bố trí ở Trà Châu đã rút về chưa!”
Phí Thịnh đang ăn cơm, nghe Dư Tiểu Tái hỏi xong, bưng bát cơm buồn bực nói: “Rút rồi, lúc ấy Phủ quân đi Đoan châu muốn thành lập Cẩm Y Kỵ, người của chúng ta nhân không đủ, chỉ có người giám sát ở các nơi nha môn thôi, người của chúng ta đều rút về đây hết rồi.”
Lúc này Dư Tiểu Tái “A” một tiếng, sắc mặt đại biến, nói: “Không hay rồi, Phí Lão Thập, xảy ra chuyện rồi!”
Tiết Tu Trác đội mưa đến Minh Lí Đường, khi đi vào thì thấy biểu cảm của mọi người khác nhau.
“Tin tức vừa đến, ” Sầm Dũ ý bảo Tiết Tu Trác xem thư, “La Mục của Trà Châu, mang theo hai vạn Thủ Bị Quân nhập đô quy hàng!”
“Ta nghi ngờ đây là cái bẫy mà Thẩm Trạch Xuyên bày ra, ” Khổng Tưu nói, “La Mục hắn đang làm châu phủ yên lành, hà cớ gì phải mạo hiểm như vậy?”
“Một là tiền thưởng trăm vạn của triều đình, ” Trần Trân nói, “Hai là hắn có lòng trung thành báo quốc, nương thân vào cường đạo chỉ là bất đắc dĩ. Ta đọc thư của hắn, trong đó có nói sớm có lòng quy hàng, thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên kiêng kị hắn, khiến hắn hắn mãi đến hôm nay mới dám liều chết đến đây cứu giá.”
“Thủ Bị Quân Hòe Châu còn đang trên đường, ” Lý Kiếm Đình đứng cạnh ngự án, “Nếu La Mục đã ở trên đường, tính thời gian, mấy ngày sau là có thể đến rồi.”
“Đan Thành không thủ được nữa, triệu tập đô quân còn lại, ” Tiết Tu Trác nói, “Gộp với người mà La Mục mang đến, chúng ta còn có ba vạn binh. Thích Trúc Âm muốn phản quốc, có khả năng, nguyên phụ viết thư gửi cho Thích Thì Vũ, hỏi Thích Thì Vũ có phải cũng muốn phản quốc hay không.”
Hắn gấp bức thư lại.
“La Mục giữa đường cũng cưỡng bức Hà Châu, khiến Nhan thị Hà Châu giao ra lương thực thừa, chặn đường lương của Thẩm Trạch Xuyên. Đã không có hai châu Trà, Hà, Thẩm Trạch Xuyên phải cắt một cánh tay. Lương thực của chúng ra không đủ, lương thực của y cũng đã chạm đáy —— chín vạn thiết kỵ xâm nhập đại mạc, ngày nào Tiêu Trì Dã còn chưa trở về, thì ngày đó Thẩm Trạch Xuyên sẽ khó tiến vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.