Chương 41
Thị Kim
08/07/2016
Một đĩa cỏ.
Bụng ta thất vọng sôi ùng ục. Đạo đãi khách của Quốc vương Phù Sơ thật khiến người ta không biết nói gì hơn. Dù gì chúng ta cũng là khách phương xa, đáng ra cũng nên thiết đãi ít thịt chứ.
Ta thất vọng cũng chỉ kêu thầm trong bụng mấy tiếng, Sưởng đế bên kia lại không chấp nhận được, vỗ bàn: “Quốc vương thế này là có ý gì?”
Đoán chừng đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị chiêu đãi thấp kém thế này, nổi trận lôi đình cũng là phản ứng bình thường.
Quốc vương Phù Sơ vẫn cười yếu ớt như cũ, không nhanh không chậm nói: “Bệ hạ, trên đảo ta không trồng ngũ cốc lương thực, vậy nên mọi người trong nước đều lấy hoa cỏ làm thức ăn. Đây là món ăn quý tiếng nhất của nước ta, tên là lục tố, vị thơm ngọt như thịt băm, hơn nữa còn có thể thanh lọc dạ dày, mời bệ hạ nếm thử.”
Sưởng đế hoàn toàn không có vẻ muốn ăn, nhìn chằm chằm cái đĩa, nửa tin nửa ngờ.
Ta thật sự đang rất đói bụng, tò mò nhấc đũa gắp một cọng cỏ bỏ vào miệng.
Cọng cỏ không hề tầm thường chút nào, khoảnh khắc nó chạm đến đầu lưỡi, ta chấn động.
Đời ta chưa từng được ăn mỹ vị nào như thế này, vậy nên không thể miêu tả mùi vị của nó, chỉ biết là từ môi lưỡi đến cổ họng đều như được tắm trong nước ngọt, không chỗ nào là không ngọt thơm ngào ngạt.
Ta tranh thủ thời gian nói với Mi Vũ: “Ăn ngon cực kỳ, muội nếm thử đi.”
Mi Vũ nghe ta, cũng gắp một cọng bỏ vào miệng, trong nháy mắt, mặt mày nàng sáng bừng.
“Quá tuyệt vời. Có vị trà ngọt trong, có hương thịt ngào ngạt, có rượu hương đậm đà, béo mà không ngấy, mát mà không nhạt. Món ăn này ngon quá, nếu kết hợp với một món canh nữa thì hoàn hảo không gì bằng.” Mi Vũ là một chuyên gia ăn uống, ăn xong còn có thể bình luận.
Quốc vương Phù Sơ khẽ mỉm cười: “Cô nương nói rất hay, món ăn này đúng là còn có một vị canh xứng đôi, tên là hồng vựng.”
Lúc này, thị nữ lại bưng một chén canh tiến lên.
Chén canh màu trắng, trông qua thì như ngọc như sứ nhưng đặt xuống trước mặt mới biết là không phải, màu này là do chén được chạm trổ từ xà cừ trắng, trắng trong vô ngần, sáng như trân châu. Bên trong chén đựng một loại canh màu đỏ nhạt.
Màu canh này y như sắc đỏ thẹn thùng trên gương mặt thiếu nữ, thanh lệ đến say lòng người. Một mùi hương dịu dàng xộc thẳng vào mũi, tựa như hương thơm của đôi môi anh đào của thiếu nữ, khiến người ta không cầm lòng được muốn được thưởng thức.
Mi Vũ tỉ mỉ nhấp một miếng, khen không dứt miệng.
Sưởng đế cuối cùng cũng nhấc đũa, gắp một miếng lục tố.
“Còn nữa không?” Mi Vũ quen thẳng thắn, uống xong hồng vựng liền mắt sáng long lanh nhìn Quốc vương Phù Sơ.
Quốc vương khẽ mỉm cười, “Còn một món nữa”.
Mọi người chờ mong.
Thị nữ bưng lên một đĩa hoa.
Các cánh hoa mang đủ màu sắc sặc sỡ, hình dáng và màu sắc đều khác nhau, ghép lại thành một đóa hoa rực rỡ lặng lẽ nở rộ trên đĩa xà cừ trắng, hình dáng phức tạp mà hài hòa, màu sắc đẹp đẽ mà phong phú, mọi mặt đều ở mức tuyệt vời nhất. Ta nghĩ, dù thế gian này có vô tận tinh hoa đất trời thì chắc cũng không thể tự nhiên sản sinh ra thêm một loài hoa nào được như thế này nữa.
Mỗi một cánh hoa đều có một hương vị khác nhau, mỗi cánh mỗi vẻ, tuyệt không trùng lặp, cuối cùng hợp lại thành một dư vị đặc biệt ở trong miệng, ý vị tuyệt vời, dư âm không dứt.
Không biết là do Quốc vương nước này nghèo hay hẹp hòi, chỉ cho lên một đĩa cỏ, một bát canh và một đĩa hoa liền không có động tĩnh gì nữa.
Đây là bữa ăn văn nhã nhất ta được ăn từ khi sinh ra đến giờ, cũng là bữa đói nhất.
Chút hoa hoa cỏ cỏ này vào bụng xong sau một thoáng là chỉ như mây khói.
Sưởng đế vẫn chưa thỏa mãn nhìn mấy vị thị nữ kia, đáng tiếc các cô nương xinh đẹp ấy vẫn đứng yên sau lưng Quốc vương Phù Sơ, hoàn toàn không có ý định động người đi bưng đồ tiếp.
“Không còn nữa ạ?” Mi Vũ rất trực tiếp, đại diện cho toàn thể hỏi luôn Quốc vương Phù Sơ vấn đề mà mọi người đều thấy khó mở miệng.
Sưởng đế tặng nàng ánh mắt tán dương.
Quốc vương Phù Sơ hình như hơi ngại: “Thật ngại quá, nước Phù Sơ ta nhỏ, cũng không tích trữ lương thực, lục tố phải ngày mai mới có thể ra lá mới, hồng vựng cũng phải ngày mai mới có thể nở hoa mới.”
Mọi người nhìn nhau, thế này chẳng phải nếu ở lại thì cơm tối cũng sẽ không được ăn ư?
Sưởng đế xưa nay hẹp hòi hơn người khác nhiều, nghe vậy hừ lạnh: “Ý Quốc vương đây là muốn tiễn khách?”
Quốc vương Phù Sơ đáp: “Bệ hạ nghĩ nhiều rồi. Hoa cỏ không giống lương thực, có thể tích trữ lâu dài. Tiểu vương nghe nói bệ hạ đến nên đã cho thu thập hết toàn đảo nhưng tiếc là chỉ còn lại chút thức ăn này, mong bệ hạ rộng lòng bỏ qua cho.”
Mi Vũ lại hỏi: “Sao mọi người không trồng lương thực ngũ cốc?”
“Trồng lương thực ngũ cốc sẽ phải lao động tay chân, trong khi hoa cỏ là tự nhiên mà có, cần gì phải phí tâm phí sức.”
Mọi người lại nhìn nhau, thì ra không phải là trên đảo không thích hợp trồng trọt lương thực ngũ cốc, mà là người Phù Sơ lười phải làm việc. Nguyên nhân này đúng là ngoài tầm đoán, mọi người im bặt.
Mi Vũ nhíu mày: “Nhưng chỉ ăn hoa cỏ thế này thì làm sao no được?”
Giờ ta mới hiểu được tại sao con người nơi này đều thon thả mảnh khảnh thế, thì ra là đói.
Quốc vương Phù Sơ nhoẻn miệng cười: “Trong trầm tiên mộng có mọi món ăn ngon, muốn ăn bao nhiêu cũng được, sẽ không đói, cũng sẽ không béo phì, ăn xong không phải rửa bát đũa, cũng không phải phí công làm lụng, càng không cần khổ cực đi trồng trọt.”
Mọi người trợn mắt há mồm.
Sưởng đế hỏi: “Trong trầm tiên mộng muốn gì là có nấy?”
“Đúng vậy. Mọi suy nghĩ trong nội tâm đều có thể thực hiện được. Nhà cửa cao sang, sơn hào hải vị, vàng bạc châu báu, công danh lợi lộc, thê thiếp xinh đẹp, nhân duyên mỹ mãn.”
Mi Vũ nhíu chặt mày: “Nhưng mà, thứ trong mộng thì làm sao có thể coi là thật?”
Ngài ta cười nhìn nàng: “Ở trong mộng ngươi sẽ cảm thấy tất cả đều là thật.”
“Tất cả đều chỉ là hư ảo.”
“Càng hư ảo càng diễm lệ, càng khiến người ta trầm mê.” Nụ cười và giọng nói của ngài ta cũng nhuốm màu hư ảo, âm thanh mơ hồ êm ái, dường như có thể đầu độc người ta.
Mi Vũ lắc đầu: “Lý luận của Quốc vương ta không tán thành. Thật giả đối lập nhau, hư ảo chung quy mãi mãi không thể trở thành sự thật.”
“Ảo hay thật thì cũng chỉ như một giấc mộng cuộc đời, ai có thể phân rõ?” Ngài ta mỉm cười, trong mắt hiện lên sự mờ mịt mà say mê, như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước.
Sưởng đế cắt ngang cuộc bàn luận của hai người, hỏi: “Có thể để trẫm xem trầm tiên mộng một chút không?”
Quốc vương Phù Sơ chỉ đầu tường Phượng Nhã đài: “Đó chính là trầm tiên mộng.”
Thì ra loài cây đỏ rực này chính là trầm tiên mộng, ta tưởng thứ quốc bảo như thế phải giấu kĩ không lộ, vạn không thể ngờ lại được trồng khắp nơi thế này. Nhưng ngẫm lại cũng có thể hiểu được, người người nơi này đều lấy mộng mà sống, trầm tiên mộng đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Sưởng đế tỏ ra kinh ngạc: “Đó là trầm tiên mộng? Sao không ngửi thấy mùi gì?”
“Hoa này đêm xuống mở nở rộ tỏa hương.”
“Có thể tặng trẫm mấy cây không?”
Quốc vương Phù Sơ cười không phải(*): “Không phải tiểu vương không chịu, chỉ có điều hoa này nếu rời khỏi Phù Sơ sẽ chết.”
(*) Không phải: Lòng bất an, cảm thấy đối xử với người khác không phải, ý nhẹ hơn “áy náy” một chút.
Sưởng đế ồ lên, thản nhiên, “Vậy thì tặng trẫm hai con Mộng Mô?”
Sắc mặt Quốc vương Phù Sơ càng áy náy: “Mộng Mô chỉ thích ăn mộng đẹp, nếu tặng cho bệ hạ nó sẽ không có đủ mộng đẹp để ăn, cuối cùng sẽ đói chết.”
Sưởng đế không vui: “Quốc chủ làm sao biết trẫm không có mộng đẹp để cho nó ăn?”
Quốc vương Phù Sơ cười nhàn nhạt: “Sống ở đời luôn có vô số phiền não, lo lắng, ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, đương nhiên sẽ không có nhiều mộng đẹp. Chỉ có dựa vào hương thơm của trầm tiên mộng để đi vào giấc mộng thì mới có thể có được mộng đẹp trần gian.”
“Trẫm không tin.”
“Bệ hạ nghỉ lại trên đảo một đêm sẽ biết tiểu vương có nói quá sự thật hay không.”
Sưởng đế cười thấp trầm, đứng dậy, “Có qua mà không có lại thì thật khiếm nhã, tối nay mời Quốc chủ lên thuyền rồng của trẫm dự tiệc, thưởng thức chút mỹ vị của thiên triều ta.”
Quốc vương Phù Sơ cũng không khách sáo từ chối, chắp tay đáp tạ: “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, tiểu vương ngưỡng mộ cảnh vật thiên triều đã lâu.”
Sưởng đế dẫn mọi người về lại thuyền, sai bảo Hướng Quân: “Chuẩn bị chu đáo dạ tiệc tối nay.”
Nắng chiều sắp lặn vào lòng biển, trên mặt biển xanh ngắt chỉ còn sót lại một vệt sáng dài, treo giữa biển và trời.
Dạ tiệc được tổ chức ở lầu ba của thuyền rồng.
Quốc vương Phù Sơ vẫn khoác mình trong bộ áo bào trắng rộng, đi cùng ngài ta là quốc sư của Phù Sơ và mấy thị vệ.
Và một thiếu nữ có ôm một chậu hoa trước ngực.
Nữ tử này mặc quần dài màu đỏ, sắc như nắng chiều, dung mạo mỹ lệ, càng nhìn càng đẹp. Nhưng tất cả vẻ đẹp của nàng ta cộng lại cũng không sánh bằng đóa hoa trước ngực nàng ta.
Trầm tiên mộng đen đã nở phân nửa, từng tầng cánh hoa tựa như tham muốn mở rộng trong đêm đen, nửa tỏ nửa mơ.
Sưởng đế hứng thú nhìn chậu hoa: “Quả là một đóa kỳ hoa.”
Quốc vương Phù Sơ chắp tay đáp: “Tiểu vương cố ý mang tới để tối nay bệ hạ có một giấc mộng đẹp.”
Sưởng đế cười qua xoang mũi: “Trẫm không có hứng thú với những thứ hư ảo, thứ trẫm muỗn là những thứ có thể nắm trong lòng tay, ví dụ như, viên dạ minh châu này chẳng hạn.” Sưởng đế giơ tay chỉ viên dạ minh châu treo trên xà lầu, đó là viên dạ minh châu Giao nhân kia ném tới chỗ Sưởng đế đêm nọ, lấp lánh sáng ngời.
“Hoặc như những cao lương mỹ vị này, có thể hưởng dụng thỏa thích mà không cần đến việc phải tự an ủi bằng ảo tưởng ở trong mộng.” Sưởng đế lại chỉ vào những món ngon đầy bàn, ống áo phất một cái, nụ cười tự đắc mang đầy ý châm chọc.
“Hoặc như những binh lính thiết giáp này, có thể mở rộng biên giới lãnh thổ, tung hoành thiên hạ.” Sưởng đế lại chỉ vào Nguyên Chiêu, Hướng Quân, Liên Duy và các tướng sĩ, vẻ mặt càng thêm kiêu căng tự phụ.
“Hoặc như nữa là những mỹ nữ dung mạo như trăng này, có thể thật sự chạm vào, ôm lấy.” Sưởng đế đột nhiên vươn tay kéo Mi Vũ vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng, tựa như đang giám định và thưởng thức một đóa hoa hiếm có trên đời, một bảo vật vô cùng trân quý.
“Ngươi xem, da dẻ nàng ta trắng mịn cỡ nào, ngay cả dạ minh châu cũng không được sáng đẹp sánh bằng. Còn đôi mắt sáng này, quyến rũ như sóng xuân, khiến ngươi chỉ muốn đắm chìm.”
Sắc mặt Mi Vũ kịch biến, cứng đờ tại chỗ.
Tim ta nảy lên, hắn định làm gì?
Sưởng đế quay đầu cười: “Trong mộng của ngươi cũng có những nữ tử quyến rũ, xinh đẹp như thế này ư?”
Quốc vương Phù Sơ đáp: “Có.”
Sưởng đế cười khẽ, hỏi: “Có thể ôm nàng, hôn nàng, có thể khiến nàng sinh con dưỡng cái cho ngươi?”
Quốc vương Phù Sơ không trả lời.
Sưởng đế cười hả hê: “Ngươi xem, đây chính là điểm khác nhau giữa hư ảo và chân thực. Nếu trẫm đem nàng ta tặng cho ngươi, ngươi sẽ tiếp tục hoang tưởng ở trong mộng hay là yêu thương con người tồn tại chân thật này?”
Quốc vương Phù Sơ nhìn Mi Vũ, trong mắt toát lên vẻ ái mộ: “Nữ tử mỹ lệ thế này tiểu vương đương nhiên sẽ yêu mến như trân bảo.”
“Vậy trẫm tặng nàng ta cho ngươi, có phải ngươi sẽ có thể vứt bỏ trầm tiên mộng?” Giọng của Sưởng đế đầy khiêu khích mê hoặc.
Sắc mặt của Mi Vũ trắng bệch trong nháy mắt.
Ngực ta nảy điên cuồng, hắn định đẩy Mi Vũ cho Quốc vương Phù Sơ ư?
Bụng ta thất vọng sôi ùng ục. Đạo đãi khách của Quốc vương Phù Sơ thật khiến người ta không biết nói gì hơn. Dù gì chúng ta cũng là khách phương xa, đáng ra cũng nên thiết đãi ít thịt chứ.
Ta thất vọng cũng chỉ kêu thầm trong bụng mấy tiếng, Sưởng đế bên kia lại không chấp nhận được, vỗ bàn: “Quốc vương thế này là có ý gì?”
Đoán chừng đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị chiêu đãi thấp kém thế này, nổi trận lôi đình cũng là phản ứng bình thường.
Quốc vương Phù Sơ vẫn cười yếu ớt như cũ, không nhanh không chậm nói: “Bệ hạ, trên đảo ta không trồng ngũ cốc lương thực, vậy nên mọi người trong nước đều lấy hoa cỏ làm thức ăn. Đây là món ăn quý tiếng nhất của nước ta, tên là lục tố, vị thơm ngọt như thịt băm, hơn nữa còn có thể thanh lọc dạ dày, mời bệ hạ nếm thử.”
Sưởng đế hoàn toàn không có vẻ muốn ăn, nhìn chằm chằm cái đĩa, nửa tin nửa ngờ.
Ta thật sự đang rất đói bụng, tò mò nhấc đũa gắp một cọng cỏ bỏ vào miệng.
Cọng cỏ không hề tầm thường chút nào, khoảnh khắc nó chạm đến đầu lưỡi, ta chấn động.
Đời ta chưa từng được ăn mỹ vị nào như thế này, vậy nên không thể miêu tả mùi vị của nó, chỉ biết là từ môi lưỡi đến cổ họng đều như được tắm trong nước ngọt, không chỗ nào là không ngọt thơm ngào ngạt.
Ta tranh thủ thời gian nói với Mi Vũ: “Ăn ngon cực kỳ, muội nếm thử đi.”
Mi Vũ nghe ta, cũng gắp một cọng bỏ vào miệng, trong nháy mắt, mặt mày nàng sáng bừng.
“Quá tuyệt vời. Có vị trà ngọt trong, có hương thịt ngào ngạt, có rượu hương đậm đà, béo mà không ngấy, mát mà không nhạt. Món ăn này ngon quá, nếu kết hợp với một món canh nữa thì hoàn hảo không gì bằng.” Mi Vũ là một chuyên gia ăn uống, ăn xong còn có thể bình luận.
Quốc vương Phù Sơ khẽ mỉm cười: “Cô nương nói rất hay, món ăn này đúng là còn có một vị canh xứng đôi, tên là hồng vựng.”
Lúc này, thị nữ lại bưng một chén canh tiến lên.
Chén canh màu trắng, trông qua thì như ngọc như sứ nhưng đặt xuống trước mặt mới biết là không phải, màu này là do chén được chạm trổ từ xà cừ trắng, trắng trong vô ngần, sáng như trân châu. Bên trong chén đựng một loại canh màu đỏ nhạt.
Màu canh này y như sắc đỏ thẹn thùng trên gương mặt thiếu nữ, thanh lệ đến say lòng người. Một mùi hương dịu dàng xộc thẳng vào mũi, tựa như hương thơm của đôi môi anh đào của thiếu nữ, khiến người ta không cầm lòng được muốn được thưởng thức.
Mi Vũ tỉ mỉ nhấp một miếng, khen không dứt miệng.
Sưởng đế cuối cùng cũng nhấc đũa, gắp một miếng lục tố.
“Còn nữa không?” Mi Vũ quen thẳng thắn, uống xong hồng vựng liền mắt sáng long lanh nhìn Quốc vương Phù Sơ.
Quốc vương khẽ mỉm cười, “Còn một món nữa”.
Mọi người chờ mong.
Thị nữ bưng lên một đĩa hoa.
Các cánh hoa mang đủ màu sắc sặc sỡ, hình dáng và màu sắc đều khác nhau, ghép lại thành một đóa hoa rực rỡ lặng lẽ nở rộ trên đĩa xà cừ trắng, hình dáng phức tạp mà hài hòa, màu sắc đẹp đẽ mà phong phú, mọi mặt đều ở mức tuyệt vời nhất. Ta nghĩ, dù thế gian này có vô tận tinh hoa đất trời thì chắc cũng không thể tự nhiên sản sinh ra thêm một loài hoa nào được như thế này nữa.
Mỗi một cánh hoa đều có một hương vị khác nhau, mỗi cánh mỗi vẻ, tuyệt không trùng lặp, cuối cùng hợp lại thành một dư vị đặc biệt ở trong miệng, ý vị tuyệt vời, dư âm không dứt.
Không biết là do Quốc vương nước này nghèo hay hẹp hòi, chỉ cho lên một đĩa cỏ, một bát canh và một đĩa hoa liền không có động tĩnh gì nữa.
Đây là bữa ăn văn nhã nhất ta được ăn từ khi sinh ra đến giờ, cũng là bữa đói nhất.
Chút hoa hoa cỏ cỏ này vào bụng xong sau một thoáng là chỉ như mây khói.
Sưởng đế vẫn chưa thỏa mãn nhìn mấy vị thị nữ kia, đáng tiếc các cô nương xinh đẹp ấy vẫn đứng yên sau lưng Quốc vương Phù Sơ, hoàn toàn không có ý định động người đi bưng đồ tiếp.
“Không còn nữa ạ?” Mi Vũ rất trực tiếp, đại diện cho toàn thể hỏi luôn Quốc vương Phù Sơ vấn đề mà mọi người đều thấy khó mở miệng.
Sưởng đế tặng nàng ánh mắt tán dương.
Quốc vương Phù Sơ hình như hơi ngại: “Thật ngại quá, nước Phù Sơ ta nhỏ, cũng không tích trữ lương thực, lục tố phải ngày mai mới có thể ra lá mới, hồng vựng cũng phải ngày mai mới có thể nở hoa mới.”
Mọi người nhìn nhau, thế này chẳng phải nếu ở lại thì cơm tối cũng sẽ không được ăn ư?
Sưởng đế xưa nay hẹp hòi hơn người khác nhiều, nghe vậy hừ lạnh: “Ý Quốc vương đây là muốn tiễn khách?”
Quốc vương Phù Sơ đáp: “Bệ hạ nghĩ nhiều rồi. Hoa cỏ không giống lương thực, có thể tích trữ lâu dài. Tiểu vương nghe nói bệ hạ đến nên đã cho thu thập hết toàn đảo nhưng tiếc là chỉ còn lại chút thức ăn này, mong bệ hạ rộng lòng bỏ qua cho.”
Mi Vũ lại hỏi: “Sao mọi người không trồng lương thực ngũ cốc?”
“Trồng lương thực ngũ cốc sẽ phải lao động tay chân, trong khi hoa cỏ là tự nhiên mà có, cần gì phải phí tâm phí sức.”
Mọi người lại nhìn nhau, thì ra không phải là trên đảo không thích hợp trồng trọt lương thực ngũ cốc, mà là người Phù Sơ lười phải làm việc. Nguyên nhân này đúng là ngoài tầm đoán, mọi người im bặt.
Mi Vũ nhíu mày: “Nhưng chỉ ăn hoa cỏ thế này thì làm sao no được?”
Giờ ta mới hiểu được tại sao con người nơi này đều thon thả mảnh khảnh thế, thì ra là đói.
Quốc vương Phù Sơ nhoẻn miệng cười: “Trong trầm tiên mộng có mọi món ăn ngon, muốn ăn bao nhiêu cũng được, sẽ không đói, cũng sẽ không béo phì, ăn xong không phải rửa bát đũa, cũng không phải phí công làm lụng, càng không cần khổ cực đi trồng trọt.”
Mọi người trợn mắt há mồm.
Sưởng đế hỏi: “Trong trầm tiên mộng muốn gì là có nấy?”
“Đúng vậy. Mọi suy nghĩ trong nội tâm đều có thể thực hiện được. Nhà cửa cao sang, sơn hào hải vị, vàng bạc châu báu, công danh lợi lộc, thê thiếp xinh đẹp, nhân duyên mỹ mãn.”
Mi Vũ nhíu chặt mày: “Nhưng mà, thứ trong mộng thì làm sao có thể coi là thật?”
Ngài ta cười nhìn nàng: “Ở trong mộng ngươi sẽ cảm thấy tất cả đều là thật.”
“Tất cả đều chỉ là hư ảo.”
“Càng hư ảo càng diễm lệ, càng khiến người ta trầm mê.” Nụ cười và giọng nói của ngài ta cũng nhuốm màu hư ảo, âm thanh mơ hồ êm ái, dường như có thể đầu độc người ta.
Mi Vũ lắc đầu: “Lý luận của Quốc vương ta không tán thành. Thật giả đối lập nhau, hư ảo chung quy mãi mãi không thể trở thành sự thật.”
“Ảo hay thật thì cũng chỉ như một giấc mộng cuộc đời, ai có thể phân rõ?” Ngài ta mỉm cười, trong mắt hiện lên sự mờ mịt mà say mê, như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước.
Sưởng đế cắt ngang cuộc bàn luận của hai người, hỏi: “Có thể để trẫm xem trầm tiên mộng một chút không?”
Quốc vương Phù Sơ chỉ đầu tường Phượng Nhã đài: “Đó chính là trầm tiên mộng.”
Thì ra loài cây đỏ rực này chính là trầm tiên mộng, ta tưởng thứ quốc bảo như thế phải giấu kĩ không lộ, vạn không thể ngờ lại được trồng khắp nơi thế này. Nhưng ngẫm lại cũng có thể hiểu được, người người nơi này đều lấy mộng mà sống, trầm tiên mộng đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Sưởng đế tỏ ra kinh ngạc: “Đó là trầm tiên mộng? Sao không ngửi thấy mùi gì?”
“Hoa này đêm xuống mở nở rộ tỏa hương.”
“Có thể tặng trẫm mấy cây không?”
Quốc vương Phù Sơ cười không phải(*): “Không phải tiểu vương không chịu, chỉ có điều hoa này nếu rời khỏi Phù Sơ sẽ chết.”
(*) Không phải: Lòng bất an, cảm thấy đối xử với người khác không phải, ý nhẹ hơn “áy náy” một chút.
Sưởng đế ồ lên, thản nhiên, “Vậy thì tặng trẫm hai con Mộng Mô?”
Sắc mặt Quốc vương Phù Sơ càng áy náy: “Mộng Mô chỉ thích ăn mộng đẹp, nếu tặng cho bệ hạ nó sẽ không có đủ mộng đẹp để ăn, cuối cùng sẽ đói chết.”
Sưởng đế không vui: “Quốc chủ làm sao biết trẫm không có mộng đẹp để cho nó ăn?”
Quốc vương Phù Sơ cười nhàn nhạt: “Sống ở đời luôn có vô số phiền não, lo lắng, ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, đương nhiên sẽ không có nhiều mộng đẹp. Chỉ có dựa vào hương thơm của trầm tiên mộng để đi vào giấc mộng thì mới có thể có được mộng đẹp trần gian.”
“Trẫm không tin.”
“Bệ hạ nghỉ lại trên đảo một đêm sẽ biết tiểu vương có nói quá sự thật hay không.”
Sưởng đế cười thấp trầm, đứng dậy, “Có qua mà không có lại thì thật khiếm nhã, tối nay mời Quốc chủ lên thuyền rồng của trẫm dự tiệc, thưởng thức chút mỹ vị của thiên triều ta.”
Quốc vương Phù Sơ cũng không khách sáo từ chối, chắp tay đáp tạ: “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, tiểu vương ngưỡng mộ cảnh vật thiên triều đã lâu.”
Sưởng đế dẫn mọi người về lại thuyền, sai bảo Hướng Quân: “Chuẩn bị chu đáo dạ tiệc tối nay.”
Nắng chiều sắp lặn vào lòng biển, trên mặt biển xanh ngắt chỉ còn sót lại một vệt sáng dài, treo giữa biển và trời.
Dạ tiệc được tổ chức ở lầu ba của thuyền rồng.
Quốc vương Phù Sơ vẫn khoác mình trong bộ áo bào trắng rộng, đi cùng ngài ta là quốc sư của Phù Sơ và mấy thị vệ.
Và một thiếu nữ có ôm một chậu hoa trước ngực.
Nữ tử này mặc quần dài màu đỏ, sắc như nắng chiều, dung mạo mỹ lệ, càng nhìn càng đẹp. Nhưng tất cả vẻ đẹp của nàng ta cộng lại cũng không sánh bằng đóa hoa trước ngực nàng ta.
Trầm tiên mộng đen đã nở phân nửa, từng tầng cánh hoa tựa như tham muốn mở rộng trong đêm đen, nửa tỏ nửa mơ.
Sưởng đế hứng thú nhìn chậu hoa: “Quả là một đóa kỳ hoa.”
Quốc vương Phù Sơ chắp tay đáp: “Tiểu vương cố ý mang tới để tối nay bệ hạ có một giấc mộng đẹp.”
Sưởng đế cười qua xoang mũi: “Trẫm không có hứng thú với những thứ hư ảo, thứ trẫm muỗn là những thứ có thể nắm trong lòng tay, ví dụ như, viên dạ minh châu này chẳng hạn.” Sưởng đế giơ tay chỉ viên dạ minh châu treo trên xà lầu, đó là viên dạ minh châu Giao nhân kia ném tới chỗ Sưởng đế đêm nọ, lấp lánh sáng ngời.
“Hoặc như những cao lương mỹ vị này, có thể hưởng dụng thỏa thích mà không cần đến việc phải tự an ủi bằng ảo tưởng ở trong mộng.” Sưởng đế lại chỉ vào những món ngon đầy bàn, ống áo phất một cái, nụ cười tự đắc mang đầy ý châm chọc.
“Hoặc như những binh lính thiết giáp này, có thể mở rộng biên giới lãnh thổ, tung hoành thiên hạ.” Sưởng đế lại chỉ vào Nguyên Chiêu, Hướng Quân, Liên Duy và các tướng sĩ, vẻ mặt càng thêm kiêu căng tự phụ.
“Hoặc như nữa là những mỹ nữ dung mạo như trăng này, có thể thật sự chạm vào, ôm lấy.” Sưởng đế đột nhiên vươn tay kéo Mi Vũ vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng, tựa như đang giám định và thưởng thức một đóa hoa hiếm có trên đời, một bảo vật vô cùng trân quý.
“Ngươi xem, da dẻ nàng ta trắng mịn cỡ nào, ngay cả dạ minh châu cũng không được sáng đẹp sánh bằng. Còn đôi mắt sáng này, quyến rũ như sóng xuân, khiến ngươi chỉ muốn đắm chìm.”
Sắc mặt Mi Vũ kịch biến, cứng đờ tại chỗ.
Tim ta nảy lên, hắn định làm gì?
Sưởng đế quay đầu cười: “Trong mộng của ngươi cũng có những nữ tử quyến rũ, xinh đẹp như thế này ư?”
Quốc vương Phù Sơ đáp: “Có.”
Sưởng đế cười khẽ, hỏi: “Có thể ôm nàng, hôn nàng, có thể khiến nàng sinh con dưỡng cái cho ngươi?”
Quốc vương Phù Sơ không trả lời.
Sưởng đế cười hả hê: “Ngươi xem, đây chính là điểm khác nhau giữa hư ảo và chân thực. Nếu trẫm đem nàng ta tặng cho ngươi, ngươi sẽ tiếp tục hoang tưởng ở trong mộng hay là yêu thương con người tồn tại chân thật này?”
Quốc vương Phù Sơ nhìn Mi Vũ, trong mắt toát lên vẻ ái mộ: “Nữ tử mỹ lệ thế này tiểu vương đương nhiên sẽ yêu mến như trân bảo.”
“Vậy trẫm tặng nàng ta cho ngươi, có phải ngươi sẽ có thể vứt bỏ trầm tiên mộng?” Giọng của Sưởng đế đầy khiêu khích mê hoặc.
Sắc mặt của Mi Vũ trắng bệch trong nháy mắt.
Ngực ta nảy điên cuồng, hắn định đẩy Mi Vũ cho Quốc vương Phù Sơ ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.