Chương 47
Thị Kim
11/07/2016
Thời gian trôi qua
từng chút từng chút một, chiều, nắng gắt tỏa khắp bốn phía, rọi xuống
mặt biển, sóng vỗ lấp lánh như dải vàng.
Cả người Mi Vũ chìm trong làn sáng mờ. Suốt ngày nay nàng đều ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào dải bờ xanh ngắt Vũ Nhân quốc kia, tà váy đỏ phập phồng trong gió biển, tựa như một con bướm mong manh trong bóng chiều bồi hồi không biết về chốn nào.
Ta biết nàng đang lo lắng cho Nguyên Chiêu. Ta cũng lo lắng không kém nàng chút nào.
Lúc ở cùng Dung Sâm ta không cảm nhận được có chàng bên cạnh đối với ta ý nghĩa cỡ nào, giờ này không có chàng ở đây mới đột nhiên phát giác ra, chàng đã bất tri bất giác trở thành chỗ dựa tinh thần của ta. Không có chàng bên cạnh, tâm thần ta không yên, tư tưởng không tập trung nổi, tựa như sáu hồn bảy phách đã theo chàng đến Vũ Nhân quốc, ở lại chỗ này chẳng qua chỉ là một cái xác.
Ta chưa bao giờ nóng ruột nóng gan như lúc này. Ta rất hối hận vì đã không đi cùng với chàng, cho dùng phải cải trang dịch dung thì đã sao, còn hơn đợi chờ khổ sở dày vò như thế này, một ngày mà như một năm.
Hoàng hôn như một chiếc lưới khổng lồ từ từ chụp xuống, từ từ bao phủ khắp bốn bề.
Tất cả mọi người trên thuyền đều khá im lặng, không khí bất an lo lắng vô hình ngập tràn khắp bóng chiều.
Mi Vũ nắm chặt hai tay, lo lắng không yên. Ta dối lòng an ủi nàng, dự cảm xấu theo bóng hoàng hôn buông xuống càng lúc càng tăng.
Thu mua tiếp tế, yết kiến hoàng đế sẽ không cần thời gian lâu như vậy. Hoặc là Nguyên Chiêu đã xảy ra chuyện, hoặc là Dung Sâm đã xảy ra chuyện, nhưng cả hai người ta đều không muốn ai xảy ra bất cứ chuyện gì.
Dung Sâm từng nói người Vũ Nhân rất lương thiện, cho nên lúc đầu ta cũng không lo lắng, nhưng giờ này khắc này, theo thời gian dần trôi, những suy đoán xấu cứ quanh quẩn trong đầu ta, không thể xua đi nổi.
Ta cuối cùng cũng cảm nhận được mùi vị trông mong mòn mỏi là như thế nào. Vào lúc nắng chiều sắp tắt hẳn, cuối cùng cũng có bóng dáng một chiếc thuyền xuất hiện trên mặt biển, nhưng đó không phải là thuyền Nguyên Chiêu ngồi.
Con thuyền kia theo gió vượt sóng mà đến, trên cánh buồm giương cao có thêu một con rồng nhe nanh múa vuốt, như đang cưỡi mây đạp gió mà bay.
Hoàng hôn tựa như đột nhiên bị đẩy ra một mảng, mặt biển như lại sáng lên.
Qua một lát, Hướng Quân dẫn đầu mấy trăm lính Ngự Lâm võ trang đầy đủ đứng ở đầu thuyền. Thuyền rồng lập tức rơi vào trạng thái đề phòng nghiêm ngặt.
Boong thuyền hoàn toàn tĩnh lặng.
Thuyền kia càng đến gần, không khí trên thuyền càng căng thẳng.
Trên mũi thuyền kia có một Vũ nhân đứng đầu, đón gió biển, đôi cánh trên lưng hắn phập phồng giang rộng, tựa như có thể đạp gió bay lên bất cứ lúc nào.
Những thủy thủ lái thuyền cũng đều là Vũ nhân. Lo lắng trong lòng ta càng tăng cao, Mi Vũ túm chặt tay áo ta, ngón tay lạnh lẽo.
Thuyền kia dừng trước mặt thuyền rồng.
Hướng Quân lập tức quát lên: “Nếu có dị động, nghe ta hiệu lệnh.”
Vũ nhân đầu thuyền đằng không bay lên, đôi cánh như chim đại bàng rơi xuống boong thuyền.
Hướng Quân ra lệnh một tiếng, vô số trường mâu lợi kiếm chĩa về phía người đó, vây hắn ở giữa.
Người đó cũng không sợ hãi, đôi con mắt màu nâu bình tĩnh nhìn Hướng Quân: “Ta muốn gặp Quốc vương của các người.”
Sưởng đế đã từ trên gác lái đi xuống.
Hắn bước từng bước trên boong thuyền, Ngự Lâm quân sau lưng như lâm đại định, bao tròn phòng thủ bên hắn.
“Thần Uy tướng quân và Viễn tuần sử Dung Sâm của trẫm đâu?”
Vũ nhân đó khom lưng thi lễ, cất cao giọng nói: “Hai vị ấy đang ở trong hoàng cung làm khách, lông tóc không tổn. Tại hạ là Vũ nhân hầu Viêm Thiên Minh, phụng lệnh Quốc vương tới thỉnh một người.”
“Làm khách?” Sưởng đế hừ lạnh: “Trẫm nghe nói quốc dân Vũ Nhân lương thiện ôn hòa, vậy nên mới ra lệnh cho hai người họ đi mua chút tiếp tế, Quốc vương quý quốc vô cớ tạm giữ họ lại là đạo lý gì?”
“Quốc vương chúng ta không hề có ác ý, chỉ cần bệ hạ để ta đưa đi một người, Quốc vương ta sẽ để hai vị đại nhân kia trở lại, thêm dâng tặng ngàn gánh lương thực.”
Ánh mắt Sưởng đế quét một vòng qua những người trên thuyền, hỏi: “Ai?”
Viêm Thiên Minh lấy từ trong ngực ra một bức họa.
Nhìn cuộn tranh quen thuộc ấy, ta đột nhiên cả kinh.
Đó là bức họa ta đã tặng cho Mị Sinh.
Ngón tay hắn khẽ động, mở bức họa ra.
Nắng chiều nghiêng theo, gốc đào trong tranh được nắng mờ nhuộm màu vô cùng tươi đẹp, cùng họa lên mặt mày xinh đẹp của nữ tử trong tranh, cùng nhau tỏa sáng.
Tất cả mọi người trên thuyền đều nhìn về phía ta, Dung Sâm bút pháp thần kì, bất kì ai đều nhìn ra nữ tử trong bức tranh kia chính là ta.
Sưởng đế nheo mắt, ánh mắt nhìn ta không rõ ra sao.
Tim ta đập nhanh hơn, theo bản năng nắm chặt tay, cố giữ bình tĩnh.
Bức họa này sao lại rơi vào tay Quốc vương Vũ Nhân quốc? Sao ngài ta lại muốn gặp ta? Thời gian lơ lửng, nghi vấn chồng chất không có lấy một đầu mối.
Sưởng đế chắp tay đi vài bước, tựa như đang suy tư.
Sau một lúc lâu, hắn nghiêng đầu hỏi Viêm Thiên Minh: “Quốc vương Vũ Nhân nói lời có giữ lời?”
“Đương nhiên. Nghìn gánh lương thực và nước uống đã mang sẵn trên thuyền. Bệ hạ có thể phái người sang kiểm tra.”
Sưởng đế quay qua Hướng Quân khẽ gật đầu. Hướng Quân liền dẫn người leo lên chiếc thuyền kia, một lát sau đã trở lại.
“Đúng là có một nghìn gánh lương thực và một trăm túi da trâu đựng đầy nước.”
Lông mày Sưởng đế thoáng giãn ra, sắc mặt cũng tốt hơn.
Viêm Thiên Minh nói: “Bệ hạ yên tâm, Quốc vương ta tuyệt đối sẽ không tổn thương vị cô nương này, chỉ muốn mời nàng qua gặp một lần thôi.”
Sưởng đế nghĩ ngợi chốc lát, đoạn nghiêng người cười: “Đã vậy, ngươi dẫn nàng ta đi đi.”
Mi Vũ nghe vậy quýnh lên: “Bệ hạ, nhỡ bọn họ làm gì Linh Lung…”
Sưởng đế liếc nàng một cái, nhìn về phía Viêm Thiên Minh, nói: “Lời nói quân tử đáng giá nghìn vàng, ta tin Quốc vương Vũ Nhân tuyệt sẽ không nuốt lời. Gặp nàng ta rồi, các người hãy nhanh chóng để Thần Uy tướng quân và Viễn tuần sử của chúng ta về. Chúng ta đối với quý quốc không hề có ác ý, chỉ vô tình đi qua, không hề có ý quấy rầy, càng không muốn xảy ra phân tranh gì.”
Viêm Thiên Minh gật đầu, thu hồi bức họa.
Mi Vũ vội la lên: “Linh Lung, tỷ đừng đi.”
Ta thở dài cười khổ, trong lòng biết rõ không đi không được, trong mắt Sưởng đế, Dung Sâm và Nguyên Chiêu chắc chắn quan trọng hơn ta gắp trăm lần.
Viêm Thiên Minh bước tới trước mặt ta, đột nhiên quỳ một chân xuống: “Mời cô nương theo ta đi gặp Quốc vương.”
Hắn hô một tiếng, hai chiếc cánh trên lưng mở rộng, lông vũ ánh vàng tỏa sáng rực rỡ trong ánh hào quang.
Ta ngạc nhiên lùi về sau một bước, thầm giật mình, hắn muốn cõng ta bay?
“Cô nương bám chắc vào.” Hắn vươn tay kéo ta lên lưng, ta cuống quýt đỡ lấy đầu vai hắn.
Mi Vũ khẽ hô lên: “Linh Lung, tỷ cẩn thận.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bay vút lên không, tiếng gióng gào thét bên tai, cánh chim đập liên tục, ta đã đang ở giữa không trung.
Ta hơi sợ hãi, lại hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ta được bay, lại là ngồi trên lưng người khác.
Hắn bay về phía trời chiều rơi xuống mặt biển, dải xanh ngắt kia đã tan ra trong bóng chiều, hóa thành một vệt đen.
Thuyền rồng cách ta ngày càng xa, dần dần chỉ còn là một chấm đen trên mặt biển. Phía trước xuất hiện ánh sáng lưa thưa, dần dần rõ tỏ, trăng sáng mê mông, đèn hoa rực rỡ, đây là một đô thành náo nhiệt.
Hắn bay về phía một chỗ đài cao, đó là nơi ánh đèn chói lọi nhất, cả một dải san hô đỏ treo đầy dạ minh châu, tựa như cái cây nở đầy trân châu. Nước chảy róc rách, hương suối trong thoảng qua còn có hương rượu nhàn nhạt. Nơi đây như cung đình tiên cảnh, đình đài lầu gác, lộng lẫy tráng lệ, vốn nên là nơi sênh ca man vũ, thế mà lại chìm trong tĩnh lặng lạ kỳ.
Ta cho rằng nơi đây không nên là như thế này, đáng ra phải có đàn nhạc du dương, đáng ra phải có ca vang múa rộn, nhưng cung thất lộng lẫy vô song này lại chốn chốn toát ra vẻ hiu quạnh.
Viêm Thiên Minh nhẹ nhàng đáp xuống thềm son, đặt ta xuống: “Cô nương, Quốc vương ở trong.”
Hắn cúi người lui đi, bóng đêm như biển sâu, vô biên bất tận.
Cửa cung đỏ son trước mặt đã mở rộng, bên trong đặt rất nhiều ngọn đèn hoa sen, lần lượt uốn lượn dần lên trên nền đất vàng, đóa cuối cùng nở rộ dưới chân một người.
Đó là một nam nhân anh vĩ cao quý, tuổi khoảng ba mươi. Ngài ta chính là Quốc vương Vũ Nhân?
Cánh chim vàng óng khép trên lưng ngài ta, trong ánh nến, nó lấp lánh kim quang.
Ngài ta đứng trong ánh sáng rực ngời, trên người hội tụ tất cả tia sáng, nhưng lại trông vô cùng tịch mịch.
Cách một khoảng cách không xa, ta nhìn vào đôi mắt màu nâu kia. Khoảnh khắc hắn nhìn thấy ta, đôi mắt vốn là vắng lặng hiu quạnh bỗng như đột nhiên rơi vào sao Hỏa, bừng lên hai ngọn lửa rực nóng.
Ánh mắt sáng như sao thần ấy như một thanh kiếm bén, phá không mà đến, xuyên thẳng qua lồng ngực của ta.
Ta ngơ ngác nhìn hắn, lòng không hiểu sao chợt thoáng qua một cảm giác rất đỗi lạ kỳ, dường như, ta biết hắn.
Hắn mơ màng bước lại gần ta, từng đóa từng đóa hoa sen nở rộ dưới gót chân hắn. Rõ ràng là con người cao lớn khôi vĩ như thế, dưới chân lại không có lấy một tiếng động, tựa như âm thanh của bước chân sẽ phá tan giấc mộng của hắn.
Hắn đứng trước mặt ta, nhìn ta chăm chú, trong mắt dồn dập sóng nước, tựa như nói mê, một câu vui buồn lẫn lộn: “Linh Lung, cuối cùng nàng đã trở lại.”
Cả người Mi Vũ chìm trong làn sáng mờ. Suốt ngày nay nàng đều ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào dải bờ xanh ngắt Vũ Nhân quốc kia, tà váy đỏ phập phồng trong gió biển, tựa như một con bướm mong manh trong bóng chiều bồi hồi không biết về chốn nào.
Ta biết nàng đang lo lắng cho Nguyên Chiêu. Ta cũng lo lắng không kém nàng chút nào.
Lúc ở cùng Dung Sâm ta không cảm nhận được có chàng bên cạnh đối với ta ý nghĩa cỡ nào, giờ này không có chàng ở đây mới đột nhiên phát giác ra, chàng đã bất tri bất giác trở thành chỗ dựa tinh thần của ta. Không có chàng bên cạnh, tâm thần ta không yên, tư tưởng không tập trung nổi, tựa như sáu hồn bảy phách đã theo chàng đến Vũ Nhân quốc, ở lại chỗ này chẳng qua chỉ là một cái xác.
Ta chưa bao giờ nóng ruột nóng gan như lúc này. Ta rất hối hận vì đã không đi cùng với chàng, cho dùng phải cải trang dịch dung thì đã sao, còn hơn đợi chờ khổ sở dày vò như thế này, một ngày mà như một năm.
Hoàng hôn như một chiếc lưới khổng lồ từ từ chụp xuống, từ từ bao phủ khắp bốn bề.
Tất cả mọi người trên thuyền đều khá im lặng, không khí bất an lo lắng vô hình ngập tràn khắp bóng chiều.
Mi Vũ nắm chặt hai tay, lo lắng không yên. Ta dối lòng an ủi nàng, dự cảm xấu theo bóng hoàng hôn buông xuống càng lúc càng tăng.
Thu mua tiếp tế, yết kiến hoàng đế sẽ không cần thời gian lâu như vậy. Hoặc là Nguyên Chiêu đã xảy ra chuyện, hoặc là Dung Sâm đã xảy ra chuyện, nhưng cả hai người ta đều không muốn ai xảy ra bất cứ chuyện gì.
Dung Sâm từng nói người Vũ Nhân rất lương thiện, cho nên lúc đầu ta cũng không lo lắng, nhưng giờ này khắc này, theo thời gian dần trôi, những suy đoán xấu cứ quanh quẩn trong đầu ta, không thể xua đi nổi.
Ta cuối cùng cũng cảm nhận được mùi vị trông mong mòn mỏi là như thế nào. Vào lúc nắng chiều sắp tắt hẳn, cuối cùng cũng có bóng dáng một chiếc thuyền xuất hiện trên mặt biển, nhưng đó không phải là thuyền Nguyên Chiêu ngồi.
Con thuyền kia theo gió vượt sóng mà đến, trên cánh buồm giương cao có thêu một con rồng nhe nanh múa vuốt, như đang cưỡi mây đạp gió mà bay.
Hoàng hôn tựa như đột nhiên bị đẩy ra một mảng, mặt biển như lại sáng lên.
Qua một lát, Hướng Quân dẫn đầu mấy trăm lính Ngự Lâm võ trang đầy đủ đứng ở đầu thuyền. Thuyền rồng lập tức rơi vào trạng thái đề phòng nghiêm ngặt.
Boong thuyền hoàn toàn tĩnh lặng.
Thuyền kia càng đến gần, không khí trên thuyền càng căng thẳng.
Trên mũi thuyền kia có một Vũ nhân đứng đầu, đón gió biển, đôi cánh trên lưng hắn phập phồng giang rộng, tựa như có thể đạp gió bay lên bất cứ lúc nào.
Những thủy thủ lái thuyền cũng đều là Vũ nhân. Lo lắng trong lòng ta càng tăng cao, Mi Vũ túm chặt tay áo ta, ngón tay lạnh lẽo.
Thuyền kia dừng trước mặt thuyền rồng.
Hướng Quân lập tức quát lên: “Nếu có dị động, nghe ta hiệu lệnh.”
Vũ nhân đầu thuyền đằng không bay lên, đôi cánh như chim đại bàng rơi xuống boong thuyền.
Hướng Quân ra lệnh một tiếng, vô số trường mâu lợi kiếm chĩa về phía người đó, vây hắn ở giữa.
Người đó cũng không sợ hãi, đôi con mắt màu nâu bình tĩnh nhìn Hướng Quân: “Ta muốn gặp Quốc vương của các người.”
Sưởng đế đã từ trên gác lái đi xuống.
Hắn bước từng bước trên boong thuyền, Ngự Lâm quân sau lưng như lâm đại định, bao tròn phòng thủ bên hắn.
“Thần Uy tướng quân và Viễn tuần sử Dung Sâm của trẫm đâu?”
Vũ nhân đó khom lưng thi lễ, cất cao giọng nói: “Hai vị ấy đang ở trong hoàng cung làm khách, lông tóc không tổn. Tại hạ là Vũ nhân hầu Viêm Thiên Minh, phụng lệnh Quốc vương tới thỉnh một người.”
“Làm khách?” Sưởng đế hừ lạnh: “Trẫm nghe nói quốc dân Vũ Nhân lương thiện ôn hòa, vậy nên mới ra lệnh cho hai người họ đi mua chút tiếp tế, Quốc vương quý quốc vô cớ tạm giữ họ lại là đạo lý gì?”
“Quốc vương chúng ta không hề có ác ý, chỉ cần bệ hạ để ta đưa đi một người, Quốc vương ta sẽ để hai vị đại nhân kia trở lại, thêm dâng tặng ngàn gánh lương thực.”
Ánh mắt Sưởng đế quét một vòng qua những người trên thuyền, hỏi: “Ai?”
Viêm Thiên Minh lấy từ trong ngực ra một bức họa.
Nhìn cuộn tranh quen thuộc ấy, ta đột nhiên cả kinh.
Đó là bức họa ta đã tặng cho Mị Sinh.
Ngón tay hắn khẽ động, mở bức họa ra.
Nắng chiều nghiêng theo, gốc đào trong tranh được nắng mờ nhuộm màu vô cùng tươi đẹp, cùng họa lên mặt mày xinh đẹp của nữ tử trong tranh, cùng nhau tỏa sáng.
Tất cả mọi người trên thuyền đều nhìn về phía ta, Dung Sâm bút pháp thần kì, bất kì ai đều nhìn ra nữ tử trong bức tranh kia chính là ta.
Sưởng đế nheo mắt, ánh mắt nhìn ta không rõ ra sao.
Tim ta đập nhanh hơn, theo bản năng nắm chặt tay, cố giữ bình tĩnh.
Bức họa này sao lại rơi vào tay Quốc vương Vũ Nhân quốc? Sao ngài ta lại muốn gặp ta? Thời gian lơ lửng, nghi vấn chồng chất không có lấy một đầu mối.
Sưởng đế chắp tay đi vài bước, tựa như đang suy tư.
Sau một lúc lâu, hắn nghiêng đầu hỏi Viêm Thiên Minh: “Quốc vương Vũ Nhân nói lời có giữ lời?”
“Đương nhiên. Nghìn gánh lương thực và nước uống đã mang sẵn trên thuyền. Bệ hạ có thể phái người sang kiểm tra.”
Sưởng đế quay qua Hướng Quân khẽ gật đầu. Hướng Quân liền dẫn người leo lên chiếc thuyền kia, một lát sau đã trở lại.
“Đúng là có một nghìn gánh lương thực và một trăm túi da trâu đựng đầy nước.”
Lông mày Sưởng đế thoáng giãn ra, sắc mặt cũng tốt hơn.
Viêm Thiên Minh nói: “Bệ hạ yên tâm, Quốc vương ta tuyệt đối sẽ không tổn thương vị cô nương này, chỉ muốn mời nàng qua gặp một lần thôi.”
Sưởng đế nghĩ ngợi chốc lát, đoạn nghiêng người cười: “Đã vậy, ngươi dẫn nàng ta đi đi.”
Mi Vũ nghe vậy quýnh lên: “Bệ hạ, nhỡ bọn họ làm gì Linh Lung…”
Sưởng đế liếc nàng một cái, nhìn về phía Viêm Thiên Minh, nói: “Lời nói quân tử đáng giá nghìn vàng, ta tin Quốc vương Vũ Nhân tuyệt sẽ không nuốt lời. Gặp nàng ta rồi, các người hãy nhanh chóng để Thần Uy tướng quân và Viễn tuần sử của chúng ta về. Chúng ta đối với quý quốc không hề có ác ý, chỉ vô tình đi qua, không hề có ý quấy rầy, càng không muốn xảy ra phân tranh gì.”
Viêm Thiên Minh gật đầu, thu hồi bức họa.
Mi Vũ vội la lên: “Linh Lung, tỷ đừng đi.”
Ta thở dài cười khổ, trong lòng biết rõ không đi không được, trong mắt Sưởng đế, Dung Sâm và Nguyên Chiêu chắc chắn quan trọng hơn ta gắp trăm lần.
Viêm Thiên Minh bước tới trước mặt ta, đột nhiên quỳ một chân xuống: “Mời cô nương theo ta đi gặp Quốc vương.”
Hắn hô một tiếng, hai chiếc cánh trên lưng mở rộng, lông vũ ánh vàng tỏa sáng rực rỡ trong ánh hào quang.
Ta ngạc nhiên lùi về sau một bước, thầm giật mình, hắn muốn cõng ta bay?
“Cô nương bám chắc vào.” Hắn vươn tay kéo ta lên lưng, ta cuống quýt đỡ lấy đầu vai hắn.
Mi Vũ khẽ hô lên: “Linh Lung, tỷ cẩn thận.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bay vút lên không, tiếng gióng gào thét bên tai, cánh chim đập liên tục, ta đã đang ở giữa không trung.
Ta hơi sợ hãi, lại hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ta được bay, lại là ngồi trên lưng người khác.
Hắn bay về phía trời chiều rơi xuống mặt biển, dải xanh ngắt kia đã tan ra trong bóng chiều, hóa thành một vệt đen.
Thuyền rồng cách ta ngày càng xa, dần dần chỉ còn là một chấm đen trên mặt biển. Phía trước xuất hiện ánh sáng lưa thưa, dần dần rõ tỏ, trăng sáng mê mông, đèn hoa rực rỡ, đây là một đô thành náo nhiệt.
Hắn bay về phía một chỗ đài cao, đó là nơi ánh đèn chói lọi nhất, cả một dải san hô đỏ treo đầy dạ minh châu, tựa như cái cây nở đầy trân châu. Nước chảy róc rách, hương suối trong thoảng qua còn có hương rượu nhàn nhạt. Nơi đây như cung đình tiên cảnh, đình đài lầu gác, lộng lẫy tráng lệ, vốn nên là nơi sênh ca man vũ, thế mà lại chìm trong tĩnh lặng lạ kỳ.
Ta cho rằng nơi đây không nên là như thế này, đáng ra phải có đàn nhạc du dương, đáng ra phải có ca vang múa rộn, nhưng cung thất lộng lẫy vô song này lại chốn chốn toát ra vẻ hiu quạnh.
Viêm Thiên Minh nhẹ nhàng đáp xuống thềm son, đặt ta xuống: “Cô nương, Quốc vương ở trong.”
Hắn cúi người lui đi, bóng đêm như biển sâu, vô biên bất tận.
Cửa cung đỏ son trước mặt đã mở rộng, bên trong đặt rất nhiều ngọn đèn hoa sen, lần lượt uốn lượn dần lên trên nền đất vàng, đóa cuối cùng nở rộ dưới chân một người.
Đó là một nam nhân anh vĩ cao quý, tuổi khoảng ba mươi. Ngài ta chính là Quốc vương Vũ Nhân?
Cánh chim vàng óng khép trên lưng ngài ta, trong ánh nến, nó lấp lánh kim quang.
Ngài ta đứng trong ánh sáng rực ngời, trên người hội tụ tất cả tia sáng, nhưng lại trông vô cùng tịch mịch.
Cách một khoảng cách không xa, ta nhìn vào đôi mắt màu nâu kia. Khoảnh khắc hắn nhìn thấy ta, đôi mắt vốn là vắng lặng hiu quạnh bỗng như đột nhiên rơi vào sao Hỏa, bừng lên hai ngọn lửa rực nóng.
Ánh mắt sáng như sao thần ấy như một thanh kiếm bén, phá không mà đến, xuyên thẳng qua lồng ngực của ta.
Ta ngơ ngác nhìn hắn, lòng không hiểu sao chợt thoáng qua một cảm giác rất đỗi lạ kỳ, dường như, ta biết hắn.
Hắn mơ màng bước lại gần ta, từng đóa từng đóa hoa sen nở rộ dưới gót chân hắn. Rõ ràng là con người cao lớn khôi vĩ như thế, dưới chân lại không có lấy một tiếng động, tựa như âm thanh của bước chân sẽ phá tan giấc mộng của hắn.
Hắn đứng trước mặt ta, nhìn ta chăm chú, trong mắt dồn dập sóng nước, tựa như nói mê, một câu vui buồn lẫn lộn: “Linh Lung, cuối cùng nàng đã trở lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.