Chương 21: Hôn Sự Lý Nguyệt Bình Không Thành
Hoa Bỉ Ngạn
26/11/2024
Lý Nguyệt Mai đi vào tới cửa nhìn thấy mặt Ngọc Tú như mèo liền hoảng sợ, vội hỏi: "Ngọc Tú tỷ, mặt tỷ làm sao vậy?"
Ngọc Tú đem chuyện ngày hôm qua mình nói với mọi người nói lại một lần nữa.
Nàng không phải đề phòng Lý Nguyệt Mai, nàng sợ nói ra sự thật tâm hồn đơn thuần của đứa trẻ bị dọa.
Lý Nguyệt Mai nghe xong cắn răng dậm chân, tức giận nói: "Đồ yêu tinh hại người! Nàng ấy khẳng định cố ý hại tỷ té ngã rồi một mình trở về."
Ngọc Tú cười cười, nói: "Muội vừa rồi nói việc hôn sự nàng ấy không thành là sao?"
Lý Nguyệt Mai đem ghế ngồi ở bên cạnh nàng bộ dạng nghiêm túc, nói: "Vừa rồi nương muội kêu muội đưa đồ cho nhà đại bá, vừa lúc nghe thấy tam đường tẩu của muội nói nhà mẹ đẻ của tẩu tử tiện thể nhắn lại nói gia đình người miền núi kia cảm thấy Lý Nguyệt Bình tuổi quá nhỏ không thể cưới được.
Như vậy thì cũng thôi đi, tam đường tẩu còn cố tình lắm miệng nói nhà kia không phải ngại nàng ấy tuổi còn nhỏ mà rõ ràng là thấy Lý Nguyệt Bình không hiểu chuyện nháo đến quá khó coi mới lấy tuổi còn nhỏ làm lí do!"
Ngọc Tú nghe xong, càng thêm cảm thấy người nhà bọn hỏ ở chung không hoà thuận.
Lý Nguyệt Mai nói tiếp: "Lời này muội không thể không nói, đại bá nương của muội toàn đem tiền để trong mắt, ai không biết bà chỉ cho Lý Nguyệt Bình tám lượng sính lễ, tính lấy tiền nhà trai cho con thành hôn nên nghe nói nhà kia không đồng ý đã tức n.g.ự.c dậm chân chỉ trời mắng đất.
Lại nghe tam đường tẩu nói Lý Nguyệt Bình không đem được tám lượng bạc về lập tức lấy cây chổi đánh gãy chân Lý Nguyệt Bình.
Người nhà bọn họ nháo loạn, còn có người đổ dầu thêm lửa, muội đi khuyên vài câu không cẩn thận còn bị đánh vài cái."
Lý Nguyệt Mai đáng thương mà vén tay áo lên lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn có mấy cái vệt đỏ, "Muội cũng không dám cho nương muội biết, bằng không bà lại nói muội ngốc."
Ngọc Tú đứng dậy cầm thuốc mỡ của mình hôm qua dùng, kéo tay nàng bôi cho nàng, một bên xoa một bên nói: "Muội nha, thấy chuyện như vậy không lo trốn đi mà ở đó khuyên can họ, thân thể muội nhỏ bé bị đánh sao chịu nổi.
Kiên nhẫn một chút, ta đem thuốc xoa lên qua hai ngày thì sẽ đỡ đau."
Lý Nguyệt Mai chịu đựng đau, trong mắt chứa nước lấp lánh "Muội thấy nàng ấy đáng thương nhưng không nghĩ tới nàng ấy lại đáng ghét hại tỷ té ngã như vậy, về sau muội sẽ không bao giờ thương xót nàng ấy nữa."
Ngọc Tú đưa tay lên, cười nói: "Đúng là trẻ con."
Lý Nguyệt Mai nhíu nhíu mũi, trong chốc lát lại ngồi sát vào thấp giọng nói: "Ngọc Tú tỷ, chuyện Lý Bệnh Chốc Đầu tỷ nghe nói chưa?"
Ngọc Tú tay thoa thuốc, rũ mắt nhàn nhạt nói: "Nghe nói rồi."
Lý Nguyệt Mai không có phát hiện cái gì, tiếp tục nói: "Muội vừa mới đi qua nơi đó, trên mặt đất còn có máu.
Bọn họ đều nói Lý Bệnh Chốc Đầu đây là làm nhiều chuyện xấu nên bị báo ứng.
Cũng không biết là ai làm, xem bộ dáng trên người tên đó như là bị dã thú cào, chính là thấy chỗ kia......"
Nói đến đây, Lý Nguyệt Mai dừng một chút, sắc mặt có chút ngượng ngùng, "Thấy vết thương nơi đó lại như là bị đao cắt đi, cũng không biết Lý Bệnh Chốc Đầu chọc phải người nào, thoạt nhìn không giống việc người bình thường chúng ta làm."
Ngọc Tú nghe xong, chỉ nói: "Mặc kệ là ai, cái chuyện náo nhiệt này muội cũng không thể đi tìm hiểu nếu không lại đụng phải phiền toái."
Lý Nguyệt Mai vội nói: "Muội biết, đây đều là ở trên đường nghe người ta nói như vậy, Tam nhi và một đám tiểu hài tử đều đi nhìn nhưng muội không đi."
Nghe nàng nói tới Tam nhi, Ngọc Tú đột nhiên nhớ tới ngày ấy khi chia bánh gạo nếp thì Tam nhi có lén nói với nàng vài câu, nàng giật mình ngẩng đầu nhìn nhìn Lý Nguyệt Mai, nghiêm mặt nói: "Nguyệt Mai, mấy ngày hôm trước Tam nhi có nói với ta một chuyện ta tính nói cho muội nhưng vì muội đi sang nhà ngoại tối hôm qua mới trở về nên chuyện này cũng bị trì hoãn đến bây giờ."
Lý Nguyệt Mai nghe vậy ngồi thẳng người nói: "Chuyện gì a?"
Ngọc Tú vỗ vỗ tay nàng, nói: "Tam nhi nói lúc trước thấy Lý Nguyệt Bình ở trên đường cản Trương Tin lại không biết nói gì đó.
Nguyệt Mai, không phải ta hù dọa muội, nhưng muội phải cẩn thận Lý Nguyệt Bình, nàng ấy sinh ra trong nhà như vậy hiện tại đang muốn gả ra ngoài gấp đấy.
Nàng ấy ngăn Trương Tin lại, tính tình nàng ấy hoặc là nói bậy gì về muội, hoặc là......Là nàng ấy coi trọng Trương Tin, muốn cướp người từ muội."
Lý Nguyệt Mai nghe thấy những lời này tức giận đến mặt đỏ lên, run run môi nói: "Nàng ấy, nàng ấy không biết xấu hổ! Trương Tin đã cùng muội đính hôn rồi, nàng ấy sao lại có thể làm vậy chứ?"
"Nàng ấy nếu làm ra chuyện nửa đường cản người ta lại thì còn bận tâm đến thể diện sao? Người nhà muội, muội còn không hiểu nàng ấy sao?"
Lý Nguyệt Mai nghe xong lại có chút hoảng hốt không biết nghĩ đến cái gì sắc mặt trắng bệch, nhéo ngón tay chính mình lo sợ bất an nói: "Ngọc Tú tỷ, tỷ nói xem Trương Tin có thể hay không, có thể hay không......"
Ngọc Tú hỏi: "Muội cảm thấy hắn sẽ như vậy sao?"
Lý Nguyệt Mai nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu, nói thật nàng cùng Trương Tin cũng chưa gặp mặt nhiều nhưng trong lòng nàng tin hắn không phải người như vậy.
Bất quá, vẫn là có chút bất an, "Chính là, Lý Nguyệt Bình lớn lên xinh đẹp hơn muội, miệng cũng biết ăn nói hơn......"
Thấy nàng như vậy, Ngọc Tú có chút hối hận khi đem việc này nói ra, nhẹ nhàng vỗ tay nàng, nói: "Ai nói nàng ấy lớn lên đẹp hơn muội? Nàng ấy gầy trơ xương nhìn bộ dáng đáng thương vô cùng, giống như mười mấy năm qua không được ăn no, có cái gì mà tốt?"
Ngọc Tú cực kỳ nhát gan nhưng lại nói lời khó nghe như vậy an ủi, Lý Nguyệt Mai nghe xong lại thấy có chút an ủi.
Ngọc Tú thấy sắc mặt nàng đã tốt, lại nói: "Muội yên tâm, ta tin tưởng Trương Tin sẽ không bị bề ngoài nàng ấy lừa đâu, hơn nữa hắn đối với muội là có tình cảm nên muội đừng cứ không để ý tới tới hắn, lạnh nhạt với hắn quá."
Lý Nguyệt Mai nhớ tới mình lúc trước ra vẻ ghét bỏ Trương Tin, trong lòng lại hối hận gấp đến độ nắm tay Ngọc Tú, "Ngọc Tú tỷ, muội lúc trước kia luôn khó chịu khi thấy hắn, tỷ nói xem hắn có tức giận không?"
Ngọc Tú liền cười nói: "Nếu sợ hắn tức giận, còn không nhanh giành lại hắn đi?"
Lời này nếu lúc trước nói cho Lý Nguyệt Mai nghe khẳng định sẽ không làm, nhưng hiện tại lại ngoan ngoãn nghe theo nói: "Giành như thế nào?"
"Muội cũng không cần làm gì quá lên mà ngược lại nhìn lại mình chút, đừng có như đang vội vàng lấy lòng hắn.
Muội không phải từ nhà ngoại cầm chút thổ sản trở về sao, ta dạy cho muội một phương thức nấu muội trở về cẩn thận mà nấu nhờ người đưa sang nhà hắn, nhất định nhớ kêu người đưa đồ nói đây là do muội tự mình nấu."
Lý Nguyệt Mai gật đầu chạy nhanh, lại hỏi: "Làm như vậy được không? Muội có nên tự tay làm thêm cái túi tiền cho hắn?"
Ngọc Tú nhẹ điểm cái trán của nàng, cười nói: "Nha đầu ngốc, túi tiền lúc trước là muội lén đưa cho người ta trao lại cho nhau không ai biết sẽ cả.
Trước mắt là nhờ người quang minh chính đại đưa đến nhà hắn, muội để cái túi tiền ở bên trong để người ta thấy thì giống cái dạng gì? Không biết còn tưởng rằng muội đang vội vã muốn gả cho hắn!"
Lý Nguyệt Mai náo loạn đến mặt đỏ lên.
Cố Diệp Phi
Nàng trong lòng giấu không được chuyện lại được Ngọc Tú dạy liền không thể ở lại nữa, Ngọc Tú cũng không giữ nàng chuẩn bị tiễn nàng về.
Ngày thứ hai, Hạ Tri Hà cùng Lý Đại Trụ cũng mượn được xe bò đi vào trong huyện.
Buổi chiều, Lý Nguyệt Mai lại tới tìm Ngọc Tú, chỉ thấy trên mặt nàng ửng đỏ trong mắt sáng lấp lánh không giấu được sự vui sướng.
Ngọc Tú thấy nàng như vậy, liền biết sự tình đã thành "Thế nào? Hắn đã hồi âm chưa?"
"Rồi," Lý Nguyệt Mai đỏ mặt cúi đầu, nói: "Ngày hôm qua vừa lúc nhị ca ở nhà nên muội nhờ hắn đi, giữa trưa hôm nay nhà bọn họ liền tặng rất nhiều củ sen và cá nhà bọn họ nuôi sang đây." Nàng nói xong ngẩng đầu nhìn Ngọc Tú liếc mắt một cái, lại nhanh mà e lệ ngượng ngùng nói: "Hắn cũng tới nhà của muội."
Bộ dáng thẹn thùng như vậy quả thực trước đây chưa từng gặp, Ngọc Tú trong lòng buồn cười nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, sợ nàng xấu hổ muốn đào cái hố đem chính mình vùi vào đó.
"Thế nào, lúc này yên tâm chưa?"
Lý Nguyệt Mai gật gật đầu, "Cảm ơn Ngọc Tú tỷ, nếu không nhờ tỷ thì muội không biết nên làm cái gì bây giờ."
Ngọc Tú nói: "Muội cùng ta còn nói cảm tạ cái gì.
Bất quá, có chuyện ta cần muội giúp."
Lý Nguyệt Mai vội ngẩng đầu lên, nói: "Tỷ nói đi."
"Muội cũng biết, ta là bởi vì Lý Nguyệt Bình mới bị ngã nên ta không hiểu vì sao nàng ấy muốn hại ta như vậy.
Nếu ta muốn kêu nàng ấy ra hỏi nàng ấy nhất định là không dám tới.
Cho nên ta muốn muội đi sang nhà nàng ấy nói ra tin tức mấy ngày nữa Trương Tin sẽ tới gặp muội cho nàng ấy nghe, nếu còn có cái loại tâm tư đó nàng ấy nhất định sẽ tới để gặp Trương Tin, đến lúc đó ta chờ lúc không ai sẽ hỏi cho rõ mọi chuyện.
Không biết muội có nguyện ý giúp hay không?"
Lý Nguyệt Mai vội nói: "Này có là cái gì? Đợi chút nữa muột liền đi tìm nàng ấy."
Ngọc Tú cười nói: "Rất tốt, muội nhớ rõ mang chuyện Trương Tin cho muội đôi hoa tai nói ra cho nàng ấy m ghen ghét với muội."
Hai mắt Lý Nguyệt Mai phát sáng, cười xấu xa nói: "Được, nàng ấy làm ra chuyện như vậy lại không biết xấu hổ thì muội sẽ khiến cho nàng ấy tức c.h.ế.t luôn."
Chạng vạng, Lý Đại Trụ cùng Hạ Tri Hà về đến nhà, hai người mua rất nhiều đồ lại đi cả đường dài đã sớm đói bụng.
Ngọc Tú dùng ngó sen buổi chiều Lý Nguyệt Mai đưa tới nấu, ba người ăn đến sạch sẽ.
Thời điểm rửa chén, Hạ Tri Hà nói với Ngọc Tú: "Bọn g.i.ế.c người cướp tiền lúc trước đã bị bắt rồi."
Ngọc Tú hỏi: "Thật sao?" Nàng nhớ tới lời nói lúc trước của hai người giang hồ kia, lại hỏi: "Là đệ tử Thượng Thanh Tông ra tay sao?"
Hạ Tri Hà lắc đầu, "Không biết là ai, hôm nay ta ở trong huyện nghe bọn họ nói buổi sáng hôm trước đạo tặc kia bị trói treo ở cửa nha môn, nghe nói tay chân đều bị đánh gãy, mạng cũng xem như còn nửa nên không sợ lại đi hại người tiếp."
Ngọc Tú nghe xong gật gật đầu, nhìn chằm chằm trong bếp lửa một lát lại hỏi nương: "Cha tính khi nào lên núi ạ?"
Hạ Tri Hà nói: "Đi trước đông chí một hai ngày, không biết Lâm huynh đệ lúc đó có thể tới nhà chúng ta không để chuẩn bị đồ ăn."
Ngọc Tú gật đầu đồng ý, một đêm không nói chuyện..
Ngọc Tú đem chuyện ngày hôm qua mình nói với mọi người nói lại một lần nữa.
Nàng không phải đề phòng Lý Nguyệt Mai, nàng sợ nói ra sự thật tâm hồn đơn thuần của đứa trẻ bị dọa.
Lý Nguyệt Mai nghe xong cắn răng dậm chân, tức giận nói: "Đồ yêu tinh hại người! Nàng ấy khẳng định cố ý hại tỷ té ngã rồi một mình trở về."
Ngọc Tú cười cười, nói: "Muội vừa rồi nói việc hôn sự nàng ấy không thành là sao?"
Lý Nguyệt Mai đem ghế ngồi ở bên cạnh nàng bộ dạng nghiêm túc, nói: "Vừa rồi nương muội kêu muội đưa đồ cho nhà đại bá, vừa lúc nghe thấy tam đường tẩu của muội nói nhà mẹ đẻ của tẩu tử tiện thể nhắn lại nói gia đình người miền núi kia cảm thấy Lý Nguyệt Bình tuổi quá nhỏ không thể cưới được.
Như vậy thì cũng thôi đi, tam đường tẩu còn cố tình lắm miệng nói nhà kia không phải ngại nàng ấy tuổi còn nhỏ mà rõ ràng là thấy Lý Nguyệt Bình không hiểu chuyện nháo đến quá khó coi mới lấy tuổi còn nhỏ làm lí do!"
Ngọc Tú nghe xong, càng thêm cảm thấy người nhà bọn hỏ ở chung không hoà thuận.
Lý Nguyệt Mai nói tiếp: "Lời này muội không thể không nói, đại bá nương của muội toàn đem tiền để trong mắt, ai không biết bà chỉ cho Lý Nguyệt Bình tám lượng sính lễ, tính lấy tiền nhà trai cho con thành hôn nên nghe nói nhà kia không đồng ý đã tức n.g.ự.c dậm chân chỉ trời mắng đất.
Lại nghe tam đường tẩu nói Lý Nguyệt Bình không đem được tám lượng bạc về lập tức lấy cây chổi đánh gãy chân Lý Nguyệt Bình.
Người nhà bọn họ nháo loạn, còn có người đổ dầu thêm lửa, muội đi khuyên vài câu không cẩn thận còn bị đánh vài cái."
Lý Nguyệt Mai đáng thương mà vén tay áo lên lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn có mấy cái vệt đỏ, "Muội cũng không dám cho nương muội biết, bằng không bà lại nói muội ngốc."
Ngọc Tú đứng dậy cầm thuốc mỡ của mình hôm qua dùng, kéo tay nàng bôi cho nàng, một bên xoa một bên nói: "Muội nha, thấy chuyện như vậy không lo trốn đi mà ở đó khuyên can họ, thân thể muội nhỏ bé bị đánh sao chịu nổi.
Kiên nhẫn một chút, ta đem thuốc xoa lên qua hai ngày thì sẽ đỡ đau."
Lý Nguyệt Mai chịu đựng đau, trong mắt chứa nước lấp lánh "Muội thấy nàng ấy đáng thương nhưng không nghĩ tới nàng ấy lại đáng ghét hại tỷ té ngã như vậy, về sau muội sẽ không bao giờ thương xót nàng ấy nữa."
Ngọc Tú đưa tay lên, cười nói: "Đúng là trẻ con."
Lý Nguyệt Mai nhíu nhíu mũi, trong chốc lát lại ngồi sát vào thấp giọng nói: "Ngọc Tú tỷ, chuyện Lý Bệnh Chốc Đầu tỷ nghe nói chưa?"
Ngọc Tú tay thoa thuốc, rũ mắt nhàn nhạt nói: "Nghe nói rồi."
Lý Nguyệt Mai không có phát hiện cái gì, tiếp tục nói: "Muội vừa mới đi qua nơi đó, trên mặt đất còn có máu.
Bọn họ đều nói Lý Bệnh Chốc Đầu đây là làm nhiều chuyện xấu nên bị báo ứng.
Cũng không biết là ai làm, xem bộ dáng trên người tên đó như là bị dã thú cào, chính là thấy chỗ kia......"
Nói đến đây, Lý Nguyệt Mai dừng một chút, sắc mặt có chút ngượng ngùng, "Thấy vết thương nơi đó lại như là bị đao cắt đi, cũng không biết Lý Bệnh Chốc Đầu chọc phải người nào, thoạt nhìn không giống việc người bình thường chúng ta làm."
Ngọc Tú nghe xong, chỉ nói: "Mặc kệ là ai, cái chuyện náo nhiệt này muội cũng không thể đi tìm hiểu nếu không lại đụng phải phiền toái."
Lý Nguyệt Mai vội nói: "Muội biết, đây đều là ở trên đường nghe người ta nói như vậy, Tam nhi và một đám tiểu hài tử đều đi nhìn nhưng muội không đi."
Nghe nàng nói tới Tam nhi, Ngọc Tú đột nhiên nhớ tới ngày ấy khi chia bánh gạo nếp thì Tam nhi có lén nói với nàng vài câu, nàng giật mình ngẩng đầu nhìn nhìn Lý Nguyệt Mai, nghiêm mặt nói: "Nguyệt Mai, mấy ngày hôm trước Tam nhi có nói với ta một chuyện ta tính nói cho muội nhưng vì muội đi sang nhà ngoại tối hôm qua mới trở về nên chuyện này cũng bị trì hoãn đến bây giờ."
Lý Nguyệt Mai nghe vậy ngồi thẳng người nói: "Chuyện gì a?"
Ngọc Tú vỗ vỗ tay nàng, nói: "Tam nhi nói lúc trước thấy Lý Nguyệt Bình ở trên đường cản Trương Tin lại không biết nói gì đó.
Nguyệt Mai, không phải ta hù dọa muội, nhưng muội phải cẩn thận Lý Nguyệt Bình, nàng ấy sinh ra trong nhà như vậy hiện tại đang muốn gả ra ngoài gấp đấy.
Nàng ấy ngăn Trương Tin lại, tính tình nàng ấy hoặc là nói bậy gì về muội, hoặc là......Là nàng ấy coi trọng Trương Tin, muốn cướp người từ muội."
Lý Nguyệt Mai nghe thấy những lời này tức giận đến mặt đỏ lên, run run môi nói: "Nàng ấy, nàng ấy không biết xấu hổ! Trương Tin đã cùng muội đính hôn rồi, nàng ấy sao lại có thể làm vậy chứ?"
"Nàng ấy nếu làm ra chuyện nửa đường cản người ta lại thì còn bận tâm đến thể diện sao? Người nhà muội, muội còn không hiểu nàng ấy sao?"
Lý Nguyệt Mai nghe xong lại có chút hoảng hốt không biết nghĩ đến cái gì sắc mặt trắng bệch, nhéo ngón tay chính mình lo sợ bất an nói: "Ngọc Tú tỷ, tỷ nói xem Trương Tin có thể hay không, có thể hay không......"
Ngọc Tú hỏi: "Muội cảm thấy hắn sẽ như vậy sao?"
Lý Nguyệt Mai nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu, nói thật nàng cùng Trương Tin cũng chưa gặp mặt nhiều nhưng trong lòng nàng tin hắn không phải người như vậy.
Bất quá, vẫn là có chút bất an, "Chính là, Lý Nguyệt Bình lớn lên xinh đẹp hơn muội, miệng cũng biết ăn nói hơn......"
Thấy nàng như vậy, Ngọc Tú có chút hối hận khi đem việc này nói ra, nhẹ nhàng vỗ tay nàng, nói: "Ai nói nàng ấy lớn lên đẹp hơn muội? Nàng ấy gầy trơ xương nhìn bộ dáng đáng thương vô cùng, giống như mười mấy năm qua không được ăn no, có cái gì mà tốt?"
Ngọc Tú cực kỳ nhát gan nhưng lại nói lời khó nghe như vậy an ủi, Lý Nguyệt Mai nghe xong lại thấy có chút an ủi.
Ngọc Tú thấy sắc mặt nàng đã tốt, lại nói: "Muội yên tâm, ta tin tưởng Trương Tin sẽ không bị bề ngoài nàng ấy lừa đâu, hơn nữa hắn đối với muội là có tình cảm nên muội đừng cứ không để ý tới tới hắn, lạnh nhạt với hắn quá."
Lý Nguyệt Mai nhớ tới mình lúc trước ra vẻ ghét bỏ Trương Tin, trong lòng lại hối hận gấp đến độ nắm tay Ngọc Tú, "Ngọc Tú tỷ, muội lúc trước kia luôn khó chịu khi thấy hắn, tỷ nói xem hắn có tức giận không?"
Ngọc Tú liền cười nói: "Nếu sợ hắn tức giận, còn không nhanh giành lại hắn đi?"
Lời này nếu lúc trước nói cho Lý Nguyệt Mai nghe khẳng định sẽ không làm, nhưng hiện tại lại ngoan ngoãn nghe theo nói: "Giành như thế nào?"
"Muội cũng không cần làm gì quá lên mà ngược lại nhìn lại mình chút, đừng có như đang vội vàng lấy lòng hắn.
Muội không phải từ nhà ngoại cầm chút thổ sản trở về sao, ta dạy cho muội một phương thức nấu muội trở về cẩn thận mà nấu nhờ người đưa sang nhà hắn, nhất định nhớ kêu người đưa đồ nói đây là do muội tự mình nấu."
Lý Nguyệt Mai gật đầu chạy nhanh, lại hỏi: "Làm như vậy được không? Muội có nên tự tay làm thêm cái túi tiền cho hắn?"
Ngọc Tú nhẹ điểm cái trán của nàng, cười nói: "Nha đầu ngốc, túi tiền lúc trước là muội lén đưa cho người ta trao lại cho nhau không ai biết sẽ cả.
Trước mắt là nhờ người quang minh chính đại đưa đến nhà hắn, muội để cái túi tiền ở bên trong để người ta thấy thì giống cái dạng gì? Không biết còn tưởng rằng muội đang vội vã muốn gả cho hắn!"
Lý Nguyệt Mai náo loạn đến mặt đỏ lên.
Cố Diệp Phi
Nàng trong lòng giấu không được chuyện lại được Ngọc Tú dạy liền không thể ở lại nữa, Ngọc Tú cũng không giữ nàng chuẩn bị tiễn nàng về.
Ngày thứ hai, Hạ Tri Hà cùng Lý Đại Trụ cũng mượn được xe bò đi vào trong huyện.
Buổi chiều, Lý Nguyệt Mai lại tới tìm Ngọc Tú, chỉ thấy trên mặt nàng ửng đỏ trong mắt sáng lấp lánh không giấu được sự vui sướng.
Ngọc Tú thấy nàng như vậy, liền biết sự tình đã thành "Thế nào? Hắn đã hồi âm chưa?"
"Rồi," Lý Nguyệt Mai đỏ mặt cúi đầu, nói: "Ngày hôm qua vừa lúc nhị ca ở nhà nên muội nhờ hắn đi, giữa trưa hôm nay nhà bọn họ liền tặng rất nhiều củ sen và cá nhà bọn họ nuôi sang đây." Nàng nói xong ngẩng đầu nhìn Ngọc Tú liếc mắt một cái, lại nhanh mà e lệ ngượng ngùng nói: "Hắn cũng tới nhà của muội."
Bộ dáng thẹn thùng như vậy quả thực trước đây chưa từng gặp, Ngọc Tú trong lòng buồn cười nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, sợ nàng xấu hổ muốn đào cái hố đem chính mình vùi vào đó.
"Thế nào, lúc này yên tâm chưa?"
Lý Nguyệt Mai gật gật đầu, "Cảm ơn Ngọc Tú tỷ, nếu không nhờ tỷ thì muội không biết nên làm cái gì bây giờ."
Ngọc Tú nói: "Muội cùng ta còn nói cảm tạ cái gì.
Bất quá, có chuyện ta cần muội giúp."
Lý Nguyệt Mai vội ngẩng đầu lên, nói: "Tỷ nói đi."
"Muội cũng biết, ta là bởi vì Lý Nguyệt Bình mới bị ngã nên ta không hiểu vì sao nàng ấy muốn hại ta như vậy.
Nếu ta muốn kêu nàng ấy ra hỏi nàng ấy nhất định là không dám tới.
Cho nên ta muốn muội đi sang nhà nàng ấy nói ra tin tức mấy ngày nữa Trương Tin sẽ tới gặp muội cho nàng ấy nghe, nếu còn có cái loại tâm tư đó nàng ấy nhất định sẽ tới để gặp Trương Tin, đến lúc đó ta chờ lúc không ai sẽ hỏi cho rõ mọi chuyện.
Không biết muội có nguyện ý giúp hay không?"
Lý Nguyệt Mai vội nói: "Này có là cái gì? Đợi chút nữa muột liền đi tìm nàng ấy."
Ngọc Tú cười nói: "Rất tốt, muội nhớ rõ mang chuyện Trương Tin cho muội đôi hoa tai nói ra cho nàng ấy m ghen ghét với muội."
Hai mắt Lý Nguyệt Mai phát sáng, cười xấu xa nói: "Được, nàng ấy làm ra chuyện như vậy lại không biết xấu hổ thì muội sẽ khiến cho nàng ấy tức c.h.ế.t luôn."
Chạng vạng, Lý Đại Trụ cùng Hạ Tri Hà về đến nhà, hai người mua rất nhiều đồ lại đi cả đường dài đã sớm đói bụng.
Ngọc Tú dùng ngó sen buổi chiều Lý Nguyệt Mai đưa tới nấu, ba người ăn đến sạch sẽ.
Thời điểm rửa chén, Hạ Tri Hà nói với Ngọc Tú: "Bọn g.i.ế.c người cướp tiền lúc trước đã bị bắt rồi."
Ngọc Tú hỏi: "Thật sao?" Nàng nhớ tới lời nói lúc trước của hai người giang hồ kia, lại hỏi: "Là đệ tử Thượng Thanh Tông ra tay sao?"
Hạ Tri Hà lắc đầu, "Không biết là ai, hôm nay ta ở trong huyện nghe bọn họ nói buổi sáng hôm trước đạo tặc kia bị trói treo ở cửa nha môn, nghe nói tay chân đều bị đánh gãy, mạng cũng xem như còn nửa nên không sợ lại đi hại người tiếp."
Ngọc Tú nghe xong gật gật đầu, nhìn chằm chằm trong bếp lửa một lát lại hỏi nương: "Cha tính khi nào lên núi ạ?"
Hạ Tri Hà nói: "Đi trước đông chí một hai ngày, không biết Lâm huynh đệ lúc đó có thể tới nhà chúng ta không để chuẩn bị đồ ăn."
Ngọc Tú gật đầu đồng ý, một đêm không nói chuyện..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.