Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát
Chương 123
Âu Dương Thế Ninh
08/04/2018
Rời bỏ bữa trưa đầy ắp thức ăn, Tư Mạn đi thẳng ra ngoài trước sự ngỡ
ngàng của đám cảnh vệ với biểu cảm rất khó coi, đến khi phát hiện ra cô
đang hướng cổng bệnh viện mà đi mới vội vã chặn lại:
“Tiểu thư không thể rời khỏi đây!”
Tư Mạn lúc này mới sực nhớ lời căn dặn của Nghiêm Trạch, chắc chắn đám người này không dám trái lệnh hắn mới yêu cầu được gọi điện thoại cho hắn mặc dù hắn chỉ vừa rời đi nửa ngày. Yêu cầu này đương nhiên được chấp thuận, chỉ cần người phía Tư Mạn kín kẽ nhắc nhở là Tư Mạn muốn nói chuyện, phía Hắc Miêu không chậm trễ vội vã báo cáo rồi nối máy:
“Tôi nghe đây.” Phía Nghiêm Trạch vừa bắt máy thì trong đầu Tư Mạn đã có một đống chữ muốn nói ra, nhưng nghe chất giọng trầm trầm nam tính của hắn, mọi từ ngữ lên tận miệng lại bị nuốt trở lại. Hồi lâu không thấy cô trả lời, Nghiêm Trạch mới có chút lo lắng lặp lại:
“Em không khỏe chỗ nào?”
“Không phải, tôi rất khỏe. Chỉ là có một số chuyện muốn hỏi. Không biết anh có rảnh không?”
Nghe giọng điệu này, Nghiêm Trạch mới an tâm đáp: “Tôi bận.”
Tư Mạn hụt hẫng trước câu đáp này, bận sao còn chịu nghe máy của cô làm chi?
“Tôi cho em ba phút.” Thời gian đó trong lúc Nghiêm Trạch đang bận đã là ưu ái cho cô, chúng nhân đều nghĩ như vậy còn Tư Mạn thì lại không. Nhưng khi nghe được loáng thoáng bên đầu dây Nghiêm Trạch là tiếng người hối hả, biết được hắn vốn dĩ không rảnh rỗi như cô mới gạt hết tự trọng đáp:
“Sao Văn Trác lại làm chân anh bị thương?”
Đầu dây im ắng một chút, Nghiêm Trạch mới đáp: “Vì hắn cướp miếng cơm của tôi.”
Tư Mạn trợn mắt, người anh trai hiền lành ốm yếu, suốt ngày ăn nằm một chỗ lượn qua lượn lại trong căn nhà nhỏ cùng cô sống những ngày an nhàn tự tại kia sao có thể đứng giữa trận địch, xưng hùng xưng bá với một người như Nghiêm Trạch được chứ? Lại còn dám cướp nồi cơm của Nghiêm Trạch. Hồ đồ.
Cảm giác trong lòng dường như là Nghiêm Trạch nhận nhầm người, thế giới này biết bao nhiêu người tên Văn Trác chứ. Cho nên cô liền bỏ qua chuyện này.
“Vậy nếu thật sự không xem tôi là phu nhân, sao còn giữ tôi ở lại? Còn nếu xem tôi là cô ta, tại sao không chịu đưa tôi về Nghiêm gia?”
Từ lúc cha con họ Nghiêm rời đi, cô đã có suy nghĩ này. Mấy ngày quấn quýt kia cô xem như hiểu họ, họ đối với cô y hệt như người thân trong gia đình. Đăc biệt là tiểu bánh bao không được một ngày có hơi mẹ kia khăng khăng là mẹ của nó, và Nghiêm Trạch với vô số hành vi thân mật lại không hề có ý định đưa cô về Nghiêm gia thăm thú nhà cửa khiến cho cô không khỏi tò mò. Không lẽ đám đàn ông giàu có này muốn nuôi thê thiếp ở ngoài sao? Thế nhưng cô biết Nghiêm Trạch không phải hạng người muốn có thê thiếp. Còn cô trong trí nhớ không hề có sự tồn tại của hai người này mà mặc nhiên khẳng định cô không phải là phu nhân kia. Vậy cô còn làm cái bóng của cô ta để làm gì?
“Em vội như vậy sao?” Giọng Nghiêm Trạch đặc biệt ấm khẽ nói: “Tôi dự định tuần sau sẽ làm lễ kết hôn, đường đường chính chính gả em vào Nghiêm gia, như vậy sẽ tiện hơn.”
Da đầu Tư Mạn lập tức tê dại, sắc mặt đại biến kinh ngạc đến tột độ, bàn tay cầm máy điện thoại run run há hốc miệng không nói nên lời.
Chúa ơi! Cô đang nghe Nghiêm Trạch nói cái gì thế này? Hắn đây là...đang cầu hôn cô sao? Chỉ sau năm ngày gặp gỡ đã muốn cô gả cho hắn? Thậm chí còn vội vàng làm lễ vào ngay tuần sau mà không hề hỏi ý cô. Hắn đang đùa cô chắc.
“Tĩnh Tĩnh!” Thấy đầu dây im lặng, Nghiêm Trạch liền gọi tên cô khiến cô như sực lại, nhưng hắn lại có vẻ không vui mà nói: “Em không hài lòng?”
Chớp mắt vài cái, Tư Mạn vội vàng đáp: “Anh....thích giỡn vậy à? Anh muốn kết hôn với tôi thì không nói làm gì, nhưng....nhưng anh còn chưa hỏi ý kiến tôi cơ mà. Còn chưa hỏi ý kiến anh trai có đồng ý không cơ mà. Nhân quyền ở đâu ra???”
Lại còn nói chuyện này qua điện thoại, cô cảm tưởng bản thân mình bị xem nhẹ không ít.
Đột nhiên Tư Mạn có cảm giác lạnh gáy, sát khí vô hình nào đó truyền qua vô tuyến cắm thẳng vào gáy Tư Mạn khiến cho cô rùng mình kinh hãi. Đầu dây giọng Nghiêm Trạch lộ rõ nộ khí:
“Nghiêm Trạch này làm việc còn phải hỏi ý kiến người khác? Tôi muốn em gả cho tôi, em không được phép không gả. Cũng chẳng kẻ nào được phép quyết định cho phép em gả cho tôi hay không.”
Tư Mạn ngớ người. Cô không hiểu, không tài nào hiểu nổi. Sao trần đời lại có con người chuyên quyền độc đoán như thế này? Đến cả chuyện cưới gả của cô cũng quyết định trong một nốt nhạc không thèm hỏi đến ý kiến của cô. Càng chẳng coi người thân của cô ra cái gì. Cô có thể không tức giận sao?
Đương nhiên một cô gái đang xuân thì bị một gã đàn ông vừa mới gặp mấy ngày ép hôn sẽ cực kỳ phẫn nộ. Cô đập bàn mặc kệ người kia là Nghiêm Trạch mà bực tức nói:
“Họ Nghiêm tên Trạch kia! Anh có biết hôn nhân là cái gì không? Đó là chuyện không chỉ của hai người mà là của hai gia đình. Đượm khoan nói đến gia đình đã, nói về anh và tôi đi. Tình yêu vốn dĩ là nền tảng của hôn nhân. Giữa anh và tôi làm gì có tình yêu, anh nghĩ năm ngày ít ỏi đó đủ để phát sinh tình yêu giao phó cả cuộc đời, ỷ lại đến rụng răng sao? Anh đang nằm mơ đấy à? Cho dù tôi có giống phu nhân của anh đến mức nào tôi cũng không phải cô ta, anh cưới tôi về cũng chỉ cưới được thân xác này, hạnh phúc nửa vời anh cũng không mò tới được. Mục đích hôn nhân không đạt được thì tôi gả cho anh để làm cái gì anh có nghĩ đến không?”
Tư Mạn nói xong một hơi mới phát hiện ra sắc mặt chúng nhân Nghiêm gia xung quanh tái mét đầy kinh hãi. Người dám ngang ngược cãi lại Nghiêm Trạch mà vẫn sống xót e rằng chỉ có cô. Nghĩ rằng nếu Nghiêm Trạch đang ở trước mặt cô chắc chắn sẽ bóp chết cô. Lớn gan lắm.
Đầu dây quả nhiên có tiếng thở phì phì đầy tức giận. Nghiêm Trạch siết chặt tay thành quyền, nghiến răng kèn kẹt. Hắn tự hỏi không biết bị cô cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà phải nhịn cô đến mức này. Thật sự muốn bắn chết người phụ nữa kia cho hả dạ.
“Im miệng!” Nghiêm Trạch quát: “Hết ba phút. Buổi tối tôi sẽ trở lại cho em biết cái gì gọi là mục đích của hôn nhân. Cái gì là tình yêu!!!”
Tư Mạn nhìn thấy thứ gì đó thấp thoáng bên ngoài cổng bệnh viện, môi khẽ nhếch lên đáp lời Nghiêm Trạch:
“Không cần, tôi thà chết cũng chẳng để người ta giam cầm ở đây rồi bị ép hôn. Tạm biệt.”
Lời cô vừa dứt thì máy điện thoại cô đang cầm lập tức đập trúng mặt cảnh vệ gần nhất khiến cho anh ta phải ôm mặt. Lợi dụng cơ hội, Tư Mạn liền rút khẩu súng ở bên hông cảnh vệ chĩa về phía đám cảnh vệ đang lập hàng rào phản ứng lại với hành vi của cô. Thế nhưng kể cả khi cô quên hết mọi thứ thì phản xạ của tay súng bậc nhất vẫn chẳng thể kém đi. Trước khi họ kịp rút súng ra thì đã bị cô bắn trúng tay, không thể nào cử động. Lợi dụng lúc đó cô tung một cước vào một cảnh vệ vừa gục xuống, cướp khẩu súng thứ hai chĩa về đám cảnh vệ.
Tiếng súng nổ đánh động chúng nhân khiến tất cả đều vào vị trí của mình. Nghiêm mặt nửa muốn nổ súng nửa không. Có ai dám ra tay với Tư Mạn được chứ? Nghiêm Trạch chắc chắn sẽ thiêu sống họ.
“Khả năng chơi với đạn của tôi không phải dạng vừa đâu. Tránh đường cho tôi đi trước khi tôi hủy hoại đôi tay của các người.”
“Tiểu thư không thể rời khỏi đây!”
Tư Mạn lúc này mới sực nhớ lời căn dặn của Nghiêm Trạch, chắc chắn đám người này không dám trái lệnh hắn mới yêu cầu được gọi điện thoại cho hắn mặc dù hắn chỉ vừa rời đi nửa ngày. Yêu cầu này đương nhiên được chấp thuận, chỉ cần người phía Tư Mạn kín kẽ nhắc nhở là Tư Mạn muốn nói chuyện, phía Hắc Miêu không chậm trễ vội vã báo cáo rồi nối máy:
“Tôi nghe đây.” Phía Nghiêm Trạch vừa bắt máy thì trong đầu Tư Mạn đã có một đống chữ muốn nói ra, nhưng nghe chất giọng trầm trầm nam tính của hắn, mọi từ ngữ lên tận miệng lại bị nuốt trở lại. Hồi lâu không thấy cô trả lời, Nghiêm Trạch mới có chút lo lắng lặp lại:
“Em không khỏe chỗ nào?”
“Không phải, tôi rất khỏe. Chỉ là có một số chuyện muốn hỏi. Không biết anh có rảnh không?”
Nghe giọng điệu này, Nghiêm Trạch mới an tâm đáp: “Tôi bận.”
Tư Mạn hụt hẫng trước câu đáp này, bận sao còn chịu nghe máy của cô làm chi?
“Tôi cho em ba phút.” Thời gian đó trong lúc Nghiêm Trạch đang bận đã là ưu ái cho cô, chúng nhân đều nghĩ như vậy còn Tư Mạn thì lại không. Nhưng khi nghe được loáng thoáng bên đầu dây Nghiêm Trạch là tiếng người hối hả, biết được hắn vốn dĩ không rảnh rỗi như cô mới gạt hết tự trọng đáp:
“Sao Văn Trác lại làm chân anh bị thương?”
Đầu dây im ắng một chút, Nghiêm Trạch mới đáp: “Vì hắn cướp miếng cơm của tôi.”
Tư Mạn trợn mắt, người anh trai hiền lành ốm yếu, suốt ngày ăn nằm một chỗ lượn qua lượn lại trong căn nhà nhỏ cùng cô sống những ngày an nhàn tự tại kia sao có thể đứng giữa trận địch, xưng hùng xưng bá với một người như Nghiêm Trạch được chứ? Lại còn dám cướp nồi cơm của Nghiêm Trạch. Hồ đồ.
Cảm giác trong lòng dường như là Nghiêm Trạch nhận nhầm người, thế giới này biết bao nhiêu người tên Văn Trác chứ. Cho nên cô liền bỏ qua chuyện này.
“Vậy nếu thật sự không xem tôi là phu nhân, sao còn giữ tôi ở lại? Còn nếu xem tôi là cô ta, tại sao không chịu đưa tôi về Nghiêm gia?”
Từ lúc cha con họ Nghiêm rời đi, cô đã có suy nghĩ này. Mấy ngày quấn quýt kia cô xem như hiểu họ, họ đối với cô y hệt như người thân trong gia đình. Đăc biệt là tiểu bánh bao không được một ngày có hơi mẹ kia khăng khăng là mẹ của nó, và Nghiêm Trạch với vô số hành vi thân mật lại không hề có ý định đưa cô về Nghiêm gia thăm thú nhà cửa khiến cho cô không khỏi tò mò. Không lẽ đám đàn ông giàu có này muốn nuôi thê thiếp ở ngoài sao? Thế nhưng cô biết Nghiêm Trạch không phải hạng người muốn có thê thiếp. Còn cô trong trí nhớ không hề có sự tồn tại của hai người này mà mặc nhiên khẳng định cô không phải là phu nhân kia. Vậy cô còn làm cái bóng của cô ta để làm gì?
“Em vội như vậy sao?” Giọng Nghiêm Trạch đặc biệt ấm khẽ nói: “Tôi dự định tuần sau sẽ làm lễ kết hôn, đường đường chính chính gả em vào Nghiêm gia, như vậy sẽ tiện hơn.”
Da đầu Tư Mạn lập tức tê dại, sắc mặt đại biến kinh ngạc đến tột độ, bàn tay cầm máy điện thoại run run há hốc miệng không nói nên lời.
Chúa ơi! Cô đang nghe Nghiêm Trạch nói cái gì thế này? Hắn đây là...đang cầu hôn cô sao? Chỉ sau năm ngày gặp gỡ đã muốn cô gả cho hắn? Thậm chí còn vội vàng làm lễ vào ngay tuần sau mà không hề hỏi ý cô. Hắn đang đùa cô chắc.
“Tĩnh Tĩnh!” Thấy đầu dây im lặng, Nghiêm Trạch liền gọi tên cô khiến cô như sực lại, nhưng hắn lại có vẻ không vui mà nói: “Em không hài lòng?”
Chớp mắt vài cái, Tư Mạn vội vàng đáp: “Anh....thích giỡn vậy à? Anh muốn kết hôn với tôi thì không nói làm gì, nhưng....nhưng anh còn chưa hỏi ý kiến tôi cơ mà. Còn chưa hỏi ý kiến anh trai có đồng ý không cơ mà. Nhân quyền ở đâu ra???”
Lại còn nói chuyện này qua điện thoại, cô cảm tưởng bản thân mình bị xem nhẹ không ít.
Đột nhiên Tư Mạn có cảm giác lạnh gáy, sát khí vô hình nào đó truyền qua vô tuyến cắm thẳng vào gáy Tư Mạn khiến cho cô rùng mình kinh hãi. Đầu dây giọng Nghiêm Trạch lộ rõ nộ khí:
“Nghiêm Trạch này làm việc còn phải hỏi ý kiến người khác? Tôi muốn em gả cho tôi, em không được phép không gả. Cũng chẳng kẻ nào được phép quyết định cho phép em gả cho tôi hay không.”
Tư Mạn ngớ người. Cô không hiểu, không tài nào hiểu nổi. Sao trần đời lại có con người chuyên quyền độc đoán như thế này? Đến cả chuyện cưới gả của cô cũng quyết định trong một nốt nhạc không thèm hỏi đến ý kiến của cô. Càng chẳng coi người thân của cô ra cái gì. Cô có thể không tức giận sao?
Đương nhiên một cô gái đang xuân thì bị một gã đàn ông vừa mới gặp mấy ngày ép hôn sẽ cực kỳ phẫn nộ. Cô đập bàn mặc kệ người kia là Nghiêm Trạch mà bực tức nói:
“Họ Nghiêm tên Trạch kia! Anh có biết hôn nhân là cái gì không? Đó là chuyện không chỉ của hai người mà là của hai gia đình. Đượm khoan nói đến gia đình đã, nói về anh và tôi đi. Tình yêu vốn dĩ là nền tảng của hôn nhân. Giữa anh và tôi làm gì có tình yêu, anh nghĩ năm ngày ít ỏi đó đủ để phát sinh tình yêu giao phó cả cuộc đời, ỷ lại đến rụng răng sao? Anh đang nằm mơ đấy à? Cho dù tôi có giống phu nhân của anh đến mức nào tôi cũng không phải cô ta, anh cưới tôi về cũng chỉ cưới được thân xác này, hạnh phúc nửa vời anh cũng không mò tới được. Mục đích hôn nhân không đạt được thì tôi gả cho anh để làm cái gì anh có nghĩ đến không?”
Tư Mạn nói xong một hơi mới phát hiện ra sắc mặt chúng nhân Nghiêm gia xung quanh tái mét đầy kinh hãi. Người dám ngang ngược cãi lại Nghiêm Trạch mà vẫn sống xót e rằng chỉ có cô. Nghĩ rằng nếu Nghiêm Trạch đang ở trước mặt cô chắc chắn sẽ bóp chết cô. Lớn gan lắm.
Đầu dây quả nhiên có tiếng thở phì phì đầy tức giận. Nghiêm Trạch siết chặt tay thành quyền, nghiến răng kèn kẹt. Hắn tự hỏi không biết bị cô cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà phải nhịn cô đến mức này. Thật sự muốn bắn chết người phụ nữa kia cho hả dạ.
“Im miệng!” Nghiêm Trạch quát: “Hết ba phút. Buổi tối tôi sẽ trở lại cho em biết cái gì gọi là mục đích của hôn nhân. Cái gì là tình yêu!!!”
Tư Mạn nhìn thấy thứ gì đó thấp thoáng bên ngoài cổng bệnh viện, môi khẽ nhếch lên đáp lời Nghiêm Trạch:
“Không cần, tôi thà chết cũng chẳng để người ta giam cầm ở đây rồi bị ép hôn. Tạm biệt.”
Lời cô vừa dứt thì máy điện thoại cô đang cầm lập tức đập trúng mặt cảnh vệ gần nhất khiến cho anh ta phải ôm mặt. Lợi dụng cơ hội, Tư Mạn liền rút khẩu súng ở bên hông cảnh vệ chĩa về phía đám cảnh vệ đang lập hàng rào phản ứng lại với hành vi của cô. Thế nhưng kể cả khi cô quên hết mọi thứ thì phản xạ của tay súng bậc nhất vẫn chẳng thể kém đi. Trước khi họ kịp rút súng ra thì đã bị cô bắn trúng tay, không thể nào cử động. Lợi dụng lúc đó cô tung một cước vào một cảnh vệ vừa gục xuống, cướp khẩu súng thứ hai chĩa về đám cảnh vệ.
Tiếng súng nổ đánh động chúng nhân khiến tất cả đều vào vị trí của mình. Nghiêm mặt nửa muốn nổ súng nửa không. Có ai dám ra tay với Tư Mạn được chứ? Nghiêm Trạch chắc chắn sẽ thiêu sống họ.
“Khả năng chơi với đạn của tôi không phải dạng vừa đâu. Tránh đường cho tôi đi trước khi tôi hủy hoại đôi tay của các người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.