Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát
Chương 133
Âu Dương Thế Ninh
17/04/2018
Nghiêm Trạch mỗi ngày đều đến và đi như một cơn gió, ôm trọn Tư Mạn và
Nghiêm Luật, sau đó sẽ để Nghiêm Luật làm gông trói chặt tay chân Lex để Tư Mạn yên vị bên hắn. Dùng bộ mặt lạnh tanh đó đưa cô vào động yêu mà
hắn đã tạo ra.
Có lẽ Nghiêm Trạch đã quá quen với thân thể cô, với tính cách thẳng thắng tùy tiện của cô, cho nên thu phục cô dưới thân chẳng phải là điều gì quá khó, chỉ là Tư Mạn lại quá cứng đầu, lòng tự trọng kia của cô không cho phép cô chấp nhận làm cái bóng của người khác, điều này càng khiến cho Nghiêm Trạch càng có lý do mà trở nên dịu dàng hơn, bỏ xa bộ mặt Nghiêm Chủ thượng ngày trước, khiến cho người của Nghiêm gia nhìn thấy đều không khỏi giật mình.
Bấy nhiêu công sức đi lại của Nghiêm Trạch và bấy nhiêu nhu tình hắn dành cho Tư Mạn cũng đủ khiến nụ cười thường trực trên môi cô không hề có dấu hiệu vụt tắt. Sự xuất hiện của Nghiêm Trạch trong cuộc đời Tư Mạn lần thứ hai này hoàn toàn khác với lần trước. Nếu như trong quá khứ, Tư Mạn biết Nghiêm Trạch là một ác quỷ thật sự, tàn nhẫn, độc đoán thì Nghiêm Trạch mà cô biết bây giờ chỉ là một con người cương trực thẳng thắn, lại có lúc nhu mì điềm đạm mà không hề biết rằng năm năm mất cô đã tôi luyện cho hắn được dáng vẻ đó dành riêng cho cô.
Chính vì những điều đó mà sự xuất hiện hàng ngày của Nghiêm Trạch trên hòn đảo này để thăm cô và Nghiêm Luật đã dần trở nên lẽ dĩ nhiên, buộc Tư Mạn hình thành thói quen cứ sáng sớm sẽ tỉnh dậy, đứng trước gương cả tiếng đồng hồ, chỉnh chu với khuôn mặt của mình rồi ra ngồi ở bàn trà bên dưới cây anh đào, chờ một bóng đen cao lớn với bàn tay lạnh tanh đó sẽ ôm cô vào lòng. Hôn lên trán cô một nụ hôn chào buổi sáng, để mùi hương nam tính quấn lấy thân thể cô không cách nào rời đi.
“Chúng ta mất công ở cái nơi khỉ ho cò gáy này chủ cũng để Nghiêm Trạch không tìm ra được, bây giờ hắn không những tìm được đến đây lại còn thả tên nhóc này làm tay trong hóa chẳng phải chúng ta công cốc sao?” Chu Mạt buồn bực nhìn Nghiêm Luật ngủ ngon trong lòng Lex nhưng vẫn ôm chặt lấy cánh tay hắn không chịu buông.
Sắc mặt Lex ban đầu rất tốt, nghĩ rằng đứa cháu này cũng thật biết nhận người thân, chưa gặp một lần mà đã có thể khiến hắn yêu chiều đến mức cái gì cũng có thể đem dâng cho nó, khuôn miệng nhỏ nhắn thường xuyên thốt ra lời lẽ mượt mà, lại có bàn tay xoa bóp cực kỳ nhanh nhẹn khi Lex đắp thuốc khiến hắn vô cùng hài lòng. Chỉ là sau mấy ngày không rời khỏi hắn nửa bước, đến Tư Mạn cũng chẳng thể lôi nó đi khiến cho Lex chẳng có cơ hội lăn lộn cùng Biện Biện, chỉ biết trơ mắt nhìn cô không thể động vào vì con đỉa bên chân này, trong lòng vô cùng rối rắm.
“Bây giờ ta đã không còn gì trong tay, James cũng đã rời đi rồi, chúng ta có muốn đi cũng chẳng thể đi được.” Lại nhìn Tư Mạn đang cùng Biện Biện ướm thử váy cưới bên kia mới nhớ đến những ngày qua mỗi lần Nghiêm Trạch đến đây đều cùng Tư Mạn khám phá đảo hoang này, là hắn khiến cho nụ cười trên môi cô sáng lạn như mùa xuân.
“Lễ kết hôn đã chuẩn bị xong rồi. Ngày mai tên họ Nghiêm đó lại đến, hắn sẽ không vì thù cũ mà phá hỏng chứ?” Chu Mạt nghi hoặc nói.
“Hắn sẽ không đâu. Bởi vì mục đích của hắn bây giờ là Tư Mạn. Còn ta chẳng qua là hắn chờ thời cơ ta ra mặt tóm gọn Đinh gia mà thôi.” Lex tinh mắt nhận ra điều này ngay từ lúc đầu nhưng lại giả vờ không biết, yên lặng tại nơi này.
“Nghiêm Trạch muốn Đinh Cẩn biến mất khỏi thị trường không phải là chuyện gì quá khó khăn, tại sao hắn cứ phải chờ ngài ra tay làm gì? Lại nói hắn không hề mở miệng nói gì với ngài, càng chẳng có ý đe dọa.” Chu Mạt nghi hoặc hỏi.
Dường như hắn không có chút ác ý gì với Lex, cũng không hề có ý định khởi chiến trả thù gì gì đó. Tránh khỏi va chạm, tránh luôn những cuộc đối thoại không cần thiết với Lex.
Lex nhẹ nhàng đặt Nghiêm Luật lên giường, chậm rãi xoa đầu thằng bé bình thản đáp:
“Bởi vì hắn muốn kẻ đứng sau khiến cho Nghiêm gia hai mươi năm trước từng táng gia bại sản, cũng chính là kẻ dồn tất cả đám nguyên thủ quốc gia và chính hắn vào đường cùng xuất hiện.”
Chu Mạt nhíu mày, thoáng qua tia bất ngờ kèm theo lo lắng nói: “Năm đó không phải Bối lão gia.....” Chuyện này không phải đã quá rõ ràng sao? Năm đó Bối Hân Đồng lấy đi tin mật cùng Bối Doãn Phi gạt Nghiêm gia ra khỏi thị trường, tại sao bây giờ lại xuất hiện một ‘kẻ khác’?
Lex lấy một vài tờ giấy có một số tư liệu trên đó đưa cho Chu Mạt nói: “Thông tin năm đó mà cha ta có được chẳng qua chỉ có thể khiến Nghiêm gia giậm chân tại chỗ, không kịp xoay vốn để ứng phó với Bối gia, chừng đó không đủ khả năng khiến Nghiêm gia hùng mạnh rời khỏi thị trường. Lúc đó có kẻ đã lợi dụng Bối gia, đứng đằng sau giật dây, xâm nhập hệ thống khai phá tất cả các hang ổ ma túy thời điểm Nghiêm gia còn thống trị lĩnh vực này, khiến cho Nghiêm gia phải đối mặt với pháp chế của hơn mười nước lớn. Nghiêm Giác Siêu cũng vì không kịp trở tay mà vào tù, không lâu sau đó phải bán đi không ít nhà máy mới có thể trở về. Khi ông ta trở về thì Nghiêm gia cũng chẳng còn khả năng đứng trên thị trường được nữa. Nghiêm gia lúc đó đã nghĩ rằng Bối gia là chủ mưu cho vụ việc này. Ban đầu ta cũng cho rằng cha và cô đã đuổi cùng diệt tận Nghiêm Giác Siêu nhưng sau đó ta phát hiện ra họ không hề biết bản đồ hang ổ ma túy, cũng không đủ khả năng xâm nhập hệ thống bảo an của Nghiêm gia cho nên ta cũng có thể khẳng định năm đó có một kẻ khác đứng đằng sau khiến cho Nghiêm gia và Bối gia lâm vào oán hận đến tận bây giờ.”
Lời của Lex khiến cho đầu não Chu Mạt như được thông suốt. Không trách tại sao Nghiêm Trạch khi gặp lại Lex lại có thái độ bình thường đến như vậy. Không phải hắn không tức giận trước cái chết của Nghiêm Giác Siêu mà là vì Nghiêm Giác Siêu năm đó đã thật sự chọn sai mục tiêu khiến cho cả gia đình Bối gia chết thảm cũng khiến cho mẹ của Nghiêm Trạch sống cuộc sống bất hạnh rồi chết nhục nhã trong tay người tình của Nghiêm Giác Siêu. Những điều mà ông ta gây ra bắt buộc phải trả giá.
Chỉ là Lex và Chu Mạt tin Nghiêm Trạch không phải là kẻ biết trắng đen phải trái, rộng lượng dễ bỏ qua như vậy. Nói hắn để Lex nhàn nhã sống như vậy thì quả thực không ai tin, sớm cũng nhìn thấy có gì đó không đúng. Thế nhưng lại không lên tiếng bởi vì Lex hiện tại không đủ khả năng chống cự lại một Nghiêm gia hùng mạnh. Bây giờ ngoài Tư Mạn và muốn kẻ đứng đằng sau tất cả đó hiện hình ra thì không còn lý do gì khác khiến Nghiêm Trạch chịu để yên cho Lex.
Hai người Lex và Chu Mạt nhìn về phía Tư Mạn và Biện Biện, trong lòng không khỏi bất an tựa hồ cảm nhận được tháng ngày bình yên này chính là dấu hiệu cho một trận sóng gió sắp sửa ập đến, khiến cho họ thêm một lần trong đời bi thương đến kiệt quệ.
Âm thanh dòng nhạc du dương đi xuyên qua màn đêm mang theo nụ cười ngọt ngào của Tư Mạn và Biện Biện, ngày mai thôi khi mặt trời ló rạng, Tư Mạn có thể nhìn thấy Lex và Biện Biện sánh vai bên nhau, trở thành đôi uyên ương đẹp nhất trên hòn đảo này. Cũng chính ngày mai những ngày hạnh phúc nhất trong suốt năm năm qua trong mắt Tư Mạn vỡ tan như giọt sương.
Có lẽ Nghiêm Trạch đã quá quen với thân thể cô, với tính cách thẳng thắng tùy tiện của cô, cho nên thu phục cô dưới thân chẳng phải là điều gì quá khó, chỉ là Tư Mạn lại quá cứng đầu, lòng tự trọng kia của cô không cho phép cô chấp nhận làm cái bóng của người khác, điều này càng khiến cho Nghiêm Trạch càng có lý do mà trở nên dịu dàng hơn, bỏ xa bộ mặt Nghiêm Chủ thượng ngày trước, khiến cho người của Nghiêm gia nhìn thấy đều không khỏi giật mình.
Bấy nhiêu công sức đi lại của Nghiêm Trạch và bấy nhiêu nhu tình hắn dành cho Tư Mạn cũng đủ khiến nụ cười thường trực trên môi cô không hề có dấu hiệu vụt tắt. Sự xuất hiện của Nghiêm Trạch trong cuộc đời Tư Mạn lần thứ hai này hoàn toàn khác với lần trước. Nếu như trong quá khứ, Tư Mạn biết Nghiêm Trạch là một ác quỷ thật sự, tàn nhẫn, độc đoán thì Nghiêm Trạch mà cô biết bây giờ chỉ là một con người cương trực thẳng thắn, lại có lúc nhu mì điềm đạm mà không hề biết rằng năm năm mất cô đã tôi luyện cho hắn được dáng vẻ đó dành riêng cho cô.
Chính vì những điều đó mà sự xuất hiện hàng ngày của Nghiêm Trạch trên hòn đảo này để thăm cô và Nghiêm Luật đã dần trở nên lẽ dĩ nhiên, buộc Tư Mạn hình thành thói quen cứ sáng sớm sẽ tỉnh dậy, đứng trước gương cả tiếng đồng hồ, chỉnh chu với khuôn mặt của mình rồi ra ngồi ở bàn trà bên dưới cây anh đào, chờ một bóng đen cao lớn với bàn tay lạnh tanh đó sẽ ôm cô vào lòng. Hôn lên trán cô một nụ hôn chào buổi sáng, để mùi hương nam tính quấn lấy thân thể cô không cách nào rời đi.
“Chúng ta mất công ở cái nơi khỉ ho cò gáy này chủ cũng để Nghiêm Trạch không tìm ra được, bây giờ hắn không những tìm được đến đây lại còn thả tên nhóc này làm tay trong hóa chẳng phải chúng ta công cốc sao?” Chu Mạt buồn bực nhìn Nghiêm Luật ngủ ngon trong lòng Lex nhưng vẫn ôm chặt lấy cánh tay hắn không chịu buông.
Sắc mặt Lex ban đầu rất tốt, nghĩ rằng đứa cháu này cũng thật biết nhận người thân, chưa gặp một lần mà đã có thể khiến hắn yêu chiều đến mức cái gì cũng có thể đem dâng cho nó, khuôn miệng nhỏ nhắn thường xuyên thốt ra lời lẽ mượt mà, lại có bàn tay xoa bóp cực kỳ nhanh nhẹn khi Lex đắp thuốc khiến hắn vô cùng hài lòng. Chỉ là sau mấy ngày không rời khỏi hắn nửa bước, đến Tư Mạn cũng chẳng thể lôi nó đi khiến cho Lex chẳng có cơ hội lăn lộn cùng Biện Biện, chỉ biết trơ mắt nhìn cô không thể động vào vì con đỉa bên chân này, trong lòng vô cùng rối rắm.
“Bây giờ ta đã không còn gì trong tay, James cũng đã rời đi rồi, chúng ta có muốn đi cũng chẳng thể đi được.” Lại nhìn Tư Mạn đang cùng Biện Biện ướm thử váy cưới bên kia mới nhớ đến những ngày qua mỗi lần Nghiêm Trạch đến đây đều cùng Tư Mạn khám phá đảo hoang này, là hắn khiến cho nụ cười trên môi cô sáng lạn như mùa xuân.
“Lễ kết hôn đã chuẩn bị xong rồi. Ngày mai tên họ Nghiêm đó lại đến, hắn sẽ không vì thù cũ mà phá hỏng chứ?” Chu Mạt nghi hoặc nói.
“Hắn sẽ không đâu. Bởi vì mục đích của hắn bây giờ là Tư Mạn. Còn ta chẳng qua là hắn chờ thời cơ ta ra mặt tóm gọn Đinh gia mà thôi.” Lex tinh mắt nhận ra điều này ngay từ lúc đầu nhưng lại giả vờ không biết, yên lặng tại nơi này.
“Nghiêm Trạch muốn Đinh Cẩn biến mất khỏi thị trường không phải là chuyện gì quá khó khăn, tại sao hắn cứ phải chờ ngài ra tay làm gì? Lại nói hắn không hề mở miệng nói gì với ngài, càng chẳng có ý đe dọa.” Chu Mạt nghi hoặc hỏi.
Dường như hắn không có chút ác ý gì với Lex, cũng không hề có ý định khởi chiến trả thù gì gì đó. Tránh khỏi va chạm, tránh luôn những cuộc đối thoại không cần thiết với Lex.
Lex nhẹ nhàng đặt Nghiêm Luật lên giường, chậm rãi xoa đầu thằng bé bình thản đáp:
“Bởi vì hắn muốn kẻ đứng sau khiến cho Nghiêm gia hai mươi năm trước từng táng gia bại sản, cũng chính là kẻ dồn tất cả đám nguyên thủ quốc gia và chính hắn vào đường cùng xuất hiện.”
Chu Mạt nhíu mày, thoáng qua tia bất ngờ kèm theo lo lắng nói: “Năm đó không phải Bối lão gia.....” Chuyện này không phải đã quá rõ ràng sao? Năm đó Bối Hân Đồng lấy đi tin mật cùng Bối Doãn Phi gạt Nghiêm gia ra khỏi thị trường, tại sao bây giờ lại xuất hiện một ‘kẻ khác’?
Lex lấy một vài tờ giấy có một số tư liệu trên đó đưa cho Chu Mạt nói: “Thông tin năm đó mà cha ta có được chẳng qua chỉ có thể khiến Nghiêm gia giậm chân tại chỗ, không kịp xoay vốn để ứng phó với Bối gia, chừng đó không đủ khả năng khiến Nghiêm gia hùng mạnh rời khỏi thị trường. Lúc đó có kẻ đã lợi dụng Bối gia, đứng đằng sau giật dây, xâm nhập hệ thống khai phá tất cả các hang ổ ma túy thời điểm Nghiêm gia còn thống trị lĩnh vực này, khiến cho Nghiêm gia phải đối mặt với pháp chế của hơn mười nước lớn. Nghiêm Giác Siêu cũng vì không kịp trở tay mà vào tù, không lâu sau đó phải bán đi không ít nhà máy mới có thể trở về. Khi ông ta trở về thì Nghiêm gia cũng chẳng còn khả năng đứng trên thị trường được nữa. Nghiêm gia lúc đó đã nghĩ rằng Bối gia là chủ mưu cho vụ việc này. Ban đầu ta cũng cho rằng cha và cô đã đuổi cùng diệt tận Nghiêm Giác Siêu nhưng sau đó ta phát hiện ra họ không hề biết bản đồ hang ổ ma túy, cũng không đủ khả năng xâm nhập hệ thống bảo an của Nghiêm gia cho nên ta cũng có thể khẳng định năm đó có một kẻ khác đứng đằng sau khiến cho Nghiêm gia và Bối gia lâm vào oán hận đến tận bây giờ.”
Lời của Lex khiến cho đầu não Chu Mạt như được thông suốt. Không trách tại sao Nghiêm Trạch khi gặp lại Lex lại có thái độ bình thường đến như vậy. Không phải hắn không tức giận trước cái chết của Nghiêm Giác Siêu mà là vì Nghiêm Giác Siêu năm đó đã thật sự chọn sai mục tiêu khiến cho cả gia đình Bối gia chết thảm cũng khiến cho mẹ của Nghiêm Trạch sống cuộc sống bất hạnh rồi chết nhục nhã trong tay người tình của Nghiêm Giác Siêu. Những điều mà ông ta gây ra bắt buộc phải trả giá.
Chỉ là Lex và Chu Mạt tin Nghiêm Trạch không phải là kẻ biết trắng đen phải trái, rộng lượng dễ bỏ qua như vậy. Nói hắn để Lex nhàn nhã sống như vậy thì quả thực không ai tin, sớm cũng nhìn thấy có gì đó không đúng. Thế nhưng lại không lên tiếng bởi vì Lex hiện tại không đủ khả năng chống cự lại một Nghiêm gia hùng mạnh. Bây giờ ngoài Tư Mạn và muốn kẻ đứng đằng sau tất cả đó hiện hình ra thì không còn lý do gì khác khiến Nghiêm Trạch chịu để yên cho Lex.
Hai người Lex và Chu Mạt nhìn về phía Tư Mạn và Biện Biện, trong lòng không khỏi bất an tựa hồ cảm nhận được tháng ngày bình yên này chính là dấu hiệu cho một trận sóng gió sắp sửa ập đến, khiến cho họ thêm một lần trong đời bi thương đến kiệt quệ.
Âm thanh dòng nhạc du dương đi xuyên qua màn đêm mang theo nụ cười ngọt ngào của Tư Mạn và Biện Biện, ngày mai thôi khi mặt trời ló rạng, Tư Mạn có thể nhìn thấy Lex và Biện Biện sánh vai bên nhau, trở thành đôi uyên ương đẹp nhất trên hòn đảo này. Cũng chính ngày mai những ngày hạnh phúc nhất trong suốt năm năm qua trong mắt Tư Mạn vỡ tan như giọt sương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.