Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát
Chương 79: Nghi ngờ
Âu Dương Thế Ninh
28/11/2017
Gia đình nhà họ Bối theo những thông tin còn xót lại chỉ biết được, cả
gia đình họ đều đã chết cháy, thân xác hòa lẫn với tro tàn, trên gia
phả, hai tiểu chủ nhà họ Bối từng được rất nhiều gia tộc kính nể là:
Trưởng nam Bối Văn Trác.
Đích nữ Bối Tĩnh.
------
Trong thủ phủ uy nghi tráng lệ mang nét cổ kính phương Tây, mái nhà Nghiêm gia oai phong đứng giữa đất trời, lộng lẫy không kém phần ngạo mạn, y hệt những con người thuộc về Nghiêm gia.
Bên trong phòng khách, Hắc Báo, Hắc Miêu và Kate ngồi trên ghế dài, ngưng trọng nhìn về phía trước, nhìn Nghiêm Trạch đang lặng im đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía chúng nhân, bóng của hắn đổ dài trên nền đất lạnh, màn đêm hiu quạnh thổi ngang qua lòng người.
Tư Mạn ngồi trên ghế đơn, tư thế thẳng người, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đùi, đúng phẩm vị của một tiểu thư được dạy dỗ lễ nghi từ nhỏ.
Trạng thái trầm mặc rơi vào độ nửa tiếng đồng hồ, xung quanh là một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ đang biến chuyển cùng thời gian, hơi thở của mọi người dấu bặt trong không khí.
Hồi lâu không thấy Nghiêm Trạch có động tĩnh, Hắc Miêu mới hắng giọng mở miệng:
“Cô...sớm đã biết Lex là Bối Trác Văn? Anh trai của cô?”
“Phải.” Cô bình thản đáp.
“Nhưng hình ảnh anh ta của mười lăm năm trước không giống bây giờ, trước đó cũng có người tận mắt nhìn thấy anh ta trong biển lửa, sao có thể...”
Câu hỏi của Hắc Miêu đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
“Anh ta đã thoát được và phẫu thuật thẩm mỹ, từ đầu đến chân đều là giả.” Tư Mạn cầm tách trà đã nguội lên tay, nhạt nhẽo hớp một ngụm.
“Sao cô lại biết chuyện này?”
Tư Mạn liếc mắt về bóng lưng Nghiêm Trạch, đáp lại câu hỏi của Hắc Miêu nhưng như thể đang nói với Nghiêm Trạch:
“Năm năm trước tôi từng lừa tiền của bác sĩ thẩm mỹ cho Lex, cũng vô tình biết được chuyện này.”
“Thì ra là vậy.” Hắc Miêu ngậm một tiếng lại nói tiếp: “Vậy có thể nói cho chúng tôi biết, hai người là anh em ruột, tại sao cô lại hận anh ta đến vậy không?”
Ý tứ trong câu nói của Hắc Miêu rất rõ ràng. Nghiêm gia trước nay vẫn luôn tìm kiếm gian tế, người có thể cung cấp thông tin cho Lex khiến Nghiêm gia hết lần này đến lần khác gặp nguy. Bây giờ lộ rõ mối quan hệ đặc biệt giữa Tư Mạn và Lex, nói không nghi ngờ là nói dối.
“Tôi không thể nói. Nhưng tôi có thể dùng danh dự để bảo đảm, tôi không phải gian tế của Lex. Là các người tự mình đem tôi về đây, tôi không hề có bất cứ ý định nào với Nghiêm gia.” Tư Mạn quyết đoán nói.
Lúc này bóng lưng của Nghiêm Trạch mới khẽ rung động, hắn quay người, dùng ánh mắt lạnh lẽo kia chiếu lên gương mặt Tư Mạn, trầm trầm nói:
“Tôi không nghi ngờ em.”Một câu nói này buông ra, bất chợt khiến cho cả cơ thể căng cứng giả vờ bình thản của Tư Mạn như muốn bùng nổ, ngay từ thời điểm biết Lex là anh trai của cô, Nghiêm Trạch cái gì cũng không nói, cái gì cũng chẳng hỏi, hắn như vậy cô mới thật khó chịu, thà hắn tra tấn cô cho cô khai ra sự thật đi.
“Đừng đùa, anh không nghi ngờ, tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi? Tại sao không bắn tôi một phát đạn, ném tôi xuống sông, nhốt vào phòng biệt giam để khai ra mà lại xa cách tôi đến thế? Anh nhìn tôi như thể cái gai trong mắt, còn nói là không nghi ngờ, nực cười.”
Tư Mạn nói, đôi mắt long lanh những giọt nước mờ ảo, càng nói càng uất ức, càng nói càng sai lời trong lòng, chính cô cũng không nhận ra, đây là lần đầu cô dám lớn giọng cãi lại hắn.
“Con mắt nào của em thấy tôi nhìn em như gian tế. Nghiêm Trạch này một khi đã khẳng định em là người như thế nào, em còn cơ hội sống hay sao?” Giọng Nghiêm Trạch đặc biệt trầm lạnh, đối với cô trong lòng tức giận nhưng có một sự khiên cưỡng khó nói, bản ngã con người của hắn trước mặt cô đã được dấu nhẹm đi năm phần.
Tư Mạn đứng phắt dậy, bước đến trước mặt Nghiêm Trạch, khoảng cách chỉ còn lại một gang tay, ngước mặt nhìn thẳng vào mắt hắn cứng rắn nói:
“Vậy tại sao không ôm tôi?” Từ lúc đó trở về, hắn chưa hề chạm vào cô.
Cả không gian thinh lặng như chết, ba người Hắc Báo, Hắc Miêu và Kate giống như hòa lẫn trong bóng tối biến thành không khí, mỗi người mang một biểu cảm khác nhau, giống như Hắc Báo khó chịu, Hắc Miêu phiền lòng và Kate thỏa mãn khi thấy hai người cãi nhau.
Câu nói của Tư Mạn khiến cho mi tâm Nghiêm Trạch nhíu lại.
Tại sao hắn lại không ôm cô? Tại sao?
“Tôi ở ngay trước mắt anh, tôi ngủ trên giường anh, ăn cùng một bộ bát đũa với anh, hít chung một bầu không khí chết dẫm này với anh, mỗi ngày đều đã quen với mùi của anh, trải qua bao nhiêu lần sinh tử cùng anh, vậy mà chỉ vì một câu nói, anh liền nghi ngờ tôi, coi tôi không còn tồn tại nữa.” Câu nói gần kết thúc, giọt nước mắt nặng nề nơi khóe mi âm thầm trào ra, bộ mặt bình thản ngày thường đã hoàn toàn bị dẹp bỏ, đây mới là con người thật của cô, cô thầm tự trách mình, sao trước mặt hắn lại trở nên yếu đuối như vậy?
Nước mắt của cô lấp lánh trượt xuống đôi má xanh xao, rơi vào khóe miệng mặn chát:
“Tôi đối với anh rốt cuộc là cái gì?”
Lúc cô gần như bế tắc ở thung lũng chết, người cô nghĩ đến chỉ có hắn. Lúc đó cô đã nghĩ, cả đời này nguyện ý đi theo hắn, cũng không có gì là tệ, vậy mà bây giờ thì thế nào. Lex đã gây bao nhiêu thù oán với Nghiêm gia, hắn biết cô là em gái Lex liền không cần cô nữa sao?
Cả cơ thể Nghiêm Trạch cứng ngắc, trong lòng khó chịu như lửa đốt, nhìn giọt nước mắt của cô, trong trái tim như bị đâm một lỗ, khó chịu đến không thở nổi. Nhưng tuyệt nhiên không hề mở miệng đáp lại cô. Chỉ tĩnh lặng nhìn cô rơi lệ vì hắn.
“Thà rằng anh quát tháo tôi như lúc trước tôi còn thấy anh coi trọng tôi. Là do tôi nghĩ quá nhiều, tôi đến cuối cũng chỉ là người tình trên giường phục vụ anh mà thôi.” Mỗi lời nói ra như vết dao cứa vào tim gan, Tư Mạn nói xong liền quay đầu bước đi, mỗi bước sau nhanh hơn bước trước, đến mức bước đi mà như chạy, chẳng mấy chốc mà đã không thấy bóng cô nữa, chỉ thấy những giọt nước mắt trong gió thoảng bay.
Nhìn Tư Mạn, Hắc Báo đau lòng bước đến trước mặt Nghiêm Trạch, nhìn thấy hắn vẫn nhìn theo vị trí cô khuất bóng, ánh sáng tinh anh trong mắt hắn dần vụt tắt, ngạo khí quanh thân bây giờ lại cô độc vạn phần, tựa hồ như đã đánh mất điều gì đó.
Hắc Báo trầm mặc một chút liền cất giọng: “Ngài cũng đã mệt rồi, nên nghỉ ngơi đi thôi.” Từ lúc Tư Mạn mất tích ở thung lũng chết, Nghiêm Trạch đã chẳng hề nghỉ ngơi. Lúc này so với Tư Mạn, Nghiêm Trạch cũng đã mệt mỏi không ít.
Nghiêm Trạch không đáp lời, bóng đen lập lờ như ma quỷ cất bước đi về thư phòng, trong bóng tối mờ ảo của màn đêm, không ai nhìn ra được sắc mặt của hắn nhưng ai cũng có thể cảm nhận, không khí đã lạnh đến cực điểm tựa hồ như hai trái tim vốn chung một nhịp đã bị đóng băng.
Hắc Miêu chậm rãi bước tới bên cạnh Hắc Báo, nhìn theo bóng lưng Nghiêm Trạch thở dài:
“Cô ngốc Tư Mạn, chủ thượng vốn dĩ chưa từng nghi ngờ cô ấy, so với chúng ta, có khi lại còn tin tưởng hơn. Ngài ấy chỉ là không dám chạm đến Bối Tĩnh mà thôi.”
Quá khứ mười lăm năm, đối với họ quá bi thương đến mức tự mình làm tổn thương người quan trọng nhất, cũng chính là để vơi đi cơn đau trong lòng ngày đó. Vốn dĩ có những chuyện sẽ được làm rõ, chỉ là sớm hay muộn, bây giờ sự xuất hiện của Lex như một con dao, chặt đứt khoảng cách chôn dấu bí mật. Nghiêm Trạch cũng có thể cảm nhận được, hắn sẽ đánh mất cô như thế nào.
Trưởng nam Bối Văn Trác.
Đích nữ Bối Tĩnh.
------
Trong thủ phủ uy nghi tráng lệ mang nét cổ kính phương Tây, mái nhà Nghiêm gia oai phong đứng giữa đất trời, lộng lẫy không kém phần ngạo mạn, y hệt những con người thuộc về Nghiêm gia.
Bên trong phòng khách, Hắc Báo, Hắc Miêu và Kate ngồi trên ghế dài, ngưng trọng nhìn về phía trước, nhìn Nghiêm Trạch đang lặng im đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía chúng nhân, bóng của hắn đổ dài trên nền đất lạnh, màn đêm hiu quạnh thổi ngang qua lòng người.
Tư Mạn ngồi trên ghế đơn, tư thế thẳng người, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đùi, đúng phẩm vị của một tiểu thư được dạy dỗ lễ nghi từ nhỏ.
Trạng thái trầm mặc rơi vào độ nửa tiếng đồng hồ, xung quanh là một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ đang biến chuyển cùng thời gian, hơi thở của mọi người dấu bặt trong không khí.
Hồi lâu không thấy Nghiêm Trạch có động tĩnh, Hắc Miêu mới hắng giọng mở miệng:
“Cô...sớm đã biết Lex là Bối Trác Văn? Anh trai của cô?”
“Phải.” Cô bình thản đáp.
“Nhưng hình ảnh anh ta của mười lăm năm trước không giống bây giờ, trước đó cũng có người tận mắt nhìn thấy anh ta trong biển lửa, sao có thể...”
Câu hỏi của Hắc Miêu đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
“Anh ta đã thoát được và phẫu thuật thẩm mỹ, từ đầu đến chân đều là giả.” Tư Mạn cầm tách trà đã nguội lên tay, nhạt nhẽo hớp một ngụm.
“Sao cô lại biết chuyện này?”
Tư Mạn liếc mắt về bóng lưng Nghiêm Trạch, đáp lại câu hỏi của Hắc Miêu nhưng như thể đang nói với Nghiêm Trạch:
“Năm năm trước tôi từng lừa tiền của bác sĩ thẩm mỹ cho Lex, cũng vô tình biết được chuyện này.”
“Thì ra là vậy.” Hắc Miêu ngậm một tiếng lại nói tiếp: “Vậy có thể nói cho chúng tôi biết, hai người là anh em ruột, tại sao cô lại hận anh ta đến vậy không?”
Ý tứ trong câu nói của Hắc Miêu rất rõ ràng. Nghiêm gia trước nay vẫn luôn tìm kiếm gian tế, người có thể cung cấp thông tin cho Lex khiến Nghiêm gia hết lần này đến lần khác gặp nguy. Bây giờ lộ rõ mối quan hệ đặc biệt giữa Tư Mạn và Lex, nói không nghi ngờ là nói dối.
“Tôi không thể nói. Nhưng tôi có thể dùng danh dự để bảo đảm, tôi không phải gian tế của Lex. Là các người tự mình đem tôi về đây, tôi không hề có bất cứ ý định nào với Nghiêm gia.” Tư Mạn quyết đoán nói.
Lúc này bóng lưng của Nghiêm Trạch mới khẽ rung động, hắn quay người, dùng ánh mắt lạnh lẽo kia chiếu lên gương mặt Tư Mạn, trầm trầm nói:
“Tôi không nghi ngờ em.”Một câu nói này buông ra, bất chợt khiến cho cả cơ thể căng cứng giả vờ bình thản của Tư Mạn như muốn bùng nổ, ngay từ thời điểm biết Lex là anh trai của cô, Nghiêm Trạch cái gì cũng không nói, cái gì cũng chẳng hỏi, hắn như vậy cô mới thật khó chịu, thà hắn tra tấn cô cho cô khai ra sự thật đi.
“Đừng đùa, anh không nghi ngờ, tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi? Tại sao không bắn tôi một phát đạn, ném tôi xuống sông, nhốt vào phòng biệt giam để khai ra mà lại xa cách tôi đến thế? Anh nhìn tôi như thể cái gai trong mắt, còn nói là không nghi ngờ, nực cười.”
Tư Mạn nói, đôi mắt long lanh những giọt nước mờ ảo, càng nói càng uất ức, càng nói càng sai lời trong lòng, chính cô cũng không nhận ra, đây là lần đầu cô dám lớn giọng cãi lại hắn.
“Con mắt nào của em thấy tôi nhìn em như gian tế. Nghiêm Trạch này một khi đã khẳng định em là người như thế nào, em còn cơ hội sống hay sao?” Giọng Nghiêm Trạch đặc biệt trầm lạnh, đối với cô trong lòng tức giận nhưng có một sự khiên cưỡng khó nói, bản ngã con người của hắn trước mặt cô đã được dấu nhẹm đi năm phần.
Tư Mạn đứng phắt dậy, bước đến trước mặt Nghiêm Trạch, khoảng cách chỉ còn lại một gang tay, ngước mặt nhìn thẳng vào mắt hắn cứng rắn nói:
“Vậy tại sao không ôm tôi?” Từ lúc đó trở về, hắn chưa hề chạm vào cô.
Cả không gian thinh lặng như chết, ba người Hắc Báo, Hắc Miêu và Kate giống như hòa lẫn trong bóng tối biến thành không khí, mỗi người mang một biểu cảm khác nhau, giống như Hắc Báo khó chịu, Hắc Miêu phiền lòng và Kate thỏa mãn khi thấy hai người cãi nhau.
Câu nói của Tư Mạn khiến cho mi tâm Nghiêm Trạch nhíu lại.
Tại sao hắn lại không ôm cô? Tại sao?
“Tôi ở ngay trước mắt anh, tôi ngủ trên giường anh, ăn cùng một bộ bát đũa với anh, hít chung một bầu không khí chết dẫm này với anh, mỗi ngày đều đã quen với mùi của anh, trải qua bao nhiêu lần sinh tử cùng anh, vậy mà chỉ vì một câu nói, anh liền nghi ngờ tôi, coi tôi không còn tồn tại nữa.” Câu nói gần kết thúc, giọt nước mắt nặng nề nơi khóe mi âm thầm trào ra, bộ mặt bình thản ngày thường đã hoàn toàn bị dẹp bỏ, đây mới là con người thật của cô, cô thầm tự trách mình, sao trước mặt hắn lại trở nên yếu đuối như vậy?
Nước mắt của cô lấp lánh trượt xuống đôi má xanh xao, rơi vào khóe miệng mặn chát:
“Tôi đối với anh rốt cuộc là cái gì?”
Lúc cô gần như bế tắc ở thung lũng chết, người cô nghĩ đến chỉ có hắn. Lúc đó cô đã nghĩ, cả đời này nguyện ý đi theo hắn, cũng không có gì là tệ, vậy mà bây giờ thì thế nào. Lex đã gây bao nhiêu thù oán với Nghiêm gia, hắn biết cô là em gái Lex liền không cần cô nữa sao?
Cả cơ thể Nghiêm Trạch cứng ngắc, trong lòng khó chịu như lửa đốt, nhìn giọt nước mắt của cô, trong trái tim như bị đâm một lỗ, khó chịu đến không thở nổi. Nhưng tuyệt nhiên không hề mở miệng đáp lại cô. Chỉ tĩnh lặng nhìn cô rơi lệ vì hắn.
“Thà rằng anh quát tháo tôi như lúc trước tôi còn thấy anh coi trọng tôi. Là do tôi nghĩ quá nhiều, tôi đến cuối cũng chỉ là người tình trên giường phục vụ anh mà thôi.” Mỗi lời nói ra như vết dao cứa vào tim gan, Tư Mạn nói xong liền quay đầu bước đi, mỗi bước sau nhanh hơn bước trước, đến mức bước đi mà như chạy, chẳng mấy chốc mà đã không thấy bóng cô nữa, chỉ thấy những giọt nước mắt trong gió thoảng bay.
Nhìn Tư Mạn, Hắc Báo đau lòng bước đến trước mặt Nghiêm Trạch, nhìn thấy hắn vẫn nhìn theo vị trí cô khuất bóng, ánh sáng tinh anh trong mắt hắn dần vụt tắt, ngạo khí quanh thân bây giờ lại cô độc vạn phần, tựa hồ như đã đánh mất điều gì đó.
Hắc Báo trầm mặc một chút liền cất giọng: “Ngài cũng đã mệt rồi, nên nghỉ ngơi đi thôi.” Từ lúc Tư Mạn mất tích ở thung lũng chết, Nghiêm Trạch đã chẳng hề nghỉ ngơi. Lúc này so với Tư Mạn, Nghiêm Trạch cũng đã mệt mỏi không ít.
Nghiêm Trạch không đáp lời, bóng đen lập lờ như ma quỷ cất bước đi về thư phòng, trong bóng tối mờ ảo của màn đêm, không ai nhìn ra được sắc mặt của hắn nhưng ai cũng có thể cảm nhận, không khí đã lạnh đến cực điểm tựa hồ như hai trái tim vốn chung một nhịp đã bị đóng băng.
Hắc Miêu chậm rãi bước tới bên cạnh Hắc Báo, nhìn theo bóng lưng Nghiêm Trạch thở dài:
“Cô ngốc Tư Mạn, chủ thượng vốn dĩ chưa từng nghi ngờ cô ấy, so với chúng ta, có khi lại còn tin tưởng hơn. Ngài ấy chỉ là không dám chạm đến Bối Tĩnh mà thôi.”
Quá khứ mười lăm năm, đối với họ quá bi thương đến mức tự mình làm tổn thương người quan trọng nhất, cũng chính là để vơi đi cơn đau trong lòng ngày đó. Vốn dĩ có những chuyện sẽ được làm rõ, chỉ là sớm hay muộn, bây giờ sự xuất hiện của Lex như một con dao, chặt đứt khoảng cách chôn dấu bí mật. Nghiêm Trạch cũng có thể cảm nhận được, hắn sẽ đánh mất cô như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.