Chương 1088: Bắt đầu của sụp đổ (phần một)
Biên Chức Thành Đích Mộng
18/08/2015
Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh thì vui còn Lục Thiếu Hoa thì sao, hắn tất nhiên cũng vui, lần này Lâm Nghị biểu hiện rất tốt, xứng đáng là người tiếp bước Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh ở Công ty tài chính Phượng Hoàng, điều này chẳng lẽ không đáng để vui sao?
Cho nên, khi Lâm Nghị nói xong, Lục Thiếu Hoa nhìn y đầy thâm ý, sau đó mới tỏ thái độ, nói
- Có đôi khi cần kiên quyết quyết đoán, cơn lốc tài chính lần này thấy rất rõ, chúng ta không thể giống như năm 97 cứng rắn khiêng, bởi vì cho dù là chúng ta có cứng rắn cũng không có cách nào ngăn cản cơn lốc tràn ra vào, không bằng đợi cơn lốc tiến tới giai đoạn cuối sau đó nâng giá cổ phiếu và chỉ số.
Lục Thiếu Hoa nói thế chính là đang đồng ý với phương án thứ hai của Lâm Nghị, về phần nâng giá cổ phiếu và chỉ số, tất cả đều là kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, kế hoạch này có thể mang đến cho Lục Thiếu Hoa rất nhiều điểm tốt, kiếm được một khoản tiền không nhỏ.
Biết rõ ghánh không nổi còn cố ghánh thì đó không phải là lựa chọn sáng suốt. Đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng biết, phỏng chừng sau khi cơn lốc tài chính chính thức bùng nổ, sẽ có một lượng lớn dân chứng khoán Hongkong đứng ra hô hào bảo Công ty tài chính Phượng Hoàng đứng ra cứu thị, dù sao vào thời điểm năm 97, đã để lại ấn tượng rất sau trong lòng nhiều người, vào thời điểm cuối thì Công ty tài chính Phượng Hoàng đứng ra ngăn cơn sóng dữ, cứu cả Hongkong.
Nhưng lần này thì khác, Công ty tài chính Phượng Hoàng n không có năng lực ngăn cơn sóng dữ, cho nên khi nghe phương án thứ hai mà Lâm Nghị đề xuất, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ dặn dò một câu.
- Lâm Nghị, ngày mai cậu dùng danh nghĩa Công ty tài chính Phượng Hoàng mời họp báo, cho dân chứng khoán cẩn thận một chút, ừ, không cần nói quá rõ chỉ nói gần đây thị trường chứng khoán có chút quái dị là được, đừng làm cho mọi thứ rối tung, bằng không thị trường chứng khoán Hongkong sẽ đi xuống.
Công ty tài chính Phượng Hoàng ở Hongkong có sức ảnh hưởng mạnh, chỉ cần Công ty tài chính Phượng Hoàng hắt xì thôi, cả thị trường chứng khoán Hongkong chấn động.
Nếu Công ty tài chính Phượng Hoàng hắt xì thôi cả thị trường chứng khoán Hongkong chấn động, vậy thì vì sao Lục Thiếu Hoa còn bảo Lâm Nghị mời họp báo? Không phải rất mâu thuẫn sao?
Sự thật là như thế, Lục Thiếu Hoa vẫn làm như đã tính toán, nguyên nhân cũng rất đơn giản, kia đó muốn lên tiếng nhắc nhở một chút, về phần dân chứng khoán Hongkong tin hay không tin thì Lục Thiếu Hoa không thể xác định, hắn hiện tại chỉ có thể nhắc nhở, có người tin thì lập tức rút lui, không tin thì cũng không còn cách nào khác.
Còn có một nguyên nhân nữa, đó là giới bên ngoài tuy biết Lâm Nghị là phó tổng Giám đốc của Công ty tài chính Phượng Hoàng, nhưng thời điểm bình thường thì không tới phiên y ra mặt, có thể nói, Lâm Nghị là một gương mặt mới, hiện tại do y đừng ra nói chuyện, giới bên ngoài sẽ không tin lắm.
Nói cách khác, lời nói Lâm Nghị khả năng rất ít người tin, nếu như vậy thì thị trường chứng khoán Hongkong sẽ không bị rối loạn, có một điều không thể phủ nhận đó là Lâm Nghị cũng là đại biểu cho công ty Tài chính Phượng Hoàng.
Sau khi bùng phát cơn lốc, mọi người sẽ nhớ ra đại biểu của Công ty tài chính Phượng Hoàng là Lâm Nghị có lên tiếng nhắc nhở, do bọn họ không tin nên cuối cùng mất cả chì lẫn chài, cho dù là Công ty tài chính Phượng Hoàng không đứng ra cứu thị, bọn họ cũng chỉ có thể trách lòng tham của chính mình.
Đó là mục đích chính đích thực của Lục Thiếu Hoa.
Rất rõ ràng, Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh đều nhìn ra mục đích này của Lục Thiếu Hoa, nên bọn họ chỉ nhẹ nhàng cười, không nhiều lời.
Nhưng Lâm Nghị lại có chút không rõ, không rõ cũng chẳng sao cũng không gây trở ngại gì, cứ theo mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa mà làm, không có biện pháp, ai bảo Lục Thiếu Hoa chính là ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng chi, còn y chỉ là lính của Lục Thiếu Hoa mà thôi, ông chủ nói gì, y làm đó là được.
Ông chủ chỉ đánh bên tây thì Lâm Nghị cứ theo chuẩn tắc làm việc, huống chi, có thể có một cơ hội lộ diện với truyền thông, Lâm Nghị thấy rất thích.
- Tôi sẽ mời dự họp vào sáng ngày mai.
Lâm Nghị trầm giọng đáp.
- Tốt.
Lục Thiếu Hoa cười, gật gật đầu, sau lại trầm ngâm một hồi, mới nói sang chuyện khác.
- Kế tiếp nói về thế cục toàn cầu.
Đúng vậy, đây là thời điểm nói đến thế cục toàn cầu, hôm nay là ngày bảy tháng chín, là lịch của Hongkong, với Mĩ Quốc, bây giờ là tối ngày sáu tháng chín, hôm nay Mĩ Quốc không phát sinh sự tình gì quá lớn.
Chỉ có điều ngày mai thì khác, ngày bảy tháng chín của Mĩ là nửa đêm của Hongkong, vào ngày này chính phủ Mỹ tiếp nhận hai công ty Fannie Mae và Freddie Mac nhưng vẫn không ngăn được cuộc khủng hoảng.
Nói cách khác, kỳ thật thời gian con lốc bùng nổ toàn diện là ngày bảy tháng chín và chính thức bắt đầu từ Mĩ Quốc, sau vài ngày thời gian, thế cục không ngừng chuyển biến xấu, cho đến khi sụp đổ.
Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa vào lúc triệu tập Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh, không thể nghi ngờ đây là đại hội huy động lần cuối.
Lý Vân Thanh hiểu rõ, Lưu Minh Chương cũng rõ, Lý Tông Ân càng rõ, bởi vì bọn họ trong tay có số liệu do Lục Thiếu Hoa cung cấp, trên văn kiện số liệu có ghi ngày, cho nên bọn họ nắm rõ khi nào cơn lốc tài chính bùng nổ toàn diện.
Duy chỉ có Lâm Nghị là không biết, nhưng Lâm Nghị cũng không phải thằng ngốc, hôm nay y ngồi ở chỗ này tuy rằng là do Lục Thiếu Hoa triệu tập nhưng y biết rõ, công đoạn trước có chuyện của y, công đoạn sau thì không còn là chuyện của y nữa, việc duy nhất y có thể làm chính là ngồi nghe.
Hiện tại Lâm Nghị đang sắm vai như vậy, không lên tiếng mà chỉ ngồi một chỗ nghe và không nhúc nhích.
Đối với biểu hiện của Lâm Nghị, Lục Thiếu Hoa rất vui, ở trong lòng không khỏi âm thầm gật gật đầu, sau đó nói tiếp.
- Theo nguồn tin đáng tin cậy, ngày mai, vào ban đêm của Hongkong, chính phủ Mĩ Quốc sẽ tiếp quản một vài công ty, ý đồ là muốn ngăn cản cơn lốc tài chính bùng nổ, nhưng thế cục đã phát triển như vậy, chính phủ Mĩ Quốc nhất định sẽ không thể ngăn cơn sóng dữ.
Cách nói này của Lục Thiếu Hoa được Lưu Minh Chương và mấy người họ đồng ý, Lưu Minh Chương lên tiếng hò hét trợ uy.
- Chính phủ Mĩ Quốc thật ngây thơ, toàn câu chuyện chính do bọn họ mà ra, bọn họ hiểu thế cục hơn ai hết, bây giờ còn cố gắng làm gì, cho tiền vào đó khác nào đem muối bỏ biển, nếu là tôi, tôi sẽ cho tiền vào túi, thật thoải mái.
Lưu Minh Chương vui sướng khi người khác gặp họa, cũng không thể không nói, Lưu Minh Chương đổi cách nói, mắng chính phủ Mĩ Quốc nói bọn họ giả vờ giả vịt.
- Chính phủ Mĩ Quốc không phải như vậy sao?
Lý Tông Ân hỏi lại một câu.
Lý Tông Ân nói lời này ra như chạm thẳng vào chỗ đau, chính phủ Mĩ Quốc đích xác thường xuyên giả vờ giả vịt, và rất thích làm ra vẻ.
- Ha hả. . .
Điều này, Lục Thiếu Hoa chỉ cười, giống như lời của Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân, chính phủ Mĩ Quốc chính là dạng đó, nhưng, giờ phút này không phải dùng để thảo luận chính phủ Mĩ Quốc thuộc dạng nào, hiện tại cái thảo luận chính là thế cục.
- Được rồi, hiện tại không phải nói chuyện của chính phủ Mĩ Quốc, nói về cơn lốc tài chính đi.
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, sau đó mới nói tiếp.
- Có tin tức công bố, Lehman Brothers phỏng chừng sẽ chống đỡ không nỗi, phá sản chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nếu Lehman Brothers chống không nổi, cơn lốc tài chính sẽ thật sự hình thành thổi quét khắp toàn cầu.
Lục Thiếu Hoa nói ra lời này có tác dụng như một viên đạn được bắn ra vậy, theo ký ức của Lục Thiếu Hoa, ngày 14 tháng chính là ngày Chủ Nhật, Lehman Brothers sau khi từ chối viện trợ của chính phủ đệ đơn xin phá sản.
Lehman Brothers vào ngày này sẽ chống đỡ không nổi, nhưng không chỉ có thế, cũng cùng một ngày chứng khoán Merrill Lynch của Mĩ cũng tuyên bố bị ngân hàng nhà nước thu mua.
Hai sự kiện nối tiếp nhau xảy ra trong một tuần, thị trường chứng khoán toàn cầu giảm mạnh. Vào ngày 16 tháng 9, tập đoàn quốc tế của Mĩ AIG do giữ nhiều tín dụng nên bị vi phạm dẫn đến bị hạ thấp trên bảng xếp hạng tín dụng, nên tập đoàn bảo hiểm này gặp nguy cơ.
Chính phủ Mỹ đã cho Tập đoàn này vay tiền tránh bị phá sản.
Ngày 14 tháng 9, đây thật sự là một ngày đáng nhớ. Vì đây chính là ngày mà thị trường chứng khoán Mỹ sụp đổ, đồng thời cũng khơi mào cho cuộc khủng hoảng tài chính lan ra toàn cầu. Ngày 16 tháng 9 Quỹ đầu tư tài chính ReservePrimaryFund vì nắm giữ nhiều cổ phiếu của Lehman Brothers nên giá cổ phiếu sụt giảm mạnh, làm cho các nhà đầu tư bán tháo trên diện rộng, thị trường tài chính có chuyển biến xấu.
Ngay 18 tháng 9, Cục dự trữ liên bang Mỹ đã đầu tư vào thị trường một khoản tiền lớn để cứu thị trường tài chính.
Cách nhau một ngày, ngày 19 tháng 9, bộ tài chính Mĩ Quốc cung cấp bảo hiểm có tính tạm thời, lấy thừa bù thiếu cho thị trường tiền tệ. Đến cuối tuần, cục quản lý tài chính Anh, uỷ ban giao dịch chứng khoán Mĩ tạm dừng giao dịch trong nước, cung không đủ cầu.
Khôi phục thì khôi phục, chỉ khôi phục thôi mà, vả lại chỉ có một chút, từ đầu đến cuối biết không thể chống đỡ lâu, vì vậy vào thời điểm cơn lốc tài chính bạo phát toàn diện, Mĩ muốn tránh trung tâm vòng xoáy là chuyện không có khả năng.
Đúng vậy, muốn tránh sao, đó khác nào người mất trí nằm mơ, đương nhiên, chính phủ Mĩ có tuyên bố phương án cứu trợ, nhưng sẽ hữu dụng sao?
Cho nên, khi Lâm Nghị nói xong, Lục Thiếu Hoa nhìn y đầy thâm ý, sau đó mới tỏ thái độ, nói
- Có đôi khi cần kiên quyết quyết đoán, cơn lốc tài chính lần này thấy rất rõ, chúng ta không thể giống như năm 97 cứng rắn khiêng, bởi vì cho dù là chúng ta có cứng rắn cũng không có cách nào ngăn cản cơn lốc tràn ra vào, không bằng đợi cơn lốc tiến tới giai đoạn cuối sau đó nâng giá cổ phiếu và chỉ số.
Lục Thiếu Hoa nói thế chính là đang đồng ý với phương án thứ hai của Lâm Nghị, về phần nâng giá cổ phiếu và chỉ số, tất cả đều là kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, kế hoạch này có thể mang đến cho Lục Thiếu Hoa rất nhiều điểm tốt, kiếm được một khoản tiền không nhỏ.
Biết rõ ghánh không nổi còn cố ghánh thì đó không phải là lựa chọn sáng suốt. Đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng biết, phỏng chừng sau khi cơn lốc tài chính chính thức bùng nổ, sẽ có một lượng lớn dân chứng khoán Hongkong đứng ra hô hào bảo Công ty tài chính Phượng Hoàng đứng ra cứu thị, dù sao vào thời điểm năm 97, đã để lại ấn tượng rất sau trong lòng nhiều người, vào thời điểm cuối thì Công ty tài chính Phượng Hoàng đứng ra ngăn cơn sóng dữ, cứu cả Hongkong.
Nhưng lần này thì khác, Công ty tài chính Phượng Hoàng n không có năng lực ngăn cơn sóng dữ, cho nên khi nghe phương án thứ hai mà Lâm Nghị đề xuất, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ dặn dò một câu.
- Lâm Nghị, ngày mai cậu dùng danh nghĩa Công ty tài chính Phượng Hoàng mời họp báo, cho dân chứng khoán cẩn thận một chút, ừ, không cần nói quá rõ chỉ nói gần đây thị trường chứng khoán có chút quái dị là được, đừng làm cho mọi thứ rối tung, bằng không thị trường chứng khoán Hongkong sẽ đi xuống.
Công ty tài chính Phượng Hoàng ở Hongkong có sức ảnh hưởng mạnh, chỉ cần Công ty tài chính Phượng Hoàng hắt xì thôi, cả thị trường chứng khoán Hongkong chấn động.
Nếu Công ty tài chính Phượng Hoàng hắt xì thôi cả thị trường chứng khoán Hongkong chấn động, vậy thì vì sao Lục Thiếu Hoa còn bảo Lâm Nghị mời họp báo? Không phải rất mâu thuẫn sao?
Sự thật là như thế, Lục Thiếu Hoa vẫn làm như đã tính toán, nguyên nhân cũng rất đơn giản, kia đó muốn lên tiếng nhắc nhở một chút, về phần dân chứng khoán Hongkong tin hay không tin thì Lục Thiếu Hoa không thể xác định, hắn hiện tại chỉ có thể nhắc nhở, có người tin thì lập tức rút lui, không tin thì cũng không còn cách nào khác.
Còn có một nguyên nhân nữa, đó là giới bên ngoài tuy biết Lâm Nghị là phó tổng Giám đốc của Công ty tài chính Phượng Hoàng, nhưng thời điểm bình thường thì không tới phiên y ra mặt, có thể nói, Lâm Nghị là một gương mặt mới, hiện tại do y đừng ra nói chuyện, giới bên ngoài sẽ không tin lắm.
Nói cách khác, lời nói Lâm Nghị khả năng rất ít người tin, nếu như vậy thì thị trường chứng khoán Hongkong sẽ không bị rối loạn, có một điều không thể phủ nhận đó là Lâm Nghị cũng là đại biểu cho công ty Tài chính Phượng Hoàng.
Sau khi bùng phát cơn lốc, mọi người sẽ nhớ ra đại biểu của Công ty tài chính Phượng Hoàng là Lâm Nghị có lên tiếng nhắc nhở, do bọn họ không tin nên cuối cùng mất cả chì lẫn chài, cho dù là Công ty tài chính Phượng Hoàng không đứng ra cứu thị, bọn họ cũng chỉ có thể trách lòng tham của chính mình.
Đó là mục đích chính đích thực của Lục Thiếu Hoa.
Rất rõ ràng, Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh đều nhìn ra mục đích này của Lục Thiếu Hoa, nên bọn họ chỉ nhẹ nhàng cười, không nhiều lời.
Nhưng Lâm Nghị lại có chút không rõ, không rõ cũng chẳng sao cũng không gây trở ngại gì, cứ theo mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa mà làm, không có biện pháp, ai bảo Lục Thiếu Hoa chính là ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng chi, còn y chỉ là lính của Lục Thiếu Hoa mà thôi, ông chủ nói gì, y làm đó là được.
Ông chủ chỉ đánh bên tây thì Lâm Nghị cứ theo chuẩn tắc làm việc, huống chi, có thể có một cơ hội lộ diện với truyền thông, Lâm Nghị thấy rất thích.
- Tôi sẽ mời dự họp vào sáng ngày mai.
Lâm Nghị trầm giọng đáp.
- Tốt.
Lục Thiếu Hoa cười, gật gật đầu, sau lại trầm ngâm một hồi, mới nói sang chuyện khác.
- Kế tiếp nói về thế cục toàn cầu.
Đúng vậy, đây là thời điểm nói đến thế cục toàn cầu, hôm nay là ngày bảy tháng chín, là lịch của Hongkong, với Mĩ Quốc, bây giờ là tối ngày sáu tháng chín, hôm nay Mĩ Quốc không phát sinh sự tình gì quá lớn.
Chỉ có điều ngày mai thì khác, ngày bảy tháng chín của Mĩ là nửa đêm của Hongkong, vào ngày này chính phủ Mỹ tiếp nhận hai công ty Fannie Mae và Freddie Mac nhưng vẫn không ngăn được cuộc khủng hoảng.
Nói cách khác, kỳ thật thời gian con lốc bùng nổ toàn diện là ngày bảy tháng chín và chính thức bắt đầu từ Mĩ Quốc, sau vài ngày thời gian, thế cục không ngừng chuyển biến xấu, cho đến khi sụp đổ.
Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa vào lúc triệu tập Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh, không thể nghi ngờ đây là đại hội huy động lần cuối.
Lý Vân Thanh hiểu rõ, Lưu Minh Chương cũng rõ, Lý Tông Ân càng rõ, bởi vì bọn họ trong tay có số liệu do Lục Thiếu Hoa cung cấp, trên văn kiện số liệu có ghi ngày, cho nên bọn họ nắm rõ khi nào cơn lốc tài chính bùng nổ toàn diện.
Duy chỉ có Lâm Nghị là không biết, nhưng Lâm Nghị cũng không phải thằng ngốc, hôm nay y ngồi ở chỗ này tuy rằng là do Lục Thiếu Hoa triệu tập nhưng y biết rõ, công đoạn trước có chuyện của y, công đoạn sau thì không còn là chuyện của y nữa, việc duy nhất y có thể làm chính là ngồi nghe.
Hiện tại Lâm Nghị đang sắm vai như vậy, không lên tiếng mà chỉ ngồi một chỗ nghe và không nhúc nhích.
Đối với biểu hiện của Lâm Nghị, Lục Thiếu Hoa rất vui, ở trong lòng không khỏi âm thầm gật gật đầu, sau đó nói tiếp.
- Theo nguồn tin đáng tin cậy, ngày mai, vào ban đêm của Hongkong, chính phủ Mĩ Quốc sẽ tiếp quản một vài công ty, ý đồ là muốn ngăn cản cơn lốc tài chính bùng nổ, nhưng thế cục đã phát triển như vậy, chính phủ Mĩ Quốc nhất định sẽ không thể ngăn cơn sóng dữ.
Cách nói này của Lục Thiếu Hoa được Lưu Minh Chương và mấy người họ đồng ý, Lưu Minh Chương lên tiếng hò hét trợ uy.
- Chính phủ Mĩ Quốc thật ngây thơ, toàn câu chuyện chính do bọn họ mà ra, bọn họ hiểu thế cục hơn ai hết, bây giờ còn cố gắng làm gì, cho tiền vào đó khác nào đem muối bỏ biển, nếu là tôi, tôi sẽ cho tiền vào túi, thật thoải mái.
Lưu Minh Chương vui sướng khi người khác gặp họa, cũng không thể không nói, Lưu Minh Chương đổi cách nói, mắng chính phủ Mĩ Quốc nói bọn họ giả vờ giả vịt.
- Chính phủ Mĩ Quốc không phải như vậy sao?
Lý Tông Ân hỏi lại một câu.
Lý Tông Ân nói lời này ra như chạm thẳng vào chỗ đau, chính phủ Mĩ Quốc đích xác thường xuyên giả vờ giả vịt, và rất thích làm ra vẻ.
- Ha hả. . .
Điều này, Lục Thiếu Hoa chỉ cười, giống như lời của Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân, chính phủ Mĩ Quốc chính là dạng đó, nhưng, giờ phút này không phải dùng để thảo luận chính phủ Mĩ Quốc thuộc dạng nào, hiện tại cái thảo luận chính là thế cục.
- Được rồi, hiện tại không phải nói chuyện của chính phủ Mĩ Quốc, nói về cơn lốc tài chính đi.
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, sau đó mới nói tiếp.
- Có tin tức công bố, Lehman Brothers phỏng chừng sẽ chống đỡ không nỗi, phá sản chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nếu Lehman Brothers chống không nổi, cơn lốc tài chính sẽ thật sự hình thành thổi quét khắp toàn cầu.
Lục Thiếu Hoa nói ra lời này có tác dụng như một viên đạn được bắn ra vậy, theo ký ức của Lục Thiếu Hoa, ngày 14 tháng chính là ngày Chủ Nhật, Lehman Brothers sau khi từ chối viện trợ của chính phủ đệ đơn xin phá sản.
Lehman Brothers vào ngày này sẽ chống đỡ không nổi, nhưng không chỉ có thế, cũng cùng một ngày chứng khoán Merrill Lynch của Mĩ cũng tuyên bố bị ngân hàng nhà nước thu mua.
Hai sự kiện nối tiếp nhau xảy ra trong một tuần, thị trường chứng khoán toàn cầu giảm mạnh. Vào ngày 16 tháng 9, tập đoàn quốc tế của Mĩ AIG do giữ nhiều tín dụng nên bị vi phạm dẫn đến bị hạ thấp trên bảng xếp hạng tín dụng, nên tập đoàn bảo hiểm này gặp nguy cơ.
Chính phủ Mỹ đã cho Tập đoàn này vay tiền tránh bị phá sản.
Ngày 14 tháng 9, đây thật sự là một ngày đáng nhớ. Vì đây chính là ngày mà thị trường chứng khoán Mỹ sụp đổ, đồng thời cũng khơi mào cho cuộc khủng hoảng tài chính lan ra toàn cầu. Ngày 16 tháng 9 Quỹ đầu tư tài chính ReservePrimaryFund vì nắm giữ nhiều cổ phiếu của Lehman Brothers nên giá cổ phiếu sụt giảm mạnh, làm cho các nhà đầu tư bán tháo trên diện rộng, thị trường tài chính có chuyển biến xấu.
Ngay 18 tháng 9, Cục dự trữ liên bang Mỹ đã đầu tư vào thị trường một khoản tiền lớn để cứu thị trường tài chính.
Cách nhau một ngày, ngày 19 tháng 9, bộ tài chính Mĩ Quốc cung cấp bảo hiểm có tính tạm thời, lấy thừa bù thiếu cho thị trường tiền tệ. Đến cuối tuần, cục quản lý tài chính Anh, uỷ ban giao dịch chứng khoán Mĩ tạm dừng giao dịch trong nước, cung không đủ cầu.
Khôi phục thì khôi phục, chỉ khôi phục thôi mà, vả lại chỉ có một chút, từ đầu đến cuối biết không thể chống đỡ lâu, vì vậy vào thời điểm cơn lốc tài chính bạo phát toàn diện, Mĩ muốn tránh trung tâm vòng xoáy là chuyện không có khả năng.
Đúng vậy, muốn tránh sao, đó khác nào người mất trí nằm mơ, đương nhiên, chính phủ Mĩ có tuyên bố phương án cứu trợ, nhưng sẽ hữu dụng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.