Chương 133
Biên Chức Thành Đích Mộng
24/01/2013
Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 2: Hành trình tới Nhật Bản
Chương 133: Quan sát động tĩnh
Nguồn dịch: metruyen
Lục Thiếu Hoa bước vào cửa thấy sắc mặt Lưu Minh Chương như vậy, biết chắc chắn là có việc gấp, bằng không y sẽ không lộ vẻ nghiêm trọng như vậy. Hắn muốn y bớt kích động là để y bình tĩnh hòa nhã mà nói tiếp, nhìn vào trạng thái hiện tại của y bây giờ, cho dù là có việc gấp cũng không biểu đạt được rõ ràng.
- A
Lưu Minh Chương hô lớn là để chính mình tỉnh táo lại, hồi lâu mới mở miệng:
- Hôm nay được tin, quỹ Quantum chuẩn bị thanh khoản.
Đối với việc thanh khoản quỹ , Lục Thiếu Hoa cũng có hiểu biết đại khái, tuy nhiên hắn chỉ biết là cuối tháng mười một đầu tháng mười hai, cũng không biết đích xác là ngày nào. Ngẫm lại hiện tại sắp đến tháng mười hai, lúc này là thời điểm ra tay của George Soros.
George Soros và những kẻ đầu cơ tài chính quốc tế cũng không xem trọng thị trường chứng khoán Nhật Bản, cho rằng thị trường chứng khoán Nhật Bản lập tức sẽ biến động, cho nên cuối tháng mười một đầu tháng mười hai thanh khoản những cổ phiếu có trong tay. Cũng có một bộ phận những kẻ đầu cơ tài chính mua hạ giá, nhưng thị trường chứng khoán Nhật bản thật sự sẽ giảm nhanh như vậy sao? Mua giá thấp là kẻ đầu cơ đó đã đánh giá thấp Nhật Bản và trình độ điên cuồng của dân chúng Nhật Bản.
Sự điên cuồng đã dẫn đếnkết quả là thị trường chứng khoán trong vòng một tháng liên tục tăng lên, mãi cho đến hết năm 1989.
- Em nghĩ không chỉ là do quỹ Quantum thanh khoản, rất nhiều kẻ đầu tư tài chính cũng thanh khoản vào lúc này, mua lúc giảm điểm?
Lục Thiếu Hoa vẻ mặt vẫn bình thản nói, giống như bọn họ là bọn họ, không liên quan gì đến chuyện của chúng ta.
- Đúng vậy, có một bộ phận người đến trung tuần sẽ ra tay, chỉ có điều số lượng ít, cũng không khiến cho thị trường rung chuyển, giá cổ phiếu vẫn sẽ tăng lên.
Lưu Minh Chương lúc này cũng bình tĩnh lại, nói chuyện giọng điệu cũng khôi phục lại được.
Quả thật Lưu Minh Chương lo lắng, bởi vì kẻ đầu cơ tài chính và quỹ Quantum sẽ bán tháo một lượng lớn làm thị trường chứng khoán sụt giảm, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Lục Thiếu Hoa.
Bán tháo số lượng lớn khiến cổ phiếu hạ giá là bình thường, căn cứ vào trí nhớ của hắn, George Soros và nhóm những kẻ đầu cơ sẽ làm cho thị trường chứng khoán hạ giá, chẳng qua hạ giá ngắn ngủi vài ngày, qua vài ngày, tình thế lại khôi phục lại.
- Haha! Không cần quan tâm đến bọn họ, bọn họ bán thì mặc họ, chúng ta bất động.
Lục Thiếu Hoa ha hả cười, hắn không quan tâm đến chuyện đó, hắn chỉ quan tâm đến kết quả, mặc kệ là kẻ đầu cơ tài chính hay là George Soros, quy mô thanh khoản cũng không thay đổi được thị trường chứng khoán đang dâng lên.
- Nhưng… nhưng…Nếu chẳng may…
Lưu Minh Chương đứt quãng nói, nửa ngày cũng không biết phải nói thế nào cho tốt.
- Không có nhưng, cũng không có nếu chẳng may.
Lục Thiếu Hoa phất tay ra hiệu cho Lưu Minh Chương không cần nói tiếp.
- Chúng ta phải tin tưởng chính phủ Nhật Bản, phải tin tưởng nhân dân Nhật Bản . Cho dù là kẻ đầu cơ tài chính bán tháo một lượng lớn làm thị trường chứng khóan hạ giá, cũng chỉ qua vài ngày, sau đó chắc chắn sẽ tăng lên.
Lưu Minh Chương không biết phải tin tưởng Lục Thiếu Hoa như thế nào, nhưng hắn đã nói như vậy, y còn có thể làm gì được nữa, chẳng lẽ phải khuyên Lục Thiếu Hoa bán tháo theo.
Khuyên Lục Thiếu Hoa bán tháo, ngẫm lại đều cảm thấy không có khả năng, bởi vì hai năm trước ngày thứ Hai đen tối, Lưu Minh Chương không phải cũng khuyên Lục Thiếu Hoa bán tháo hay sao? Nhưng kết quả Lục Thiếu Hoa có bán không? Câu trả lời hiển nhiên là không!
Khuyên cũng không được, Lưu Minh Chương cũng chỉ có thể làm theo lời Lục Thiếu Hoa, án binh bất động, ngồi yên chờ thay đổi.
- Ai! Anh ra ngoài xem có tin tức gì mới không.
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa cười cười, tay ra hiệu cho Lưu Minh Chương đi. Tuy nhiên ngay khi Lưu Minh Chương vừa mới đứng dậy chuẩn bị bước ra cửa, Lục Thiếu Hoa liền mở miệng, vì hắn đột nhiên nhớ tới một việc.
- Anh nói cho những người môi giới chứng khoán dưới quyền, bảo bọn họ có thể bán cổ phiếu.
Lục Thiếu Hoa muốn những người môi giới chứng khoán đem chính cổ phiếu của mình bán đi là có mục đích, nếu thị trường chứng khoán hạ giá, trên tay bọn họ cũng có chút tiền, nhìn thị trường chứng khoán hạ giá chắc chắn sẽ không yên lòng, phải xốc lại tinh thần để chuyên tâm làm việc. Hơn nữa, từ giữa tháng chín đến nay cũng đã hai tháng trôi qua, trong hai tháng này số tiền mà bọn họ đầu tư cũng đã kiếm được không ít, cũng là được thỏa mãn .
Ngoại trừ không để cho bọn họ lo lắng không yên, Lục Thiếu Hoa là sợ bọn họ đến lúc đó bị quăng đi cùng với công ty, không kéo dài được tới lần sau. Lúc này Lục Thiếu Hoa giống như đi trên dây cáp, không cẩn thận sẽ ngã xuống, cho nên, hắn không thể để xảy ra lỗi gì.
- Tốt, anh sẽ thông báo để bọn họ bỏ đi.
Lưu Minh Chương gật gật đầu nói.
- Vâng anh đi đi.
Lưu Minh Chương đi rồi Lục Thiếu Hoa cầm lấy điện thoại bấm một dãy số, không quá lâu, điện thoại được kết nối.
- Alô. Ai đấy.
Điện thoại nghe tiếng Lý Vân Thanh.
- Là tôi, mấy ngày nay thị trường chứng khoán sẽ xuất hiện tình huống hạ giá, mọi người không cần động tĩnh gì, cứ ngồi yên chờ biến động, đến thời điểm hành động, tôi tự khắc thông báo cho mọi người.
Lục Thiếu Hoa ra mệnh lệnh qua ống nghe điện thoại.
- Được tôi biết nên làm thế nào.
- Ừ! Cứ như vậy đi.
Lục Thiếu Hoa nói xong liền gác điện thoại.
Gác máy, Lục Thiếu Hoa lại rút ra gọi, chờ điện thoại kết nối, rồi lặp lại một lần nữa những điều vừa nói, sau đó lại gác máy, tựa vào sa lông nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vốn Lục Thiếu Hoa cũng không định gọi điện, bởi vì hắn biết Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân nếu không có lệnh của hắn thì cũng không dám tự mình hành động, nhưng, để đề phòng chẳng may, ai biết thấy thị trường chứng khoán sụt giá, bọn họ lại tự quyết định thì sao.
Nếu thực sự tình huống này phát sinh, Lục Thiếu Hoa chắc khóc không ra nước mắt, đến lúc đó lại không thể trách người ta, dù sao bọn họ nhìn thấy hạ giá, tự mình bán đi cũng là vì muốn giảm bớt tổn thất cho công ty thôi. Cho nên Lục Thiếu Hoa mới gọi hai cuộc điện thoại.
Căn cứ vào trí nhớ của hắn, George Soros là vào 5 tháng 12 ra tay quy mô lớn, theo hắn, thị trường chứng khoán cũng giảm sút vài ngày, nhưng đến 8 tháng 12 lại có một vòng tăng trưởng mới trên diện rộng, lúc này mới tăng trưởng liên tục trong một tuần, so với trước biên độ còn lớn hơn nhiều, mạnh hơn nhiều.
Lục Thiếu Hoa thích đánh bạc, đúng vậy, hắn thích đánh bạc, giờ phút này hắn vẫn đang đánh bạc, hắn cùng đánh cuộc với vận mệnh, đánh cuộc là lịch sử sẽ không thay đổi, hắn chống đỡ lại, như vậy tiền kiếm được sẽ không phải là mất ngàn vạn mấy trăm vạn, mà là mấy trăm triệu thậm chí vài tỷ.
Ngồi trên ghế sa lông, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ hồi lâu, mở to mắt, hít một hơi, thì thào tự nói:
- Tất cả các người cứ mua vào lúc giảm điểm đi, mua được càng nhiều càng tốt, đến lúc đó ta sẽ đưa một phần đại lễ cho các người.
‘Leng keng, leng keng’
Lục Thiếu Hoa vừa mới nói xong, chuông cửa liền vang lên, hắn thắc mắc ra mở cửa, ấn chuông cửa không ngờ lại là Anten Chiyoda, điều này làm cho Lục Thiếu Hoa càng thêm băn khoăn, hắn đã nói qua cho Anten Chiyoda là trong khoảng thời gian này hắn không rảnh, ý tứ cũng rất rõ ràng, hắn không rảnh thì đừng đến tìm đi chơi, nhưng giờ cô lại đến đây.
- Hihi! Tiểu đệ đệ ở nhà à, tôi còn tưởng là cậu không có ở đây.
Anten Chiyoda nói.
Lục Thiếu Hoa đầu tiên là liếc Anten Chiyoda một cái, trong lòng không kìm nổi: “ Cái gì mà tiểu đệ đệ” rồi tức giận nói:
- Có chuyện gì không?
- Ấy! Không phải là tôi có việc mà là ông nội của tôi có việc, mời cậu đến nhà một chuyến.
- Ông nội cậu tìm tôi có việc gì sao?
- Cậu cứ đi đi là sẽ biết!
Anten Chiyoda liếc Lục Thiếu Hoa một cái rồi nói.
- Ừ, chờ một chút, tôi đi ngay đây.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 2: Hành trình tới Nhật Bản
Chương 133: Quan sát động tĩnh
Nguồn dịch: metruyen
Lục Thiếu Hoa bước vào cửa thấy sắc mặt Lưu Minh Chương như vậy, biết chắc chắn là có việc gấp, bằng không y sẽ không lộ vẻ nghiêm trọng như vậy. Hắn muốn y bớt kích động là để y bình tĩnh hòa nhã mà nói tiếp, nhìn vào trạng thái hiện tại của y bây giờ, cho dù là có việc gấp cũng không biểu đạt được rõ ràng.
- A
Lưu Minh Chương hô lớn là để chính mình tỉnh táo lại, hồi lâu mới mở miệng:
- Hôm nay được tin, quỹ Quantum chuẩn bị thanh khoản.
Đối với việc thanh khoản quỹ , Lục Thiếu Hoa cũng có hiểu biết đại khái, tuy nhiên hắn chỉ biết là cuối tháng mười một đầu tháng mười hai, cũng không biết đích xác là ngày nào. Ngẫm lại hiện tại sắp đến tháng mười hai, lúc này là thời điểm ra tay của George Soros.
George Soros và những kẻ đầu cơ tài chính quốc tế cũng không xem trọng thị trường chứng khoán Nhật Bản, cho rằng thị trường chứng khoán Nhật Bản lập tức sẽ biến động, cho nên cuối tháng mười một đầu tháng mười hai thanh khoản những cổ phiếu có trong tay. Cũng có một bộ phận những kẻ đầu cơ tài chính mua hạ giá, nhưng thị trường chứng khoán Nhật bản thật sự sẽ giảm nhanh như vậy sao? Mua giá thấp là kẻ đầu cơ đó đã đánh giá thấp Nhật Bản và trình độ điên cuồng của dân chúng Nhật Bản.
Sự điên cuồng đã dẫn đếnkết quả là thị trường chứng khoán trong vòng một tháng liên tục tăng lên, mãi cho đến hết năm 1989.
- Em nghĩ không chỉ là do quỹ Quantum thanh khoản, rất nhiều kẻ đầu tư tài chính cũng thanh khoản vào lúc này, mua lúc giảm điểm?
Lục Thiếu Hoa vẻ mặt vẫn bình thản nói, giống như bọn họ là bọn họ, không liên quan gì đến chuyện của chúng ta.
- Đúng vậy, có một bộ phận người đến trung tuần sẽ ra tay, chỉ có điều số lượng ít, cũng không khiến cho thị trường rung chuyển, giá cổ phiếu vẫn sẽ tăng lên.
Lưu Minh Chương lúc này cũng bình tĩnh lại, nói chuyện giọng điệu cũng khôi phục lại được.
Quả thật Lưu Minh Chương lo lắng, bởi vì kẻ đầu cơ tài chính và quỹ Quantum sẽ bán tháo một lượng lớn làm thị trường chứng khoán sụt giảm, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Lục Thiếu Hoa.
Bán tháo số lượng lớn khiến cổ phiếu hạ giá là bình thường, căn cứ vào trí nhớ của hắn, George Soros và nhóm những kẻ đầu cơ sẽ làm cho thị trường chứng khoán hạ giá, chẳng qua hạ giá ngắn ngủi vài ngày, qua vài ngày, tình thế lại khôi phục lại.
- Haha! Không cần quan tâm đến bọn họ, bọn họ bán thì mặc họ, chúng ta bất động.
Lục Thiếu Hoa ha hả cười, hắn không quan tâm đến chuyện đó, hắn chỉ quan tâm đến kết quả, mặc kệ là kẻ đầu cơ tài chính hay là George Soros, quy mô thanh khoản cũng không thay đổi được thị trường chứng khoán đang dâng lên.
- Nhưng… nhưng…Nếu chẳng may…
Lưu Minh Chương đứt quãng nói, nửa ngày cũng không biết phải nói thế nào cho tốt.
- Không có nhưng, cũng không có nếu chẳng may.
Lục Thiếu Hoa phất tay ra hiệu cho Lưu Minh Chương không cần nói tiếp.
- Chúng ta phải tin tưởng chính phủ Nhật Bản, phải tin tưởng nhân dân Nhật Bản . Cho dù là kẻ đầu cơ tài chính bán tháo một lượng lớn làm thị trường chứng khóan hạ giá, cũng chỉ qua vài ngày, sau đó chắc chắn sẽ tăng lên.
Lưu Minh Chương không biết phải tin tưởng Lục Thiếu Hoa như thế nào, nhưng hắn đã nói như vậy, y còn có thể làm gì được nữa, chẳng lẽ phải khuyên Lục Thiếu Hoa bán tháo theo.
Khuyên Lục Thiếu Hoa bán tháo, ngẫm lại đều cảm thấy không có khả năng, bởi vì hai năm trước ngày thứ Hai đen tối, Lưu Minh Chương không phải cũng khuyên Lục Thiếu Hoa bán tháo hay sao? Nhưng kết quả Lục Thiếu Hoa có bán không? Câu trả lời hiển nhiên là không!
Khuyên cũng không được, Lưu Minh Chương cũng chỉ có thể làm theo lời Lục Thiếu Hoa, án binh bất động, ngồi yên chờ thay đổi.
- Ai! Anh ra ngoài xem có tin tức gì mới không.
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa cười cười, tay ra hiệu cho Lưu Minh Chương đi. Tuy nhiên ngay khi Lưu Minh Chương vừa mới đứng dậy chuẩn bị bước ra cửa, Lục Thiếu Hoa liền mở miệng, vì hắn đột nhiên nhớ tới một việc.
- Anh nói cho những người môi giới chứng khoán dưới quyền, bảo bọn họ có thể bán cổ phiếu.
Lục Thiếu Hoa muốn những người môi giới chứng khoán đem chính cổ phiếu của mình bán đi là có mục đích, nếu thị trường chứng khoán hạ giá, trên tay bọn họ cũng có chút tiền, nhìn thị trường chứng khoán hạ giá chắc chắn sẽ không yên lòng, phải xốc lại tinh thần để chuyên tâm làm việc. Hơn nữa, từ giữa tháng chín đến nay cũng đã hai tháng trôi qua, trong hai tháng này số tiền mà bọn họ đầu tư cũng đã kiếm được không ít, cũng là được thỏa mãn .
Ngoại trừ không để cho bọn họ lo lắng không yên, Lục Thiếu Hoa là sợ bọn họ đến lúc đó bị quăng đi cùng với công ty, không kéo dài được tới lần sau. Lúc này Lục Thiếu Hoa giống như đi trên dây cáp, không cẩn thận sẽ ngã xuống, cho nên, hắn không thể để xảy ra lỗi gì.
- Tốt, anh sẽ thông báo để bọn họ bỏ đi.
Lưu Minh Chương gật gật đầu nói.
- Vâng anh đi đi.
Lưu Minh Chương đi rồi Lục Thiếu Hoa cầm lấy điện thoại bấm một dãy số, không quá lâu, điện thoại được kết nối.
- Alô. Ai đấy.
Điện thoại nghe tiếng Lý Vân Thanh.
- Là tôi, mấy ngày nay thị trường chứng khoán sẽ xuất hiện tình huống hạ giá, mọi người không cần động tĩnh gì, cứ ngồi yên chờ biến động, đến thời điểm hành động, tôi tự khắc thông báo cho mọi người.
Lục Thiếu Hoa ra mệnh lệnh qua ống nghe điện thoại.
- Được tôi biết nên làm thế nào.
- Ừ! Cứ như vậy đi.
Lục Thiếu Hoa nói xong liền gác điện thoại.
Gác máy, Lục Thiếu Hoa lại rút ra gọi, chờ điện thoại kết nối, rồi lặp lại một lần nữa những điều vừa nói, sau đó lại gác máy, tựa vào sa lông nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vốn Lục Thiếu Hoa cũng không định gọi điện, bởi vì hắn biết Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân nếu không có lệnh của hắn thì cũng không dám tự mình hành động, nhưng, để đề phòng chẳng may, ai biết thấy thị trường chứng khoán sụt giá, bọn họ lại tự quyết định thì sao.
Nếu thực sự tình huống này phát sinh, Lục Thiếu Hoa chắc khóc không ra nước mắt, đến lúc đó lại không thể trách người ta, dù sao bọn họ nhìn thấy hạ giá, tự mình bán đi cũng là vì muốn giảm bớt tổn thất cho công ty thôi. Cho nên Lục Thiếu Hoa mới gọi hai cuộc điện thoại.
Căn cứ vào trí nhớ của hắn, George Soros là vào 5 tháng 12 ra tay quy mô lớn, theo hắn, thị trường chứng khoán cũng giảm sút vài ngày, nhưng đến 8 tháng 12 lại có một vòng tăng trưởng mới trên diện rộng, lúc này mới tăng trưởng liên tục trong một tuần, so với trước biên độ còn lớn hơn nhiều, mạnh hơn nhiều.
Lục Thiếu Hoa thích đánh bạc, đúng vậy, hắn thích đánh bạc, giờ phút này hắn vẫn đang đánh bạc, hắn cùng đánh cuộc với vận mệnh, đánh cuộc là lịch sử sẽ không thay đổi, hắn chống đỡ lại, như vậy tiền kiếm được sẽ không phải là mất ngàn vạn mấy trăm vạn, mà là mấy trăm triệu thậm chí vài tỷ.
Ngồi trên ghế sa lông, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ hồi lâu, mở to mắt, hít một hơi, thì thào tự nói:
- Tất cả các người cứ mua vào lúc giảm điểm đi, mua được càng nhiều càng tốt, đến lúc đó ta sẽ đưa một phần đại lễ cho các người.
‘Leng keng, leng keng’
Lục Thiếu Hoa vừa mới nói xong, chuông cửa liền vang lên, hắn thắc mắc ra mở cửa, ấn chuông cửa không ngờ lại là Anten Chiyoda, điều này làm cho Lục Thiếu Hoa càng thêm băn khoăn, hắn đã nói qua cho Anten Chiyoda là trong khoảng thời gian này hắn không rảnh, ý tứ cũng rất rõ ràng, hắn không rảnh thì đừng đến tìm đi chơi, nhưng giờ cô lại đến đây.
- Hihi! Tiểu đệ đệ ở nhà à, tôi còn tưởng là cậu không có ở đây.
Anten Chiyoda nói.
Lục Thiếu Hoa đầu tiên là liếc Anten Chiyoda một cái, trong lòng không kìm nổi: “ Cái gì mà tiểu đệ đệ” rồi tức giận nói:
- Có chuyện gì không?
- Ấy! Không phải là tôi có việc mà là ông nội của tôi có việc, mời cậu đến nhà một chuyến.
- Ông nội cậu tìm tôi có việc gì sao?
- Cậu cứ đi đi là sẽ biết!
Anten Chiyoda liếc Lục Thiếu Hoa một cái rồi nói.
- Ừ, chờ một chút, tôi đi ngay đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.