Chương 159
Biên Chức Thành Đích Mộng
24/01/2013
Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 2: Hành trình tới Nhật Bản
Chương 159: Sắp đặt ở Hong Kong. (3)
Nguồn dịch: metruyen
Công ty tài chính Phượng Hoàng mặc dù ở Hong Kong đã có một mức độ ảnh hưởng nào đó, nhưng Lục Thiếu Hoa không nghĩ một chút như vậy là đủ. Hắn nghĩ cần phải gây thêm nhiều ảnh hưởng nữa, phải mở rộng đến mức đem ra công bố trước toàn dư luận để cho mọi người được hít một luồng khí thông tin mới. Ngoài việc mở rộng ảnh hưởng còn là để cho mọi người biết được là ông chủ thực sự đứng sau bức màn là một người có thực lực thần bí, như vậy thì mới đề phòng một vài kẻ tiểu nhân đến làm phiền được.
- Ha ha! Mở cuộc họp báo lần này chỉ có một mục đích, đó chính là mở rộng sức ảnh hưởng của công ty ở Hong Kong. Minh Chương anh cho rằng nên làm như thế nào?
Lục Thiếu Hoa cũng không nói rõ là nội dung cuộc họp báo là gì, mà hỏi ngược lại.
Lưu Minh Chương với danh nghĩa là Tổng giám đốc công ty, cũng cần để y động não, luyện tập một chút, Lục Thiếu Hoa chỉ cần vạch ra hướng phát triển của công ty, còn những việc nhỏ thì phải do y một ngài Tổng giám đốc xử lý.
Lưu Minh Chương suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi nghĩ sức ảnh hưởng của công ty chúng ta ở Hong Kong đã không nhỏ rồi, nếu như muốn tiến thêm một bước mở rộng tầm ảnh hường, chỉ có thể tăng vốn đầu tư ra ngoài.
Lục Thiếu Hoa cười hả hê, đáp án của Lưu Minh Chương khiến Lục Thiếu Hoa rất vừa lòng, kế hoạch của hắn cũng là như vậy. Mở họp báo là để tuyên bố sẽ tăng vốn đầu tư, phải tăng lên tới một con số như một luồng gió lạnh để mọi người hít thật sâu.
Chỉ cần số lượng có thể làm cho người ta giật mình, có thể đoán ra được, khi mọi người bên ngoài nghe thấy thông tin như vậy, thì phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ nghĩ công ty có tiềm lực thật lớn mạnh, ông chủ đứng sau hẳn phải là người có tiền. Người khác sẽ đoán liệu ông ta có thể có bao nhiêu tiền? Chính là để người ta đoán, càng đoán lại càng phủ lên cho công ty tài chính Phượng Hoàng một tấm khăn bí ẩn.
- Thế này đi, ngày kia anh hãy mở cuộc họp với báo giới, nói là ông chủ của công ty chúng ta sẽ đầu tư 2 tỉ đô la.
Không sai, đúng là 2 tỉ đô la, đây là một con số thế nào, nhiều hay ít đây?
Đừng quên bây giờ là năm 1990 , kinh tế Hong Kong mặc dù được coi là tương đối phát triển, nhưng 2 tỉ đô la tuyệt đối được tính là một con số đáng kinh ngạc, một con số làm người ta khiếp sợ, một con số làm người ta phải như uống một ngụm nước lạnh giá, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, thì đây chỉ được xem như mưa bụi mà thôi. Nếu không vì sợ làm kích động tinh thần của người khác, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể quăng ra con số 10 tỉ hoặc 100 tỉ đô la.
Chưa hết, Lục Thiếu Hoa không hề cho Lưu Minh Chương thời gian để nói, mà lại tiếp tục:
- Trong buổi họp báo, anh nhất định phải giữ bình tĩnh, không được nói điều gì lỡ miệng, tôi tin là sẽ có một chút gì đó tương đối nhạy cảm, giữa vấn đề ra nước ngoài của anh lần này và sự liên hệ tới cuộc khủng hoảng chứng khoán.
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Lưu Minh Chương nghiêm túc nói.
Lúc này trong đầu Lưu Minh Chương lại một lần nữa đưa Lục Thiếu Hoa lên một bậc sùng bái. Nếu như theo Lục Thiếu Hoa nói, năm ngoái tuyên bố là ra nước ngoài để khảo sát, lại cả việc mấy tháng sau Nhật bị khủng hoảng cố phiếu, người thông minh chắc chắn sẽ đặt ra câu hỏi về sự liên hệ giữa việc ra nước ngoài của y và cuộc khủng hoảng cổ phiếu. Giới báo chí Hong Kong không có ai là chiếc đèn cạn dầu, nếu như Lục Thiếu Hoa bây giờ không thức tỉnh, thì không biết chừng lại nói lỡ miệng.
- A a! Anh được rồi, đều từng ứng phó nhiều lần với phóng viên, chỉ cần bình tĩnh là được.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên cười, hơi có chút chế giễu Lưu Minh Chương, tuy vậy hắn chỉ muốn nói mà thôi, còn việc nữa còn chưa nói xong.
- Còn một việc nữa cũng cần phải công bố trong buổi họp báo, đó chính là việc công ty chúng ta sẽ phát triển thêm nhiều lĩnh vực nữa, anh có thể nói trước là chúng ta sẽ tấn công vào thị trường bất động sản, còn đầu tư bao nhiêu thì không cần nói. Cứ trì hoãn một tí để cho người ta có cái mà đoán.
- Được, chỉ là để lộ ra một chút là ta sẽ thâm nhập vào thị trường bất động sản. Vậy có cần giới thiệu cho giới báo chí biết về bọn Hà tiên sinh không?
Suy nghĩ của Lưu Minh Chương rất đơn giản, công ty đã muốn tiến vào ngành bất động sản, thì người phụ trách lĩnh vực này cũng cần lộ diện một chút, như thế mới là hợp lý.
- Không cần như vậy, duy trì bí mật thì tốt hơn.
Lục Thiếu Hoa ra vẻ bí hiểm nói. Những việc như thế này đợi công ty tổ chức và thành lập xong, bên ngoài sẽ tự nhiên biết được, bây giờ để cho mọi người cảm thấy càng bí ẩn càng tốt.
Lần này Lưu Minh Chương không nói gì, chỉ gật đầu biểu thị là biết rồi.
- Rồi! Cũng không có việc gì nữa, Hà tiên sinh và Lâm tiên sinh , hai người có thể tính toán trước xem tiền vốn ban đầu cần bao nhiêu, và chuẩn bị công việc của công ty. Về phần địa điểm văn phòng thì có thể cùng nằm chung với công ty tài chính, đợi khi toà nhà mới xây dựng xong rồi thì sau đó lại chuyển toàn bộ đến.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa nhìn Lưu Minh Chương, ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là căn nhà hai tầng nơi Lưu Minh Chương đang thuê hiện nay, đem dọn dẹp một chỗ cho bọn Hà Thừa Ích dùng, vì dù sao công ty bây giờ cũng mới xây dựng, nên nhân công không cần nhiều lắm.
- Vấn đề này không có gì, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho người sắp xếp.
Lưu Minh Chương hiểu ý nói.
- Thế thì cứ như vậy đi, hai chúng ta tính toán trước một chút, trước tối mai sẽ mang số liệu đến đây.
Hà Thừa Ích đứng lên nói.
Sau khi bàn luận xong, Lục Thiếu Hoa lúc nãy cũng đã ra dấu hiệu tiễn khách, Hà Thừa Ích cũng nghĩ đã đến lúc họ phải chuẩn bị ra về rồi.
Nhìn Hà Thừa Ích đứng lên, Lâm Tề Toàn cũng đứng dậy theo, Lục thiếu Hoa cũng không nói gì, chỉ thản nhiên gật đầu coi như đã tiễn bọn họ.
. . .
Hà Thừa Ích và Lâm Tề Toàn cũng bước ra khỏi cổng, cùng nhìn nhau, đồng thời cùng thở to một tiếng. Ai cũng đều có thể nhìn thấy trong lòng đối phương đều đang chưa hết kinh ngạc. Đồng thời bọn họ cũng hiểu những lời mà Lục Thiếu Hoa nói trên xe, “Tiền bạc không thành vấn đề, các anh cần bao nhiêu tôi đưa cho bấy nhiều”.
Nói đùa một chút, mà người ta mở miệng ra đã là đầu tư 2 tỉ đô la, thì chắc chắn không thể không cấp nổi vốn ban đầu của một công ty bât động sản. Bởi vì vốn của công ty bất động sản không phải là nhiều, nếu như đưa cho bọn họ một trăm triệu đô đã đủ làm cho bọn họ bị gây sức ép lắm rồi.
Ngẫm lại lúc Lục Thiếu Hoa nói là 2 tỉ đô la, cả Hà Thừa Ích và Lâm Tề Toàn đều chú ý đến nét mặt của Lục Thiếu Hoa, phải nói rất là nhẹ nhàng. Bởi vậy, trong lòng bọn họ thầm đoán, 2 tỉ đô la đối với hắn ta chỉ như là mưa bụi, như hạt cát trên sa mạc, không đáng kể chút nào.
Mặc dù Lục Thiếu Hoa làm cho thị trường bất động sản Nhật Bản dấy lên một làn sóng, nhưng bọn họ hiểu số tiền kiếm được không nhiều. Tổng giá trị thu mua là hơn 15 tỉ đô đất thổ cư, nhưng là khoản nợ hơn 13, 14 tỉ! Nên hành động này của Lục thiếu Hoa làm cho bọn họ thấy khó hiểu, rốt cuộc hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền ở Nhật?
Thực ra mà nói, những điều nghi vấn thế này trong lòng bọn họ không thể nào có được đáp án. Họ không hiểu về thị trường chứng khoán, căn bản không biết rằng Lục Thiếu Hoa sau khi đem số tiền đầu tư vào thị trường chứng khoán, thì đem lại bao nhiêu là lợi nhuận.
Mà không kể đến Hà Thừa Ích và Lâm Tề Toàn hai người mang theo những nghi vấn sau khi rời căn biệt thự. Lục Thiếu Hoa sau khi đợi bọn họ đi khỏi, liền vỗ lên trên ghế sô pha, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Ngồi lại đây một lát, tôi còn một việc quan trọng cần anh đi làm.
Nhìn vẻ mặt Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ nghiêm túc và trịnh trọng như thế, Lưu Minh Chương đoán là không phải là việc bình thường, thật thà ngồi xuống bên cạnh của Lục Thiếu Hoa.
.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 2: Hành trình tới Nhật Bản
Chương 159: Sắp đặt ở Hong Kong. (3)
Nguồn dịch: metruyen
Công ty tài chính Phượng Hoàng mặc dù ở Hong Kong đã có một mức độ ảnh hưởng nào đó, nhưng Lục Thiếu Hoa không nghĩ một chút như vậy là đủ. Hắn nghĩ cần phải gây thêm nhiều ảnh hưởng nữa, phải mở rộng đến mức đem ra công bố trước toàn dư luận để cho mọi người được hít một luồng khí thông tin mới. Ngoài việc mở rộng ảnh hưởng còn là để cho mọi người biết được là ông chủ thực sự đứng sau bức màn là một người có thực lực thần bí, như vậy thì mới đề phòng một vài kẻ tiểu nhân đến làm phiền được.
- Ha ha! Mở cuộc họp báo lần này chỉ có một mục đích, đó chính là mở rộng sức ảnh hưởng của công ty ở Hong Kong. Minh Chương anh cho rằng nên làm như thế nào?
Lục Thiếu Hoa cũng không nói rõ là nội dung cuộc họp báo là gì, mà hỏi ngược lại.
Lưu Minh Chương với danh nghĩa là Tổng giám đốc công ty, cũng cần để y động não, luyện tập một chút, Lục Thiếu Hoa chỉ cần vạch ra hướng phát triển của công ty, còn những việc nhỏ thì phải do y một ngài Tổng giám đốc xử lý.
Lưu Minh Chương suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi nghĩ sức ảnh hưởng của công ty chúng ta ở Hong Kong đã không nhỏ rồi, nếu như muốn tiến thêm một bước mở rộng tầm ảnh hường, chỉ có thể tăng vốn đầu tư ra ngoài.
Lục Thiếu Hoa cười hả hê, đáp án của Lưu Minh Chương khiến Lục Thiếu Hoa rất vừa lòng, kế hoạch của hắn cũng là như vậy. Mở họp báo là để tuyên bố sẽ tăng vốn đầu tư, phải tăng lên tới một con số như một luồng gió lạnh để mọi người hít thật sâu.
Chỉ cần số lượng có thể làm cho người ta giật mình, có thể đoán ra được, khi mọi người bên ngoài nghe thấy thông tin như vậy, thì phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ nghĩ công ty có tiềm lực thật lớn mạnh, ông chủ đứng sau hẳn phải là người có tiền. Người khác sẽ đoán liệu ông ta có thể có bao nhiêu tiền? Chính là để người ta đoán, càng đoán lại càng phủ lên cho công ty tài chính Phượng Hoàng một tấm khăn bí ẩn.
- Thế này đi, ngày kia anh hãy mở cuộc họp với báo giới, nói là ông chủ của công ty chúng ta sẽ đầu tư 2 tỉ đô la.
Không sai, đúng là 2 tỉ đô la, đây là một con số thế nào, nhiều hay ít đây?
Đừng quên bây giờ là năm 1990 , kinh tế Hong Kong mặc dù được coi là tương đối phát triển, nhưng 2 tỉ đô la tuyệt đối được tính là một con số đáng kinh ngạc, một con số làm người ta khiếp sợ, một con số làm người ta phải như uống một ngụm nước lạnh giá, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, thì đây chỉ được xem như mưa bụi mà thôi. Nếu không vì sợ làm kích động tinh thần của người khác, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể quăng ra con số 10 tỉ hoặc 100 tỉ đô la.
Chưa hết, Lục Thiếu Hoa không hề cho Lưu Minh Chương thời gian để nói, mà lại tiếp tục:
- Trong buổi họp báo, anh nhất định phải giữ bình tĩnh, không được nói điều gì lỡ miệng, tôi tin là sẽ có một chút gì đó tương đối nhạy cảm, giữa vấn đề ra nước ngoài của anh lần này và sự liên hệ tới cuộc khủng hoảng chứng khoán.
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Lưu Minh Chương nghiêm túc nói.
Lúc này trong đầu Lưu Minh Chương lại một lần nữa đưa Lục Thiếu Hoa lên một bậc sùng bái. Nếu như theo Lục Thiếu Hoa nói, năm ngoái tuyên bố là ra nước ngoài để khảo sát, lại cả việc mấy tháng sau Nhật bị khủng hoảng cố phiếu, người thông minh chắc chắn sẽ đặt ra câu hỏi về sự liên hệ giữa việc ra nước ngoài của y và cuộc khủng hoảng cổ phiếu. Giới báo chí Hong Kong không có ai là chiếc đèn cạn dầu, nếu như Lục Thiếu Hoa bây giờ không thức tỉnh, thì không biết chừng lại nói lỡ miệng.
- A a! Anh được rồi, đều từng ứng phó nhiều lần với phóng viên, chỉ cần bình tĩnh là được.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên cười, hơi có chút chế giễu Lưu Minh Chương, tuy vậy hắn chỉ muốn nói mà thôi, còn việc nữa còn chưa nói xong.
- Còn một việc nữa cũng cần phải công bố trong buổi họp báo, đó chính là việc công ty chúng ta sẽ phát triển thêm nhiều lĩnh vực nữa, anh có thể nói trước là chúng ta sẽ tấn công vào thị trường bất động sản, còn đầu tư bao nhiêu thì không cần nói. Cứ trì hoãn một tí để cho người ta có cái mà đoán.
- Được, chỉ là để lộ ra một chút là ta sẽ thâm nhập vào thị trường bất động sản. Vậy có cần giới thiệu cho giới báo chí biết về bọn Hà tiên sinh không?
Suy nghĩ của Lưu Minh Chương rất đơn giản, công ty đã muốn tiến vào ngành bất động sản, thì người phụ trách lĩnh vực này cũng cần lộ diện một chút, như thế mới là hợp lý.
- Không cần như vậy, duy trì bí mật thì tốt hơn.
Lục Thiếu Hoa ra vẻ bí hiểm nói. Những việc như thế này đợi công ty tổ chức và thành lập xong, bên ngoài sẽ tự nhiên biết được, bây giờ để cho mọi người cảm thấy càng bí ẩn càng tốt.
Lần này Lưu Minh Chương không nói gì, chỉ gật đầu biểu thị là biết rồi.
- Rồi! Cũng không có việc gì nữa, Hà tiên sinh và Lâm tiên sinh , hai người có thể tính toán trước xem tiền vốn ban đầu cần bao nhiêu, và chuẩn bị công việc của công ty. Về phần địa điểm văn phòng thì có thể cùng nằm chung với công ty tài chính, đợi khi toà nhà mới xây dựng xong rồi thì sau đó lại chuyển toàn bộ đến.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa nhìn Lưu Minh Chương, ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là căn nhà hai tầng nơi Lưu Minh Chương đang thuê hiện nay, đem dọn dẹp một chỗ cho bọn Hà Thừa Ích dùng, vì dù sao công ty bây giờ cũng mới xây dựng, nên nhân công không cần nhiều lắm.
- Vấn đề này không có gì, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho người sắp xếp.
Lưu Minh Chương hiểu ý nói.
- Thế thì cứ như vậy đi, hai chúng ta tính toán trước một chút, trước tối mai sẽ mang số liệu đến đây.
Hà Thừa Ích đứng lên nói.
Sau khi bàn luận xong, Lục Thiếu Hoa lúc nãy cũng đã ra dấu hiệu tiễn khách, Hà Thừa Ích cũng nghĩ đã đến lúc họ phải chuẩn bị ra về rồi.
Nhìn Hà Thừa Ích đứng lên, Lâm Tề Toàn cũng đứng dậy theo, Lục thiếu Hoa cũng không nói gì, chỉ thản nhiên gật đầu coi như đã tiễn bọn họ.
. . .
Hà Thừa Ích và Lâm Tề Toàn cũng bước ra khỏi cổng, cùng nhìn nhau, đồng thời cùng thở to một tiếng. Ai cũng đều có thể nhìn thấy trong lòng đối phương đều đang chưa hết kinh ngạc. Đồng thời bọn họ cũng hiểu những lời mà Lục Thiếu Hoa nói trên xe, “Tiền bạc không thành vấn đề, các anh cần bao nhiêu tôi đưa cho bấy nhiều”.
Nói đùa một chút, mà người ta mở miệng ra đã là đầu tư 2 tỉ đô la, thì chắc chắn không thể không cấp nổi vốn ban đầu của một công ty bât động sản. Bởi vì vốn của công ty bất động sản không phải là nhiều, nếu như đưa cho bọn họ một trăm triệu đô đã đủ làm cho bọn họ bị gây sức ép lắm rồi.
Ngẫm lại lúc Lục Thiếu Hoa nói là 2 tỉ đô la, cả Hà Thừa Ích và Lâm Tề Toàn đều chú ý đến nét mặt của Lục Thiếu Hoa, phải nói rất là nhẹ nhàng. Bởi vậy, trong lòng bọn họ thầm đoán, 2 tỉ đô la đối với hắn ta chỉ như là mưa bụi, như hạt cát trên sa mạc, không đáng kể chút nào.
Mặc dù Lục Thiếu Hoa làm cho thị trường bất động sản Nhật Bản dấy lên một làn sóng, nhưng bọn họ hiểu số tiền kiếm được không nhiều. Tổng giá trị thu mua là hơn 15 tỉ đô đất thổ cư, nhưng là khoản nợ hơn 13, 14 tỉ! Nên hành động này của Lục thiếu Hoa làm cho bọn họ thấy khó hiểu, rốt cuộc hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền ở Nhật?
Thực ra mà nói, những điều nghi vấn thế này trong lòng bọn họ không thể nào có được đáp án. Họ không hiểu về thị trường chứng khoán, căn bản không biết rằng Lục Thiếu Hoa sau khi đem số tiền đầu tư vào thị trường chứng khoán, thì đem lại bao nhiêu là lợi nhuận.
Mà không kể đến Hà Thừa Ích và Lâm Tề Toàn hai người mang theo những nghi vấn sau khi rời căn biệt thự. Lục Thiếu Hoa sau khi đợi bọn họ đi khỏi, liền vỗ lên trên ghế sô pha, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Ngồi lại đây một lát, tôi còn một việc quan trọng cần anh đi làm.
Nhìn vẻ mặt Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ nghiêm túc và trịnh trọng như thế, Lưu Minh Chương đoán là không phải là việc bình thường, thật thà ngồi xuống bên cạnh của Lục Thiếu Hoa.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.