Chương 205
Biên Chức Thành Đích Mộng
24/01/2013
Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 204: Đàm phán. (3)
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
- Có chuyện gì?
Hai vị chuyên gia trong chốc lát, mặt thần ra, vừa rồi bọn họ xem tư liệu quá nhập thần, đột nhiên bị Lục Thiếu Hoa ho khan kéo giật mình, làm cho bọn họ cảm thấy lạ, tuy nhiên không có cách nào khác, tài liệu là của Lục Thiếu Hoa, lại không dám phát cáu với chủ nhân của tài liệu, chỉ có thể hỏi để Lục Thiếu Hoa nhanh chóng nói ra vấn đề, sau khi bọn họ trả lời xong xuôi thì có thể lại tiếp tục đọc nội dung.
- Haha, trả lời những vấn đề này trước, cháu cần các chú cam đoan trả lời sự thật, thật tâm mà nói không có gì dối trá.
Lục Thiếu Hoa nói.
- Không thành vấn đề.
Hai chuyên gia đồng thanh đáp ngay, tuy nhiên giọng nói có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Thấy bọn họ lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, Lục Thiếu Hoa làm như không thấy, sắc mặt nghiêm túc hỏi:
- Công nghệ quân sự này trên thế giới thuộc cấp bậc nào vậy?
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa chính là muốn khiến hai vị chuyên gia nói ra là cấp bậc nào, là đứng đầu? Tiên tiến hay là lạc hậu? Chỉ có hai vị chuyên gia này nói ra cấp bậc thì “Lâm như lửa’ và Tăng Kiến Quốc mới tin, chờ bọn họ tin rồi thì Lục Thiếu Hoa mới có thể đàm phán điều kiện tiếp được.
Lục Thiếu Hoa vừa hỏi dứt miệng thì hai vị chuyên gia nhìn Lục Thiếu Hoa như một thằng ngốc, trong lòng thầm nghĩ, lấy được tài liệu đó mà lại không biết cấp bậc của công nghệ đó sao? Sự ngu ngốc này dường như có gì đó không đúng lắm, tuy nhiên bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chuyện chính yếu lúc này là chỗ tài liệu kia, họ hận không thể đem nhét vào trong óc của họ, đồng thanh đáp lại một cách kỳ dị:
- Đứng đầu.
Bọn họ chỉ trả lời có hai chữ nhưng chính hai chữ này lại làm ‘Lâm như lửa’ và Tăng Kiến Quốc choáng váng. ‘Đứng đầu’ hai chữ này thoạt nghe vô cùng đơn giản, nhưng ý nghĩa lại không đơn giản.Theo góc độ quân đội mà nói, nước nào có được công nghệ quân sự đứng đầu thế giới, thì có ý nghĩa là lực lượng quân sự quốc gia, quốc phòng của nước đấy hơn xa người ta một bậc, vì có lực lượng quân sự hùng mạnh nên địa vị quốc tế cũng tăng lên một bậc.
Mà Trung Quốc lúc này, dù đã có vũ khí hạt nhân từ sớm, nhưng những lĩnh vực khác thì chưa theo kịp người ta. Đừng nói là hiện tại, chính Lục Thiếu Hoa ở kiếp trước, tới năm 2010 mà lực lượng quân sự vẫn còn lạc hậu rất nhiều so với Mỹ và Nga.
Thân là người Trung Quốc, ai lại không muốn quốc gia của chính mình trở nên hùng mạnh chứ, mà Tăng Kiến Quốc và ‘Lâm như lửa’ lại là hai lão thành cách mạng, làm sao có thể không hy vọng quốc gia trở nên hùng mạnh. Với lại hiện tại cơ hội đã tới, tài liệu Lục Thiếu Hoa cung cấp có thể khiến lực lượng quân sự quốc gia tăng lên một bậc, bọn họ sao có thể bỏ qua cơ hội này.
- Hai người các anh nói thật chứ? Đứng đầu sao?
‘Lâm như lửa’ lớn giọng hỏi. Cũng không có cách nào, thật ra mà nói, có đánh ông ta cũng không tin Lục Thiếu Hoa này nhìn qua là một thằng nhóc thúi hơn mười tuổi, mà lại có thể đạt đến công nghệ quân sự đứng đầu thế giới.
Lời vừa nói khiến hai vị chuyên gia phát hỏa. Đây đúng là lăng nhục chuyên gia hàng đầu như bọn họ.
- Tư lệnh Lâm, tuy rằng ông là Tư lệnh nhưng xin đừng nghi ngờ năng lực kỹ thuật giám định của hai người chúng tôi.
Ông ta là một Tư lệnh, nói đến vấn đề kỹ thuật và danh dự thì hai vị chuyên gia không chút yếu thế, mũi nở ra, mắt trừng lên nhìn ‘Lâm như lửa’.
- À, không phải tôi hoài nghi các anh mà là…
‘Lâm như lửa’ khẩn trương giải thích, tuy nhiên nói được một nửa thì dừng lại vì ông ta muốn nói “không tin Lục Thiếu Hoa” nhưng đột nhiên nhớ đến chủ nhân của tài liệu là Lục Thiếu Hoa, nếu ông ta nói ra câu đó thì không chừng phải tội với Lục Thiếu Hoa.
Nghe bọn họ nói chuyện, Lục Thiếu Hoa lại có thêm thông tin, thì ra ‘Lâm như lửa’ kia là một Tư lệnh, còn về Tư lệnh quân khu nào thì không biết. Mặc kệ là Tư lệnh quân khu nào, Lục Thiếu Hoa cũng không quan tâm, hắn chỉ cần đàm phán thành công giao dịch này là được. Về phần ‘Lâm như lửa’ không tín nhiệm lời nói của hắn thì tự động bỏ qua, giả vờ như không biết.
- Haha, ông Tăng, cháu không khiến ông thất vọng chứ, đúng là công nghệ đứng đầu rồi!
Lục Thiếu Hoa cười nói.
Câu nói này được coi là có hai tầng ý nghĩa, công nghệ là đứng đầu, để xem quốc gia có muốn hay không, nếu muốn thì sẽ có điều kiện. Đúng vậy, đây chính là ý nghĩa khác trong lời nói của Lục Thiếu Hoa.
Làm sao mà Tăng Kiến Quốc không nghe ra được ý của Lục Thiếu Hoa, cười cười nói thẳng:
- Chúng ta rõ ràng một chút, cháu muốn gì nói thẳng ra đi!
- Tới rồi, tới rồi!
Trong lòng Lục Thiếu Hoa thầm hít sâu, hắn chuẩn bị lâu như vậy, không phải là vì giờ khắc này sao? Hít sâu một hơi, cho mình bình tĩnh lại một chút mới nói:
- Cháu có tàu bảo vệ, tàu tuần tra và hai loại máy bay chiến đấu, tổng cộng là năm loại, cũng đồng thời là năm điều kiện, chỉ cần đồng ý với điều kiện của cháu, thì toàn bộ những gì bên trong tài liệu sẽ biến thành máy móc đem về nước.
- Sao? Năm điều kiện?
Tăng Kiến Quốc nhướng lông mày, hiển nhiên theo như hai vị chuyên gia nói thì công nghệ bên trong tài liệu đều là đứng đầu trên thế giới, đối với công nghệ đứng đầu như vậy, bọn họ vô cùng thích thú.Trầm ngâm một lát nói:
- Nói năm điều kiện của cháu đi, chỉ cần không quá mức, ta có thể đồng ý được, nhưng chỉ cần quá mức một chút thì ta sẽ không đáp ứng được, phải xin chỉ thị của cấp trên sau đó mới trả lời được.
Khi chuẩn bị đến Thâm Quyến đàm phán cùng Lục Thiếu Hoa, Tăng Kiến Quốc còn đem tin này nói cho ông Đặng, mà chỉ thị của ông Đặng chỉ có một, nếu thật là công nghệ quân sự quốc gia cần thì có thể đáp ứng điều kiện trao đổi.
Như vậy, Tăng Kiến Quốc biến thành đại biểu quan trọng trong lần đàm phán này, tuy nhiên cũng không thể bỏ qua Tư lệnh Lâm. Lục Thiếu Hoa có điều kiện muốn Tăng Kiến Quốc và Tư lênh Lâm đáp ứng nên hắn muốn hai vị chuyên gia nói ra cấp bậc của công nghệ cũng vì lý do này.
Nói thế nào thì thêm một người là thêm một miệng, chỉ cần là công nghệ tiên tiến, Tư lệnh quân đội Lâm tất sẽ thích, đến lúc đó khi báo cáo chuyện này lên cấp trên sẽ đề xuất ủng hộ đáp ứng điều kiện của Lục Thiếu Hoa vì công nghệ tiên tiến này.
- Haha, trước tiên cháu sẽ nói bốn điều kiện trước, cháu nghĩ chú có thể đồng ý luôn.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cười, vươn bàn tay ra hiệu một điều kiện.
- Các ông cũng biết, Liên Xô hỗn loạn, bình thường xuất ngoại cũng khó, mà cháu nghĩ chiêu mộ một ít nhân tài kỹ thuật về Thâm Quyến này, muốn đưa họ về thì chỉ cần đi máy bay như bình thường. Điều kiện của cháu là hy vọng nhà nước coi như không thấy, chờ khi cháu đem hết nhân tài về Thâm Quyến rồi thì có thể cho bọn họ một thân phận.
Điều kiện này của Lục Thiếu Hoa xem ra cũng không khó, cho dù là cấp cho những người hắn dùng cách đi lại bằng máy bay thường một thân phận thì đối với người làm quan lớn ở Trung ương như Tăng Kiến Quốc thì hẳn không phải là việc khó rồi.
- Ừ, việc này cũng không có gì khó, chỉ cần đúng là cháu đưa về là nhân tài kỹ thuật thì chúng ta rất hoan nghênh.
Tăng Kiến Quốc nói.
Câu nói này bên ngoài là coi như đồng ý nhưng đồng thời cũng là đưa ra một cảnh cáo với Lục Thiếu Hoa. Phải chính xác là Lục Thiếu Hoa chiêu mộ nhân tài kỹ thuật, còn nếu là những người lung tung lộn xộn thì ông ta sẽ không đồng ý.
- Điểm ấy ông có thể yên tâm.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười nói.
- Vậy thì tốt rồi, chuyện này ta có thể quyết định đồng ý với cháu.
Tăng Kiến Quốc gật đầu, rồi chợt nói:
- Cháu nói điều kiện thứ hai đi!
- Haha, điều kiện thứ hai của cháu thì phải phiền đến quân đội.
Nói xong Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua Tư lệnh Lâm rồi mới nói:
- Ở Liên Xô cháu mới thương lượng thành công một vụ kinh doanh, khả năng là sẽ có hàng loạt hàng hóa vận chuyển liên tục qua biên giới, cháu hy vọng quân đội có thể tạo điều kiện thuận lợi.
Chưa xong, Lục Thiếu Hoa dừng một chút lại nói tiếp:
- Yên tâm, đại bộ phận số hàng hóa này không có hàng cấm.
Bảo vệ ở biên giới chính là quân đội quân khu Đông Bắc, nếu Lục Thiếu Hoa muốn vận chuyển hàng hóa về đây, kêu gọi được quân đội thì sẽ rất tiện lợi, nhưng nếu chưa đánh tiếng với quân đội, thì khi đến biên giới phải kiểm tra cũng lãng phí rất nhiều thời gian.
- Chuyện này không thành vấn đề, ta sẽ nói chuyện với người đứng đầu quân khu Đông bắc, tạo điều kiện cho hàng hóa của cháu.
Lúc này Tăng Kiến Quốc không nói gì, mà là Tư lệnh Lâm, tuy rằng ông ta không phải nhân vật số một ở quân khu Đông bắc, nhưng vẫn có giao tình giữa những người đồng cấp, huống chi nếu có thể lấy được công nghệ quân sự trong tay Lục Thiếu Hoa, tương lai quân khu Đông bắc cũng được lợi ở trong đó.
Cứ như vậy, điều kiện thứ hai đã được đáp ứng, Lục Thiếu Hoa cũng không nói lời vô nghĩa, nói luôn:
- Điều kiện thứ ba của cháu chính là muốn thành lập một công ty an ninh trong nước, công ty an ninh này sẽ chiêu mộ rất nhiều những quân nhân đã xuất ngũ, yêu cầu của cháu là không có người chụp cái mũ ‘muốn tạo phản’ lên đầu cháu.
Theo dòng phát triển của công thương nghiệp của Thâm Quyến, công ty an ninh là không thể thiếu, Lục Thiếu Hoa muốn thành lập công ty an ninh nhưng không phải những nhân viên an ninh bình thường mà phải là những quân nhân đã xuất ngũ, nếu chiêu mộ nhiều quân nhân, khả năng sẽ rước lấy một ít phiền toái không cần thiết. Ví dụ như điều mà Lục Thiếu Hoa nói, bị chụp mũ tạo phản, thì đúng là phiền toái lớn.
Lúc này cho dù là Tăng Kiến Quốc hay Tư lênh Lâm cũng không mở miệng, mà hai người liếc mắt nhìn nhau trong chốc lát, đồng thời cũng mỉm cười, nói giỡn sao, hiện tại quân đội đang giải trừ quân bị, những quân nhân đi ra cũng chỉ có thể sắp xếp cho làm bộ đội, đại bộ phận còn lại còn chưa biết sắp xếp như thế nào, vừa lúc Lục Thiếu Hoa còn muốn chiêu mộ bảo vệ, đây chẳng phải là một nơi tốt để ổn định sao? Nói cách khác, điều kiện này của Lục Thiếu Hoa gián tiếp giải quyết cho bọn họ một vấn đề đau đầu.
- Không thành vấn đề, ta có thể đồng ý với cháu, nhưng chúng ta cũng có yêu cầu, công ty an ninh này có tính chất như thế nào? Dùng vào việc gì?
Tư lệnh Lâm hỏi.
- Dạ!
Lục Thiếu Hoa gật đầu, lập tức giải thích:
- Ông Tăng cũng biết, Thâm Quyến là nơi cháu sẽ hình thành một cơ nghiệp lớn, sắp tới khả năng sẽ phát triển rất nhiều sản nghiệp, ví dụ như công ty bất động sản, còn có các sản nghiệp khác, cho nên cần không ít bảo vệ.
Trong suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa thì công ty bất động sản cần bảo vệ, nhưng còn có một thứ nữa cần bảo vệ đó chính là thị trường, thị trường của chính mình, đúng vậy, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị phát triển thị trường của mình, bằng không vài năm sau, sẽ có rất nhiều xí nghiệp ngoại quốc tiến vào chiếm giữ Trung Quốc, ví dụ như Walmart, hay Carefour, chỉ cần bọn họ tiến vào Trung Quốc, cạnh tranh sẽ rất mạnh, bây giờ thành lập sớm, đứng cho vững chân, đến lúc đó sao phải sợ bọn họ?
- Ừ, vậy thì tốt, cháu nói điều kiện thứ tư đi.
Tăng Kiến Quốc hỏi.
- Được, điều kiện thứ tư của cháu càng đơn giản.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 204: Đàm phán. (3)
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
- Có chuyện gì?
Hai vị chuyên gia trong chốc lát, mặt thần ra, vừa rồi bọn họ xem tư liệu quá nhập thần, đột nhiên bị Lục Thiếu Hoa ho khan kéo giật mình, làm cho bọn họ cảm thấy lạ, tuy nhiên không có cách nào khác, tài liệu là của Lục Thiếu Hoa, lại không dám phát cáu với chủ nhân của tài liệu, chỉ có thể hỏi để Lục Thiếu Hoa nhanh chóng nói ra vấn đề, sau khi bọn họ trả lời xong xuôi thì có thể lại tiếp tục đọc nội dung.
- Haha, trả lời những vấn đề này trước, cháu cần các chú cam đoan trả lời sự thật, thật tâm mà nói không có gì dối trá.
Lục Thiếu Hoa nói.
- Không thành vấn đề.
Hai chuyên gia đồng thanh đáp ngay, tuy nhiên giọng nói có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Thấy bọn họ lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, Lục Thiếu Hoa làm như không thấy, sắc mặt nghiêm túc hỏi:
- Công nghệ quân sự này trên thế giới thuộc cấp bậc nào vậy?
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa chính là muốn khiến hai vị chuyên gia nói ra là cấp bậc nào, là đứng đầu? Tiên tiến hay là lạc hậu? Chỉ có hai vị chuyên gia này nói ra cấp bậc thì “Lâm như lửa’ và Tăng Kiến Quốc mới tin, chờ bọn họ tin rồi thì Lục Thiếu Hoa mới có thể đàm phán điều kiện tiếp được.
Lục Thiếu Hoa vừa hỏi dứt miệng thì hai vị chuyên gia nhìn Lục Thiếu Hoa như một thằng ngốc, trong lòng thầm nghĩ, lấy được tài liệu đó mà lại không biết cấp bậc của công nghệ đó sao? Sự ngu ngốc này dường như có gì đó không đúng lắm, tuy nhiên bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chuyện chính yếu lúc này là chỗ tài liệu kia, họ hận không thể đem nhét vào trong óc của họ, đồng thanh đáp lại một cách kỳ dị:
- Đứng đầu.
Bọn họ chỉ trả lời có hai chữ nhưng chính hai chữ này lại làm ‘Lâm như lửa’ và Tăng Kiến Quốc choáng váng. ‘Đứng đầu’ hai chữ này thoạt nghe vô cùng đơn giản, nhưng ý nghĩa lại không đơn giản.Theo góc độ quân đội mà nói, nước nào có được công nghệ quân sự đứng đầu thế giới, thì có ý nghĩa là lực lượng quân sự quốc gia, quốc phòng của nước đấy hơn xa người ta một bậc, vì có lực lượng quân sự hùng mạnh nên địa vị quốc tế cũng tăng lên một bậc.
Mà Trung Quốc lúc này, dù đã có vũ khí hạt nhân từ sớm, nhưng những lĩnh vực khác thì chưa theo kịp người ta. Đừng nói là hiện tại, chính Lục Thiếu Hoa ở kiếp trước, tới năm 2010 mà lực lượng quân sự vẫn còn lạc hậu rất nhiều so với Mỹ và Nga.
Thân là người Trung Quốc, ai lại không muốn quốc gia của chính mình trở nên hùng mạnh chứ, mà Tăng Kiến Quốc và ‘Lâm như lửa’ lại là hai lão thành cách mạng, làm sao có thể không hy vọng quốc gia trở nên hùng mạnh. Với lại hiện tại cơ hội đã tới, tài liệu Lục Thiếu Hoa cung cấp có thể khiến lực lượng quân sự quốc gia tăng lên một bậc, bọn họ sao có thể bỏ qua cơ hội này.
- Hai người các anh nói thật chứ? Đứng đầu sao?
‘Lâm như lửa’ lớn giọng hỏi. Cũng không có cách nào, thật ra mà nói, có đánh ông ta cũng không tin Lục Thiếu Hoa này nhìn qua là một thằng nhóc thúi hơn mười tuổi, mà lại có thể đạt đến công nghệ quân sự đứng đầu thế giới.
Lời vừa nói khiến hai vị chuyên gia phát hỏa. Đây đúng là lăng nhục chuyên gia hàng đầu như bọn họ.
- Tư lệnh Lâm, tuy rằng ông là Tư lệnh nhưng xin đừng nghi ngờ năng lực kỹ thuật giám định của hai người chúng tôi.
Ông ta là một Tư lệnh, nói đến vấn đề kỹ thuật và danh dự thì hai vị chuyên gia không chút yếu thế, mũi nở ra, mắt trừng lên nhìn ‘Lâm như lửa’.
- À, không phải tôi hoài nghi các anh mà là…
‘Lâm như lửa’ khẩn trương giải thích, tuy nhiên nói được một nửa thì dừng lại vì ông ta muốn nói “không tin Lục Thiếu Hoa” nhưng đột nhiên nhớ đến chủ nhân của tài liệu là Lục Thiếu Hoa, nếu ông ta nói ra câu đó thì không chừng phải tội với Lục Thiếu Hoa.
Nghe bọn họ nói chuyện, Lục Thiếu Hoa lại có thêm thông tin, thì ra ‘Lâm như lửa’ kia là một Tư lệnh, còn về Tư lệnh quân khu nào thì không biết. Mặc kệ là Tư lệnh quân khu nào, Lục Thiếu Hoa cũng không quan tâm, hắn chỉ cần đàm phán thành công giao dịch này là được. Về phần ‘Lâm như lửa’ không tín nhiệm lời nói của hắn thì tự động bỏ qua, giả vờ như không biết.
- Haha, ông Tăng, cháu không khiến ông thất vọng chứ, đúng là công nghệ đứng đầu rồi!
Lục Thiếu Hoa cười nói.
Câu nói này được coi là có hai tầng ý nghĩa, công nghệ là đứng đầu, để xem quốc gia có muốn hay không, nếu muốn thì sẽ có điều kiện. Đúng vậy, đây chính là ý nghĩa khác trong lời nói của Lục Thiếu Hoa.
Làm sao mà Tăng Kiến Quốc không nghe ra được ý của Lục Thiếu Hoa, cười cười nói thẳng:
- Chúng ta rõ ràng một chút, cháu muốn gì nói thẳng ra đi!
- Tới rồi, tới rồi!
Trong lòng Lục Thiếu Hoa thầm hít sâu, hắn chuẩn bị lâu như vậy, không phải là vì giờ khắc này sao? Hít sâu một hơi, cho mình bình tĩnh lại một chút mới nói:
- Cháu có tàu bảo vệ, tàu tuần tra và hai loại máy bay chiến đấu, tổng cộng là năm loại, cũng đồng thời là năm điều kiện, chỉ cần đồng ý với điều kiện của cháu, thì toàn bộ những gì bên trong tài liệu sẽ biến thành máy móc đem về nước.
- Sao? Năm điều kiện?
Tăng Kiến Quốc nhướng lông mày, hiển nhiên theo như hai vị chuyên gia nói thì công nghệ bên trong tài liệu đều là đứng đầu trên thế giới, đối với công nghệ đứng đầu như vậy, bọn họ vô cùng thích thú.Trầm ngâm một lát nói:
- Nói năm điều kiện của cháu đi, chỉ cần không quá mức, ta có thể đồng ý được, nhưng chỉ cần quá mức một chút thì ta sẽ không đáp ứng được, phải xin chỉ thị của cấp trên sau đó mới trả lời được.
Khi chuẩn bị đến Thâm Quyến đàm phán cùng Lục Thiếu Hoa, Tăng Kiến Quốc còn đem tin này nói cho ông Đặng, mà chỉ thị của ông Đặng chỉ có một, nếu thật là công nghệ quân sự quốc gia cần thì có thể đáp ứng điều kiện trao đổi.
Như vậy, Tăng Kiến Quốc biến thành đại biểu quan trọng trong lần đàm phán này, tuy nhiên cũng không thể bỏ qua Tư lệnh Lâm. Lục Thiếu Hoa có điều kiện muốn Tăng Kiến Quốc và Tư lênh Lâm đáp ứng nên hắn muốn hai vị chuyên gia nói ra cấp bậc của công nghệ cũng vì lý do này.
Nói thế nào thì thêm một người là thêm một miệng, chỉ cần là công nghệ tiên tiến, Tư lệnh quân đội Lâm tất sẽ thích, đến lúc đó khi báo cáo chuyện này lên cấp trên sẽ đề xuất ủng hộ đáp ứng điều kiện của Lục Thiếu Hoa vì công nghệ tiên tiến này.
- Haha, trước tiên cháu sẽ nói bốn điều kiện trước, cháu nghĩ chú có thể đồng ý luôn.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cười, vươn bàn tay ra hiệu một điều kiện.
- Các ông cũng biết, Liên Xô hỗn loạn, bình thường xuất ngoại cũng khó, mà cháu nghĩ chiêu mộ một ít nhân tài kỹ thuật về Thâm Quyến này, muốn đưa họ về thì chỉ cần đi máy bay như bình thường. Điều kiện của cháu là hy vọng nhà nước coi như không thấy, chờ khi cháu đem hết nhân tài về Thâm Quyến rồi thì có thể cho bọn họ một thân phận.
Điều kiện này của Lục Thiếu Hoa xem ra cũng không khó, cho dù là cấp cho những người hắn dùng cách đi lại bằng máy bay thường một thân phận thì đối với người làm quan lớn ở Trung ương như Tăng Kiến Quốc thì hẳn không phải là việc khó rồi.
- Ừ, việc này cũng không có gì khó, chỉ cần đúng là cháu đưa về là nhân tài kỹ thuật thì chúng ta rất hoan nghênh.
Tăng Kiến Quốc nói.
Câu nói này bên ngoài là coi như đồng ý nhưng đồng thời cũng là đưa ra một cảnh cáo với Lục Thiếu Hoa. Phải chính xác là Lục Thiếu Hoa chiêu mộ nhân tài kỹ thuật, còn nếu là những người lung tung lộn xộn thì ông ta sẽ không đồng ý.
- Điểm ấy ông có thể yên tâm.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười nói.
- Vậy thì tốt rồi, chuyện này ta có thể quyết định đồng ý với cháu.
Tăng Kiến Quốc gật đầu, rồi chợt nói:
- Cháu nói điều kiện thứ hai đi!
- Haha, điều kiện thứ hai của cháu thì phải phiền đến quân đội.
Nói xong Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua Tư lệnh Lâm rồi mới nói:
- Ở Liên Xô cháu mới thương lượng thành công một vụ kinh doanh, khả năng là sẽ có hàng loạt hàng hóa vận chuyển liên tục qua biên giới, cháu hy vọng quân đội có thể tạo điều kiện thuận lợi.
Chưa xong, Lục Thiếu Hoa dừng một chút lại nói tiếp:
- Yên tâm, đại bộ phận số hàng hóa này không có hàng cấm.
Bảo vệ ở biên giới chính là quân đội quân khu Đông Bắc, nếu Lục Thiếu Hoa muốn vận chuyển hàng hóa về đây, kêu gọi được quân đội thì sẽ rất tiện lợi, nhưng nếu chưa đánh tiếng với quân đội, thì khi đến biên giới phải kiểm tra cũng lãng phí rất nhiều thời gian.
- Chuyện này không thành vấn đề, ta sẽ nói chuyện với người đứng đầu quân khu Đông bắc, tạo điều kiện cho hàng hóa của cháu.
Lúc này Tăng Kiến Quốc không nói gì, mà là Tư lệnh Lâm, tuy rằng ông ta không phải nhân vật số một ở quân khu Đông bắc, nhưng vẫn có giao tình giữa những người đồng cấp, huống chi nếu có thể lấy được công nghệ quân sự trong tay Lục Thiếu Hoa, tương lai quân khu Đông bắc cũng được lợi ở trong đó.
Cứ như vậy, điều kiện thứ hai đã được đáp ứng, Lục Thiếu Hoa cũng không nói lời vô nghĩa, nói luôn:
- Điều kiện thứ ba của cháu chính là muốn thành lập một công ty an ninh trong nước, công ty an ninh này sẽ chiêu mộ rất nhiều những quân nhân đã xuất ngũ, yêu cầu của cháu là không có người chụp cái mũ ‘muốn tạo phản’ lên đầu cháu.
Theo dòng phát triển của công thương nghiệp của Thâm Quyến, công ty an ninh là không thể thiếu, Lục Thiếu Hoa muốn thành lập công ty an ninh nhưng không phải những nhân viên an ninh bình thường mà phải là những quân nhân đã xuất ngũ, nếu chiêu mộ nhiều quân nhân, khả năng sẽ rước lấy một ít phiền toái không cần thiết. Ví dụ như điều mà Lục Thiếu Hoa nói, bị chụp mũ tạo phản, thì đúng là phiền toái lớn.
Lúc này cho dù là Tăng Kiến Quốc hay Tư lênh Lâm cũng không mở miệng, mà hai người liếc mắt nhìn nhau trong chốc lát, đồng thời cũng mỉm cười, nói giỡn sao, hiện tại quân đội đang giải trừ quân bị, những quân nhân đi ra cũng chỉ có thể sắp xếp cho làm bộ đội, đại bộ phận còn lại còn chưa biết sắp xếp như thế nào, vừa lúc Lục Thiếu Hoa còn muốn chiêu mộ bảo vệ, đây chẳng phải là một nơi tốt để ổn định sao? Nói cách khác, điều kiện này của Lục Thiếu Hoa gián tiếp giải quyết cho bọn họ một vấn đề đau đầu.
- Không thành vấn đề, ta có thể đồng ý với cháu, nhưng chúng ta cũng có yêu cầu, công ty an ninh này có tính chất như thế nào? Dùng vào việc gì?
Tư lệnh Lâm hỏi.
- Dạ!
Lục Thiếu Hoa gật đầu, lập tức giải thích:
- Ông Tăng cũng biết, Thâm Quyến là nơi cháu sẽ hình thành một cơ nghiệp lớn, sắp tới khả năng sẽ phát triển rất nhiều sản nghiệp, ví dụ như công ty bất động sản, còn có các sản nghiệp khác, cho nên cần không ít bảo vệ.
Trong suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa thì công ty bất động sản cần bảo vệ, nhưng còn có một thứ nữa cần bảo vệ đó chính là thị trường, thị trường của chính mình, đúng vậy, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị phát triển thị trường của mình, bằng không vài năm sau, sẽ có rất nhiều xí nghiệp ngoại quốc tiến vào chiếm giữ Trung Quốc, ví dụ như Walmart, hay Carefour, chỉ cần bọn họ tiến vào Trung Quốc, cạnh tranh sẽ rất mạnh, bây giờ thành lập sớm, đứng cho vững chân, đến lúc đó sao phải sợ bọn họ?
- Ừ, vậy thì tốt, cháu nói điều kiện thứ tư đi.
Tăng Kiến Quốc hỏi.
- Được, điều kiện thứ tư của cháu càng đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.