Thương Trường Đại Chiến

Chương 241

Biên Chức Thành Đích Mộng

24/01/2013

Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.

------oo0oo-----

Chương 241: Tổng Giám Đốc điều hành.

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Lục Thiếu Hoa lưu lại hồ sơ của hai người này, nhưng trong lòng Lục Thiếu Hoa còn có chút nhớ đến cô gái tên gọi Tần Tịch Thần, giả như hồ sơ đó đúng là thật, như thế Lục Thiếu Hoa sẽ không đắn đo khi chọn cô ta vào vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Phượng Hoàng. Lục Thiếu Hoa là người tái sinh, từ sau khi trở lại quá khứ, mọi người đều xưng hắn là thiên tài, nhưng hắn có thật sự là thiên tài không? Nếu không có ký ức tái sinh liệu hắn có được cái gì, nếu như nói Lục Thiếu Hoa là thiên tài bẩm sinh như vậy Tần Tịch Thần chính là thiên tài hậu thế, đối với những thiên tài như vậy, là nhân vật đặc biệt, Lục Thiếu Hoa tự nhiên sẽ muốn tuyển chọn và lôi kéo về.

Hai người Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương đang mong đợi, suy đoán xem ai có thể leo lên nắm giữ cái ghế tổng giám đốc điều hành, Lục Thiếu Hoa chẳng phải cũng đang mong đợi đó sao? Chẳng qua hắn cũng đang mong đợi hồ sơ năng lực của cái người tên gọi Tần Tịch Thần là thật, thì chằng phải suy đoán nhiều, cái ghế tổng giám đốc đó sẽ rơi vào tay Tần Tịch Thần.

Một nhóm bảy người đang ở trong tòa nhà của tập đoàn Phượng Hoàng cách lô ghế trong khách sạn không xa, vừa vào cửa Lục Thiếu Hoa gọi liền mấy món, bản thân hắn thích thức ăn ở đây, còn hai người bọn Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh muốn ăn gì thì tự gọi, chọn món xong, Lưu Minh Chương nhanh nhảu mở miệng nói câu đầu tiên khi ngồi vào lô ghế.

- Ha ha, Tiểu Hoa, tôi chuẩn bị kết hôn vào tuần sau.

Lưu Minh Chương với gương mặt đỏ lựng nói

Tin giật gân, Lục Thiếu Hoa ngẩn người, Lý Thanh Vân cũng ngạc nhiên không kém

- Cái gì? Lưu Minh Chương kết hôn sao?

Người này ở bên cạnh gắn bó với anh ta nhiều năm liền yêu đương cũng không nói một câu, đột nhiên bây giờ nói muốn kết hôn, khiến cho Lục Thiếu Hoa nhất thời phản ứng không kịp, cứ cho rằng Lưu Minh Chương đang nói đùa, nhưng mà xem biểu hiện trên mặt anh ta thì hình như không phải là đang nói đùa. Nghĩ đi nghĩ lại, thời gian nửa tháng nay anh ta không có ở công ty, chắc là đi lo chuyện cưới xin đây.

- Thành thật khai báo một chút đi, trong thời gian vừa rồi không thường xuyên ở công ty có phải đi làm chuyện xấu với phụ nữ không?

Lục Thiếu Hoa giả vờ nghiêm túc hỏi.

- Ha ha

Lưu Minh Chương cười khổ sở, gãi gãi đầu nói:

- Đúng là như thế.

- Thẳng thắn sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ nghiêm trị, nói xem cô ta là ai? Hình dáng thế nào, tốt nhất là báo cáo luôn số đo ba vòng.

Lục Thiếu Hoa cười nham nhở nói.

Lưu Minh Chương cứng giọng, có điều anh ta vẫn thật thà nói:

- Cô đó, cô đó là bạn học cùng thời trung học phổ thông với tôi, là hoa khôi của chúng tôi trước đây, sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông cô ấy sang Nhật Bản du học, hai người chúng tôi cũng không gặp được nhau, đại khái là hai tháng trước, trong một lần họp mặt bạn học, chúng tôi gặp lại nhau, sau đó chúng tôi bắt đầu mối quan hệ từ sau đó tiến triển đến như thế này đây.

- Ha ha, té ra hai người đã có chuyện mờ ám từ thời trung học, đúng là g..i..a..n t..ì..n..h..

Lục Thiếu Hoa nhiệt tình đáp trả.

- Hai người lúc còn ngồi trên ghế nhà trường đã để ý lẫn nhau, nên chỉ gặp lại nhau sau hai tháng liền tính chuyện kết hôn rồi?

Lưu MinhChương không nói gì, anh ta cũng không biết trả lời câu hỏi của Lục Thiếu Hoa như thế nào nữa

- Không nói gì thì xem như anh đã thừa nhận rồi

Lục Thiếu Hoa chế giễu nói, tiếp tục trêu chọc buộc Lưu Minh Chương phải thừa nhận



- Người Hồng Kông thì lại trưởng thành sớm, học trung học đã bắt đầu tính chuyện đính ước trăm năm rồi.

Những lời nói của Lục Thiếu Hoa là sự thật, muốn hòa nhập vào hai thế kỷ là chuyện bình thường, nhưng hiện nay, có một số người hôn nhân còn là sự sắp đặt nữa, toàn bộ là do sự sắp đặt của cha mẹ kết hôn với một cô gái không hề quen biết.

- Nhưng không trách được, hôn nhân của tôi chính là do cha mẹ lo liệu.

Lúc này Lý Vân Thanh không nhịn được mới nói xem vào một câu, giống nhau, anh ta nói sự việc của anh ta cũng là trêu đùa Lưu Minh Chương.

Lưu Minh Chương lại nghẹn giọng, hiện tại anh ta đang rất hối hận, hối hận không nên đem chuyện này ra nói.

Tiếp đó không cần nói đều biết bầu không khí như thế nào rồi, Lục Thiếu Hoa và Lý Vân Thanh hai người phối hợp rất ăn ý, một câu có nói hay không nói đều bỡn cợt Lưu Minh Chương, cho đến khi phục vụ mang thức ăn tới mới chịu dừng lại.

- Thôi thôi, không nói nữa, không nói nữa.

Lục Thiếu Hoa khua tay ra hiệu, vẻ cười cợt trên mặt cũng biến mất, nghiêm túc hỏi:

- Tuần sau kết hôn có gấp gáp lắm không?

- Cũng không phải gấp gì, thời gian đã định là vào tuần sau, bây giờ đã là thứ ba, còn 10 ngày nữa để chuẩn bị

Lưu Minh Chương thật thà trả lời.

- Còn mười ngày chuẩn bị cũng tốt

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu nói, cho dù Lưu Minh Chương là người nhiều kinh nghiệm của hắn cũng là tổng giám đốc hiện nay của tập đoàn Phượng Hoàng, tổ chức hôn lễ phải thật long trọng, bằng không để người bên ngoài coi khinh là không được.

- Danh sách khách mời chuẩn bị xong chưa?.

- Tạm thời cũng xem như tạm ổn, sẽ mời vài người sếp trong công ty và một số bạn bè thân tín

Lưu Minh Chương trả lời.

- Ừ, hiện nay anh là tổng giám đốc điều hành kiêm luôn cả tổng giám đốc tài chính của tập đoàn Phượng Hoàng, làm sao có thể tổ chức đơn giản như thế được

Lục Thiếu Hoa lắc đầu cười miễn cưỡng nói tiếp

- Mấy ngày này anh không cần phải đến công ty, mời thêm một số người nữa, tổng giám đốc của các công ty lớn mỗi người một thiệp mời.

- Ha ha, tôi cũng có ý định mời những người đó, nhưng mà…

Lưu Minh Chương cũng lắc đầu cười khổ sở

- Nhưng mà hiện nay tôi ở biệt thự là căn nhà của anh trước kia, căn bản là căn biệt thự đó không chứa được nhiều người như thế.

Bộ dạng Lục Thiếu Hoa tức tối, nghiêng đầu qua nói với Lý Vân Thanh

- Anh liên hệ với Hà Thừa Ích thử xem, xem công ty bất động sản có căn biệt thự nào lớn không, nếu không có thì để anh ta đi mua một căn biệt thự khác, căn biệt thự này xem như là công ty làm quà mừng đám cưới cho Minh Chương.

- Được, tôi sẽ lo việc này.

Lý Vân Thanh nghiêm túc nói.

Bây giờ quyết định địa điểm rồi, Lưu Minh Chương sẽ có căn biệt thự to hơn, vừa rồi còn tỏ ra xấu hổ giờ thì bộ dạng như một bức tranh vui tươi hớn hở, là vì anh ta muốn đợi sau khi kết hôn thì tự mình bỏ tiền ra mua một căn biệt thự, không ngờ đến việc Lục Thiếu Hoa mượn danh nghĩa công ty tặng cho anh ta một căn biệt thự.

- Như thế nào, hiện việc này đã có người giải quyết, còn vấn đề gì khác không?

Lục Thiếu Hoa nhìn thấu tâm can Minh Chương nói.



- Ừ, cũng không còn vấn đề gì lớn cần bàn tính nữa.

Lưu Minh Chương lắc đầu nói.

- Vấn đề lớn không có, vậy là có vấn đề nhỏ phải không?

Trong lòng Lục Thiếu Hoa vô cùng buồn bực, cái tên Lưu Minh Chương này, tại sao đột nhiên lại ngập ngừng ấp úng nữa rồi?

- Vấn đề nhỏ đó chính là đội ngũ đón rước cô dâu, tôi có một chiếc xe, e rằng sẽ không đủ, đến lúc đó, có thể mượn anh một chiếc Mercedes-Benz được không?

Lưu Minh Chương nói ra mục đích của mình.

- Chuyện nhỏ!

Lục Thiếu Hoa gật đầu đáp, miệng thì nói không có vấn đề gì nhưng thực chất trong lòng lại tính toán khác, Lưu Minh Chương là người mà hắn tín nhiệm, hắn với tư cách là ông chủ hình như cũng muốn tặng một chút quà.

Sau khi vấn đề xe cộ trong đám cưới của Lưu Minh Chương được giải quyết ổn thỏa thì sự việc kết thúc tại đây, tiếp tục ăn cơm, ăn xong còn trở về công ty chuẩn bị phỏng vấn.

Thân phận của Lưu Minh Chương đến bây giờ đối với bên ngoài vẫn còn là ẩn số, cho dù trong tập đoàn có rất nhiều nhân viên cũng giống như thế, biết là người như anh ta là nhân viên cao cấp mà thôi, mà lần này thông báo tuyển chọn tổng giám đốc điều hành tuy anh ta tự thân xuất mã nhưng còn chưa đến lúc xuất hiện. Thế là Lục Thiếu Hoa trước tiên là bố trí Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh trực tiếp phỏng vấn, để hai người đó loại bỏ một người, còn lại người cuối cùng sẽ do Lục Thiếu Hoa tự mình kiểm nghiệm.

Đúng hai giờ chiều, Lý Thanh Vân và Lưu Minh Chương hai người ra trận, trong một phòng họp nhỏ, nhìn thấy tên của người thanh niên tên Lý Vỹ, trải qua nửa tiếng hỏi và trả lời, Lưu Minh Chương bảo Lý Vỹ ở bên ngoài đợi đáp án, sau đó lại gọi cái người có tên Tần Tịch Thần vào phòng hội nghị, cũng với những vấn đề vừa mới hỏi được lặp lại, lần này tời gian trôi qua ròng rã bốn mươi phút và hỏi thêm mấy vấn đề khác, những vấn đề này là do Lục Thiếu Hoa dặn dò bọn họ, như thế hồ sơ năng lực này giả hay thật đây?

Kết quả không có gì ngoài ý muốn, tất cả hồ sơ đều là thật, nói rõ ra là hồ sơ còn có một chút bảo thủ, bởi vì Tần Tịch Thần không phải biết bốn thứ tiếng mà phải nói là năm thứ tiếng mới phải, còn biết tiếng Nhật, chẳng qua tiếng Nhật không thành thạo lắm, cho nên cô không viết vào hồ sơ.

Những gì ghi trong hồ sơ là thật, không có điều gì phải bận tâm, Lưu Minh Chương hai người bọn họ đều biết chức tổng giám đốc điều hành sẽ rơi vào tay Tần Tịch Thần, chẳng qua hai người bọn họ không quyền quyết định chuyện này, quyết định cuối cùng sẽ do Lục Thiếu Hoa định đoạt, nhưng trước khi quyết định, họ phải thông qua Lục Thiếu Hoa, cửa cuối cùng còn phải do Lục Thiếu Hoa khảo nghiệm mới được.

Kết quả đã có rồi, Lưu Minh Chương cũng bảo Tần Tịch Thần ngồi ở ngoài đợi, còn hai người bọn họ đem kết qủa chuyển cho Lục Thiếu Hoa, đã biết hồ sơ của Tần Tịch Thần là thật, trong lòng Lục Thiếu Hoa đã lên kế hoạch, Lưu Minh Chương được lệnh dẫn Tần Tịch Thần lên tầng ba mươi của tòa nhà, còn một điều cho Lý Vân Thanh là hỏi Lý Vỹ có đồng ý làm việc ở tập đoàn Phượng Hoàng không? Nếu anh ta đồng ý thì sắp xếp cho anh ta một vị trí thích hợp.

Cách xa một thế kỷ thì cái gì là quan trọng nhất, Lục Thiếu Hoa không cần nghĩ nhiều liền có câu trả lời quan trọng nhất đó chính là nhân tài, hai người mà Lục Thiếu Hoa chọn được đều là nhân tài, trong đó có cả Lý Vỹ, nhưng so ra anh ta chỉ thua kém Tần Tịch Thần một chút mà thôi, trong hai người chỉ có thể chọn một, ai có thể và ai sẽ ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc điều hành.

Lưu Minh Chương dẫn tần Tịch Thần vào phòng làm việc gặp Lục Thiếu Hoa, bắt đầu từ cửa bước vào, ánh mắt Lục Thiếu Hoa không rời người phụ nữ thiên tài ngày hôm nay, khiến cho Lục Thiếu Hoa có cảm giác thuần thục, điềm đạm, chắc chắn, hơi lạnh lùng, cao ngạo nhưng có chút trong trẻo.

Lục Thiếu Hoa nhìn Tần Tịch Thần không chớp mắt, Tần Tịch Thần cũng thế, từ khi bước vào phòng ánh mắt cũng không rời cậu bé mới mười mấy tuổi đang ngồi trên cái ghế ở vị trí là ông chủ, văn phòng làm việc ở tầng ba mươi của tập đoàn Phượng Hoàng là văn phòng thần bí của đổng sự trưởng, thông tin này những người ở bộ phận bên ngoài đều biết, điều này Tần Tịch Thần cũng mới được nghe loáng thoáng, khi Lưu Minh Chương dắt cô ta lên tầng ba mươi cô ta mới biết người mình đến gặp chính là vị Chủ tịch thần bí đó.

- Chào cô Tần, cô ngồi đi, tôi nghĩ không cần giới thiệu thì cô cũng biết tôi là ai

Lục Thiếu Hoa cười cười tự hỏi tự trả lời.

- Không sai, tôi chính là ông chủ đứng phía sau mà bên ngoài mọi người hay nói đến.

Tuy có đoán hoặc là đã khẳng định nhưng chính miệng Lục Thiếu Hoa đã thừa nhận, Tần Tịch Thần không kìm nỗi sự khiếp sợ, một cậu nhóc mới mười mấy tuổi mà lại là Chủ tịch của tập đoàn Phượng Hoàng, cô ta không dám tin vào điều này là thật, lớn lên ở nước ngoài, nhưng chuyện lạ cô ta đã từng nhìn thấy, trong lòng tuy là rất kinh ngạc nhưng không không để sự kinh ngạc lộ ra trên khuôn mặt, Tần Tịch Thần vẫn giữ được vẻ lạnh lùng của mình, kéo chiếc ghế ra từ từ ngồi xuống.

Thấy Tần Tịch Thần không có phản ứng gì là kinh ngạc, trong lòng Lục Thiếu Hoa ngầm gật đầu tỏ vẻ khen ngợi cô ta, đợi cô ta yên vị rồi mới nói:

- Tôi chỉ có một vấn đề, đó chính là tập đoàn Phượng Hoàng về sau sẽ trở thành hình thức tập đoàn gì?

Vấn đề này nhìn thì có vẻ như đơn giản, nhưng thật ra ẩn ý không đơn giản chút nào, Lục Thiếu Hoa muốn khảo nghiệm cho nên mới đưa ra câu hỏi này, để xem một thiên tài như Tần Tịch Thần này trả lời ra sao, sau khi căn cứ vào câu trả lời của cô ta thì mới đánh giá được năng lực thật sự.

- Đa nguyên hóa, công ty tập đoàn phải mang tính quốc tế.

Tần Tịch Thần tự tin nói, sở dĩ khi cô ta nhận lời vào làm việc ở tập đoàn Phượng Hoàng, cô ta đã kiếm rất nhiều tài liệu liên quan đến tập đoàn Phượng Hoàng, cộng với kinh nghiệm mình tích lũy bấy lâu, mới cho ra kết quả là tập đoàn này không đơn giản như bên ngoài, đây cũng là nguyên nhân cô ấy muốn nộp hồ hơ vào vị trí tổng giám đốc điều hành.

- Ha ha…

Lục Thiếu Hoa cười lớn, Tần Tịch Thần đã cho hắn câu trả lời như hắn nghĩ đến, đây là một phụ nữ rất năng nổ.

- Chúc mừng cô, câu trả lời của cô khiến tôi rất hài lòng, tiếp theo là nói một chút về yêu cầu của cô đi.

Yêu cầu Lục Thiếu Hoa nói là lương cao, đãi ngộ tốt và có chút đặc quyền, tuy nhiên những điều đó chỉ nằm trong phạm vi cho phép thì hắn đều đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Trường Đại Chiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook