Chương 281
Biên Chức Thành Đích Mộng
24/01/2013
Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 281: Triền miên không ngừng (Phần 1)
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Ngày qua nhanh, chưa gì đã mười giờ đêm, Lục Thiếu Hoa đề nghị chuẩn bị đi ngủ, hai cô đều không phản đối, các cô đều cảm thấy mỏi mệt, vì thế liền đi theo Lục Thiếu Hoa lên tầng năm.
Lần trước chỉ có một người đến là Tăng Vũ Linh, Lục Thiếu Hoa nhường phòng mình cho cô ngủ, nhưng lần này lại không được vì bên cạnh đó còn có một tiểu ma nữ nữa, cho nên lúc đi đến lầu năm, Lục Thiếu Hoa liền chỉ vào phòng khách nói:
- Hai cô ngủ phòng này nhé.
Đối với sự sắp xếp của Lục Thiếu Hoa, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda dường như không có ý kiến. Gật đầu, Anten Chiyoda tự mình mang mấy túi quần áo đi vào, còn Tăng Vũ Linh thì cố ý bước sai nửa nhịp để lướt đi bên cạnh Lục Thiếu Hoa. Miệng cô lướt đến bên tai Lục Thiếu Hoa nhẹ giọng nói:
- Anh Hoa! Buổi tối đừng đóng cửa nhé.
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, một chút phản ứng đến tự nhiên. Cẩn thận trở về chỗ cũ, Tăng Vũ Linh vừa rồi có ý gì trong lời nói của mình?
“Đừng đóng cửa? Là có ýgì? Chẳng lẽ là”.Nghĩ đến đây. Lục Thiếu Hoa trong lòng có chút rung động, trong đầu phán đoán, phải chăng là Tăng Vũ Linh muốn buổi tối vụng trộm đến ngủ cùng với hắn.
Nhớ tới thân hình mềm mại đầy đặn của Tăng Vũ Linh, khuôn ngực đầy đặn của cô, đột nhiên giữa hạ thể hắn có một phản ứng, máu toàn thân hắn dường như càng chảy nhanh hơn, trên khuôn mặt hắn vẻ tà ác hiện lên đến cực điểm.
Hắn vội vàng chạy về phòng mình, tìm quần áo tắm rửa rồi huýt sáo đắc ý đi vào phòng tắm. Hắn vừa tắm vừa ngân nga một điệu nhạc.
Vừa tắm rửa một chút, Lục Thiếu Hoa trở lại giường xem ti vi, hắn biết Tăng Vũ Linh có quay lại đây cũng không nhanh đến vậy, ít nhất cũng phải chờ cho Anten Chiyoda ngủ đã mới có thể vụng trộm chạy đến, cô gái ít ra cũng phải biết giữ thể diện chứ. Dù sao, một cô gái khuya khoắt mà lén lút chạy đến ngủ cùng một người đàn ông thì chuyện gì đến phải đến thôi.
Dứt bỏ ý nghĩ vẩn vơ, hắn chuyên tâm xem ti vi, mong cho qua nhanh thời gian chờ đợi, cho đến khi Tăng Vũ Linh đến. Nhưng một giờ đã trôi qua mà chưa thấy cô gái đâu, Lục Thiếu Hoa bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng không biết có phải hồi nãy mình đã khóa cửa rồi không. Nhưng khi hắn bước đến cửa thì thấy rõ ràng cửa chưa khóa, chỉ khép lại mà thôi.
Nhìn đồng hồ hắn thấy đã gần mười một giờ, Lục Thiếu Hoa trong lòng hơi thất vọng, tự hỏi:” Chẳng lẽ cô ta không đến?”
Một lần nữa hắn quay lại giường, tắt ti vi, hắn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhìn lên trần nhà, cơn buồn ngủ ập đến từ lúc nào, hắn nhắm mắt lại khi nào không biết. Một lát sau, hắn mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong lúc mơ ngủ, Lục Thiếu Hoa đột nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa, nhưng hắn quá buồn ngủ nên mặc dù nghe được chỉ là một chút cảm giác mơ hồ cũng không làm hắn tỉnh ngủ được.
Trong lúc mơ ngủ, Lục Thiếu Hoa cũng không biết bên ngoài đang có chuyện gì, hắn cũng không dám chắc có người vào phòng không. Mà thật sự là đã có người vào phòng, đó chính là Tăng Vũ Linh, hắn thấy thấp thoáng Tăng Vũ Linh mang một chiếc áo ngủ có đường viền hoa, chân không mang cả dép lê. Cô nhẹ nhàng rón rén mở cửa giống như tên trộm rồi lại cẩn thận nắm chặt cửa.
Khi bước vào, Tăng Vũ Linh còn tưởng rằng Lục Thiếu Hoa giả bộ ngủ nhưng khi lại gần giường cô mới phát hiện ra quả thật Lục Thiếu Hoa đã ngủ, bèn nói nhỏ “hừ” một tiếng bất mãn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.
Nhìn khuôn mặt Lục Thiếu Hoa khi đang ngủ, Tăng Vũ Linh cảm thấy xúc động, hình ảnh cô quen biết Lục Thiếu Hoa như tia lửa điện lại xoẹt qua ngang đầu, nhớ tới lúc đó, Tăng Vũ Linh không khỏi mỉm cười ngọt ngào.
Đột nhiên cũng không biết xảy ra chuyện gì mà Lục Thiếu Hoa trở mình, làm cho Tăng Vũ Linh đang ngây ngất mơ tưởng lần đầu gặp nhau bị giật mình hoảng sợ, nhìn lại thì thấy Lục Thiếu Hoa khuôn mặt đã thay đổi, có vẻ hơi gian ác, lại còn đang mỉm cười, nước miếng đang chảy ra bên miệng. Thoạt nhìn trông thật thô tục.
- Hừ, chắc lại đang nằm mơ thấy chuyện gì xấu xa đây.
Tăng Vũ Linh hạ giọng nói nhỏ. Nhưng không biết vì sao miệng thì nói như vậy mà trong lòng không có một chút ác cảm, ngược lại còn nhớ tới lần trước Lục Thiếu Hoa lùa bàn tay vào ngực mình đùa bỡn, trong lòng cô đột nhiên rung động, cơ thể tự nhiên có phản ứng, nhiệt độ toàn thân tăng lên, mặt cô cũng dần dần đỏ ửng lên.
Lắc đầu, Tăng Vũ Linh tự hỏi chính mình “chẳng lẽ mình cũng biến thành người xấu?”Vấn đề này vừa nảy sinh ở trong đầu thì đã bị một giọng nói khác phủ quyết, nhưng phủ quyết rồi lại nảy sinh ra một vấn đề mới “nếu không phải biến thành người xấu thì tại sao rất khao khát được Tiểu Hoa sờ nắn ngực mình?”
Những suy nghĩ lung tung lộn xộn vừa thông suốt. Tăng Vũ Linh cuối cùng cũng không muốn thành thật, liền lặng lẽ đắp chăn cho Thiếu Hoa rồi nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xê dịch người mình cho sát Thiếu Hoa, dường như muốn gần với hơi ấm tỏa ra từ người hắn.
Cho dù động tác của Tăng Vũ Linh có nhẹ nhàng đến mấy thì đột nhiên có người nằm xuống bên cạnh, vả lại hơi lạnh của người đó khiến cho Lục Thiếu Hoa đang ngủ cũng bị đánh thức. Hắn mở to mắt, nhìn thấy Tăng Vũ Linh, cô khẽ nói:
- Anh Tiểu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cười âu yếm, không đáp lời Tăng Vũ Linh, bàn tay to lớn của hắn ôm lấy thân thể mềm mại yếu đuối của cô rồi dùng bàn tay to luồn xuống áo quần cô sờ soạng bộ ngực, tay còn lại đè lên ngực trái Tăng Vũ Linh giống như đã từng làm, toàn thân Tăng Vũ Linh run lên, cơ thể co rụt lại như chạm phải luồng điện.
- Tăng Vũ Linh, cơ thể em thật là mẫn cảm.
Lục Thiếu Hoa trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng, nói.
Tăng Vũ Linh không đáp, khuôn mặt đã sớm hồng hào trở lại, phản ứng tự nhiên của cơ thể là nép vào Lục Thiếu Hoa, nhắm mắt lại không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cũng mặc kệ cho Tăng Vũ Linh xấu hổ, bộ dạng này của cô càng kích thích thú tính trong hắn. Tay hắn không ngừng sờ mó vào sau dưới lớp áo quần của cô gái, mặt lộ đầy vẻ đắc ý khoái trá.
Lục Thiếu Hoa đang khoái trá, hắn hành động thỏa mãn thú tính của mình , nhưng nằm như vậyTăng Vũ Linh lại cảm thấy hơi khó chịu, không kìm nổi liền thốt ra một tiếng kêu:”Úc”, trên mặt tràn ngập vẻ khoan khoái.
Dưới thân mình cả người cô gái lộ ra vẻ thoải mái dễ chịu, Lục Thiếu Hoa lại càng thêm hứng khởi, chỉ có điều cách một lớp áo quần dường như không có cảm giác gì, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm cho tới cùng, bàn tay to lớn của hắn lại luồn vào trong lớp áo, nhưng ngón tay lần mò mới biết được rằng không ngờ Tăng Vũ Linh có mang theo áo ngực, vừa rồi cách lớp áo quần nên không có cảm giác thật sự, giờ mới biết là do lần áo ngực. Trong lòng hắn thốt lên “thì ra là thế”. Sau đó hắn lại khởi động lại động tác của mình, bàn tay to không ngừng lướt đi trên làn da trắng nõn.
Từ đầu đến cuối, Tăng Vũ Linh đều không có phản ứng gì. Mặc cho Lục Thiếu Hoa làm gì thì làm,trong đầu cô không còn một chút lí trí, cô lẳng lặng hưởng thụ những kích thích mang đến khoái cảm. Mỗi khi Lục Thiếu Hoa sờ nắn hoặc va chạm vào đôi nhũ hoa màu hồng nhạt, cả người cô giống như là bị điện giật, khiến cô không kìm nổi khoái cảm mà cất tiếng rên rỉ.
Từ lần trước khi Lục Thiếu Hoa khám phá cơ thể cô, cảm giác ma lực đối với Tăng Vũ Linh giống như lần này. Cô điên cuồng thích thú loại cảm giác này, cô cũng biết như vậy là không hay, nhưng mỗi lần hưởng thụ khoái cảm cô đều khát khao được lặp lại.
Sinh ra trong một gia đình quyền quý, Tăng Vũ Linh so với những người bằng tuổi có nhiều hiểu biết hơn, cô cũng biết là mình đang làm gì, nhưng cô không điều khiển được khát vọng của mình, cô cũng từng muốn ngăn mình lại. Nhưng khi nhớ ra rằng Lục Thiếu Hoa là người cô yêu, cô dừng hẳn ý nghĩ ngừng lại, dù sao thân thể cô sớm hay muộn cũng sẽ dâng hiến cho Lục Thiếu Hoa mà thôi, chỉ là vần đề thời gian mà thôi.
Tiếp tục chìm đắm trong những hoan lạc mà bàn tay của Lục Thiếu Hoa vuốt ve mang lại, trong đầu cô chỉ còn cảm giác lâng lâng, toàn thân cô ướt đẫm. Lần đầu tiên trong năm nay Tăng Vũ Linh đã biết đến khoái cảm do phản ứng tự nhiên mang lại.
Nghĩ đến phần dưới cơ thể mình ướt đẫm, Tăng Vũ Linh không khỏi xấu hổ, nhưng sự xấu hổ qua mau, Lục Thiếu Hoa tiến thêm một bước, bàn tay nhanh chóng lần tới làn da thịt bên trong lớp áo ngực, miệng thì thầm vào tai Tăng Vũ Linh:
- Tiểu Vũ Linh à, khi ngủ mang áo ngực sẽ ảnh hưởng không tốt, anh Tiểu Hoa giúp em cởi ra nhé.
Đây chỉ là một cái cớ, cái cớ để Lục Thiếu Hoa dùng bàn tay to khỏe của mình tấn công cô gái, áo ngực thật chặt, Lục Thiếu Hoa nghĩ muốn bắt tay vào việc thì đều có điểm khó khăn, rõ ràng đã nghĩ như vậy thì sẽ ảnh hưởng không tốt, vậy thì lấy cớ đó để danh chính ngôn thuận làm cho Tăng Vũ Linh đồng ý cởi ra.
Chìm đắm trong suy nghĩ Tăng Vũ Linh không có phản ứng gì mà tự nhiên gật đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào đáp lại:
- Vâng.
Được Tăng Vũ Linh đồng ý, Lục Thiếu Hoa nhanh chóng dùng bàn tay to lớn của mình lần đến lưng cô gái cởi nút áo ngực ra, rồi tiếp đó cởi sợi dây áo ngực trên vai, tất cả không đến vài giây. Lục Thiếu Hoa lôi toàn bộ áo ngực của cô gái ra, vứt sang một bên, bàn tay lại lần mò vào trong lớp quần áo, đè lên đôi bồng đảo mềm mại, vuốt vuốt đầu đôi nhũ hoa, lầu bầu nói:
-Ừ, lớn thật đó.
- Úc!
Tăng Vũ Linh thốt ra một tiếng rên rỉ khe khẽ từ sâu trong yết hầu, một lúc lâu sau, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên hỏi gấp gáp:
- Thật vậy ư? Lớn thật ư?
- Đương nhiên anh Tiểu Hoa không lừa em rồi.
Lục Thiếu Hoa ngoài miệng nói xong, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve:
- Ha ha, đây chính là công lao của anh đấy nhé, về sau thường xuyên được anh nhào nặn, còn có thể lớn hơn nữa.
Tăng Vũ Linh ngượng ngùng gật đầu, mắt không dám nhìn Lục Thiếu Hoa, nói nhỏ:
- Chẳng trách vừa rồi mà áo ngực hơi chật, hóa ra là lớn.
Trời hừng sáng, Lục Thiếu Hoa lướt bàn tay to khắp thân thể Tăng Vũ Linh, thực tại làm hắn đê mê đắm mình vào khoái lạc, đương nhiên, Tăng Vũ Linh tuy bị động những cũng cảm nhận không ít khoái cảm, toàn thân mềm nhũn, không có lấy một chút sinh khí.
Một người quá sức mạnh bạo, một người cực kỳ hưởng an song song tiến vào cực lạc.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 281: Triền miên không ngừng (Phần 1)
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Ngày qua nhanh, chưa gì đã mười giờ đêm, Lục Thiếu Hoa đề nghị chuẩn bị đi ngủ, hai cô đều không phản đối, các cô đều cảm thấy mỏi mệt, vì thế liền đi theo Lục Thiếu Hoa lên tầng năm.
Lần trước chỉ có một người đến là Tăng Vũ Linh, Lục Thiếu Hoa nhường phòng mình cho cô ngủ, nhưng lần này lại không được vì bên cạnh đó còn có một tiểu ma nữ nữa, cho nên lúc đi đến lầu năm, Lục Thiếu Hoa liền chỉ vào phòng khách nói:
- Hai cô ngủ phòng này nhé.
Đối với sự sắp xếp của Lục Thiếu Hoa, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda dường như không có ý kiến. Gật đầu, Anten Chiyoda tự mình mang mấy túi quần áo đi vào, còn Tăng Vũ Linh thì cố ý bước sai nửa nhịp để lướt đi bên cạnh Lục Thiếu Hoa. Miệng cô lướt đến bên tai Lục Thiếu Hoa nhẹ giọng nói:
- Anh Hoa! Buổi tối đừng đóng cửa nhé.
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, một chút phản ứng đến tự nhiên. Cẩn thận trở về chỗ cũ, Tăng Vũ Linh vừa rồi có ý gì trong lời nói của mình?
“Đừng đóng cửa? Là có ýgì? Chẳng lẽ là”.Nghĩ đến đây. Lục Thiếu Hoa trong lòng có chút rung động, trong đầu phán đoán, phải chăng là Tăng Vũ Linh muốn buổi tối vụng trộm đến ngủ cùng với hắn.
Nhớ tới thân hình mềm mại đầy đặn của Tăng Vũ Linh, khuôn ngực đầy đặn của cô, đột nhiên giữa hạ thể hắn có một phản ứng, máu toàn thân hắn dường như càng chảy nhanh hơn, trên khuôn mặt hắn vẻ tà ác hiện lên đến cực điểm.
Hắn vội vàng chạy về phòng mình, tìm quần áo tắm rửa rồi huýt sáo đắc ý đi vào phòng tắm. Hắn vừa tắm vừa ngân nga một điệu nhạc.
Vừa tắm rửa một chút, Lục Thiếu Hoa trở lại giường xem ti vi, hắn biết Tăng Vũ Linh có quay lại đây cũng không nhanh đến vậy, ít nhất cũng phải chờ cho Anten Chiyoda ngủ đã mới có thể vụng trộm chạy đến, cô gái ít ra cũng phải biết giữ thể diện chứ. Dù sao, một cô gái khuya khoắt mà lén lút chạy đến ngủ cùng một người đàn ông thì chuyện gì đến phải đến thôi.
Dứt bỏ ý nghĩ vẩn vơ, hắn chuyên tâm xem ti vi, mong cho qua nhanh thời gian chờ đợi, cho đến khi Tăng Vũ Linh đến. Nhưng một giờ đã trôi qua mà chưa thấy cô gái đâu, Lục Thiếu Hoa bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng không biết có phải hồi nãy mình đã khóa cửa rồi không. Nhưng khi hắn bước đến cửa thì thấy rõ ràng cửa chưa khóa, chỉ khép lại mà thôi.
Nhìn đồng hồ hắn thấy đã gần mười một giờ, Lục Thiếu Hoa trong lòng hơi thất vọng, tự hỏi:” Chẳng lẽ cô ta không đến?”
Một lần nữa hắn quay lại giường, tắt ti vi, hắn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhìn lên trần nhà, cơn buồn ngủ ập đến từ lúc nào, hắn nhắm mắt lại khi nào không biết. Một lát sau, hắn mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong lúc mơ ngủ, Lục Thiếu Hoa đột nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa, nhưng hắn quá buồn ngủ nên mặc dù nghe được chỉ là một chút cảm giác mơ hồ cũng không làm hắn tỉnh ngủ được.
Trong lúc mơ ngủ, Lục Thiếu Hoa cũng không biết bên ngoài đang có chuyện gì, hắn cũng không dám chắc có người vào phòng không. Mà thật sự là đã có người vào phòng, đó chính là Tăng Vũ Linh, hắn thấy thấp thoáng Tăng Vũ Linh mang một chiếc áo ngủ có đường viền hoa, chân không mang cả dép lê. Cô nhẹ nhàng rón rén mở cửa giống như tên trộm rồi lại cẩn thận nắm chặt cửa.
Khi bước vào, Tăng Vũ Linh còn tưởng rằng Lục Thiếu Hoa giả bộ ngủ nhưng khi lại gần giường cô mới phát hiện ra quả thật Lục Thiếu Hoa đã ngủ, bèn nói nhỏ “hừ” một tiếng bất mãn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.
Nhìn khuôn mặt Lục Thiếu Hoa khi đang ngủ, Tăng Vũ Linh cảm thấy xúc động, hình ảnh cô quen biết Lục Thiếu Hoa như tia lửa điện lại xoẹt qua ngang đầu, nhớ tới lúc đó, Tăng Vũ Linh không khỏi mỉm cười ngọt ngào.
Đột nhiên cũng không biết xảy ra chuyện gì mà Lục Thiếu Hoa trở mình, làm cho Tăng Vũ Linh đang ngây ngất mơ tưởng lần đầu gặp nhau bị giật mình hoảng sợ, nhìn lại thì thấy Lục Thiếu Hoa khuôn mặt đã thay đổi, có vẻ hơi gian ác, lại còn đang mỉm cười, nước miếng đang chảy ra bên miệng. Thoạt nhìn trông thật thô tục.
- Hừ, chắc lại đang nằm mơ thấy chuyện gì xấu xa đây.
Tăng Vũ Linh hạ giọng nói nhỏ. Nhưng không biết vì sao miệng thì nói như vậy mà trong lòng không có một chút ác cảm, ngược lại còn nhớ tới lần trước Lục Thiếu Hoa lùa bàn tay vào ngực mình đùa bỡn, trong lòng cô đột nhiên rung động, cơ thể tự nhiên có phản ứng, nhiệt độ toàn thân tăng lên, mặt cô cũng dần dần đỏ ửng lên.
Lắc đầu, Tăng Vũ Linh tự hỏi chính mình “chẳng lẽ mình cũng biến thành người xấu?”Vấn đề này vừa nảy sinh ở trong đầu thì đã bị một giọng nói khác phủ quyết, nhưng phủ quyết rồi lại nảy sinh ra một vấn đề mới “nếu không phải biến thành người xấu thì tại sao rất khao khát được Tiểu Hoa sờ nắn ngực mình?”
Những suy nghĩ lung tung lộn xộn vừa thông suốt. Tăng Vũ Linh cuối cùng cũng không muốn thành thật, liền lặng lẽ đắp chăn cho Thiếu Hoa rồi nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xê dịch người mình cho sát Thiếu Hoa, dường như muốn gần với hơi ấm tỏa ra từ người hắn.
Cho dù động tác của Tăng Vũ Linh có nhẹ nhàng đến mấy thì đột nhiên có người nằm xuống bên cạnh, vả lại hơi lạnh của người đó khiến cho Lục Thiếu Hoa đang ngủ cũng bị đánh thức. Hắn mở to mắt, nhìn thấy Tăng Vũ Linh, cô khẽ nói:
- Anh Tiểu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cười âu yếm, không đáp lời Tăng Vũ Linh, bàn tay to lớn của hắn ôm lấy thân thể mềm mại yếu đuối của cô rồi dùng bàn tay to luồn xuống áo quần cô sờ soạng bộ ngực, tay còn lại đè lên ngực trái Tăng Vũ Linh giống như đã từng làm, toàn thân Tăng Vũ Linh run lên, cơ thể co rụt lại như chạm phải luồng điện.
- Tăng Vũ Linh, cơ thể em thật là mẫn cảm.
Lục Thiếu Hoa trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng, nói.
Tăng Vũ Linh không đáp, khuôn mặt đã sớm hồng hào trở lại, phản ứng tự nhiên của cơ thể là nép vào Lục Thiếu Hoa, nhắm mắt lại không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cũng mặc kệ cho Tăng Vũ Linh xấu hổ, bộ dạng này của cô càng kích thích thú tính trong hắn. Tay hắn không ngừng sờ mó vào sau dưới lớp áo quần của cô gái, mặt lộ đầy vẻ đắc ý khoái trá.
Lục Thiếu Hoa đang khoái trá, hắn hành động thỏa mãn thú tính của mình , nhưng nằm như vậyTăng Vũ Linh lại cảm thấy hơi khó chịu, không kìm nổi liền thốt ra một tiếng kêu:”Úc”, trên mặt tràn ngập vẻ khoan khoái.
Dưới thân mình cả người cô gái lộ ra vẻ thoải mái dễ chịu, Lục Thiếu Hoa lại càng thêm hứng khởi, chỉ có điều cách một lớp áo quần dường như không có cảm giác gì, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm cho tới cùng, bàn tay to lớn của hắn lại luồn vào trong lớp áo, nhưng ngón tay lần mò mới biết được rằng không ngờ Tăng Vũ Linh có mang theo áo ngực, vừa rồi cách lớp áo quần nên không có cảm giác thật sự, giờ mới biết là do lần áo ngực. Trong lòng hắn thốt lên “thì ra là thế”. Sau đó hắn lại khởi động lại động tác của mình, bàn tay to không ngừng lướt đi trên làn da trắng nõn.
Từ đầu đến cuối, Tăng Vũ Linh đều không có phản ứng gì. Mặc cho Lục Thiếu Hoa làm gì thì làm,trong đầu cô không còn một chút lí trí, cô lẳng lặng hưởng thụ những kích thích mang đến khoái cảm. Mỗi khi Lục Thiếu Hoa sờ nắn hoặc va chạm vào đôi nhũ hoa màu hồng nhạt, cả người cô giống như là bị điện giật, khiến cô không kìm nổi khoái cảm mà cất tiếng rên rỉ.
Từ lần trước khi Lục Thiếu Hoa khám phá cơ thể cô, cảm giác ma lực đối với Tăng Vũ Linh giống như lần này. Cô điên cuồng thích thú loại cảm giác này, cô cũng biết như vậy là không hay, nhưng mỗi lần hưởng thụ khoái cảm cô đều khát khao được lặp lại.
Sinh ra trong một gia đình quyền quý, Tăng Vũ Linh so với những người bằng tuổi có nhiều hiểu biết hơn, cô cũng biết là mình đang làm gì, nhưng cô không điều khiển được khát vọng của mình, cô cũng từng muốn ngăn mình lại. Nhưng khi nhớ ra rằng Lục Thiếu Hoa là người cô yêu, cô dừng hẳn ý nghĩ ngừng lại, dù sao thân thể cô sớm hay muộn cũng sẽ dâng hiến cho Lục Thiếu Hoa mà thôi, chỉ là vần đề thời gian mà thôi.
Tiếp tục chìm đắm trong những hoan lạc mà bàn tay của Lục Thiếu Hoa vuốt ve mang lại, trong đầu cô chỉ còn cảm giác lâng lâng, toàn thân cô ướt đẫm. Lần đầu tiên trong năm nay Tăng Vũ Linh đã biết đến khoái cảm do phản ứng tự nhiên mang lại.
Nghĩ đến phần dưới cơ thể mình ướt đẫm, Tăng Vũ Linh không khỏi xấu hổ, nhưng sự xấu hổ qua mau, Lục Thiếu Hoa tiến thêm một bước, bàn tay nhanh chóng lần tới làn da thịt bên trong lớp áo ngực, miệng thì thầm vào tai Tăng Vũ Linh:
- Tiểu Vũ Linh à, khi ngủ mang áo ngực sẽ ảnh hưởng không tốt, anh Tiểu Hoa giúp em cởi ra nhé.
Đây chỉ là một cái cớ, cái cớ để Lục Thiếu Hoa dùng bàn tay to khỏe của mình tấn công cô gái, áo ngực thật chặt, Lục Thiếu Hoa nghĩ muốn bắt tay vào việc thì đều có điểm khó khăn, rõ ràng đã nghĩ như vậy thì sẽ ảnh hưởng không tốt, vậy thì lấy cớ đó để danh chính ngôn thuận làm cho Tăng Vũ Linh đồng ý cởi ra.
Chìm đắm trong suy nghĩ Tăng Vũ Linh không có phản ứng gì mà tự nhiên gật đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào đáp lại:
- Vâng.
Được Tăng Vũ Linh đồng ý, Lục Thiếu Hoa nhanh chóng dùng bàn tay to lớn của mình lần đến lưng cô gái cởi nút áo ngực ra, rồi tiếp đó cởi sợi dây áo ngực trên vai, tất cả không đến vài giây. Lục Thiếu Hoa lôi toàn bộ áo ngực của cô gái ra, vứt sang một bên, bàn tay lại lần mò vào trong lớp quần áo, đè lên đôi bồng đảo mềm mại, vuốt vuốt đầu đôi nhũ hoa, lầu bầu nói:
-Ừ, lớn thật đó.
- Úc!
Tăng Vũ Linh thốt ra một tiếng rên rỉ khe khẽ từ sâu trong yết hầu, một lúc lâu sau, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên hỏi gấp gáp:
- Thật vậy ư? Lớn thật ư?
- Đương nhiên anh Tiểu Hoa không lừa em rồi.
Lục Thiếu Hoa ngoài miệng nói xong, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve:
- Ha ha, đây chính là công lao của anh đấy nhé, về sau thường xuyên được anh nhào nặn, còn có thể lớn hơn nữa.
Tăng Vũ Linh ngượng ngùng gật đầu, mắt không dám nhìn Lục Thiếu Hoa, nói nhỏ:
- Chẳng trách vừa rồi mà áo ngực hơi chật, hóa ra là lớn.
Trời hừng sáng, Lục Thiếu Hoa lướt bàn tay to khắp thân thể Tăng Vũ Linh, thực tại làm hắn đê mê đắm mình vào khoái lạc, đương nhiên, Tăng Vũ Linh tuy bị động những cũng cảm nhận không ít khoái cảm, toàn thân mềm nhũn, không có lấy một chút sinh khí.
Một người quá sức mạnh bạo, một người cực kỳ hưởng an song song tiến vào cực lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.