Chương 338
Biên Chức Thành Đích Mộng
24/01/2013
Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 338: Kết quả chặn đồng bảng Anh.
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Kế hoạch dầu mỏ hoàn thành thực sự làm cho tinh thần cũng như thể xác Lục Thiếu Hoa hoàn toàn thả lỏng, cả tuần chui trong vỏ, không phải là xem TV trong sảnh thì chính là ngủ. Cũng khó trách được chuyện xảy ra như vậy, phải biết rằng trong thời gian một tuần, hắn cả ngày lẫn đêm miệt mài làm việc, trong cả tuần ấy không biết bao nhiêu là tế bào não đã phải hy sinh, nói sao đi nữa thì cũng muốn phải hồi phục lại bằng được.
Liên tục thấm thoát vài ngày trôi qua, rồi tới buổi sáng một ngày nọ, Lục Thiếu Hoa mở to mắt nhìn thoáng qua cửa sổ, lúc này mặt trời đã ngang con sào, ánh sáng xuyên qua tấm kính cửa sổ chiếu vào, mà bức rèm cửa phòng hắn thì không được kéo lại, ánh sáng rọi lên khuôn mặt Lục Thiếu Hoa làm cho da hơi chút nóng rực.
- Ài, cũng sắp 10 giờ rồi
Lúc này Lục Thiếu Hoa mới thức dậy, hắn vươn vai đứng dậy rồi mặc quần áo vào.
Loanh quanh một lúc cũng đã 10 giờ, Lục Thiếu Hoa cầm 1 ly sữa lạnh đặt ở trên bàn chuẩn bị mở TV xem tin tức thì một hồi chuông điện thoai reo vang làm hắn ngừng tay, cầm lấy ống nghe tiếp điện thoại.
- Alo! Ai đấy?
Lục Thiếu Hoa nhẹ giọng hỏi.
- Là tôi, Minh Chương đây.
Đầu dây bên kia trả lời ngay, thì ra là Lưu Minh Chương.
- Um! Có chuyện gì vậy?
Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa hỏi một cách vô thức rồi lại nói:
- Có chuyện gì thì nói luôn đi, nếu là đại sự thì tới biệt thự bên này rồi nói sau.
Trong điện thoại im ắng một hồi, sau đó vang lên âm thanh của Lưu Minh Chương:
- Cậu không sao đấy chứ? Tôi hiện tại đang ở nước Anh, làm sao bảo tôi tới biệt thự nơi cậu ở bây giờ đây nhỉ?
- Nước Anh?
Lục Thiếu Hoa chợt vỗ vỗ vào đầu mình rồi nói thầm :
- Điên thật, quên hết cả mọi việc rồi.
Lục Thiếu Hoa thực sự đã quên thật, từ tháng tám đã để Lưu Minh Chương rời Hongkong đi tới Anh là để chuẩn bị trước cho việc chặn đồng bảng Anh, mà Lục Thiếu Hoa bận hết kế hoạch công ty vận chuyển thuyền cho đến kế hoạch dầu mỏ nên hắn mới quên mất chuyện chặn đồng bảng Anh này.
- Làm sao vậy?
Ở đầu dây Anh Quốc xa xôi Lưu Minh Chương cũng nghe loáng thoáng được vài câu thì thầm của hắn, vì không nghe rõ nên mới hỏi lại như vậy.
- Không sao, gần đây hơi bận, quên cả việc anh đi tới Anh.
Lục Thiếu Hoa hàm hồ trả lời sau đó mới hỏi lại:
- Chuyện bên đó tiến triển thế nào rồi?
- Ah.
Cầm ống nghe mà trán Lưu Minh CHương đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn thực sự hoài nghi có phải não bị ngấm nước hay không, vấn đề thực là kỳ kỳ lạ lạ, nửa như đầu trâu, đuôi thì tựa ngựa, tuy nhiên là cánh tay đắc lực của Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương biết được vị trí của mình, biết cái gì nên và không nên nói :
- Đã xong rồi
- Xong rồi?
Lục Thiếu Hoa thực sự sửng sốt. Giật mình nhớ lại, hình như hôm nay là ngày 16 tháng 9, mà George Soros bắt đầu ra tay là ngày 15, mà người ra tay trước George Soros là Lưu Minh Chương hẳn nhiên là đã thu tay lại rồi.
- Ài! Bận quá.
Nói được nửa câu, Lục Thiếu Hoa cũng không có nói nốt bởi vì hắn chợt nhớ ra lúc nãy cũng vừa lấy cái cớ “Bận quá!” này. Mà lặp lại hai lần thì hẳn không phải là tác phong của hắn.
Dường như ý thức được lời của Lực Thiếu Hoa nên Lưu Minh Chương cũng không có dây dưa thêm nữa, vội chuyển đề tài nói:
- Hôm trước đã hoàn thành toàn bộ, ngày hôm qua có một bộ phận nhân viên đã dẫn đầu biểu tình. Hôm nay cũng có một đám.
Dừng lại một chút, Lưu Minh Chương cũng không đợi Lục Thiếu Hoa mở miệng lại nói tiếp:
- George Soros đã hành động đúng ngày dự định, đang ra sức bán ra, phỏng chưng phải mai nới đem toàn bộ cổ tức bán hết, tôi nghĩ ở lại đây vài ngày cũng là xem xét kết quả như thế nào.
Ý của Lưu Minh Chương rất rõ ràng, hắn muốn ở Anh thêm vài ngày, tạm thời chưa quay về, chờ cho lần chặn đồng bảng Anh này chấm dứt mới quay về. Lần gọi điện thoại này chính là xin chỉ thị của Lục Thiếu Hoa xem có đồng ý hay không, dù sao thì Lục Thiếu Hoa mới thực sự là ông chủ mà! Nói một tiếng cũng phải phép.
Đối với vị công thần Lưu Minh Chương này thì Lục Thiếu Hoa hẳn nhiên sẽ không cự tuyệt, cũng không hề nghĩ ngợi mà nói thẳng luôn:
- Anh cứ làm đi, tuy nhiên sau sự việc khi kết thúc hẳn hãy cho em biết con số cụ thể.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa còn có hàm ý khác, vừa đồng ý cho Lưu Minh Chương ở lại Anh cũng đồng thời muốn anh ta nhanh chóng trở về. Mà điều làm cho Lưu Minh Chương sớm trở về đó đơn giản chỉ là một câu “em muốn biết con số”.
Ở đầu dây bên này, Lưu Minh Chương dường như cũng hiểu ý , hắn nói:
- Được, tôi chỉ ở lại hai ngày rồi sẽ trở về Hongkong ngay.
Thực ra Lưu Minh Chương sau khi được Lục Thiếu Hoa đồng ý cho ở lại, anh ta muốn nói cho Lục Thiếu Hoa biết thành tích to lớn của mình trong lần chặn đồng Bảng Anh này. nhưng Lục thiếu Hoa cơ bản cũng không có để ý nhiều, hắn chỉ muốn biết con số nên Lưu Minh Chương cũng không có nói tiếp mà chờ về Hongkong mới báo cáo tỉ mỉ.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa ừ một tiếng rồi dập điện thoại mà không nói thêm gì nữa.
Ngắt điện thoai xong , Lục Thiếu Hoa lặng lẽ lẩm bẩm nói:
“Không biết lần này có thể mang lại niềm vui bất ngờ như trước không đây?”
Lần chặn đồng bảng Anh này, Lục thiếu Hoa đã để cho Lựu Minh Chương và Lý Tông Ân mang đi 30 tỷ đô la Mỹ tham gia, tiền lời nhiều ít thực không rõ bao nhiêu. Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng hiểu một chút rằng là lần này hẳn sẽ không kiếm được nhiều lắm, dù sao thì chặn đồng Bảng Anh mà so với khủng hoảng chứng khoán tại Nhật thì thực khó mà so sánh.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kiếm tiền kiểu này thật dễ dàng, có lẽ trong thời gian này số tiền Lưu Minh Chương kiếm được hẳn phải bằng cả tập đoàn Phượng Hoàng cộng với mấy cái công ty con khác gộp vào.
Lục Thiết Hoa cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao kiếm nhiều ít thì cũng chờ Lưu Minh Chương quay về Hongkong gặp là biết, làm gì phải mất thời gian tiên đoán.
Thời gian như thoi đưa, vùn vụt trôi qua. Hai ngày nữa vô tình trôi đi, trên tờ lịch cũng thông báo cho mọi người đã tới ngày cuối tháng.
Trong chiều hôm đó, ở biệt thự của Lục Thiếu Hoa nghênh đón một vị khách, một vị ăn mặc đồ tây chính thống, ánh mắt toát hào khí, nhìn qua hẳn là một người thành đạt. Vị khách này không phải ai khác đó chính là Phó Tổng gián đốc điều hành, phụ trách tài chính của Tập đoàn Phượng Hoàng, tổng Giám đốc Lưu minh Chương.
Lưu Minh Chương ngồi chuyến bay buổi tối, buổi sáng ngày kế tiếp đã về đến Hongkong, sau khi về nhà nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều lại vội vã chạy tới biệt thự của Lục Thiếu Hoa. Anh ta mang theo một túi tài liệu, không cần đoán thì cũng biết cái túi kia là tài liệu chi tiết về lần chặn đồng bảng Anh này.
- Anh nói tổng quát cho em nghe trước đã rồi em sẽ xem số liệu sau.
Lục thiếu Hoa mở miệng nói.
- Ừ.
Lưu Minh Chương nghiêm túc gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Lần này tôi cầm trong tay 20 tỷ Đôla Mỹ tiền vốn, sau khi chấm dứt, buôn bán lời hơn 20 tỷ xấp sỉ 30 tỷ, không kém tiền vốn ban đầu cho lắm.
Nói xong, Lưu Minh Chương ngừng lại một lúc, nhìn thoáng quá Lục thiếu Hoa thấy hắn thoáng gật đầu mới nói tiếp:
- Tông Ân thì kiếm được tương đối nhiều hơn một chút, lúc đầu tiền vốn là 10 tỷ sau đó là biết thành hơn 80 tỷ, gấp 8 lần.
Lưu Minh Chương nắm trong tay tiền vốn nhiều nhưng lại kiếm được ít, mà Lý Tông Ân chỉ bằng một nửa nhưng cuối cùng lại kiếm nhiều hơn mấy lần, nhìn qua thật làm cho người ta khó hiểu, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng có thể lý giải được.
Đúng lúc này, Lục Thiếu Hoa mới mở miệng nói:
- Đây là chuyện thường, dù sao Tông Ân thao tác bí mật, không phải kiêng nể gì, tùy ý mà làm, còn anh không như thế, phải che dấu thân phận, vẫn là phải nắm đại cục trong tay.
Đối với sự giải thích của Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương tỏ ra vui mừng, tuy rằng sớm biết Lục Thiếu Hoa sẽ không trách tội, đối với anh ta mà nói trong lòng luôn luôn có sự mặc cảm. Bây giờ thì tốt rồi, Lục Thiếu Hoa đã đả thông, Lưu Minh Chương cũng gỡ bỏ gánh nặng.
Quay lại chuyện chính, Lưu Minh Chương nói ra tổng số của cả hai:
- Hai người chúng tôi kiếm thêm được tổng số là hơn 48 tỷ tiền lời.
- Ừ, 6 lần.
Trầm ngâm một lát, Lục Thiếu Hoa vui vẻ nói:
- Thành tích tốt lắm.
Thành tích này đối với Lục Thiếu Hoa quả thực là rất tốt, 30 tỷ tiền vốn đi ra ngoài vài ngày đã biến thành hơn 78 tỷ, gấp 2 lần có thừa, Lục Thiếu Hoa còn gì mà không hài lòng.
- Ha ha
Lưu Minh Chương nhe răng cười, dáng vẻ hơi có chút ngây ngô.
- Vốn lần này còn có thể kiếm thêm nhiều nữa, nhưng lá gan hơi nhỏ nên không dám liều, phải ra tay nhiều lần mới có kết quả như vậy.
Lưu Minh Chương thẳng thắn nói ra khuyết điểm của mình, có xen chút hứng thú.
Lục Thiếu Hoa cũng không để ý. Đây là lần đầu tiên Lưu Minh Chương tự mình làm thống soái, trong đó khó mà tránh khỏi sai lầm, nếu không bình tĩnh thì cũng nào được như vậy.
Còn nữa, phương thức xử lý của Lưu Minh Chương là một chữ "Ổn”. Thế nên có thể hết sức giảm bớt nguy cơ mạo hiểm. Nói trắng ra là chính là sợ mất cả chì lẫn chài. Theo một góc độ mà nói chính là vì vậy nên Lục Thiếu Hoa để anh ta phụ trách tài chính.
Lục Thiếu Hoa phất phất tay, nói.
- Việc này coi như không có gì để nói. Có thể lấy được thành tích như vậy là em đã rất vừa lòng.
Là người thì phải có khuyết điểm, bao gồm cả Lục Thiếu Hoa trong đó. Hắn cũng có khuyết điểm, đã có khuyết điểm thì sẽ có lúc phạm sai lầm, cho nên Lục Thiếu Hoa là sẽ không bởi vì điểm này mà trách tội Lưu Minh Chương, so với những cống hiến từ khi bắt đầu Tập Đoàn Phượng Hoàng tới nay của Lưu Minh Chương thì lần này lợi nhuận kinh doanh ít một chút tiền cũng không đáng kể chút nào.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa không đợi Lưu Minh Chương nói gì nữa, trực tiếp cầm lấy số liệu được Lưu Minh Chương mang tới xem.
Đây cũng là thói quen bình thường, hắn chỉ xem qua loa một chút, sau đó nhìn tổng số rồi để tập văn bản sang một bên mở miệng nói:
- Tập tài liệu này em sẽ cầm, có thời gian sẽ xem cẩn thận một chút.
Lưu Minh Chương còn có thể nói gì, chẳng lẽ bảo hắn là không được sao? Đây là chuyện không có khả năng, dù sao thì Lục Thiếu Hoa cũng là ông chủ! Gật gật đầu nói:
- Đây là bản sao còn bản gốc tôi để ở bên kia.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa ừ một tiếng, rồi thay đổi đề tài, nói.
- Lần này nhân viên tham gia làm việc thì ngoài phần trăm như bình thường thì trả thêm cho mỗi người phong bao lì xì 1 triệu đôla Mỹ đi.
Đây cũng là thói quen của Lục Thiếu Hoa, cũng như lần khủng hoảng chứng khoán ở Nhật thì cũng có tiền lì xì, lần này cũng không ngoại lệ, dù sao cũng chỉ là 1 triệu đôla mỹ nhưng nó có thể mua được lòng người.
- Tôi sẽ sắp xếp.
Lưu Minh Chương thản nhiên gật gật đầu, dường như biết Lục Thiếu Hoa sẽ hành động đúng như vậy.
Việc chặn đồng bảng Anh kết thúc, hiện tại đến tiếp sau trích phần trăm và tiền lì xì Lục Thiếu Hoa cũng sắp xếp, toàn bộ sự kiện đến lúc này xem như viên mãn, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa còn một vấn đề hắn quan tâm, cần hướng Lưu Minh Chương chứng thực.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 338: Kết quả chặn đồng bảng Anh.
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Kế hoạch dầu mỏ hoàn thành thực sự làm cho tinh thần cũng như thể xác Lục Thiếu Hoa hoàn toàn thả lỏng, cả tuần chui trong vỏ, không phải là xem TV trong sảnh thì chính là ngủ. Cũng khó trách được chuyện xảy ra như vậy, phải biết rằng trong thời gian một tuần, hắn cả ngày lẫn đêm miệt mài làm việc, trong cả tuần ấy không biết bao nhiêu là tế bào não đã phải hy sinh, nói sao đi nữa thì cũng muốn phải hồi phục lại bằng được.
Liên tục thấm thoát vài ngày trôi qua, rồi tới buổi sáng một ngày nọ, Lục Thiếu Hoa mở to mắt nhìn thoáng qua cửa sổ, lúc này mặt trời đã ngang con sào, ánh sáng xuyên qua tấm kính cửa sổ chiếu vào, mà bức rèm cửa phòng hắn thì không được kéo lại, ánh sáng rọi lên khuôn mặt Lục Thiếu Hoa làm cho da hơi chút nóng rực.
- Ài, cũng sắp 10 giờ rồi
Lúc này Lục Thiếu Hoa mới thức dậy, hắn vươn vai đứng dậy rồi mặc quần áo vào.
Loanh quanh một lúc cũng đã 10 giờ, Lục Thiếu Hoa cầm 1 ly sữa lạnh đặt ở trên bàn chuẩn bị mở TV xem tin tức thì một hồi chuông điện thoai reo vang làm hắn ngừng tay, cầm lấy ống nghe tiếp điện thoại.
- Alo! Ai đấy?
Lục Thiếu Hoa nhẹ giọng hỏi.
- Là tôi, Minh Chương đây.
Đầu dây bên kia trả lời ngay, thì ra là Lưu Minh Chương.
- Um! Có chuyện gì vậy?
Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa hỏi một cách vô thức rồi lại nói:
- Có chuyện gì thì nói luôn đi, nếu là đại sự thì tới biệt thự bên này rồi nói sau.
Trong điện thoại im ắng một hồi, sau đó vang lên âm thanh của Lưu Minh Chương:
- Cậu không sao đấy chứ? Tôi hiện tại đang ở nước Anh, làm sao bảo tôi tới biệt thự nơi cậu ở bây giờ đây nhỉ?
- Nước Anh?
Lục Thiếu Hoa chợt vỗ vỗ vào đầu mình rồi nói thầm :
- Điên thật, quên hết cả mọi việc rồi.
Lục Thiếu Hoa thực sự đã quên thật, từ tháng tám đã để Lưu Minh Chương rời Hongkong đi tới Anh là để chuẩn bị trước cho việc chặn đồng bảng Anh, mà Lục Thiếu Hoa bận hết kế hoạch công ty vận chuyển thuyền cho đến kế hoạch dầu mỏ nên hắn mới quên mất chuyện chặn đồng bảng Anh này.
- Làm sao vậy?
Ở đầu dây Anh Quốc xa xôi Lưu Minh Chương cũng nghe loáng thoáng được vài câu thì thầm của hắn, vì không nghe rõ nên mới hỏi lại như vậy.
- Không sao, gần đây hơi bận, quên cả việc anh đi tới Anh.
Lục Thiếu Hoa hàm hồ trả lời sau đó mới hỏi lại:
- Chuyện bên đó tiến triển thế nào rồi?
- Ah.
Cầm ống nghe mà trán Lưu Minh CHương đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn thực sự hoài nghi có phải não bị ngấm nước hay không, vấn đề thực là kỳ kỳ lạ lạ, nửa như đầu trâu, đuôi thì tựa ngựa, tuy nhiên là cánh tay đắc lực của Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương biết được vị trí của mình, biết cái gì nên và không nên nói :
- Đã xong rồi
- Xong rồi?
Lục Thiếu Hoa thực sự sửng sốt. Giật mình nhớ lại, hình như hôm nay là ngày 16 tháng 9, mà George Soros bắt đầu ra tay là ngày 15, mà người ra tay trước George Soros là Lưu Minh Chương hẳn nhiên là đã thu tay lại rồi.
- Ài! Bận quá.
Nói được nửa câu, Lục Thiếu Hoa cũng không có nói nốt bởi vì hắn chợt nhớ ra lúc nãy cũng vừa lấy cái cớ “Bận quá!” này. Mà lặp lại hai lần thì hẳn không phải là tác phong của hắn.
Dường như ý thức được lời của Lực Thiếu Hoa nên Lưu Minh Chương cũng không có dây dưa thêm nữa, vội chuyển đề tài nói:
- Hôm trước đã hoàn thành toàn bộ, ngày hôm qua có một bộ phận nhân viên đã dẫn đầu biểu tình. Hôm nay cũng có một đám.
Dừng lại một chút, Lưu Minh Chương cũng không đợi Lục Thiếu Hoa mở miệng lại nói tiếp:
- George Soros đã hành động đúng ngày dự định, đang ra sức bán ra, phỏng chưng phải mai nới đem toàn bộ cổ tức bán hết, tôi nghĩ ở lại đây vài ngày cũng là xem xét kết quả như thế nào.
Ý của Lưu Minh Chương rất rõ ràng, hắn muốn ở Anh thêm vài ngày, tạm thời chưa quay về, chờ cho lần chặn đồng bảng Anh này chấm dứt mới quay về. Lần gọi điện thoại này chính là xin chỉ thị của Lục Thiếu Hoa xem có đồng ý hay không, dù sao thì Lục Thiếu Hoa mới thực sự là ông chủ mà! Nói một tiếng cũng phải phép.
Đối với vị công thần Lưu Minh Chương này thì Lục Thiếu Hoa hẳn nhiên sẽ không cự tuyệt, cũng không hề nghĩ ngợi mà nói thẳng luôn:
- Anh cứ làm đi, tuy nhiên sau sự việc khi kết thúc hẳn hãy cho em biết con số cụ thể.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa còn có hàm ý khác, vừa đồng ý cho Lưu Minh Chương ở lại Anh cũng đồng thời muốn anh ta nhanh chóng trở về. Mà điều làm cho Lưu Minh Chương sớm trở về đó đơn giản chỉ là một câu “em muốn biết con số”.
Ở đầu dây bên này, Lưu Minh Chương dường như cũng hiểu ý , hắn nói:
- Được, tôi chỉ ở lại hai ngày rồi sẽ trở về Hongkong ngay.
Thực ra Lưu Minh Chương sau khi được Lục Thiếu Hoa đồng ý cho ở lại, anh ta muốn nói cho Lục Thiếu Hoa biết thành tích to lớn của mình trong lần chặn đồng Bảng Anh này. nhưng Lục thiếu Hoa cơ bản cũng không có để ý nhiều, hắn chỉ muốn biết con số nên Lưu Minh Chương cũng không có nói tiếp mà chờ về Hongkong mới báo cáo tỉ mỉ.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa ừ một tiếng rồi dập điện thoại mà không nói thêm gì nữa.
Ngắt điện thoai xong , Lục Thiếu Hoa lặng lẽ lẩm bẩm nói:
“Không biết lần này có thể mang lại niềm vui bất ngờ như trước không đây?”
Lần chặn đồng bảng Anh này, Lục thiếu Hoa đã để cho Lựu Minh Chương và Lý Tông Ân mang đi 30 tỷ đô la Mỹ tham gia, tiền lời nhiều ít thực không rõ bao nhiêu. Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng hiểu một chút rằng là lần này hẳn sẽ không kiếm được nhiều lắm, dù sao thì chặn đồng Bảng Anh mà so với khủng hoảng chứng khoán tại Nhật thì thực khó mà so sánh.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kiếm tiền kiểu này thật dễ dàng, có lẽ trong thời gian này số tiền Lưu Minh Chương kiếm được hẳn phải bằng cả tập đoàn Phượng Hoàng cộng với mấy cái công ty con khác gộp vào.
Lục Thiết Hoa cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao kiếm nhiều ít thì cũng chờ Lưu Minh Chương quay về Hongkong gặp là biết, làm gì phải mất thời gian tiên đoán.
Thời gian như thoi đưa, vùn vụt trôi qua. Hai ngày nữa vô tình trôi đi, trên tờ lịch cũng thông báo cho mọi người đã tới ngày cuối tháng.
Trong chiều hôm đó, ở biệt thự của Lục Thiếu Hoa nghênh đón một vị khách, một vị ăn mặc đồ tây chính thống, ánh mắt toát hào khí, nhìn qua hẳn là một người thành đạt. Vị khách này không phải ai khác đó chính là Phó Tổng gián đốc điều hành, phụ trách tài chính của Tập đoàn Phượng Hoàng, tổng Giám đốc Lưu minh Chương.
Lưu Minh Chương ngồi chuyến bay buổi tối, buổi sáng ngày kế tiếp đã về đến Hongkong, sau khi về nhà nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều lại vội vã chạy tới biệt thự của Lục Thiếu Hoa. Anh ta mang theo một túi tài liệu, không cần đoán thì cũng biết cái túi kia là tài liệu chi tiết về lần chặn đồng bảng Anh này.
- Anh nói tổng quát cho em nghe trước đã rồi em sẽ xem số liệu sau.
Lục thiếu Hoa mở miệng nói.
- Ừ.
Lưu Minh Chương nghiêm túc gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Lần này tôi cầm trong tay 20 tỷ Đôla Mỹ tiền vốn, sau khi chấm dứt, buôn bán lời hơn 20 tỷ xấp sỉ 30 tỷ, không kém tiền vốn ban đầu cho lắm.
Nói xong, Lưu Minh Chương ngừng lại một lúc, nhìn thoáng quá Lục thiếu Hoa thấy hắn thoáng gật đầu mới nói tiếp:
- Tông Ân thì kiếm được tương đối nhiều hơn một chút, lúc đầu tiền vốn là 10 tỷ sau đó là biết thành hơn 80 tỷ, gấp 8 lần.
Lưu Minh Chương nắm trong tay tiền vốn nhiều nhưng lại kiếm được ít, mà Lý Tông Ân chỉ bằng một nửa nhưng cuối cùng lại kiếm nhiều hơn mấy lần, nhìn qua thật làm cho người ta khó hiểu, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng có thể lý giải được.
Đúng lúc này, Lục Thiếu Hoa mới mở miệng nói:
- Đây là chuyện thường, dù sao Tông Ân thao tác bí mật, không phải kiêng nể gì, tùy ý mà làm, còn anh không như thế, phải che dấu thân phận, vẫn là phải nắm đại cục trong tay.
Đối với sự giải thích của Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương tỏ ra vui mừng, tuy rằng sớm biết Lục Thiếu Hoa sẽ không trách tội, đối với anh ta mà nói trong lòng luôn luôn có sự mặc cảm. Bây giờ thì tốt rồi, Lục Thiếu Hoa đã đả thông, Lưu Minh Chương cũng gỡ bỏ gánh nặng.
Quay lại chuyện chính, Lưu Minh Chương nói ra tổng số của cả hai:
- Hai người chúng tôi kiếm thêm được tổng số là hơn 48 tỷ tiền lời.
- Ừ, 6 lần.
Trầm ngâm một lát, Lục Thiếu Hoa vui vẻ nói:
- Thành tích tốt lắm.
Thành tích này đối với Lục Thiếu Hoa quả thực là rất tốt, 30 tỷ tiền vốn đi ra ngoài vài ngày đã biến thành hơn 78 tỷ, gấp 2 lần có thừa, Lục Thiếu Hoa còn gì mà không hài lòng.
- Ha ha
Lưu Minh Chương nhe răng cười, dáng vẻ hơi có chút ngây ngô.
- Vốn lần này còn có thể kiếm thêm nhiều nữa, nhưng lá gan hơi nhỏ nên không dám liều, phải ra tay nhiều lần mới có kết quả như vậy.
Lưu Minh Chương thẳng thắn nói ra khuyết điểm của mình, có xen chút hứng thú.
Lục Thiếu Hoa cũng không để ý. Đây là lần đầu tiên Lưu Minh Chương tự mình làm thống soái, trong đó khó mà tránh khỏi sai lầm, nếu không bình tĩnh thì cũng nào được như vậy.
Còn nữa, phương thức xử lý của Lưu Minh Chương là một chữ "Ổn”. Thế nên có thể hết sức giảm bớt nguy cơ mạo hiểm. Nói trắng ra là chính là sợ mất cả chì lẫn chài. Theo một góc độ mà nói chính là vì vậy nên Lục Thiếu Hoa để anh ta phụ trách tài chính.
Lục Thiếu Hoa phất phất tay, nói.
- Việc này coi như không có gì để nói. Có thể lấy được thành tích như vậy là em đã rất vừa lòng.
Là người thì phải có khuyết điểm, bao gồm cả Lục Thiếu Hoa trong đó. Hắn cũng có khuyết điểm, đã có khuyết điểm thì sẽ có lúc phạm sai lầm, cho nên Lục Thiếu Hoa là sẽ không bởi vì điểm này mà trách tội Lưu Minh Chương, so với những cống hiến từ khi bắt đầu Tập Đoàn Phượng Hoàng tới nay của Lưu Minh Chương thì lần này lợi nhuận kinh doanh ít một chút tiền cũng không đáng kể chút nào.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa không đợi Lưu Minh Chương nói gì nữa, trực tiếp cầm lấy số liệu được Lưu Minh Chương mang tới xem.
Đây cũng là thói quen bình thường, hắn chỉ xem qua loa một chút, sau đó nhìn tổng số rồi để tập văn bản sang một bên mở miệng nói:
- Tập tài liệu này em sẽ cầm, có thời gian sẽ xem cẩn thận một chút.
Lưu Minh Chương còn có thể nói gì, chẳng lẽ bảo hắn là không được sao? Đây là chuyện không có khả năng, dù sao thì Lục Thiếu Hoa cũng là ông chủ! Gật gật đầu nói:
- Đây là bản sao còn bản gốc tôi để ở bên kia.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa ừ một tiếng, rồi thay đổi đề tài, nói.
- Lần này nhân viên tham gia làm việc thì ngoài phần trăm như bình thường thì trả thêm cho mỗi người phong bao lì xì 1 triệu đôla Mỹ đi.
Đây cũng là thói quen của Lục Thiếu Hoa, cũng như lần khủng hoảng chứng khoán ở Nhật thì cũng có tiền lì xì, lần này cũng không ngoại lệ, dù sao cũng chỉ là 1 triệu đôla mỹ nhưng nó có thể mua được lòng người.
- Tôi sẽ sắp xếp.
Lưu Minh Chương thản nhiên gật gật đầu, dường như biết Lục Thiếu Hoa sẽ hành động đúng như vậy.
Việc chặn đồng bảng Anh kết thúc, hiện tại đến tiếp sau trích phần trăm và tiền lì xì Lục Thiếu Hoa cũng sắp xếp, toàn bộ sự kiện đến lúc này xem như viên mãn, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa còn một vấn đề hắn quan tâm, cần hướng Lưu Minh Chương chứng thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.