Chương 382
Biên Chức Thành Đích Mộng
24/01/2013
Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 382: Đoàn lính đánh thuê Chim Ưng
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Share by Goncopius --- 4vn
Lúc Lục Thiếu Hoa bước đi, hắn biết rằng Tạ Kiên Vĩ và Lý Chí Kiệt sẽ hiểu được ý mình nói ra ‘chuyện gì có thể nói cho Tiền Khiêm biết, chuyện gì không thể nói với y’, tất cả đều rõ ràng. Lý Chí Kiệt nắm trong tay mạng lưới tình báo, đó là chuyện công khai. Cũng không phải giấu diếm gì mà những chuyện bí mật trong căn cứ thì chỉ có thể nói cho Tiền Khiêm một số việc mà thôi, một số việc không thể nói được.
Kết cấu của căn cứ rất phức tạp, cũng rất đơn giản. Tổng cộng chia làm ba bộ phận lớn. Một bộ phận là chỗ ở của lính đánh thuê. Bộ phận thứ hai là tòa nhà tổng bộ mà vị trí của Lục Thiếu hoa chính là ở tầng cao nhất. Trong tòa nhà tổng bộ, mấy tầng phía dưới là bệnh viện và một ít phòng làm việc, mấy tầng phía trên cao mới chính là chỗ ở.
Bộ phận cuối cùng là căn cứ bí mật. Nếu là căn cứ bí mật thì tất nhiên nó phải ở chỗ bí mật, ở nơi không có nhà cao tầng, cũng không có phòng ở. Nhưng trên mặt đất thì nhìn đâu cũng thấy có phòng ở thôi, nếu ở dưới mặt đất thì hợp lý hơn, vì căn cứ bí mật xây dựng phía dưới, đào xuyên cả một quả núi để xây dựng.
Lục Thiếu Hoa đến căn cứ chỉ trong thời gian một tuần, đến căn cứ bí mật không quá một lần đã có hiểu biết toàn bộ tòa nhà tổng bộ. Những nơi khác hắn cũng không tới nên sau khi cáo biệt bọn Lý Chí Kiệt, hắn hoàn toàn không cần có người đưa đường mà vẫn có thể trở lại phòng mình.
Thời gian trôi qua thấm thoắt đã một tuần. Lục Thiếu Hoa đã qua châu Phi được nửa tháng. Tuần cuối đó, Lục Thiếu Hoa rốt cục vào căn cứ bí mật, hiểu biết hết thảy bên trong và cũng đã gặp và nói chuyện với một số nhân tài đứng đầu công nghệ quân sự của căn cứ.
Ngoại trừ căn cứ bí mật, Lục Thiếu Hoa còn đi thăm chỗ ở của lính đánh thuê và nơi huấn luyện. Lúc này có thể nói toàn bộ căn cứ đều đã được Lục Thiếu Hoa hiểu rõ.
Hôm nay, không lâu sau khi ngủ dậy, Lục Thiếu Hoa đã đi xuống tầng thứ hai. Tầng một là tầng bệnh nặng. Sau khi xuống dưới, Lục Thiếu Hoa vào thẳng một gian phòng bệnh. Hắn đứng bên ngoài lớp thủy tinh ngăn cách quan sát toàn bộ bên trong, chỉ thấy một số thầy thuốc đang thực hiện một số thao tác trị liệu với một người.
Không lâu sau, Lý Chí Kiệt, Tạ Kiên Vĩ và Tiền Khiêm lần lượt tới. Lúc tới bọn họ cũng không lên tiếng mà đứng bên ngoài quan sát như Lục Thiếu Hoa. Toàn bộ tầm mắt họ tập trung vào thao tác kiểm tra người bệnh của mấy vị thầy thuốc.
Người bị khám không phải ai khác mà chính là Trần Quốc Bang, kẻ bị trúng đạn nửa tháng trước. Hôm nay là ngày cuối cùng gã nằm viện. Thầy thuốc kiểm tra cho gã lần cuối, nếu không có vấn đề gì thì hôm nay gã có thể ra khỏi phòng bệnh.
Thể chất Trần Quốc Bang đã phục hồi rất nhanh, gã đã hoàn toàn khỏe mạnh. Sau một tuần phẫu thuật đã không còn gì đáng lo ngại, hoàn toàn có thể tự vận động đơn giản. Nhưng Lục Thiếu Hoa bắt gã ở lại phòng bệnh không cho gã ra ngoài. Hắn lại còn bảo cấp dưới chỉ để gã ở trong phòng một mình để đạt được trạng thái vô khuẩn, không ai được đi lại bình thường trong phòng bệnh.
Trần Quốc Bang cứu sinh mạng Lục Thiếu Hoa. Bây giờ việc Lục Thiếu Hoa có thể làm là đảm bảo sự an toàn cho Trần Quốc Bang. Viên đạn bắn trúng ngực gã gây nên vết thương rất nghiêm trọng, cần thiết phải đưa gã vào điều trị trong phòng vô khuẩn. Lục Thiếu Hoa quá lo lắng nên mới chuyện bé xé ra to, bắt Trần Quốc Bang nhất định phải nằm trong phòng bệnh vô khuẩn.
Trần Quốc Bang bình phục, chắc chắn là Lục Thiếu Hoa rất vui. Vậy nên hắn tới phòng bệnh sớm như vậy, đứng ngoài cửa chờ Trần Quốc Bang ra ngoài.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Bọn Lục Thiếu Hoa đứng bên ngoài đã nửa giờ, bác sĩ trong phòng bệnh cũng làm việc nhanh chóng trong nửa giờ đó. Họ cố gắng nhanh chóng kiểm tra một lần cuối cùng toàn bộ tình trạng sức khỏe của Trần Quốc Bang để cho gã xuất viện.
Ra khỏi phòng bệnh, Trần Quốc Bang sảng khoái hít thở khí trời, gã có vẻ oán giận nhìn Lục Thiếu Hoa nói:
-Tôi đã nói là không có gì nghiêm trọng mà cậu cứ không tin, làm tôi suýt nữa nghẹt thở trong đó luôn.
-Ha hả.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả. Hắn bị Trần Quốc Bang chọc nên cười hết sức vui vẻ. Cả nửa tháng nay đây là lần đầu tiên hắn mới mở miệng cười.
-Cẩn tắc vô áy náy. Có như vậy mới đảm bảo sức khỏe của anh được chứ.
Lục Thiếu Hoa nói rất thật tâm, phòng bệnh vô khuẩn có nghĩa là không có vi khuẩn. Miệng vết thương của Trần Quốc Bang nếu trong điều kiện vô khuẩn sẽ lành nhanh hơn, quan trọng hơn là sẽ không sợ nguy hiểm gì nữa.
Trần Quốc Bang gật đầu. Ý của Lục Thiếu Hoa gã hiểu rất rõ. Gã dời tầm mắt nhìn một lượt ba người bọn Lý Chí Kiệt, cuối cùng dừng lại trên người Tiền Khiêm nói:
-Nhìn bộ dáng hiện nay của cậu tôi cũng yên tâm hơn.
Trần Quốc Bang biết Tiền Khiêm cũng đã lâu, bây giờ Tiền Khiêm đã khác hồi trước nhiều. Cả người y toát ra vẻ đầy sức sống, rất nhanh nhẹn hoạt bát, tháo vát, hoàn toàn khác trước.
-Cảm ơn anh.
Tiền Khiêm khó khăn nói một câu, sau đó nói với vẻ rất chân thành.
-Chuyện trước kia không nhắc lại nữa, bây giờ chỉ có một chữ, bận.
Nắm trong tay tập đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, Tiền Khiêm cũng không vội lên mặt. Vai trò của y bây giờ không giống với vai trò của Phó đoàn trưởng như trước kia nữa, mọi chuyện lớn nhỏ ở tập đoàn lính đánh thuê y đều phải tự tay giải quyết, vậy nên không vội ngạc nhiên trước bất kì chuyện gì.
Bây giờ tập đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm còn chưa xác định được Phó đoàn trưởng là ai. Tạ Kiên Vĩ chuyển giao quyền lực để chuyên tâm xử lý chuyện căn cứ bí mật chứ không còn tham gia vào việc của tập đoàn Hổ Gầm nữa.
Việc này Trần Quốc Bang cũng đã biết nên gã nói:
-Vậy thì nhanh nhanh tìm Phó đoàn trưởng đi, như vậy có thể hỗ trợ công việc cho cậu rất nhiều đó.
Tiền Khiêm không nói gì mà nhìn về phía Lục Thiếu Hoa. Ý của y không cần nói cũng biết là muốn Lục Thiếu Hoa làm chủ. Lục Thiếu Hoa là người chủ đứng đằng sau, không thể không quan tâm như Tạ Kiên Vĩ.
-Mau chọn người đi thôi.
Đó là lời của Lục Thiếu Hoa nói ra, cũng là một mệnh lệnh.
Tiền Khiêm gật đầu tỏ ý hiểu sau đó không nói gì nữa.
-Đi tới phòng họp nào.
Lục Thiếu Hoa thấy mọi người đều không nói gì nên hắn mở miệng nói.
Hôm nay là ngày Trần Quốc Bang rời phòng bệnh đồng thời cũng là ngày bắt đầu trả thù. Vài ngày trước, việc điều tra đã kết thúc.Vụ đột kích Lục Thiếu Hoa của bọn lính đánh thuê cũng đã mò ra được chân tướng sự việc. Lục Thiếu Hoa cũng hạ lệnh cho bên Hong Kong giở trò trên thị trường chứng khoán, nhất quyết lật đổ công ty kia.
Nhổ cỏ không tận gốc thì gió xuân thổi nó lại mọc lại. Lục Thiếu Hoa rất hiểu chân lý này thế nên đối với công ty đứng sau lưng ủng hộ đám lính đánh thuê kia cũng cần diệt trừ. Vả lại muốn tiêu diệt hoàn toàn để họ không có đường sống thì không có cách gì hay hơn việc ra tay trên thị trường chứng khoán. Hơn nữa vốn liếng của công ty Phượng Hoàng cũng nhờ đó thu được rất nhiều.
Vẫn trong căn phòng họp như hai lần gặp trước, Lục Thiếu Hoa ngồi ghế chủ tọa, phía dưới là bọn Trần Quốc Bang, bọn vệ sĩ Lý Thượng Khuê không ở đây cả mà chỉ có Lý Thượng Khuê, còn những người khác đứng ở cửa phòng họp làm nhiệm vụ bảo vệ.
Trong phòng họp hết sức im ắng, ai nấy đều không mở miệng, ánh mắt đều tập trung nhìn vào Lục Thiếu Hoa, chờ hắn lên tiếng.
Lục Thiếu Hoa cũng không để mọi người chờ đợi lâu. Hắn mở miệng phá vỡ không khí im lặng:
-Anh Tiền, cậu báo cáo tình hình trước đi.
-Được.
Tiền Khiêm nói xong liền đứng lên. Y đứng ra hướng khác rồi mới nói tiếp:
-Thế lực tập kích là của tập đoàn lính đánh thuê Chim Ưng. Vị trí của tập đoàn lính đánh thuê Chim Ưng cách chúng ta không xa, chừng mười km. Quy mô của bọn họ cũng không khác mấy so với tập đoàn Hổ Gầm của chúng ta. Họ có chừng tám ngàn người, tuy nhiên trang bị vũ khí của họ cũng không tốt lắm, chỉ thuộc lại trung bình.
Dừng một chút, y lấy tay mở công tắc trên bàn rồi chỉ vào bên trái tường nói:
-Đây là ảnh trinh sát chúng tôi chụp được. Cơ bản chỉ ở bên ngoài, bên trong chưa rõ ràng.
Tiền Khiêm đang điều khiển một công cụ giống đèn chiếu, chẳng qua là chưa đạt được trình độ như thế kỉ hai mươi mốt, tuy nhiên đã có khả năng thu nhỏ hình ảnh lại.
Bức ảnh phóng lớn được bọn Lục Thiếu Hoa chăm chú xem, mấy người ngồi quây lại bên trái xem, không ai mở miệng nói gì. Đến khi Tiền Khiêm quay lại bàn, Lục Thiếu Hoa mới cất lời.
-Anh Chí Kiệt, các anh đã ở châu Phi lâu như vậy thì có biết gì nhiều về đoàn lính đánh thuê này không?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
-Có.
Lý Chí Kiệt gật đầu đáp lại, nói:
-Tập đoàn lính đánh thuê Chim Ưng này đã vài lần gây gổ với tập đoàn Hổ Gầm của chúng ta. Tuy nhiên đều là đưa người đến gây rối, có mấy lần xảy ra xung đột nhỏ nhưng đều bị chúng ta đánh lui, từ đó đến nay không gây nên phiền phức gì nữa.
-Vậy à, hay là bọn chúng lại gây hấn tiếp đây.
Lục Thiếu Hoa nhíu mày có vẻ khó hiểu. Hắn không biết có chuyện gì xảy ra với tập đoàn Chim Ưng này
Tuy nhiên lời nói tiếp theo của Lý Chí Kiệt khiến Lục Thiếu Hoa hiểu rõ hoàn toàn.
-Tập đoàn lính đánh thuê Chim Ưng trước đây vốn có thế lực lớn nhất ở đây. Bọn họ không dễ dàng bỏ qua cho ai có thế lực lớn hơn họ đâu, vì thế nên mới đến quấy rối chúng ta.
Dừng một chút, Lý Chí Kiệt lại nói tiếp:
-Vào lúc bọn họ đến quấy rối có thể cũng đúng lúc chúng tôi đang không để ý. Dù sao lúc ấy chúng tôi cũng vừa mới đến châu Phi không lâu, bọn chúng đưa người đến phá rối cũng không nhiều.
-Sau đó bọn họ lại gây chiến với quy mô lớn hơn. Nhưng vũ khí chúng ta tân tiến hơn nên đã đánh trả được, buộc họ phải quay về. Cuối cùng họ cũng biết chúng tôi không dễ bị bắt nạt nên không dám tới nữa. Tuy nhiên họ vẫn ngấm ngầm có những thủ đoạn mà chúng tôi không hề nghĩ tới.
Lý Chí Kiệt càng nói càng hăng. Đoàn lính đánh thuê Chim Ưng trước kia đánh nhăng đánh cuội thì không tính. Nhưng không ngờ bây giờ lại tập kích Lục Thiếu Hoa. Đây là điểm mấu chốt không thể dễ dàng tha thứ được, cho dù đó là Lục Thiếu Hoa hay là bọn Lý Chí Kiệt đều nghĩ như vậy.
-Ha ha, bọn chúng đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Lục Thiếu Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
Lục Thiếu Hoa đang rất tức giận, không phải giận đoàn lính đánh thuê Chim Ưng mà là tức giận bọn Lý Chí Kiệt. Nếu đối thủ đã năm lần bảy lượt tìm tới gây sự thì đáng lẽ phải giải quyết bọn chúng sớm một chút. Mới đây thôi, bọn Lý Chí Kiệt còn để cho đối thủ tiếp tục ra tay mà không hành động gì, điều đó làm cho Lục Thiếu Hoa rất tức giận.
Thật kì lạ, Lục Thiếu Hoa cảm thấy khó hiểu. Nếu tập đoàn lính đánh thuê Chim Ưng có quy mô lớn đến nhường đó thì chắc chắn là có thể lực đứng đằng sau hậu thuẫn. Bọn Lý Chí Kiệt nếu muốn tiêu diệt họ cũng không thể không tính toán một chút, mà chuyện này y cũng đang suy nghĩ tại sao lại có kết cục như ngày hôm nay.
Tuy nhiên cục diện này cũng sẽ kết thúc. Bởi vì Lục Thiếu Hoa đã đến đây, hắn nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn cục diện này.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 382: Đoàn lính đánh thuê Chim Ưng
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Share by Goncopius --- 4vn
Lúc Lục Thiếu Hoa bước đi, hắn biết rằng Tạ Kiên Vĩ và Lý Chí Kiệt sẽ hiểu được ý mình nói ra ‘chuyện gì có thể nói cho Tiền Khiêm biết, chuyện gì không thể nói với y’, tất cả đều rõ ràng. Lý Chí Kiệt nắm trong tay mạng lưới tình báo, đó là chuyện công khai. Cũng không phải giấu diếm gì mà những chuyện bí mật trong căn cứ thì chỉ có thể nói cho Tiền Khiêm một số việc mà thôi, một số việc không thể nói được.
Kết cấu của căn cứ rất phức tạp, cũng rất đơn giản. Tổng cộng chia làm ba bộ phận lớn. Một bộ phận là chỗ ở của lính đánh thuê. Bộ phận thứ hai là tòa nhà tổng bộ mà vị trí của Lục Thiếu hoa chính là ở tầng cao nhất. Trong tòa nhà tổng bộ, mấy tầng phía dưới là bệnh viện và một ít phòng làm việc, mấy tầng phía trên cao mới chính là chỗ ở.
Bộ phận cuối cùng là căn cứ bí mật. Nếu là căn cứ bí mật thì tất nhiên nó phải ở chỗ bí mật, ở nơi không có nhà cao tầng, cũng không có phòng ở. Nhưng trên mặt đất thì nhìn đâu cũng thấy có phòng ở thôi, nếu ở dưới mặt đất thì hợp lý hơn, vì căn cứ bí mật xây dựng phía dưới, đào xuyên cả một quả núi để xây dựng.
Lục Thiếu Hoa đến căn cứ chỉ trong thời gian một tuần, đến căn cứ bí mật không quá một lần đã có hiểu biết toàn bộ tòa nhà tổng bộ. Những nơi khác hắn cũng không tới nên sau khi cáo biệt bọn Lý Chí Kiệt, hắn hoàn toàn không cần có người đưa đường mà vẫn có thể trở lại phòng mình.
Thời gian trôi qua thấm thoắt đã một tuần. Lục Thiếu Hoa đã qua châu Phi được nửa tháng. Tuần cuối đó, Lục Thiếu Hoa rốt cục vào căn cứ bí mật, hiểu biết hết thảy bên trong và cũng đã gặp và nói chuyện với một số nhân tài đứng đầu công nghệ quân sự của căn cứ.
Ngoại trừ căn cứ bí mật, Lục Thiếu Hoa còn đi thăm chỗ ở của lính đánh thuê và nơi huấn luyện. Lúc này có thể nói toàn bộ căn cứ đều đã được Lục Thiếu Hoa hiểu rõ.
Hôm nay, không lâu sau khi ngủ dậy, Lục Thiếu Hoa đã đi xuống tầng thứ hai. Tầng một là tầng bệnh nặng. Sau khi xuống dưới, Lục Thiếu Hoa vào thẳng một gian phòng bệnh. Hắn đứng bên ngoài lớp thủy tinh ngăn cách quan sát toàn bộ bên trong, chỉ thấy một số thầy thuốc đang thực hiện một số thao tác trị liệu với một người.
Không lâu sau, Lý Chí Kiệt, Tạ Kiên Vĩ và Tiền Khiêm lần lượt tới. Lúc tới bọn họ cũng không lên tiếng mà đứng bên ngoài quan sát như Lục Thiếu Hoa. Toàn bộ tầm mắt họ tập trung vào thao tác kiểm tra người bệnh của mấy vị thầy thuốc.
Người bị khám không phải ai khác mà chính là Trần Quốc Bang, kẻ bị trúng đạn nửa tháng trước. Hôm nay là ngày cuối cùng gã nằm viện. Thầy thuốc kiểm tra cho gã lần cuối, nếu không có vấn đề gì thì hôm nay gã có thể ra khỏi phòng bệnh.
Thể chất Trần Quốc Bang đã phục hồi rất nhanh, gã đã hoàn toàn khỏe mạnh. Sau một tuần phẫu thuật đã không còn gì đáng lo ngại, hoàn toàn có thể tự vận động đơn giản. Nhưng Lục Thiếu Hoa bắt gã ở lại phòng bệnh không cho gã ra ngoài. Hắn lại còn bảo cấp dưới chỉ để gã ở trong phòng một mình để đạt được trạng thái vô khuẩn, không ai được đi lại bình thường trong phòng bệnh.
Trần Quốc Bang cứu sinh mạng Lục Thiếu Hoa. Bây giờ việc Lục Thiếu Hoa có thể làm là đảm bảo sự an toàn cho Trần Quốc Bang. Viên đạn bắn trúng ngực gã gây nên vết thương rất nghiêm trọng, cần thiết phải đưa gã vào điều trị trong phòng vô khuẩn. Lục Thiếu Hoa quá lo lắng nên mới chuyện bé xé ra to, bắt Trần Quốc Bang nhất định phải nằm trong phòng bệnh vô khuẩn.
Trần Quốc Bang bình phục, chắc chắn là Lục Thiếu Hoa rất vui. Vậy nên hắn tới phòng bệnh sớm như vậy, đứng ngoài cửa chờ Trần Quốc Bang ra ngoài.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Bọn Lục Thiếu Hoa đứng bên ngoài đã nửa giờ, bác sĩ trong phòng bệnh cũng làm việc nhanh chóng trong nửa giờ đó. Họ cố gắng nhanh chóng kiểm tra một lần cuối cùng toàn bộ tình trạng sức khỏe của Trần Quốc Bang để cho gã xuất viện.
Ra khỏi phòng bệnh, Trần Quốc Bang sảng khoái hít thở khí trời, gã có vẻ oán giận nhìn Lục Thiếu Hoa nói:
-Tôi đã nói là không có gì nghiêm trọng mà cậu cứ không tin, làm tôi suýt nữa nghẹt thở trong đó luôn.
-Ha hả.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả. Hắn bị Trần Quốc Bang chọc nên cười hết sức vui vẻ. Cả nửa tháng nay đây là lần đầu tiên hắn mới mở miệng cười.
-Cẩn tắc vô áy náy. Có như vậy mới đảm bảo sức khỏe của anh được chứ.
Lục Thiếu Hoa nói rất thật tâm, phòng bệnh vô khuẩn có nghĩa là không có vi khuẩn. Miệng vết thương của Trần Quốc Bang nếu trong điều kiện vô khuẩn sẽ lành nhanh hơn, quan trọng hơn là sẽ không sợ nguy hiểm gì nữa.
Trần Quốc Bang gật đầu. Ý của Lục Thiếu Hoa gã hiểu rất rõ. Gã dời tầm mắt nhìn một lượt ba người bọn Lý Chí Kiệt, cuối cùng dừng lại trên người Tiền Khiêm nói:
-Nhìn bộ dáng hiện nay của cậu tôi cũng yên tâm hơn.
Trần Quốc Bang biết Tiền Khiêm cũng đã lâu, bây giờ Tiền Khiêm đã khác hồi trước nhiều. Cả người y toát ra vẻ đầy sức sống, rất nhanh nhẹn hoạt bát, tháo vát, hoàn toàn khác trước.
-Cảm ơn anh.
Tiền Khiêm khó khăn nói một câu, sau đó nói với vẻ rất chân thành.
-Chuyện trước kia không nhắc lại nữa, bây giờ chỉ có một chữ, bận.
Nắm trong tay tập đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, Tiền Khiêm cũng không vội lên mặt. Vai trò của y bây giờ không giống với vai trò của Phó đoàn trưởng như trước kia nữa, mọi chuyện lớn nhỏ ở tập đoàn lính đánh thuê y đều phải tự tay giải quyết, vậy nên không vội ngạc nhiên trước bất kì chuyện gì.
Bây giờ tập đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm còn chưa xác định được Phó đoàn trưởng là ai. Tạ Kiên Vĩ chuyển giao quyền lực để chuyên tâm xử lý chuyện căn cứ bí mật chứ không còn tham gia vào việc của tập đoàn Hổ Gầm nữa.
Việc này Trần Quốc Bang cũng đã biết nên gã nói:
-Vậy thì nhanh nhanh tìm Phó đoàn trưởng đi, như vậy có thể hỗ trợ công việc cho cậu rất nhiều đó.
Tiền Khiêm không nói gì mà nhìn về phía Lục Thiếu Hoa. Ý của y không cần nói cũng biết là muốn Lục Thiếu Hoa làm chủ. Lục Thiếu Hoa là người chủ đứng đằng sau, không thể không quan tâm như Tạ Kiên Vĩ.
-Mau chọn người đi thôi.
Đó là lời của Lục Thiếu Hoa nói ra, cũng là một mệnh lệnh.
Tiền Khiêm gật đầu tỏ ý hiểu sau đó không nói gì nữa.
-Đi tới phòng họp nào.
Lục Thiếu Hoa thấy mọi người đều không nói gì nên hắn mở miệng nói.
Hôm nay là ngày Trần Quốc Bang rời phòng bệnh đồng thời cũng là ngày bắt đầu trả thù. Vài ngày trước, việc điều tra đã kết thúc.Vụ đột kích Lục Thiếu Hoa của bọn lính đánh thuê cũng đã mò ra được chân tướng sự việc. Lục Thiếu Hoa cũng hạ lệnh cho bên Hong Kong giở trò trên thị trường chứng khoán, nhất quyết lật đổ công ty kia.
Nhổ cỏ không tận gốc thì gió xuân thổi nó lại mọc lại. Lục Thiếu Hoa rất hiểu chân lý này thế nên đối với công ty đứng sau lưng ủng hộ đám lính đánh thuê kia cũng cần diệt trừ. Vả lại muốn tiêu diệt hoàn toàn để họ không có đường sống thì không có cách gì hay hơn việc ra tay trên thị trường chứng khoán. Hơn nữa vốn liếng của công ty Phượng Hoàng cũng nhờ đó thu được rất nhiều.
Vẫn trong căn phòng họp như hai lần gặp trước, Lục Thiếu Hoa ngồi ghế chủ tọa, phía dưới là bọn Trần Quốc Bang, bọn vệ sĩ Lý Thượng Khuê không ở đây cả mà chỉ có Lý Thượng Khuê, còn những người khác đứng ở cửa phòng họp làm nhiệm vụ bảo vệ.
Trong phòng họp hết sức im ắng, ai nấy đều không mở miệng, ánh mắt đều tập trung nhìn vào Lục Thiếu Hoa, chờ hắn lên tiếng.
Lục Thiếu Hoa cũng không để mọi người chờ đợi lâu. Hắn mở miệng phá vỡ không khí im lặng:
-Anh Tiền, cậu báo cáo tình hình trước đi.
-Được.
Tiền Khiêm nói xong liền đứng lên. Y đứng ra hướng khác rồi mới nói tiếp:
-Thế lực tập kích là của tập đoàn lính đánh thuê Chim Ưng. Vị trí của tập đoàn lính đánh thuê Chim Ưng cách chúng ta không xa, chừng mười km. Quy mô của bọn họ cũng không khác mấy so với tập đoàn Hổ Gầm của chúng ta. Họ có chừng tám ngàn người, tuy nhiên trang bị vũ khí của họ cũng không tốt lắm, chỉ thuộc lại trung bình.
Dừng một chút, y lấy tay mở công tắc trên bàn rồi chỉ vào bên trái tường nói:
-Đây là ảnh trinh sát chúng tôi chụp được. Cơ bản chỉ ở bên ngoài, bên trong chưa rõ ràng.
Tiền Khiêm đang điều khiển một công cụ giống đèn chiếu, chẳng qua là chưa đạt được trình độ như thế kỉ hai mươi mốt, tuy nhiên đã có khả năng thu nhỏ hình ảnh lại.
Bức ảnh phóng lớn được bọn Lục Thiếu Hoa chăm chú xem, mấy người ngồi quây lại bên trái xem, không ai mở miệng nói gì. Đến khi Tiền Khiêm quay lại bàn, Lục Thiếu Hoa mới cất lời.
-Anh Chí Kiệt, các anh đã ở châu Phi lâu như vậy thì có biết gì nhiều về đoàn lính đánh thuê này không?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
-Có.
Lý Chí Kiệt gật đầu đáp lại, nói:
-Tập đoàn lính đánh thuê Chim Ưng này đã vài lần gây gổ với tập đoàn Hổ Gầm của chúng ta. Tuy nhiên đều là đưa người đến gây rối, có mấy lần xảy ra xung đột nhỏ nhưng đều bị chúng ta đánh lui, từ đó đến nay không gây nên phiền phức gì nữa.
-Vậy à, hay là bọn chúng lại gây hấn tiếp đây.
Lục Thiếu Hoa nhíu mày có vẻ khó hiểu. Hắn không biết có chuyện gì xảy ra với tập đoàn Chim Ưng này
Tuy nhiên lời nói tiếp theo của Lý Chí Kiệt khiến Lục Thiếu Hoa hiểu rõ hoàn toàn.
-Tập đoàn lính đánh thuê Chim Ưng trước đây vốn có thế lực lớn nhất ở đây. Bọn họ không dễ dàng bỏ qua cho ai có thế lực lớn hơn họ đâu, vì thế nên mới đến quấy rối chúng ta.
Dừng một chút, Lý Chí Kiệt lại nói tiếp:
-Vào lúc bọn họ đến quấy rối có thể cũng đúng lúc chúng tôi đang không để ý. Dù sao lúc ấy chúng tôi cũng vừa mới đến châu Phi không lâu, bọn chúng đưa người đến phá rối cũng không nhiều.
-Sau đó bọn họ lại gây chiến với quy mô lớn hơn. Nhưng vũ khí chúng ta tân tiến hơn nên đã đánh trả được, buộc họ phải quay về. Cuối cùng họ cũng biết chúng tôi không dễ bị bắt nạt nên không dám tới nữa. Tuy nhiên họ vẫn ngấm ngầm có những thủ đoạn mà chúng tôi không hề nghĩ tới.
Lý Chí Kiệt càng nói càng hăng. Đoàn lính đánh thuê Chim Ưng trước kia đánh nhăng đánh cuội thì không tính. Nhưng không ngờ bây giờ lại tập kích Lục Thiếu Hoa. Đây là điểm mấu chốt không thể dễ dàng tha thứ được, cho dù đó là Lục Thiếu Hoa hay là bọn Lý Chí Kiệt đều nghĩ như vậy.
-Ha ha, bọn chúng đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Lục Thiếu Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
Lục Thiếu Hoa đang rất tức giận, không phải giận đoàn lính đánh thuê Chim Ưng mà là tức giận bọn Lý Chí Kiệt. Nếu đối thủ đã năm lần bảy lượt tìm tới gây sự thì đáng lẽ phải giải quyết bọn chúng sớm một chút. Mới đây thôi, bọn Lý Chí Kiệt còn để cho đối thủ tiếp tục ra tay mà không hành động gì, điều đó làm cho Lục Thiếu Hoa rất tức giận.
Thật kì lạ, Lục Thiếu Hoa cảm thấy khó hiểu. Nếu tập đoàn lính đánh thuê Chim Ưng có quy mô lớn đến nhường đó thì chắc chắn là có thể lực đứng đằng sau hậu thuẫn. Bọn Lý Chí Kiệt nếu muốn tiêu diệt họ cũng không thể không tính toán một chút, mà chuyện này y cũng đang suy nghĩ tại sao lại có kết cục như ngày hôm nay.
Tuy nhiên cục diện này cũng sẽ kết thúc. Bởi vì Lục Thiếu Hoa đã đến đây, hắn nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn cục diện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.