Thương Trường Đại Chiến

Chương 388

Biên Chức Thành Đích Mộng

24/01/2013

Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.

------oo0oo-----

Chương 388: Cuộc trả thù đẫm máu (Phần 3)

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Share by Goncopius --- 4vn

Người muốn báo thù và chỉ đạo cuộc báo thù này là Lục Thiếu Hoa, nhưng khiến mọi việc như thế này là bởi bọn hắn bị phục kích. Theo nguyên tắc làm việc của Lục Thiếu Hoa, chỉ cần đừng đụng đến hắn thì hắn sẽ chẳng làm việc gì quá khích. Nhưng đoàn lính đánh thuê Chim Ưng đã chạm tới điều cấm kỵ của hắn, chẳng những gây chuyện với hắn, lại còn muốn đưa hắn vào chỗ chết, thử hỏi Lục Thiếu Hoa có thể tha cho chúng không?

Đáp án là không thể, không những Lục Thiếu Hoa không tha cho chúng mà còn triển khai kế hoạch trả thù đẫm máu, nhổ cỏ tận gốc, không tha một ai, đến cái công ty đứng sau đoàn lính đánh thuê Chim Ưng cũng không tha, phái người đánh chúng trên sàn cổ phiếu, đến lúc nào chúng phá sản, sau khi phá sản thì chuyện này không biết có thể tái diễn được nữa không thì Lục Thiếu Hoa cũng không dám xác định.

Không thể nói là Lục Thiếu Hoa không dám xác định, mà nên nói là hắn không có tâm trạng để ý đến những chuyện này, bây giờ hắn tập trung toàn bộ tinh lực vào việc báo thù đoàn lính đánh thuê Chim Ưng, còn những việc khác phải đợi làm xong việc này rồi mới tính tiếp.

Nhận được thông báo của Tạ Kiên Vĩ qua thiết bị thông tin, hắn xác nhận lại thân phận, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nói:

- Dò lại thời gian, bây giờ là 10 giờ 21 phút rồi.

- Đúng 10 giờ 21 phút.

Tạ Kiên Vĩ lập tức trả lời sau khi xem đồng hồ của mình.

- Ba phút sau thì khai hỏa.

Lục Thiếu Hoa cho Tạ Kiên Vĩ một mốc thời gian.

- Rõ.

Nói xong, Tại Kiên Vĩ nói một hơi tiếng Nga, hình như là đang phân công cho binh sĩ của gã, sau đó không thấy nói gì với Lục Thiếu Hoa, chỉ lẳng lặng chờ đợi thời khắc cuối cùng.

Lục Thiếu Hoa cũng không ngắt liên lạc với Tạ Kiên Vĩ, hắn cũng đang đợi thời điểm ấy đến.

Từng giây từng phút qua đi, một phút đã trôi qua…

Hai phút trôi qua...

Hai phút năm mươi giây…

Lúc này Tạ Kiên Vĩ bắt đầu đếm ngược:

- 8...

Lúc Tạ Kiên Vĩ bắt đầu đếm ngược, Lục Thiếu Hoa rất kích động, mỗi lần một con số được đọc lên là hắn lại run lên, hắn biết khi Tạ Kiên Vĩ đếm đến số 0, thì thời điểm bị hủy diệt của đội lính đánh thuê Chim Ưng sẽ bắt đầu.



- 3, 2...

- 0.

Tạ Kiên Vĩ đã đếm đến số cuối cùng.

- Bắn.

Lục Thiếu Hoa hét lên một tiếng, tuy chỉ có một tiếng nhưng hắn đã dùng gần như toàn bộ sức lực.

Khi Lục Thiếu Hoa hô “bắn”, Căn cứ đã chấp hành mệnh lệnh, hai quả tên lửa phóng ra, bay lên không trung phóng thẳng về phía doanh trại của đoàn lính đánh thuê Chim Ưng. Sau khi chấp hành mệnh lệnh bắn, Tạ Kiên Vĩ không còn giữ liên lạc với Lục Thiếu Hoa, mà lập tức tắt bộ đàm, lệnh cho máy bay chiến đấu, máy bay ném bom cất cánh sau khi phóng quả tên lửa.

Sau khi hạ lệnh bắn, Lục Thiếu Hoa cũng tắt bộ đàm liên lạc với Tạ Kiên Vĩ, đứng sang một bên, giao quyền chỉ huy cho Tiền Khiêm.

Sau khi bắn tên lửa, theo tốc độ của nó, thì không tới một phút sẽ phát nổ, nên bên này cũng cần nhanh chóng có phản ứng, triển khai vòng vây áp sát doanh trại của Chim Ưng để chúng không thể chạy thoát.

Tiền Khiêm chẳng hề ngốc, nhận quyền chỉ huy, liên tục phát lệnh, sớm đã chuyển bị hành động thần tốc, xe tăng và xe bọc thép đi tiên phong, binh lính đi phía sau, họ nhanh chóng tản ra để hình thành một vòng vây chỉnh tề, tấn công đột ngột và nhanh chóng.

Lục Thiếu Hoa bình tĩnh quan sát tất cả mọi chuyện, nhìn tốc độ tiến công của đội quân, nhìn đám người Trần Quốc Bang bám sát đội ngũ, toàn bộ đội đang tiến về phia đội lính đánh thuê Chim Ưng.

- Bùm!

- Bùm !

Hai tiếng nổ lớn, cho dù đứng ở vị trí rất xa nhưng Lục Thiếu Hoa cũng như những chiến sĩ xung phong đều nghe rõ tiếng nổ mạnh, nhưng những người lính cũng chỉ sững sờ một chút, chứ không hề dừng lại, mà lại tiếp tục tiến lên.

Lúc này căn cứ của đội quân Chim Ưng đã thay đổi hoàn toàn, không còn nhìn thấy trận địa phòng thủ nghiêm ngặt lúc nãy nữa, thay vào đó là sự hỗn loạn, ai lo phận nấy. Có một số kẻ đang bỏ chạy, có thể chạy được đến đâu thì chạy. Nhưng khi nhìn thấy đội quân Hổ Gầm đang bao vây, chúng đành phải chạy tản về phía sau.

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn như lần trước lại vang lên, chẳng cần nói cũng biết đây chính là quả tên lửa còn lại. Đúng vậy, đây là quả tên lửa thứ hai, lúc quả tên lửa đầu tiên phát nổ, nghe có vẻ như hai quả nổ cùng một lúc. Nhưng không phải như vậy, Tạ Kiên Vĩ cố tình kéo dài thời gian cho nổ quả tên lửa thứ hai sau 10 giây, 10 giây rất ngắn, có vẻ như cùng lúc, nhưng khi mục tiêu phát nổ thì tiếng nổ không giống nhau, Lục Thiếu Hoa có thể nhận rõ khoảng thời gian cách nhau giữa hai tiếng nổ.

Sau khi phóng hai quả tên lửa, Lục Thiếu Hoa nhìn tình hình của doanh trại địch qua ống nhòm, đặc biệt là trung tâm của vụ nổ, trong phạm vi 100 m dường như chẳng thấy thứ gì, trống không, những người ở vị trí đó cũng biến mất, nếu như chết cũng đã biến thành tro bụi, có thể hình dung như chưa hề tồn tại những thân xác ấy.

Tên lửa là một thứ vũ khí có tầm sát thương rất lớn, đương nhiên không giống như pháo thường chỉ sát thương ở một phạm vi nhỏ, do vậy không chỉ là phạm vi 100 m, mà ngay cả những người ở trong phạm vi 200, 300 m cũng chẳng còn sót lại gì.

Đây là một cuộc tàn sát đơn phương, tàn sát những kẻ không có khả năng chống cự, chỉ có thể đứng yên chờ chết khi quả tên lửa rơi xuống. Đặc biệt là quả tên lửa rơi đúng ngay giữa đoàn quân, nơi quân lính tập trung đông nhất, khiến binh lính đội Chim Ưng chết quá nửa.

Lục Thiếu Hoa chẳng hề thương xót những kẻ bị đạn pháo cướp đi sinh mạng, lạnh lùng nhìn tất cả, đây là báo ứng mà bọn chúng phải nhận, ai bảo chúng gia nhập đội lính đánh thuê Chim Ưng, chỉ huy của chúng không phá hoại kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, thì đã không có kết cục này.

- Báo với các chiến sỹ phía sau, không để cho bất cứ kẻ nào trốn thoát.

Lục Thiếu Hoa lạnh lùng nói.

Lúc này ở phía bên kia của ngọn núi, ba chiếc máy bay vận chuyển binh sĩ đã hạ cánh, và nhanh chóng triển khai đội hình, tuy rằng chỉ có ba trăm binh sĩ, có vẻ hơi ít nhưng áp lực của họ chỉ là nhất thời mà thôi. Đợi đến khi máy bay chiến đấu và máy bay ném bom bay đến, thì bọn họ sẽ thoải mái rồi.

Tiền Khiêm đứng cạnh Lục Thiếu Hoa dùng ống nhòm quan sát, mặt cũng lạnh lùng, giống như đang xem một bộ phim chiến tranh. Lúc nghe Lục Thiếu Hoa dặn dò, gã mới gật đầu, bỏ ống nhòm xuống, quay lại xe chỉ huy.

Thời gian từ từ trôi qua, chưa đầy ba phút sau, trên không trung có ầm ầm rung động, hai mươi chiếc máy bay chiến đấu, mười chiếc máy bay ném bom đã bay đến bầu trời của doanh trại địch, máy bay chiến đấu triển khai đội hình, chiếm cứ địa điểm có lợi, quần thảo trên không trung.

Máy bay ném bom thì khác, đến khi đến gần doanh trại địch, mới bất thần ném bom từ thân máy bay, từng loạt bom dầy đặc theo nhau rơi xuống, mặt đất xuất hiện một làn khói mờ mịt, tiếng nổ ầm ầm vang lên bên tai Lục Thiếu Hoa.

Đứng tại chỗ dùng ống nhòm để quan sát, Lục Thiếu Hoa có thể thấy rõ ràng, sau khi màn khói dày đặc nhạt dần, trên mặt đất ngổn ngang những thi thể, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, bom đạn đã cướp đi sinh mạng của họ.

Tên lửa nổ, bom rơi vang trời, sau đợt tấn công thứ nhất binh lính của đoàn lính đánh thuê Chim Ưng đã chết bảy, tám phần, không còn sức chống trả đội quân cả vạn người của quân Hổ Gầm.



- Siết chặt vòng vây, lệnh cho xe tăng nã pháo.

Lục Thiếu Hoa tiếp tục ra lệnh.

Với tình hình này thì không cần máy bay ném bom phải ném thêm vòng nữa, chỉ cần số quân sĩ trên mặt đất cũng đủ để tiến công, nên Lục Thiếu Hoa không cần suy nghĩ mà quả quyết ra lệnh tổng tiến công.

- Rõ.

Tiền Khiêm trả lời, rồi tiếp tục truyền lệnh.

Siết chặt vòng vây, chẳng khác nào bắt cá trong nồi, bắt thú bị mắc bẫy, thắng lợi đã ở ngay trước mắt, nhưng Lục Thiếu Hoa không dừng lại ở đây mà tiếp tục dùng ống nhòm quan sát xem có sự cố ngoài ý muốn không.

Xe tăng chạy ầm ầm, vừa chạy vừa nhằm vào mục tiêu là đám đông quân địch để nã pháo, máy bay chiến đấu phía sau cũng không chịu lép vế, hễ tên lính nào muốn chạy trốn đều được tặng vài viên đạn, ba máy bay vận chuyển cũng không nhàn hạ, bay thẳng lên trời, của máy bay vừa mở, ba người cầm súng bắn chặn những tên lính chạy trốn.

- Chuyện gì thế này? Còn để dành đạn rocket để làm gì, bắn hết cho tôi.

Lục Thiếu Hoa rất tức giận về việc người của mình lại giúp hắn tiết kiệm thuốc súng.

Lục Thiếu Hoa nhớ ra rằng tuy rocket là loại vũ khí có quy mô sát thương nhỏ nhưng uy lực vẫn mạnh hơn nhiều so với súng, có thể giết chết vài người cũng có thể đảm bảo thêm chút an toàn cho phía mình. Lúc này không thể tiết kiệm.

Lục Thiếu Hoa vô cớ nổi giận, mà lại là chuyện tiết kiệm thuốc súng, Tiền Khiêm toát mồ hôi lạnh, chẳng dám nói gì, quay đầu đi truyền lệnh.

Mệnh lệnh vừa ra, rocket đã xuất hiện ở chiến trường, từng quả pháo một nổ vang, giống như thần chết đến quét sạch sinh mạng.

Thời gian chầm chậm trôi đi, thời gian chiến đấu đã gần 20 phút, quân lính của quân Hổ Gầm cuối cùng đã bao vây đến trước doanh trại của Chim Ưng. Sau mấy hồi pháo đạn, quân địch chẳng còn chút sức phản kháng nào. Quân Hổ Gầm thuận lợi tiến vào doanh trại địch, thu dọn đám tàn quân.

Ba trăm quân sĩ phụ trách phòng thủ phía sau cùng máy bay chiến đấu thi nhau khai hỏa, dường như muốn quét sạch đám quân chạy trốn.

- Lệnh cho quân hậu phương không được để tên nào chạy thoát, nếu cần thiết thì thả bom nổ sạch cho tôi.

Lục Thiếu Hoa lại ra lệnh.

Không có cách nào khác, đã đục thủng phòng tuyến của địch, chỉ cần có chút trí khôn cũng biết quân Hổ Gầm phen này muốn diệt sạch quân địch, ở lại tiền tuyến chỉ có chờ chết, nên tự nhiên đều chạy về phía sau. Chạy lên núi, có lẽ sẽ còn chút hy vọng, thế nên phía sau đã trở thành con đường sống duy nhất của chúng.

- Rõ.

Tiền Khiêm trả lời.

Đến lúc này ai cũng biết những kẻ muốn bỏ trốn sẽ chạy về phía sau, áp lực phía sau cũng tăng cao, nếu không dùng bom e là không giữ nổi.

Mệnh lệnh vừa ra, phía sau đã vang lên loạt tiếng nổ long trời lở đất.

Lệnh vừa hạ, Tiền Khiêm lại trở về chỗ cũ, đứng cạnh Lục Thiếu Hoa, rồi lại dùng ống nhòm quan sát tình hình.

- Báo cáo!

Chẳng bao lâu, một chiến sĩ nhảy khỏi xe chỉ huy, hét lớn.

Tiền Khiêm thấy hắn không có phản ứng gì, liền hỏi:

- Nói, có chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Trường Đại Chiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook