Thương Trường Đại Chiến

Chương 413

Biên Chức Thành Đích Mộng

24/01/2013

Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.

------oo0oo-----

Chương 413: Vấn đề xe hơi.

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Thấy đã muộn, Lục Thiếu Hoa định rời đi, dù sao hắn cũng muốn quay về, việc tham quan trụ sở cũng không gấp, sáng ngày mai đi cũng được, nhưng Chử Lỗi cố tình không để hắn đi, lúc hắn đứng dậy chuẩn bị đi ra cửa, Chử Lỗi gọi hắn lại.

- À đúng rồi, có chuyện này muốn nói với cậu một chút, còn phải nhờ cậu đưa ra quyết định hộ.

Vẻ mặt Chử Lỗi rất nghiêm trọng, vừa nhìn là có thể khẳng định được đây không phải là chuyện nhỏ.

Lục Thiếu Hoa nhìn vẻ mặt Chử Lỗi là biết có chuyện, nên cũng không vội rời đi, lại quay vào ngồi xuống ghế, sau đó mới nói tiếp:

- Có chuyện gì vậy? Nói thẳng ra đi

- Chuyện là như thế này, ở quận La Hồ, Tổng công ty đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chúng ta có nên yêu cầu chuyển trụ sở chính của Tổng công ty sang bên đó không?

Việc di dời trụ sở Tổng công ty quả thật là một chuyện lớn, Chử Lỗi tuy là Tổng giám đốc điều hành, nhưng những chuyện như thế này phải cần Lục Thiếu Hoa đưa ra quyết định mới được. Lục Thiếu Hoa cũng không vội trả lời, mà im lặng suy nghĩ.

Trụ sở Tổng công ty đặt ở Thẩm Quyến đã nhiều năm rồi, trước đây Lâm Tề Toàn cũng đã nói với hắn là tòa nhà này còn rất tốt. Chỉ cần sửa sang lại là được, Lục Thiếu Hoa lúc ấy cũng không nghĩ nhiều đến việc đó, không ngờ bây giờ sửa chữa xong rồi. Cũng là lúc để đăng tin lên báo.

- Tổng công ty nhất định phải chuyển, nhưng việc di dời này lại không phải chuyện nhỏ, chúng ta phải suy xét hết sức thận trọng mới được.

Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục nói:

- Nhưng bây giờ Căn cứ đang ở trong thời kỳ quan trọng, mà Tổng công ty và Căn cứ lại cách nhau quá xa, chú không thể chạy đi chạy lại mãi được

Lời nói của Lục Thiếu Hoa là muốn ám chỉ đến vấn đề then chốt, địa điểm thì không có vấn đề gì, chỉ là chuyển văn phòng làm việc thôi mà, việc quan trọng nhất chính là Chử Lỗi, Căn cứ cần anh ta đến quản lí, nhưng Tổng công ty chuyển đến tòa nhà cao tầng đó cũng cần anh ta quản lí.

- Đúng thế, nếu như chuyện này không thể giải quyết được, thì thật phiền phức.

Chử Lỗi thêm vào một câu, anh ta ý thức được sự rắc rối của vấn đề này.

Tình hình Thẩm Quyến không thể so sánh được với Hồng Kông. Nếu nói rằng Hồng Kông có một hệ thống quản lý hoàn chỉnh, thì cách quản lý bên Thâm Quyến so với Hồng Kông có phần không được tập trung, có thể nói là mạnh ai nấy lo, mỗi người tự quản lấy mình, có chuyện gì lớn lắm mới ngồi lại bàn bạc với nhau.

Giống như Lâm Tề Toàn quản lí công ty bất động sản Phượng Hoàng, Lục Gia Thành quản lí hệ thống siêu thị Phượng Hoàng, Trần Quốc Bang quản lí công ty An ninh, mỗi người phụ trách một nhiệm vụ, không chịu sự can thiệp của Tổng giám đốc điều hành Chử Lỗi.

Rất lâu trước đây, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ tới việc tập trung quyền lực lại, nhưng hắn vẫn chưa làm được, nguyên nhân rất đơn giản: hắn vẫn chưa tìm được một người sẽ đứng ra quản lí, mà thật ra cũng không thể nói là chưa tìm ra, mà là đang đào tạo.

Lục Hiểu Nhàn, là chị của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa muốn bồi dưỡng cô đến Thẩm Quyến để quản lí, nhưng Lục Hiểu Nhàn mới tới Hồng Kông chưa được bao lâu, lại bảo cô về Thẩm Quyến để quản lí cả một Tập đoàn Phượng Hoàng lớn mạnh, chỉ sợ không ổn.

Về chuyện để Chử Lỗi đến Tổng công ty nắm quyền, Lục Thiếu Hoa không phải chưa nghĩ tới, nhưng Căn cứ mới là nơi quan trọng nhất, Lục Thiếu Hoa không thể vì muốn được cái nhỏ mà để mất cái lớn được, điều Chử Lỗi đi, nếu có gì xảy ra thì quả thật là một tổn thất rất lớn.

Như thế này cũng không được, như thế kia cũng không được, di dời Tổng công ty là việc nhất định phải làm, thật sự làm Lục Thiếu Hoa rất đau đầu.



- Như thế này đi, trước hết chuyển nơi làm việc của công ty bất động sản Phượng Hoàng, siêu thị Phượng Hoàng, công ty an ninh Phượng Hoàng đi trước, và vẫn như trước đây, mỗi công ty đều tự điều hành lấy. Lục Thiếu Hoa nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được cách nào để vẹn cả đôi đường, chỉ có thể tạm thời duy trì tình trạng hiện tại, cứ giữ nguyên như vậy, đợi Lục Hiểu Nhàn đi học về sẽ quyết định.

- Ừ, thế cũng được

Chử Lỗi tán thành giải pháp của Lục Thiếu Hoa.

- Ừ

Lục Thiếu Hoa lên tiếng, rồi tiếp tục nói:

Cũng còn một số việc phải sửa đổi, đặc biệt là chuyện hệ thống siêu thị, Chú Tư của tôi đang rất bận bịu công việc ở thành phố, hiện nay quy mô hệ thống siêu thị của chúng ta đã được mở rộng rất nhiều, chúng ta không thể cứ tiếp tục cách quản lý như trước đây, chúng ta phải mau chóng tạo ra một mô hình có tính hệ thống hơn.

- Ý của cậu là…?

Chử Lỗi hỏi.

- Thành lập một cái mới, một ngành hoàn toàn mới, đó là một công ty tiêu thụ.

Lục Thiếu Hoa nêu ra ý tưởng, sau đó lại tiếp tục bổ sung:

- Hiện nay các loại ô tô của Phượng Hoàng đều thông qua chi nhánh công ty tiêu thụ Phượng Hoàng của Hồng Kông, như thế không ổn, trong nước mọi người đều phải thông qua trụ sở chính để đặt mua, như thế rất là phiền toái, thành lập một công ty tiêu thụ không những có thể liên kết hệ thống siêu thị thành một khối thống nhất, mà đồng thời còn chính thức mở rộng được thương hiệu xe hơi.

Kinh tế trong nước những năm 1992 còn rất yếu kém, nhưng cũng không phải là không có ai mua xe ô tô. Mà ngược lại người mua xe ô tô không phải là ít, những người muốn mua xe Phượng Hoàng lại rất khó mua, những người không có quan hệ rất khó để có thể đặt mua được, điều này làm cho sản phẩm của Phượng Hoàng không được phát triển trong nước.

- Đúng thế! Xe ô tô của tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta đã có một vị thế nhất định trên trường quốc tế, nhưng trong nước người muốn mua được ô tô của chúng ta quả thật rất khó có thể mua được, có những người phải thông qua quan hệ với bên Hồng Kông mới có thể mua được, hoặc nếu có một mối quan hệ nhất định, vẫn phải đặt mua trực tiếp ở trụ sở chính, như vậy rất không tiện.

Chử Lỗi bất đắc dĩ nói, anh ta cũng biết sự tồn tại của việc này, chẳng qua là anh ta không có cách gì giải quyết cả.

Đúng thế, vấn đề này tạm thời không thể giải quyết được, không phải là không giải quyết mà là không có cách giải quyết. Bởi vì số lượng ô tô của tập đoàn Phượng Hoàng không đủ…Ngay cả bên Hồng Kông, các đại lí còn phải chia nhau định mức xe. Như vậy có thể thấy được sản lượng xe thiếu hụt đến mức nghiêm trọng rồi.

Lục Thiếu Hoa cũng không phải kẻ ngốc, nội bộ tập đoàn Phượng Hoàng ở Hồng Kông cũng có những bất cập, hắn biết trụ sở chính ở Hông Kông không có cách nào để cung cấp đủ cho thị trường, lần này vội vàng đến Thâm Quyến ngoài việc muốn biết về vấn đề phần cứng máy vi tính ra, còn lại chính là để giải quyết vấn đề sản lượng ô tô.

Sau khi nghĩ rất lâu, cuối cùng Lục Thiếu Hoa cũng đưa ra quyết định, nói:

- Như thế này nhé, mở rộng quy mô sản xuất để tăng số lượng sản phẩm.

Thị trường ở Hồng Kong còn không thể đáp ứng đủ, chứ đừng nói đến thị trường trong nước, hơn nữa hiện tại bây giờ còn thâm nhập vào thị trường Âu Mỹ nữa, số lượng không thể đủ để cung ứng hết được, hiện giờ mới có chút manh nha, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể dự đoán trước được mọi việc, không lâu nữa, trong tương lai chút manh nha đó sẽ trở nên lớn mạnh, sẽ tạo ra một lỗ hổng rất lớn, mà việc đẩy mạnh sản xuất gia tăng số lượng là phương pháp giải quyết duy nhất.

Tuy nhiên, số lượng nhất định phải tăng, nhưng không được chỉ quan tâm đến việc số lượng, mà chất lượng cũng không kém phần quan trọng. Nhớ lại rõ rang việc ô tô Toyota Nhật Bản có vấn đề về chất lượng, là một người tái sinh, Lục Thiếu Hoa không thể để công ty mình xảy ra tình trạng tương tự như tập đoàn Toyota Nhật Bản được.

- Số lượng cần tăng lên, nhưng chất lượng cũng phải được chú trọng, bất kì chi tiết gì cũng phải thông qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt mới được phép xuất xưởng, nói tóm lại một câu là, không được để xảy ra bất kì một sai lầm nào cả.

Lục Thiếu Hoa trầm giọng nói một cách rất nghiêm túc, gián tiếp nhắc nhở Chử Lỗi, hắn không phải đang nói đùa.

- Tôi hiểu rồi

Chư Lỗi cũng rất nghiêm túc trả lời một câu, anh ta cũng rất hiểu nguyên tắc này, một xí nghiệp muốn vươn xa hơn, ngoài lợi thế bên ngoài, vấn đề còn lại chính là chất lượng sản phẩm, nếu chất lượng không tốt, thì xí nghiệp đó sẽ sớm bị diệt vong, nhưng vấn đề trước mắt cũng rất quan trọng, không có cách nào có thể đáp ứng đủ nhu cầu thị trường, mà việc mở rộng quy mô sản xuất để gia tăng số lượng sản phẩm không thể ngày một ngày hai được.

- Hiện tại vấn đề về số lượng đã xuất hiện rồi, để giải quyết vấn đề này cũng hơi khó.

- Đúng thế



Lục Thiếu Hoa nhăn mặt lại, trong lòng nghĩ tình hình hiện tại có vẻ phiền phức hơn so với những gì hắn nghĩ, trầm ngâm một lát, hắn hỏi:

- Bây giờ mỗi ngày công nhân làm mấy tiếng?

- Mười tiếng

Một lúc sau, Chử Lỗi mới quyết định nói:

- Ngày trước thời gian làm việc chỉ có tám tiếng thôi, nhưng từ lúc công ty ta thâm nhập vào thị trường Âu Mỹ, tôi đã điều chỉnh tăng lên làm mười tiếng, hai tiếng đó được tính lương làm thêm.

- Mười tiếng

Lục Thiếu Hoa nhíu mày, mười tiếng so với bây giờ không phải là quá dài, vì vậy, hắn liền đưa ra một ý kiến về thời gian làm việc, nói:

- Như thế này nhé, thời gian làm việc tăng lên là mười hai tiếng, bốn tiếng sẽ được trả lương làm thêm.

Chưa hết, Lục Thiếu Hoa dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói:

- Tăng lên mười hai tiếng thì cứ để công nhân tự nguyện, nếu đồng ý làm thêm thì làm thêm, nếu không đồng ý thì thôi.

Lục Thiếu Hoa muốn gia tăng số lượng là không sai, nhưng tăng thời gian làm việc cũng nên để mọi người có thể chọn lựa, dù sao một ngày cũng chỉ có hai mươi tư tiếng đồng hồ. Mười hai tiếng đã chiếm một nửa rồi, ngoài thời gian ăn cơm và các việc khác ra, thời gian ngủ cũng không có nhiều nữa.

Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không có gì lo lắng về việc những người đồng ý làm thêm, bởi vì thời buổi bây giờ có ai là không muốn kiếm thêm tiền, nếu làm thêm, một tháng sẽ được thêm tiền làm thêm giờ, ai lại không cần tiền chứ. Hơn nữa tình trạng này cũng sẽ không kéo dài, đợi đến khi quy mô được mở rộng rồi, sau khi đến được với người dân, có thể trở lại như cũ

- Ngày mai tôi sẽ thông báo để mọi người bắt đầu thực hiện.

Chủ Lỗi trả lời.

- À, những nhân tài kĩ thuật từ Liên Xô tới cũng như vậy, hãy cố gắng để họ làm thêm giờ.

Lục Thiếu Hoa không quên dặn dò một tiếng.

Những nhân tài kĩ thuật từ liên Xô tới cũng đã kí hợp đồng lao động với Lục Thiếu Hoa rồi, mặc dù Lục Thiếu Hoa không can thiệp nhiều vào thời gian làm việc cũng như khi hết giờ làm của họ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ không can thiệp, nhất là trong thời kì cấp thiết như bây giờ, hắn cũng cần bọn họ làm thêm giờ.

- Tôi sẽ sắp xếp.

Những nhân tài kĩ thuật Liên Xô này chịu sự quản lí trực tiếp của Chử Lỗi, cũng chỉ có Chử Lỗi có thể điều động bọn họ. Những người quản lí cao cấp khác cũng không có quyền quản lí bọn họ.

Còn nữa, cố gắng hết sức bồi dưỡng những nhân tài mới của chính mình, chúng ta không thể bó tay bó chân người khác mãi như thế. Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng không quên nói về vấn đề này.

Người Liên Xô dù sao cũng là người nước ngoài, Lục Thiếu Hoa cũng không thể hoàn toàn tin tưởng bọn họ được, mặc dù đã kí kết hợp đồng lao động rồi nhưng Lục Thiếu Hoa không thể không đề phòng, mà việc muốn bồi dưỡng nhân tài trong nước đã thể hiện rất rõ điều này, chỉ cần bồi dưỡng tốt, Lục Thiếu Hoa mới có thể yên tâm ngồi trên núi Thái Sơn, không lo sợ gì.

Chử Lỗi mỉm cười, vấn đề này anh ta đã sớm để ý đến, cũng sớm bồi dưỡng rồi, nên mới có thể cười được, có vẻ đắc ý nói:

- Hiện tại đã có hơn mười nhân tài trong nước đã tốt nghiệp trình độ cao cấp rồi, có thể đảm nhận trách vị trí kĩ sư, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong một hai năm tới, hoàn toàn có thể thay thế được kĩ thuật viên của Liên Xô.

- Tiếp tục cố gắng nhé

Lục Thiếu Hoa lại cười rất sảng khoái, sau đó đứng lên, nói :

- Tôi phải đi rồi, có việc gì mai nói tiếp nhé.

Nói xong, Lục Thiếu Hoa liền đứng dậy đi về biệt thự của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Trường Đại Chiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook