Chương 451
Biên Chức Thành Đích Mộng
24/01/2013
Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 451: Đẩy nhanh tiến trình khủng hoảng tài chính.
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu tầm by 4vn Ông Phùng không giống như Lưu Minh Chương cùng Lý Tông Ân, không biết được Lục Thiếu Hoa tinh vi như thế nào, với lại đối với những vấn đề tài chính thế này không phải là nói thế nào thì là đúng thế đó. Hiện tại Lục Thiếu Hoa dự đoán tài chính đang có nguy cơ khủng hoảng trong vòng một tháng đổ lại. Điều này khiến hắn không thể không hoài nghi tính chính xác trong từng câu nói của Lục Thiếu Hoa.
Nếu như hiện tại đối mặt với ông Phùng không phải là Lục Thiếu Hoa, không phải là chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng, không phải là người được quân ủy quốc gia trao quân hàm thiếu tướng, ông ta nhất định sẽ nhảy bổ ra trừng mắt mắng Lục Thiếu Hoa là không biết gì. Nhưng đây lại là Lục Thiếu Hoa, cho là có nói sai đi chăng nữa, hoặc là nói không có căn cứ, ông ta trước khi muốn phản bác thì cũng phải cân nhắc lại thân phận của mình, phải cẩn trọng cả về giọng điệu của mình nữa.
Cũng bởi thế nên khi lão họ Phùng vừa định mở miệng, sau ý thức được điều mình tính nói không cần thiết nên thôi không nói ra nữa, thay vào đó là nuốt ngược những lời này vào bên trong. Cân nhắc một chút, chọn lọc từ ngữ kỹ càng xong mới quay về phía Lục Thiếu Hoa hỏi:
- Lục tướng quân, một tháng nữa chắc chắn sẽ xảy ra khủng hoảng tài chính sao?
Ông ta không trực tiếp chất vấn mà chỉ hỏi một câu, coi như một bước đệm cho lời nói tiếp theo của ông ta.
Lục Thiếu Hoa không trả lời trực tiếp, mà thản nhiên gật đầu cười. Hình như đã đoán trước được câu ông Phùng sẽ nói. Sau đó hỏi ngược lại:
- Vậy ông cho rằng khi nào thì khủng hoảng?
Câu hỏi của Lục Thiếu Hoa rất xảo quyệt, giống như đang chơi bóng, đem hết mọi vấn đề đá về phía ông Phùng, để cho ông ta phải tự lý giải.
- Cái này thì…
Ông Phùng bất ngờ bị Lục Thiếu Hoa hỏi ngược lại, nghẹn họng mà không nói nên lời.
Đúng vậy, nếu ông ta biết chính xác thời gian xảy ra khủng hoảng tài chính ông sẽ không đi Mexico cùng Lục Thiếu Hoa, cũng không chịu dưới quyền của Lục Thiếu Hoa mà tự mình có thể chỉ huy người khác rồi.
Nhìn thấy ông Phùng bị câu hỏi của mình bắt bí, Lục Thiếu Hoa thản nhiên cười, đúng là hắn cố ý làm cho ông ta khó xử. Tuy nhiên nhìn thấy ông ta lắp bắp không nói được câu nào, Lục Thiếu Hoa cũng biết được phần nào, thấy mình nếu tiếp tục làm khó ông ta thì cũng có phần hơi nhỏ mọn, nên khoát tay nói:
- Ông Phùng, chúng ta không nói chuyện một tháng sau có xảy ra khủng hoảng hay không, tôi chỉ hỏi ông một câu, theo tình hình hiện tại của Mexico, có khả năng xảy ra khủng hoảng tài chính không?
Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân tin hắn nhưng ông Phùng sẽ không tin hắn. Lục Thiếu Hoa nghi ngờ ông Phùng nghi ngờ việc Mexico có hay không có nguy cơ xảy ra khủng hoảng. Cho nên trước khi giải thích mọi chuyện, Lục Thiếu Hoa vẫn phải bắt đầu nói từ ngọn nguồn của câu chuyện.
- Không thể xác định được.
Ông Phùng cũng không dám khẳng định. Tuy nhiên sau một tuần tới Mexico ông ta không lúc nào là không thu thập tin tức về Mexico, cuối cùng cũng có cái nhìn của mình. Bây giờ Lục Thiếu Hoa hỏi về vấn đề này, ông ta liền nói ra suy nghĩ của mình:
- Theo như tình hình hiện tại của Mexico, nguy cơ khủng hoảng đã hình thành, chỉ chờ châm ngòi là sẽ bùng nổ.
Đối với câu trả lời này Lục Thiếu Hoa rất vừa lòng, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hắn tiếp:
- Nói ra không sợ lão tiền bối đây chê cười, tập đoàn Phượng Hoàng của tôi đã từng có mặt trong sự kiện ngày Thứ hai đen tối năm 87, khủng hoảng chứng khoán ở Nhật năm 89, chặn đồng bảng Anh năm 92, mấy sự kiện lớn giống như bữa tiệc thịnh soạn kiểu này đều đã trải qua. Vả lại mỗi lần đều tranh thủ bày binh bố trận trước khi khủng hoảng xảy ra, để cuối cùng trận nào cũng thắng lớn. Sở dĩ có thể sớm tiến hành bày binh bố trận như thế tất cả đều dựa vào trực giác của tôi.
Chưa nói hết ý Lục Thiếu Hoa đã dừng lại một chút sau lại tiếp:
- Đúng vậy, tất cả đều dựa vào trực giác. Mà trực giác thì lần nào cũng như lần đó, rất chuẩn, biên độ giảm được dự đoán cũng rất chính xác, xê xích không bao nhiêu.
Lục Thiếu Hoa không có cách giải thích nào khác, hắn không thể đem việc mình là người tái sinh nói ra được, chỉ có thể quy kết hết cho trực giác của hắn.
Mặc dù lời giải thích rất huyền bí, khó làm người ta tin và chấp nhận, nhưng vẫn phải xem đó là một lời giải thích thôi bởi không có lời giải thích nào thích hợp hơn nữa trong lúc này.
- Trực giác?
Ông Phùng có vẻ không tin.
Lục Thiếu Hoa không nói gì chỉ cười gật đầu.
Lục Thiếu Hoa không nói cũng không có nghĩa là người khác không nói. Dám chất vấn ông chủ của mình, cũng chính là người mình sùng bái nhất, Lưu Minh Chương không thể để cho người đó đắc ý được, cho dù ông Phùng kia là người quen biết với mình, Lưu Minh Chương cũng không bỏ qua.
- Tiểu Hoa nói không sai. Tập đoàn Phượng Hoàng chúng tôi đã từng tham dự vào tất cả các sự kiện lớn béo bở của thế giới. Bất luận là sự kiện ngày Thứ hai đen tối năm 87, khủng hoảng chứng khoán ở Nhật năm 89, chặn đồng bảng Anh năm 92, tất cả đều đã tham gia. Hơn nữa mỗi lần như thế này tôi đều có mặt. Ví dụ như chặn đồng bảng Anh năm 92 chính là Lục Thiếu Hoa cho tôi số liệu, để tôi dẫn đầu đưa người đi Anh quốc tham chiến.
Nếu nói Lục Thiếu Hoa gạt người, ông Phùng có lẽ sẽ tin ngay, nhưng giờ Lưu Minh Chương cũng đứng ra xác nhận, vả lại lời nói rất đồng tình. Ông ta không thể không nhìn thẳng vào tính khả thi của vấn đề mà Lục Thiếu Hoa nói.
Không chỉ như vậy, Lý Tông Ân ngồi im từ nãy giờ không lên tiếng giờ cũng mở miệng tiếp lời:
- Sự kiện ngày Thứ hai đen tối năm 87, tôi không tham gia nhưng hai lần sau tôi đều tham gia hết, đây đều là sự thật.
Lý Tông Ân là ai Lục Thiếu Hoa không giới thiệu, ông Phùng chỉ biết Lý Tông Ân cũng là người của Lục Thiếu Hoa, cũng là chuyên gia trong giới tài chính. Còn như Lý Tông Ân có nói dối hay không ông không thể xác định được. Nhưng nhìn thấy bọn họ nói có vần có điệu như thế ông ta muốn nghi ngờ cũng không được.
Nghĩ lại cũng đúng, dù là Lưu Minh Chương hay Lý Tông Ân khi bọn họ nói biểu hiện trên nét mặt mang đầy vẻ phẫn nộ, không giống như đang nói dối. Nếu như đang nói dối, ông Phùng hoàn toàn có thể tuyên án bọn họ bởi kỷ thuật diễn xuất của bọn họ đã đạt tới đỉnh cao, có được phong là Ảnh đế thì cũng không có một chút vấn đề nào.
Hít thở một hơi thật sâu, ông Phùng như đã dung nạp hết toàn bộ mọi tin tức vào trong, sau đó cố gắng bình tĩnh trở lại, một lúc lâu sau mới có ý xin lỗi nói:
- Lục tướng quân, cậu cũng biết tôi dẫn đầu đoàn người của quốc gia đến đây, đứng ở lập trường của quốc gia nên mọi việc tôi đều phải xem xét cẩn thận. Đúng, cậu cũng là người hoạt động trong lĩnh vực tài chính, hẳn cậu biết, phán đoán sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả gì, cho nên…
Lục Thiếu Hoa sao lại không hiểu ý của ông Phùng muốn nói gì, khoát khoát tay, Lục Thiếu Hoa lên tiếng:
- Tôi biết suy nghĩ của ông, cũng không trách ông.Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, chuyện về nguy cơ khủng hoảng kinh tế này, nếu không có sự chuẩn bị trước, đến lúc đó sợ là rất khó để chen chân vào. Cho nên chúng ta không thể do dự, chúng ta chính là đang đánh cuộc, đánh cuộc phán đoán của chúng ta đúng hay sai.
Đúng, đúng là Lục Thiếu Hoa đánh cuộc, mà còn cược lớn nữa chứ, nhưng đấy là với người ngoài. Thật sự thì không phải, Lục Thiếu Hoa không đánh cược, hắn là người mang theo trí nhớ tái sinh, chỉ cần lịch sử không có thay đổi gì, kết quả đã sớm được định trước.
Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa muốn để cho ông Phùng an tâm thêm, nói:
- Có thể ông không biết Tập đoàn Phượng Hoàng chúng tôi điều tới đây bao nhiêu tiền vốn phải không?
- Bao nhiêu?
Phản ứng đầu tiên của lão Phùng là câu hỏi đó.
- Năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu.
Nói xong Lục Thiếu Hoa dừng một chút rồi nói tiếp cho tròn câu:
- Là đô la Mỹ không phải nhân dân tệ, cũng không phải đô la Hồng Kông.
- Cái gì? Năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ?
Kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, miệng ông Phùng há to như chữ o đầy kinh ngạc, khi đó cho quả trứng gà vào chắc cũng vừa.
Nhìn vẻ mặt của ông Phùng, Lục Thiếu Hoa rất đắc ý, cười gật đầu nói:
- Đúng vậy, là năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ. Tôi muốn hỏi lão tiền bối đây một câu. Nếu tôi đem toàn bộ số tiền năm mươi tám tỷ sáu trăm triêu đô la Mỹ này đầu tư vào Mexico, thì theo như tình hình hiện tại của Mexico, thì họ có thể chống đỡ được không?
Lục Thiếu Hoa không nói đùa, tiền của hắn nhiều như vậy thì nếu hắn có ác ý thì quốc gia kia đều không thể chống đỡ được, cho dù là quốc gia có kinh tế phát triển hạng nhất như Mỹ cũng không chịu nổi. Huống chi đây là Mexico, một quốc gia mà nguy cơ khủng hoảng đang ở ngay gần kề càng không cách nào chống đỡ nổi.
………………….
Ông Phùng không nói lời nào, không phải ông ta không muốn nói, mà là không biết nói gì và không có gì để nói, không biết dùng lời lẽ nào để nói ra trong lúc này.
Lục Thiếu Hoa thì không thế, ông Phùng không biết nói gì nhưng Lục Thiếu Hoa thì vẫn tiếp tục nói:
- Là năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ, gấp hơn mười một lần con số mà quốc gia huy động được. Nếu phán đoán sai lầm, tôi hoàn toàn có khả năng giúp Mexico thoát khỏi nguy cơ khủng hoảng kinh tế. Tất nhiên đây là hạ sách của hạ sách, trong tình huống chưa thật cần thì tôi sẽ không phải dùng tới thủ đoạn cuối cùng đó, nhưng cũng không loại trừ khả năng tôi sẽ dùng đến chúng khi cần thiết.
Lục Thiếu Hoa nói không sai, hắn hoàn toàn có khả năng làm thế. Ông họ Phùng hoàn toàn có thể tin tưởng Lục Thiếu Hoa, bởi sau lưng Lục Thiếu Hoa là con số khổng lồ năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ làm hậu thuẫn.
- Lục Tướng quân, cần tôi làm gì chỉ cần cậu lên tiếng là được. Tôi không còn gì thắc mắc nữa.
Biểu hiện đầu tiên của ông Phùng khi đã nghĩ thông mọi chuyện.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, hắn rất vừa lòng, hắn nói nhiều như vậy không phải chính vì mục đích này sao. Bây giờ đã đạt được mục đích, cuối cùng Lục Thiếu Hoa cũng có thể thở phào.
- Vậy được rồi. Chúng ta giả sử một tháng sau xảy ra khủng hoảng tài chính, đồng Peso của Mexico giảm mạnh, tỷ giá hối đoái với đồng đô la Mỹ trượt mạnh, khi đó chúng ta phải làm gì trước tiên?
Cuối cùng thì mọi người cũng trở lại vấn đề quan trọng. Tiếp theo không còn việc của Lục Thiếu Hoa nữa, bởi cần nói thì hắn đã nói hết rồi, phía sau phải làm thế nào hoàn toàn do bọn họ tự quyết định.
Tuy nhiên không ai trả lời, mà chỉ im lặng suy nghĩ.
Lưu Minh Chương im lặng.
Lý Tông Ân cũng im lặng.
Cả ông Phùng cũng im lặng, cũng rơi vào trạng thái trầm ngâm, đều đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào để số tiền đầu tư có thể sinh lời nhiều nhất.
Lục Thiếu Hoa không quấy rầy bọn họ, lim dim mắt nhìn ba người một lượt, hào hứng nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của bọn họ.
Một lúc lâu sau, sắc mặt của ba người mới trở lại vẻ bình thường, hình như ai củng đã có phương án riêng, tuy nhiên không ai nói gì, ba cặp sáu con mắt đều tập trung lại nhìn Lục Thiếu Hoa, dường như đang chờ hắn nói.
Lúc này Lục Thiếu Hoa biết mình không nói không được. Đưa mắt nhìn Lưu Minh Chương nói:
- Minh Chương, anh nói phương án của anh đi
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 451: Đẩy nhanh tiến trình khủng hoảng tài chính.
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu tầm by 4vn Ông Phùng không giống như Lưu Minh Chương cùng Lý Tông Ân, không biết được Lục Thiếu Hoa tinh vi như thế nào, với lại đối với những vấn đề tài chính thế này không phải là nói thế nào thì là đúng thế đó. Hiện tại Lục Thiếu Hoa dự đoán tài chính đang có nguy cơ khủng hoảng trong vòng một tháng đổ lại. Điều này khiến hắn không thể không hoài nghi tính chính xác trong từng câu nói của Lục Thiếu Hoa.
Nếu như hiện tại đối mặt với ông Phùng không phải là Lục Thiếu Hoa, không phải là chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng, không phải là người được quân ủy quốc gia trao quân hàm thiếu tướng, ông ta nhất định sẽ nhảy bổ ra trừng mắt mắng Lục Thiếu Hoa là không biết gì. Nhưng đây lại là Lục Thiếu Hoa, cho là có nói sai đi chăng nữa, hoặc là nói không có căn cứ, ông ta trước khi muốn phản bác thì cũng phải cân nhắc lại thân phận của mình, phải cẩn trọng cả về giọng điệu của mình nữa.
Cũng bởi thế nên khi lão họ Phùng vừa định mở miệng, sau ý thức được điều mình tính nói không cần thiết nên thôi không nói ra nữa, thay vào đó là nuốt ngược những lời này vào bên trong. Cân nhắc một chút, chọn lọc từ ngữ kỹ càng xong mới quay về phía Lục Thiếu Hoa hỏi:
- Lục tướng quân, một tháng nữa chắc chắn sẽ xảy ra khủng hoảng tài chính sao?
Ông ta không trực tiếp chất vấn mà chỉ hỏi một câu, coi như một bước đệm cho lời nói tiếp theo của ông ta.
Lục Thiếu Hoa không trả lời trực tiếp, mà thản nhiên gật đầu cười. Hình như đã đoán trước được câu ông Phùng sẽ nói. Sau đó hỏi ngược lại:
- Vậy ông cho rằng khi nào thì khủng hoảng?
Câu hỏi của Lục Thiếu Hoa rất xảo quyệt, giống như đang chơi bóng, đem hết mọi vấn đề đá về phía ông Phùng, để cho ông ta phải tự lý giải.
- Cái này thì…
Ông Phùng bất ngờ bị Lục Thiếu Hoa hỏi ngược lại, nghẹn họng mà không nói nên lời.
Đúng vậy, nếu ông ta biết chính xác thời gian xảy ra khủng hoảng tài chính ông sẽ không đi Mexico cùng Lục Thiếu Hoa, cũng không chịu dưới quyền của Lục Thiếu Hoa mà tự mình có thể chỉ huy người khác rồi.
Nhìn thấy ông Phùng bị câu hỏi của mình bắt bí, Lục Thiếu Hoa thản nhiên cười, đúng là hắn cố ý làm cho ông ta khó xử. Tuy nhiên nhìn thấy ông ta lắp bắp không nói được câu nào, Lục Thiếu Hoa cũng biết được phần nào, thấy mình nếu tiếp tục làm khó ông ta thì cũng có phần hơi nhỏ mọn, nên khoát tay nói:
- Ông Phùng, chúng ta không nói chuyện một tháng sau có xảy ra khủng hoảng hay không, tôi chỉ hỏi ông một câu, theo tình hình hiện tại của Mexico, có khả năng xảy ra khủng hoảng tài chính không?
Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân tin hắn nhưng ông Phùng sẽ không tin hắn. Lục Thiếu Hoa nghi ngờ ông Phùng nghi ngờ việc Mexico có hay không có nguy cơ xảy ra khủng hoảng. Cho nên trước khi giải thích mọi chuyện, Lục Thiếu Hoa vẫn phải bắt đầu nói từ ngọn nguồn của câu chuyện.
- Không thể xác định được.
Ông Phùng cũng không dám khẳng định. Tuy nhiên sau một tuần tới Mexico ông ta không lúc nào là không thu thập tin tức về Mexico, cuối cùng cũng có cái nhìn của mình. Bây giờ Lục Thiếu Hoa hỏi về vấn đề này, ông ta liền nói ra suy nghĩ của mình:
- Theo như tình hình hiện tại của Mexico, nguy cơ khủng hoảng đã hình thành, chỉ chờ châm ngòi là sẽ bùng nổ.
Đối với câu trả lời này Lục Thiếu Hoa rất vừa lòng, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hắn tiếp:
- Nói ra không sợ lão tiền bối đây chê cười, tập đoàn Phượng Hoàng của tôi đã từng có mặt trong sự kiện ngày Thứ hai đen tối năm 87, khủng hoảng chứng khoán ở Nhật năm 89, chặn đồng bảng Anh năm 92, mấy sự kiện lớn giống như bữa tiệc thịnh soạn kiểu này đều đã trải qua. Vả lại mỗi lần đều tranh thủ bày binh bố trận trước khi khủng hoảng xảy ra, để cuối cùng trận nào cũng thắng lớn. Sở dĩ có thể sớm tiến hành bày binh bố trận như thế tất cả đều dựa vào trực giác của tôi.
Chưa nói hết ý Lục Thiếu Hoa đã dừng lại một chút sau lại tiếp:
- Đúng vậy, tất cả đều dựa vào trực giác. Mà trực giác thì lần nào cũng như lần đó, rất chuẩn, biên độ giảm được dự đoán cũng rất chính xác, xê xích không bao nhiêu.
Lục Thiếu Hoa không có cách giải thích nào khác, hắn không thể đem việc mình là người tái sinh nói ra được, chỉ có thể quy kết hết cho trực giác của hắn.
Mặc dù lời giải thích rất huyền bí, khó làm người ta tin và chấp nhận, nhưng vẫn phải xem đó là một lời giải thích thôi bởi không có lời giải thích nào thích hợp hơn nữa trong lúc này.
- Trực giác?
Ông Phùng có vẻ không tin.
Lục Thiếu Hoa không nói gì chỉ cười gật đầu.
Lục Thiếu Hoa không nói cũng không có nghĩa là người khác không nói. Dám chất vấn ông chủ của mình, cũng chính là người mình sùng bái nhất, Lưu Minh Chương không thể để cho người đó đắc ý được, cho dù ông Phùng kia là người quen biết với mình, Lưu Minh Chương cũng không bỏ qua.
- Tiểu Hoa nói không sai. Tập đoàn Phượng Hoàng chúng tôi đã từng tham dự vào tất cả các sự kiện lớn béo bở của thế giới. Bất luận là sự kiện ngày Thứ hai đen tối năm 87, khủng hoảng chứng khoán ở Nhật năm 89, chặn đồng bảng Anh năm 92, tất cả đều đã tham gia. Hơn nữa mỗi lần như thế này tôi đều có mặt. Ví dụ như chặn đồng bảng Anh năm 92 chính là Lục Thiếu Hoa cho tôi số liệu, để tôi dẫn đầu đưa người đi Anh quốc tham chiến.
Nếu nói Lục Thiếu Hoa gạt người, ông Phùng có lẽ sẽ tin ngay, nhưng giờ Lưu Minh Chương cũng đứng ra xác nhận, vả lại lời nói rất đồng tình. Ông ta không thể không nhìn thẳng vào tính khả thi của vấn đề mà Lục Thiếu Hoa nói.
Không chỉ như vậy, Lý Tông Ân ngồi im từ nãy giờ không lên tiếng giờ cũng mở miệng tiếp lời:
- Sự kiện ngày Thứ hai đen tối năm 87, tôi không tham gia nhưng hai lần sau tôi đều tham gia hết, đây đều là sự thật.
Lý Tông Ân là ai Lục Thiếu Hoa không giới thiệu, ông Phùng chỉ biết Lý Tông Ân cũng là người của Lục Thiếu Hoa, cũng là chuyên gia trong giới tài chính. Còn như Lý Tông Ân có nói dối hay không ông không thể xác định được. Nhưng nhìn thấy bọn họ nói có vần có điệu như thế ông ta muốn nghi ngờ cũng không được.
Nghĩ lại cũng đúng, dù là Lưu Minh Chương hay Lý Tông Ân khi bọn họ nói biểu hiện trên nét mặt mang đầy vẻ phẫn nộ, không giống như đang nói dối. Nếu như đang nói dối, ông Phùng hoàn toàn có thể tuyên án bọn họ bởi kỷ thuật diễn xuất của bọn họ đã đạt tới đỉnh cao, có được phong là Ảnh đế thì cũng không có một chút vấn đề nào.
Hít thở một hơi thật sâu, ông Phùng như đã dung nạp hết toàn bộ mọi tin tức vào trong, sau đó cố gắng bình tĩnh trở lại, một lúc lâu sau mới có ý xin lỗi nói:
- Lục tướng quân, cậu cũng biết tôi dẫn đầu đoàn người của quốc gia đến đây, đứng ở lập trường của quốc gia nên mọi việc tôi đều phải xem xét cẩn thận. Đúng, cậu cũng là người hoạt động trong lĩnh vực tài chính, hẳn cậu biết, phán đoán sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả gì, cho nên…
Lục Thiếu Hoa sao lại không hiểu ý của ông Phùng muốn nói gì, khoát khoát tay, Lục Thiếu Hoa lên tiếng:
- Tôi biết suy nghĩ của ông, cũng không trách ông.Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, chuyện về nguy cơ khủng hoảng kinh tế này, nếu không có sự chuẩn bị trước, đến lúc đó sợ là rất khó để chen chân vào. Cho nên chúng ta không thể do dự, chúng ta chính là đang đánh cuộc, đánh cuộc phán đoán của chúng ta đúng hay sai.
Đúng, đúng là Lục Thiếu Hoa đánh cuộc, mà còn cược lớn nữa chứ, nhưng đấy là với người ngoài. Thật sự thì không phải, Lục Thiếu Hoa không đánh cược, hắn là người mang theo trí nhớ tái sinh, chỉ cần lịch sử không có thay đổi gì, kết quả đã sớm được định trước.
Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa muốn để cho ông Phùng an tâm thêm, nói:
- Có thể ông không biết Tập đoàn Phượng Hoàng chúng tôi điều tới đây bao nhiêu tiền vốn phải không?
- Bao nhiêu?
Phản ứng đầu tiên của lão Phùng là câu hỏi đó.
- Năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu.
Nói xong Lục Thiếu Hoa dừng một chút rồi nói tiếp cho tròn câu:
- Là đô la Mỹ không phải nhân dân tệ, cũng không phải đô la Hồng Kông.
- Cái gì? Năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ?
Kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, miệng ông Phùng há to như chữ o đầy kinh ngạc, khi đó cho quả trứng gà vào chắc cũng vừa.
Nhìn vẻ mặt của ông Phùng, Lục Thiếu Hoa rất đắc ý, cười gật đầu nói:
- Đúng vậy, là năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ. Tôi muốn hỏi lão tiền bối đây một câu. Nếu tôi đem toàn bộ số tiền năm mươi tám tỷ sáu trăm triêu đô la Mỹ này đầu tư vào Mexico, thì theo như tình hình hiện tại của Mexico, thì họ có thể chống đỡ được không?
Lục Thiếu Hoa không nói đùa, tiền của hắn nhiều như vậy thì nếu hắn có ác ý thì quốc gia kia đều không thể chống đỡ được, cho dù là quốc gia có kinh tế phát triển hạng nhất như Mỹ cũng không chịu nổi. Huống chi đây là Mexico, một quốc gia mà nguy cơ khủng hoảng đang ở ngay gần kề càng không cách nào chống đỡ nổi.
………………….
Ông Phùng không nói lời nào, không phải ông ta không muốn nói, mà là không biết nói gì và không có gì để nói, không biết dùng lời lẽ nào để nói ra trong lúc này.
Lục Thiếu Hoa thì không thế, ông Phùng không biết nói gì nhưng Lục Thiếu Hoa thì vẫn tiếp tục nói:
- Là năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ, gấp hơn mười một lần con số mà quốc gia huy động được. Nếu phán đoán sai lầm, tôi hoàn toàn có khả năng giúp Mexico thoát khỏi nguy cơ khủng hoảng kinh tế. Tất nhiên đây là hạ sách của hạ sách, trong tình huống chưa thật cần thì tôi sẽ không phải dùng tới thủ đoạn cuối cùng đó, nhưng cũng không loại trừ khả năng tôi sẽ dùng đến chúng khi cần thiết.
Lục Thiếu Hoa nói không sai, hắn hoàn toàn có khả năng làm thế. Ông họ Phùng hoàn toàn có thể tin tưởng Lục Thiếu Hoa, bởi sau lưng Lục Thiếu Hoa là con số khổng lồ năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ làm hậu thuẫn.
- Lục Tướng quân, cần tôi làm gì chỉ cần cậu lên tiếng là được. Tôi không còn gì thắc mắc nữa.
Biểu hiện đầu tiên của ông Phùng khi đã nghĩ thông mọi chuyện.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, hắn rất vừa lòng, hắn nói nhiều như vậy không phải chính vì mục đích này sao. Bây giờ đã đạt được mục đích, cuối cùng Lục Thiếu Hoa cũng có thể thở phào.
- Vậy được rồi. Chúng ta giả sử một tháng sau xảy ra khủng hoảng tài chính, đồng Peso của Mexico giảm mạnh, tỷ giá hối đoái với đồng đô la Mỹ trượt mạnh, khi đó chúng ta phải làm gì trước tiên?
Cuối cùng thì mọi người cũng trở lại vấn đề quan trọng. Tiếp theo không còn việc của Lục Thiếu Hoa nữa, bởi cần nói thì hắn đã nói hết rồi, phía sau phải làm thế nào hoàn toàn do bọn họ tự quyết định.
Tuy nhiên không ai trả lời, mà chỉ im lặng suy nghĩ.
Lưu Minh Chương im lặng.
Lý Tông Ân cũng im lặng.
Cả ông Phùng cũng im lặng, cũng rơi vào trạng thái trầm ngâm, đều đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào để số tiền đầu tư có thể sinh lời nhiều nhất.
Lục Thiếu Hoa không quấy rầy bọn họ, lim dim mắt nhìn ba người một lượt, hào hứng nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của bọn họ.
Một lúc lâu sau, sắc mặt của ba người mới trở lại vẻ bình thường, hình như ai củng đã có phương án riêng, tuy nhiên không ai nói gì, ba cặp sáu con mắt đều tập trung lại nhìn Lục Thiếu Hoa, dường như đang chờ hắn nói.
Lúc này Lục Thiếu Hoa biết mình không nói không được. Đưa mắt nhìn Lưu Minh Chương nói:
- Minh Chương, anh nói phương án của anh đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.