Thương Trường Đại Chiến

Chương 560

Biên Chức Thành Đích Mộng

24/01/2013

Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.

Chương 560: Chính thức đánh cược

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: metruye

Cách nghĩ của Lục Thiếu Hoa rất đơn giản, tìm một người có sức thuyết phục để chứng minh, để đảm bảo tính xác thực của những gì hắn nói, cũng là vì những lời mà hắn sắp sửa nói. Đúng vậy, câu tiếp theo mà Lục Thiếu Hoa sẽ nói không phải là câu nói đùa, câu nào cũng là việc quan trọng.

Hoắc Anh Đông cũng không để bụng, ông gọi một cuộc điện thoại cho ông Đặng, đợi sau khi xác nhận mới quay sang Lý Gia Thành gật đầu, ra hiệu những lời Lục Thiếu Hoa nói là thật, sau đó mới đưa mắt nhìn Lục Thiếu Hoa nói

- Đã xác nhận.

- Ha ha.

Lục Thiếu Hoa cười ha hả, việc cũng không có gì đáng lo ngại, sau đó mới phẩy tay, nói tiếp:

- Năm sau, cũng chính là năm 1997, những gì cháu dự đoán sẽ không có sai sót gì, hơn nữa cháu cũng đã hứa với ông nội rồi, trong nước cũng sẽ tham dự cùng, còn hai người thì sao? Có muốn tham gia với chúng cháu không?

Mỗi lần khủng hoảng tài chính xuất hiện là mỗi lần gặp rất nhiều tổn thất, nhưng chỉ cần hành động đúng cũng là lúc kiếm được nhiều tiền nhất, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành không phải là đồ ngốc, họ đều hiểu rõ điều này nhưng trong lúc này, họ không thể không cẩn thận một chút, vì một khi họ quyết định tham gia thì những rủi ro phải gánh chịu cũng rất lớn.

- Tiểu Hoa, cháu nói thật với ta đi, cháu dự định đầu tư bao nhiêu vốn cho lần này?

Hoắc Anh Đông vẫn chưa nói ra câu trả lời của mình mà phải hỏi Lục Thiếu Hoa trước.

Lục Thiếu Hoa không phải là ngốc, ngay lập tức đã hiểu ra, lần thăm hỏi này của Hoắc Anh Đông là muốn thăm dò suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa, cũng chính là đang dò hỏi một chút về vốn đầu tư của Lục Thiếu Hoa, từ mức đầu tư có thể thấy Lục Thiếu Hoa có phải đang giở trò với họ không.

Lục Thiếu Hoa không hề để tâm đến sự thăm dò của Hoắc Anh Đông, vì hắn biết, trong tình hình vốn đầu tư trên mấy tỷ hoặc mấy chục tỷ đô la Mỹ thì cẩn thận một chút cũng là điều đương nhiên, cứ cho là Hoắc Anh Đông tin tưởng hắn bao nhiêu thì ít nhiều cũng sẽ có chút nghi ngờ gì đó.

- Tất cả

Lục Thiếu Hoa trầm giọng trả lời, sau đó cảm thấy câu trả lời này không rõ ràng lắm nên nói thêm một câu

- Cháu nói tất cả có nghĩa là đầu tư tất cả, chuyển những vốn có thể chuyển được, mà năm ngoái thì cháu đã bắt đầu sắp xếp rồi, vốn đầu tư trước mắt đã đạt đến gần năm mươi tỷ đô la

Mỹ, đợi hết năm nay, cháu sẽ đầu tư thêm khoảng ba mươi tỷ đô la Mỹ nữa. Sau đó đợi gần tới lúc sẽ lại tập trung gần một trăm tỷ đô để làm ván cuối cùng.

Lục Thiếu Hoa không hề giấu giếm, nói ra hết những kế hoạch đầu tư của mình, không sai, Lục Thiếu Hoa đúng là dự định làm vậy, hắn đã chuẩn bị gần hai trăm tỷ đô la để đối phó với cơn lốc tài chính Châu Á năm 97, có thể thấy sự quan tâm của hắn đối với cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á lần này.

Cơn lốc tài chính Châu Á năm sau, những quốc gia Châu Á đều không tránh khỏi cuộc càn quét lần này, trong trí nhớ của Lục Thiếu Hoa thì ngoài Trung Quốc ra, các nước khác đều bị tổn thất nghiêm trọng, còn về Hồng Kông mới được trả về, dưới sự giúp đỡ của Trung Quốc thì cũng được xem là không gặp rủi ro gì lớn, nhưng Hồng Kông tổn thất cũng rất nhiều.



Bảo vệ Hồng Kông, đây là kế hoạch mà Lục Thiếu Hoa sớm đã dự định sẵn, vì vốn đầu tư ở Hồng Kông của Công ty tài chính Phượng Hoàng rất lớn, mà Lục Thiếu Hoa lại không muốn chứng kiến cổ phiếu của các công ty thị trường mà hắn đầu tư bị rớt giá nên việc giữ vững sự ổn định cổ phiếu thị trường Hồng Kông là cần thiết.

Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không phải là bảo vệ toàn bộ Hồng Kông, hắn chỉ cần bảo vệ những công ty mà hắn đầu tư là được rồi, nhưng bảo vệ những công ty mà hắn đầu tư với việc bảo vệ cả Hồng Kông không có gì khác, vì tất cả các công ty ở Hồng Kông gần như ít hay nhiều đều có vốn đầu tư của công ty tài chính Phượng Hoàng.

Tuy tất cả các công ty trên thị trường chứng khoán đều có vốn đầu tư của Lục Thiếu Hoa. Vậy muốn bảo vệ họ thì Lục Thiếu Hoa không thể không tốn thêm sức lực, tốn thêm chút tiền để bảo vệ cả Hồng Kông, như vậy hắn mới có được danh dự, mới có thể có được sự khen tặng của các lãnh đạo trong nước, một mũi tên trúng hai đích.

Lục Thiếu Hoa nói với giọng vô cùng bình thản, nhưng Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành nghe được giống như sét nổ ngang tai “ Ầm” một tiếng, xém chút nữa là nổ tung đầu của Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành, vẻ mặt hai người rất kinh ngạc, đứng ngẩn ra, nếu không nghe được tiếng thở thì sẽ nghĩ họ là hai bức tượng.

Lời nói của Lục Thiếu Hoa đã nằm ngoài dự đoán của Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành, trong suy đoán của họ, họ cho rằng Lục Thiếu Hoa nhiều nhất cũng sẽ chỉ đầu tư ba bốn mươi tỷ đô Mỹ thôi, nhưng bây giờ nghe chính miệng Lục Thiếu Hoa nói ra lại là số vốn gấp sáu bảy lần.

Vẫn còn một nguyên nhân khiến Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành kinh ngạc nữa là gần hai trăm tỷ đô la Mỹ, tuy họ biết Lục Thiếu Hoa có nhiều tiền, tài sản vượt qua trăm tỷ, nhưng bình thường thì Lục Thiếu Hoa nhiều nhất cũng chỉ tập trung được mấy mươi tỷ đô tiền vốn thôi, vì tập trung vốn nhiều sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của công ty.

Nhưng Lục Thiếu Hoa lại có thể tập trung hai trăm tỷ đô la Mỹ, điều này chỉ có hai khả năng, một là Lục Thiếu Hoa không tiếc phải trả bất cứ giá gì, bất kể công ty có hoạt động bình thường hay không, tập trung hai trăm tỷ đôla Mỹ. Hoặc là tài sản của Lục Thiếu Hoa không chỉ dừng lại ở ngàn tỷ đô mà hắn vẫn còn một bí mật, vẫn còn một cách khác để tập trung vốn đầu tư.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa vẫn còn một cách khác để tập trung vốn, đó chính là căn cứ bí mật Hổ Gầm ở Châu Phi. Tuy Lục Thiếu Hoa không biết là căn cứ Hổ Gầm có bao nhiêu tiền nhưng nếu cho Lục Thiếu Hoa thêm một thời gian thì việc tập trung một trăm triệu đô la Mỹ thì từ căn cứ Hổ Gầm hoàn toàn không có gì khó khăn cả.

Còn về việc không tính đến hoạt động bình thường của Tập đoàn Phượng Hoàng để tập trung tiền thì Lục Thiếu Hoa cơ bản chưa hề nghĩ tới, Tập đoàn Phượng Hoàng khó khăn lắm mới phát triển đến quy mô như ngày hôm nay, có thể nói đó là tâm huyết của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa sẽ không dễ dàng phá vỡ tình hình tốt này.

- Tiểu Hoa, cháu hãy nói cho ta biết, chúng ta còn bao nhiêu thời gian để tập trung vốn?

Hoắc Anh Đông trầm giọng hỏi, rõ ràng là đã có sự quyết định.

Đúng vậy, nhà họ Hoắc của ông có được quy mô ngày hôm nay chủ yếu là do ông ta dám đánh liều. Từ quá trình phát triển gia sản của ông thì không khó để nhận ra, ông thích mạo hiểm, lần này cũng vậy, ông quyết định mạo hiểm, vì từ lời nói của Lục Thiếu Hoa ông cảm nhận được sự tự tin.

Lấy ví dụ một chút, Lục Thiếu Hoa đầu tư gần hai trăm tỷ đô la Mỹ, vậy Hoắc Anh Đông cũng đầu tư theo, theo sát chân của Lục Thiếu Hoa, hình thành một đường nếu tổn thất thì cùng nhau tổn thất, hễ giàu có thì cùng nhau giàu có, nếu kiếm được tiền thì cùng kiếm, nếu bị lỗ thì cùng lỗ, chỉ là số tiền lỗ của ông chỉ là số nhỏ, còn của Lục Thiếu Hoa mới là con số lớn.

Lý do rất đơn giản, Tập đoàn Hoắc Anh Đông của ông cho ông thêm bao nhiêu nhiêu thời gian, dù cho phải cố gắng hết sức bao nhiêu thì số vốn đầu tư trên cả chục tỷ đô la Mỹ mà cuối cùng mà ông tập trung được so với số tiền hai trăm tỷ đô của Lục Thiếu Hoa, giống như phù thủy lớn gặp phù thủy nhỏ, không thể so sánh nổi.

Hai trăm tỷ đô người ta cũng có thể đầu tư, vậy tại sao ông lại không thể mạo hiểm theo đầu tư hơn mấy chục tỷ chứ?

Đây là cuộc cá cược, Hoắc Anh Đông cũng dám cá, được rất tốt, vì nếu đánh cược thắng thì Tập đoàn Hoắc Anh Đông của ông sẽ đón chào một mùa xuân mới, tiến được thêm một bước, bước lên một bậc thang mới, đón chào một thời đại mới.

Cùng suy nghĩ với Hoắc Anh Đông còn có Lý Gia Thành. Lý Gia Thành cũng như vậy, ông không thể nhát gan được, trận cá cược này cũng dám chấp nhận đi theo, tuy Trường Giang của ông có thế lực lớn nhưng so với Lục Thiếu Hoa thì ngay cả một công ty nhỏ của người ta cũng chưa bằng.

- Đúng vậy, còn bao nhiêu thời gian dành cho chúng tôi, chú sẽ chuyển vốn từ khắp nơi để tập trung vốn làm một ván thật lớn.

Lý Gia Thành cũng thể hiện ý chí này.

Lục Thiếu Hoa không trả lời vội, cười một cách bí ẩn, lắc lắc đầu nói:

- Điều này cháu không thể tiết lộ cho hai người biết được, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói với hai người là hãy cố gắng tập trung vốn, đến lúc đó, tập trung được bao nhiêu thì kiếm được bấy nhiêu.

Điều này là bí mật, là bí mật của Lục Thiếu Hoa, cứ cho là Lục Thiếu Hoa biết được lúc nào cơn lốc tài chính Châu Á bùng nổ thì hắn cũng sẽ không nói ra, gọi là thiên cơ không thể tiết lộ, huống hồ hắn lại không muốn tiết lộ cho người khác biết bí mật hắn là người tái sinh nên trong thời điểm quyết định này, Lục Thiếu Hoa không thể tiết lộ được.



- Ừ, sẽ cố gắng hết sức.

Hoắc Anh Đông nhận ra rằng câu hỏi của mình hơi quá một chút, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng là người không phải là thần thánh, hắn làm sao biết chính xác cuộc khủng hoảng sẽ bùng nổ vào lúc nào chứ.

Từ lời nói, Lý Gia Thành gần như cũng ý thức được vấn đề đang tồn tại rồi, ông cũng gật đầu, nói theo

- Đúng, phải cố gắng, có thể gom được bao nhiêu thì cứ gom.

Thấy Lý Gia Thành cũng biểu hiện thái độ, Hoắc Anh Đông trầm ngâm một hồi, rồi nói tiếp

- Tiểu Hoa, ta phải nhấn mạnh một chút, tới lúc đó ta sẽ cử một nhóm người đi theo cháu, ừ, quyền chỉ huy sẽ thuộc về cháu.

Tin tưởng Lục Thiếu Hoa là một lý do, đồng thời đó cũng là một mắt xích để Hoắc Anh Đông theo sát chân của Lục Thiếu Hoa, để Lục Thiếu Hoa chỉ huy, vậy bản thân Lục Thiếu Hoa sẽ hành động thế nào đây? Cũng sẽ cứ thế ra lệnh, như vậy sẽ đạt được những gì mà Hoắc Anh Đông muốn.

- Tôi cũng vậy.

Lý Gia Thành cũng tỏ ý đồng tình lần nữa.

- Không có gì.

Lục Thiếu Hoa hào hứng đáp lại, ngừng một lúc, hắn chuyển đề tài nói:

- Lần hành động này là lần hành động lớn, một kế hoạch lớn, những người muốn kiếm tiền đều sẽ nhảy vào nhưng cháu có một điều phải tuyên bố, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật nên nếu hai vị muốn những người bên cạnh cũng được kiếm tiền theo thì hãy kêu họ giữ bí mật trước, sau đó mới cùng nhau thực hiện.

Lời nói của Lục Thiếu Hoa chính là một tín hiệu, đồng thời Lục Thiếu Hoa cũng nhấn mạnh một chút, đó chính là việc giữ bí mật.

Thực ra sự nhấn mạnh của Lục Thiếu Hoa là dư thừa, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành có thể không biết cái nào là nặng nhẹ sao, phải biết là chuyện đại sự này liên quan đến mấy chục tỷ đô la chứ, nếu đồn ra ngoài thì nói không chừng họ sẽ không kiếm được tiền, kiếm không được tiền, công ty của họ sẽ không tiến thêm một bước được, nên việc giữ bí mật cứ cho là Lục Thiếu Hoa không nhắc thì họ cũng biết phải làm thế nào mà.

- Bạn tốt bên cạnh không nhiều, chính là các thành viên trong Thương hội Trung Hoa, còn về những người khác, gọi hay không cũng không sao vì cái chúng ta kiếm chính là số tiền lớn, mấy tỷ cho tới mấy chục tỷ không phải là số tiền đáng để suy nghĩ.

Hoắc Anh Đông cười nói

Thực tế cũng vậy, kế hoạch lớn như vậy, huy đông vốn tới hơn mấy chục tỷ đô la Mỹ, mấy trăm triệu trở lên không đáng nói, cũng không cần thiết phải quan tâm, vì tác dụng mở rộng không nhiều, có khi còn lỗ .

- Được, tạo dựng Thương hội Trung Hoa là do cháu đề xuất, cho đến giờ cháu vẫn chưa hề có đóng góp lớn nào cho Thương hội Trung Hoa, lần này cứ xem đây là một món quà lớn tặng cho các thành viên trong Thương hội Trung Hoa đi.

Lục Thiếu Hoa cũng cười nói

- Ha ha

- Ha ha

Bị Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành cười ha hả, khiến cho không khí lúc đầu vốn rất ngột ngạt trở nên thoải mái hơn, còn tâm trạng của Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành trở nên dễ chịu hơn theo tiếng cười thoải mái đó.

Lục Thiếu Hoa cũng giống như vậy, tâm trạng của hắn cũng rất dễ chịu, chỉ là Lục Thiếu Hoa đã quên mất một điều, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành dám đánh cược theo hắn, những thành viên khác trong Thương hội Trung Hoa cũng sẽ như vậy chứ? Họ có dám mạo hiểm theo không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Trường Đại Chiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook