Chương 720
Biên Chức Thành Đích Mộng
24/01/2013
Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 720: Tạm gác lại
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Làm cho chính mình thì không mệt, nhưng dù sao Lục Thiếu Hoa cũng không phải là người máy, bận rộn hơn nửa tháng, hơn nữa còn vận dụng trí óc với cường độ cao trong một thời gian dài, muốn không mệt mỏi là điều rất khó, cho dù Lục Thiếu Hoa có ở trong tình trạng hưng phấn cũng sẽ có lúc thấy mệt.
Vài ngày sau đó, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn vắng bóng ở Sở chỉ huy, cả ngày hắn đều ở nhà không ra ngoài, ngủ bù cho thời gian bận rộn, còn nói là để giảm bớt sự căng thẳng. Năm ngày liên tiếp, Lục Thiếu Hoa sinh hoạt một cách nhàn nhã, tới ngày thứ sáu, cuộc sống nhàn nhã này mới chấm dứt.
Bởi vì Lục Thiếu Hoa quyết định lên chuyên cơ bay đến Bắc kinh. Kế hoạch “Vương quốc Inte” vừa mới được bắt đầu, Lục Thiếu Hoa liền rời khỏi Sở chỉ huy, xem ra không phù hợp với lẽ thường. Nhưng ai có thể hiểu được Lục Thiếu Hoa? Trong suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa, một công ty không cần ông chủ đích thân làm mọi việc, sau khi đã truyền đạt ý tưởng kinh doanh, phương hướng phát triển công ty cho công nhân viên, là Lục Thiếu Hoa có thể hoàn toàn để cho người của công ty điều hành mọi công việc.
Đây là hình thức ủy quyền, trao quyền lực cho các cấp quản lý của công ty. Đồng thời, đây cũng là biểu hiện của sự tín nhiệm, qua đó cho thấy Lục Thiếu Hoa là người rộng lượng và biết cách quản lý.
Tâm lý con người rất lạ, khi được cấp trên giao cho một nhiệm vụ quan trọng, hơn nữa mình lại rất có năng lực, đủ sức hoàn thành tốt nhiệm vụ cấp trên giao cho, thì mình sẽ cảm giác là được cấp trên ban cho đặc ân, là cấp trên đang chú ý cất nhắc cho mình, vì thế mình sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Đương nhiên, đây không phải là toàn bộ, cũng có một số người không nghĩ như vậy, tuy nhiên có thể khẳng định là ở tập đoàn Phượng Hoàng, mỗi người đều có suy nghĩ như vậy, bởi vì tất cả nhân viên ở đây đều là những người ưu tú trong số những người ưu tú nhất.
Là những người ưu tú, họ có đầy đủ mọi điều kiện để đi lên, điều duy nhất họ thiếu là một cơ hội, một dịp may để họ thăng tiến, mà Lục Thiếu Hoa chính là người mang lại cơ hội cho họ, chính vì vậy rất nhiều nhân viên cấp dưới trung thành và tận tâm, không ngừng dốc sức làm việc cho hắn.
Với phong cách làm việc của Lục Thiếu Hoa từ trước đến giờ, hắn không trực tiếp tham gia quản lý công ty. Khi công ty có hạng mục hay kế hoạch gì, Lục Thiếu Hoa chỉ đưa ra cái nhìn tổng thể và hướng phát triển của công ty, còn những chuyện khác, hắn nhất định không để ý.
Bây giờ cũng vậy, Lục Thiếu Hoa đã đưa ra phương hướng phát triển kế hoạch Inte, như vậy, kế tiếp hắn không cần nhúng tay vào, những chuyện chi tiết khác đã có cấp dưới làm tốt, hắn có thể lui vào hậu trường. Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa có gan làm như vậy là có nguyên nhân.
Ở tập đoàn Phượng Hoàng Thâm Quyến, người đứng đầu là Lục Hiểu Nhàn, chị ruột hắn. Đương nhiên, với quan hệ huyết thống như vậy, Lục Hiểu Nhàn sẽ không để tập đoàn Phượng Hoàng rơi xuống vực, vì nói cho cùng, đó là sản nghiệp của nhà họ Lục. Đã có chị ruột quản lý mọi việc, Lục Thiếu Hoa còn phải lo lắng gì nữa, với tính cách của Lục Hiểu Nhàn, hắn biết là nếu gặp chuyện khó xử lý thì cô sẽ gọi điện cho hắn biết, Lục Thiếu Hoa có thể hoàn toàn yên tâm. Đó là nguyên nhân thực sự của việc hắn quyết định đi Bắc Kinh.
Tuy nhiên trước đó, Lục Thiếu Hoa cũng có quan sát trong một thời gian, trong khoảng thời gian năm ngày này hắn ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng đừng lầm vì biểu hiện bên ngoài của Lục Thiếu Hoa, tuy rằng hắn không theo sát nhân viên cấp dưới, nhưng hắn nắm rất rõ tình hình công ty, chỉ có hắn muốn biết hay không chứ không có chuyện hắn không biết.
Trong năm ngày này, Lục Thiếu Hoa thu thập được rất nhiều tin tức, tổng hợp những tin tức phản hồi, hiện thời Lục Thiếu Hoa không cần phải lo lắng, kế hoạch “Vương quốc Inte” đang tiến triển thuận lợi.
Kế hoạch thực hiện thuận lợi, như vậy việc Lục Thiếu Hoa ở lại Thâm Quyến đã không còn nhiều ý nghĩa, huống chi lần này Lục Thiếu Hoa tới Bắc Kinh không đơn thuần chỉ là thăm Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda, mà hắn còn có một vụ kinh doanh lớn cần phải đàm phán..
Lúc này, Lục Thiếu Hoa rất cần tiền, tuy bên Châu Phi có thể tùy ý điều một lần mấy chục, thậm chí là hơn một trăm tỉ đô la để bù vào chỗ hổng, nhưng Lục Thiếu Hoa không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì bên Châu Phi cũng đang cần tiền. Mà hiện tại đã khác, nếu Lục Thiếu Hoa đàm phán thành công vụ kinh doanh này, thì hắn sẽ có trong tay vài chục tỉ đô la Mỹ, hoàn toàn lấp được lỗ hổng về tài chính, không cần phải đi Hồng Kông hoặc Châu Phi để điều tiền tới đây.
Cho nên, cuộc làm ăn lần này rất quan trọng, ít ra , theo ý nghĩa chiến lược, dù đối với Lục Thiếu Hoa hay tập đoàn Phượng Hoàng đều rất quan trọng. Nhưng đó là vụ làm ăn gì?
Câu trả lời được sáng tỏ ngay khi chiếc chuyên cơ chở Lục Thiếu Hoa đáp xuống sân bay quân sự ở Bắc Kinh. Nghênh đón hắn là một người lớn tuổi đeo quân hàm Trung tướng, sau khi bắt ta, ông ta liền tự giới thiệu.
- Tôi họ Lâm, tên Tần, là người của Tổng tham mưu.
Cái gọi là Tổng tham mưu, thật ra là một chức vụ đầy quyền lực, nói chính xác là Bộ Tổng tham mưu, trực thuộc cơ cấu quân đội Trung ương, cấp dưới là tất cả các quân khu, có thể nói, nếu một khi chiến tranh xảy ra, Bộ Tổng tham mưu chính là Bộ tổng chỉ huy toàn bộ quân đội.
Một vị tướng trong Bộ Tổng tham mưu, không ngờ lại tới đón đoàn người của Lục Thiếu Hoa, có thể thấy sự trọng vọng của lãnh đạo dành cho hắn, nếu ở một quốc gia nào khác, đãi ngộ như vậy là chưa đủ, nhưng đối với một nước lớn như Trung Quốc, thì lại khác.
Cho dù quân hàm của Lục Thiếu Hoa là Thượng tướng, nhưng quân đội lại phái ra một Trung tướng có thực quyền tới đón hắn, thì vẫn là hết sức bất ngờ. Chỉ có thể giải thích, là việc Lục Thiếu Hoa đến là một sự kiện quan trọng, lên đến tầm cỡ quốc gia, nên một tướng lĩnh quân đội mới đi đón. Lục Thiếu Hoa đương nhiên hiểu rõ việc này, người của Bộ Tổng tham mưu tới đón tiếp hắn, đơn giản là vì kỹ thuật hàng không mẫu hạm nên mới phô trương như vậy.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa không thấy ngại, ngược lại, hắn còn cho rằng, có một vị tướng ra mặt thì càng chứng tỏ tầm quan trọng của vụ làm ăn này đối với lãnh đạo cao cấp.
- Xin chào.
Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười nói.
Lục Thiếu Hoa không tự giới thiệu, vì hắn biết, tên và ảnh của hắn cũng như thân phận của hắn đối phương đều hiểu rõ, không cần phải giới thiệu nữa, chi bằng cứ trực tiếp đi vào vấn đề.
- Trung tướng Lâm, tôi biết ông vì sao lại tới, tuy nhiên tôi muốn nói là, tôi tới Bắc Kinh này còn có chút việc riêng, chuyện này có thể để hai ngày sau bàn lại được không?
Lục Thiếu Hoa ra vẻ như đang xin ý kiến của đối phương, nhưng thật ra không phải, vì giọng của hắn rất cứng rắn, tỏ vẻ không để cho người khác từ chối.
Không phải Lục Thiếu Hoa cố ý làm ra vẻ, mà thật sự là hắn có việc phải giải quyết. Hắn vừa mới tới Bắc Kinh, cả Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda đều chưa gặp, hắn không thể đi đàm phán chuyện làm ăn ngay được.
Hơn nữa, với tư cách là một doanh nhân, Lục Thiếu Hoa cảm thấy gác lại là thỏa đáng, không chừng có tác dụng khi đàm phán về sau, khi quốc gia đã chờ đợi sốt ruột, không phải Lục Thiếu Hoa càng có cơ hội đàm phán có lợi hay sao? Có thể lên giá ngay!
Hai nguyên nhân khiến trong nháy mắt, Lục Thiếu Hoa đưa ra quyết định là trì hoãn, trì hoãn vài ngày rồi lại tiến hành đàm phán, đến lúc đó tình thế sẽ nghiêng về bên hắn, chứ không như trước kia, lãi không được bao nhiêu.
Tuy nhiên, ngẫm lại, Lục Thiếu Hoa không nói nhiều, trước kia, người đứng ra đàm phán là ông Đặng, hắn coi ông như ông nội cho nên để cho ông chút thể diện, còn bây giờ ông Đặng đã qua đời, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nhắc lại làm gì.
- Không thành vấn đề, tôi sẽ báo cáo cho Thủ trưởng, chờ anh giải quyết xong việc riêng, chúng ta sẽ bàn lại.
Lâm Tần vẫn rất thoải mái, nói xong bèn đưa cho Lục Thiếu Hoa một danh thiếp, lại nói tiếp:
- Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì anh có thể liên hệ trực tiếp theo số này. Có đến nhà họ Tăng, cho tôi gửi lời thăm Tăng lão nhé!
Không biết chính xác Lâm Tần bao nhiêu tuổi, có lẽ khoảng chừng năm mươi mấy đến sáu mươi tuổi, mà Tăng Kiến Quốc hơn sáu mươi, tính ra hai người chỉ hơn kém nhau vài tuổi là cùng, nhưng khi nói đến Tăng Kiến Quốc, không ngờ Lâm Tần lại gọi ông ta là “lão”.
Cho dù là trong dân chúng hay ở chốn quan trường, mọi người đều coi trọng vai vế. Tăng Kiến Quốc là một lão công thần, tham gia kháng chiến và cuộc chiến tranh Kháng Mỹ viện Triều (1), là công thần của quốc gia, là nhân vật nổi tiếng của thế hệ trước trong quân đội, mà Lâm Tần không thể so sánh được. Lâm Tần là quân nhân thuộc thế hệ thứ hai, tuy tuổi tác giữa hai người không chênh lệch lắm, nhưng quân nhân đời thứ nhất luôn được tôn kính, nên vừa rồi ông ta mới gọi Tăng Kiến Quốc là “lão”
Lục Thiếu Hoa biết Lâm Tần biết rất rõ về mình, có lẽ cả chuyện Tăng Vũ Linh là vợ hắn, ông ta cũng biết. Quan hệ giữa hắn và Tăng Kiến Quốc không thể qua được mắt Lâm Tần, cho nên, khi Lâm Tần nhờ Lục Thiếu Hoa chuyển lời hỏi thăm Tăng Kiến Quốc, Lục Thiếu Hoa cũng không bất ngờ cho lắm.
- Tôi sẽ chuyển lới, cám ơn Trung tướng Lâm đã tới đón tôi.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, đáp.
- Ha ha!
Lâm Tần vẫn cười một cách cởi mở, lại nói:
- Tôi do Thủ trưởng phái tới, có gì mà cảm tạ với cảm ơn.
Thoạt nghe, có vẻ như Lâm Tần nói hơi miễn cưỡng, nhưng Lục Thiếu Hoa biết Lâm Tần đang muốn nhấn mạnh là Thủ trưởng ra lệnh cho ông ta tới đây đón Lục Thiếu Hoa, chứng tỏ là cấp lãnh đạo coi trọng Lục Thiếu Hoa như thế nào.
Đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng từ lời nói của Lâm Tần nhận ra một điều khác nữa, đó là những người lãnh đạo có vẻ đang rất sốt ruột, dường như muốn kéo Lục Thiếu Hoa vừa xuống máy bay đi đàm phán ngay, sau khi đàm phán xong sẽ đưa ra quyết định.
Sự thật đúng là như thế, cấp lãnh đạo quả thật có ý này, nhưng do Lục Thiếu Hoa đã nói trước như vậy, Lâm Tần chỉ có thể đồng ý, sau đó báo cáo cấp trên về đề nghị của Lục Thiếu Hoa.
Mà lúc này, Lục Thiếu Hoa cảm thấy may mắn, may mắn vì quyết định của hắn là chính xác.
(1) Cuộc chiến tranh mà Trung Quốc giúp Bắc Triều Tiên chống Mỹ vào những năm 1950-1953.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 720: Tạm gác lại
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Làm cho chính mình thì không mệt, nhưng dù sao Lục Thiếu Hoa cũng không phải là người máy, bận rộn hơn nửa tháng, hơn nữa còn vận dụng trí óc với cường độ cao trong một thời gian dài, muốn không mệt mỏi là điều rất khó, cho dù Lục Thiếu Hoa có ở trong tình trạng hưng phấn cũng sẽ có lúc thấy mệt.
Vài ngày sau đó, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn vắng bóng ở Sở chỉ huy, cả ngày hắn đều ở nhà không ra ngoài, ngủ bù cho thời gian bận rộn, còn nói là để giảm bớt sự căng thẳng. Năm ngày liên tiếp, Lục Thiếu Hoa sinh hoạt một cách nhàn nhã, tới ngày thứ sáu, cuộc sống nhàn nhã này mới chấm dứt.
Bởi vì Lục Thiếu Hoa quyết định lên chuyên cơ bay đến Bắc kinh. Kế hoạch “Vương quốc Inte” vừa mới được bắt đầu, Lục Thiếu Hoa liền rời khỏi Sở chỉ huy, xem ra không phù hợp với lẽ thường. Nhưng ai có thể hiểu được Lục Thiếu Hoa? Trong suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa, một công ty không cần ông chủ đích thân làm mọi việc, sau khi đã truyền đạt ý tưởng kinh doanh, phương hướng phát triển công ty cho công nhân viên, là Lục Thiếu Hoa có thể hoàn toàn để cho người của công ty điều hành mọi công việc.
Đây là hình thức ủy quyền, trao quyền lực cho các cấp quản lý của công ty. Đồng thời, đây cũng là biểu hiện của sự tín nhiệm, qua đó cho thấy Lục Thiếu Hoa là người rộng lượng và biết cách quản lý.
Tâm lý con người rất lạ, khi được cấp trên giao cho một nhiệm vụ quan trọng, hơn nữa mình lại rất có năng lực, đủ sức hoàn thành tốt nhiệm vụ cấp trên giao cho, thì mình sẽ cảm giác là được cấp trên ban cho đặc ân, là cấp trên đang chú ý cất nhắc cho mình, vì thế mình sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Đương nhiên, đây không phải là toàn bộ, cũng có một số người không nghĩ như vậy, tuy nhiên có thể khẳng định là ở tập đoàn Phượng Hoàng, mỗi người đều có suy nghĩ như vậy, bởi vì tất cả nhân viên ở đây đều là những người ưu tú trong số những người ưu tú nhất.
Là những người ưu tú, họ có đầy đủ mọi điều kiện để đi lên, điều duy nhất họ thiếu là một cơ hội, một dịp may để họ thăng tiến, mà Lục Thiếu Hoa chính là người mang lại cơ hội cho họ, chính vì vậy rất nhiều nhân viên cấp dưới trung thành và tận tâm, không ngừng dốc sức làm việc cho hắn.
Với phong cách làm việc của Lục Thiếu Hoa từ trước đến giờ, hắn không trực tiếp tham gia quản lý công ty. Khi công ty có hạng mục hay kế hoạch gì, Lục Thiếu Hoa chỉ đưa ra cái nhìn tổng thể và hướng phát triển của công ty, còn những chuyện khác, hắn nhất định không để ý.
Bây giờ cũng vậy, Lục Thiếu Hoa đã đưa ra phương hướng phát triển kế hoạch Inte, như vậy, kế tiếp hắn không cần nhúng tay vào, những chuyện chi tiết khác đã có cấp dưới làm tốt, hắn có thể lui vào hậu trường. Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa có gan làm như vậy là có nguyên nhân.
Ở tập đoàn Phượng Hoàng Thâm Quyến, người đứng đầu là Lục Hiểu Nhàn, chị ruột hắn. Đương nhiên, với quan hệ huyết thống như vậy, Lục Hiểu Nhàn sẽ không để tập đoàn Phượng Hoàng rơi xuống vực, vì nói cho cùng, đó là sản nghiệp của nhà họ Lục. Đã có chị ruột quản lý mọi việc, Lục Thiếu Hoa còn phải lo lắng gì nữa, với tính cách của Lục Hiểu Nhàn, hắn biết là nếu gặp chuyện khó xử lý thì cô sẽ gọi điện cho hắn biết, Lục Thiếu Hoa có thể hoàn toàn yên tâm. Đó là nguyên nhân thực sự của việc hắn quyết định đi Bắc Kinh.
Tuy nhiên trước đó, Lục Thiếu Hoa cũng có quan sát trong một thời gian, trong khoảng thời gian năm ngày này hắn ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng đừng lầm vì biểu hiện bên ngoài của Lục Thiếu Hoa, tuy rằng hắn không theo sát nhân viên cấp dưới, nhưng hắn nắm rất rõ tình hình công ty, chỉ có hắn muốn biết hay không chứ không có chuyện hắn không biết.
Trong năm ngày này, Lục Thiếu Hoa thu thập được rất nhiều tin tức, tổng hợp những tin tức phản hồi, hiện thời Lục Thiếu Hoa không cần phải lo lắng, kế hoạch “Vương quốc Inte” đang tiến triển thuận lợi.
Kế hoạch thực hiện thuận lợi, như vậy việc Lục Thiếu Hoa ở lại Thâm Quyến đã không còn nhiều ý nghĩa, huống chi lần này Lục Thiếu Hoa tới Bắc Kinh không đơn thuần chỉ là thăm Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda, mà hắn còn có một vụ kinh doanh lớn cần phải đàm phán..
Lúc này, Lục Thiếu Hoa rất cần tiền, tuy bên Châu Phi có thể tùy ý điều một lần mấy chục, thậm chí là hơn một trăm tỉ đô la để bù vào chỗ hổng, nhưng Lục Thiếu Hoa không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì bên Châu Phi cũng đang cần tiền. Mà hiện tại đã khác, nếu Lục Thiếu Hoa đàm phán thành công vụ kinh doanh này, thì hắn sẽ có trong tay vài chục tỉ đô la Mỹ, hoàn toàn lấp được lỗ hổng về tài chính, không cần phải đi Hồng Kông hoặc Châu Phi để điều tiền tới đây.
Cho nên, cuộc làm ăn lần này rất quan trọng, ít ra , theo ý nghĩa chiến lược, dù đối với Lục Thiếu Hoa hay tập đoàn Phượng Hoàng đều rất quan trọng. Nhưng đó là vụ làm ăn gì?
Câu trả lời được sáng tỏ ngay khi chiếc chuyên cơ chở Lục Thiếu Hoa đáp xuống sân bay quân sự ở Bắc Kinh. Nghênh đón hắn là một người lớn tuổi đeo quân hàm Trung tướng, sau khi bắt ta, ông ta liền tự giới thiệu.
- Tôi họ Lâm, tên Tần, là người của Tổng tham mưu.
Cái gọi là Tổng tham mưu, thật ra là một chức vụ đầy quyền lực, nói chính xác là Bộ Tổng tham mưu, trực thuộc cơ cấu quân đội Trung ương, cấp dưới là tất cả các quân khu, có thể nói, nếu một khi chiến tranh xảy ra, Bộ Tổng tham mưu chính là Bộ tổng chỉ huy toàn bộ quân đội.
Một vị tướng trong Bộ Tổng tham mưu, không ngờ lại tới đón đoàn người của Lục Thiếu Hoa, có thể thấy sự trọng vọng của lãnh đạo dành cho hắn, nếu ở một quốc gia nào khác, đãi ngộ như vậy là chưa đủ, nhưng đối với một nước lớn như Trung Quốc, thì lại khác.
Cho dù quân hàm của Lục Thiếu Hoa là Thượng tướng, nhưng quân đội lại phái ra một Trung tướng có thực quyền tới đón hắn, thì vẫn là hết sức bất ngờ. Chỉ có thể giải thích, là việc Lục Thiếu Hoa đến là một sự kiện quan trọng, lên đến tầm cỡ quốc gia, nên một tướng lĩnh quân đội mới đi đón. Lục Thiếu Hoa đương nhiên hiểu rõ việc này, người của Bộ Tổng tham mưu tới đón tiếp hắn, đơn giản là vì kỹ thuật hàng không mẫu hạm nên mới phô trương như vậy.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa không thấy ngại, ngược lại, hắn còn cho rằng, có một vị tướng ra mặt thì càng chứng tỏ tầm quan trọng của vụ làm ăn này đối với lãnh đạo cao cấp.
- Xin chào.
Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười nói.
Lục Thiếu Hoa không tự giới thiệu, vì hắn biết, tên và ảnh của hắn cũng như thân phận của hắn đối phương đều hiểu rõ, không cần phải giới thiệu nữa, chi bằng cứ trực tiếp đi vào vấn đề.
- Trung tướng Lâm, tôi biết ông vì sao lại tới, tuy nhiên tôi muốn nói là, tôi tới Bắc Kinh này còn có chút việc riêng, chuyện này có thể để hai ngày sau bàn lại được không?
Lục Thiếu Hoa ra vẻ như đang xin ý kiến của đối phương, nhưng thật ra không phải, vì giọng của hắn rất cứng rắn, tỏ vẻ không để cho người khác từ chối.
Không phải Lục Thiếu Hoa cố ý làm ra vẻ, mà thật sự là hắn có việc phải giải quyết. Hắn vừa mới tới Bắc Kinh, cả Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda đều chưa gặp, hắn không thể đi đàm phán chuyện làm ăn ngay được.
Hơn nữa, với tư cách là một doanh nhân, Lục Thiếu Hoa cảm thấy gác lại là thỏa đáng, không chừng có tác dụng khi đàm phán về sau, khi quốc gia đã chờ đợi sốt ruột, không phải Lục Thiếu Hoa càng có cơ hội đàm phán có lợi hay sao? Có thể lên giá ngay!
Hai nguyên nhân khiến trong nháy mắt, Lục Thiếu Hoa đưa ra quyết định là trì hoãn, trì hoãn vài ngày rồi lại tiến hành đàm phán, đến lúc đó tình thế sẽ nghiêng về bên hắn, chứ không như trước kia, lãi không được bao nhiêu.
Tuy nhiên, ngẫm lại, Lục Thiếu Hoa không nói nhiều, trước kia, người đứng ra đàm phán là ông Đặng, hắn coi ông như ông nội cho nên để cho ông chút thể diện, còn bây giờ ông Đặng đã qua đời, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nhắc lại làm gì.
- Không thành vấn đề, tôi sẽ báo cáo cho Thủ trưởng, chờ anh giải quyết xong việc riêng, chúng ta sẽ bàn lại.
Lâm Tần vẫn rất thoải mái, nói xong bèn đưa cho Lục Thiếu Hoa một danh thiếp, lại nói tiếp:
- Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì anh có thể liên hệ trực tiếp theo số này. Có đến nhà họ Tăng, cho tôi gửi lời thăm Tăng lão nhé!
Không biết chính xác Lâm Tần bao nhiêu tuổi, có lẽ khoảng chừng năm mươi mấy đến sáu mươi tuổi, mà Tăng Kiến Quốc hơn sáu mươi, tính ra hai người chỉ hơn kém nhau vài tuổi là cùng, nhưng khi nói đến Tăng Kiến Quốc, không ngờ Lâm Tần lại gọi ông ta là “lão”.
Cho dù là trong dân chúng hay ở chốn quan trường, mọi người đều coi trọng vai vế. Tăng Kiến Quốc là một lão công thần, tham gia kháng chiến và cuộc chiến tranh Kháng Mỹ viện Triều (1), là công thần của quốc gia, là nhân vật nổi tiếng của thế hệ trước trong quân đội, mà Lâm Tần không thể so sánh được. Lâm Tần là quân nhân thuộc thế hệ thứ hai, tuy tuổi tác giữa hai người không chênh lệch lắm, nhưng quân nhân đời thứ nhất luôn được tôn kính, nên vừa rồi ông ta mới gọi Tăng Kiến Quốc là “lão”
Lục Thiếu Hoa biết Lâm Tần biết rất rõ về mình, có lẽ cả chuyện Tăng Vũ Linh là vợ hắn, ông ta cũng biết. Quan hệ giữa hắn và Tăng Kiến Quốc không thể qua được mắt Lâm Tần, cho nên, khi Lâm Tần nhờ Lục Thiếu Hoa chuyển lời hỏi thăm Tăng Kiến Quốc, Lục Thiếu Hoa cũng không bất ngờ cho lắm.
- Tôi sẽ chuyển lới, cám ơn Trung tướng Lâm đã tới đón tôi.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, đáp.
- Ha ha!
Lâm Tần vẫn cười một cách cởi mở, lại nói:
- Tôi do Thủ trưởng phái tới, có gì mà cảm tạ với cảm ơn.
Thoạt nghe, có vẻ như Lâm Tần nói hơi miễn cưỡng, nhưng Lục Thiếu Hoa biết Lâm Tần đang muốn nhấn mạnh là Thủ trưởng ra lệnh cho ông ta tới đây đón Lục Thiếu Hoa, chứng tỏ là cấp lãnh đạo coi trọng Lục Thiếu Hoa như thế nào.
Đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng từ lời nói của Lâm Tần nhận ra một điều khác nữa, đó là những người lãnh đạo có vẻ đang rất sốt ruột, dường như muốn kéo Lục Thiếu Hoa vừa xuống máy bay đi đàm phán ngay, sau khi đàm phán xong sẽ đưa ra quyết định.
Sự thật đúng là như thế, cấp lãnh đạo quả thật có ý này, nhưng do Lục Thiếu Hoa đã nói trước như vậy, Lâm Tần chỉ có thể đồng ý, sau đó báo cáo cấp trên về đề nghị của Lục Thiếu Hoa.
Mà lúc này, Lục Thiếu Hoa cảm thấy may mắn, may mắn vì quyết định của hắn là chính xác.
(1) Cuộc chiến tranh mà Trung Quốc giúp Bắc Triều Tiên chống Mỹ vào những năm 1950-1953.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.